" Ta không ngờ cô lại thông minh như vậy."
" Chỉ là vô tình nghĩ ra ha ha ha ha..."
"..."
Mọi ánh mắt đều nhìn về cô. Noãn Vy sượng miệng, cô thu lại nét mặt của mình. Nhùn mọi người, cô liền chuyển sang chủ đề khác như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Mọi người làm việc vất vả rồi, chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn đúng không nào!"
Nghe đến việc tổ chức bữa tiệc, ánh mắt của họ trở nên lấp lánh. Tiếng hò hét ủng hộ đông đảo. Thế là một bữa tiệc sương sương được diễn ra. Bữa tiệc cũng chỉ là những món ăn dân dã. Mọi thứ đều làm từ thịt cá bắt được từ dưới sông. Các món ăn dọn lên bàn trong món nào cũng hấp dẫn. Đặc biệt là những món này đều do một tay Noãn Vy chuẩn bị. Trước đây cô đã từng có thời gian nghiên cứu các loại món ăn nên cũng biết làm một vài món. Mà ở thời này, mấy món của cô làm đều trở thành những món ăn lạ của họ. Họ chưa từng thấy mấy món như thế này bao giờ. Một trong số đó hỏi:
" Có ăn được không ?"
Noãn Vy uống một ngụm nước nghe thấy liền phun ngược ra ngoài. Tên nào lại dám chê món ăn cô làm vậy? Để cô nhìn kĩ mặt của hắn xem nào.
Noãn Vy liếc mắt sang bàn bên cạnh. Cô đặt tay lên thanh niên xấu số kia trầm giọng nói:
" Biết ai làm món đó không ?"
Tên kia quay lại, nhìn thấy gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, tên đó tái xanh mặt.
" Là...là...ai?"
" Ta."
Cô trợn mắt lên nhìn tên đó nhấn mạnh một câu.
" ĂN!"
Cô ngẩn đầu lên nhìn tất cả mọi người, họ liền sợ xanh mặt mà cuus đầu xuống ăn lấy ăn để. Noãn Vy mỉm cười thoả mãn.
" Phải như vậy chứ."
Long Ngâm thấy cô, hắn lắc đầu bất lực. Lấy đôi đũa gắp thức ăn mà cô làm thản nhiên bỏ vào trong miệng. Hắn khẽ gật đầu khen ngon, vị của nó khá đặc biệt. Nữ nhân này xem ra cũng có chút tài năng nhưng tính thì hơi hung dữ một xíu. Hắn đang thưởng thức mùi vụ của món ăn thì thấy một bóng đen phía xa. Bóng đen này vừa đứng ở đó rồi chạy vụt mất. Long Ngâm biết người đó là, hắn giả vờ đứng dậy đi giải quyết. Sau đó, chạy theo bóng đen đến khu rừng. Bóng đen đó đã đứng sẵn ở khu rừng đợi hắn đến. Vừa nhìn thấy Ling Ngâm đến bóng đen liền hành lễ.
" Bái kiến tam hoàng tử!"
" Miễn lễ. Sau này không cần gọi ta là tam hoàng tử nữa, cưa gọi là Long Ngâm được rồi."
Cách gọi tam hoàng tử của Ngạo Hư làm hắn lại nhớ đến chuyện lúc trước. Noãn Vy hình như không thích hắn là tam hoàng tử. Vậy thì sau này chỉ có Long Ngâm, tam hoàng tử gì đó không phải là hắn.
" Nhưng hoàng tử..."
" Ngươi không cần nói thêm nữa, ta bảo sao thì làm vậy."
" Vâng."
Ngạo Hư miễn cưỡng chấp nhận. Y không hiểu tại sao tam hoàng tử lại muốn như vậy. Trong khi, cách gọi "tam hoàng tử" trước nay vẫn như vậy. Chẳng lẽ, nữ nhân kia lại chính là nguyên nhân khiến hoàng tử thay đổi. Rốt cuộc thì nữ nhân kia đã dùng bùa chú gì mà làm cho hoàng tử nguyện ý làm mọi thứ gì cô? Quân tử khó qua ải mỹ nhân mà.
" Ngươi đến tìm ta chắc hẳn có thông tin gì đúng không ?"
" Hoàng...Long Ngâm công tử chuyện là Đỗ lão gia khi biết tin nhà bị cháy, ông ta đã trở về nhà mấy hôm trước. Và trong làng có một quan huyện vừa đến vào sáng nay."
" Quan huyện? Người đó tên gì?"
Long Ngâm hỏi.
" Là Triệu Từ Minh."
Triệu Từ Minh! Long Ngâm lập lại trên của vị quan huyện này. Trong triều đình ông ta cũng không có tiếng tăm gì. Nhưng người dân lại rất tin tưởng ông ta. Nghe nói, ông ta là một người hiền từ và luôn giúp đỡ mọi người nên rất được người dân ở nơi ông ta quản tôn kính. Mà những người hiền từ sẽ không bao giờ có kết cục tốt trong triều đình. Lần này ông ta bị đưa đến đây, xem ra thời gian của ông ta không còn nhiều. Tuy không quan tâm đến việc bên nhưng hắn cũng biết được bọn thổ phỉ rất ghét quan lại triều, chỉ cần có người đến đây bọn chúng đều giết hết. Nên nhiều năm rồi không còn thấy các quan triều đình đến làng.
Một quan huyện như vậy không đáng để chết. Nếu như hắn và ông ta hợp tác thì sao? " Ngạo Hư, bây giờ ông ta ở đâu?"
" Nhà mới của Đỗ gia."
" Tốt. Ngươi sắp xếp để ta đi gặp ông ta."
" Đã rõ."
Ngạo Hư nhận được lệnh, y cúi chào hắn. Sau đó, quay trở về.
Trong bữa tiệc, Noãn Vy đang ăn thì nhìn thấy Long Ngâm quay lại. Hắn đi vào bàn ngồi. Cô nhìn hắn chằm chằm hỏi:
"Mới đi đâu đấy."
" Đi làm chuyện của nam nhân."
Hắn cố tình nói ẩn ý.
" Hức."
Hôm nay tâm trạng tốt nên cô không muốn kiếm chuyện với hắn.
Kỷ Lưu ngồi đối diện nhìn Noãn Vy hỏi:
" Cô nương khi nào cô rời khỏi đây?"
" Ngày mai."
Noãn Vy không cần suy nghĩ mà nói.
" Ồ, vậy thì tiếc quá. Ta vừa mới phát hiện được một số đồ chơi muốn cho cô xem thử nhưng chắc không được rồi."
Nghe thấy hắn ta nói có đồ chơi, cô liền tò mò.
" Không, ý ta là ngày mai ta chưa đi. Nếu có gì hay ho thì cứ cho ta xem ké."
" Được thôi."
Kỷ Lưu cười đắc ý.
" Chỉ là vô tình nghĩ ra ha ha ha ha..."
"..."
Mọi ánh mắt đều nhìn về cô. Noãn Vy sượng miệng, cô thu lại nét mặt của mình. Nhùn mọi người, cô liền chuyển sang chủ đề khác như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Mọi người làm việc vất vả rồi, chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn đúng không nào!"
Nghe đến việc tổ chức bữa tiệc, ánh mắt của họ trở nên lấp lánh. Tiếng hò hét ủng hộ đông đảo. Thế là một bữa tiệc sương sương được diễn ra. Bữa tiệc cũng chỉ là những món ăn dân dã. Mọi thứ đều làm từ thịt cá bắt được từ dưới sông. Các món ăn dọn lên bàn trong món nào cũng hấp dẫn. Đặc biệt là những món này đều do một tay Noãn Vy chuẩn bị. Trước đây cô đã từng có thời gian nghiên cứu các loại món ăn nên cũng biết làm một vài món. Mà ở thời này, mấy món của cô làm đều trở thành những món ăn lạ của họ. Họ chưa từng thấy mấy món như thế này bao giờ. Một trong số đó hỏi:
" Có ăn được không ?"
Noãn Vy uống một ngụm nước nghe thấy liền phun ngược ra ngoài. Tên nào lại dám chê món ăn cô làm vậy? Để cô nhìn kĩ mặt của hắn xem nào.
Noãn Vy liếc mắt sang bàn bên cạnh. Cô đặt tay lên thanh niên xấu số kia trầm giọng nói:
" Biết ai làm món đó không ?"
Tên kia quay lại, nhìn thấy gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, tên đó tái xanh mặt.
" Là...là...ai?"
" Ta."
Cô trợn mắt lên nhìn tên đó nhấn mạnh một câu.
" ĂN!"
Cô ngẩn đầu lên nhìn tất cả mọi người, họ liền sợ xanh mặt mà cuus đầu xuống ăn lấy ăn để. Noãn Vy mỉm cười thoả mãn.
" Phải như vậy chứ."
Long Ngâm thấy cô, hắn lắc đầu bất lực. Lấy đôi đũa gắp thức ăn mà cô làm thản nhiên bỏ vào trong miệng. Hắn khẽ gật đầu khen ngon, vị của nó khá đặc biệt. Nữ nhân này xem ra cũng có chút tài năng nhưng tính thì hơi hung dữ một xíu. Hắn đang thưởng thức mùi vụ của món ăn thì thấy một bóng đen phía xa. Bóng đen này vừa đứng ở đó rồi chạy vụt mất. Long Ngâm biết người đó là, hắn giả vờ đứng dậy đi giải quyết. Sau đó, chạy theo bóng đen đến khu rừng. Bóng đen đó đã đứng sẵn ở khu rừng đợi hắn đến. Vừa nhìn thấy Ling Ngâm đến bóng đen liền hành lễ.
" Bái kiến tam hoàng tử!"
" Miễn lễ. Sau này không cần gọi ta là tam hoàng tử nữa, cưa gọi là Long Ngâm được rồi."
Cách gọi tam hoàng tử của Ngạo Hư làm hắn lại nhớ đến chuyện lúc trước. Noãn Vy hình như không thích hắn là tam hoàng tử. Vậy thì sau này chỉ có Long Ngâm, tam hoàng tử gì đó không phải là hắn.
" Nhưng hoàng tử..."
" Ngươi không cần nói thêm nữa, ta bảo sao thì làm vậy."
" Vâng."
Ngạo Hư miễn cưỡng chấp nhận. Y không hiểu tại sao tam hoàng tử lại muốn như vậy. Trong khi, cách gọi "tam hoàng tử" trước nay vẫn như vậy. Chẳng lẽ, nữ nhân kia lại chính là nguyên nhân khiến hoàng tử thay đổi. Rốt cuộc thì nữ nhân kia đã dùng bùa chú gì mà làm cho hoàng tử nguyện ý làm mọi thứ gì cô? Quân tử khó qua ải mỹ nhân mà.
" Ngươi đến tìm ta chắc hẳn có thông tin gì đúng không ?"
" Hoàng...Long Ngâm công tử chuyện là Đỗ lão gia khi biết tin nhà bị cháy, ông ta đã trở về nhà mấy hôm trước. Và trong làng có một quan huyện vừa đến vào sáng nay."
" Quan huyện? Người đó tên gì?"
Long Ngâm hỏi.
" Là Triệu Từ Minh."
Triệu Từ Minh! Long Ngâm lập lại trên của vị quan huyện này. Trong triều đình ông ta cũng không có tiếng tăm gì. Nhưng người dân lại rất tin tưởng ông ta. Nghe nói, ông ta là một người hiền từ và luôn giúp đỡ mọi người nên rất được người dân ở nơi ông ta quản tôn kính. Mà những người hiền từ sẽ không bao giờ có kết cục tốt trong triều đình. Lần này ông ta bị đưa đến đây, xem ra thời gian của ông ta không còn nhiều. Tuy không quan tâm đến việc bên nhưng hắn cũng biết được bọn thổ phỉ rất ghét quan lại triều, chỉ cần có người đến đây bọn chúng đều giết hết. Nên nhiều năm rồi không còn thấy các quan triều đình đến làng.
Một quan huyện như vậy không đáng để chết. Nếu như hắn và ông ta hợp tác thì sao? " Ngạo Hư, bây giờ ông ta ở đâu?"
" Nhà mới của Đỗ gia."
" Tốt. Ngươi sắp xếp để ta đi gặp ông ta."
" Đã rõ."
Ngạo Hư nhận được lệnh, y cúi chào hắn. Sau đó, quay trở về.
Trong bữa tiệc, Noãn Vy đang ăn thì nhìn thấy Long Ngâm quay lại. Hắn đi vào bàn ngồi. Cô nhìn hắn chằm chằm hỏi:
"Mới đi đâu đấy."
" Đi làm chuyện của nam nhân."
Hắn cố tình nói ẩn ý.
" Hức."
Hôm nay tâm trạng tốt nên cô không muốn kiếm chuyện với hắn.
Kỷ Lưu ngồi đối diện nhìn Noãn Vy hỏi:
" Cô nương khi nào cô rời khỏi đây?"
" Ngày mai."
Noãn Vy không cần suy nghĩ mà nói.
" Ồ, vậy thì tiếc quá. Ta vừa mới phát hiện được một số đồ chơi muốn cho cô xem thử nhưng chắc không được rồi."
Nghe thấy hắn ta nói có đồ chơi, cô liền tò mò.
" Không, ý ta là ngày mai ta chưa đi. Nếu có gì hay ho thì cứ cho ta xem ké."
" Được thôi."
Kỷ Lưu cười đắc ý.
Danh sách chương