Diệp Vân Linh: "Không ăn chúng nó thì tối nay chúng ta ăn gì?"
Lục Ngữ Nịnh nhanh chóng trả lời: "Cháu có thể không ăn cơm tối." Nói xong lại nhìn về phía Lục Tử Hạo xin giúp đỡ: "Ca ca."
Lục Tử Hạo lập tức nói: "Tôi cũng có thể không ăn."
Diệp Vân Linh vỗ trán: "Được, hai đứa không ăn, vậy để lại một con, hai con còn lại là của ta."
Lục Ngữ Nịnh khoé mắt phiếm hồng, ôm thỏ lại càng không dám buông tay.
Diệp Vân Linh vuốt vuốt bụng mình, nói: "Thôi đưa cho ta một con là được rồi chứ gì."
Cô đói rồi.
Nửa giờ sau, Diệp Vân Linh bưng một chén nước lên uống, một lúc lại ngẩng đầu nhìn hai người Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đang vui vẻ chơi với thỏ bên kia, một lúc lại nhìn nước lạnh trong chén mình, liên tục thở dài.
Tốt rồi, một miếng thịt cũng không có.
Sớm biết vậy lúc ấy cô không nên bắt thỏ, hẳn nên bắt chồn, bắt chuột đồng thì hơn.
Khéo quá hoá vụng, bụng lúc này lại truyền đến tiếng kêu rột rột, Diệp Vân Linh tức giận vỗ bụng, lẩm bẩm:
"Giữ sức đi, đừng kêu nữa."
[Phốc. Tự nhiên tôi thấy Diệp Vân Linh bây giờ nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.]
[Thật vất vả mới bắt được ba con thỏ hoang, kết quả vẫn phải chịu đói.]
[Không được, nghĩ như vậy thì đúng là thảm thật ha ha ha ha ha tôi cười không ngậm được mồm.]
[Thợ săn thảm cmn nhất trong lịch sử.]
[Ơ, sao tự nhiên màn hình lại đen rồi, tình huống gì đây?]
[Tín hiệu hơi kém, tôi bị văng ra khỏi phòng luôn.]
Đạo diễn Tần trong phòng camera nhìn hình ảnh truyền tới từ bên kia, vốn đang thấy Diệp Vân Linh khá thú vị. Kết quả phát hiện số người trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh quá đông, nên nhiều người bị văng ra ngoài.
Có ít người nghe được âm thanh, thì màn hình lại đen thui.
Đạo diễn Tần nhìn số người trong phòng phát sóng, nghi hoặc: "Số người trong phòng phát sóng Diệp Vân Linh tăng, nhưng mà còn chưa bằng bên phòng Trương Thư Du, làm sao mà cả đám người lại sập server không vào được nhỉ?."
Cùng lúc đó, Diệp Vân Linh từ miệng hệ thống biết được tin tức này.
Đối với tình huống này, cô một chút cũng không thấy ngoài ý muốn.
Ban ngày lúc con trai Thư Nhã rơi xuống nước, nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến, nhưng một cái hot search cũng không lên.
Tuy cũng có khả năng tổ tiết mục áp xuống hot search, nhưng cũng không thể nào áp xuống hoàn toàn chuyện lớn như vậy được. Trên mạng cũng không có khả năng một chút thảo luận cũng không có.
Nói cho cùng là vì chuyện này liên quan tới cô.
Cô cứu con trai Thư Nhã, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ít nhiều cũng có thể tẩy trắng một chút và cũng thu hút được ít fan.
Mà Thiên đạo chắc chắn không cho phép một vai ác như cô có cơ hội tẩy trắng kiểu này.
Giống như hiện tại, có người thích xem cô với Lục Tử Hạo dỗi nhau qua lại, vừa khéo đúng lúc sập server, rất nhiều người bị văng ra. Người bên ngoài cũng không ấn vào xem được.
Hệ thống thấy Diệp Vân Linh tâm tình hơi thất lạc, dáng vẻ mặt ủ mày chau, nhanh chóng an ủi: [ Chủ nhân, cô cũng đừng khổ sở quá. Chỉ cần chúng ta hoàn thành cốt truyện, cởi bỏ gông xiềng trên người. Đến lúc đó sẽ không ai quản được cô nữa. ]
Diệp Vân Linh tiện tay bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng, nghe tiếng bụng sôi nói: [ Tôi rất khổ sở, khổ sở vì tối nay không được ăn cơm. Tôi đang nghĩ sáng mai ăn gì? Trong tiểu thuyết có nhắc tới sáng mai ăn món gì không? ]
Hệ thống: ........ là nó suy nghĩ nhiều rồi, tâm thái chủ nhân quả thực vững như lão cẩu.
Diệp Vân Linh xem xong đoạn cốt truyện thời gian này, cũng không thấy nhắc tới thực đơn sáng mai.
Ai, xoa bụng, muốn khóc quá.
Lục Ngữ Nịnh đi tới, trong tay cầm hai quả dại màu đỏ đưa cho Diệp Vân Linh nói: "Dì Vân, dì đói ăn tạm cái này đi."
Lục Ngữ Nịnh nhanh chóng trả lời: "Cháu có thể không ăn cơm tối." Nói xong lại nhìn về phía Lục Tử Hạo xin giúp đỡ: "Ca ca."
Lục Tử Hạo lập tức nói: "Tôi cũng có thể không ăn."
Diệp Vân Linh vỗ trán: "Được, hai đứa không ăn, vậy để lại một con, hai con còn lại là của ta."
Lục Ngữ Nịnh khoé mắt phiếm hồng, ôm thỏ lại càng không dám buông tay.
Diệp Vân Linh vuốt vuốt bụng mình, nói: "Thôi đưa cho ta một con là được rồi chứ gì."
Cô đói rồi.
Nửa giờ sau, Diệp Vân Linh bưng một chén nước lên uống, một lúc lại ngẩng đầu nhìn hai người Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đang vui vẻ chơi với thỏ bên kia, một lúc lại nhìn nước lạnh trong chén mình, liên tục thở dài.
Tốt rồi, một miếng thịt cũng không có.
Sớm biết vậy lúc ấy cô không nên bắt thỏ, hẳn nên bắt chồn, bắt chuột đồng thì hơn.
Khéo quá hoá vụng, bụng lúc này lại truyền đến tiếng kêu rột rột, Diệp Vân Linh tức giận vỗ bụng, lẩm bẩm:
"Giữ sức đi, đừng kêu nữa."
[Phốc. Tự nhiên tôi thấy Diệp Vân Linh bây giờ nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.]
[Thật vất vả mới bắt được ba con thỏ hoang, kết quả vẫn phải chịu đói.]
[Không được, nghĩ như vậy thì đúng là thảm thật ha ha ha ha ha tôi cười không ngậm được mồm.]
[Thợ săn thảm cmn nhất trong lịch sử.]
[Ơ, sao tự nhiên màn hình lại đen rồi, tình huống gì đây?]
[Tín hiệu hơi kém, tôi bị văng ra khỏi phòng luôn.]
Đạo diễn Tần trong phòng camera nhìn hình ảnh truyền tới từ bên kia, vốn đang thấy Diệp Vân Linh khá thú vị. Kết quả phát hiện số người trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh quá đông, nên nhiều người bị văng ra ngoài.
Có ít người nghe được âm thanh, thì màn hình lại đen thui.
Đạo diễn Tần nhìn số người trong phòng phát sóng, nghi hoặc: "Số người trong phòng phát sóng Diệp Vân Linh tăng, nhưng mà còn chưa bằng bên phòng Trương Thư Du, làm sao mà cả đám người lại sập server không vào được nhỉ?."
Cùng lúc đó, Diệp Vân Linh từ miệng hệ thống biết được tin tức này.
Đối với tình huống này, cô một chút cũng không thấy ngoài ý muốn.
Ban ngày lúc con trai Thư Nhã rơi xuống nước, nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến, nhưng một cái hot search cũng không lên.
Tuy cũng có khả năng tổ tiết mục áp xuống hot search, nhưng cũng không thể nào áp xuống hoàn toàn chuyện lớn như vậy được. Trên mạng cũng không có khả năng một chút thảo luận cũng không có.
Nói cho cùng là vì chuyện này liên quan tới cô.
Cô cứu con trai Thư Nhã, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ít nhiều cũng có thể tẩy trắng một chút và cũng thu hút được ít fan.
Mà Thiên đạo chắc chắn không cho phép một vai ác như cô có cơ hội tẩy trắng kiểu này.
Giống như hiện tại, có người thích xem cô với Lục Tử Hạo dỗi nhau qua lại, vừa khéo đúng lúc sập server, rất nhiều người bị văng ra. Người bên ngoài cũng không ấn vào xem được.
Hệ thống thấy Diệp Vân Linh tâm tình hơi thất lạc, dáng vẻ mặt ủ mày chau, nhanh chóng an ủi: [ Chủ nhân, cô cũng đừng khổ sở quá. Chỉ cần chúng ta hoàn thành cốt truyện, cởi bỏ gông xiềng trên người. Đến lúc đó sẽ không ai quản được cô nữa. ]
Diệp Vân Linh tiện tay bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng, nghe tiếng bụng sôi nói: [ Tôi rất khổ sở, khổ sở vì tối nay không được ăn cơm. Tôi đang nghĩ sáng mai ăn gì? Trong tiểu thuyết có nhắc tới sáng mai ăn món gì không? ]
Hệ thống: ........ là nó suy nghĩ nhiều rồi, tâm thái chủ nhân quả thực vững như lão cẩu.
Diệp Vân Linh xem xong đoạn cốt truyện thời gian này, cũng không thấy nhắc tới thực đơn sáng mai.
Ai, xoa bụng, muốn khóc quá.
Lục Ngữ Nịnh đi tới, trong tay cầm hai quả dại màu đỏ đưa cho Diệp Vân Linh nói: "Dì Vân, dì đói ăn tạm cái này đi."
Danh sách chương