Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ăn cơm xong, Phó Vân Thâm phụ giúp dọn dẹp, Chu Thực một mình ra sân nhổ cỏ dại.
“Nhà này từng có người chết à.” Phó Vân Thâm nhìn cái bồn đầy nước rửa chén, đôi tay chần chừ không động đậy.
“Cậu không muốn đụng vào thì đi ra ngoài đi.” Nhìn ra vẻ mặt cậu không vui, Thời Mộ đẩy cậu qua một bên.
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi, vẫn đưa tay vào bồn, cảm nhận được sự nhớp nháp của chén đũa, chân mày cậu nhăn tít lại.
Nhìn ánh mắt ghét bỏ và động tác lóng ngóng của cậu chàng, Thời Mộ cố nhịn cười: “Sao cậu biết ở đây từng có người chết.”
Phó Vân Thâm nói: “Trên vách tường còn vết máu, có lẽ lúc trước chưa được tẩy sạch. Một lát tôi đi mua sơn, sơn lại bức tường đó.”
“Cứ kệ đi, không sao đâu.”
Cô nói, cúi đầu.
Phó Vân Thâm len lén nhìn Thời Mộ, tóc cô so với hồi mới gặp đã dài thêm rất nhiều, cọng ngắn cọng dài không đồng đều, trông lộn xộn, tuy vậy gương mặt lại khá dễ nhìn.
Thu hồi ánh nhìn, cậu chàng nhếch môi đầy xấu xa: “Tôi nhìn thấy đồ cậu mua rồi.”
Lõm bõm.
Chén đũa đã được rửa sạch trên tay Thời Mộ lại rơi tõm xuống bồn nước, nước bắn lên tung tóe.
Nhìn, nhìn thấy rồi? Thời Mộ nghĩ không thể nào? Cô nhớ rõ đã khóa món XL đó trong một hộp nhỏ rồi cất cái hộp nhỏ trong tận cùng của tủ quần áo, chẳng lẽ... cô không cẩn thận đánh rơi xuống đất hả?
Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.
Nhìn Thời Mộ đang hoảng sợ, Phó Vân Thâm cười càng đắc ý: “Không có gì to tát cả đâu, tôi cứ nghĩ cậu không ở chỗ tôi là vì ghét sống cùng tôi, bây giờ xem ra là tôi suy nghĩ nhiều.”
Thời Mộ dè dặt: “Tôi, sao tôi lại phải ghét cậu?”
Trong tiếng nước chảy ào ào, cậu quay qua đối mặt với Thời Mộ, cúi đầu, đôi mắt đen nhánh phản chiếu gương mặt cô, hai người đứng rất gần, hơi thở của Thời Mộ cứng lại, vội vã lui về phía sau hai bước.
Phó Vân Thâm nhếch môi, đè thấp chất giọng đã khàn khàn của tuổi thiếu niên: “Sao, cậu không ghét tôi à?”
“Tôi... chưa từng nói là ghét cậu mà nhỉ?”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ không rõ thằng nhóc này muốn biểu đạt điều gì, điều duy nhất có thể yên tâm chính là dường như cậu chưa phát hiện đinh giả của mình, chỉ cần thân phận không bại lộ, mọi thứ khác chẳng là gì cả!
[Đinh! Rửa chén cùng mục tiêu nhiệm vụ, đạt được x50 điểm huynh đệ.]
[Đinh! Tâm trạng của mục tiêu nhiệm vụ max, ký chủ có thể lựa lời đề xuất kết nghĩa anh em, nếu mục tiêu nhiệm vụ đồng ý, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức.]
Vốn đang khinh bỉ 50 điểm huynh đệ này nhưng khi nghe câu nói thứ hai của hệ thống, mắt Thời Mộ chợt phát sáng.
Đôi tay soái ca và sạch sẽ của cô giữ chặt cánh tay của Phó Vân Thâm, mở to đôi mắt sáng lấp lánh: “Phó Vân Thâm, cậu không phiền nếu có thêm một em trai chứ.”
Phó Vân Thâm bị kinh hãi đến mức lùi ra sau một bước nhỏ, ánh mắt dần dần lướt xuống tay cô.
Phía trên còn dính vài bọt nước.
“Cậu thấy cây hòe già trong sân nhà tôi thế nào? Vừa mắt không?”
“...”
“Xưa có ‘đào viên tam kết nghĩa’ [1], nay có cây hòe chứng giám tình anh em. Cậu xem, cậu chết cha chết mẹ, tôi cũng chết mẹ chết cha, không bằng hôm nay chúng ta kết nghĩa đi?”
[1] nói về điển tích kết bái giữa Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi.
Ánh mắt Thời Mộ sáng lóa.
Chỉ cần Phó Vân Thâm đồng ý, vậy cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rời đi rồi. Đợi khi quay lại thế giới của mình, cô có thể tìm ra hung thủ giết hại mình, hoàn hảo!!
Phó Vân Thâm mím môi, ánh mắt đã không còn như lúc ban đầu, giọng điệu của cậu chậm rãi, vững vàng: “Cậu buông tay ra trước.”
Thời Mộ thoáng kéo móng vuốt về.
Cô rụt cổ, vớt một cái chén trong bồn ra: “Cậu, cậu thấy cái chén này hợp nhãn không, nếu không... chúng ta kết bái trước cái chén này đi?”
Phó Vân Thâm: “...”
Phó Vân Thâm: “Tôi không muốn có em.”
Thời Mộ vừa nghe càng cảm thấy dễ quá rồi, lập tức ngóc cổ, ưỡn ngực: “Vậy cậu nhận tôi làm anh đi!”
Anh em, anh em thôi mà, ai làm anh ai làm em cũng vậy thôi, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, dù có làm ba cũng chẳng sao.
Gương mặt vốn không cảm xúc của Phó Vân Thâm chợt hiển hiện một nụ cười tươi rói, đang lúc Thời Mộ vui sướng nghĩ là cậu đồng ý thì đôi tay ướt nhẹp của cậu chàng véo mạnh lên mặt cô, Thời Mộ liên tiếp lui ra sau, cuối cùng bị ép dựa vào tủ lạnh.
Cậu chống tay hai bên tủ lạnh, từ trên cao nhìn xuống Thời Mộ: “Muốn làm anh tôi? Kiếp sau đi.”
Hừ lạnh, cậu cởi tạp dề rời khỏi nhà bếp.
Thời Mộ uất ức xoa xoa mặt, một mình rửa chén, ép hai ly nước táo bưng ra ngoài.
Trong nhà không có dụng cụ nhổ cỏ, cỏ dại trong sân lại vô cùng rậm rạp, Chu Thực lẩm nha lẩm nhẩm nhổ nửa ngày mới chỉ dọn được một ít. Nhìn cái đầu nóng bừng bừng của Chu Thực, Thời Mộ ngượng ngùng. Dù gì Chu Thực cũng là nhị thế tổ, phú nhị đại [2], ở nhà là chủ nhân được hầu hạ phục vụ, khi nào từng làm qua việc nặng thế này.
[2] nhị thế tổ (tổ tiên đời thứ hai), phú nhị đại: hai cụm từ này đều chỉ những người có nhiều của cải và chỉ tiêu tiền cho thú vui; cụ thể là để chỉ con nhà giàu, thế hệ trước thì có quyền thế và giàu có, thế hệ sau chỉ quan tâm đến ăn uống và vui chơi.
“Chu Thực, tới đây uống nước nè, tôi vào rửa nho cho các cậu ăn.”
Chu Thực thở hổn hển, phì phò đưa tay lau mồ hôi: “Tôi muốn uống bia.”
Thời Mộ liếc mắt: “Vị thành niên mà uống bia cái gì.”
“Tôi mặc kệ.” Chu Thực giậm chân, “Chiều nay tôi nhổ sạch cỏ, buổi tối chúng ta nướng thịt ở sân này, tôi muốn uống với bia.”
Thời Mộ do dự một hồi lâu: “Rượu trái cây được không? Trẻ con mà uống bia không tốt đâu.”
Chu Thực phồng má suy tư một chốc, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, rượu trái cây thì rượu trái cây.”
Nói xong, nhìn về phía Phó Vân Thâm sau lưng: “Thâm ca, tới đây cùng nhau nhổ cỏ, buổi tối ba thằng mình uống vài ly!”
Phó Vân Thâm chụp tờ báo lên đầu che nắng, hoàn toàn cũng không ngó ngàng đến cậu ta.
Thời Mộ một mình đi chợ mua thịt nướng và đồ ăn. Mặc dù không tính là xa nhưng đồ nhiều, chạy tới chạy lui hai ba chuyến mới mua hết về được, cô bận rộn ở nhà bếp, hai người bên ngoài đang nhổ cỏ dưới trời nắng gắt.
“Ghế mây này không quá chắc, chắc dễ ngã lắm.”
Phó Vân Thâm ngước mắt nhìn cái ghế màu nâu sẫm kia như có điều suy nghĩ, bỗng nói: “Giữ lại, một lát tôi cưa, đổi thành ghế xích đu.”
Chu Thực trợn to mắt: “Cậu biết làm á?”
“Ừ.”
Sau khi dọn xong mảng cỏ cuối cùng, Phó Vân Thâm vào nhà tìm kiếm thùng dụng cụ mà chủ cũ để lại. Phó Vân Thâm dùng cưa cưa bánh xe, sửa lại kiểu dáng, mặc dù Chu Thực không biết nhưng đứng đó giúp cũng không tệ.
Bện chắc sợi dây, thân người cường tráng của Phó Vân Thâm trèo lên cành cây hòe già to khỏe.
“Thâm ca, cậu chậm thôi ——!”
Thời Mộ trong nhà rửa rau nghe được tiếng động, từ cửa sổ cô nhìn ra ngoài.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào bóng cây xanh đậm, trên tàng cây, chàng trai ngẩng đầu, gương mặt vừa sạch sẽ lại vừa hoàn mỹ.
Cô khẽ rung động, khó thể dời mắt.
Phó Vân Thâm bện chặt dây, nhảy xuống khỏi cành cây trong ánh mắt lo lắng của Chu Thực, cậu lắc lắc ghế xích đu vừa mới làm xong, cười: “Rất chắc.”
Dùng ghế mây tạo thành xích đu còn có chỗ tựa lưng, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, Chu Thực ngồi lên đưa đẩy hai vòng, rất hài lòng: “Trâu bò quá, Thâm ca! Sao cậu biết cái này hay vậy?”
“Biến, không phải làm cho cậu.”
Thấy đôi chân kia của Phó Vân Thâm muốn đá vào người cậu ta, Chu Thực vội vàng nhảy xuống khỏi ghế.
Đùa giỡn một hồi, hai người lại tiếp tục công việc.
Hoàng hôn dần buông, sắc nắng chiều màu vỏ quýt len lỏi vào giữa không trung.
Toàn bộ cỏ dại trong sân đã được nhổ sạch, cỏ dại được dồn vào một góc. Khoảng sân được dọn dẹp sạch sẽ trong nháy mắt rộng rãi hơn. Thời Mộ tính nếu có tiền sẽ mua lại căn này, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ và không thể rời đi thì cô sẽ ổn định ở đây, dựng một khu vườn, xây một hồ cá, trồng đủ loại hoa, nuôi vài con cá, cũng tốt đẹp vô cùng.
Phó Vân Thâm và Chu Thực đi tắm. Thời Mộ dọn bàn nướng ra sân, lấy phần xiên thịt đã chuẩn bị xong ra.
“Mộ ca, cậu mua rượu chưa?” Đầu Chu Thực vẫn còn chưa khô hẳn sau khi tắm, cậu ta vác cái ghế nhỏ ra ngồi ở bàn đá, đôi mắt tràn ngập mong đợi.
“Để ngăn mát tủ lạnh, chờ nướng thịt xong thì lấy ra uống.”
“Tôi đi uống trước cho đã ghiền.” Chu Thực không đợi nổi, chạy thẳng vào phòng lấy ra hai chai.
Lúc này Phó Vân Thâm cũng đi ra, Chu Thực đưa một chai qua: “Cho nè, giải khát.”
Phó Vân Thâm lắc đầu: “Tôi không uống rượu được.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Chu Thực buồn bực: “Rượu trái cây cũng không được sao?”
Vẻ mặt cậu cố chấp: “Không được, một giọt cũng không thể uống, cứ dính tới rượu đều không thể.”
Không phải Phó Vân Thâm làm kiêu, mà là thật sự không thể uống.
Phó Vân Thâm mơ hồ nhớ khi còn bé uống trộm rượu đỏ của mẹ kế, vừa uống một ngụm thì ý thức mơ hồ, khi tỉnh lại, cậu đã mặc váy của mẹ kế, cơ thể đầy vết thương, cậu hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao mặc cái váy đó, chỉ nhớ trên người rất đau, rất đau, rất đau...
Sau đó, cứ món gì có liên quan đến rượu và cồn, sẽ luôn xuất hiện hiện tượng “vụn vặt”.
Phó Vân Thâm ý thức được mình không uống được dù chỉ một ly, không thể dính vào rượu.
“Vậy một mình tôi uống thì có ý nghĩa gì, Mộ ca, một lát chúng ta cụng ly đi nha.”
Thời Mộ trở thịt trên vỉ nướng: “Được rồi, nhưng tôi không biết uống đâu đấy.”
Rốt cuộc nướng thịt xong, Chu Thực xê dịch chừa một chỗ cho Thời Mộ.
Trời tối, ngọn đèn trong sân như một ánh trăng thu nhỏ, thắp sáng lên vùng trời be bé này.
Chu Thực đã rót rượu trái cây cho cô, Thời Mộ ngồi trên ghế đẩu, cầm ly nhẹ nhàng nhấp môi.
Chua chua ngọt ngọt, vị nước chanh...
Thời Mộ cau mày, rượu trái cây mà nhạt vậy à?
Đúng vào lúc này, phía trước đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô lập tức ngước nhìn, chỉ thấy Phó Vân Thâm đã ngã xuống đất.
Chu Thực trợn mắt há mồm: “Tôi lấy nhầm đồ uống cho hai người rồi.”
“...”
“Thâm ca, cậu không sao chứ?”
Sau khi kịp phản ứng, Chu Thực vội vàng tới đỡ cậu.
“Không sao.” Tay chân người được hỏi co rút vài cái, từ từ dựng chiếc ghế đẩu lên rồi ngồi xuống.
Đột nhiên, Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên, mắt nhìn Thời Mộ.
Đáy mắt cậu thâm thúy, cười như không.
Thời Mộ sợ run lên.
Không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy... Phó Vân Thâm là lạ.
Một giây sau, ngón tay ấm áp đáp lên mặt Thời Mộ, cậu rũ mắt xuống, giọng nói có phần uyển chuyển: “Em thật là xinh đẹp.”
... ?
... ... ?????
“Phó Vân Thâm, cậu không chạm mạch chứ hả!” Thời Mộ “bộp” hất cái tay xằng bậy kia ra, đỏ mặt: “Ông đây là nam!”
Cậu mỉm cười sâu xa, bắt chéo hai chân, thế ngồi quyến rũ, nói một cách khác chính là... anh bóng.
Ngón tay giơ kiểu lan hoa chỉ, uống một hơi cạn sạch rượu trái cây.
Nhớ đến cậu vốn là lão ca nóng nảy cao lãnh, nhìn lại tiểu bạch kiểm tao nhã hiện giờ, Chu Thực đã kinh hãi đến gần như mất đi năng lực ngôn ngữ, im lặng kề sát vào Thời Mộ, lắp bắp: “Cậu ấy, cậu ấy không sao đấy chứ?”
Đây, bà già nó nhất định là có chuyện rồi!!!