Nghĩ cũng không ra nên Triệu Nhan không nghĩ thêm nữa. Dù sao thì chuyện này đối với hắn cũng chỉ có lợi chứ không có hại. Còn chuyện về sau thì để sau hãy nói. Nếu ngày nào cũng phải lo lắng suy nghĩ thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Lập tức Triệu Nhan đi theo Hoàng Ngũ Đức vào trong tẩm cung. Kết quả phát hiện cũng giống như lần trước, những người khác trong tẩm cung đều đã bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai cha con Triệu Thự và Triệu Húc, cộng thêm Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức vừa đi vào. Bốn người trong cuộc bàn chuyện lần trước đều đã có mặt.

- Tam đệ, tin tức phía nước Liêu đệ cũng biết rồi chứ. Trương Nhân Tiên đã nằm liệt giường và trở nên điên điên khùng khùng rồi, thật là hả hê mà!

Triệu Nhan vừa vào đến đã nghe Triệu Húc cao giọng hưng phấn nói. Chuyện này, Triệu Húc cũng có tham gia, hơn nữa còn là làm “việc xấu”, điều này khiến cho Triệu Húc cảm thấy một loại hưng phấn mà trước nay chưa từng có, đến mức chỉ hận không thể tiếp tục liên thủ với Triệu Nhan làm thêm vài vụ nữa như vậy.

- Ha ha, không tệ. Nhan nhi, chuyện này con xử lý rất tốt. Mặc dù đối phương không chết nhưng còn khó chịu hơn cả cái chết. Cuối cùng ta cũng đã trả được mối hận trong lòng!

Triệu Thự cũng lớn giọng khen ngợi. Thật ra, Triệu Thự cũng giống với Hoàng Ngũ Đức, nghi ngờ phương pháp giết người cách xa ngàn dặm của Triệu Nhan, nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt khiến cho ông ta thở phào nhẹ nhõm. Còn về chuyện Trương Nhân Tiên được Trực Lỗ Cổ cứu mạng, Triệu Thự cũng chỉ có thể thầm than đối phương quá may mắn nên mới gặp được thần y như Trực Lỗ Cổ.

- Đa tạ phụ thân và đại ca đã khích lệ, nhưng vẫn là do con suy xét không chu toàn, không nghĩ rằng trên đời còn có người giống như Trực Lỗ Cổ nên tính mạng của Trương Nhân Tiên mới được cứu.

Triệu Nhan cũng có chút hối hận nói. Lúc trước, sở dĩ hắn tiêm độc chó dại vào đùi Trương Nhân Tiên bởi vì những nghiên cứu sau này đã cho thấy, khi người bị chó cắn vào chi dưới thì phát bệnh chậm hơn một chút, càng ở gần đầu thì phát bệnh càng nhanh. Hắn lo Trương Nhân Tiên sẽ phát bệnh trên lãnh thổ Đại Tống nên mới cho vào đùi để lùi thời gian phát bệnh, không ngờ lại tạo điều kiện để Trương Nhân Tiên gặp được thần y.

- Ha ha, tam đệ không cần tự trách mình. Chuyện này chỉ có thể nói là ý trời. Trương Nhân Tiên tuy rằng giữ được cái mạng nhỏ nhưng với tình hình hiện giờ còn khó chịu hơn cái chết. Cho nên ta cảm thấy sự trừng phạt này càng hả dạ hơn!

Triệu Húc lại cười lớn nói.

Suy nghĩ của Triệu Húc cũng giống với Triệu Thự, Triệu Thự lập tức trấn an Triệu Nhan vài câu rồi chuyển chủ đề:

- Nhan nhi, nghe nói ngô và khoai lang ở chỗ con mọc rất nhanh. Bây giờ thời tiết cũng đang chuyển lạnh rồi, không biết khi nào thì có thể thu hoạch? Triệu Nhan biết nhất định Triệu Thự sẽ hỏi về vấn đề này, bởi vậy cũng lập tức đáp:

- Khởi bẩm phụ thân, ngô lớn rất nhanh, có một số cây đã có hạt, có lẽ nửa tháng nữa, khi thời tiết lạnh một chút, khi lá ngô chuyển sang màu vàng thì có thể thu hoạch được rồi. Còn khoai lang thì muộn hơn một chút, hơn nữa, thu hoạch khoai lang cũng đặc thù hơn. Đến lúc đó, phụ thân hãy cử vài người tâm phúc đến, con sẽ hướng dẫn họ cách bảo quản khoai lang.

Nghe nói chỉ còn nửa tháng nữa, Triệu Thự cũng thở phào nhẹ nhõm. Nội ứng Liêu Quốc sắp xếp chỉ ở trong cung chứ cũng không thèm để ý tới những hoàng tử như Triệu Nhan cho nên vẫn không biết ngô và khoai lang đến từ phủ của Triệu Nhan và cũng không biết trong phủ Triệu Nhan còn trồng một ít ngô và khoai lang. Nếu không việc thu hoạch hai loại lương thực này có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhắc tới ngô và khoai lang, Triệu Nhan bỗng nghĩ tới vấn đề mà hắn cảm thấy vô cùng nan giải khi nói chuyện về cây ớt với Lý Công Lân, lập tức hỏi:

- Phụ thân, nhiều nhất là qua hai năm gây giống, ngô và khoai lang sẽ tích lũy đủ hạt giống, không biết người tính mở rộng như thế nào?

Nghe Triệu Nhan hỏi vấn đề này, Triệu Thự thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó liền cười nói:

- Không ngờ Nhan nhi con cũng quan tâm tới quốc sự rồi. Về việc này, trước đây ta và đại ca con đã thảo luận rất lâu rồi. Hiện giờ cuối cùng đã có một số giải pháp. Nếu con muốn nghe thì để đại ca con nói một chút!

- Vậy làm phiền đại ca rồi!

Triệu Nhan thật sự rất muốn biết Triệu Thự làm thế nào để mở rộng cây ngô và khoai lang những vẫn giữ bí mật được, cho nên liền hướng về phía Triệu Húc thi lễ rồi nói.

Triệu Húc dường như rất đắc ý về chuyện này nên cũng không khách khí mà lập tức lấy ra bản đồ trên bàn Triệu Thự, sau đó chỉ vào khu vực phía nam Trường Giang của Đại Tống nói:

- Mời Tam đệ xem, Giang Nam chiếm tới gần một nửa diện tích Đại Tống ta, nhân khẩu cũng chiếm gần nửa, nhưng đại bộ phận đều tập trung ở Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu khiến cho những nơi đó phát triển không kém gì Trung Nguyên. Nhưng ngoài những nơi này và một số khu vực khá đông đúc khác thì đại bộ phận khu vực phía nam của Trường Giang đều dân cư thưa thớt. Đặc biệt là con đường phía đông Quảng Nam và những nơi đã từng chịu nạn phản loạn Nông Trí Cao. Dân chúng người trốn người chết, đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục lại được.

Triệu Nhan nghe đến đây cũng gật đầu. Người Hán tuy rằng bắt nguồn từ lưu vực Hoàng Hà, hơn nữa hình thành khu vực chính trị kinh tế trung tâm ở Trung Nguyên phía bắc, nhưng trải qua nhiều năm thay đổi, đặc biệt là ảnh hưởng chiến loạn nên rất nhiều người dân đi xuống phía nam. Đến thời Bắc Tống, kinh tế và nhân khẩu phía nam đã không hề thua kém phía bắc, thậm chí còn mạnh hơn phía bắc.

Chỉ có điều dân cư phía nam tập trung chủ yếu ở những nơi hạ du của Trường Giang như Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu. Ngoài ra, những nơi mà sau này gọi là Phúc Kiến, Hồ Nam, Hồ Bắc không có nhiều người, thậm chí còn không bằng phía bắc. Đặc biệt ở Lĩnh Nam còn bị Đường Tống dùng làm nơi lưu đày những quan viên độc ác. Người nổi tiếng nhất là Tô Thức cũng đã từng bị lưu đày đến đảo Hải Nam.

Mãi đến biến cố Tĩnh Khang, nhà Tống mất đi vùng đất rộng lớn ở phương bắc nên người dân ở phương bắc bất đắc dĩ phải di dời xuống phía nam. Đây cũng là một lần di dân quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc khiến cho dân cư phía nam đông đúc hơn, đã bắt đầu khai khẩn vùng đất phía nam. Có thể nói, qua thời kỳ cai trị của Nam Tống, phương Bắc lại bị Kim Nguyên chà đạp nên kinh tế phía nam đã bỏ xa phương bắc, thở thành trọng tâm kinh tế của Trung Nguyên.

Sau khi Triệu Húc nói qua về tình hình phía nam Trường Giang lại tiếp tục nói:

- Khí hậu ở phía nam nóng bức, đất đai cũng khá phì nhiêu nhưng vì mật độ dân cư không đủ nên rất nhiều nơi vẫn chưa được khai khẩn, có thể nói là vô cùng lãng phí. Hơn nữa, phía nam cách xa nước Liêu và Tây Hạ, từ trước đến nay đều không được hai nước này coi trọng, cho nên sau khi ta và phụ thân bàn bạc đã quyết định mở rộng trồng ngô và khoai ở vùng phía nam, phái binh mã bắt đầu phong tỏa khu vực đó. Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn được khả năng lan truyền ra ngoài nhưng cũng có thể giảm bớt. Có thể phong tỏa được một năm thì Đại Tống ta có lợi thêm một năm. Đợi khi Đại Tống ta không phải đau đầu vì lương thực nữa thì nói không chừng còn có thể tiêu diệt được kẻ địch mạnh là Tây Hạ, đến lúc đó chỉ còn nước Liêu thì cũng dễ đối phó hơn.

Nghe Triệu Húc nói muốn trồng ngô và khoai lang ở phía nam, Triệu Nhan cũng gật đầu. Trước đây hắn đã từng nghĩ đến khả năng này nhưng cũng không tỉ mỉ như Triệu Húc. Nhưng sau đó hắn lại có một số vấn đề muốn hỏi:

- Đại ca, hai người trồng ngô và khoai ở khu vực thưa dân thì lấy đâu ra người để thu hoạch đây?

Đối với vấn đề này của Triệu Nhan, Triệu Thự và Triệu Húc cũng nhìn nhau cười, sau đó Triệu Húc lại nói tiếp:

- Câu hỏi rất hay, nhưng trước khi trả lời vấn đề này, trước hết đệ hãy nghe một câu chuyện. Năm ngoái, thu nhập tài chính của Đại Tống là hơn sáu nghìn vạn quan, nhưng trong đó có gần năm nghìn vạn là phí nuôi quân, trong đó cấm quân có bảy mươi vạn người, quân đội vùng ven cũng không dưới năm mươi vạn.

Khi Triệu Húc nói tới đây không nhịn được thở dài một tiếng, vẻ mặt Triệu Thự ở bên cạnh cũng tỏ ra u sầu. Đại Tống tuy rằng giàu có, đặc biệt là thu nhập tài chính hàng năm của triều đình đều rất khả quan, nhưng chi tiêu cũng rất nhiều, đặc biệt là quan viên và số lượng lớn quân đội. Hàng năm chỉ nuôi hai nhóm người này đã tiêu hao gần hết ngân khố quốc gia, gần như không làm được việc gì khác. Đây cũng là một trong những lý do Đại Tống rất ít chủ động khơi mào chiến tranh. Không phải vì họ không muốn đánh mà là một khi khai chiến thì quân phí nhất định sẽ tăng lên, như vậy tài chính của Đại Tống sẽ không chịu nổi.

- Hóa ra phụ thân và đại ca muốn lấy quân đội để khai khẩn đất đai sau đó tiến hành làm đồn điền ở phía nam!

Cuối cùng Triệu Nhan cũng đã hiểu. Lấy quân đội làm đồn điền cũng không phải là điều mới. Năm xưa Tào Tháo cũng chính là dựa vào đồn điền để đưa nước Ngụy thành bá chủ tam quốc.

Đại Tống là một trong những triều đại nhũng binh nhất trong lịch sử Trung Quốc. Hơn một triệu quân đội nhìn thì không nhiều nhưng chế độ triều Tống thực hiện đều là chế độ mộ lính chứ không phải phủ binh. Mỗi người lính đều do triều đình phát lương nuôi sống. Với thực lực của triều Tống nuôi sống hơn một triệu quân đội cũng không hiếm thấy. Khó trách bảy tám phần ngân khố đã tiêu hao cho lĩnh vực này.

- Không chỉ là đồn điền!

Triệu Nhan vừa dứt lời thì Triệu Thự có chút kích động, lên tiếng:

- Năm xưa, Thái Tổ đã định trong năm thiên tai chiêu mộ nạn dân khỏe mạnh cường tráng làm vũ khí. Chủ ý thì tốt, nhưng lại tăng thêm gánh nặng cho triều đình. Đặc biệt mấy năm nay, triều đình khổ không sao tả hết. Cho nên việc cắt giảm binh lính là vô cùng cấp bách. Lần này, trẫm định sẽ nhân chuyện trồng ngô và khoai lang, triệu tập một nhóm những lính già và yếu đi đồn điền. Thiếu những quân đội đó cũng không ảnh hưởng là bao đến quân lực của Đại Tống. Hơn nữa, sau này đợi họ quen với cuộc sống thì cũng có thể nuôi được cả nhà. Trẫm sẽ đổi quân tịch của họ thành dân tịch, từ đó cắt giảm chi phí từ quân đội.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm phục trí tuệ chính trị của Triệu Thự và Triệu Húc. Triệu tập những binh lính già yếu đi đồn điền, sau đó lại lấy đồn điền giảm bớt gánh nặng cho triều đình, cách xử lý một công đôi việc như vậy hắn tuyệt đối không nghĩ ra được. Tuy nhiên, trong lĩnh vực chính trị hắn không được, nhưng Triệu Nhan cũng có sở trường của mình. Chẳng hạn như chuyện mà Triệu Thự sắp nói ngoài Triệu Nhan ra thì không còn có thể là ai khác. Nghĩ cũng không ra nên Triệu Nhan không nghĩ thêm nữa. Dù sao thì chuyện này đối với hắn cũng chỉ có lợi chứ không có hại. Còn chuyện về sau thì để sau hãy nói. Nếu ngày nào cũng phải lo lắng suy nghĩ thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Lập tức Triệu Nhan đi theo Hoàng Ngũ Đức vào trong tẩm cung. Kết quả phát hiện cũng giống như lần trước, những người khác trong tẩm cung đều đã bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai cha con Triệu Thự và Triệu Húc, cộng thêm Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức vừa đi vào. Bốn người trong cuộc bàn chuyện lần trước đều đã có mặt.

- Tam đệ, tin tức phía nước Liêu đệ cũng biết rồi chứ. Trương Nhân Tiên đã nằm liệt giường và trở nên điên điên khùng khùng rồi, thật là hả hê mà!

Triệu Nhan vừa vào đến đã nghe Triệu Húc cao giọng hưng phấn nói. Chuyện này, Triệu Húc cũng có tham gia, hơn nữa còn là làm “việc xấu”, điều này khiến cho Triệu Húc cảm thấy một loại hưng phấn mà trước nay chưa từng có, đến mức chỉ hận không thể tiếp tục liên thủ với Triệu Nhan làm thêm vài vụ nữa như vậy.

- Ha ha, không tệ. Nhan nhi, chuyện này con xử lý rất tốt. Mặc dù đối phương không chết nhưng còn khó chịu hơn cả cái chết. Cuối cùng ta cũng đã trả được mối hận trong lòng!

Triệu Thự cũng lớn giọng khen ngợi. Thật ra, Triệu Thự cũng giống với Hoàng Ngũ Đức, nghi ngờ phương pháp giết người cách xa ngàn dặm của Triệu Nhan, nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt khiến cho ông ta thở phào nhẹ nhõm. Còn về chuyện Trương Nhân Tiên được Trực Lỗ Cổ cứu mạng, Triệu Thự cũng chỉ có thể thầm than đối phương quá may mắn nên mới gặp được thần y như Trực Lỗ Cổ.

- Đa tạ phụ thân và đại ca đã khích lệ, nhưng vẫn là do con suy xét không chu toàn, không nghĩ rằng trên đời còn có người giống như Trực Lỗ Cổ nên tính mạng của Trương Nhân Tiên mới được cứu.

Triệu Nhan cũng có chút hối hận nói. Lúc trước, sở dĩ hắn tiêm độc chó dại vào đùi Trương Nhân Tiên bởi vì những nghiên cứu sau này đã cho thấy, khi người bị chó cắn vào chi dưới thì phát bệnh chậm hơn một chút, càng ở gần đầu thì phát bệnh càng nhanh. Hắn lo Trương Nhân Tiên sẽ phát bệnh trên lãnh thổ Đại Tống nên mới cho vào đùi để lùi thời gian phát bệnh, không ngờ lại tạo điều kiện để Trương Nhân Tiên gặp được thần y.

- Ha ha, tam đệ không cần tự trách mình. Chuyện này chỉ có thể nói là ý trời. Trương Nhân Tiên tuy rằng giữ được cái mạng nhỏ nhưng với tình hình hiện giờ còn khó chịu hơn cái chết. Cho nên ta cảm thấy sự trừng phạt này càng hả dạ hơn!

Triệu Húc lại cười lớn nói.

Suy nghĩ của Triệu Húc cũng giống với Triệu Thự, Triệu Thự lập tức trấn an Triệu Nhan vài câu rồi chuyển chủ đề:

- Nhan nhi, nghe nói ngô và khoai lang ở chỗ con mọc rất nhanh. Bây giờ thời tiết cũng đang chuyển lạnh rồi, không biết khi nào thì có thể thu hoạch?

Triệu Nhan biết nhất định Triệu Thự sẽ hỏi về vấn đề này, bởi vậy cũng lập tức đáp:

- Khởi bẩm phụ thân, ngô lớn rất nhanh, có một số cây đã có hạt, có lẽ nửa tháng nữa, khi thời tiết lạnh một chút, khi lá ngô chuyển sang màu vàng thì có thể thu hoạch được rồi. Còn khoai lang thì muộn hơn một chút, hơn nữa, thu hoạch khoai lang cũng đặc thù hơn. Đến lúc đó, phụ thân hãy cử vài người tâm phúc đến, con sẽ hướng dẫn họ cách bảo quản khoai lang.

Nghe nói chỉ còn nửa tháng nữa, Triệu Thự cũng thở phào nhẹ nhõm. Nội ứng Liêu Quốc sắp xếp chỉ ở trong cung chứ cũng không thèm để ý tới những hoàng tử như Triệu Nhan cho nên vẫn không biết ngô và khoai lang đến từ phủ của Triệu Nhan và cũng không biết trong phủ Triệu Nhan còn trồng một ít ngô và khoai lang. Nếu không việc thu hoạch hai loại lương thực này có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhắc tới ngô và khoai lang, Triệu Nhan bỗng nghĩ tới vấn đề mà hắn cảm thấy vô cùng nan giải khi nói chuyện về cây ớt với Lý Công Lân, lập tức hỏi:

- Phụ thân, nhiều nhất là qua hai năm gây giống, ngô và khoai lang sẽ tích lũy đủ hạt giống, không biết người tính mở rộng như thế nào?

Nghe Triệu Nhan hỏi vấn đề này, Triệu Thự thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó liền cười nói:

- Không ngờ Nhan nhi con cũng quan tâm tới quốc sự rồi. Về việc này, trước đây ta và đại ca con đã thảo luận rất lâu rồi. Hiện giờ cuối cùng đã có một số giải pháp. Nếu con muốn nghe thì để đại ca con nói một chút!

- Vậy làm phiền đại ca rồi!

Triệu Nhan thật sự rất muốn biết Triệu Thự làm thế nào để mở rộng cây ngô và khoai lang những vẫn giữ bí mật được, cho nên liền hướng về phía Triệu Húc thi lễ rồi nói.

Triệu Húc dường như rất đắc ý về chuyện này nên cũng không khách khí mà lập tức lấy ra bản đồ trên bàn Triệu Thự, sau đó chỉ vào khu vực phía nam Trường Giang của Đại Tống nói:

- Mời Tam đệ xem, Giang Nam chiếm tới gần một nửa diện tích Đại Tống ta, nhân khẩu cũng chiếm gần nửa, nhưng đại bộ phận đều tập trung ở Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu khiến cho những nơi đó phát triển không kém gì Trung Nguyên. Nhưng ngoài những nơi này và một số khu vực khá đông đúc khác thì đại bộ phận khu vực phía nam của Trường Giang đều dân cư thưa thớt. Đặc biệt là con đường phía đông Quảng Nam và những nơi đã từng chịu nạn phản loạn Nông Trí Cao. Dân chúng người trốn người chết, đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục lại được.

Triệu Nhan nghe đến đây cũng gật đầu. Người Hán tuy rằng bắt nguồn từ lưu vực Hoàng Hà, hơn nữa hình thành khu vực chính trị kinh tế trung tâm ở Trung Nguyên phía bắc, nhưng trải qua nhiều năm thay đổi, đặc biệt là ảnh hưởng chiến loạn nên rất nhiều người dân đi xuống phía nam. Đến thời Bắc Tống, kinh tế và nhân khẩu phía nam đã không hề thua kém phía bắc, thậm chí còn mạnh hơn phía bắc.

Chỉ có điều dân cư phía nam tập trung chủ yếu ở những nơi hạ du của Trường Giang như Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu. Ngoài ra, những nơi mà sau này gọi là Phúc Kiến, Hồ Nam, Hồ Bắc không có nhiều người, thậm chí còn không bằng phía bắc. Đặc biệt ở Lĩnh Nam còn bị Đường Tống dùng làm nơi lưu đày những quan viên độc ác. Người nổi tiếng nhất là Tô Thức cũng đã từng bị lưu đày đến đảo Hải Nam.

Mãi đến biến cố Tĩnh Khang, nhà Tống mất đi vùng đất rộng lớn ở phương bắc nên người dân ở phương bắc bất đắc dĩ phải di dời xuống phía nam. Đây cũng là một lần di dân quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc khiến cho dân cư phía nam đông đúc hơn, đã bắt đầu khai khẩn vùng đất phía nam. Có thể nói, qua thời kỳ cai trị của Nam Tống, phương Bắc lại bị Kim Nguyên chà đạp nên kinh tế phía nam đã bỏ xa phương bắc, thở thành trọng tâm kinh tế của Trung Nguyên.

Sau khi Triệu Húc nói qua về tình hình phía nam Trường Giang lại tiếp tục nói:

- Khí hậu ở phía nam nóng bức, đất đai cũng khá phì nhiêu nhưng vì mật độ dân cư không đủ nên rất nhiều nơi vẫn chưa được khai khẩn, có thể nói là vô cùng lãng phí. Hơn nữa, phía nam cách xa nước Liêu và Tây Hạ, từ trước đến nay đều không được hai nước này coi trọng, cho nên sau khi ta và phụ thân bàn bạc đã quyết định mở rộng trồng ngô và khoai ở vùng phía nam, phái binh mã bắt đầu phong tỏa khu vực đó. Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn được khả năng lan truyền ra ngoài nhưng cũng có thể giảm bớt. Có thể phong tỏa được một năm thì Đại Tống ta có lợi thêm một năm. Đợi khi Đại Tống ta không phải đau đầu vì lương thực nữa thì nói không chừng còn có thể tiêu diệt được kẻ địch mạnh là Tây Hạ, đến lúc đó chỉ còn nước Liêu thì cũng dễ đối phó hơn.

Nghe Triệu Húc nói muốn trồng ngô và khoai lang ở phía nam, Triệu Nhan cũng gật đầu. Trước đây hắn đã từng nghĩ đến khả năng này nhưng cũng không tỉ mỉ như Triệu Húc. Nhưng sau đó hắn lại có một số vấn đề muốn hỏi:

- Đại ca, hai người trồng ngô và khoai ở khu vực thưa dân thì lấy đâu ra người để thu hoạch đây?

Đối với vấn đề này của Triệu Nhan, Triệu Thự và Triệu Húc cũng nhìn nhau cười, sau đó Triệu Húc lại nói tiếp:

- Câu hỏi rất hay, nhưng trước khi trả lời vấn đề này, trước hết đệ hãy nghe một câu chuyện. Năm ngoái, thu nhập tài chính của Đại Tống là hơn sáu nghìn vạn quan, nhưng trong đó có gần năm nghìn vạn là phí nuôi quân, trong đó cấm quân có bảy mươi vạn người, quân đội vùng ven cũng không dưới năm mươi vạn.

Khi Triệu Húc nói tới đây không nhịn được thở dài một tiếng, vẻ mặt Triệu Thự ở bên cạnh cũng tỏ ra u sầu. Đại Tống tuy rằng giàu có, đặc biệt là thu nhập tài chính hàng năm của triều đình đều rất khả quan, nhưng chi tiêu cũng rất nhiều, đặc biệt là quan viên và số lượng lớn quân đội. Hàng năm chỉ nuôi hai nhóm người này đã tiêu hao gần hết ngân khố quốc gia, gần như không làm được việc gì khác. Đây cũng là một trong những lý do Đại Tống rất ít chủ động khơi mào chiến tranh. Không phải vì họ không muốn đánh mà là một khi khai chiến thì quân phí nhất định sẽ tăng lên, như vậy tài chính của Đại Tống sẽ không chịu nổi.

- Hóa ra phụ thân và đại ca muốn lấy quân đội để khai khẩn đất đai sau đó tiến hành làm đồn điền ở phía nam!

Cuối cùng Triệu Nhan cũng đã hiểu. Lấy quân đội làm đồn điền cũng không phải là điều mới. Năm xưa Tào Tháo cũng chính là dựa vào đồn điền để đưa nước Ngụy thành bá chủ tam quốc.

Đại Tống là một trong những triều đại nhũng binh nhất trong lịch sử Trung Quốc. Hơn một triệu quân đội nhìn thì không nhiều nhưng chế độ triều Tống thực hiện đều là chế độ mộ lính chứ không phải phủ binh. Mỗi người lính đều do triều đình phát lương nuôi sống. Với thực lực của triều Tống nuôi sống hơn một triệu quân đội cũng không hiếm thấy. Khó trách bảy tám phần ngân khố đã tiêu hao cho lĩnh vực này.

- Không chỉ là đồn điền!

Triệu Nhan vừa dứt lời thì Triệu Thự có chút kích động, lên tiếng:

- Năm xưa, Thái Tổ đã định trong năm thiên tai chiêu mộ nạn dân khỏe mạnh cường tráng làm vũ khí. Chủ ý thì tốt, nhưng lại tăng thêm gánh nặng cho triều đình. Đặc biệt mấy năm nay, triều đình khổ không sao tả hết. Cho nên việc cắt giảm binh lính là vô cùng cấp bách. Lần này, trẫm định sẽ nhân chuyện trồng ngô và khoai lang, triệu tập một nhóm những lính già và yếu đi đồn điền. Thiếu những quân đội đó cũng không ảnh hưởng là bao đến quân lực của Đại Tống. Hơn nữa, sau này đợi họ quen với cuộc sống thì cũng có thể nuôi được cả nhà. Trẫm sẽ đổi quân tịch của họ thành dân tịch, từ đó cắt giảm chi phí từ quân đội.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm phục trí tuệ chính trị của Triệu Thự và Triệu Húc. Triệu tập những binh lính già yếu đi đồn điền, sau đó lại lấy đồn điền giảm bớt gánh nặng cho triều đình, cách xử lý một công đôi việc như vậy hắn tuyệt đối không nghĩ ra được. Tuy nhiên, trong lĩnh vực chính trị hắn không được, nhưng Triệu Nhan cũng có sở trường của mình. Chẳng hạn như chuyện mà Triệu Thự sắp nói ngoài Triệu Nhan ra thì không còn có thể là ai khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện