Đột nhiên ta cảm thấy chua xót trong lòng
" Đường Tịch từ khi sinh ra đã là tiên thai, cuộc đời lên như diều gặpgió. Trách nhiệm luôn đè nặng trên đôi vai, sự an nguy của tam giới,thiên quy của thiên đình luôn trói buộc hắn khiến hắn chẳng khác gì conchim bị nhốt trong lồng vàng. Có lẽ trong đời hắn chưa có lúc nào sốngvì bản thân chăng ?"
- Đường Tịch, ngài có thể mở kết giới thả ta ra ngoài được không ? Đường Tịch trầm mặc, một lúc sau mới nói:
- Ngươi..... muốn đi sao !
Ta sợ hắn hiểu lầm nên nói rõ:
- Ta không phải một đi không trở lại. Ta chỉ là về Tiên Dược Các lấy chút đồ rồi quay lại !
Hắn khẽ cười đáp:
- Ngươi thật ngốc. Cây trâm linh hương ta tặng ngươi có thể giúp ngươi ra vào tùy ý !
Ta đập bàn đứng dậy:
- Thế sao ngài không nới sớm cho ta biết
"Hại ta ở đây chịu khổ mấy ngày với ngài"
- Đi đi, làm xong việc nhớ quay lại thăm ta !
Hắn biết, không thể nhốt nàng mãi ở đây được. Hắn biết mình sắp chết rồi,mất tích thiên đế cũng chẳng thèm phái người đi tìm vì hắn không còn giá trị lợi dụng. Còn nàng là muội muội của Linh Đàm. Nàng mà còn không trở về e là với cái tính khí của tỷ tỷ nàng không lật tung cả thiên giớilên tìm bằng được người mới thôi !
...****************...
Ta ra khỏi kết giới về Tiên Dược Các, Linh Vân đã đứng ở cửa chờ từ lúc nào, nhìn thấy ta liền chạy tới ôm lấy ta.
- Tỷ tỷ, tỷ về rồi. Mấy hôm nay tỷ đi đâu vậy làm ta lo muốn chết
Ta vỗ vỗ vai Linh Vân an ủi:
- Không sao. Cái người ta cứu giờ sao rồi
- Hắn à, đã hồi phục phân nửa tiên lực rồi. Đang chờ tỷ về lấy thân báo đáp đó !
Ta đưa tay lên môi "suỵt" một tiếng:
- Sau này đừng tùy hứng nói mấy lời như thế nữa, để người khác nghe được sẽ bị phạt đấy !
Linh Vân đưa tay che miệng gật đầu vài cái tỏ ý hiểu rõ.
- Linh Đàm tỷ tỷ, đã lâu không gặp
Ta hướng tới phía sau Linh Vân, nhìn người vừa nói.
" Đã lâu không gặp ? Tiểu Bạch Long à, ta nhớ ta trong tiểu thuyết ta đâu có quen ngươi đâu ?"
- Ngươi có nhớ nhầm gì chăng ?
- Tỷ đúng là quý nhân hay quên!
*****
Lúc trước khi chưa xuyên không, ta mỗi lần đọc truyện xong đều mơ thấy mình hoá thân thành một tiên tử, đi dạo trong tiểu thuyết này. Ta cũng chỉnghĩ là ngày đọc đêm mơ, nhưng kì lạ là giấc mơ rất chân thực!
Nghe Phong Đăng kể, hoá ra mấy lần ta mơ thấy hắn, thương hại hắn , giúp hắn đều có thật !
Còn nhớ khi đó, lần đầu gặp Phong Đăng trong mộng cảnh, hắn mới chỉ là mộttiểu hài tử có cặp sừng rồng rất đẹp. Nhưng mẫu thân hắn, Cẩm Chi lạicầm thanh đoản kiếm sắc bén muốn chặt sừng hắn.
Ta vì thương hại vị phản diện này nên mới ra tay cứu hắn.
- Dừng tay !
Lam quang sáng rực, thanh đoản kiếm trên tay Cẩm Chi rơi xuống đất phát ra tiếng kêu sắc bén. Cẩm Chi sợ hãi nhìn ta:
- Ngươi là ai, đừng lo chuyện bao đồng!
- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, đứa bé này là ai !
- Ngươi..... ngươi muốn làm gì !
Theo ta được biết thì trong tiểu thuyết cho cái gọi là thuận thay đổi tiênthân. Chỉ cần uống Hoà Dung Đan uống vào là có thể thay đổi chân thânthành bất cứ thứ gì trong một thời gian mà không bị ai phát hiện. Tuynhiên đó cũng chẳng phải hành vi của quân tử nên đan này được nghiêm cấm ở thiên giới !
- Ta chỉ là thấy thương hai mẹ con hai người, không có ác ý.
Ta lấy ra một lọ Hoà Dung Đan đưa tới trước mặt Cẩm Chi:
- Đây là Hoà Dung Đan. Cho hắn uống đi, như vậy mẫu tử hai người vẫn bình an vô sự !
...****************...
Hoá ra tất cả đều là thật ? Ta cầm chén trà lên uống một ngụm:
- Không đúng, Hoà Dung Đan lẽ ra giúp ngươi cả đời bình an che giấu thânphận sống hết kiếp này, thế vì sao ngươi lại thương tích đầy mình ?
- Là ta trong lúc nhập định không may gặp phải Thiên đế. Hắn nghĩ ta lànội gián của Ma Giới trà trộn nên mới nhốt ta ở đó, tra khảo ta, đúnglúc Hoà Dung Đan hết tác dụng nên phát hiện ra chân thân của ta, bènmuốn loại trừ. Mẹ ta.... đã không còn nữa rồi !
" Đường Tịch từ khi sinh ra đã là tiên thai, cuộc đời lên như diều gặpgió. Trách nhiệm luôn đè nặng trên đôi vai, sự an nguy của tam giới,thiên quy của thiên đình luôn trói buộc hắn khiến hắn chẳng khác gì conchim bị nhốt trong lồng vàng. Có lẽ trong đời hắn chưa có lúc nào sốngvì bản thân chăng ?"
- Đường Tịch, ngài có thể mở kết giới thả ta ra ngoài được không ? Đường Tịch trầm mặc, một lúc sau mới nói:
- Ngươi..... muốn đi sao !
Ta sợ hắn hiểu lầm nên nói rõ:
- Ta không phải một đi không trở lại. Ta chỉ là về Tiên Dược Các lấy chút đồ rồi quay lại !
Hắn khẽ cười đáp:
- Ngươi thật ngốc. Cây trâm linh hương ta tặng ngươi có thể giúp ngươi ra vào tùy ý !
Ta đập bàn đứng dậy:
- Thế sao ngài không nới sớm cho ta biết
"Hại ta ở đây chịu khổ mấy ngày với ngài"
- Đi đi, làm xong việc nhớ quay lại thăm ta !
Hắn biết, không thể nhốt nàng mãi ở đây được. Hắn biết mình sắp chết rồi,mất tích thiên đế cũng chẳng thèm phái người đi tìm vì hắn không còn giá trị lợi dụng. Còn nàng là muội muội của Linh Đàm. Nàng mà còn không trở về e là với cái tính khí của tỷ tỷ nàng không lật tung cả thiên giớilên tìm bằng được người mới thôi !
...****************...
Ta ra khỏi kết giới về Tiên Dược Các, Linh Vân đã đứng ở cửa chờ từ lúc nào, nhìn thấy ta liền chạy tới ôm lấy ta.
- Tỷ tỷ, tỷ về rồi. Mấy hôm nay tỷ đi đâu vậy làm ta lo muốn chết
Ta vỗ vỗ vai Linh Vân an ủi:
- Không sao. Cái người ta cứu giờ sao rồi
- Hắn à, đã hồi phục phân nửa tiên lực rồi. Đang chờ tỷ về lấy thân báo đáp đó !
Ta đưa tay lên môi "suỵt" một tiếng:
- Sau này đừng tùy hứng nói mấy lời như thế nữa, để người khác nghe được sẽ bị phạt đấy !
Linh Vân đưa tay che miệng gật đầu vài cái tỏ ý hiểu rõ.
- Linh Đàm tỷ tỷ, đã lâu không gặp
Ta hướng tới phía sau Linh Vân, nhìn người vừa nói.
" Đã lâu không gặp ? Tiểu Bạch Long à, ta nhớ ta trong tiểu thuyết ta đâu có quen ngươi đâu ?"
- Ngươi có nhớ nhầm gì chăng ?
- Tỷ đúng là quý nhân hay quên!
*****
Lúc trước khi chưa xuyên không, ta mỗi lần đọc truyện xong đều mơ thấy mình hoá thân thành một tiên tử, đi dạo trong tiểu thuyết này. Ta cũng chỉnghĩ là ngày đọc đêm mơ, nhưng kì lạ là giấc mơ rất chân thực!
Nghe Phong Đăng kể, hoá ra mấy lần ta mơ thấy hắn, thương hại hắn , giúp hắn đều có thật !
Còn nhớ khi đó, lần đầu gặp Phong Đăng trong mộng cảnh, hắn mới chỉ là mộttiểu hài tử có cặp sừng rồng rất đẹp. Nhưng mẫu thân hắn, Cẩm Chi lạicầm thanh đoản kiếm sắc bén muốn chặt sừng hắn.
Ta vì thương hại vị phản diện này nên mới ra tay cứu hắn.
- Dừng tay !
Lam quang sáng rực, thanh đoản kiếm trên tay Cẩm Chi rơi xuống đất phát ra tiếng kêu sắc bén. Cẩm Chi sợ hãi nhìn ta:
- Ngươi là ai, đừng lo chuyện bao đồng!
- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, đứa bé này là ai !
- Ngươi..... ngươi muốn làm gì !
Theo ta được biết thì trong tiểu thuyết cho cái gọi là thuận thay đổi tiênthân. Chỉ cần uống Hoà Dung Đan uống vào là có thể thay đổi chân thânthành bất cứ thứ gì trong một thời gian mà không bị ai phát hiện. Tuynhiên đó cũng chẳng phải hành vi của quân tử nên đan này được nghiêm cấm ở thiên giới !
- Ta chỉ là thấy thương hai mẹ con hai người, không có ác ý.
Ta lấy ra một lọ Hoà Dung Đan đưa tới trước mặt Cẩm Chi:
- Đây là Hoà Dung Đan. Cho hắn uống đi, như vậy mẫu tử hai người vẫn bình an vô sự !
...****************...
Hoá ra tất cả đều là thật ? Ta cầm chén trà lên uống một ngụm:
- Không đúng, Hoà Dung Đan lẽ ra giúp ngươi cả đời bình an che giấu thânphận sống hết kiếp này, thế vì sao ngươi lại thương tích đầy mình ?
- Là ta trong lúc nhập định không may gặp phải Thiên đế. Hắn nghĩ ta lànội gián của Ma Giới trà trộn nên mới nhốt ta ở đó, tra khảo ta, đúnglúc Hoà Dung Đan hết tác dụng nên phát hiện ra chân thân của ta, bènmuốn loại trừ. Mẹ ta.... đã không còn nữa rồi !
Danh sách chương