Nhã Yên lay bả vai Thương Khuynh, vừa khóc vừa gọi:

- Thần quân, người tỉnh lại đi. Thần quân... Ta sẽ không để người chết đâu.

Thương Khuynh đã mất đi ý thức, đôi mắt hắn trong xuốt, ấn kí thượng thần cũng đang biến mất. Tay hắn vẫn nắm chặt thần thương Phi Vũ không buông.

Tướng Lĩnh Tiên Giới bị thần thú thượng cổ Linh Tà và Huyền Túy Hải tấn công liên tục không thể đột phá vòng vây đi trợ giúp Thương Khuynh. Chỉ có thể vừa phòng thủ vừa nhìn Thương Khuynh bị đánh nát nguyên thần.

Quách Dã nhìn Nhã Yên đang bảo hộ cho Thương Khuynh sát khí đại thịnh, hắn tuyệt đối không cho Nhã Yên cơ hội cứu Thương Khuynh. Một luồng hắc khí tụ quanh người Quách Dã.

Nhã Yên nhìn thấy trong lòng không chút sợ hãi, nàng chỉ biết nàng rất yêu thích vị thần quân này, bằng mọi giá nàng nhất định phải cứu người này.

Trước khi một chưởng của Quách Dã đánh tới, Nhã Yên xoay người che chắn cho Thương Khuynh, nhắm mắt rơi một giọt lệ xuống sợi dây chuyền trên cổ. Một đoá hoa bỉ ngạn màu trắng có cả lá lẫn hoa từ sợi dây chuyền ở cổ của Nhã Yên bay ra, lơ lửng trên không trung toả ánh sáng đỏ chói mắt.

Nhã Yên đọc huyết chú, vang vọng đất trời:

- Thiên địa làm chứng, ta nguyện dùng thân xác, linh hồn hiến tế, cứu mạng người ta yêu ! Đời đời kiếp kiếp, cô hồn dã quỷ, không thể luân hồi, quyết không hối hận.

Mỗi một chữ đọc ra, đoá bỉ ngạn màu trắng toả ra ánh sáng màu đỏ chiếu thẳng vào mi tâm Nhã Yên. Như đang kiểm nghiệm người đọc huyết chú có thật lòng thật dạ dâng hiến hay không.



Huyền Túy Hải không ngờ Nhã Yên lại yêu thíck Thương Khuynh như vậy, dùng cả huyết chú bỉ ngạn vong xuyên hiến tế chỉ đổi cho Thương Khuynh một cơ hội sống xót.

( * Huyết chú bỉ ngạn vong xuyên: Tương truyền có một loài hoa tên gọi bỉ ngạn, là chấp niệm tình yêu khi còn sống của nhân giới cầu mà không được. Sau khi chết đi linh hồn không qua được vong xuyên biến thành đoá hoa bỉ ngạn.

Sau này oán hận chữ tình của nhân gian ngày càng nhiều, Hoa Thần và Hoả Thần chết ở vong xuyên, bọn họ tan biến khiến hàng ngàn, hàng vạn đoá hoa bi ngạn bay lên đầy vong xuyên. Không lâu sau ở giữa muôn vàn đoá hoa bỉ ngạn đỏ rực hợp lại, trở thành một đoá hoa bỉ ngạn màu trắng có cả lá lẫn hoa.

Nhã Yên tinh nghịch trốn khỏi nhà đi chơi vô tình gặp được liền thu thập đoá bỉ ngạn trắng đó.

Có lẽ đoá bỉ ngạn trắng chính là tình yêu chân thành nhất của Hoa Thần và Hoả Thần. Đến chết vẫn không thay đổi.

Đoá bỉ ngạn trắng đó được Nhã Yên đem làm trang sức, đeo trên cổ. Khi Nhã Yên gặp Thương Khuynh đoá bỉ ngạn đó luôn phát sáng màu đỏ. Cho đến một ngày đoá hoa đó nóng bỏng, Nhã Yên không chịu đựng được liền tháo ra thì nhìn thấy một dòng huyết chú từ đoá bỉ ngạn đó chiếu lên không trung

"Dùng thân xác, linh hồn ta hiến tế. Cứu mạng người ta yêu. Đời đời kiếp kiếp, cô hồn dã quỷ, không thể luân hồi, quyết không hối hận. " )

Huyền Túy Hải hất văng binh lính Tiên Tộc ra xa, lao lên định ngăn cản Nhã Yên

- Nhã Yên, đừng! Huyền Túy Hải lao đến được một đoạn, liền bị thần lực từ đoá bỉ ngạn trắng đánh bật ra xa.

Một chưởng của Quách Dã đánh xuống cũng bị luồng sáng đỏ chói của hoa bỉ ngạn đánh ngược trở lại.



Linh Đàm chỉ thấy một quả cầu đỏ rực bao chùm Nhã Yên và Thương Khuynh. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang trời, thần lực màu đỏ từ hoa bỉ ngạn toả ra khắp nơi.

Chư tiên, ma đều bị ánh sáng đỏ cản trở tầm nhìn, nhưng Linh Đàm là linh thể, nàng nhìn rất rõ đoá bỉ ngạn trắng đó cuốn theo cả Nhã Yên và Thương Khuynh bay thẳng về phía sông Vong Xuyên. Thần thương Phi Vũ cũng bay theo đó bỉ ngạn đó đến vong xuyên.

Sau trận chấn động đó, không ai thấy Nhã Yên và Thương Khuynh đâu nữa. Chỉ thấy một chút tàn dư sức mạnh nguyên thần của Thương Khuynh còn sót lại trong không trung.

Lúc này một thân ảnh bạch y xuất hiện, tay cầm Thanh Lạc kiếm không biết từ đâu đến chỗ nguyên thần của Thương Khuynh. Hắn chắp tay thi pháp, dùng chính nguyên thần của mình thu nạp lại những nguyên thần còn xót lại của Thương Khuynh.

Linh Đàm há hốc miệng kinh ngạc, người này giống hệt Thương Khuynh. Không lẽ huyết chú của Nhã Yên có tác dụng, Thương Khuynh sống lại rồi !

Nhìn Thanh Lạc kiếm trên tay hắn, Linh Đàm buột miệng nói ra một cái tên:

- Đường Tịch !

Đường Tịch khi biết chuyện Thương Khuynh triệu tập binh lính tiến đánh Ma Tộc. Rõ ràng là đã bàn nhau cùng đi thu phục Ma Tộc, nhưng Thương Khuynh lại tự mình triệu tập một nửa binh lính đi trước một canh giờ mà không đợi hắn.

Lúc Dương Phi báo tin Thương Khuynh đã khởi hành trước, Đường Tịch cảm thấy hắn như người thừa. Phải. Thương Khuynh rất giỏi, thần lực cũng cao hơn Đường Tịch. Trong trận chiến này dù không có Đường Tịch hắn thì Thương Khuynh sớm muộn cũng sẽ đánh bại Quách Dã.

Vốn dĩ Đường Tịch không định xuất chiến nữa, nhưng thấy linh thạch hộ mệnh của Thương Khuynh liên tục báo hiệu thần mệnh của Thương Khuynh sắp hết, sáng rồi lại tắt. Đường Tịch có chút do dự, Thương Khuynh mạnh như vậy không có lí gì lại không thắng nổi một Quách Dã chỉ còn một phần công lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện