Nhóm dịch: Bánh Bao
Hiện tại những người này lại đến bịa đặt tin đồn khiến cho Điền Tâm không gả được ra ngoài, đúng là đám đàn bà ác động vô cùng!
Nguyền rủa cô cả đời không ngóc đầu dậy à…
Lời nguyền này, không khỏi mới lạ tà ác chứ nhỉ? Kiếp trước, Điền Tâm bởi vì nguyên nhân thân thể chưa bao giờ yêu đương, chứ đừng nói là kết hôn.
Sống lại lần nữa, bây giờ Điền Tâm đã có người nhà.
Nhưng cô còn muốn tìm bạn trai, yêu đương, rồi kết hôn sinh con, dân làng nguyền rủa cô như vậy không phải là đâm vào trong tim cô sao?
Ai mà không biết chửi rủa chứ? Chính cô cũng biết đây!
Điền Tâm tức giận cắn chặt răng, vô cùng tức giận nói: “Ai mắng tôi thì người đó rớt quần!”
Quạc, quạc... Điền Tâm vừa dứt lời, thì bỗng dưng từng tiếng quạ đen truyền đến.
Ối, ối…
Ngay lập tức, trong ruộng đám người kia loạn thành một đống, đàn ông, phụ nữ đều đang luống cuống tay chân nhấc quần.
Ngay cả Tần Đại Phượng cũng không tránh khỏi, có thể thấy được Tần Đại Phượng cũng mắng Điền Tâm, chỉ là Điền Tâm không nghe thấy mà thôi.
Có mấy người phụ nữ và đàn ông không mặc quần lót bên trong, thế là cứ vậy lộ ra ngoài, chọc cho mọi người cười ầm ĩ.
Ông nội Điền Tâm tay cầm cuốc đang tập trung cuốc đất.
Nghe tiếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang giữ chặt lấy quần, bỗng dưng mặt đỏ bừng vội vàng xoay người.
Liếc mắt một cái nhìn thấy vợ mình cũng đang buộc chun quần, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế? Bà không thắt dây đai à?”
“Thắt rồi, không biết từ khi nào thì lỏng mất.”
Tần Đại Phượng cực kỳ khó xử, vừa buộc quần vừa nói, ánh mắt tràn ngập chán ghét nhìn Điền Tâm đang ngây ngốc há to miệng ở đó.
Lời nguyền của cô đã trở thành sự thật ư?
Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Điền Tâm xẹt qua đám người bị rơi quần, khi bốn mắt nhìn nhau với ông nội, miệng lập tức vui vẻ: “Ông nội.”
Ông nội Điền Tâm trông có vẻ rất trẻ tuổi, chiều cao ngất ngưỡng, ngũ quan lập thể, khuôn mặt gầy gò, hơn nữa còn có một đôi mắt hoa đào.
Hiện tại những người này lại đến bịa đặt tin đồn khiến cho Điền Tâm không gả được ra ngoài, đúng là đám đàn bà ác động vô cùng!
Nguyền rủa cô cả đời không ngóc đầu dậy à…
Lời nguyền này, không khỏi mới lạ tà ác chứ nhỉ? Kiếp trước, Điền Tâm bởi vì nguyên nhân thân thể chưa bao giờ yêu đương, chứ đừng nói là kết hôn.
Sống lại lần nữa, bây giờ Điền Tâm đã có người nhà.
Nhưng cô còn muốn tìm bạn trai, yêu đương, rồi kết hôn sinh con, dân làng nguyền rủa cô như vậy không phải là đâm vào trong tim cô sao?
Ai mà không biết chửi rủa chứ? Chính cô cũng biết đây!
Điền Tâm tức giận cắn chặt răng, vô cùng tức giận nói: “Ai mắng tôi thì người đó rớt quần!”
Quạc, quạc... Điền Tâm vừa dứt lời, thì bỗng dưng từng tiếng quạ đen truyền đến.
Ối, ối…
Ngay lập tức, trong ruộng đám người kia loạn thành một đống, đàn ông, phụ nữ đều đang luống cuống tay chân nhấc quần.
Ngay cả Tần Đại Phượng cũng không tránh khỏi, có thể thấy được Tần Đại Phượng cũng mắng Điền Tâm, chỉ là Điền Tâm không nghe thấy mà thôi.
Có mấy người phụ nữ và đàn ông không mặc quần lót bên trong, thế là cứ vậy lộ ra ngoài, chọc cho mọi người cười ầm ĩ.
Ông nội Điền Tâm tay cầm cuốc đang tập trung cuốc đất.
Nghe tiếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang giữ chặt lấy quần, bỗng dưng mặt đỏ bừng vội vàng xoay người.
Liếc mắt một cái nhìn thấy vợ mình cũng đang buộc chun quần, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế? Bà không thắt dây đai à?”
“Thắt rồi, không biết từ khi nào thì lỏng mất.”
Tần Đại Phượng cực kỳ khó xử, vừa buộc quần vừa nói, ánh mắt tràn ngập chán ghét nhìn Điền Tâm đang ngây ngốc há to miệng ở đó.
Lời nguyền của cô đã trở thành sự thật ư?
Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Điền Tâm xẹt qua đám người bị rơi quần, khi bốn mắt nhìn nhau với ông nội, miệng lập tức vui vẻ: “Ông nội.”
Ông nội Điền Tâm trông có vẻ rất trẻ tuổi, chiều cao ngất ngưỡng, ngũ quan lập thể, khuôn mặt gầy gò, hơn nữa còn có một đôi mắt hoa đào.
Danh sách chương