Sau 3 tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, dưới lời nói nhẹ nhõm của bác sĩ, ai nấy đều vui mừng.

Sau khi được chuyển qua phòng bệnh, Âu Minh Triết rưng rưng nhìn người con gái với đầy những dải trắng trên người, thân hình yếu ớt thở đều đều lọt vào mắt anh.

Anh tiến đến gần cô, đôi tay anh lại vô thức cầm tay cô, vành mắt đỏ hoe, đôi môi treo lên một nụ cười hạnh phúc.

"Thật tốt quá...cá nóc nhỏ...em vẫn bình an...thật tốt..."

Âu Minh Triết vùi đầu vào bàn tay cô, khẽ nói, anh vô cùng vui mừng, những cảm xúc đều được giải tỏa bằng những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Thẩm Trường An và Vương Nhi đứng bên cạnh cũng không nỡ phá hỏng không gian của hai người, chỉ đành đứng một bên mỉm cười.

Thẩm Thành Sơn đứng một bên, ông nhìn anh, một người đàn ông đường đường là chủ tịch tập đoàn Âu thị rộng lớn hùng vĩ, nổi tiếng khốc liệt trên thương trường lại rơi lệ vì con gái ông sao? Ông nặng nề tiến tới bên giường cô, khẽ cúi đầu nói "Chi Ưu...cho cha xin lỗi!"

Không có tiếng đáp lại, nước mắt ông lại không kiềm được mà rơi.

Tất cả là đều tại ông cả...

Vì ông mà Chi Ưu của ông mới ra nông nỗi này...

Ông thật sự ngu xuẩn!

"Cha vô cùng xin lỗi con... Cha lại không ngờ bản thân lại làm một điều ngu ngốc rồi hại con thành ra như vậy...cha xin lỗi..."

Bầu không khí đột nhiên lắng động, Thẩm Trường An nghe xong lời nói của ông liền cau mày nói:

"Xin lỗi? Ông đã bao giờ suy nghĩ đến nỗi khổ của em gái tôi chưa? Hay là ông luôn đi cung phụng cho hai mẹ con ả kia? Thẩm Chi Ưu tuy rất ức ông nhưng em ấy hôm nay chính là tự bản thân mình cứu ông qua khỏi tai nạn đó, nếu không phải vì ông, em gái tôi phải bị thế sao? Hả?"

"Cha...cha xin lỗi!"

"Đừng xưng hô như thế với chúng tôi, ông là người hại em ấy ra nỗi này thì ông không xứng!"

"Cha xin lỗi!"

"Không cần xin lỗi, sau khi em ấy xuất viện, tôi sẽ đưa em ấy rời khỏi Thẩm Gia!"

Lời vừa dứt, Thẩm Thành Sơn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trường An, ông sợ hãi van xin:

"Cha...cha biết cha có lỗi...lần này thì cha vô cùng hối hận. Cha không mong hai đứa có thể tha thứ nhưng cha xin con...làm ơn con đừng mang em đi...cha xin con...đừng rời khỏi cha..."

"Đủ rồi!" Âu Minh Triết cáu gắt lên tiếng, những lời nói đó thật khiến anh đau đầu. Anh biết anh cư xử như vậy là không đúng nhưng chỉ cần nhìn thấy thân thể nhỏ bé kia đang nằm trên giường bệnh, xung quanh đều là máy móc để duy trì sự sống, anh lại không nhịn được mà đau lòng, những xót xa trong lòng anh cứ thế dâng trào.

"Thẩm tổng, ông mau nói đi! Người mà ông thật tâm yêu thương bây giờ lại như thế nào với ông? Còn người mà yêu thương ông thì bây giờ lại bị gì?"

Không gian bị sự lạnh lẽo tỏa ra từ người của anh lấn áp. Lâm THành Long không nói gì, câu nói đó của anh, lại tuyệt nhiên như một lọ muối xát vào trái tim ông.

Âu Minh Triết lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó liền gọi cho một người. Khoảng mười lăm phút sau, một người mặc bộ vest đen, mắt đeo kính đen đi tới, cung kính cúi đầu đưa một sấp giấy tờ và chiếc điện thoại cũ cho anh.

Anh đưa một sấp đó cho Thẩm Thành Sơn xem, còn chiếc điện thoại cũ thì đưa cho Thẩm Trường An.

Thẩm Thành Sơn vô cùng sốc, những tờ giấy cầm trên tay rơi xuống, ông há hốc mồm, thẫn thờ nhìn về một phía.

Trên tờ giấy viết những tội mà Nguyệt Lan mắc phải, bao gồm cả việc gián tiếp giết người, mà người bị giết lại chính là người vợ quá cố của ông, Nguyệt Linh. Sốc nặng hơn nữa, Thẩm Như Ngọc lại không phải là con gái ruột của ông, kết quả thử nghiệm được viết trên giấy khiến đôi tay ông run lên bần bật, tầm nhìn trước mắt nhòe đi.

Ông không tin đây là sự thật!

Không! Nhất định là không phải!

Chưa dừng lại ở đấy, một video quay cảnh Thẩm Chi Ưu xém bị hại ở căn hầm cũng được ông chứng kiến, ông bất lực ngã khuỵu xuống, sau đó liền ngất xỉu.

Đây...đây không phải là thật!!

Giả dối...đều là giả dối cả...

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, sự việc này lại chính là sự thực, dù cho ông có cố gắng bác bỏ đi bao nhiêu lần thì sự thật vẫn là sự thật...

Những bằng chứng cho thấy việc giết người có mục đích của bà vợ thứ, những bằng chứng cho thấy đứa con gái mà bản thân luôn hết mực yêu thương lại là đứa con ngoài dã thú, những bằng chứng cho thấy đứa con gái ngoan hiền kia lại là người có tâm địa độc ác, luôn tìm cách hại chết con ruột của chính mình...

Ông mệt mỏi mất đi ý thức, dần dần chìm vào bóng tối khi con mắt từ từ khép kín...

.

.

.

Tiêu Thiệu Phong ngồi vắt chéo chân, thỏa mãn nhâm nhi ly rượu đang cầm trên tay.

"Thưa ngài, người bị tai nạn là Thẩm tiểu thư ạ!"

Tiêu Thiệu Phong gật đầu, ra hiệu cho người lui đi, sau đó anh cúi đầu hôn người con gái ở trong lòng đang chu môi làm nũng với anh.

"Lần này là ngoài ý muốn nhưng có vẻ em lại thích kết quả này hơn!"

Người con gái ấy cười đắc ý, cô ta nhướn người ngồi lên đùi Tiêu Thiệu Phong, dáng vẻ gợi cảm làm cho người kia đột nhiên nổi hứng.

"Vậy sao? Không phải là em muốn khiến cô ta đau khổ trước vì mất người thân rồi sau đó mới bắt đầu giết cô ta sao?"

"Không cần đâu...hiện tại như thế này là được, để cho cô ta nếm mùi đau khổ này đi!"

Lời vừa dứt, môi và môi triền miên, khắp căn phòng đều tỏa ra mùi ân ái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện