"Em không xem phim, em xem chơi cờ vua."
Phó Vân Thâm cười chỉ vào TV: "Ồ con mắt lớn kia của em chỉ là đồ trang trí hả? Em nói đây là đánh cờ?"
Phó Vân Thụy thật ủy khuất,nhưng khi ánh mắt vừa nhìn lên , lập tức trầm mặc.
Kia trên màn hình tinh thể lỏng to lớn , nam nữ triền miên, ân a không ngừng, kêu lớn đến mức làm hắn mặt đỏ tai hồng, Phó Vân Thụy ấp úng, cúi đầu quấn quấn quần áo, nửa ngày không hé răng.
Phó Vân Thâm tắt TV, cởi tất trên chân, cuộn thành quả bóng ném vào thùng rác, liếc nhìn hắn, hỏi: "Làm sao hôm nay em đến đây? Em đã nói với mẹ em chưa?" ?
Phó Vân Thụy thật cẩn thận nâng lên đôi mẳt ướt át, thấp giọng nói: "Mẹ đi Anh quốc. Em bảo với mẹ và tài xế là hôm nay em đến nhà bạn học."
Phó Vân Thâm hừ cười nói: "Em như vậy mà cũng có thể lừa được Phó Thiến ? Ngây thơ thật."
Phó Vân Thụy lại lâm vào trầm mặc.
Phó Thiến đối với cậu ta quản giáo nghiêm khắc, bình thường 24/24 đều phải theo dõi, kể cả khi xuất ngoại đi công tác, cũng sẽ sai người theo dõi cậu chằm chằm. Hôm nay hoàn toàn chính là cái ngoài ý muốn, cậu ta liền thừa dịp bảo tiêu lơi lỏng, lại đây thăm anh hắn một chút, hai người dù sao cũng là anh em , mấy ngày không thấy cũng sẽ cảm thấy lo lắng , chỉ là anh trai hắn hẳn là không nghĩ như vậy.
Tròng mắt cậu ta chuyển động, ánh mắt dừng lại ở trên người Thời Mộ , ngẩn ra, suy nghĩ hoảng hốt.
Cười đủ rồi, Thời Mộ lúc này mới ý thức được Phó Vân Thụy đem lực chú ý chuyển qua cô bên này, nội tâm có một chút hoảng loạn , nhưng thực mau lại bình tĩnh trở lại . Cô đã rời khỏi trường mấy tháng , trong thời gian này cô cũng đã cao lên không ít, lại cắt tóc ngắn, nguyên chủ trước vốn trước mặt mọi người luôn là bộ dáng trang điểm đậm , hiện giờ cô đã tẩy trang , thay đổi hình tượng, tựa như tái sinh, ngay cả Thời Dung đều nhận không ra cô , nữa là Phó Vân Thụy ở chung không bao lâu .
Thời Mộ hướng cậu ta lộ ra hàm răng trắng cười nói : "Anh lần trước đã từng tới."
Phó Vân Thụy bừng tỉnh đại ngộ, cười chào : "Anh Thời Mộ ."
Tiếng anh này xem ra thật thân thiết.
Cậu ta lại nhìn người đàn ông ngốc nghếch bên cạnh.
Chu Thực hào hứng giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Chu Thực, bạn của anh trai cậu."
"Xin chào." Thái độ trở nên lạnh lùng hơn.
"Được rồi, đừng lại gần đây." Phó Vân Thâm không chịu nổi, đẩy Chu Thực ra, "Đêm nay cậu ngủ trên sô pha, Thời Mộ đi phòng khách, Phó Vân Thụy đi đến giường sô pha trong phòng anh ngủ, ngày mai em mau về sớm đi . "
Phó Vân Thụy dạ một tiếng , cảm thấy thực ủy khuất .
Sau một hồi phân phó, Phó Vân Thâm một mình lên lầu.
Chu Thực hít hít thân thể đầy mùi rượu, xoa xoa đầu, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thời Mộ hướng Phó Vân Thụy cười một cái, chuẩn bị nhanh chóng chạy trốn.
"Trông anh rất giống với một người bạn cùng lớp của em. Cậu ấy có một cô em gái tên là Thời Mộ." Phó Vân Thụy dùng ánh mắt tò mò nhìn cô. Vừa rồi, cậu ta cảm thấy cô có chút quen thuộc, có chút cùng Thời Lê trông giống nhau.
Trong lòng hoang mang, cảm thấy mọi thứ thật quá trùng hợp rồi.
Thời Mộ cười thầm trong lòng, tiến lên ôm lấy hắn , cười cười: "Thật là trùng hợp , cô ấy có xinh không ?"
Phó Vân Thụy cau mày , nhớ lại bộ dáng của cô gái.
Bọn họ học cùng một lớp chính khóa, một lớp 16,nhưng cả năm rất ít khi trò chuyện với nhau , sau đó, Thời Mộ bắt đầu theo đuổi cậu ta và chặn ở cổng trường ba lần liên tục. Cô bộ dáng lúc nào cũng là đầu thắt bím tóc như dây thừng , quần thì cứ phải hết lớp này đến lớp khác, khuôn mặt lúc nào cũng trang điểm đậm ... chính xác là hắn chưa bao giờ thấy mặt mộc của cô như thế nào, thậm chí giọng nói của cô cũng thường là ỏn ẻn lấy âm, nũng nịu dính như nước đường.
"Cũng, cũng được ".
Thời Mộ hạ giọng:" Thế thì em giới thiệu cô ấy với anh đi ".
Phó Vân Thụy lại không nói.
Thời Mộ hì hì cười nói: "Thế nào, em cũng thích tiểu cô nương kia?"
Phó Vân Thụy đỏ mặt lên, liên tục lắc đầu: "Không , anh Thời Mộ, anh đừng...... Đừng nói chuyện lung tung, em không có......"
"Ồ." Nàng buông Phó Vân Thụy ra , "Cũng không gạt em , anh nguyên lai kêu Thời Đại Cường, là mẹ anh mong muốn anh lớn và mạnh mẽ, chính là vì cái tên này quá trẻ con đi, anh liền tự mình sửa lại, nhưng mà chuyện này em ngàn vạn không cần nói cho anh trai em a, đỡ cho cậu ta cười nhạo anh."
Cuối cùng đánh một cái vào ngực thiếu niên , Thời Mộ bước lên lầu, bóng dáng thực kiêu ngạo.
Tránh xa tầm mắt của Phó Vân Thụy, Thời Mộ lao vào phòng ngủ Phó Vân Thâm, cậu đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, lông mi cô khẽ run lên, bước từng bước nhỏ tới gần.
Có lẽ là bởi vì là đang ở nhà mình nên Phó Vân Thâm không đóng cửa. Qua khe hở hé ra, cô nhìn thấy thân ảnh trẻ tuổi dưới làn hơi nước, trẻ trung, cường tráng, nội tiết tố bùng nổ.
Có lẽ bức tranh này quá hấp dẫn.
Mị Cổ phóng đãng trong phút chốc không bình tĩnh được.
[Làm hắn.]
[Chủ nhân, làm hắn ...]
[ Chủ nhân... ]
Giọng nói hấp dẫn không ngừng của Mị Cổ ảnh hưởng đến mọi suy nghĩ của cô, cô đẩy cửa bước vào.
"Ai?"
Phó Vân Thâm quay đầu lại, cậu vuốt qua sữa rửa mặt trên mặt, híp mắt nhìn sang.
Thời Mộ cũng hoàn hồn, kinh ngạc lùi lại, lưng áp vào cửa.
Đồng thời, cửa phòng ngủ cũng liền mở ra, Phó Vân Thụy bước vào.
Hơi nước mông lung, bộ vị nào đó mơ hồ có thể thấy được, tròng mắt cô không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phó Vân Thâm.
[ làm hắn, ta có thể giúp ngươi, ngươi chỉ cần đem thân thể......]
"Ngươi mẹ nó mau quản cái này đi!" Thời Mộ che lại lỗ tai, ở trong lòng hô to.
Đằng cổ đang ngủ say tức khắc thanh tỉnh, dây đằng kéo dài, đem trái tim vây quanh, hung hăng nhéo, khiến cô đau đớn kịch liệt , mị cổ lâm vào yên tĩnh.
Thật sự rất đau, thu thập được mị cổ cũng đồng thời khiến cô ngã xuống trên mặt đất.
Phó Vân Thâm tắt vòi nước, vội vàng đi tới tìm cô, thiếu niên quá hấp tấp, không để ý bọt nước trên sàn chưa kịp khô, lòng bàn chân trượt xuống, Thân thể trượt đến Thời Mộ như con cá chạch, tuyến tiền liệt ập đến, sau một cú phanh gấp, đập thẳng vào tường.
Thời Mộ rùng mình, tứ chi đau đớn.
Phó Vân Thâm nằm bẹp trên mặt đất, bất động.
Nghe được động tĩnh Phó Vân Thụy lại đây gõ cửa, ngữ khí bức thiết: "Anh, anh không sao chứ?"
Phó Vân Thâm đầu ngón tay run run, cơ hồ là cắn răng nói; "Không có việc gì, không cần, không cần phải lo lắng."
Toàn bộ giọng nói của cậu đều run rẩy, đâu giống bộ dáng không có việc gì.
Phó Vân Thâm chậm rãi chống đỡ hai chân trước, nhưng lại ngã xuống đất.
Thời Mộ nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Cậu ... không sao chứ?"
Phó Vân Thâm nhíu mày: "Không tốt."
Trứng đau.
Chân chính ý nghĩa trứng đau.
"Tôi, tôi, tôi ... tôi có thể giúp gì được cho cậu không?"
Phó Vân Thâm giơ tay chỉ: "Giúp tôi lấy khăn tắm."
"Ồ." Cô kéo khăn tắm, và nhẹ nhàng che mông hắn.
Phó Vân Thâm: "..."
Phó Vân Thâm: "Cậu cho rằng đây là xoa lưng tắm sao? Đỡ tôi lên!"
Ba từ đó gần như đã được gầm lên.
Ngoài cửa, Phó Vân Thụy lại bắt đầu nói chuyện: "Anh, anh thật không có việc gì đi? Sao em lại nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó?"
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi: "Đèn sau vườn còn chưa tắt, đi xuống tắt cho anh, sau đó vào phòng học giúp anh lấy sách bài tập."
Phó Vân Thụy không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn rời đi làm việc.
"Kéo tôi lên." Phó Vân Thâm đưa tay về phía Thời Mộ.
Thời Mộ dùng tay kéo người lên, theo quán tính khiến cô ngả người về phía sau, mặt đất trơn trượt, vừa thấy mình lại sắp ngã xuống, cánh tay của chàng trai thu lại, Thời Mộ bị hắn ôm chặt vào lòng.
Trong hơi nước ẩm ướt trong phòng tắm, hai người gần nhau không thể tách rời, đều trần trụi, Thời Mộ thậm chí có thể cảm nhận được thứ khó tả đang đè lên bụng mình.
Gò má đập mạnh, Thời Mộ không dám nhúc nhích.
Làm sao bây giờ.
Loại tình huống này phải làm sao bây giờ?
《 100 cách biến thành nam nhân 》 bên trong chưa nói qua loại tình huống nam cùng nam dán ở bên nhau như này.
Như thế nào giờ?
Nhưng điều khiển từ xa hiện không có trên người cô...
Phó Vân Thâm hai mắt đen láy, không hề nói lời nào, Thời Mộ liền quay đầu lại, khiến bầu không khí càng trở nên khó xử, im lặng.
Cô ngượng nghịu cười: "Há, thế nào rồi, ba ba rất lớn sao?"
"..."
"..."
Ah ah ah ah, cô nói cái quái gì vậy ?!
Tại sao cô lại nói câu này !!!!
Lúc này, Thời Mộ thật muốn trở thành một con chó độn thổ , gào thét tìm chỗ chui vào.
Phó Vân Thâm sững sờ một chút, phủi tay , cúi người nhặt khăn tắm, vội vàng quấn quanh người, ôm Thời Mộ mở cửa, Thời Mộ đi theo sau, khi ra ngoài liền hít một hơi thở phào.
Cậu bước vào phòng khoác áo choàng bước ra.
Thời Mộ gãi gãi đầu, có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt của hắn : "Cậu ... cậu không sao chứ?"
Phó Vân Thâm nhíu mày: "Không sao."
Thời Mộ nói: "Ý tôi là ... Tiểu Tiểu Thâm không sao chứ?"
"... rất tốt."
Trầm mặc , im lặng một cách quỉ dị.
Thời Mộ lén lút liếc hắn : "Vậy tôi đi đây, buổi tối, ngủ ngon."
"Đợi một chút."
Vừa định đi, Phó Vân Thâm đã ngăn cản cô từ phía sau.
Thời Mộ quay đầu lại: "Hả?"
Hắn hai tay đút túi, vẻ mặt lười biếng, nhưng ánh mắt lại có phần nghiêm túc: "Cậu chỉ là..."
Thời Mộ cong mắt cười: "Vừa rồi tôi bị tụt huyết áp, còn chóng mặt. Không sao đâu, Thâm ca, cậu đi ngủ sớm đi, tôi về ngủ tiếp."
Vẫy tay, Thời Mộ đi vào phòng khách.
Vừa thấy cô đi, Phó Vân Thâm nhanh chóng cởi bỏ áo choàng tắm, vươn tay nhấc nhấc **** ( thứ mà ai cũng biết là gì đó 🤫🤫🤫) nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có chuyện gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng đời này không có khả năng sẽ dùng nhưng không cần và không thể dùng là hai khái niệm khác nhau.
Lạch cạch.
Phó Vân Thâm ngẩng đầu nhìn thấy sách bài tập rơi xuống đất, em trai đơn thuần của hắn đang đỏ mặt tía tai.
"Anh, anh, anh đang làm gì--?"
"Anh ....."
"Em , em , em tốt hơn nên đi phòng khách ngủ đi, đợi lát nữa gọi anh Thời Mộ qua!"
Anh trai thật là khủng khiếp, cậu ta chỉ không gặp anh ấy một thời gian thôi mà giờ anh đã trở thành loại người như thế này.
Phó Vân Thụy lo lắng gõ cửa phòng Thời Mộ, Thời Mộ đang đánh răng còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, đã bị Phó Vân Thụy kéo vào phòng ngủ của Phó Vân Thâm, răng rắc khóa cửa rồi tắt đèn đi ngủ.
Thời Mộ: ???
Đại lão cao giọng lạnh lùng nói: "Sofa."
Cậu nhắm mắt lại, định đi ngủ, nhưng nghĩ nghĩ lại đứng dậy, mở tủ lấy ra một chiếc quần lót sọc đen rồi mặc vào.
Thời Mộ: ??? Một màn này lại là gì nữa đây?