Triệu Nhan bước ra khỏi Khôn Ninh cung mà Cao Thái hậu ở, sau đó cũng không hề dừng lại mà đi ra khỏi cung, khi đi ngang qua Chính Sự Đường, hắn thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không nhìn một cái, Trần Thăng Chi trong Chính Sự Đường sau khi nghe xong tin tức này, thì lại thở dài một tiếng ngồi trên ghế, thật lâu không có mở miệng, còn về Lã Huệ Khanh thì đắc ý cười to ba tiếng, cho là mình đi đúng một nước cờ hay, đáng tiếc gã lại không biết rằng, ngày tháng tươi đẹp của gã cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
Ngay khi Triệu Nhan chuẩn bị ra khỏi cửa cung, bỗng nhiên trong lúc vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong đình cách đó không xa, chỉ thấy cái bóng này chợt loé rồi biến mất, giống như là biến mất ở trong đình vậy, nếu không phải Triệu Nhan tinh mắt, chỉ sợ căn bản không chú ý đến.
Vốn với tâm tình hiện nay của Triệu Nhan, căn bản không có tâm tư quản những chuyện vặt vãnh khác, nhưng lúc này hắn cũng không biết là bị sao, dường như là trong lòng có một âm thanh cứ thúc dục hắn đi qua xem thử, kết quả Triệu Nhan chuyển bước, đi thẳng đến cái đình kia, dù sao thì cái đình này cách chỗ hắn cũng không xa, cũng chỉ là đi thêm mấy bước mà thôi.
Khi Triệu Nhan đến trong cái đình này, lại phát hiện sau trụ cột trong cùng nhất của đình không ngờ lại có một bóng lưng gù đang trốn tránh, tuy là y đã cố gắng co thân mình lại, nhưng vẫn lộ ra mái tóc bạc xơ khô trên đỉnh đầu, điều này khiến Triệu Nhan không khỏi sửng sốt, lập tức vòng qua cây cột nhìn, lại phát hiện người trốn ở đây không ngờ lại là bằng hữu cũ của hắn.
- Lão… Lão Hoàng, ngươi thấy ta sao lại trốn?
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến người trốn trong này lại là Hoàng Ngũ Đức, lập tức vô cùng kỳ quái hỏi.
- Điện… Điện hạ, ngài… ngài gặp qua Cao Thái hậu rồi hả?
Hoàng Ngũ Đức bị Triệu Nhan đẩy lên xe ngựa, cũng biết chuyện này đã kết cục đã định, lập tức cũng thầm cảm động, đồng thời cảm khái mình lúc trước quả nhiên không nhìn sai người, Triệu Nhan quả thật là một người trọng tình trọng nghĩa, dẫu cho mình đã là một lão thái giám không còn bất kỳ giá trị gì nữa, hắn cũng không ngồi yên không quan tâm đến.
- Lão Hoàng, trở về phủ của ta ngươi cứ yên tâm mà ở, đến lúc đó ta sẽ an bài vài hạ nhân đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngươi, ngoài ra sau này ta sẽ dần dần ngày càng nhàn rỗi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi câu cá!
Triệu Nhan sau khi ngồi xuống, cười mở miệng nói với Hoàng Ngũ Đức.
- Điện hạ, ngài… ngài sẽ không nhanh như vậy liền nhận thua rồi chứ?
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy lời của Triệu Nhan thì lại giật mình, y chỉ mới mất đi chức đại thống lĩnh của Hoàng Thành Ty, hiểu rõ thế cục trong kinh thành hơn bất kỳ kẻ nào, càng biết chuyện Cao Thái hậu muốn đoạt quyền. Cho nên hiện giờ nghe thấy Triệu Nhan nói bản thân sẽ trở nên nhàn rỗi, liền không kìm nổimở miệng hỏi.
- Ha ha, cái gì mà nhận thua không nhận thua? Ta vừa nãy vào cung gặp Thái hậu, sau đó làm một cuộc giao dịch với bà ấy, mà lợi thế bên ta chính là đại quyền quân chính trên triều, hiện giờ chúng ta đã hoàn thành giao dịch, chỉ cần Cao Thái hậu tuân thủ cuộc giao dịch này, vậy thì đại quyền trong triều đình liền là của bà ta.
Triệu Nhan lúc này lại vô cùng vui sướng cười to nói, dường như không hề để chuyện phải giao đại quyền triều đình ra ở trong lòng.
- Cuộc giao dịch gì mà có thể khiến Điện hạ cam tâm giao ra đại quyền trong triều đình, lỡ như sau này Thái hậu nắm quyền, làm khó Điện hạ ngài thì sao?
Hoàng Ngũ Đức cũng là quan tâm quá ắt sẽ loạn, nếu không với tình báo trong tay của y, hẳn sẽ biết dù cho Triệu Nhan có giao ra đại quyền, Cao Thái hậu cũng đừng hòng động đến hắn.
Nếu là người khác hỏi về nội dung giao dịch, Triệu Nhan khẳng định sẽ không nói cho người đó biết, tuy nhiên Hoàng Ngũ Đức lại là một trong những người trong cuộc, hơn nữa lại là người mà hắn tin tưởng tuyệt đối, cho nên Triệu Nhan cũng không có giấu diếm, đem chuyện vừa nãy mình đi gặp Cao Thái hậu thuật lại, hơn nữa còn tỉ mỉ thuật lại nội dung giao dịch của hai người.
Hoàng Ngũ Đức cẩn thận lắng nghe, và y cũng từ từ bình tĩnh lại, tuy nhiên sau khi y nghe xong cuộc giao dịch của Triệu Nhan và Cao Thái hậu, trên gương mặt lại lộ ra vẻ mặt có chút nghi ngờ nói:
- Ba điều kiện mà Điện hạ đề xuất ra tuy vô cùng quan trọng, nhưng dường như cũng không phải không có cách giải quyết khác. Điện hạhà tất phải dùng đại quyền trong tay để trao đổi?
Triệu Nhan liền biết không thể gạt được Hoàng Ngũ Đức, chỉ thấy hắn lúc này thản nhiên cười nói:
- Lão Hoàng ngươi nếu đã hỏi ta như vậy, ta cũng không giấu diếm ngươi nữa, vốn là ta đáp ứng qua với hoàng huynh, sau khi y qua đời sẽ phò tá tân hoàng, đến khi tân hoàng có thể tự mình chấp chính. Tuy nhiên khoảng thời gian trước lại có người nhắc chuyện này với ta, đó chính là với thân phận đảm nhiệm nhiếp chínhcủa ta, vốn đã là một chuyện vô cùng khiến người khác nghi kỵ, lại thêm Bệ hạ tuổi nhỏ, dễ bị người khác dụ dỗ, đặc biệt là cùng với việc Bệ hạ lớn dần, rất có thể sẽ xem ta như vật cản đường đầu tiên trên con đường chấp chính của y, lúc đó ta tuy là nói không để tâm, nhưng sau đó vẫn luôn lo lắng chuyện này, vốn là chuyện này không hề có giải pháp nào tốt cả, ta cũng chỉ kỳ vọng có thể xây dựng được cảm tình với Bệ hạ, tận lực tránh cho y nảy sinh nghi kỵ với ta.
Lúc nói đến đây, chỉ thấy trên gương mặt của Triệu Nhan nở ra một nụ cười đắc ý, lúc này mới nói tiếp:
- Tuy nhiên khiến ta không nghĩ tới là, không ngờ Thái hậu lại lựa lúc này để đoạt quyền, một khi đã như vậy, vậy ta liền nhường cho bà, không có cái quyền lực này, ngày sau cũng có thể tránh xảy ra xung đột giữa ta và Bệ hạ, ngoài ra ngươi cũng biết tính tình của ta mà, những chính vụ nặng nề đó đối với ta mà nói chính là gánh nặng không nhỏ, khoảng thời gian trước ta thậm chí còn không có thời gian để ở cùng lũ trẻ, vừa hay hiện giờ Thái hậu đã giành đi gánh nặng trên người ta, cũng miễn cho ta phải sớm đi tối về lao lực vì giang sơn Đại Tống.
Nghe thấy Triệu Nhan nói chuyện quan trọng như vậy bằng thái độ thản nhiên đến thế, Hoàng Ngũ Đức cũng không khỏi cười khổ, với sự hiểu biết của y đối với Triệu Nhan, Triệu Nhan nói những chính sự kia đối với hắn mà nói chính là gánh nặng quả thật là sự thật, dù sao thì ai cũng biết Triệu Nhan tính tình lười nhác, năm đó nếu không phải do loại tính tình này của hắn, chỉ sợ Anh Tông Bệ hạ đã nghĩ đến việc có nên truyền hoàng vị cho hắn hay không rồi.
- Điện hạ ngài thì thoải mái rồi, nhưng Thái hậu bà ta chưa từng quản lý qua chính vụ, lão nô có chút lo lắng lỡ như Thái Hậu bà ta lực bất tòng tâm, nói không chừng sẽ gây nên đại hoạ!
Hoàng Ngũ Đức lúc này vẻ mặt lo lắng mở miệng nói, y đã tận lực khiến câu nói rất uyển chuyển rồi, dù sao thì Cao Thái hậu chỉ là một nữ nhân, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm trong việc xử lý chính vụ, không chỉ Hoàng Ngũ Đức không tin tưởng bà, e là ngay cả người trong thiên hạ đều không tin một nữ nhân có thể xuất sắc hơn so với Triệu Nhan.
- Ha ha, Thái hậu tuy không có kinh nghiệm làm chính trị, tuy nhiên bà lại có thể quản lý một hậu cung to lớn gọn gàng ngăn nắp, điều này cho thấy bà rất có tài năng trong phương diện quản lý, cho nên ta tin tưởng Thái hậu nhất định có thể làm tốt hơn so với ta.
Triệu Nhan lần nữa mỉm cười mở miệng nói.
Kỳ thật sở dĩ Triệu Nhan yên tâm giao chính vụ cho Cao Thái hậu, ngoại trừ những nguyên nhân trên, cũng có nguyên nhân là hắn thuộc lòng lịch sử hậu thế, trong lịch sử của hậu thế, sau khi Triệu Húc mất là do Cao Thái hậu buông rèm chấp chính, mãi đến khi Triệu Hú trưởng thành mới trả chính quyền lại cho y, hơn nữa trong thời gian Cao Thái hậu chấp chính, nền chính trị Đại Tống trong sạch, sức mạnh nhà nước cường thịnh, xem như là giai đoạn hưng thịnh cuối cùng của những năm cuối trong lịch sử Đại Tống cũ. Từ đó có thể biết, Cao Thái hậu cũng cực kỳ có năng lực trên lĩnh vực chính trị.
Mặc khác Triệu Nhan còn biết, sau khi Cao Thái hậu buông rèm chấp chính tuy là cũng rất có thành tựu, nhưng sau khi Triệu Hú trưởng thành, hai người không thể tránh khỏi việc nảy sinh tranh chấp trên lĩnh vực quyền lực, thậm chí Triệu Hú có lần còn muốn phế đi phong hiệu Thái hậu của Cao Thái hậu. Từ điểm này có thể nghĩ ra được, Triệu Hú thân làm cháu không ngờ lại muốn phế đi phong hiệu của bà nội, từ đó có thể thấy xung đột giữa hai người kịch liệt đến mức nào. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Triệu Nhan sinh ra băn khoăn, bởi vì nếu do hắn chấp chính, vậy thì người mà ngày sau sẽ nảy sinh xung đột với hoàng đế sẽ là hắn, tuy nhiên hiện giờ thì tốt rồi, không ngờ Cao Thái hậu lại chủ động nhảy ra làm kẻ chết thay, vậy hắn còn khách khí làm gì, đương nhiên là trực tiếp vứt bỏ gánh nặng không làm nữa, dù gì thì Đại Tống không có hắn thì cũng sẽ không chết được.
- Nhưng mà…
Hoàng Ngũ Đức đương nhiên là không biết Triệu Nhan thuộc lòng lịch sử hậu thế, bởi vậy vẫn có chút không cam tâm mà muốn nói thêm gì đó, tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại xen lời y nói:
- Được rồi, Lão Hoàng ngươi đừng lo lắng nữa, ta tuy là đã buông bỏ trọng trách nhiếp chính, tuy nhiên ngươi cũng đừng cho rằng ta sẽ thật sự cái gì cũng không quản chứ?
Lúc nói đến đây, Triệu Nhan cố tình chớp mắt với Hoàng Ngũ Đức, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý, lúc này Hoàng Ngũ Đức cuối cùng mới hiểu ra, Triệu Nhan tuy rằng đã lui xuống, nhưng sức ảnh hưởng của hắn trong triều đình vẫn còn đó, ngoài ra còn có vây cánh trải rộng trong triều đình như Tào Tung, Tằng Bố, Chương Đôn, Trương Tải, thậm chí một trong 4 vị tướng công là Trần Thăng Chi cũng nghiêng về phía Triệu Nhan, cứ như vậy, thế lực của Triệu Nhan gần như đã chiếm cứ cả nửa triều đình, vẫn có thể âm thầm xoay vần thế cục Đại Tống, đồng thời cũng có thể tránh cho ngày sau sẽ nảy sinh xung đột với tân hoàng, có thể nói là một mũi tên bắn trúng nhiều con chim.
Chỉ thấy trên gương mặt của Hoàng Ngũ Đức nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, nói, ngữ khí lại mang theo vài phần uỷ khuất và bất đắc dĩ.
- Lão Hoàng, ngươi… ngươi đây là…
Cho đến lúc này Triệu Nhan mới chợt phát hiện, Lão Hoàng ở trước mắt này không ngờ lại mặc trang phục của thái giám cấp thấp nhất, tay phải mang theo một cái thùng nước, tay trái cầm một cái khăn lau, bộ dạng mặt xám mày tro, còn đâu là đại thủ lĩnh của Hoàng Thành Ty lúc trước, quả thật không khác gì những thái giám tạp dịch tuổi già trong cung.
Nhìn thấy Triệu Nhan chú ý đến quần áo của mình, Hoàng Ngũ Đức liền cười khổ nói:
- Điện hạ ngài cũng thấy rồi. Bộ dạng hiện giờ lão nô sao dám gặp mặt ngài, cho nên mới trốn sau cây trụ, lại không ngờ vẫn bị Điện hạ nhìn thấy được.
- Ta hiểu rồi, có phải là Cao Thái hậu đã tước đi chức vị của ngươi hay không?
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoàng Ngũ Đức, lại liên tưởng đến cuộc đoạt quyền mà Cao Thái hậu phát động hôm trước, nhưng mình lại không nhận được chút tin tức nào, tuy nhiên bà có thể che giấu được người khác thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể lường gạt được tai mắt trải rộng khắp kinh thành của Hoàng Thành Ty, với quan hệ giữa mình và Hoàng Ngũ Đức. Y chỉ cần biết chuyện này, chỉ sợ sẽ nghĩ cách để thông báo cho mình để chuẩn bị từ trước, nhưng không ngờ hắn lại không nhận được chút tin tức gì, cách giải thích duy nhất đó chính là bên này của Hoàng Ngũ Đức đã xảy ra chuyện rồi.
- Điện hạ anh minh, 10 ngày trước ta liền nhận thấy Thái hậu bên kia không được bình thường, ngay sau đó liền biết Thái hậuliên lạc với đám người Tư Mã Quang, Lã Huệ Khanh, âm thầm mưu đồ bí mật phải đoạt đi đại quyền trong tay của Điện hạ, lúc ấy ta vừa định thông báo cho Điện hạ, lại không ngờ Thái hậuđã sớm gài gian tế bên người ta, ta vừa phái người đi, liền bị gian tế khống chế, sau đó Thái hậuđích thân hạ chỉ đoạt đi chức vị của ta, đồng thời đày ta thành thái giám cấp thấp nhất làm việc, khiến Điện hạ chê cười rồi!
Hoàng Ngũ Đức lúc nói xong lời cuối, gương mặt già nua lại lần nữa nở nụ cười khổ, y sớm đã qua tuổi 60, những năm này phí tâm phí sức, xương cốt lại càng không được như trước, lại thêm thái giám vốn sẽ già nhanh hơn người bình thường, hiện giờ lại phải làm những công việc tốn nhiều sức này. Chỉ 10 ngày ngắn ngủi đã khiến y cảm thấy lực bất tòng tâm, phỏng chừng cứ thế này nhất định sẽ mệt đến bệnh mất.
Triệu Nhan nghe đến đó, trên gương mặt cũng không khỏi lộ ra vài phần tức giận, Hoàng Ngũ Đức những năm nay chấp chưởng Hoàng Thành Ty, có thể nói là công lao to lớn, cho dù nguyên nhân là do mình, Cao Thái hậu muốn cắt chức y, nhưng cũng không cần phải nhục nhã y như vậy, thử nghĩ xem một người vốn ở địa vị cao, nhưng hiện giờ thoát cái liền trở thành tạp dịch. Sự chênh lệch này tuyệt đối không phải người bình thường có thể chấp nhận được, lại thêm trong cung nơi này vốn không có tình người gì, hẳn là những ngày nay Hoàng Ngũ Đức bị không ít người chế nhạo, tuy y không nói, nhưng Triệu Nhan dùng ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.
- Lão Hoàng, ném thứ trong tay ngươi xuống, cùng ta ra khỏi cung, nếu trong cung không cho ngươi dưỡng lão, vậy ngươi liền đến chỗ ta dưỡng lão!
Triệu Nhan lập tức thở phì phò nói, tuy nhiên Hoàng Ngũ Đức khi nghe hắn nói lại có chút do dự, y đã là người tuổi đã xế chiều, hơn nữa lại không có con cái, ngược lại không có gì để cố kỵ, chỉ là y lo lắng mình đi như vậy liệu có liên luỵ đến Triệu Nhan hay không, dù gì thì trong cung quy củ nghiêm khắc, cho dù là Triệu Nhan cũng không thể tuỳ tiện phá hỏng.
- Điện hạ, lão nô tuổi đã cao, ở đâu cũng vậy, hơn nữa ta đã sống mấy chục năm trong cung, đi ra ngoài cũng không biết có thể làm gì, còn không bằng cứ để ta ở lại trong cung là được rồi!
Lúc này Hoàng Ngũ Đức bỗng lần nữa mở miệng nói, y nói là đúng sự thật, người lớn lên trong cung từ nhỏ, hơn nữa đã sống cả đời ở trong cung như y, nếu đi ra khỏi cung quả thật là không biết nên sống như thế nào, ngoài ra y cũng không muốn vì chuyện của mình mà liên luỵ đến Triệu Nhan.
- Chính ngươi cũng nói là mình tuổi đã cao, hơn nữa trong cung lại không có người thân gì, đợi khi ngươi không đi nổi nữa ai sẽ chăm sóc cho ngươi, cho nên vẫn là theo bổn vương về đi, những thứ khác không nói, chí ít có thể để ngươi có chỗ dựa khi về già!
Triệu Nhan đương nhiên là hiểu tâm tư của Hoàng Ngũ Đức, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, sau đó kéo y liền lên xe ngựa xuất cung.
Ngay khi Triệu Nhan chuẩn bị ra khỏi cửa cung, bỗng nhiên trong lúc vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong đình cách đó không xa, chỉ thấy cái bóng này chợt loé rồi biến mất, giống như là biến mất ở trong đình vậy, nếu không phải Triệu Nhan tinh mắt, chỉ sợ căn bản không chú ý đến.
Vốn với tâm tình hiện nay của Triệu Nhan, căn bản không có tâm tư quản những chuyện vặt vãnh khác, nhưng lúc này hắn cũng không biết là bị sao, dường như là trong lòng có một âm thanh cứ thúc dục hắn đi qua xem thử, kết quả Triệu Nhan chuyển bước, đi thẳng đến cái đình kia, dù sao thì cái đình này cách chỗ hắn cũng không xa, cũng chỉ là đi thêm mấy bước mà thôi.
Khi Triệu Nhan đến trong cái đình này, lại phát hiện sau trụ cột trong cùng nhất của đình không ngờ lại có một bóng lưng gù đang trốn tránh, tuy là y đã cố gắng co thân mình lại, nhưng vẫn lộ ra mái tóc bạc xơ khô trên đỉnh đầu, điều này khiến Triệu Nhan không khỏi sửng sốt, lập tức vòng qua cây cột nhìn, lại phát hiện người trốn ở đây không ngờ lại là bằng hữu cũ của hắn.
- Lão… Lão Hoàng, ngươi thấy ta sao lại trốn?
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến người trốn trong này lại là Hoàng Ngũ Đức, lập tức vô cùng kỳ quái hỏi.
- Điện… Điện hạ, ngài… ngài gặp qua Cao Thái hậu rồi hả?
Hoàng Ngũ Đức bị Triệu Nhan đẩy lên xe ngựa, cũng biết chuyện này đã kết cục đã định, lập tức cũng thầm cảm động, đồng thời cảm khái mình lúc trước quả nhiên không nhìn sai người, Triệu Nhan quả thật là một người trọng tình trọng nghĩa, dẫu cho mình đã là một lão thái giám không còn bất kỳ giá trị gì nữa, hắn cũng không ngồi yên không quan tâm đến.
- Lão Hoàng, trở về phủ của ta ngươi cứ yên tâm mà ở, đến lúc đó ta sẽ an bài vài hạ nhân đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngươi, ngoài ra sau này ta sẽ dần dần ngày càng nhàn rỗi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi câu cá!
Triệu Nhan sau khi ngồi xuống, cười mở miệng nói với Hoàng Ngũ Đức.
- Điện hạ, ngài… ngài sẽ không nhanh như vậy liền nhận thua rồi chứ?
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy lời của Triệu Nhan thì lại giật mình, y chỉ mới mất đi chức đại thống lĩnh của Hoàng Thành Ty, hiểu rõ thế cục trong kinh thành hơn bất kỳ kẻ nào, càng biết chuyện Cao Thái hậu muốn đoạt quyền. Cho nên hiện giờ nghe thấy Triệu Nhan nói bản thân sẽ trở nên nhàn rỗi, liền không kìm nổimở miệng hỏi.
- Ha ha, cái gì mà nhận thua không nhận thua? Ta vừa nãy vào cung gặp Thái hậu, sau đó làm một cuộc giao dịch với bà ấy, mà lợi thế bên ta chính là đại quyền quân chính trên triều, hiện giờ chúng ta đã hoàn thành giao dịch, chỉ cần Cao Thái hậu tuân thủ cuộc giao dịch này, vậy thì đại quyền trong triều đình liền là của bà ta.
Triệu Nhan lúc này lại vô cùng vui sướng cười to nói, dường như không hề để chuyện phải giao đại quyền triều đình ra ở trong lòng.
- Cuộc giao dịch gì mà có thể khiến Điện hạ cam tâm giao ra đại quyền trong triều đình, lỡ như sau này Thái hậu nắm quyền, làm khó Điện hạ ngài thì sao?
Hoàng Ngũ Đức cũng là quan tâm quá ắt sẽ loạn, nếu không với tình báo trong tay của y, hẳn sẽ biết dù cho Triệu Nhan có giao ra đại quyền, Cao Thái hậu cũng đừng hòng động đến hắn.
Nếu là người khác hỏi về nội dung giao dịch, Triệu Nhan khẳng định sẽ không nói cho người đó biết, tuy nhiên Hoàng Ngũ Đức lại là một trong những người trong cuộc, hơn nữa lại là người mà hắn tin tưởng tuyệt đối, cho nên Triệu Nhan cũng không có giấu diếm, đem chuyện vừa nãy mình đi gặp Cao Thái hậu thuật lại, hơn nữa còn tỉ mỉ thuật lại nội dung giao dịch của hai người.
Hoàng Ngũ Đức cẩn thận lắng nghe, và y cũng từ từ bình tĩnh lại, tuy nhiên sau khi y nghe xong cuộc giao dịch của Triệu Nhan và Cao Thái hậu, trên gương mặt lại lộ ra vẻ mặt có chút nghi ngờ nói:
- Ba điều kiện mà Điện hạ đề xuất ra tuy vô cùng quan trọng, nhưng dường như cũng không phải không có cách giải quyết khác. Điện hạhà tất phải dùng đại quyền trong tay để trao đổi?
Triệu Nhan liền biết không thể gạt được Hoàng Ngũ Đức, chỉ thấy hắn lúc này thản nhiên cười nói:
- Lão Hoàng ngươi nếu đã hỏi ta như vậy, ta cũng không giấu diếm ngươi nữa, vốn là ta đáp ứng qua với hoàng huynh, sau khi y qua đời sẽ phò tá tân hoàng, đến khi tân hoàng có thể tự mình chấp chính. Tuy nhiên khoảng thời gian trước lại có người nhắc chuyện này với ta, đó chính là với thân phận đảm nhiệm nhiếp chínhcủa ta, vốn đã là một chuyện vô cùng khiến người khác nghi kỵ, lại thêm Bệ hạ tuổi nhỏ, dễ bị người khác dụ dỗ, đặc biệt là cùng với việc Bệ hạ lớn dần, rất có thể sẽ xem ta như vật cản đường đầu tiên trên con đường chấp chính của y, lúc đó ta tuy là nói không để tâm, nhưng sau đó vẫn luôn lo lắng chuyện này, vốn là chuyện này không hề có giải pháp nào tốt cả, ta cũng chỉ kỳ vọng có thể xây dựng được cảm tình với Bệ hạ, tận lực tránh cho y nảy sinh nghi kỵ với ta.
Lúc nói đến đây, chỉ thấy trên gương mặt của Triệu Nhan nở ra một nụ cười đắc ý, lúc này mới nói tiếp:
- Tuy nhiên khiến ta không nghĩ tới là, không ngờ Thái hậu lại lựa lúc này để đoạt quyền, một khi đã như vậy, vậy ta liền nhường cho bà, không có cái quyền lực này, ngày sau cũng có thể tránh xảy ra xung đột giữa ta và Bệ hạ, ngoài ra ngươi cũng biết tính tình của ta mà, những chính vụ nặng nề đó đối với ta mà nói chính là gánh nặng không nhỏ, khoảng thời gian trước ta thậm chí còn không có thời gian để ở cùng lũ trẻ, vừa hay hiện giờ Thái hậu đã giành đi gánh nặng trên người ta, cũng miễn cho ta phải sớm đi tối về lao lực vì giang sơn Đại Tống.
Nghe thấy Triệu Nhan nói chuyện quan trọng như vậy bằng thái độ thản nhiên đến thế, Hoàng Ngũ Đức cũng không khỏi cười khổ, với sự hiểu biết của y đối với Triệu Nhan, Triệu Nhan nói những chính sự kia đối với hắn mà nói chính là gánh nặng quả thật là sự thật, dù sao thì ai cũng biết Triệu Nhan tính tình lười nhác, năm đó nếu không phải do loại tính tình này của hắn, chỉ sợ Anh Tông Bệ hạ đã nghĩ đến việc có nên truyền hoàng vị cho hắn hay không rồi.
- Điện hạ ngài thì thoải mái rồi, nhưng Thái hậu bà ta chưa từng quản lý qua chính vụ, lão nô có chút lo lắng lỡ như Thái Hậu bà ta lực bất tòng tâm, nói không chừng sẽ gây nên đại hoạ!
Hoàng Ngũ Đức lúc này vẻ mặt lo lắng mở miệng nói, y đã tận lực khiến câu nói rất uyển chuyển rồi, dù sao thì Cao Thái hậu chỉ là một nữ nhân, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm trong việc xử lý chính vụ, không chỉ Hoàng Ngũ Đức không tin tưởng bà, e là ngay cả người trong thiên hạ đều không tin một nữ nhân có thể xuất sắc hơn so với Triệu Nhan.
- Ha ha, Thái hậu tuy không có kinh nghiệm làm chính trị, tuy nhiên bà lại có thể quản lý một hậu cung to lớn gọn gàng ngăn nắp, điều này cho thấy bà rất có tài năng trong phương diện quản lý, cho nên ta tin tưởng Thái hậu nhất định có thể làm tốt hơn so với ta.
Triệu Nhan lần nữa mỉm cười mở miệng nói.
Kỳ thật sở dĩ Triệu Nhan yên tâm giao chính vụ cho Cao Thái hậu, ngoại trừ những nguyên nhân trên, cũng có nguyên nhân là hắn thuộc lòng lịch sử hậu thế, trong lịch sử của hậu thế, sau khi Triệu Húc mất là do Cao Thái hậu buông rèm chấp chính, mãi đến khi Triệu Hú trưởng thành mới trả chính quyền lại cho y, hơn nữa trong thời gian Cao Thái hậu chấp chính, nền chính trị Đại Tống trong sạch, sức mạnh nhà nước cường thịnh, xem như là giai đoạn hưng thịnh cuối cùng của những năm cuối trong lịch sử Đại Tống cũ. Từ đó có thể biết, Cao Thái hậu cũng cực kỳ có năng lực trên lĩnh vực chính trị.
Mặc khác Triệu Nhan còn biết, sau khi Cao Thái hậu buông rèm chấp chính tuy là cũng rất có thành tựu, nhưng sau khi Triệu Hú trưởng thành, hai người không thể tránh khỏi việc nảy sinh tranh chấp trên lĩnh vực quyền lực, thậm chí Triệu Hú có lần còn muốn phế đi phong hiệu Thái hậu của Cao Thái hậu. Từ điểm này có thể nghĩ ra được, Triệu Hú thân làm cháu không ngờ lại muốn phế đi phong hiệu của bà nội, từ đó có thể thấy xung đột giữa hai người kịch liệt đến mức nào. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Triệu Nhan sinh ra băn khoăn, bởi vì nếu do hắn chấp chính, vậy thì người mà ngày sau sẽ nảy sinh xung đột với hoàng đế sẽ là hắn, tuy nhiên hiện giờ thì tốt rồi, không ngờ Cao Thái hậu lại chủ động nhảy ra làm kẻ chết thay, vậy hắn còn khách khí làm gì, đương nhiên là trực tiếp vứt bỏ gánh nặng không làm nữa, dù gì thì Đại Tống không có hắn thì cũng sẽ không chết được.
- Nhưng mà…
Hoàng Ngũ Đức đương nhiên là không biết Triệu Nhan thuộc lòng lịch sử hậu thế, bởi vậy vẫn có chút không cam tâm mà muốn nói thêm gì đó, tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại xen lời y nói:
- Được rồi, Lão Hoàng ngươi đừng lo lắng nữa, ta tuy là đã buông bỏ trọng trách nhiếp chính, tuy nhiên ngươi cũng đừng cho rằng ta sẽ thật sự cái gì cũng không quản chứ?
Lúc nói đến đây, Triệu Nhan cố tình chớp mắt với Hoàng Ngũ Đức, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý, lúc này Hoàng Ngũ Đức cuối cùng mới hiểu ra, Triệu Nhan tuy rằng đã lui xuống, nhưng sức ảnh hưởng của hắn trong triều đình vẫn còn đó, ngoài ra còn có vây cánh trải rộng trong triều đình như Tào Tung, Tằng Bố, Chương Đôn, Trương Tải, thậm chí một trong 4 vị tướng công là Trần Thăng Chi cũng nghiêng về phía Triệu Nhan, cứ như vậy, thế lực của Triệu Nhan gần như đã chiếm cứ cả nửa triều đình, vẫn có thể âm thầm xoay vần thế cục Đại Tống, đồng thời cũng có thể tránh cho ngày sau sẽ nảy sinh xung đột với tân hoàng, có thể nói là một mũi tên bắn trúng nhiều con chim.
Chỉ thấy trên gương mặt của Hoàng Ngũ Đức nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, nói, ngữ khí lại mang theo vài phần uỷ khuất và bất đắc dĩ.
- Lão Hoàng, ngươi… ngươi đây là…
Cho đến lúc này Triệu Nhan mới chợt phát hiện, Lão Hoàng ở trước mắt này không ngờ lại mặc trang phục của thái giám cấp thấp nhất, tay phải mang theo một cái thùng nước, tay trái cầm một cái khăn lau, bộ dạng mặt xám mày tro, còn đâu là đại thủ lĩnh của Hoàng Thành Ty lúc trước, quả thật không khác gì những thái giám tạp dịch tuổi già trong cung.
Nhìn thấy Triệu Nhan chú ý đến quần áo của mình, Hoàng Ngũ Đức liền cười khổ nói:
- Điện hạ ngài cũng thấy rồi. Bộ dạng hiện giờ lão nô sao dám gặp mặt ngài, cho nên mới trốn sau cây trụ, lại không ngờ vẫn bị Điện hạ nhìn thấy được.
- Ta hiểu rồi, có phải là Cao Thái hậu đã tước đi chức vị của ngươi hay không?
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoàng Ngũ Đức, lại liên tưởng đến cuộc đoạt quyền mà Cao Thái hậu phát động hôm trước, nhưng mình lại không nhận được chút tin tức nào, tuy nhiên bà có thể che giấu được người khác thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể lường gạt được tai mắt trải rộng khắp kinh thành của Hoàng Thành Ty, với quan hệ giữa mình và Hoàng Ngũ Đức. Y chỉ cần biết chuyện này, chỉ sợ sẽ nghĩ cách để thông báo cho mình để chuẩn bị từ trước, nhưng không ngờ hắn lại không nhận được chút tin tức gì, cách giải thích duy nhất đó chính là bên này của Hoàng Ngũ Đức đã xảy ra chuyện rồi.
- Điện hạ anh minh, 10 ngày trước ta liền nhận thấy Thái hậu bên kia không được bình thường, ngay sau đó liền biết Thái hậuliên lạc với đám người Tư Mã Quang, Lã Huệ Khanh, âm thầm mưu đồ bí mật phải đoạt đi đại quyền trong tay của Điện hạ, lúc ấy ta vừa định thông báo cho Điện hạ, lại không ngờ Thái hậuđã sớm gài gian tế bên người ta, ta vừa phái người đi, liền bị gian tế khống chế, sau đó Thái hậuđích thân hạ chỉ đoạt đi chức vị của ta, đồng thời đày ta thành thái giám cấp thấp nhất làm việc, khiến Điện hạ chê cười rồi!
Hoàng Ngũ Đức lúc nói xong lời cuối, gương mặt già nua lại lần nữa nở nụ cười khổ, y sớm đã qua tuổi 60, những năm này phí tâm phí sức, xương cốt lại càng không được như trước, lại thêm thái giám vốn sẽ già nhanh hơn người bình thường, hiện giờ lại phải làm những công việc tốn nhiều sức này. Chỉ 10 ngày ngắn ngủi đã khiến y cảm thấy lực bất tòng tâm, phỏng chừng cứ thế này nhất định sẽ mệt đến bệnh mất.
Triệu Nhan nghe đến đó, trên gương mặt cũng không khỏi lộ ra vài phần tức giận, Hoàng Ngũ Đức những năm nay chấp chưởng Hoàng Thành Ty, có thể nói là công lao to lớn, cho dù nguyên nhân là do mình, Cao Thái hậu muốn cắt chức y, nhưng cũng không cần phải nhục nhã y như vậy, thử nghĩ xem một người vốn ở địa vị cao, nhưng hiện giờ thoát cái liền trở thành tạp dịch. Sự chênh lệch này tuyệt đối không phải người bình thường có thể chấp nhận được, lại thêm trong cung nơi này vốn không có tình người gì, hẳn là những ngày nay Hoàng Ngũ Đức bị không ít người chế nhạo, tuy y không nói, nhưng Triệu Nhan dùng ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.
- Lão Hoàng, ném thứ trong tay ngươi xuống, cùng ta ra khỏi cung, nếu trong cung không cho ngươi dưỡng lão, vậy ngươi liền đến chỗ ta dưỡng lão!
Triệu Nhan lập tức thở phì phò nói, tuy nhiên Hoàng Ngũ Đức khi nghe hắn nói lại có chút do dự, y đã là người tuổi đã xế chiều, hơn nữa lại không có con cái, ngược lại không có gì để cố kỵ, chỉ là y lo lắng mình đi như vậy liệu có liên luỵ đến Triệu Nhan hay không, dù gì thì trong cung quy củ nghiêm khắc, cho dù là Triệu Nhan cũng không thể tuỳ tiện phá hỏng.
- Điện hạ, lão nô tuổi đã cao, ở đâu cũng vậy, hơn nữa ta đã sống mấy chục năm trong cung, đi ra ngoài cũng không biết có thể làm gì, còn không bằng cứ để ta ở lại trong cung là được rồi!
Lúc này Hoàng Ngũ Đức bỗng lần nữa mở miệng nói, y nói là đúng sự thật, người lớn lên trong cung từ nhỏ, hơn nữa đã sống cả đời ở trong cung như y, nếu đi ra khỏi cung quả thật là không biết nên sống như thế nào, ngoài ra y cũng không muốn vì chuyện của mình mà liên luỵ đến Triệu Nhan.
- Chính ngươi cũng nói là mình tuổi đã cao, hơn nữa trong cung lại không có người thân gì, đợi khi ngươi không đi nổi nữa ai sẽ chăm sóc cho ngươi, cho nên vẫn là theo bổn vương về đi, những thứ khác không nói, chí ít có thể để ngươi có chỗ dựa khi về già!
Triệu Nhan đương nhiên là hiểu tâm tư của Hoàng Ngũ Đức, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, sau đó kéo y liền lên xe ngựa xuất cung.
Danh sách chương