Từ Minh trở về nhà nhìn thấy Đỗ lão gia đang chuẩn bị tay nải bên cạnh là Đỗ phu nhân. Hình như bọn họ định đi đâu. Ông ta mới đi đến. Nhìn thấy Từ Minh trở về, Đỗ lão gia vội vã ra chào đón.
" Đại nhân trở về thật đúng lúc. Ta có chuyện muốn nói với ngài đây."
Đỗ lão gia đưa Từ Minh vào bên trong ngồi. Lão ta từ tốn nói:
" Ta vừa mới biết một vị đại phu tay nghề giỏi nên muốn đưa vợ ta đến đó để xem thử bệnh tình. Có thể là đi mấy hôm mới trở về, nhưng mà đại nhân cứ yên tâm. Ta có để lại Mộc Xuân với người. Cô ta là một hậu vệ đắc lực bên cạnh ta, đại nhân không cần lo có kẻ xấu hãm hại."
" Đỗ tiên sinh thật chu đáo. Ta cũng không dám đòi hỏi gì thêm. Tiên sinh cứ đưa vợ mình đi chữa bệnh. Có Mộc Xuân cô nương ở đây cùng với ta là được rồi."
Mộc Xuân đứng một bên khẽ gật đầu với Đỗ lão gia. Mọi chuyện coi như đã được sắp xếp thỏa đáng. Đỗ lão gia từ biệt mọi người, lão ta cùng với vợ mình lên đường. Trong nhà giờ chỉ còn lại Từ Minh và Mộc Xuân cùng với một vài gia đinh. Ông ta thấy Mộc Xuân vẫn còn đứng ở đó, bản thân ông ta cũng không có việc gì cần đến cô. Từ Minh liền bảo cô đi vào trong, khi có việc ông ta sẽ gọi. Mộc Xuân nghe theo lời ông ta, cô định lui vào trong nhưng mới quay đầu lại thì bên ngoài có tiếng gọi. Ngẩn đầu ra nhìn thì thấy một tên quần áo xộc xệch đang chạy vào trong trên tay còn cầm một la thư. Hắn ta đưa cho Từ Minh rồi nói:
" Thủ lĩnh bọn ta muốn mời ngài đến trang trại dùng bữa."
Tên đó chuyển lời cho Từ Minh xong thì rời đi. Ông ta cầm lấy lá thư trong tay, mở phong bì ra lất tờ giấy bên trong mở ra xem. Nhìn thấy nội dung Từ Minh có chút bất ngờ. Nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ "A Hảo". Mộc xuân thấy săc mặt của ông ta không được tốt. Cô đi đến hỏi Từ Minh đại nhân trong thư đã viết những gì. Ông ta thở dài nói:
" Ta cần phải đến trang trại thổ phỉ một chuyến."
Mộc Xuân trầm tư. Cô đã biết quá rõ việc này. Bọn thổ phỉ sẽ không tha cho một tên quan lại nào trong làng yên ổn cả. Xem ra cô cần phải chuẩn bị mọi thứ cho thật chu đáo.
Sáng hôm sau, Từ Minh đại nhân cùng với Mộc Xuân trên đường đi đến trang trại của A Hảo. Long Ngâm và Ngạo Hư cũng bám đuôi theo sau. Vì đã nhìn thấy được đoạn đường mà A Hảo mai phục nên từ sớm, hai ngươi họ đã có mặt ở đó. Sau khi nhìn thấy Từ Minh và Mộc Xuân đi qua đoạn đường mai phục. Những tên mai phục trong bụi rậm lần lượt xông ra. Trên tay họ đều cầm theo vũ khí. Mộc Xuân đứng ra phía trước bảo vệ cho Từ Minh đại nhân. Bọn chúng lao tới, Mộc Xuân rút kiếm ra giao đấu với chúng. Long Ngâm và Ngạo Hư đứng bên trong hổ trợ cô một tay. Chỉ trong vài chiêu, cô đã hạ gục được các tên thổ phỉ. Mộc Xuân bỏ thanh kiếm vào bên trong vỏ, cô quay sang hỏi Từ Minh đại nhân.
" Đại nhân có đi tiếp không?"
Vẻ mặt của Từ Minh điềm tĩnh không hề thấy sự sợ hãi trên nét mặt của ông ta. Trong miệng nhẹ nhàng thốt ra từ "đi".
Mộc Xuân đứng lùi về sau để nhường ông ta đi trước. Nhìn theo sau bóng lưng của ông ta. Đây là lần đầu tiên cô thấy có một người gặp thổ phỉ mà không sợ, tính mạng đang bị đe dọa vẫn điềm tĩnh đến lạ thường. Người này là thần thánh phương nào đây.
Hai người lại tiếp tục lên đường. Long Ngâm và Ngạo Hư cũng đuổi theo sau họ. Chỉ cần đi qua thêm hai đoạn đường mai phục nữa thì họ sẽ đến được trang trại thổ phỉ.
Ở bên này, A Hảo cùng với đám thuộc hạ của mình đã đứng trước cửa chờ sẵn. Cầm bình rượu lên uống một ngậm lớn. Từ nãy giờ người của gã vẫn chưa về báo tin. Không cần đoán cũng biết được bọn đã bại trận. Điều này cũng dễ hiểu thôi, Long Ngâm đã biết trước con đường mai phục của gã làm sao mà hắn không có chuẩn bị chứ. Chỉ là gã cố tình mai phục để bọn chúng đến được đây cũng phải có trầy xước như những người đi trước.
Nửa canh giờ sao, Mộc Xuân và Từ Minh đại nhân cũng đến được chỗ A Hảo. Gã ngồi trên ghế cũng đánh được một giấc ngon miệng. Thuộc hạ bên cạnh đánh thức gã dậy. Gã mở một nửa mắt nhìn hai người trước mặt mình. Thấy người đã tới, gã " Ồ!" lên một tiếng.
" Từ Minh đại nhân đã đến được đây rồi ư! Tốt đấy."
Gã đứng dậy, cầm thanh đao của mình đi đến chỗ họ. Mộc Xuân thấy A Hảo đang đến, cô rút nửa thanh kiếm ra đề phòng.
" Sao vậy, tiểu cô nương này muốn đánh nhau à!"
Gã dừng lại cách họ một khoảng.
Từ Minh đi lên trước ra hiệu cho Mộc Xuân lùi lại.
" Vị đây chắc là thủ lĩnh A Hảo."
" Là ta đây. Đại nhân có ý kiến gì không."
Từ Minh lấy trong tay áo ra lá thư mà gã gửi cho ông ta.
" Ta đến đây để dự tiệc của A Hảo ngươi."
" Đại nhân trở về thật đúng lúc. Ta có chuyện muốn nói với ngài đây."
Đỗ lão gia đưa Từ Minh vào bên trong ngồi. Lão ta từ tốn nói:
" Ta vừa mới biết một vị đại phu tay nghề giỏi nên muốn đưa vợ ta đến đó để xem thử bệnh tình. Có thể là đi mấy hôm mới trở về, nhưng mà đại nhân cứ yên tâm. Ta có để lại Mộc Xuân với người. Cô ta là một hậu vệ đắc lực bên cạnh ta, đại nhân không cần lo có kẻ xấu hãm hại."
" Đỗ tiên sinh thật chu đáo. Ta cũng không dám đòi hỏi gì thêm. Tiên sinh cứ đưa vợ mình đi chữa bệnh. Có Mộc Xuân cô nương ở đây cùng với ta là được rồi."
Mộc Xuân đứng một bên khẽ gật đầu với Đỗ lão gia. Mọi chuyện coi như đã được sắp xếp thỏa đáng. Đỗ lão gia từ biệt mọi người, lão ta cùng với vợ mình lên đường. Trong nhà giờ chỉ còn lại Từ Minh và Mộc Xuân cùng với một vài gia đinh. Ông ta thấy Mộc Xuân vẫn còn đứng ở đó, bản thân ông ta cũng không có việc gì cần đến cô. Từ Minh liền bảo cô đi vào trong, khi có việc ông ta sẽ gọi. Mộc Xuân nghe theo lời ông ta, cô định lui vào trong nhưng mới quay đầu lại thì bên ngoài có tiếng gọi. Ngẩn đầu ra nhìn thì thấy một tên quần áo xộc xệch đang chạy vào trong trên tay còn cầm một la thư. Hắn ta đưa cho Từ Minh rồi nói:
" Thủ lĩnh bọn ta muốn mời ngài đến trang trại dùng bữa."
Tên đó chuyển lời cho Từ Minh xong thì rời đi. Ông ta cầm lấy lá thư trong tay, mở phong bì ra lất tờ giấy bên trong mở ra xem. Nhìn thấy nội dung Từ Minh có chút bất ngờ. Nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ "A Hảo". Mộc xuân thấy săc mặt của ông ta không được tốt. Cô đi đến hỏi Từ Minh đại nhân trong thư đã viết những gì. Ông ta thở dài nói:
" Ta cần phải đến trang trại thổ phỉ một chuyến."
Mộc Xuân trầm tư. Cô đã biết quá rõ việc này. Bọn thổ phỉ sẽ không tha cho một tên quan lại nào trong làng yên ổn cả. Xem ra cô cần phải chuẩn bị mọi thứ cho thật chu đáo.
Sáng hôm sau, Từ Minh đại nhân cùng với Mộc Xuân trên đường đi đến trang trại của A Hảo. Long Ngâm và Ngạo Hư cũng bám đuôi theo sau. Vì đã nhìn thấy được đoạn đường mà A Hảo mai phục nên từ sớm, hai ngươi họ đã có mặt ở đó. Sau khi nhìn thấy Từ Minh và Mộc Xuân đi qua đoạn đường mai phục. Những tên mai phục trong bụi rậm lần lượt xông ra. Trên tay họ đều cầm theo vũ khí. Mộc Xuân đứng ra phía trước bảo vệ cho Từ Minh đại nhân. Bọn chúng lao tới, Mộc Xuân rút kiếm ra giao đấu với chúng. Long Ngâm và Ngạo Hư đứng bên trong hổ trợ cô một tay. Chỉ trong vài chiêu, cô đã hạ gục được các tên thổ phỉ. Mộc Xuân bỏ thanh kiếm vào bên trong vỏ, cô quay sang hỏi Từ Minh đại nhân.
" Đại nhân có đi tiếp không?"
Vẻ mặt của Từ Minh điềm tĩnh không hề thấy sự sợ hãi trên nét mặt của ông ta. Trong miệng nhẹ nhàng thốt ra từ "đi".
Mộc Xuân đứng lùi về sau để nhường ông ta đi trước. Nhìn theo sau bóng lưng của ông ta. Đây là lần đầu tiên cô thấy có một người gặp thổ phỉ mà không sợ, tính mạng đang bị đe dọa vẫn điềm tĩnh đến lạ thường. Người này là thần thánh phương nào đây.
Hai người lại tiếp tục lên đường. Long Ngâm và Ngạo Hư cũng đuổi theo sau họ. Chỉ cần đi qua thêm hai đoạn đường mai phục nữa thì họ sẽ đến được trang trại thổ phỉ.
Ở bên này, A Hảo cùng với đám thuộc hạ của mình đã đứng trước cửa chờ sẵn. Cầm bình rượu lên uống một ngậm lớn. Từ nãy giờ người của gã vẫn chưa về báo tin. Không cần đoán cũng biết được bọn đã bại trận. Điều này cũng dễ hiểu thôi, Long Ngâm đã biết trước con đường mai phục của gã làm sao mà hắn không có chuẩn bị chứ. Chỉ là gã cố tình mai phục để bọn chúng đến được đây cũng phải có trầy xước như những người đi trước.
Nửa canh giờ sao, Mộc Xuân và Từ Minh đại nhân cũng đến được chỗ A Hảo. Gã ngồi trên ghế cũng đánh được một giấc ngon miệng. Thuộc hạ bên cạnh đánh thức gã dậy. Gã mở một nửa mắt nhìn hai người trước mặt mình. Thấy người đã tới, gã " Ồ!" lên một tiếng.
" Từ Minh đại nhân đã đến được đây rồi ư! Tốt đấy."
Gã đứng dậy, cầm thanh đao của mình đi đến chỗ họ. Mộc Xuân thấy A Hảo đang đến, cô rút nửa thanh kiếm ra đề phòng.
" Sao vậy, tiểu cô nương này muốn đánh nhau à!"
Gã dừng lại cách họ một khoảng.
Từ Minh đi lên trước ra hiệu cho Mộc Xuân lùi lại.
" Vị đây chắc là thủ lĩnh A Hảo."
" Là ta đây. Đại nhân có ý kiến gì không."
Từ Minh lấy trong tay áo ra lá thư mà gã gửi cho ông ta.
" Ta đến đây để dự tiệc của A Hảo ngươi."
Danh sách chương