Đường Tịch hiện tại đang đứng trong khoảng không, xung quanh một màu trắng xoá. Trước mặt hắn xuất hiện một viên đan dược màu trắng, đang toả ra thần lực cường đại.
Nam nhân kia vẫn không hiện thân, chỉ nói:
- Đây là thứ người tìm đến tháp Phong Thần muốn. Tầng cuối cùng chính là thử thiện tâm. Thân là thượng thần, đến cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì nói gì đến cứu thiên hạ !
Đường Tịch nghi hoặc:
- Vậy tất cả xảy ra ở đây, đều là giả ? - Không, tất cả xảy ra ở đây, là quá khứ, là tương lai, cũng là chấp niệm của ngươi.
"Nói như vậy, tương lai Linh Đàm thật sự đoạ ma!"
Nam nhân kia như thấu hiểu nội tâm của Đường Tịch, hắn nói tiếp:
- Quá khứ, không thể thay đổi. Nhưng tương lai chưa đến, có ai chắc chắn được điều gì !
Đường Tịch nghe xong cũng hiểu ra, nhận lấy viên đan dược kia:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm !
Đường Tịch vừa ra khỏi, tháp Phong Thần liền sụp đổ. Cánh cửa thời không cũng mở, hắn ôm Linh Đàm rời khỏi.
Hắn ôm nàng đang ngủ say đi từng bước từ dưới lòng Vong Xuyên đi lên bờ. Vừa lên tới bờ được một đoạn, Đường Tịch cạn kiệt sức lực đầu gối khụy xuống đất.
Hắn đặt nàng xuống, dùng linh lực thanh tẩy y phục còn ướt sũng của nàng. Ánh mắt Đường Tịch nhìn nàng tràn đầy vẻ cưng chiều, dịu dàng.
- Bất luận sau này thế nào, ta cũng không để nàng xảy ra chuyện !
Đường Tịch lấy viên đơn dược ra, đưa lên miệng Linh Đàm. Nàng vẫn là không ngoan như vậy, không chịu mở miệng.
Hắn cho viên đơn dược vào miệng, ghé sát môi nàng, bồi nàng dùng thuốc.
Hắn lưu luyến vị ngọt của môi nàng, không muốn rời. Hắn chiếm tiện nghi của nàng !
Dùng đơn dược xong, ấn kí thượng thần liền xuất hiện trên mi tâm của Linh Đàm. Điều nàng nói khi xưa trên Nguyệt Quang Hải:
" Ta thì có tâm nguyện gì chứ. Nếu có cũng là ta muốn trở thành thượng thần, lớn mạnh như ngài."
Hắn cũng giúp nàng hoàn thành rồi, nhưng không thể để nàng biết.
Đường Tịch thi pháp, một đạo bạch quang đại thịnh tiến thẳng về phía Linh Đàm. Khoé miệng Đường Tịch tràn ra một vệt máu, hắn dùng hết sức phong ấn sức mạnh của nàng.
Đúng lúc Phong Đăng thấy Vong Xuyên có biến đổi, hắn vừa đến liền thấy Đường Tịch thi pháp với Linh Đàm. Thiết nghĩ Đường Tịch sẽ làm tổn hại Linh Đàm, Phong Đăng không chút kiêng nể, một đạo quang đánh thẳng về phía Đường Tịch.
Đường Tịch không còn sức đánh trả liền bị đánh văng ra xa, hộc một ngụm máu tươi.
Phong Đăng không nghĩ Đường Tịch lại yếu như vậy, một chưởng vừa rồi hắn dùng có mấy phần linh lực chứ ?
- Linh Đàm, tỉnh lại đi !
Phong Đăng đỡ Linh Đàm dậy, lay lay bả vai nàng, nàng vẫn nằm im bất động.
Hắn dùng linh lực thăm dò linh thể của Linh Đàm, thấy nàng mọi thứ đều ổn, linh lực đã hồi phục hắn mới bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Lại nhìn dáng vẻ phế vật của Đường Tịch, Phong Đăng cũng nghĩ ra là Đường Tịch chữa trị cho Linh Đàm.
Phong Đăng ôm Linh Đàm lên, trước khi đi để lại một câu nói với Đường Tịch:
- Nể tình ngươi còn có chút lương tâm, ta sẽ không tranh đấu với ngươi.
Đường Tịch bật cười thành tiếng, ho khan mấy tiếng:
- Nữ nhân ngu ngốc này, ngươi thích thì cứ đem đi tự nhiên.
Phong Đăng tay nắm thành quyền, hắn chỉ muốn đánh cho Đường Tịch thừa sống thiếu chết. Hoa Nguyệt ở bên vội ngăn lại:
- Chủ Thần...Thiên Đế ! Lo cho Linh Đàm tiên tử trước thì hơn.
Hoa Nguyệt nhận ra bản thân lỡ lời liền nói lại. Đối với Hoa Nguyệt, dù Phong Đăng đã làm Thiên Đế nhưng hắn trong lòng nàng vẫn là vị Chủ Thần ở Nguyệt Quang Hải khi xưa.
Phong Đăng "Hừ" lạnh một tiếng:
- Là ngươi bỏ lỡ nàng, sau này cách xa nàng ấy một chút.
Dứt lời hắn ôm Linh Đàm rời đi.
Đường Tịch nhìn bóng dáng họ rời đi, tay hắn siết chặt cát trên bờ Vong Xuyên.
...****************...
Mấy ngày sau đó, Linh Đàm mỗi ngày đều đến trước cửa Vân Khánh Điện đứng hồi lâu.
Ba tiểu tiên thị đi qua nói:
- Linh Vân thượng tiên đã ở lại Vân Khánh Điện ba ngày rồi, ngươi nói xem có khi nào Đường Tịch Thượng Thần phải lòng Linh Vân thượng tiên không ?
- Chắc chắn là vậy rồi. Xem ra Tiên Dược Các sắp song hỷ lâm môn.
- Sao người ở Tiên Dược Các đều tốt số như vậy. Tiểu Ngư Tinh lại là rồng, giờ đã là Thiên Đế. Linh Đàm thượng tiên sắp làm Thiên Hậu rồi. Linh Vân lại có được Đường Tịch Thượng Thần. Hay ta cũng lén vào Tiên Dược Các tu luyện thử, biết đâu vận mệnh lại tốt.
- Không thể nói đều tốt. Chuyện của Lục Ngạc ngươi không biết sao.
- Đúng đúng, Lục Ngạc cũng thảm hại quá.
Linh Đàm nghe từng câu từng chữ như cứa vào tim nàng. Thiên Hậu gì chứ, nàng đều không cần.
Hoa Nguyệt luôn theo sát Linh Đàm không rời một bước, nghe vậy liền muốn đi ra trách mắng ba tiên thị kia nhưng được Linh Đàm cản lại.
- Đừng so đo với bọn họ.
Dứt lời Linh Đàm đi thẳng về Tiên Dược Các, rót rượu uống say. Tuy Hoa Nguyệt không biết Linh Đàm với Đường Tịch đã trải qua những gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của Linh Đàm nàng cũng đoán ra là bi lụy.
Hoa Nguyệt không khuyên can được Linh Đàm, chỉ còn cách uống cùng Linh Đàm hết ly này sang ly khác.
Nửa đêm, Phong Đăng đến Tiên Dược Các tìm Linh Đàm. Thấy bình rượu lăn đầy trên đất, hắn nhìn Hoa Nguyệt muốn trách Hoa Nguyệt sao lại để Linh Đàm uống nhiều như vậy.
Linh Đàm lúc này đã say đến trời đất quay cuồng, nhìn người vận lục y trước mặt kéo áo hắn:
- Tiểu Bạch, đến chơi sao. Mau lại đây uống với ta một ly, không say không về .
Hoa Nguyệt cũng hiểu ý, chắp tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Phong Đăng ngồi xuống cùng Linh Đàm, lấy bình rượu từ trong tay nàng ra đặt lên bàn:
- Đừng uống nữa. Nàng xem nàng uống ra bộ dạng gì rồi!
Nam nhân kia vẫn không hiện thân, chỉ nói:
- Đây là thứ người tìm đến tháp Phong Thần muốn. Tầng cuối cùng chính là thử thiện tâm. Thân là thượng thần, đến cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì nói gì đến cứu thiên hạ !
Đường Tịch nghi hoặc:
- Vậy tất cả xảy ra ở đây, đều là giả ? - Không, tất cả xảy ra ở đây, là quá khứ, là tương lai, cũng là chấp niệm của ngươi.
"Nói như vậy, tương lai Linh Đàm thật sự đoạ ma!"
Nam nhân kia như thấu hiểu nội tâm của Đường Tịch, hắn nói tiếp:
- Quá khứ, không thể thay đổi. Nhưng tương lai chưa đến, có ai chắc chắn được điều gì !
Đường Tịch nghe xong cũng hiểu ra, nhận lấy viên đan dược kia:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm !
Đường Tịch vừa ra khỏi, tháp Phong Thần liền sụp đổ. Cánh cửa thời không cũng mở, hắn ôm Linh Đàm rời khỏi.
Hắn ôm nàng đang ngủ say đi từng bước từ dưới lòng Vong Xuyên đi lên bờ. Vừa lên tới bờ được một đoạn, Đường Tịch cạn kiệt sức lực đầu gối khụy xuống đất.
Hắn đặt nàng xuống, dùng linh lực thanh tẩy y phục còn ướt sũng của nàng. Ánh mắt Đường Tịch nhìn nàng tràn đầy vẻ cưng chiều, dịu dàng.
- Bất luận sau này thế nào, ta cũng không để nàng xảy ra chuyện !
Đường Tịch lấy viên đơn dược ra, đưa lên miệng Linh Đàm. Nàng vẫn là không ngoan như vậy, không chịu mở miệng.
Hắn cho viên đơn dược vào miệng, ghé sát môi nàng, bồi nàng dùng thuốc.
Hắn lưu luyến vị ngọt của môi nàng, không muốn rời. Hắn chiếm tiện nghi của nàng !
Dùng đơn dược xong, ấn kí thượng thần liền xuất hiện trên mi tâm của Linh Đàm. Điều nàng nói khi xưa trên Nguyệt Quang Hải:
" Ta thì có tâm nguyện gì chứ. Nếu có cũng là ta muốn trở thành thượng thần, lớn mạnh như ngài."
Hắn cũng giúp nàng hoàn thành rồi, nhưng không thể để nàng biết.
Đường Tịch thi pháp, một đạo bạch quang đại thịnh tiến thẳng về phía Linh Đàm. Khoé miệng Đường Tịch tràn ra một vệt máu, hắn dùng hết sức phong ấn sức mạnh của nàng.
Đúng lúc Phong Đăng thấy Vong Xuyên có biến đổi, hắn vừa đến liền thấy Đường Tịch thi pháp với Linh Đàm. Thiết nghĩ Đường Tịch sẽ làm tổn hại Linh Đàm, Phong Đăng không chút kiêng nể, một đạo quang đánh thẳng về phía Đường Tịch.
Đường Tịch không còn sức đánh trả liền bị đánh văng ra xa, hộc một ngụm máu tươi.
Phong Đăng không nghĩ Đường Tịch lại yếu như vậy, một chưởng vừa rồi hắn dùng có mấy phần linh lực chứ ?
- Linh Đàm, tỉnh lại đi !
Phong Đăng đỡ Linh Đàm dậy, lay lay bả vai nàng, nàng vẫn nằm im bất động.
Hắn dùng linh lực thăm dò linh thể của Linh Đàm, thấy nàng mọi thứ đều ổn, linh lực đã hồi phục hắn mới bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Lại nhìn dáng vẻ phế vật của Đường Tịch, Phong Đăng cũng nghĩ ra là Đường Tịch chữa trị cho Linh Đàm.
Phong Đăng ôm Linh Đàm lên, trước khi đi để lại một câu nói với Đường Tịch:
- Nể tình ngươi còn có chút lương tâm, ta sẽ không tranh đấu với ngươi.
Đường Tịch bật cười thành tiếng, ho khan mấy tiếng:
- Nữ nhân ngu ngốc này, ngươi thích thì cứ đem đi tự nhiên.
Phong Đăng tay nắm thành quyền, hắn chỉ muốn đánh cho Đường Tịch thừa sống thiếu chết. Hoa Nguyệt ở bên vội ngăn lại:
- Chủ Thần...Thiên Đế ! Lo cho Linh Đàm tiên tử trước thì hơn.
Hoa Nguyệt nhận ra bản thân lỡ lời liền nói lại. Đối với Hoa Nguyệt, dù Phong Đăng đã làm Thiên Đế nhưng hắn trong lòng nàng vẫn là vị Chủ Thần ở Nguyệt Quang Hải khi xưa.
Phong Đăng "Hừ" lạnh một tiếng:
- Là ngươi bỏ lỡ nàng, sau này cách xa nàng ấy một chút.
Dứt lời hắn ôm Linh Đàm rời đi.
Đường Tịch nhìn bóng dáng họ rời đi, tay hắn siết chặt cát trên bờ Vong Xuyên.
...****************...
Mấy ngày sau đó, Linh Đàm mỗi ngày đều đến trước cửa Vân Khánh Điện đứng hồi lâu.
Ba tiểu tiên thị đi qua nói:
- Linh Vân thượng tiên đã ở lại Vân Khánh Điện ba ngày rồi, ngươi nói xem có khi nào Đường Tịch Thượng Thần phải lòng Linh Vân thượng tiên không ?
- Chắc chắn là vậy rồi. Xem ra Tiên Dược Các sắp song hỷ lâm môn.
- Sao người ở Tiên Dược Các đều tốt số như vậy. Tiểu Ngư Tinh lại là rồng, giờ đã là Thiên Đế. Linh Đàm thượng tiên sắp làm Thiên Hậu rồi. Linh Vân lại có được Đường Tịch Thượng Thần. Hay ta cũng lén vào Tiên Dược Các tu luyện thử, biết đâu vận mệnh lại tốt.
- Không thể nói đều tốt. Chuyện của Lục Ngạc ngươi không biết sao.
- Đúng đúng, Lục Ngạc cũng thảm hại quá.
Linh Đàm nghe từng câu từng chữ như cứa vào tim nàng. Thiên Hậu gì chứ, nàng đều không cần.
Hoa Nguyệt luôn theo sát Linh Đàm không rời một bước, nghe vậy liền muốn đi ra trách mắng ba tiên thị kia nhưng được Linh Đàm cản lại.
- Đừng so đo với bọn họ.
Dứt lời Linh Đàm đi thẳng về Tiên Dược Các, rót rượu uống say. Tuy Hoa Nguyệt không biết Linh Đàm với Đường Tịch đã trải qua những gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của Linh Đàm nàng cũng đoán ra là bi lụy.
Hoa Nguyệt không khuyên can được Linh Đàm, chỉ còn cách uống cùng Linh Đàm hết ly này sang ly khác.
Nửa đêm, Phong Đăng đến Tiên Dược Các tìm Linh Đàm. Thấy bình rượu lăn đầy trên đất, hắn nhìn Hoa Nguyệt muốn trách Hoa Nguyệt sao lại để Linh Đàm uống nhiều như vậy.
Linh Đàm lúc này đã say đến trời đất quay cuồng, nhìn người vận lục y trước mặt kéo áo hắn:
- Tiểu Bạch, đến chơi sao. Mau lại đây uống với ta một ly, không say không về .
Hoa Nguyệt cũng hiểu ý, chắp tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Phong Đăng ngồi xuống cùng Linh Đàm, lấy bình rượu từ trong tay nàng ra đặt lên bàn:
- Đừng uống nữa. Nàng xem nàng uống ra bộ dạng gì rồi!
Danh sách chương