Bữa tối dọn lên. Mọi người lục tục ngồi vào vị trí quen thuộc của mình. Hôm nay nhà có thêm đĩa thịt gà luộc to nhất đặt ở giữa. Hiểu Linh liền theo thông lệ gắp mấy phần đùi được chặt cho mấy nam nhân trong nhà, rồi nói:
- Mọi người dùng bữa thôi.
Cả nhà bắt đầu dùng bữa, Lập Hạ liền gắp miếng đùi gà chuyển sang bát Tiểu Hàn. Tiểu Hàn quay sang nhìn hắn khó hiểu:
- Nhị ca?? - Đệ ăn đi. Hồi trưa ăn cơm ở Hà phủ, đồ ăn ngon ta được ăn rất nhiều rồi.
Lập Hạ cười cười nói. Tiểu Hàn nga một tiếng rồi tiếp tục xử lý miếng gà của mình. Cũng lâu lắm rồi nhà hắn không ăn thịt gà đâu. Từ lúc nhị ca về đã kể cho hắn cùng Đông ca và Lưu thúc rất nhiều thứ mới lạ, tinh xảo ở Hà Phủ và cả tình hình của Minh ca ca nữa. Hắn cũng rất yêu thích mấy chú cún con mà tỷ tỷ mang về. Nghe nhị ca nói: đó là mấy chú chó nhà Gia Khang ca ca. Nghĩ nghĩ, Tiểu Hàn muốn đặt tên cho hai chú cún còn lại. Nhưng hắn cũng nên hỏi ý kiến tỷ tỷ một chút. Hắn hào hứng nhìn qua tỷ tỷ thì giật mình hoảng hốt khi thấy gương mặt âm trầm, do dự cùng cái nhíu mày rất chặt của tỷ ấy. Là có chuyện gì sao? Tiểu Hàn kéo nhẹ áo Hiểu Linh, nhẹ giọng hỏi:
- Tỷ tỷ?
Hiểu Linh đang chìm đắm trong những ngôn ngữ sắp phải nói với mọi người, khi nhận thấy Tiểu Hàn kéo áo mình thì có chút không kịp điều chỉnh lại tâm lý, lạnh nhạt đáp:
- Ân… có chuyện gì sao?
Cách trả lời của tỷ tỷ khiến Tiểu Hàn bối rối rồi. Bình thường, tỷ ấy nói chuyện cũng không mấy cảm xúc, nhưng hắn chưa từng thấy một giọng điệu lạnh băng như đang nói chuyện với người xa lạ như vậy bao giờ. Hắn không biết có nên tiếp tục nói hay không.
Lúc này, tiếng Tiểu Đông vang lên:
- Thê chủ. Số sắn mỳ kia cây lên cũng khá tốt rồi, chúng ta khi nào thì lên núi trồng? Lúa đợt này cũng ra bông, ta nghĩ nên chú ý hơn một chút, sợ là phải chăm ra bắt sâu bọ, châu chấu các loại, phòng trừ chúng lan thành dịch thì không được.
Hiểu Linh nhớ đến số cây cần trồng kia, ít nhất chắc phải mất một ngày làm trên núi rồi. Cô gật đầu, đáp:
- Ừm. Vậy ngày mai chúng ta bứng cây lên núi trồng đi. Nhanh cũng mất nguyên ngày rồi. Ngươi chuẩn bị chút cơm nắm, đồ ăn khô và nước ngày mai cùng ta lên núi.
Lưu thị thấy Hiểu Linh không tính để mình cùng đi làm thì nói:
- Ta cũng lên núi phụ hai đứa. Thêm người thêm sức a. Ở nhà chỉ có đàn gà cần chú ý một chút. Lập Hạ cũng biết nấu ăn, sẽ lo liệu được thôi.
Hiểu Linh vốn không muốn Lưu thị vất vả. Trời nắng mùa hè lên núi cũng không dễ dàng. Nhưng nghĩ đến sau hôm nay, tất cả sẽ biết về thân thế của cô, sợ rằng nếu chỉ mình cô đơn độc với Tiểu Đông, hắn lại càng không thoải mái. Cô gật đầu.
- Vậy ngày mai nhạc phụ lên núi cùng chúng ta vậy.
- Lập Hạ và Tiểu Hàn ở nhà để ý nhà cửa, đừng để lũ gà vào vườn rau. Các đệ gọi bằng hữu đến chơi cho vui. Chú ý lũ cún con. Tụi nó mới dời chó ba sợ là sẽ phiền phức một chút.
Trả lời Lưu ba xong, Hiểu Linh quay sang phân phó hai huynh đệ.
Tiều Hàn còn hơi e ngại ban nãy, thấy đại tỷ khôi phục lại như bình thường, lại có nhắc nhở bọn hắn về mấy chú cún con thì hứng trí bừng bừng gật đầu:
- Ân… bọn đệ sẽ ngoan, sẽ chiếu cố tốt lũ gà và mấy con chó nhỏ. Đại tỷ, chúng ta có nên đặt tên cho mấy con chó con hay không. Ta thấy nhà Trần thôn trưởng gọi con chó ba là Tiểu Hắc, nhưng là ta thấy cái tên đó chẳng đặc biệt chút nào.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Hàn hưng phấn nhưng lại thấy đau nhói trong tim. Sau tối nay, chỉ sợ nụ cười ấm áp kia, ánh mắt sùng bái kia, cả giọng nói nãi thanh nãi khí rằng: tỷ tỷ ta là người thông thái nhất ấy sẽ không còn dành cho cô nữa. Nhìn lại tất cả mọi người. Không hiểu từ lúc nào, cô đã quen với một Tiểu Đông luôn nhẹ nhàng quan tâm nhưng cũng không kém phần ương ngạnh khi đứng ra bảo vệ cái gia đình này, một Lập Hạ nhu thuận rất ít khi dám đưa ý kiến của bản thân nhưng cũng cực kỳ thông minh, một Tiểu Hàn nhỏ bé tràn đầy sức sống và Lưu ba với nụ cười hiền chân chất, tần tảo lo toan. Nhưng là trong tim cô, hình ảnh gia đình cô vẫn luôn in đậm. Ba cô cao gầy, nói rất nhiều cũng rất vui tính, đôi khi rất cưng chiều cô con gái là cô nhưng cũng lắm khi xem cô như một đứa con trai mà nuôi dạy. Liệu có người cha nào khi con gái yêu về nhà thì vào bếp nấu đồ ăn ngon rồi sai phái đứa con trai: Mày đi mua bia về cho chị uống kìa… Khiến cả nhà dở khóc dở cười. Mẹ cô thì thấp và mập mạp, rất vui vẻ hào sảng, giọng hát rất hay và cũng rất kiên cường. Khi ba cô phát hiện bệnh nan y, trên khuôn mặt mẹ vẫn luôn có nụ cười, tỉ mỉ chiếu cố ba cô, cho dù trong lòng rỉ máu. Còn đứa em trai kém cô bốn tuổi, hắn tình cảm, chu đáo, hiền lành và vui tính. Hai chị em như hai người bạn, hai anh em, hợp nhau từ sở thích ăn uống, vui chơi…
Tiểu Hàn thấy Hiểu Linh lại ngẩn người thì khẽ hỏi:
- Tỷ tỷ… tỷ đang nghĩ ra tên cho bọn cún con sao?
Hiểu Linh nhìn đứa nhỏ đang háo hức theo dõi cô. Thôi. Cô còn làm được gì cho gia đình này thì cô sẽ cố hết sức vậy.
- Vậy gọi chúng là Rếch và Bấc đi. Con chó bị tật chân tên là Bụi rồi. Đệ đặt tên cho con cún nào thì phải gọi đúng tên nó. Dần dần, nếu không gọi đúng tên, chúng sẽ không thèm phản ứng.
Tiểu Hàn ngạc nhiên:
- Nha… tên là Rếch Rếch và Bấc Bấc sao. Hai tên này thực rất đặc biệt. Sao tỷ có thể nghĩ ra vậy?
- Đó là tên hai con chó rất thông minh và trung thành. Khiến ta rất ấn tượng mà thôi. Đệ chú tâm ăn đi, đồ ăn nguội rồi.
Hiểu Linh trả lời bâng quơ rồi hạ đũa. Cô không muốn tiếp tục chìm đắm trong không khí gia đình êm ấm này nữa. Nó sẽ khiến cô nhụt chí mất.
- Ta ăn xong rồi. Mọi người ăn xong, dọn dẹp. Sau đó, ta có mấy chuyện quan trọng muốn nói.
Nói xong, cô đi thẳng ra sân, không chút để ý toàn gia ngơ ngác nhìn nhau.
- Mọi người dùng bữa thôi.
Cả nhà bắt đầu dùng bữa, Lập Hạ liền gắp miếng đùi gà chuyển sang bát Tiểu Hàn. Tiểu Hàn quay sang nhìn hắn khó hiểu:
- Nhị ca?? - Đệ ăn đi. Hồi trưa ăn cơm ở Hà phủ, đồ ăn ngon ta được ăn rất nhiều rồi.
Lập Hạ cười cười nói. Tiểu Hàn nga một tiếng rồi tiếp tục xử lý miếng gà của mình. Cũng lâu lắm rồi nhà hắn không ăn thịt gà đâu. Từ lúc nhị ca về đã kể cho hắn cùng Đông ca và Lưu thúc rất nhiều thứ mới lạ, tinh xảo ở Hà Phủ và cả tình hình của Minh ca ca nữa. Hắn cũng rất yêu thích mấy chú cún con mà tỷ tỷ mang về. Nghe nhị ca nói: đó là mấy chú chó nhà Gia Khang ca ca. Nghĩ nghĩ, Tiểu Hàn muốn đặt tên cho hai chú cún còn lại. Nhưng hắn cũng nên hỏi ý kiến tỷ tỷ một chút. Hắn hào hứng nhìn qua tỷ tỷ thì giật mình hoảng hốt khi thấy gương mặt âm trầm, do dự cùng cái nhíu mày rất chặt của tỷ ấy. Là có chuyện gì sao? Tiểu Hàn kéo nhẹ áo Hiểu Linh, nhẹ giọng hỏi:
- Tỷ tỷ?
Hiểu Linh đang chìm đắm trong những ngôn ngữ sắp phải nói với mọi người, khi nhận thấy Tiểu Hàn kéo áo mình thì có chút không kịp điều chỉnh lại tâm lý, lạnh nhạt đáp:
- Ân… có chuyện gì sao?
Cách trả lời của tỷ tỷ khiến Tiểu Hàn bối rối rồi. Bình thường, tỷ ấy nói chuyện cũng không mấy cảm xúc, nhưng hắn chưa từng thấy một giọng điệu lạnh băng như đang nói chuyện với người xa lạ như vậy bao giờ. Hắn không biết có nên tiếp tục nói hay không.
Lúc này, tiếng Tiểu Đông vang lên:
- Thê chủ. Số sắn mỳ kia cây lên cũng khá tốt rồi, chúng ta khi nào thì lên núi trồng? Lúa đợt này cũng ra bông, ta nghĩ nên chú ý hơn một chút, sợ là phải chăm ra bắt sâu bọ, châu chấu các loại, phòng trừ chúng lan thành dịch thì không được.
Hiểu Linh nhớ đến số cây cần trồng kia, ít nhất chắc phải mất một ngày làm trên núi rồi. Cô gật đầu, đáp:
- Ừm. Vậy ngày mai chúng ta bứng cây lên núi trồng đi. Nhanh cũng mất nguyên ngày rồi. Ngươi chuẩn bị chút cơm nắm, đồ ăn khô và nước ngày mai cùng ta lên núi.
Lưu thị thấy Hiểu Linh không tính để mình cùng đi làm thì nói:
- Ta cũng lên núi phụ hai đứa. Thêm người thêm sức a. Ở nhà chỉ có đàn gà cần chú ý một chút. Lập Hạ cũng biết nấu ăn, sẽ lo liệu được thôi.
Hiểu Linh vốn không muốn Lưu thị vất vả. Trời nắng mùa hè lên núi cũng không dễ dàng. Nhưng nghĩ đến sau hôm nay, tất cả sẽ biết về thân thế của cô, sợ rằng nếu chỉ mình cô đơn độc với Tiểu Đông, hắn lại càng không thoải mái. Cô gật đầu.
- Vậy ngày mai nhạc phụ lên núi cùng chúng ta vậy.
- Lập Hạ và Tiểu Hàn ở nhà để ý nhà cửa, đừng để lũ gà vào vườn rau. Các đệ gọi bằng hữu đến chơi cho vui. Chú ý lũ cún con. Tụi nó mới dời chó ba sợ là sẽ phiền phức một chút.
Trả lời Lưu ba xong, Hiểu Linh quay sang phân phó hai huynh đệ.
Tiều Hàn còn hơi e ngại ban nãy, thấy đại tỷ khôi phục lại như bình thường, lại có nhắc nhở bọn hắn về mấy chú cún con thì hứng trí bừng bừng gật đầu:
- Ân… bọn đệ sẽ ngoan, sẽ chiếu cố tốt lũ gà và mấy con chó nhỏ. Đại tỷ, chúng ta có nên đặt tên cho mấy con chó con hay không. Ta thấy nhà Trần thôn trưởng gọi con chó ba là Tiểu Hắc, nhưng là ta thấy cái tên đó chẳng đặc biệt chút nào.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Hàn hưng phấn nhưng lại thấy đau nhói trong tim. Sau tối nay, chỉ sợ nụ cười ấm áp kia, ánh mắt sùng bái kia, cả giọng nói nãi thanh nãi khí rằng: tỷ tỷ ta là người thông thái nhất ấy sẽ không còn dành cho cô nữa. Nhìn lại tất cả mọi người. Không hiểu từ lúc nào, cô đã quen với một Tiểu Đông luôn nhẹ nhàng quan tâm nhưng cũng không kém phần ương ngạnh khi đứng ra bảo vệ cái gia đình này, một Lập Hạ nhu thuận rất ít khi dám đưa ý kiến của bản thân nhưng cũng cực kỳ thông minh, một Tiểu Hàn nhỏ bé tràn đầy sức sống và Lưu ba với nụ cười hiền chân chất, tần tảo lo toan. Nhưng là trong tim cô, hình ảnh gia đình cô vẫn luôn in đậm. Ba cô cao gầy, nói rất nhiều cũng rất vui tính, đôi khi rất cưng chiều cô con gái là cô nhưng cũng lắm khi xem cô như một đứa con trai mà nuôi dạy. Liệu có người cha nào khi con gái yêu về nhà thì vào bếp nấu đồ ăn ngon rồi sai phái đứa con trai: Mày đi mua bia về cho chị uống kìa… Khiến cả nhà dở khóc dở cười. Mẹ cô thì thấp và mập mạp, rất vui vẻ hào sảng, giọng hát rất hay và cũng rất kiên cường. Khi ba cô phát hiện bệnh nan y, trên khuôn mặt mẹ vẫn luôn có nụ cười, tỉ mỉ chiếu cố ba cô, cho dù trong lòng rỉ máu. Còn đứa em trai kém cô bốn tuổi, hắn tình cảm, chu đáo, hiền lành và vui tính. Hai chị em như hai người bạn, hai anh em, hợp nhau từ sở thích ăn uống, vui chơi…
Tiểu Hàn thấy Hiểu Linh lại ngẩn người thì khẽ hỏi:
- Tỷ tỷ… tỷ đang nghĩ ra tên cho bọn cún con sao?
Hiểu Linh nhìn đứa nhỏ đang háo hức theo dõi cô. Thôi. Cô còn làm được gì cho gia đình này thì cô sẽ cố hết sức vậy.
- Vậy gọi chúng là Rếch và Bấc đi. Con chó bị tật chân tên là Bụi rồi. Đệ đặt tên cho con cún nào thì phải gọi đúng tên nó. Dần dần, nếu không gọi đúng tên, chúng sẽ không thèm phản ứng.
Tiểu Hàn ngạc nhiên:
- Nha… tên là Rếch Rếch và Bấc Bấc sao. Hai tên này thực rất đặc biệt. Sao tỷ có thể nghĩ ra vậy?
- Đó là tên hai con chó rất thông minh và trung thành. Khiến ta rất ấn tượng mà thôi. Đệ chú tâm ăn đi, đồ ăn nguội rồi.
Hiểu Linh trả lời bâng quơ rồi hạ đũa. Cô không muốn tiếp tục chìm đắm trong không khí gia đình êm ấm này nữa. Nó sẽ khiến cô nhụt chí mất.
- Ta ăn xong rồi. Mọi người ăn xong, dọn dẹp. Sau đó, ta có mấy chuyện quan trọng muốn nói.
Nói xong, cô đi thẳng ra sân, không chút để ý toàn gia ngơ ngác nhìn nhau.
Danh sách chương