Bên tai Khánh Mộ Lam vẫn văng vắng câu nam nữ bình đằng.

Đúng vậy, nếu như nam nữ bình đẳng, vậy thì cô ấy có cần phải hao tâm tổn sức như vậy để được ra chiến

trường không? Nếu như nam nữ bình đẳng, liệu cô ấy còn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ không?

Lúc này, Khánh Mộ Lam như được giác ngộ tư tưởng, lập tức hiểu ra.

“Đa tạ tiên sinh đã cho ta tìm được mục tiêu của đời mình!”

Lúc này hai mắt Khánh Mộ Lam sáng ngời như sao.

Đứng dậy lại hành lễ với Kim Phi.

Nhưng lần này không phải là bắt chước dáng vẻ của đàn ông nữa mà là nghỉ thức của phụ nữ trong thời đại này.

Bởi vì cô ấy đã hiểu được ý nghĩa câu nói của Kim Phi.

Vốn là phụ nữ, vì sao phải bắt chước đàn ông chứ?

“Cô hiểu ra rất nhanh đấy”.

Kim Phi mỉm cười khen ngợi Khánh Mộ Lam.

“Là do tiên sinh chỉ giáo hay, chỉ với một câu mà hơn cả mười năm ta đọc sách!”

Hiếm lắm mới thấy Khánh Mộ Lam thu lại tính cách cáu kỉnh sặc mùi thuốc súng, đùa giỡn một lần.

“Cô từ bỏ hoàn cảnh sống tốt, dẫn theo một nhóm binh lính nữ từ xa xôi chạy tới thôn làng nhỏ này tìm ta, so với những phụ nữ của thời đại này, cô quả thực đã tiến một bước lớn rồi đấy".

Kim Phi nói: “Nhưng con đường này còn rất dài, muốn đi được xa rất khó khăn. Cô phải chuẩn bị thật kỹ càng”.

“Tiên sinh yên tâm, có khó thế nào ta cũng sẽ đi tiếp”

Khánh Mộ Lam kiên định nói: “Cho dù cuối cùng không thành công, cho dù có chết ở trên con đường này, †a cũng sẽ không bao giờ hối hận!"

“Cho dù cuối cùng cô có thành công hay không, ta tin rằng cô đều đã để lại dấu mốc cho những người phụ nữ sau này, bọn họ biết được mục tiêu của cô, biết được. về sự nỗ lực của cô”.

Ánh mắt Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam mang theo. chút ngưỡng mộ.

Nam nữ bình đăng nói ra thì rất đơn giản, nhưng ngay cả khi trong thế kỷ 21, khi phụ nữ đã được giáo dục về sự bình đẳng thì điều đó vẫn chưa hoàn toàn thực hiện hết được chứ đừng nói là Đại Khang.

Khánh Mộ Lam gần như có thể nói là chống lại cả thời đại.

Kim Phi tự hỏi bản thân, y cũng không dám làm vậy. Vì thế, y rất ngưỡng mộ Khánh Mộ Lam.

Danh vọng, giàu có, quyền lực và tình cảm là mục tiêu của hầu hết mọi người. Khánh Mộ Lam không quan †âm đến tiền, không quan tâm đến địa vị, thậm chí không quan tâm đến tính mạng của bản thân nhưng lại cực kỳ quan tâm đến danh tiếng đời sau.

Nghe thấy Kim Phi dành cho cô ấy sự khẳng định cao như vậy giồng như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Khánh Mộ Lam, khiến nó càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

Đêm đó, Khánh Mộ Lam ở lại đến tận khuya mới rời đi.

Trong thế giới mà Kim Phi mô tả cho cô ấy, phụ nữ có thể có cơ hội giáo dục giống như nam giới, họ không chỉ có thể tham gia quân đội và chiến đấu mà thậm chí còn có thể tham gia chính trị với tư cách là một quan chức.

Khi rời đi, Khánh Mộ Lam tràn đầy tinh thần chiến đấu, khí thế bừng bừng.

Quan điểm và thái độ đối với Kim Phi cũng đã trải qua những thay đổi đáng kinh ngạc.

Bây giờ trong lòng cô ấy, Kim Phi chính là một người dẫn đường, là một bậc thầy thông thái.

Đặc biệt sau khi Kim Phi hứa sẽ trang bị cung nỏ cho đội quân nữ của mình trong tương lai, Khánh Mộ Lam càng biết ơn Kim Phi.

Trong những ngày luyện tập vừa qua, cô ấy đã thấy được uy lực của cung nỏ loại mới.

Có thể lên dây nhanh, tốc độ bản cao, uy lực mạnh, có thể lấp đây khoảng cách sức mạnh giữa nam và nữ.

Nếu mỗi một binh lính nữ của cô ấy đều được trang bị một chiếc, hiệu quả chiến đấu sẽ tăng lên vài bậc.

Đương nhiên, Kim Phi chỉ điểm cho Khánh Mộ Lam, thậm chí bằng lòng cung cấp cung nỏ cũng có tâm tư riêng của mình trong đó.

Những lời nói trước đó, giống như việc cho Khánh Mộ Lam một chiếc bánh lớn, trong đó có hàm ý mạnh mẽ của sự xúi giục và khuyến khích.

Do nguyên nhân chiến tranh nên số lượng nữ giới của Đại Khang nhiều hơn nam giới, đây là một nguồn tài nguyên khổng lồ, nếu được sử dụng hợp lý, chắc chắn đây là lực lượng có thể thay đổi thế giới.

Kim Phi cũng đang mong đợi xem liệu Khánh Mộ Lam có thể phát triển được đến mức nào.

Bắt đầu từ sau hôm đó, Khánh Mộ Lam không còn trốn tránh ai nữa, đến giờ huấn luyện thì đi huấn luyện, đến giờ ăn thì đi ăn cơm, đến giờ về thì trở về làng. Trước sự chỉ trỏ của đám phụ nữ trong làng, cô ấy coi như không nhìn thấy.

Khi một hiện tượng lần đầu tiên xuất hiện, mọi người sẽ nhìn nó với con mắt kỳ lạ.

Nhưng khi hiện tượng này kéo dài và trở thành bình thường, mọi người sẽ từ từ chấp nhận nó.

Mỗi ngày các binh lính nữ đều như vậy thì sẽ không còn ai nói gì nữa.

Không ai muốn bị áp bức, những người phụ nữ nói này nói nọ thật ra tận sâu trong lòng lòng có yếu tố ghen TỊ,

Trên thực tế có rất nhiều phụ nữ ghen tị với các binh lính nữ, chỉ là bọn họ không có dũng khí để thách thức thời đợi như Khánh Mộ Lam.

Chuyện các binh lính nữ đi tập luyện dần được chấp nhận và trở thành một việc bình thường.

Ngôi làng nhỏ dần trở lại trạng thái cũ.

Nhà máy dệt, công trường, xưởng luyện gang vẫn hoạt động sôi nổi.

Mỗi buổi tối, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đàn ông phụ nữ vui vẻ đi về nhà.

Đáng tiếc sự yên bình này không kéo dài được bao. lâu.

Nửa tháng sau khi binh lính nữ tới, Quan Hạ Nhi chạy vào bên trong xưởng luyện gang, tìm Kim Phi và Mãn Thương đang chế tạo cung nỏ.

“Tướng công, Thiết Tử ca quay về rồi, đang đợi chàng ở bên ngoài, còn có một vị quan mang theo đao”.

Xưởng luyện gang là một trong số những địa phận cấm ở làng Tây Hà, được các cựu binh canh gác 24/24, ngoại trừ Kim Phi, huynh đệ Mãn Thương và Quan Hạ Nhi, người ngoài không được phép vào.

Sau khi Trương Lương tiếp quản công việc huấn luyện cựu binh, việc đi giao hàng và mua hàng ở huyện phủ dần dần được bàn giao cho con trai Lưu Thiết của trưởng làng, cũng coi như là người mà Kim Phi khá coi trọng.

Nhưng vẫn không có tư cách vào bên trong xưởng luyện gang.

“Thiết Tử ca quay về rồi?” Kim Phi cau mày hỏi.

Từ khi thổ phỉ núi Thiết Sơn chặn đường Đồng Sơn, Lưu Thiết đều đi tới huyện phủ vào ban đêm, ngày hôm sau sau khi giao hàng và mua đồ xong thì cũng phải đợi đến đêm mới quay về.

Đêm qua Lưu Thiết xuất phát, tính thời gian, đến đêm nay hoặc là sáng mai mới có thể quay về được.

Bây giờ lại quay về sớm, còn đưa theo người có quan phủ, nhất định là đã có biến cố.

Kim Phi đặt dụng cụ trong tay xuống, cùng với Quan Hạ Nhi đi ra bên ngoài.

Mặc dù vẫn chưa dọn vào nhưng Kim Phi đã bắt đầu sử dụng một gian phòng làm việc rồi.

Trong phòng làm việc, Lưu Thiết ngồi phía sau một nha dịch, Nhuận Nương rót xong nước cho hai người bọn họ rồi đi xuống.

Nha dịch này Kim Phi biết, chính là Trương bổ đầu khi đó đã dẫn Khánh Hoài đến gặp bọn họ.

Quận Kim Xuyên là đất phong của Khánh Hoài, mặc dù hắn không có quyền quản lý nhưng có quyền thu thuế, vì vậy Khánh Hoài sắp xếp một số người ở quận Kim Xuyên, ngăn cản việc thu thuế lậu.

Trước khi quay về từ Vị Châu, Khánh Hoài đã nói với Kim Phi, Trương bổ đầu này là một trong số những người mà hắn sắp xếp ở huyền nha, có chuyện gì có thể tới tìm hắn.

Nhưng Kim Phi biết địa vị của của Khánh Hoài ở huyện phủ khá khó xử, vì vậy vẫn chưa đi tìm đối phương, không ngờ rằng Trương bổ đầu này lại tự tìm tới đây.

Lưu Thiết thấy Kim Phi đi ra vội vàng đứng dậy chào: “Phi ca, xảy ra chuyện rồi!”

Lúc này Kim Phi mới phát hiện, Lưu Thiết đã bị thương, khi đi phải chống nạng.

Kim Phi không hỏi xảy ra chuyện gì mà đưa tay vén ống quần bên trái của Lưu Thiết lên.

Thấy hai vết bầm tím rõ ràng trên chân trái, cũng như một vết thương dài 5-6 cm.

“Thiết Tử ca, ai làm vậy?” Kim Phi ngẩng đầu hỏi.

Trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện