Hiểu Linh tính toán giữ lại 200 lượng trước đây cho bản thân. Nếu thực sự Phạm gia không chứa được cô, cô sẽ rời lên trấn sinh sống, làm một quán đồ ăn nhỏ hoặc kinh doanh vặt gì đó, hoặc là đi một nơi xa xôi du lịch, cảm thấy nơi nào tốt thì dừng chân. Cô không ở Phạm gia, thì Phạm gia cũng không nên quá giàu có để khiến người ta đỏ mắt. 

Sáng sớm, Hiểu Linh cẩn thận hái nấm đi xuống. Mười lăm bịch nấm cân lên được hơn 5 cân nấm. Nấm hái xuống cô cũng không dám để đè lên nhau vì sợ dập nên trước đó đã nhờ Lưu ba làm một cái gùi nhiều tầng để nấm.

Chuẩn bị xong đâu đấy, đeo gùi lên lưng, Hiểu Linh nói:

-     Lập Hạ hôm nay đi cùng ta đi.

Tâm trạng bất an lần trước của Lập Hạ cô vẫn để ý đến. Cô dự tính khi an bài xong chuyện mua bán mấm, cô sẽ nói rõ thân thế cho toàn gia biết. Lần này đưa Lập Hạ đi chơi coi như là một phần an ủi hắn.

Lập Hạ mấy ngày nay luôn để ý tỷ tỷ, thấy cô không dặn dò những câu kia nữa, cũng không còn ngẩn người nữa thì có chút yên tâm, vui vẻ theo tỷ tỷ lên trấn. Đây là lần đầu tiên hắn được cùng tỷ tỷ đi chợ a. Nơi đầu tiên cô đến hiển nhiên là Phúc Lạc Lâu. Tiểu nhị vừa thấy Hiểu Linh đến đã nhiệt tình chào đón:

-     Phạm cô nương đến rồi, cô nương vào ngồi một lát. Chưởng quầy căn dặn khi nào cô nương tới phải báo ngài ấy một tiếng.

Hiểu Linh mỉm cười:

-     Làm phiền tiểu nhị tỷ rồi.

Nói rồi, cô cùng Lập Hạ vào phòng khách chờ. Trên bàn đã bày sẵn một ít đồ ăn điểm tâm và trà. Lập Hạ lo lắng ngồi lại ghế mà đại tỷ bảo. Ánh mắt đảo nhìn khắp căn nhà. Hiểu Linh đưa cho hắn một miếng điểm tâm rồi tự mình cầm ly trà lên uống một ngụm:

-     Đệ thích thì cứ ăn. Điểm tâm của Phúc Lạc Lâu khá ngon đấy. Một lát đệ muốn đi đâu không? Cô nói vì phân tán tư tưởng của Lập Hạ một chút. Lập Hạ chậm rãi ăn miếng điểm tâm, nghĩ nghĩ:

-     Đệ cũng không có nơi nào cần đi, nhưng là nếu có thể gặp Minh ca một chút thì tốt biết mấy. Huynh ấy rời nhà chúng ta cũng đến mười ngày rồi.

Hiểu Linh đáp:

-     Nếu đã vậy ta sẽ dẫn đệ chơi chợ một lát. Còn việc gặp Lưu Minh thì ta không hứa được. Hắn là nam tử khuê các nhà phú thương, giờ hẳn là ở Hà phủ, không tiện ra đường, mà chúng ta cũng không dưng đến Hà phủ làm phiền được.

Lập Hạ ân một tiếng rồi tiếp tục chăm chú vào miếng điểm tâm của mình. Chưa đầy thời gian một ly trà, Lê chưởng quầy đã chạy tới, vừa vào tới cửa, nàng ta đã tươi cười hỏi:

-     Hiểu Linh muội lần này là mang nấm đến chăng? Ta tính ngày tính giờ thì hẳn là đúng rồi.

Hiểu Linh mỉm cười, đứng dậy đón:

-     Làm phiền Ngọc Lan tỷ vất vả một chuyến rồi. Đúng là lần này ta mang số nấm lứa thu hoạch đầu tiên đến cho quý lâu. Số nấm này mới hái xuống sáng nay nên vô cùng tươi mới. 

Vừa nói, cô vừa dỡ tấm vải phủ gùi lên cho Lê chưởng quầy xem. Ngọc Lan nhẹ nhàng nâng lên một chùm nấm xem xét. Chùm nấm cầm lên mát tay, thớ mềm mượt, trắng ngà, thoang thoảng mùi hương đặc trưng của giống nấm này. Mũ nấm nở rộng nhưng vẫn còn lõm gần thân. Ngọc Lan nhìn nấm âm thầm gật gù: là nấm chất lượng thượng hạng a, còn tươi mới như vậy, đáng tiếc số lượng không nhiều lắm. Buông số nấm trong tay xuống rồi sai người đi lấy cân, Lê chưởng quầy trở về bàn khách, cười cười:

-     Số nấm này quả nhiên là chất lượng thượng hạng. Đáng tiếc là hơi ít lại không để được quá lâu, chỉ đủ cho chúng ta làm vài đĩa. Sau lần này thì khoảng bao giờ sẽ có đợt thu hoạch thứ hai?

Hiểu Linh cười như không cười, đáp:

-     Nếu như Ngọc Lan tỷ nói lần nấm này là thượng hạng, phải chăng nên đưa thiếp quảng cáo đến những nhà giàu có trong trấn về món ăn đặc biệt ngày hôm nay. Như vậy, chẳng phải quý lâu sẽ nắm chắc việc bán được số nấm này với hiệu quả tốt nhất sao. Còn để có đợt nấm thứ hai, ta cũng không dám nói chắc, trong khoảng 10-15 ngày nữa.

Trong lòng Lê chưởng quầy như có sóng lớn khi nghe Hiểu Linh nói biện pháp quảng bá nhưng ngoài mặt lại thoáng như tiếc hận, chắt lưỡi nói:

-     Thật đáng tiếc, lâu như vậy mới có một lứa mới. Ta thật sớm hi vọng phía trên kia có tin tức về giống nấm cho muội a. Chỗ nấm này bổn lâu trả muội năm đồng một cân. Nếu muội có thời gian. Chúng ta ngồi bàn kỹ hơn về giao kèo mua bán nấm.

Hiểu Linh gật đầu:

-     Lần này lên trấn thực sự ta muốn hoàn thành xong giao kèo này, sắp tới mùa vụ bận rộn sợ rằng chúng ta khó thoát thân, hơn nữa với số lượng nấm càng ngày càng lớn, ta hi vọng bổn lâu sẽ cho người tới chở về.

Lê chưởng quầy cười sảng khoái:

-     Vậy thì quá tốt rồi. Giờ ta đưa muội và Lập Hạ tiểu đệ đến Hà phủ. Việc ký kết này ảnh hưởng quảng đại, là cơ hội phát triển rất lớn của Phạm gia lẫn Hà gia nên cần do gia chủ chúng ta làm việc với muội. Ta sẽ cho tiểu nhị về báo cho nhà muội một tiếng. Hôm nay nếu ta để Hiểu Linh muội bụng rỗng trở về thì Ngọc Lan ta không tránh khỏi bị khiển trách rồi.

Hiểu Linh thầm than trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ nét tươi cười, Aizzz… hôm nay chỉ sợ là phải say một trận rồi:

-     Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh. Mong là Ngọc Lan tỷ trên bàn ăn nhượng ta mấy phần.

Câu chuyện vừa ngưng vài giây thì người làm trong nhà bếp báo lại số lượng nấm cân được. Tính toán ra, Hiểu Linh thu được 28 đồng. Cái này tỷ lệ lãi cũng quá nghịch thiên rồi. Cô còn nhớ số vải cô bỏ tiền mua để làm túi chỉ có hơn 3 đồng, các nguyên vật liệu khác tính tính cũng chưa đến 10 đồng đâu. Vậy mà một lứa nấm bán ra đã thừa đủ để trả chi phí rồi. Con đường làm giàu này cô chọn không sai.

Hiểu Linh, Lập Hạ và Lê chưởng quầy ngồi xe ngựa đến Hà phủ. Lập Hạ vừa hưng phấn vì lần đầu được đi chiếc xe xa hoa như vậy nhưng cũng lo lắng khi cùng ngồi trong một không gian hẹp với nữ tử xa lạ. Theo bản năng, hắn cố gắng thu nhỏ mình nép vào bên cạnh đại tỷ. Cho đến khi bàn tay to lớn của tỷ ấy vỗ nhẹ nhẹ lên đầu hắn khiến Lập Hạ an tâm không ít. 

Rất nhanh, xe ngựa dừng lại trước cửa chính của Hà phủ. Hiểu Linh bước ra ngoài, nhìn đại môn gồm một cổng lớn và hai cổng nách hình vòm bề thế với cửa là những tấm gỗ nguyên khối được chạm khắc tinh tế thì không khỏi cảm thán. Hà phủ mới chỉ là một phủ lớn ở Tây Giai trấn mà thôi đã đồ sộ như vậy thì không biết những ngôi nhà trong Tây Đô thành hay thậm chí trong kinh thành sẽ có dáng vẻ ra sao nữa.

Hiểu Linh cô rất yêu thích những kiến trúc cổ. Nên khi nhìn thấy Hà phủ ngoài cảm thán chút ít, cô còn rất hứng thú với cảnh trí bên trong. Còn sợ hãi, choáng ngợp ư, xin lỗi, những cảm xúc đó không tồn tại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện