Phong Nguyệt Đường đã đóng cửa ba ngày hôm nay, Linh Đàm cũng đã thông báo cho Uyển Nhu, Tiểu Lý và Tiểu Dương nghỉ làm.
Khi Linh Đàm tỉnh lại lần nữa trời đã khuya, Thương Khuynh tiễn Nhã Yên và Diệp Thanh Y về xong luôn ở bên Linh Đàm. Ngoài trời đổ mưa to, sấm chớp rạch trời vang lên khiến Linh Đàm có chút giật mình sợ hãi.
Linh Đàm vẫn cảm thấy hai mắt nặng trĩu buồn ngủ, cảm giác cái thân thể này rất mệt mỏi. Nàng nghĩ chắc từ Ma Giới về nên mới như vậy cũng không quá để tâm.
Chiếc vòng ngọc đột nhiên phát sáng, giọng nói của tác giả kia vang lên:
- Tỉnh rồi ? Linh Đàm nhìn khung cảnh mờ ảo trước mặt, nhìn bóng lưng Thương Khuynh lúc ẩn lúc hiện đang đứng trước cửa sổ.
"Ta đây là làm sao vậy ?"
- Linh lực không đủ, ở Ma Giới còn lạm dụng tiên thuật vài lần nên linh thể suy yếu dường như hôn mê.
"Có phải ta sắp chết ở đây rồi không ?"
- Không có. Linh Đàm, ta nói linh lực cô không đủ, cô có thể tìm Đường Tịch hoặc Phong Đăng truyền linh lực cô mà. Không thì song tu cũng không tệ !
"Tìm bọn họ ư ? Không được. Tìm họ dây dưa ta chết sớm hơn thì sao ."
- Sao có thể ? Bọn họ đều yêu thích cô như vậy, sẽ không để cô chết đâu.
"Nếu không ai truyền linh lực cho ta thì sẽ thế nào ?"
- Thì cơ thể cô sẽ suy yếu dần, thời gian tỉnh táo sẽ ngày càng ít, nặng hơn thì mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, dần dần mất hết các giác quan.... Sau đó cô sẽ hồn phi phách tán !
" Không còn cách nào có thể chữa lành vết thương do thần thú thượng cổ ba mắt Linh Tà gây ra sao ?"
- Có thì có đó. Ba ngày sau thần thương Phi Vũ của Thương Khuynh sẽ xuất hiện tại nhân gian. Cô giúp Thương Khuynh giành nó về, rồi đưa Thương Khuynh trở lại vong xuyên ở Ma Tộc, dùng Phi Vũ mở cửa vong xuyên hà, cánh cửa thời không sẽ mở. Cô đi vào đó sẽ trở lại thế giới của ba vị Chủ Thần . Chỉ cần lấy được đoá bỉ ngạn màu trắng có cả hoa lẫn lá. Vết thương do Linh Tà gây ra sẽ khỏi !
"Có chuyện như vậy sao ? Sao ta đọc trong tiểu thuyết không có ?"
- Đó là ngoại truyện ta viết về sau. Cô chưa kịp đọc đã bị đưa vào đây rồi.
"Được rồi, vì kéo dài sinh mạng, ta sẽ thử"
- Nhưng mà ở đó rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận.
...****************...
Ba ngày sau, quả nhiên nhân gian chấn động dữ dội, mặt đất rung chuyển. Trên trời toả ra một luồng linh khí vô tận, ba đạo thiên lôi giáng xuống hung hiểm cách ngoại thành không xa.
Thiên lôi này còn hung hiểm gấp mười lần lôi kiếp phi thăng Thượng Thần.
Sau ba đạo thiên lôi trời quang mây tạnh, nhưng phía ngoại thành vẫn có một luồng đạo quang sáng chói chiếu thẳng lên trời.
Nhân gian lưu truyền ở đó có pháp khí là một cây Thần Thương, trăm dặm quanh đó có kết giới không ai vào được.
Ta nói với Thương Khuynh:
- Thương Khuynh, ta ra ngoài mấy hôm, ngươi ở lại trông Phong Nguyệt Đường cẩn thận.
Thương Khuynh gật đầu:
- Đi sớm về sớm.
Linh Đàm thi pháp, dịch chuyển tức thời đến ngoại thành, chỗ Phi Vũ.
Tiên tộc Ma tộc Nhân tộc đều hội tụ cả, Phong Đăng và Đường Tịch cũng đến. Linh Đàm ẩn thân trốn trong bụi cỏ cách đó không xa.
Đường Tịch tay cầm Thanh Lạc, đạo quang loé lên chém từng nhát vào người Ma Tộc. Vạn năm rồi, đến nay Thần Thương Phi Vũ mới xuất hiện, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Ma Tộc.
Phong Đăng cũng muốn giành lấy Phi Vũ nhưng Đường Tịch trấn giữ, hắn bị thương rút lui. Ma Tộc cũng rút lui.
Đường Tịch thi pháp phá vỡ kết giới, đưa tay ra thu lấy Phi Vũ. Mặc dù Đường Tịch không phải là chủ nhân của Phi Vũ, nhưng suy cho cùng hắn cũng là ca ca song sinh của Thương Khuynh. Phi Vũ ngoan ngoãn để hắn thu vào tay.
Linh Đàm ẩn thân núp trong bụi cỏ mà đứng ngồi không yên.
"Hỏng rồi, Phi Vũ có thể không thuận theo bất kì ai, không để ai lại gần. Nhưng nếu là Đường Tịch thì khác"
Đường Tịch cầm Phi Vũ trong tay, múa một đường oai phong lẫm liệt, khí thế ngút trời.
Mười năm không gặp, Đường Tịch vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, lấy một địch trăm, vạn người.
Vòng ngọc trên tay Linh Đàm lại phát sáng:
- Linh Đàm, cô còn không ra gặp Đường Tịch là hắn đem Phi Vũ trở lại Thiên Giới đó .
"Còn cần cô nhắc sao. Nhưng mà cái này cũng quá khó rồi. "
- Cô chột dạ cái gì ? Mạng quan trọng hay liêm sỉ quan trọng ?
"Cả hai đều quan trọng"
Linh Đàm tính bỏ đi, tìm cách khác. Nhưng khi lùi lại vô tình dẫm phải cành cây khô. "Tách" một tiếng. Linh Đàm thầm kêu hỏng một tiếng trong lòng.
Đường Tịch thính lực nhạy bén:
- Ai ?
Hắn dịch chuyển đến trước mặt Linh Đàm, khoảng cách cực gần khiến Linh Đàm giật mình, ngã ngửa ra sau.
Đường Tịch phản ứng nhanh nắm cánh tay Linh Đàm kéo lại. Linh Đàm nhắm chặt mắt tưởng chừng như ngã sẽ rất đau. Kết quả lại có người kéo tay nàng lại. Đường Tịch nhìn Linh Đàm trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc:
- Linh Đàm !
Linh Đàm nghe được Đường Tịch gọi, nhắm một mắt mở một mắt, sau đó là mở hai mắt. Khuôn mặt Đường Tịch phóng đại ngay trước mắt
Khi Linh Đàm tỉnh lại lần nữa trời đã khuya, Thương Khuynh tiễn Nhã Yên và Diệp Thanh Y về xong luôn ở bên Linh Đàm. Ngoài trời đổ mưa to, sấm chớp rạch trời vang lên khiến Linh Đàm có chút giật mình sợ hãi.
Linh Đàm vẫn cảm thấy hai mắt nặng trĩu buồn ngủ, cảm giác cái thân thể này rất mệt mỏi. Nàng nghĩ chắc từ Ma Giới về nên mới như vậy cũng không quá để tâm.
Chiếc vòng ngọc đột nhiên phát sáng, giọng nói của tác giả kia vang lên:
- Tỉnh rồi ? Linh Đàm nhìn khung cảnh mờ ảo trước mặt, nhìn bóng lưng Thương Khuynh lúc ẩn lúc hiện đang đứng trước cửa sổ.
"Ta đây là làm sao vậy ?"
- Linh lực không đủ, ở Ma Giới còn lạm dụng tiên thuật vài lần nên linh thể suy yếu dường như hôn mê.
"Có phải ta sắp chết ở đây rồi không ?"
- Không có. Linh Đàm, ta nói linh lực cô không đủ, cô có thể tìm Đường Tịch hoặc Phong Đăng truyền linh lực cô mà. Không thì song tu cũng không tệ !
"Tìm bọn họ ư ? Không được. Tìm họ dây dưa ta chết sớm hơn thì sao ."
- Sao có thể ? Bọn họ đều yêu thích cô như vậy, sẽ không để cô chết đâu.
"Nếu không ai truyền linh lực cho ta thì sẽ thế nào ?"
- Thì cơ thể cô sẽ suy yếu dần, thời gian tỉnh táo sẽ ngày càng ít, nặng hơn thì mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, dần dần mất hết các giác quan.... Sau đó cô sẽ hồn phi phách tán !
" Không còn cách nào có thể chữa lành vết thương do thần thú thượng cổ ba mắt Linh Tà gây ra sao ?"
- Có thì có đó. Ba ngày sau thần thương Phi Vũ của Thương Khuynh sẽ xuất hiện tại nhân gian. Cô giúp Thương Khuynh giành nó về, rồi đưa Thương Khuynh trở lại vong xuyên ở Ma Tộc, dùng Phi Vũ mở cửa vong xuyên hà, cánh cửa thời không sẽ mở. Cô đi vào đó sẽ trở lại thế giới của ba vị Chủ Thần . Chỉ cần lấy được đoá bỉ ngạn màu trắng có cả hoa lẫn lá. Vết thương do Linh Tà gây ra sẽ khỏi !
"Có chuyện như vậy sao ? Sao ta đọc trong tiểu thuyết không có ?"
- Đó là ngoại truyện ta viết về sau. Cô chưa kịp đọc đã bị đưa vào đây rồi.
"Được rồi, vì kéo dài sinh mạng, ta sẽ thử"
- Nhưng mà ở đó rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận.
...****************...
Ba ngày sau, quả nhiên nhân gian chấn động dữ dội, mặt đất rung chuyển. Trên trời toả ra một luồng linh khí vô tận, ba đạo thiên lôi giáng xuống hung hiểm cách ngoại thành không xa.
Thiên lôi này còn hung hiểm gấp mười lần lôi kiếp phi thăng Thượng Thần.
Sau ba đạo thiên lôi trời quang mây tạnh, nhưng phía ngoại thành vẫn có một luồng đạo quang sáng chói chiếu thẳng lên trời.
Nhân gian lưu truyền ở đó có pháp khí là một cây Thần Thương, trăm dặm quanh đó có kết giới không ai vào được.
Ta nói với Thương Khuynh:
- Thương Khuynh, ta ra ngoài mấy hôm, ngươi ở lại trông Phong Nguyệt Đường cẩn thận.
Thương Khuynh gật đầu:
- Đi sớm về sớm.
Linh Đàm thi pháp, dịch chuyển tức thời đến ngoại thành, chỗ Phi Vũ.
Tiên tộc Ma tộc Nhân tộc đều hội tụ cả, Phong Đăng và Đường Tịch cũng đến. Linh Đàm ẩn thân trốn trong bụi cỏ cách đó không xa.
Đường Tịch tay cầm Thanh Lạc, đạo quang loé lên chém từng nhát vào người Ma Tộc. Vạn năm rồi, đến nay Thần Thương Phi Vũ mới xuất hiện, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Ma Tộc.
Phong Đăng cũng muốn giành lấy Phi Vũ nhưng Đường Tịch trấn giữ, hắn bị thương rút lui. Ma Tộc cũng rút lui.
Đường Tịch thi pháp phá vỡ kết giới, đưa tay ra thu lấy Phi Vũ. Mặc dù Đường Tịch không phải là chủ nhân của Phi Vũ, nhưng suy cho cùng hắn cũng là ca ca song sinh của Thương Khuynh. Phi Vũ ngoan ngoãn để hắn thu vào tay.
Linh Đàm ẩn thân núp trong bụi cỏ mà đứng ngồi không yên.
"Hỏng rồi, Phi Vũ có thể không thuận theo bất kì ai, không để ai lại gần. Nhưng nếu là Đường Tịch thì khác"
Đường Tịch cầm Phi Vũ trong tay, múa một đường oai phong lẫm liệt, khí thế ngút trời.
Mười năm không gặp, Đường Tịch vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, lấy một địch trăm, vạn người.
Vòng ngọc trên tay Linh Đàm lại phát sáng:
- Linh Đàm, cô còn không ra gặp Đường Tịch là hắn đem Phi Vũ trở lại Thiên Giới đó .
"Còn cần cô nhắc sao. Nhưng mà cái này cũng quá khó rồi. "
- Cô chột dạ cái gì ? Mạng quan trọng hay liêm sỉ quan trọng ?
"Cả hai đều quan trọng"
Linh Đàm tính bỏ đi, tìm cách khác. Nhưng khi lùi lại vô tình dẫm phải cành cây khô. "Tách" một tiếng. Linh Đàm thầm kêu hỏng một tiếng trong lòng.
Đường Tịch thính lực nhạy bén:
- Ai ?
Hắn dịch chuyển đến trước mặt Linh Đàm, khoảng cách cực gần khiến Linh Đàm giật mình, ngã ngửa ra sau.
Đường Tịch phản ứng nhanh nắm cánh tay Linh Đàm kéo lại. Linh Đàm nhắm chặt mắt tưởng chừng như ngã sẽ rất đau. Kết quả lại có người kéo tay nàng lại. Đường Tịch nhìn Linh Đàm trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc:
- Linh Đàm !
Linh Đàm nghe được Đường Tịch gọi, nhắm một mắt mở một mắt, sau đó là mở hai mắt. Khuôn mặt Đường Tịch phóng đại ngay trước mắt
Danh sách chương