Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị một đạo thiên lôi đánh xuống, sau một đạo thiên lôi mới kịp định hình lại chắp tay tạo kết giới.
"Cách thức giống nhau như đúc, Linh Đàm đẩy Lục Ngạc vào đạo luân hồi. LụcNgạc cũng ăn miếng trả miếng, làm tương tự. Có cẩu huyết quá không vậy,ai tới cứu ta đi.."
Mới qua năm đạo thiên lôi, do linh thể bị Thần thú thượng cổ Linh Tà cắn hủy hoại tiên căn, cộng thêm thiên lôi phithăng thượng thần, ta nghiến răng chịu đựng, khoé miệng tràn ra một vệtmáu tươi.
"Được thôi, một trăm đạo thiên lôi thì một trăm đạo, có khi ta chết rồi sẽ về lại được hiện thực"
Nhìn dưới chân là một khoảng hư vô tối đen, ta bất giác run sợ. Tiểu tiênthấy ta mới qua năm đạo thiên lôi mà đã thảm hại như vậy liền bàn tán:
- Mới có năm đạo mà đã như vậy, Linh Đàm này có thật phi phàm như chư tiên nói không ? - Một trăm năm sau khi hoá hình Linh Đàm y tiên đã phi thăng Thượng Tiên, tiên căn quả thực mạnh mẽ, nhưng xem ra bây giờ....
- Lúc đó là lúc đó, cứ tiếp tục sẽ rơi xuống luân hồi chi cảnh thôi.
Linh Vân không kìm được hét mấy tiểu tiên :
- Ăn nói hàm hồ. Tỷ tỷ ta nhất định có thể phi thăng, không được nói xấu tỷ ta.
Đường Tịch ở một bên nhắc nhở Linh Vân:
- Linh Vân, cô bây giờ đã là thượng tiên. Không được hành xử thiếu lễ nghĩa như vậy.
Ta ở trên luân hồi chi cảnh không nghe thấy họ nói gì, nhưng nhìn hành động chỉ trỏ liền biết họ đang nói ta vô dụng rồi.
Đã qua mười đạo thiên lôi, ta lại hộc ra một ngụm máu tươi, tiên linh vốnđã không ổn định bắt đầu tiêu tán, dần thoát ra khỏi cơ thể. Kết giớicũng đã bị hủy. Ta đưa tay ra trước mặt mình, nhìn cánh tay mờ ảo trongkhoảng không. Tình trạng này có khi ta chưa rơi vào luân hồi chi cảnh,đã hồn phi phách tán.
"Ta sắp hồn phi phách tán rồi đúng không ?"
Trước khi đợt thiên lôi tiếp theo giáng xuống, ta nhìn Linh Vân và Đường Tịch lần cuối. Linh Vân mắt ngấn lệ muốn lao thẳng tới chỗ ta nhưng bị Đường Tịch một tay bắt lấy cánh tay cản lại.
- Linh Đàm..... Tỷ .....
" Tạm biệt, Linh Vân, Đường Tịch!"
Đạo thiên lôi thứ mười một giáng xuống, ta mất thăng bằng rơi xuống luânhồi chi cảnh. Phong Đăng không biết từ đâu tới, tiến thẳng vào đạo luânhồi đỡ lấy ta.
- Linh Đàm. !
Hắn chắn trước ta, hứng trọn một đạo thiên lôi. Ta hoảng sợ bắt lấy tay hắn:
- Tiểu Bạch Long, sao ngươi lại tới đây. Mau ra ngoài đi.
- Không, ta không đi.
Lại một đạo thiên lôi nữa giáng xuống, Phong Đăng đau đớn che chắn trướcta. Chưa từng nghĩ người ở bên ta lúc này lại là Phong Đăng. Đây vốn lànghi thức phi thăng thượng thần của ta. Nếu có người xông vào chịu thayliền tăng lên gấp đôi hai trăm đạo thiên lôi mới dừng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hắn và ta đều rơi vào luân hồi chi cảnh. Ta ôm Phong Đăng nói nhỏ vào tai hắn:
- Yên tâm, ta đi lịch kiếp rồi sẽ trở về. Ngày ta lịch kiếp trở về, tamuốn thấy ngươi đứng trên cao, ngồi trên long toạ đón ta trở về.
Dứt lời, ta đẩy hắn ra khỏi luân hồi chi cảnh, bản thân rơi xuống đạo luân hồi.
...****************...
Linh Vân đứng nhìn Linh Đàm rơi xuống luân hồi chi cảnh mà suy sụp tinh thần, cố gắng vùng vẫy khỏi tay Đường Tịch:
- Ngài thả ta ra, Đường Tịch thả ra....
Đến khi Linh Đàm biến mất trong đạo luân hồi, Linh Vân không kìm được lửa giận trong lòng cho Đường Tịch một cái bạt tay.
" Chát "
Chư tiên chấn động, Thiên đế trên cao không nhìn được nữa hét lên:
- Hỗn xược !
Đó là tỷ tỷ của nàng, người tỷ tỷ bất công, nghiêm khắc với cả thiên hạnhưng hết lòng hết dạ yêu thương nàng, bất luận dù nàng muốn thứ gì Linh Đàm đều đem hết ruột gan ra cho nàng.
Lúc Linh Đàm gặp chuyện thì nàng lại chỉ có thể đứng nhìn không thể làm gì. Cho dù là Đường Tịch cũng không thể ngăn nàng.
Đường Tịch lãnh trọn một bạt tay của Linh Vân, lập tức dơ tay cản lại lời bàn tán:
- Không sao.
"Cách thức giống nhau như đúc, Linh Đàm đẩy Lục Ngạc vào đạo luân hồi. LụcNgạc cũng ăn miếng trả miếng, làm tương tự. Có cẩu huyết quá không vậy,ai tới cứu ta đi.."
Mới qua năm đạo thiên lôi, do linh thể bị Thần thú thượng cổ Linh Tà cắn hủy hoại tiên căn, cộng thêm thiên lôi phithăng thượng thần, ta nghiến răng chịu đựng, khoé miệng tràn ra một vệtmáu tươi.
"Được thôi, một trăm đạo thiên lôi thì một trăm đạo, có khi ta chết rồi sẽ về lại được hiện thực"
Nhìn dưới chân là một khoảng hư vô tối đen, ta bất giác run sợ. Tiểu tiênthấy ta mới qua năm đạo thiên lôi mà đã thảm hại như vậy liền bàn tán:
- Mới có năm đạo mà đã như vậy, Linh Đàm này có thật phi phàm như chư tiên nói không ? - Một trăm năm sau khi hoá hình Linh Đàm y tiên đã phi thăng Thượng Tiên, tiên căn quả thực mạnh mẽ, nhưng xem ra bây giờ....
- Lúc đó là lúc đó, cứ tiếp tục sẽ rơi xuống luân hồi chi cảnh thôi.
Linh Vân không kìm được hét mấy tiểu tiên :
- Ăn nói hàm hồ. Tỷ tỷ ta nhất định có thể phi thăng, không được nói xấu tỷ ta.
Đường Tịch ở một bên nhắc nhở Linh Vân:
- Linh Vân, cô bây giờ đã là thượng tiên. Không được hành xử thiếu lễ nghĩa như vậy.
Ta ở trên luân hồi chi cảnh không nghe thấy họ nói gì, nhưng nhìn hành động chỉ trỏ liền biết họ đang nói ta vô dụng rồi.
Đã qua mười đạo thiên lôi, ta lại hộc ra một ngụm máu tươi, tiên linh vốnđã không ổn định bắt đầu tiêu tán, dần thoát ra khỏi cơ thể. Kết giớicũng đã bị hủy. Ta đưa tay ra trước mặt mình, nhìn cánh tay mờ ảo trongkhoảng không. Tình trạng này có khi ta chưa rơi vào luân hồi chi cảnh,đã hồn phi phách tán.
"Ta sắp hồn phi phách tán rồi đúng không ?"
Trước khi đợt thiên lôi tiếp theo giáng xuống, ta nhìn Linh Vân và Đường Tịch lần cuối. Linh Vân mắt ngấn lệ muốn lao thẳng tới chỗ ta nhưng bị Đường Tịch một tay bắt lấy cánh tay cản lại.
- Linh Đàm..... Tỷ .....
" Tạm biệt, Linh Vân, Đường Tịch!"
Đạo thiên lôi thứ mười một giáng xuống, ta mất thăng bằng rơi xuống luânhồi chi cảnh. Phong Đăng không biết từ đâu tới, tiến thẳng vào đạo luânhồi đỡ lấy ta.
- Linh Đàm. !
Hắn chắn trước ta, hứng trọn một đạo thiên lôi. Ta hoảng sợ bắt lấy tay hắn:
- Tiểu Bạch Long, sao ngươi lại tới đây. Mau ra ngoài đi.
- Không, ta không đi.
Lại một đạo thiên lôi nữa giáng xuống, Phong Đăng đau đớn che chắn trướcta. Chưa từng nghĩ người ở bên ta lúc này lại là Phong Đăng. Đây vốn lànghi thức phi thăng thượng thần của ta. Nếu có người xông vào chịu thayliền tăng lên gấp đôi hai trăm đạo thiên lôi mới dừng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hắn và ta đều rơi vào luân hồi chi cảnh. Ta ôm Phong Đăng nói nhỏ vào tai hắn:
- Yên tâm, ta đi lịch kiếp rồi sẽ trở về. Ngày ta lịch kiếp trở về, tamuốn thấy ngươi đứng trên cao, ngồi trên long toạ đón ta trở về.
Dứt lời, ta đẩy hắn ra khỏi luân hồi chi cảnh, bản thân rơi xuống đạo luân hồi.
...****************...
Linh Vân đứng nhìn Linh Đàm rơi xuống luân hồi chi cảnh mà suy sụp tinh thần, cố gắng vùng vẫy khỏi tay Đường Tịch:
- Ngài thả ta ra, Đường Tịch thả ra....
Đến khi Linh Đàm biến mất trong đạo luân hồi, Linh Vân không kìm được lửa giận trong lòng cho Đường Tịch một cái bạt tay.
" Chát "
Chư tiên chấn động, Thiên đế trên cao không nhìn được nữa hét lên:
- Hỗn xược !
Đó là tỷ tỷ của nàng, người tỷ tỷ bất công, nghiêm khắc với cả thiên hạnhưng hết lòng hết dạ yêu thương nàng, bất luận dù nàng muốn thứ gì Linh Đàm đều đem hết ruột gan ra cho nàng.
Lúc Linh Đàm gặp chuyện thì nàng lại chỉ có thể đứng nhìn không thể làm gì. Cho dù là Đường Tịch cũng không thể ngăn nàng.
Đường Tịch lãnh trọn một bạt tay của Linh Vân, lập tức dơ tay cản lại lời bàn tán:
- Không sao.
Danh sách chương