Triệu Nhan tiễn Tiết Ninh Nhi về xong thì thu dọn những đồ hội họa. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy một bình sứ nhỏ trong đó, lại có chút ảo não vỗ đầu một cái, vừa rồi Tiết Ninh Nhi đi vội quá, hắn quên mất chuyện này. Đó là phải thoa một chất dịch lên bức họa kia, chính là thứ trong bình sứ đang nằm trong tay hắn.

Tranh phác họa có một ưu điểm rất lớn, đó là vẽ sai chỗ nào, có thể xóa đi vẽ lại, nhưng ưu điểm này cũng đồng thời là nhược điểm, đó là trải qua thời gian dài, phấn than trên bức phác họa sẽ tự động rơi xuống, cuối cùng khiến bức họa trở nên mơ hồ không rõ, vì thế tranh phác họa muốn bảo tồn lâu dài, sau khi vẽ xong cần phải thoa một chất dịch định hình lên trên.

Cái gọi là dịch định hình cho tranh, không phải chỉ một loại chất dịch đặc biệt nào, mà là chỉ loại chất lỏng trong suốt không màu, chống nước, không đổ vàng, có thể làm bức tranh duy trì được màu sắc ban đầu, có mức độ và kết cấu. Trong chất lỏng này có chất keo, thoa lên bức tranh có thể bám vào giấy vẽ, giải quyết được vấn đề than phấn rơi xuống. Loại chất lỏng này ở thời hiện đại rất dễ dàng mua được, hoặc có thể tự chế lấy, tỷ như đem nhựa thông hòa tan vào rượu đun nóng ở nhiệt độ cao, là có thể chế thành dịch định hình cho bức tranh. Bình sứ trong tay Triệu Nhan chính là dùng cách này để chế thành.

Nhìn bình sứ trong tay, Triệu Nhan bỗng thở dài, vì hắn nghĩ đến việc ngày trước để "chiêu đãi" sứ giả nước Liêu Trương Nhân Tiên, hắn đặc biệt làm một dụng cụ cất rượu để làm tăng độ rượu của Đại Tống, đáng tiếc độ rượu sau khi chiết xuất chỉ được người Liêu yêu thích, phần lớn người Tống đều không thích hợp với loại rượu độ nặng này.

Ngoài ra Triệu Thự và Triệu Húc đều cho rằng rượu nặng độ tiêu hao nhiều lương thực, cho dù Triệu Nhan nói với họ rượu nặng độ có thể tiêu độc, nên có thể làm giảm tỉ lệ tử vong của chiến sĩ bị thương, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Đại Tống và Tây Hạ, Bắc Liêu tạm thời sẽ không xảy ra chiến tranh, quân đội sẽ không xảy ra thương vong nhiều, hơn nữa lương thực lại quá khan hiểm, nên trước khi mở rộng trồng ngô và khoai lang, kĩ thuật chưng cất rượu bị cấm, chỉ ở trong cung chế tạo một lô đồ chưng cất, mỗi tháng sản xuất một số ít rượu nặng độ để gởi cho binh lính phía tây, dùng để cứu trị những binh sĩ bị thương, mặc dù không có nhiều, nhưng có còn hơn không.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan không nhịn được lại thở dài, cồn dù tốt, nhưng đáng tiếc sản lượng lương thực của Đại Tống thật sự không chống đỡ nổi loại hao phí này, triều đình Đại Tống nắm ngành nấu rượu trong tay, không cho phép tư nhân ủ rượu, ngoại trừ gia tăng thu nhập tài chính của triều đình, mặt khác còn khống chế sản lượng rượu mỗi năm, nhằm giảm bớt lượng lương thực hao phí.

Rốt cuộc vẫn là vấn đề lương thực, có điều vấn đề này không vội vàng được, dù sao phát triển ngô và khoai lang cũng cần thời gian, phỏng chừng cần hai năm gây giống, đợi đến năm thứ ba mới có thể tích lũy đủ số giống để trồng trên quy mô lớn, ngoài ra Triệu Thự dự định dành một khu vực chuyên trồng ngô và khoai lang, hơn nữa triệu tập một số binh lính không còn sức chiến đấu đến đồn điền này, điều này cũng cần thời gian huy động, dự tính đợi đến bốn năm sau, ngô và khoai lang mới có thể thực sự phát huy ưu thế cây trồng cao sản của chúng.

Nghĩ đến những chuyện phiền toái này, Triệu Nhan hơi nhức đầu, may là hắn chỉ là một nhàn vương, không cần quản những việc này, nếu để hắn giống như Triệu Húc ngày nào cũng bận rộn, thì giết hắn đi còn dễ chịu hơn. Bây giờ đối với hắn, vẫn là nên sớm đi tìm Tiết Ninh Nhi, đưa cho nàng ta chất dịch để thoa lên tranh.

Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa mới định đi, thì không ngờ cửa thư phòng mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tào Dĩnh thò vào, nhìn hắn hừ lạnh một tiếng: - Triệu đại tài tử lại định đi đâu à?

Triệu Nhan cho dù chậm chạp cũng nhận ra là Tào Dĩnh đang không vui. Lập tức hắn cố ý cợt nhả nói: - Có chuyện gì vậy, lại có kẻ nào đui mù chọc ghẹo vương phi nhà chúng ta, nói ta nghe đi, vi phu sẽ giúp nàng hả giận.

Nghe lời cợt nhả của Triệu Nhan, Tào Dĩnh nhịn không được muốn cười, nhưng cuối cùng cố nén, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: - Có một tên tiểu tử tên Triệu Nhan làm thơ lung tung, chọc bản vương phi vô cùng tức giận, ngươi nói nên xử lý thế nào?

Triệu Nhan vừa nghe đã hiểu ngay, lập tức cười hi hì nói: - Hóa ra lại là tên tiểu tử Triệu Nhan làm thơ lung tung, bản vương sẽ giáo huấn y, khiến y từ nay về sau không dám làm thơ nữa, làm như vậy nương tử đã hết giận chưa?

Tào Dĩnh nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn nổi nữa "Xì" một tiếng rồi bật cười. Tuy nhiên sau đó nàng hơi ảo não tiến lên nhéo cánh tay của Triệu Nhan nói: - Vừa rồi ta và tam tỷ giả vờ như vô tình gặp được Tiết hành thủ, đối phương thật đúng là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thảo nào phu quân chẳng những tận tâm giúp nàng ta vẽ tranh, rồi đề cả thơ lên.

Tào Dĩnh nói đến câu sau cùng, trong giọng nói có xen sự chua chát, dung mạo mỹ miều của Tiết Ninh Nhi khiến nàng cảm thấy rất áp lực, nhưng Triệu Nhan lại hô to oan uổng nói: - Nương tử đừng nghĩ lung tung, trước kia Tiết hành thủ đã giúp đỡ ta, hơn nữa hôm nay nàng ta đồng ý dạy yoga cho bọn nàng. Yoga không những làm thân thể khỏe mạnh mà còn giúp Đường tỷ giảm béo nữa. Vậy nên để cảm tạ người ta, ta mới ra sức vẽ tranh tặng.

Yoga? Tào Dĩnh nghe đến đây liền ngơ ngẩn, sau đó có chút bất mãn nói: - Như phu quân nói, yoga đó rất tốt, nhưng chúng ta lại học ở một nữ tử thanh lâu, như vậy có quá đáng lắm không?

Thấy quan niệm giai cấp phong kiến của Tào Dĩnh lại phát tác, Triệu Nhan đành mở miệng khuyên bảo: - Thánh nhân còn nói ba người cùng đi, tất có thầy ta. Huống chi chúng ta là người bình thường, hơn nữa yoga của Tiết Hành Thủ thật rất hay, không chỉ có thể duy trì dáng người của nữ tử, còn cỏ thể bảo vệ nhan sắc, thậm chí trẻ mãi không già, tuyệt đối là kĩ năng cần có của nữ tử, hơn nữa toàn bộ Đại Tống chỉ có một vài thanh lâu nữ tử như Tiết hành thủ biết, nếu nương tử không học, sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Thật ra công dụng của Yoga mà Triệu Nhan nói có chút khoa trương, Yoga mặc dù có tác dụng làm thân thể khỏe mạnh, nhưng những tác dụng khác đều là ở thời hiện đại Triệu Nhan nghe được tin vỉa hè, căn bản không có bất cứ căn cứ nào, có điều Triệu Nhan cảm thấy bọn Tào Dĩnh không thích Thái Cực Quyền, liền muốn dùng Yoga là loại hình thích hợp với nữ tử, để bọn họ rèn luyện sức khỏe. Bảo vệ nhan sắc gì đó thật ra không quan trọng, quan trọng là làm cho bọn họ khỏe mạnh.

Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan khen Yoga tốt như vậy, đặc biệt là điều cuối có thể làm trẻ mãi không già, càng khiến cho mắt nàng sáng lên, lập tức không do dự gật đầu đồng ý, rốt cuộc làm gì có nữ tử không muốn tuổi thanh xuân của mình kéo dài một chút, điều này cũng làm Triệu Nhan thở phào, lập tức để Tào Dĩnh nói việc này với Thọ Khang công chúa và Triệu Anh Ninh, bảo bọn họ ngày mai chuẩn bị một chút, rồi học Yoga với Tiết Ninh Nhi, về phần luyện công buổi sáng cũng thay bằng Yoga.

Tiễn Tào Dĩnh về rồi, Triệu Nhan cầm lấy chất định hình cho tranh đi đến chỗ Tiết Ninh Nhi, tuy nhiên vừa bước đến ngoài cửa phòng, nghe bên trong truyền ra tiếng cười nói của Tiết Ninh Nhi, điều này khiến hắn sững sờ, lập tức đi vào phòng khách, phát hiện Tiết Ninh Nhi cùng một thiếu niên mặc áo đen đang ngồi nói cười với nhau, trông rất vui vẻ.

- Quận vương cẩn thận, thiếu niên bên cạnh Tiết hành thủ vô cùng nguy hiểm! Triệu Nhan vừa bước vào, người đứng đầu đội hộ vệ Lâm Hổ đứng ở phía sau hắn hạ giọng nhắc nhở, bình thường chỉ cần Triệu Nhan rời khỏi nhà, Lâm Hổ một tấc không rời đi theo bảo hộ cho hắn, nếu gặp bất cứ nguy hiểm gì, y cũng sẽ báo động trước cho Triệu Nhan.

Triệu Nhan nghe đến đó vô cùng sửng sốt, đang định đánh giá một chút thiếu niên áo đen này, lúc này Tiết hành thủ cũng nhìn thấy hắn đi vào, lập tức ngạc nhiên hỏi: - Quận vương sao lại tới đây?

- À, vừa rồi cô đi về vội quá, ta chưa thoa chất định hình lên tranh, như thế bức họa không giữ lâu được. Triệu Nhan vừa nói vừa giơ bình sứ đựng chất định hình trong tay lên, sau đó nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Tiết Ninh Nhi hỏi: - Tiết hành thủ, không biết vị này là ai?

- Khởi bẩm quận vương, đây là đệ đệ của ta, y biết ta bị tuyết lớn vây khốn ở ngoài thành nên bất chấp nguy hiểm từ trong thành chạy ra đây thăm ta, thực sự là quá lỗ mãng, may là không xảy ra việc gì. Tiết Ninh Nhi nghe đến đó vội vàng giới thiệu, tuy rằng trong lời nói có vẻ trách móc thiếu niên áo đen lỗ mãng, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ yêu thương. Loại ánh mắt này rất quen thuộc với Triệu Nhan, lúc Bảo An công chúa nhìn hắn, cũng là loại ánh mắt pha trộn giữa ánh mắt của tỷ tỷ và từ mẫu.

Nghe thấy đây là đệ đệ của Tiết Ninh Nhi, Triệu Nhan cũng hiếu kỳ đánh giá đối phương một chút. Chỉ thấy thiếu niên này xấp xỉ tuổi hắn, tướng mạo anh tuấn, nhưng toàn thân lại lộ ra khí chất lạnh lùng, làm người khác cảm thấy khó thân cận, hơn nữa vừa rồi Lâm Hổ nhắc nhở hắn thiếu niên này rất nguy hiểm, điều đó cho thấy người từ đống người chết bò ra như Lâm Hổ đã cảm thấy được điều gì đó từ khí chất của người này.

Triệu Nhan đánh giá thiếu niên một chút sau đó mỉm cười nói: - Hóa ra là đệ đệ của Tiết hành thủ, người tên là gì?

Nghe Triệu Nhan gọi tỷ tỷ của mình là "hành thủ", ánh mắt của thiếu niên áo đen bỗng trở nên sắc bén, cả thân người phát ra một loại hơi thở vô cùng nguy hiểm, nhưng y rất nhanh nhìn thấy tỷ tỷ bên cạnh, cùng với Lâm Hổ ở phía sau lưng Triệu Nhan, lập tức cúi đầu dùng một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp: - Lang! (sói)

Nhìn thấy dáng vẻ của đệ đệ, Tiết Ninh Nhi lập tức tiến lên giải thích: - Quận vương chớ trách tội, đệ đệ của thiếp từ nhỏ đã cùng thiếp chịu khổ nhiều, bình thường không thích nói chuyện, tên của y là Tiết Lang, tuy rằng hơi cổ quái nhưng là tên y tự đặt.

- Tiết Lang? Triệu Nhan nhìn thiếu niên lấy tên là Lang này, bây giờ tuyết lớn lấp đường, người bình thường căn bản không thể từ kinh thành một mình chạy đến nơi này, nhưng thiếu niên này có thể làm được, hơn nữa còn bị Lâm Hổ đánh giá là nhân vật nguy hiểm, xem ra thân thủ của thiếu niên này không tồi, có điều Tiết Ninh Nhi là một hành thủ, lại có một đệ đệ như vậy, thật khiến người ta thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời khiến Triệu Nhan thêm tò mò về thân thế của chị em Tiết Ninh Nhi, không biết chị em bọn họ rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới biến thành dáng vẻ như hiện nay? Triệu Nhan tiễn Tiết Ninh Nhi về xong thì thu dọn những đồ hội họa. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy một bình sứ nhỏ trong đó, lại có chút ảo não vỗ đầu một cái, vừa rồi Tiết Ninh Nhi đi vội quá, hắn quên mất chuyện này. Đó là phải thoa một chất dịch lên bức họa kia, chính là thứ trong bình sứ đang nằm trong tay hắn.

Tranh phác họa có một ưu điểm rất lớn, đó là vẽ sai chỗ nào, có thể xóa đi vẽ lại, nhưng ưu điểm này cũng đồng thời là nhược điểm, đó là trải qua thời gian dài, phấn than trên bức phác họa sẽ tự động rơi xuống, cuối cùng khiến bức họa trở nên mơ hồ không rõ, vì thế tranh phác họa muốn bảo tồn lâu dài, sau khi vẽ xong cần phải thoa một chất dịch định hình lên trên.

Cái gọi là dịch định hình cho tranh, không phải chỉ một loại chất dịch đặc biệt nào, mà là chỉ loại chất lỏng trong suốt không màu, chống nước, không đổ vàng, có thể làm bức tranh duy trì được màu sắc ban đầu, có mức độ và kết cấu. Trong chất lỏng này có chất keo, thoa lên bức tranh có thể bám vào giấy vẽ, giải quyết được vấn đề than phấn rơi xuống. Loại chất lỏng này ở thời hiện đại rất dễ dàng mua được, hoặc có thể tự chế lấy, tỷ như đem nhựa thông hòa tan vào rượu đun nóng ở nhiệt độ cao, là có thể chế thành dịch định hình cho bức tranh. Bình sứ trong tay Triệu Nhan chính là dùng cách này để chế thành.

Nhìn bình sứ trong tay, Triệu Nhan bỗng thở dài, vì hắn nghĩ đến việc ngày trước để "chiêu đãi" sứ giả nước Liêu Trương Nhân Tiên, hắn đặc biệt làm một dụng cụ cất rượu để làm tăng độ rượu của Đại Tống, đáng tiếc độ rượu sau khi chiết xuất chỉ được người Liêu yêu thích, phần lớn người Tống đều không thích hợp với loại rượu độ nặng này.

Ngoài ra Triệu Thự và Triệu Húc đều cho rằng rượu nặng độ tiêu hao nhiều lương thực, cho dù Triệu Nhan nói với họ rượu nặng độ có thể tiêu độc, nên có thể làm giảm tỉ lệ tử vong của chiến sĩ bị thương, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Đại Tống và Tây Hạ, Bắc Liêu tạm thời sẽ không xảy ra chiến tranh, quân đội sẽ không xảy ra thương vong nhiều, hơn nữa lương thực lại quá khan hiểm, nên trước khi mở rộng trồng ngô và khoai lang, kĩ thuật chưng cất rượu bị cấm, chỉ ở trong cung chế tạo một lô đồ chưng cất, mỗi tháng sản xuất một số ít rượu nặng độ để gởi cho binh lính phía tây, dùng để cứu trị những binh sĩ bị thương, mặc dù không có nhiều, nhưng có còn hơn không.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan không nhịn được lại thở dài, cồn dù tốt, nhưng đáng tiếc sản lượng lương thực của Đại Tống thật sự không chống đỡ nổi loại hao phí này, triều đình Đại Tống nắm ngành nấu rượu trong tay, không cho phép tư nhân ủ rượu, ngoại trừ gia tăng thu nhập tài chính của triều đình, mặt khác còn khống chế sản lượng rượu mỗi năm, nhằm giảm bớt lượng lương thực hao phí.

Rốt cuộc vẫn là vấn đề lương thực, có điều vấn đề này không vội vàng được, dù sao phát triển ngô và khoai lang cũng cần thời gian, phỏng chừng cần hai năm gây giống, đợi đến năm thứ ba mới có thể tích lũy đủ số giống để trồng trên quy mô lớn, ngoài ra Triệu Thự dự định dành một khu vực chuyên trồng ngô và khoai lang, hơn nữa triệu tập một số binh lính không còn sức chiến đấu đến đồn điền này, điều này cũng cần thời gian huy động, dự tính đợi đến bốn năm sau, ngô và khoai lang mới có thể thực sự phát huy ưu thế cây trồng cao sản của chúng.

Nghĩ đến những chuyện phiền toái này, Triệu Nhan hơi nhức đầu, may là hắn chỉ là một nhàn vương, không cần quản những việc này, nếu để hắn giống như Triệu Húc ngày nào cũng bận rộn, thì giết hắn đi còn dễ chịu hơn. Bây giờ đối với hắn, vẫn là nên sớm đi tìm Tiết Ninh Nhi, đưa cho nàng ta chất dịch để thoa lên tranh.

Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa mới định đi, thì không ngờ cửa thư phòng mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tào Dĩnh thò vào, nhìn hắn hừ lạnh một tiếng: - Triệu đại tài tử lại định đi đâu à?

Triệu Nhan cho dù chậm chạp cũng nhận ra là Tào Dĩnh đang không vui. Lập tức hắn cố ý cợt nhả nói: - Có chuyện gì vậy, lại có kẻ nào đui mù chọc ghẹo vương phi nhà chúng ta, nói ta nghe đi, vi phu sẽ giúp nàng hả giận.

Nghe lời cợt nhả của Triệu Nhan, Tào Dĩnh nhịn không được muốn cười, nhưng cuối cùng cố nén, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: - Có một tên tiểu tử tên Triệu Nhan làm thơ lung tung, chọc bản vương phi vô cùng tức giận, ngươi nói nên xử lý thế nào?

Triệu Nhan vừa nghe đã hiểu ngay, lập tức cười hi hì nói: - Hóa ra lại là tên tiểu tử Triệu Nhan làm thơ lung tung, bản vương sẽ giáo huấn y, khiến y từ nay về sau không dám làm thơ nữa, làm như vậy nương tử đã hết giận chưa?

Tào Dĩnh nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn nổi nữa "Xì" một tiếng rồi bật cười. Tuy nhiên sau đó nàng hơi ảo não tiến lên nhéo cánh tay của Triệu Nhan nói: - Vừa rồi ta và tam tỷ giả vờ như vô tình gặp được Tiết hành thủ, đối phương thật đúng là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thảo nào phu quân chẳng những tận tâm giúp nàng ta vẽ tranh, rồi đề cả thơ lên.

Tào Dĩnh nói đến câu sau cùng, trong giọng nói có xen sự chua chát, dung mạo mỹ miều của Tiết Ninh Nhi khiến nàng cảm thấy rất áp lực, nhưng Triệu Nhan lại hô to oan uổng nói: - Nương tử đừng nghĩ lung tung, trước kia Tiết hành thủ đã giúp đỡ ta, hơn nữa hôm nay nàng ta đồng ý dạy yoga cho bọn nàng. Yoga không những làm thân thể khỏe mạnh mà còn giúp Đường tỷ giảm béo nữa. Vậy nên để cảm tạ người ta, ta mới ra sức vẽ tranh tặng.

Yoga? Tào Dĩnh nghe đến đây liền ngơ ngẩn, sau đó có chút bất mãn nói: - Như phu quân nói, yoga đó rất tốt, nhưng chúng ta lại học ở một nữ tử thanh lâu, như vậy có quá đáng lắm không?

Thấy quan niệm giai cấp phong kiến của Tào Dĩnh lại phát tác, Triệu Nhan đành mở miệng khuyên bảo: - Thánh nhân còn nói ba người cùng đi, tất có thầy ta. Huống chi chúng ta là người bình thường, hơn nữa yoga của Tiết Hành Thủ thật rất hay, không chỉ có thể duy trì dáng người của nữ tử, còn cỏ thể bảo vệ nhan sắc, thậm chí trẻ mãi không già, tuyệt đối là kĩ năng cần có của nữ tử, hơn nữa toàn bộ Đại Tống chỉ có một vài thanh lâu nữ tử như Tiết hành thủ biết, nếu nương tử không học, sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Thật ra công dụng của Yoga mà Triệu Nhan nói có chút khoa trương, Yoga mặc dù có tác dụng làm thân thể khỏe mạnh, nhưng những tác dụng khác đều là ở thời hiện đại Triệu Nhan nghe được tin vỉa hè, căn bản không có bất cứ căn cứ nào, có điều Triệu Nhan cảm thấy bọn Tào Dĩnh không thích Thái Cực Quyền, liền muốn dùng Yoga là loại hình thích hợp với nữ tử, để bọn họ rèn luyện sức khỏe. Bảo vệ nhan sắc gì đó thật ra không quan trọng, quan trọng là làm cho bọn họ khỏe mạnh.

Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan khen Yoga tốt như vậy, đặc biệt là điều cuối có thể làm trẻ mãi không già, càng khiến cho mắt nàng sáng lên, lập tức không do dự gật đầu đồng ý, rốt cuộc làm gì có nữ tử không muốn tuổi thanh xuân của mình kéo dài một chút, điều này cũng làm Triệu Nhan thở phào, lập tức để Tào Dĩnh nói việc này với Thọ Khang công chúa và Triệu Anh Ninh, bảo bọn họ ngày mai chuẩn bị một chút, rồi học Yoga với Tiết Ninh Nhi, về phần luyện công buổi sáng cũng thay bằng Yoga.

Tiễn Tào Dĩnh về rồi, Triệu Nhan cầm lấy chất định hình cho tranh đi đến chỗ Tiết Ninh Nhi, tuy nhiên vừa bước đến ngoài cửa phòng, nghe bên trong truyền ra tiếng cười nói của Tiết Ninh Nhi, điều này khiến hắn sững sờ, lập tức đi vào phòng khách, phát hiện Tiết Ninh Nhi cùng một thiếu niên mặc áo đen đang ngồi nói cười với nhau, trông rất vui vẻ.

- Quận vương cẩn thận, thiếu niên bên cạnh Tiết hành thủ vô cùng nguy hiểm! Triệu Nhan vừa bước vào, người đứng đầu đội hộ vệ Lâm Hổ đứng ở phía sau hắn hạ giọng nhắc nhở, bình thường chỉ cần Triệu Nhan rời khỏi nhà, Lâm Hổ một tấc không rời đi theo bảo hộ cho hắn, nếu gặp bất cứ nguy hiểm gì, y cũng sẽ báo động trước cho Triệu Nhan.

Triệu Nhan nghe đến đó vô cùng sửng sốt, đang định đánh giá một chút thiếu niên áo đen này, lúc này Tiết hành thủ cũng nhìn thấy hắn đi vào, lập tức ngạc nhiên hỏi: - Quận vương sao lại tới đây?

- À, vừa rồi cô đi về vội quá, ta chưa thoa chất định hình lên tranh, như thế bức họa không giữ lâu được. Triệu Nhan vừa nói vừa giơ bình sứ đựng chất định hình trong tay lên, sau đó nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Tiết Ninh Nhi hỏi: - Tiết hành thủ, không biết vị này là ai?

- Khởi bẩm quận vương, đây là đệ đệ của ta, y biết ta bị tuyết lớn vây khốn ở ngoài thành nên bất chấp nguy hiểm từ trong thành chạy ra đây thăm ta, thực sự là quá lỗ mãng, may là không xảy ra việc gì. Tiết Ninh Nhi nghe đến đó vội vàng giới thiệu, tuy rằng trong lời nói có vẻ trách móc thiếu niên áo đen lỗ mãng, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ yêu thương. Loại ánh mắt này rất quen thuộc với Triệu Nhan, lúc Bảo An công chúa nhìn hắn, cũng là loại ánh mắt pha trộn giữa ánh mắt của tỷ tỷ và từ mẫu.

Nghe thấy đây là đệ đệ của Tiết Ninh Nhi, Triệu Nhan cũng hiếu kỳ đánh giá đối phương một chút. Chỉ thấy thiếu niên này xấp xỉ tuổi hắn, tướng mạo anh tuấn, nhưng toàn thân lại lộ ra khí chất lạnh lùng, làm người khác cảm thấy khó thân cận, hơn nữa vừa rồi Lâm Hổ nhắc nhở hắn thiếu niên này rất nguy hiểm, điều đó cho thấy người từ đống người chết bò ra như Lâm Hổ đã cảm thấy được điều gì đó từ khí chất của người này.

Triệu Nhan đánh giá thiếu niên một chút sau đó mỉm cười nói: - Hóa ra là đệ đệ của Tiết hành thủ, người tên là gì?

Nghe Triệu Nhan gọi tỷ tỷ của mình là "hành thủ", ánh mắt của thiếu niên áo đen bỗng trở nên sắc bén, cả thân người phát ra một loại hơi thở vô cùng nguy hiểm, nhưng y rất nhanh nhìn thấy tỷ tỷ bên cạnh, cùng với Lâm Hổ ở phía sau lưng Triệu Nhan, lập tức cúi đầu dùng một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp: - Lang! (sói)

Nhìn thấy dáng vẻ của đệ đệ, Tiết Ninh Nhi lập tức tiến lên giải thích: - Quận vương chớ trách tội, đệ đệ của thiếp từ nhỏ đã cùng thiếp chịu khổ nhiều, bình thường không thích nói chuyện, tên của y là Tiết Lang, tuy rằng hơi cổ quái nhưng là tên y tự đặt.

- Tiết Lang? Triệu Nhan nhìn thiếu niên lấy tên là Lang này, bây giờ tuyết lớn lấp đường, người bình thường căn bản không thể từ kinh thành một mình chạy đến nơi này, nhưng thiếu niên này có thể làm được, hơn nữa còn bị Lâm Hổ đánh giá là nhân vật nguy hiểm, xem ra thân thủ của thiếu niên này không tồi, có điều Tiết Ninh Nhi là một hành thủ, lại có một đệ đệ như vậy, thật khiến người ta thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời khiến Triệu Nhan thêm tò mò về thân thế của chị em Tiết Ninh Nhi, không biết chị em bọn họ rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới biến thành dáng vẻ như hiện nay?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện