- Tiết hành thủ, ngươi rốt cuộc chọn được địa điểm hay chưa? Triệu Nhan cùng đi bên cạnh Tiết Ninh Nhi vừa đi vừa bất đắc dĩ hỏi, chỉ thấy thân nàng hiện mặc một bộ áo choàng da, trên đầu đội cái mũ da, tiểu nha đầu phía sau nàng cũng đồng dạng toàn thân da lông màu trắng, hơn nữa sản phẩm da cổ đại đều là lộ lông bên ngoài, khiến cho thân hai chủ khách thoạt nhìn giống hai con gấu một lớn một nhỏ.

- Quận vương không nên nóng lòng, không phải ngài vừa mới nói sao, để cho ta tìm một bối cảnh hài lòng mới vẽ tranh, ta cảm thấy cảnh tuyết trong hoa viên không tệ, chúng ta tìm thêm lần nữa, khẳng định có thể tìm được cảnh tuyết để cho ta hài lòng!

Phía trước Tiết Ninh Nhi vừa đi vừa nói.

Nơi này là hoa viên biệt viện, hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Nhan mời nàng đi vào thư phòng của mình vẽ chân dung, lúc đó Triệu Nhan chỉ là thuận miệng nói một câu, để Tiết Ninh Nhi tìm bối cảnh vừa ý, kết quả Tiết Ninh Nhi không vừa lòng về thư phòng của Triệu Nhan, cuối cùng không ngờ là muốn ra ngoài, bởi vì tuyết bây giờ chưa tan, chính là thời điểm đẹp nhất, cho nên nàng muốn vẽ một bức chân dung ở trong cảnh tuyết, thế nên bọn họ liền đi tới hậu hoa viên, bởi vì toàn bộ nhà trong chỉ có nơi này vẫn chưa dọn tuyết.

Triệu Nhan bất đắc dĩ đi theo sau, Tiết Ninh Nhi trước kia đã chiếu cố giúp mình, hơn nữa hôm nay lại đồng ý đem yoga truyền dạy cho Triệu Anh Ninh các nàng, cho nên Triệu Nhan cũng chỉ có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của Tiết Ninh Nhi, chỉ có điều vẽ tranh trong lúc băng tuyết ngập trời này, đẹp thì đẹp thật, nhưng hai tay của mình khẳng định phải chịu lấy tội.

Thật vất vả đợi cho Tiết Ninh Nhi dạo hơn phân nửa hoa viên, cuối cùng bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, chân giẫm mặt đường băng trơn bước nhanh đi vào một góc nhỏ trong hoa viên, chỉ thấy nơi này tuy rằng băng tuyết khắp nơi, nhưng có một lùm hoa mai vừa mới nở rộ. Đóa hoa màu trắng và băng tuyết pha lẫn với nhau, nếu không phải là quan sát cẩn thận, chỉ sợ đúng là không dễ phân biệt ra được.

Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi bước nhanh đi đến phía dưới hoa mai, sau đó nhón chân lên đem cái mũi nhỏ của mình khéo léo tới gần một đóa hoa mai xinh xắn, nhẹ nhàng ngửi một chút, lúc này vẻ mặt mới thỏa mãn xoay người nói với Triệu Nhan: - Quận vương, ta quyết định rồi, là vẽ cho ta một bức chân dung ở trước chùm hoa mai này!

Triệu Nhan cũng không nghĩ đến trong hoa viên vẫn trồng hoa mai, tuy nhiên nơi này đúng là một bối cảnh không tệ, liền cũng gật đầu. Sau đó sai Tiểu Đậu Nha đem công cụ vẽ của mình đặt xuống. Lại bảo nàng ta quay về lấy cái bếp sưởi nhỏ mang đến, nếu không vẽ chưa được bao lâu thì hai tay của hắn đã đông cứng lại rồi.

Kế tiếp Triệu Nhan lại bảo Tiết Ninh Nhi tạo mấy tư thế, cuối cùng rốt cục xác định một kiểu, sau đó Triệu Nhan trở lại trước bàn vẽ cấu tứ chốc lát. Cuối cùng rốt cục cũng bắt đầu động bút. Tiểu Đậu Nha đem lò sưởi đặt bên cạnh Triệu Nhan, đốt lửa trong lò tăng thêm nữa, tránh cho việc quá lạnh mà khiến hai tay Triệu Nhan mất đi linh hoạt.

Tiết Ninh Nhi rất đẹp, đặc biệt băng tuyết sau lưng cùng với hoa mai trắng nõn bên cạnh làm nổi bật lên, càng lộ vẻ nước da như ngọc, nhìn qua càng giống như tiên nữ khói lửa nhân gian, chỉ có điều Triệu Nhan đang vẽ tranh lại phát hiện, lúc Tiết Ninh Nhi đang nhìn theo hướng hoa mai bên cạnh, trong ánh mắt hình như lộ ra một tia bi thương cùng vẻ mặt quật cường, cũng không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì? Tuy rằng bên người có lò sưởi, nhưng trong hoa viên nhiệt độ không khí thật sự quá thấp, cho nên hai tay Triệu Nhan rất nhanh bị đông cứng, ngay cả lấy bút than cũng không xong, cuối cùng không thể không buông bút vẽ trên lò sưởi hơ tay một hồi, lúc này mới bắt đầu tiếp tục vẽ tranh, mà Tiết Ninh Nhi đứng ở nơi đó rõ ràng cũng đông lạnh không nhẹ, thậm chí thân thể đã hơi hơi phát run, nhưng nàng vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ không cho Tiểu Đậu Nha đưa lò sưởi cho nàng, bởi vì nàng lo lắng lò sưởi sẽ hơ tan băng tuyết trên nhánh cây bên người, vì thế mà phá hủy mất bối cảnh.

Có lẽ nguyên nhân là vì thời tiết rét lạnh, khi Triệu Nhan vẽ tranh mặc dù cảm giác hai tay không quá linh hoạt, nhưng đầu óc cũng rõ ràng dị thường, thậm chí mỗi nét bút mỗi nét vẽ đều có thể phác họa ra trước trong đầu, cho nên đem hiệu quả trọn bức tranh hiện lên trước ở trong đầu, điều này khiến cho Triệu Nhan có lòng tin đối với bức họa này, cuối cùng đợi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, hắn cuối cùng cũng đã vẽ xong bức họa.

- Hô, rốt cục cũng vẽ xong! Triệu Nhan nói xong gỡ bức tranh xuống, sau đó cười ha hả hướng Tiết Ninh Nhi đi tới nói: - Mời Tiết hành thủ xem, đây là một bức tranh ta phát huy tốt nhất trong thời gian gần đây rồi, ta thậm chí có chút không nỡ đem tặng cho cô!

Nghe thấy vẽ xong tranh rồi, Tiết Ninh Nhi trên mặt cũng là vui vẻ, vừa định tiến lên xem, nhưng nàng ở trong băng tuyết rét lạnh nửa ngày, hai chân sớm đã bị đông lạnh tê rần, kết quả nàng vừa mới động đậy, lập tức cảm giác đứng không vững, liền "A" một tiếng ngã tới phía trước, may mắn Triệu Nhan tay mắt nhanh lẹ, đột nhiên tiến lên một bước đỡ lấy Tiết Ninh Nhi, chỉ có điều hắn một tay cầm bức tranh, chỉ có thể lấy một tay giúp đỡ, căn bản là đỡ không xong, rơi vào đường cùng đành phải ưỡn ngực, khiến cho đối phương ngã vào trong lòng ngực của mình, lúc này mới không khiến Tiết Ninh Nhi ngã sấp xuống.

- Thế nào, Tiết hành thủ cô không sao chứ? Triệu Nhan một tay vịn cánh tay Tiết Ninh Nhi, để cho đối phương dựa vào lòng ngực mình rồi hỏi, tuy rằng truyền thống cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng hắn cũng không thể nhìn đối phương ngã sấp xuống trong đống tuyết được?

- Không Không sao? Bờ vai và lưng sau của Tiết Ninh Nhi dựa vào Triệu Nhan mặc dù không phải rộng rãi, nhưng khi ngực đã rất rắn chắc, trên mặt cũng là một vùng đỏ bừng, ngay sau đó liền chống mạnh tự mình đứng lên, nhưng hai chân căn bản không dùng được lực, cảm giác đôi chân giống như làm bằng gỗ vậy, căn bản không thuộc về mình.

Triệu Nhan nhìn thấy Tiết Ninh Nhi thử vài lần vẫn chưa thể đứng lên, cũng biết hai chân nàng đã bị đông cứng tê rần rồi, liền đưa bức tranh hắn cầm trong tay cho Tiểu Đậu Nha, xoay người bế Tiết Ninh Nhi lên, sau đó nhanh hướng thư phòng mình đi đến, nơi đó khá ấm áp, có thể khiến hai chân Tiết Ninh Nhi rất nhanh hồi phục máu lưu thông.

- Quận vương, đừng

Tiết Ninh Nhi không nghĩ tới Triệu Nhan bế mình lên, liền ngượng ngùng vô cùng, mặt đỏ quẩy người một cái muốn xuống dưới, nhưng lại bị Triệu Nhan mở miệng ngăn cản nói: - Không nên cử động, hai chân của cô đông cứng tê lại rồi, căn bản không đứng dậy nổi, hơn nữa nơi này quá lạnh, hay là đi vào thư phòng sưởi ấm một chút trước đi!

Nghe thấy lời Triệu Nhan có chút hống hách, Tiết Ninh Nhi bỗng nhiên trong lòng run lên, thậm chí toàn thân bị một cảm giác an toàn vây quanh, giống như dù cho toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, mình vẫn có thể sống lại trong hoài bão của người nam tử này, cảm giác này đã lâu nàng không có cảm nhận được, một lần hình như là nhiều năm về trước làm nũng khi được cha mình ôm vào lòng ngực, chỉ là nhớ đến phụ thân của mình, Tiết Ninh Nhi cảm giác cái mũi đau xót, thiếu chút nữa nước mắt chảy ra.

Triệu Nhan cũng không phát hiện ra thay đổi tâm tình của Tiết Ninh Nhi, mà đi nhanh trở lại thư phòng, sau đó đem nàng đặt bên lò sưởi sưởi ấm, qua một hồi lâu, Tiết Ninh Nhi mới phát hiện hai chân mình có cảm giác, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên nói lời cảm tạ Triệu Nhan: - Đa tạ Quận vương!

- Ha ha, nói lời cảm tạ thì không cần, chỉ cần Tiết hành thủ không trách tội ta mạo phạm giai nhân là được rồi! Triệu Nhan nửa đùa nói.

Tiết Ninh Nhi bình thường cũng là nữ tử miệng lanh lợi, nhưng hôm nay sau khi nghe Triệu Nhan trêu đùa, chợt cảm giác không biết mở miệng như thế nào, thậm chí trong lòng còn có cảm giác mừng thầm, giống như khi Triệu Nhan khen nàng là giai nhân làm cho nàng hết sức vui mừng, tuy rằng mỗi nam tử khi nhìn thấy nàng đều sẽ khen như thế, nhưng lời khen của Triệu Nhan hình như không giống với người khác.

- Quận vương, tranh của ngài! Đúng lúc này, Tiểu Đậu Nha cầm trong tay bức họa vẻ mặt mất hứng đưa qua ngắt ngang lời bọn họ nói, nàng và Tào Dĩnh đứng cùng một chiến tuyến, Tiết Ninh Nhi trong mắt các nàng chính là hồ ly tinh dụ dỗ nam nhân nhà mình, vừa rồi mới nhìn thấy Triệu Nhan ôm lấy Tiết Ninh Nhi, nàng tự nhiên rất không vui.

Tiết Ninh Nhi cũng là một người nhanh trí, nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Đậu Nha, liền cũng đoán được cái gì, lập tức mỉm cười nói lời cảm tạ với Tiểu Đậu Nha: - Đa tạ muội muội nhiều, trước kia có một số bức họa của Quận vương lưu truyền ra ngoài có rất nhiều bức chân dung là của muội muội, xem ra Quận vương thật sự rất thích muội muội, thật làm cho tỷ tỷ cảm thấy hâm mộ!

Tiểu Đậu Nha tính tình đơn giản, nghe Tiết Ninh Nhi nói Triệu Nhan thích nàng, lập tức sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, cúi đầu ngay cả nói cũng ngượng ngùng, đồng thời cảm giác vị tỷ tỷ Tiết Ninh Nhi này cũng chẳng phải đáng ghét. Triệu Nhan nhìn thấy bộ dạng Tiểu Đậu Nha, cũng không kìm được có chút buồn cười, tiểu nha đầu này rốt cuộc vẫn là người đơn giản, người khác khen nàng một câu đã khiến cho nàng vui mừng không thấy nam bắc nữa rồi.

Tiết Ninh Nhi lúc này nhận lấy bức họa Triệu Nhan vẽ cho nàng, sau đó nhẹ nhàng mở ra, khi nhìn thấy mình hiện lên trên bức họa, cũng kinh ngạc cười toe toét, chỉ thấy trong băng tuyết, một người nữ tử mặc áo lông nhẹ đứng dưới một lùm hoa mai, đầu hơi ngẩng, dường như là đang thản nhiên thưởng thức hoa mai nở, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vài tia bi thương và vẻ quật cường, hình như nữ tử trên tranh có tâm sự gì, nhưng cũng không chịu nói ra với người ngoài.

Nhìn bức họa trong tay này, Tiết Ninh Nhi cảm giác lòng mình giống như bị người ta quăng một hòn đá nhỏ vào trong hồ, tạo nên vô số gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh, nàng bắt đầu thấy khả năng vẽ tranh của Triệu Nhan làm kinh ngạc, lại vì Triệu Nhan trong nháy mắt có thể nắm chặt vẻ mặt của mình mà càng kinh ngạc, có lẽ đây là lễ vật tốt nhất cả đời này mình nhận được.

Triệu Nhan cũng không biết rằng, kỳ thật lúc Tiết Ninh Nhi tìm đến hắn vẽ chân dung, kết quả ngày hôm sau bị gió tuyết vây ở biệt viện, cũng chính ngày sinh nhật của Tiết Ninh Nhi, nàng sở dĩ chọn trước một ngày tìm đến Triệu Nhan vẽ chân dung, ngoại trừ bình thường không ra ngoài được, nguyên nhân chủ yếu cũng là muốn trước lúc sinh nhật được vẽ chân dung, như vậy coi như là khi nàng sinh nhật mười bảy tuổi nhận được quà, thật không nghĩ tới bởi vì đại tuyết và Bảo An công chúa sinh bệnh, khiến cho quà sinh nhật này đến chậm hai ngày, vốn Tiết Ninh Nhi còn chút tiếc nuối, nhưng bây giờ nhìn thấy bức tranh chân dung này, nàng cảm thấy cho dù là đợi thêm vài ngày nữa, cũng đáng lắm.

Tiết Ninh Nhi ngơ ngác nhìn bức tranh một hồi lâu, thật vất vả mới tỉnh lại, liền có chút áy náy hướng Triệu Nhan cười nói: - Đa tạ bút pháp màu sắc tuyệt diệu của Quận vương, tiểu nữ vô cùng thích!

Tuy nhiên Tiết Ninh Nhi vừa dứt lời, nhìn thấy góc trên bên phải bức họa có một khoảng trống, liền vừa cười nói:

- Bức họa đẹp tự nhiên phải hợp với một bài thơ hay, để thiếp thân nghĩ một chút, bằng không thơ làm ra mà quá kém, vậy chính là làm trò cười cho thiên hạ rồi!

Tiết Ninh Nhi biết rằng Triệu Nhan không biết làm thơ, nếu không lần trước cũng sẽ không bảo mình giúp hắn làm bài thơ qua cầu rồi, bởi vậy sau khi nói xong liền bắt đầu cấu tứ làm một bài thơ thích hợp, nhưng cũng chính lúc này, chợt nghe Triệu Nhan bên cạnh nhẹ giọng ngâm: - Mấy cành mai góc tường, Băng lạnh, nở cô đơn. Xa thấy không phải tuyết,

Vì nghe thoảng mùi hương. (Bài thơ "Mai hoa" Vương An Thạch Bản dịch của Vũ Minh Tân) - Tiết hành thủ, ngươi rốt cuộc chọn được địa điểm hay chưa? Triệu Nhan cùng đi bên cạnh Tiết Ninh Nhi vừa đi vừa bất đắc dĩ hỏi, chỉ thấy thân nàng hiện mặc một bộ áo choàng da, trên đầu đội cái mũ da, tiểu nha đầu phía sau nàng cũng đồng dạng toàn thân da lông màu trắng, hơn nữa sản phẩm da cổ đại đều là lộ lông bên ngoài, khiến cho thân hai chủ khách thoạt nhìn giống hai con gấu một lớn một nhỏ.

- Quận vương không nên nóng lòng, không phải ngài vừa mới nói sao, để cho ta tìm một bối cảnh hài lòng mới vẽ tranh, ta cảm thấy cảnh tuyết trong hoa viên không tệ, chúng ta tìm thêm lần nữa, khẳng định có thể tìm được cảnh tuyết để cho ta hài lòng!

Phía trước Tiết Ninh Nhi vừa đi vừa nói.

Nơi này là hoa viên biệt viện, hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Nhan mời nàng đi vào thư phòng của mình vẽ chân dung, lúc đó Triệu Nhan chỉ là thuận miệng nói một câu, để Tiết Ninh Nhi tìm bối cảnh vừa ý, kết quả Tiết Ninh Nhi không vừa lòng về thư phòng của Triệu Nhan, cuối cùng không ngờ là muốn ra ngoài, bởi vì tuyết bây giờ chưa tan, chính là thời điểm đẹp nhất, cho nên nàng muốn vẽ một bức chân dung ở trong cảnh tuyết, thế nên bọn họ liền đi tới hậu hoa viên, bởi vì toàn bộ nhà trong chỉ có nơi này vẫn chưa dọn tuyết.

Triệu Nhan bất đắc dĩ đi theo sau, Tiết Ninh Nhi trước kia đã chiếu cố giúp mình, hơn nữa hôm nay lại đồng ý đem yoga truyền dạy cho Triệu Anh Ninh các nàng, cho nên Triệu Nhan cũng chỉ có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của Tiết Ninh Nhi, chỉ có điều vẽ tranh trong lúc băng tuyết ngập trời này, đẹp thì đẹp thật, nhưng hai tay của mình khẳng định phải chịu lấy tội.

Thật vất vả đợi cho Tiết Ninh Nhi dạo hơn phân nửa hoa viên, cuối cùng bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, chân giẫm mặt đường băng trơn bước nhanh đi vào một góc nhỏ trong hoa viên, chỉ thấy nơi này tuy rằng băng tuyết khắp nơi, nhưng có một lùm hoa mai vừa mới nở rộ. Đóa hoa màu trắng và băng tuyết pha lẫn với nhau, nếu không phải là quan sát cẩn thận, chỉ sợ đúng là không dễ phân biệt ra được.

Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi bước nhanh đi đến phía dưới hoa mai, sau đó nhón chân lên đem cái mũi nhỏ của mình khéo léo tới gần một đóa hoa mai xinh xắn, nhẹ nhàng ngửi một chút, lúc này vẻ mặt mới thỏa mãn xoay người nói với Triệu Nhan: - Quận vương, ta quyết định rồi, là vẽ cho ta một bức chân dung ở trước chùm hoa mai này!

Triệu Nhan cũng không nghĩ đến trong hoa viên vẫn trồng hoa mai, tuy nhiên nơi này đúng là một bối cảnh không tệ, liền cũng gật đầu. Sau đó sai Tiểu Đậu Nha đem công cụ vẽ của mình đặt xuống. Lại bảo nàng ta quay về lấy cái bếp sưởi nhỏ mang đến, nếu không vẽ chưa được bao lâu thì hai tay của hắn đã đông cứng lại rồi.

Kế tiếp Triệu Nhan lại bảo Tiết Ninh Nhi tạo mấy tư thế, cuối cùng rốt cục xác định một kiểu, sau đó Triệu Nhan trở lại trước bàn vẽ cấu tứ chốc lát. Cuối cùng rốt cục cũng bắt đầu động bút. Tiểu Đậu Nha đem lò sưởi đặt bên cạnh Triệu Nhan, đốt lửa trong lò tăng thêm nữa, tránh cho việc quá lạnh mà khiến hai tay Triệu Nhan mất đi linh hoạt.

Tiết Ninh Nhi rất đẹp, đặc biệt băng tuyết sau lưng cùng với hoa mai trắng nõn bên cạnh làm nổi bật lên, càng lộ vẻ nước da như ngọc, nhìn qua càng giống như tiên nữ khói lửa nhân gian, chỉ có điều Triệu Nhan đang vẽ tranh lại phát hiện, lúc Tiết Ninh Nhi đang nhìn theo hướng hoa mai bên cạnh, trong ánh mắt hình như lộ ra một tia bi thương cùng vẻ mặt quật cường, cũng không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì?

Tuy rằng bên người có lò sưởi, nhưng trong hoa viên nhiệt độ không khí thật sự quá thấp, cho nên hai tay Triệu Nhan rất nhanh bị đông cứng, ngay cả lấy bút than cũng không xong, cuối cùng không thể không buông bút vẽ trên lò sưởi hơ tay một hồi, lúc này mới bắt đầu tiếp tục vẽ tranh, mà Tiết Ninh Nhi đứng ở nơi đó rõ ràng cũng đông lạnh không nhẹ, thậm chí thân thể đã hơi hơi phát run, nhưng nàng vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ không cho Tiểu Đậu Nha đưa lò sưởi cho nàng, bởi vì nàng lo lắng lò sưởi sẽ hơ tan băng tuyết trên nhánh cây bên người, vì thế mà phá hủy mất bối cảnh.

Có lẽ nguyên nhân là vì thời tiết rét lạnh, khi Triệu Nhan vẽ tranh mặc dù cảm giác hai tay không quá linh hoạt, nhưng đầu óc cũng rõ ràng dị thường, thậm chí mỗi nét bút mỗi nét vẽ đều có thể phác họa ra trước trong đầu, cho nên đem hiệu quả trọn bức tranh hiện lên trước ở trong đầu, điều này khiến cho Triệu Nhan có lòng tin đối với bức họa này, cuối cùng đợi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, hắn cuối cùng cũng đã vẽ xong bức họa.

- Hô, rốt cục cũng vẽ xong! Triệu Nhan nói xong gỡ bức tranh xuống, sau đó cười ha hả hướng Tiết Ninh Nhi đi tới nói: - Mời Tiết hành thủ xem, đây là một bức tranh ta phát huy tốt nhất trong thời gian gần đây rồi, ta thậm chí có chút không nỡ đem tặng cho cô!

Nghe thấy vẽ xong tranh rồi, Tiết Ninh Nhi trên mặt cũng là vui vẻ, vừa định tiến lên xem, nhưng nàng ở trong băng tuyết rét lạnh nửa ngày, hai chân sớm đã bị đông lạnh tê rần, kết quả nàng vừa mới động đậy, lập tức cảm giác đứng không vững, liền "A" một tiếng ngã tới phía trước, may mắn Triệu Nhan tay mắt nhanh lẹ, đột nhiên tiến lên một bước đỡ lấy Tiết Ninh Nhi, chỉ có điều hắn một tay cầm bức tranh, chỉ có thể lấy một tay giúp đỡ, căn bản là đỡ không xong, rơi vào đường cùng đành phải ưỡn ngực, khiến cho đối phương ngã vào trong lòng ngực của mình, lúc này mới không khiến Tiết Ninh Nhi ngã sấp xuống.

- Thế nào, Tiết hành thủ cô không sao chứ? Triệu Nhan một tay vịn cánh tay Tiết Ninh Nhi, để cho đối phương dựa vào lòng ngực mình rồi hỏi, tuy rằng truyền thống cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng hắn cũng không thể nhìn đối phương ngã sấp xuống trong đống tuyết được?

- Không Không sao? Bờ vai và lưng sau của Tiết Ninh Nhi dựa vào Triệu Nhan mặc dù không phải rộng rãi, nhưng khi ngực đã rất rắn chắc, trên mặt cũng là một vùng đỏ bừng, ngay sau đó liền chống mạnh tự mình đứng lên, nhưng hai chân căn bản không dùng được lực, cảm giác đôi chân giống như làm bằng gỗ vậy, căn bản không thuộc về mình.

Triệu Nhan nhìn thấy Tiết Ninh Nhi thử vài lần vẫn chưa thể đứng lên, cũng biết hai chân nàng đã bị đông cứng tê rần rồi, liền đưa bức tranh hắn cầm trong tay cho Tiểu Đậu Nha, xoay người bế Tiết Ninh Nhi lên, sau đó nhanh hướng thư phòng mình đi đến, nơi đó khá ấm áp, có thể khiến hai chân Tiết Ninh Nhi rất nhanh hồi phục máu lưu thông.

- Quận vương, đừng

Tiết Ninh Nhi không nghĩ tới Triệu Nhan bế mình lên, liền ngượng ngùng vô cùng, mặt đỏ quẩy người một cái muốn xuống dưới, nhưng lại bị Triệu Nhan mở miệng ngăn cản nói: - Không nên cử động, hai chân của cô đông cứng tê lại rồi, căn bản không đứng dậy nổi, hơn nữa nơi này quá lạnh, hay là đi vào thư phòng sưởi ấm một chút trước đi!

Nghe thấy lời Triệu Nhan có chút hống hách, Tiết Ninh Nhi bỗng nhiên trong lòng run lên, thậm chí toàn thân bị một cảm giác an toàn vây quanh, giống như dù cho toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, mình vẫn có thể sống lại trong hoài bão của người nam tử này, cảm giác này đã lâu nàng không có cảm nhận được, một lần hình như là nhiều năm về trước làm nũng khi được cha mình ôm vào lòng ngực, chỉ là nhớ đến phụ thân của mình, Tiết Ninh Nhi cảm giác cái mũi đau xót, thiếu chút nữa nước mắt chảy ra.

Triệu Nhan cũng không phát hiện ra thay đổi tâm tình của Tiết Ninh Nhi, mà đi nhanh trở lại thư phòng, sau đó đem nàng đặt bên lò sưởi sưởi ấm, qua một hồi lâu, Tiết Ninh Nhi mới phát hiện hai chân mình có cảm giác, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên nói lời cảm tạ Triệu Nhan: - Đa tạ Quận vương!

- Ha ha, nói lời cảm tạ thì không cần, chỉ cần Tiết hành thủ không trách tội ta mạo phạm giai nhân là được rồi! Triệu Nhan nửa đùa nói.

Tiết Ninh Nhi bình thường cũng là nữ tử miệng lanh lợi, nhưng hôm nay sau khi nghe Triệu Nhan trêu đùa, chợt cảm giác không biết mở miệng như thế nào, thậm chí trong lòng còn có cảm giác mừng thầm, giống như khi Triệu Nhan khen nàng là giai nhân làm cho nàng hết sức vui mừng, tuy rằng mỗi nam tử khi nhìn thấy nàng đều sẽ khen như thế, nhưng lời khen của Triệu Nhan hình như không giống với người khác.

- Quận vương, tranh của ngài! Đúng lúc này, Tiểu Đậu Nha cầm trong tay bức họa vẻ mặt mất hứng đưa qua ngắt ngang lời bọn họ nói, nàng và Tào Dĩnh đứng cùng một chiến tuyến, Tiết Ninh Nhi trong mắt các nàng chính là hồ ly tinh dụ dỗ nam nhân nhà mình, vừa rồi mới nhìn thấy Triệu Nhan ôm lấy Tiết Ninh Nhi, nàng tự nhiên rất không vui.

Tiết Ninh Nhi cũng là một người nhanh trí, nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Đậu Nha, liền cũng đoán được cái gì, lập tức mỉm cười nói lời cảm tạ với Tiểu Đậu Nha: - Đa tạ muội muội nhiều, trước kia có một số bức họa của Quận vương lưu truyền ra ngoài có rất nhiều bức chân dung là của muội muội, xem ra Quận vương thật sự rất thích muội muội, thật làm cho tỷ tỷ cảm thấy hâm mộ!

Tiểu Đậu Nha tính tình đơn giản, nghe Tiết Ninh Nhi nói Triệu Nhan thích nàng, lập tức sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, cúi đầu ngay cả nói cũng ngượng ngùng, đồng thời cảm giác vị tỷ tỷ Tiết Ninh Nhi này cũng chẳng phải đáng ghét. Triệu Nhan nhìn thấy bộ dạng Tiểu Đậu Nha, cũng không kìm được có chút buồn cười, tiểu nha đầu này rốt cuộc vẫn là người đơn giản, người khác khen nàng một câu đã khiến cho nàng vui mừng không thấy nam bắc nữa rồi.

Tiết Ninh Nhi lúc này nhận lấy bức họa Triệu Nhan vẽ cho nàng, sau đó nhẹ nhàng mở ra, khi nhìn thấy mình hiện lên trên bức họa, cũng kinh ngạc cười toe toét, chỉ thấy trong băng tuyết, một người nữ tử mặc áo lông nhẹ đứng dưới một lùm hoa mai, đầu hơi ngẩng, dường như là đang thản nhiên thưởng thức hoa mai nở, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vài tia bi thương và vẻ quật cường, hình như nữ tử trên tranh có tâm sự gì, nhưng cũng không chịu nói ra với người ngoài.

Nhìn bức họa trong tay này, Tiết Ninh Nhi cảm giác lòng mình giống như bị người ta quăng một hòn đá nhỏ vào trong hồ, tạo nên vô số gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh, nàng bắt đầu thấy khả năng vẽ tranh của Triệu Nhan làm kinh ngạc, lại vì Triệu Nhan trong nháy mắt có thể nắm chặt vẻ mặt của mình mà càng kinh ngạc, có lẽ đây là lễ vật tốt nhất cả đời này mình nhận được.

Triệu Nhan cũng không biết rằng, kỳ thật lúc Tiết Ninh Nhi tìm đến hắn vẽ chân dung, kết quả ngày hôm sau bị gió tuyết vây ở biệt viện, cũng chính ngày sinh nhật của Tiết Ninh Nhi, nàng sở dĩ chọn trước một ngày tìm đến Triệu Nhan vẽ chân dung, ngoại trừ bình thường không ra ngoài được, nguyên nhân chủ yếu cũng là muốn trước lúc sinh nhật được vẽ chân dung, như vậy coi như là khi nàng sinh nhật mười bảy tuổi nhận được quà, thật không nghĩ tới bởi vì đại tuyết và Bảo An công chúa sinh bệnh, khiến cho quà sinh nhật này đến chậm hai ngày, vốn Tiết Ninh Nhi còn chút tiếc nuối, nhưng bây giờ nhìn thấy bức tranh chân dung này, nàng cảm thấy cho dù là đợi thêm vài ngày nữa, cũng đáng lắm.

Tiết Ninh Nhi ngơ ngác nhìn bức tranh một hồi lâu, thật vất vả mới tỉnh lại, liền có chút áy náy hướng Triệu Nhan cười nói: - Đa tạ bút pháp màu sắc tuyệt diệu của Quận vương, tiểu nữ vô cùng thích!

Tuy nhiên Tiết Ninh Nhi vừa dứt lời, nhìn thấy góc trên bên phải bức họa có một khoảng trống, liền vừa cười nói:

- Bức họa đẹp tự nhiên phải hợp với một bài thơ hay, để thiếp thân nghĩ một chút, bằng không thơ làm ra mà quá kém, vậy chính là làm trò cười cho thiên hạ rồi!

Tiết Ninh Nhi biết rằng Triệu Nhan không biết làm thơ, nếu không lần trước cũng sẽ không bảo mình giúp hắn làm bài thơ qua cầu rồi, bởi vậy sau khi nói xong liền bắt đầu cấu tứ làm một bài thơ thích hợp, nhưng cũng chính lúc này, chợt nghe Triệu Nhan bên cạnh nhẹ giọng ngâm: - Mấy cành mai góc tường, Băng lạnh, nở cô đơn. Xa thấy không phải tuyết,

Vì nghe thoảng mùi hương. (Bài thơ "Mai hoa" Vương An Thạch Bản dịch của Vũ Minh Tân)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện