Ta vuốt gọn vài sợi tóc trên khuôn mặt Đường Tịch:

- Ngài không nói gì, ta xem như ngài đồng ý rồi. Sau này,.... Chúng ta đừng gặp lại nữa !

Ta lảo đảo đứng dậy, không biết tại sao nghĩ đến sau này không thể mỗingày trò truyện cùng Đường Tịch nữa, lòng ta lại thấy mất mát nhiều nhưvậy. Ta nhìn Đường Tịch và Linh Vân cười nhạt

- Hai người đúng là....rất xứng đôi !

...****************...

Ta vươn vai một cái rồi cầm hòm thuốc theo tới Phong Nguyệt Đường như mọihôm. Khi đi qua bờ Nguyệt Quang Hải khẽ giật mình. Nhìn nửa khu rừngtrúc bị chặt xuống, ta ngạc nhiên:

- Đây là vị tiên quân nào đánhnhau ác liệt như vậy. Cũng may nhà ta ở sâu trong rừng trúc nếu khôngnhà của ta cũng bị chém đôi như những cây trúc này.

Ta lắc đầu chậc một tiếng, rồi đi tiếp tới Phong Nguyệt Đường.

Mấy ngày sau đó trôi qua cũng khá yên ổn, Thương Khuynh rất có thiên phú về y dược. Hắn chỉ cần nhìn một lần liền nhớ hết thảy.

Một hôm Thương Khuynh nói:

- Trưa nay để ta nấu cơm!

Ta đang viết đơn thuốc nghe vậy có chút kinh ngạc ngước lên nhìn Thương Khuynh. Nhã Yên hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn:

- Đại ca ca, huynh còn biết cả nấu ăn sao ? Hắn liếc ta một cái rồi gật đầu với Nhã Yên:

- Ừm. Để ta đi mua ít đồ về nấu.

Nhã Yên liền phủi tay chạy theo hắn:

- Đại ca ca, để ta đi cùng huynh.

Nhã Yên là tiểu cô nương búi tóc hai bên, thấp hơn Thương Khuynh một cáiđầu. Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ chạy ra khỏi cửa trông thật vui mắt.

Uyển Nhu không kìm được lại gần chỗ ta ngồi bên cạnh:

- Linh Nhi cô nương có thấy Nhã Yên dạo này hơi lạ không ?

Ta quay qua nhìn Uyển Nhu:

- Lạ chỗ nào?

Uyển Nhu cười cười:

- Chắc chắn là đang yêu.



Ta suy nghĩ một lúc

"Hình như Uyển Nhu nói có lí."

 Từ khi Thương Khuynh tới đây Nhã Yên rất thân thiết với hắn. Ánh mắt nhìnThương Khuynh cứ như nhìn thấy thần tượng. Ta cười đáp:

- Một đôi cũng tốt, ta cũng mong Phong Nguyệt Đường có kẹo hỷ !

- Còn cô nương, cũng tính chuyện chung thân đại sự đi thôi. Người bây giờ đã hai mươi tư rồi.

Ta gõ nhẹ đầu Uyển Nhu:

- Ý muội nói ta đây là già lắm rồi chứ gì.

Uyển Nhu đứng dậy xoa xoa đầu:

- Ây da đau. Cô nương tuy hai mươi tư nhưng không có già. Chỉ là tuổi hơi lớn, lúc mẹ ta bằng tuổi cô nương thì ta đã bảy tuổi rồi.

Ta dơ tay lên giả vờ hung dữ:

- Nha đầu này còn dám nói !

Uyển Nhu vội tránh ra xa:

- Được được, Uyển Nhu không nói nữa, Uyển Nhu biết sai rồi.

Một lúc sau Thương Khuynh đi chợ về, Nhã Yên cũng cầm phụ mấy thứ.

Thương Khuynh nấu một bàn thức ăn ngon, gọi Tiểu Lý và Tiểu Dương vào ăn cùng. Nhã Yên ăn xong tấm tắc khen ngon:

- Không ngờ ngoài Linh Nhi cô nương, Thương Khuynh đại ca ca cũng nấu ăn rất ngon.

Ta gắp mấy miếng, quả thật cũng rất ngon. Ta buột miệng nói:

- Cũng tạm được.

Tiểu Lý chen ngang:

- Linh Nhi cô nương nấu ăn mới là ngon nhất. Kể cả đầu bếp của ThiênHương Lầu cũng thua kém xa. Ngươi nói xem đúng không Tiểu Dương.

Tiểu Dương gật đầu liên tục, tay vẫn gắp thức ăn liên tục:

- Đúng đúng, lúc trước ta và Tiểu Lý làm canh gác cho Thiên Hương Lầutừng được thử qua món đầu bếp ở đó nấu. Quả thật còn không bằng Linh Nhi cô nương.

Nhã Yên bất mãn:

- Đại ca ca đã nấu cho hai huynh ăn, mà hai huynh còn chê.

Tiểu Lý nhìn Tiểu Dương:



- Chúng ta đâu có chê, chỉ nhận xét thôi.

Nhìn thấy Nhã Yên giận thật, Tiểu Dương nói lại:

- Được rồi được rồi. Ở kinh thành này Linh Nhi cô nương thứ nhất, ThươngKhuynh tiểu huynh đệ đứng thứ hai. Đầu bếp ở Thiên Hương Lầu thứ ba .

Tiểu Lý hai mươi tuổi, Tiểu Dương hai mươi mốt tuổi nên gọi Thương Khuynh là tiểu huynh đệ.

Nói xong Tiểu Dương liếc Nhã Yên một cái rồi cúi đầu ăn tiếp.

Uyển Nhu vừa ăn vừa nói:

- Ăn mà cũng không chặn được miệng hai huynh.

Uyển Nhu nhìn sang Thương Khuynh nói thêm:

- Thương Khuynh ca ca đừng để ý. Hai huynh ấy chỉ nói vậy thôi chứ không phải chê đâu.

Thương Khuynh từ nãy đến giờ chưa từng đụng đũa, hắn chỉ cầm bát cơm lắng nghe mọi người bàn tán:

- Không sao. Thực ra rất lâu rồi ta không nấu cơm, không tránh được có chút không ngon.

Nhã Yên nghe vậy tò mò hỏi:

- Đại ca ca, vậy huynh không nấu cơm thì ai nấu cho huynh ăn ?

Thương Khuynh nghe xong có chút cảm thán, từ khi hắn lên làm võ lâm minh chủcông việc bận rộn, chưa từng nấu cơm. Toàn là sư muội Diệp Thanh Y nấu.

- Ta .... Từng có một sư muội. Từ nhỏ đến lớn ta với muội ấy thay nhaunấu cơm. Sau này ta hơi bận nên chuyện cơm nước muội ấy đều lo cả.

Tiểu Lý đột nhiên nhớ ra gì đó hỏi:

- Nói mới nhớ, nhà tiểu huynh đệ ở đâu, sao lại đến Phong Nguyệt Đường ?

Mọi người đều nhìn chằm chằm Thương Khuynh, chờ câu trả lời.

Thương Khuynh rơi vào trầm mặc:

- Ta .... Ta sớm đã không còn nhà !

Ta nhìn Thương Khuynh thấy hắn cúi mặt xuống ấp úng. Biết hắn không muốnnhắc chuyện xưa liền lên tiếng phá vỡ không khí im lặng:

- Nhà gì chứ. Bây giờ Phong Nguyệt Đường chính là nhà của hắn.

Ta gắp một miếng thịt gà vào bát cho Thương Khuynh:

- Ăn cơm đi. Dưỡng sức chiều còn đi khám bệnh !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện