Để phương án kinh
doanh tiếp theo trong đầu, cô còn phải xử lý cho xong mớ nguyên liệu
trồng nấm sò trước. Việc làm bánh, nấu chè, cô còn phải thử nghiệm rồi
chỉ cho Lập Hạ, Tiểu Đông làm, rồi còn phải thiết kế, đóng xe. Không
phải cứ nghĩ là ngay lập tức thực hiện được.
Về đến nhà, Hiểu Linh đã nhìn thấy Tiểu Đông và Lưu Minh dành việc vào bếp:
- Tiểu Minh… mấy hôm nay chúng ta quá bận phải để đệ vào bếp. Ta thực sự rất áy náy. Hôm nay mọi người đều ở nhà, thì để ta nấu cơm, đệ nghỉ đi.
Lưu Minh cười cười:
- Đông ca, hôm trước Phạm cô nương đã nói chúng ta có thể giúp đỡ việc nhà a. Mấy hôm nay mọi người cũng đủ mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thêm. Chuyện nấu ăn, ta cùng tiểu Nhã làm chút là xong rồi. không phiền lụy.
Tiểu Đông lại định nói thì Hiểu Linh ngắt lời bọn họ:
- Tiểu Đông. Hôm trước ta đưa ngươi may mấy chiếc túi đã xong chưa, đưa ta, ta cần.
Tiểu Đông quay lại, đối diện với Hiểu Linh:
- Thê chủ. Ta đã may xong. Không biết có hợp ý ngài không. Để ta đi lấy.
Hiểu Linh gật đầu:
- Ừm. Lấy dùm ta ít bông vải hôm trước ta nói luôn nhé.
Tiểu Đông gật đầu rồi nhanh chân chạy vào phòng lấy đồ đưa Hiểu Linh.
- Thê chủ. Ta có thể giúp gì cho ngài không? Tiểu Đông thât sự rất tò mò không biết thê chủ định làm gì với số túi và số bông này. Có lẽ liên quan đến số rơm ngài ấy ủ mấy hôm nay. Nhưng hắn lại không dám hỏi trực tiếp, sợ thê chủ mắng hắn lắm chuyện, dài tay muốn quản cả việc của nàng. Hắn gần như nín thở chờ câu trả lời của thê chủ: nàng sẽ đồng ý chứ?
Hiểu Linh nghe Tiểu Đông hỏi thì gật gật đầu, nói:
- Cũng được. Ngươi phụ giúp ta một chút cho nhanh kịp giờ cơm.
Nói rồi, cô xoay người đi lấy dao và thớt băm cho gà đi ra băm rơm. Tiểu Đông liền đi theo nàng. Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng nhìn theo nàng để làm theo.
Hiểu Linh cho nguyên liệu vào túi đã chuẩn bị, dùng tay dầm nhẹ rồi điều chỉnh lớp nguyên liệu đó dày 5 – 7 cm, sau đó rắc một lớp giống nấm xung quanh thành túi. Làm 3 lớp như vậy, lớp trên cùng rắc đều trên bề mặt trừ khoảng miệng nút bông, sau đó lấy một lượng bông bằng miệng chén uống nước làm nút rồi quấn bằng dây thật chặt. Vừa làm cô vừa nói:
- Số giống nấm này, hai lớp dưới cùng, ngươi chỉ cần rắc sát thành túi là được. Còn lớp trên thì rắc đều nhưng tránh miệng túi ra.
Tiểu Đông ân một tiếng nhỏ đáp lại lời của thê chủ rồi làm theo nàng.
Số giống nấm Hiểu Linh chuẩn bị rốt cuộc cũng dùng được mười lăm bịch. Trong số này có mười bịch cô dùng vải dày, ít thấm nước để làm, số còn lại dùng vải mỏng và nhanh thấm nước làm túi. Xong đâu đấy, cô xếp chúng vào góc tối của bếp, nơi cô đã dọn gọn từ hôm trước rồi dọn dẹp một chút.
*0*
Lưu thị tính tính. Từ hôm ông ốm được Hiểu Linh đưa sang đây cũng đã hai tuần trôi qua. Đã đến lúc ông nên về thôi. Dù Hiểu Linh không nói gì ông, nhưng xưa nay ông biết: có mấy nữ nhân thích nhạc phụ, nhạc mẫu ở nhà mình đâu.
Mấy hôm nay công việc cũng đỡ nhiều rồi. Tiểu Đông cũng không còn quá vất vả khi Hiểu Linh thay đổi, biết lo cho cuộc sống gia đình. Như vậy ông cũng yên tâm.
Bữa cơm kết thúc, Lưu thị liền nói chuyện:
- Hiểu Linh, Tiểu Đông, ta nghĩ ta nên về bên kia thôi. Ta ở bên đây cũng khá lâu rồi. Công việc cũng không còn quá nhiều nữa. Nhà bên kia bỏ bê lâu như vậy, ta cũng không an tâm.
Tiểu Đông nghe Lưu thị nói muốn về, thực không đành lòng, đánh mắt nhìn Hiểu Linh một chút:
- Phụ thân… ngài muốn về thật ư? Ngài ở lại cùng ta thêm vài ngày nữa được không?
Lưu thị lắc đầu:
- Không được. Nửa tháng ta không về, không biết nhà bên kia đã thành thế nào rồi. Làm gì có nhà nào mà nhạc phụ đến ở nhà con dâu mãi không về đâu.
Hiểu Linh không nhanh không chậm rót một cốc trà xanh, vừa nghe Lưu thị và Tiểu Đông nói chuyện. Việc Lưu thị muốn về, cô cũng không ngạc nhiên, nhưng chỉ không nghĩ là sớm như vậy. Cuối cùng, không để Lưu thị nói thêm chuyện muốn về, Hiểu Linh ngắt lời:
- Nhạc phụ, người ở bên kia, hàng ngày ai đi gánh nước?
Lưu thị hơi bất ngờ khi Hiểu Linh hỏi vậy cũng đáp lại theo phản xạ:
- A… đương nhiên là ta đi gánh.
Hiểu Linh hỏi tiếp:
- Vậy khi buổi tối, ai giúp ngài các công việc khác?
Lưu thị, Tiểu Đông, Lập Hạ ngẩn người không hiểu ý đồ của Hiểu Linh là gì. Lưu thị đáp:
- Cái này… ta thường hạn chế ra ngoài khi trời chiều, ăn tối cũng sớm hơn một chút. Rồi thì nếu cần làm gì, ta cũng có thể lần sờ để đi. Dù sao nhà bên đó ta cũng quen thuộc rồi.
Hiểu Linh mỉm cười, tiếp tục:
- Vậy nhạc phụ ở bên này có gì không tốt sao? Hàng ngày việc nặng ta làm. Ngài cũng chiếu cố được Tiểu Đông. Đến tối, mọi thứ có Tiểu Đông để ý, chăm sóc ngài. Ngài vừa an tâm nhìn Tiểu Đông sống, mà hắn cũng an tâm và vui vẻ khi được chăm sóc ngài. Hay là chúng ta đã làm gì sai khiến ngài muốn về rồi.
Hiểu Linh vừa nói vừa nhìn chăm chú Lưu thị. Lưu thị cũng không biết phải trả lời thế nào. Dù sao chuyện nhà gái không thích bên ngoại ở lại nhà mình là điều xưa nay vẫn ngầm hiểu, đâu có ai nói thẳng ra đâu. Tiểu Đông nhìn phụ thân lúng túng, không đành lòng, muốn nói giúp phụ thân một chút thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hiểu Linh. Ánh mắt đó làm hắn thực sự sợ hãi. Thê chủ từ khi tỉnh lại còn chưa bao giờ nhìn hắn như vậy đâu. Hắn đành im lặng, cúi đầu.
Hành động của Tiểu Đông trong mắt Lưu thị lại thành sự khổ sở khi ông không muốn ở lại thêm cùng hắn nữa. Đang không biết làm sao để giải thích cho hợp lý thì Hiểu Linh một lần nữa lên tiếng:
- Nhạc phụ. Người muốn trở về bên kia lý do chính là lo ngại ta không thích hoặc thậm chí là khó chịu khi nhà ngoại lại ở nhà mình quá lâu, đúng hay không?..... Vậy thì ta nói ở đây rõ ràng một lần duy nhất cho cả nhà nghe: ta mong muốn nhạc phụ ở lại nhà ta đến khi ngài nhắm mắt xuôi tay. Ta cùng Tiểu Đông sẽ phụng dưỡng ngài. Lời này sẽ không bao giờ thay đổi.
Lời này của Hiểu Linh khiến cả nhà tròn mắt kinh ngạc, nhìn cô. Tiểu Đông lắp bắp:
- Thê… thê chủ… ngài… ngài…..
Lưu thị không khỏi xúc động vì lời nói của Hiểu Linh. Không cần biết trong tâm nàng có thực nghĩ vậy, chỉ cần lời nói đi ngược lại lễ giáo này cũng đủ để hắn cảm thấy thỏa mãn.
- Hiểu Linh.. cảm ơn lời nói của con. Nhưng chuyện này vốn không hợp lễ giáo. Ta vẫn là nên trở về nhà bên kia thôi.
Hiểu Linh hơi nhướn mày:
- Như thế nào mà nhạc phụ lại nói không hợp lễ giáo? Việc ngài ở lại nhà ta, ta phụng dưỡng ngài phạm phải lễ giáo nào rồi?
Mọi người mỗi người một vẻ nhìn Hiểu Linh. Lưu Minh lặng lẽ nhìn kỹ gương mặt từng người. Hiểu Linh nàng ấy dường như nói rất thật, không hề có ý gì khác. Lập Hạ, Tiểu Hàn hiếu kỳ, im lặng giỏng tai nghe. Bọn hắn cũng thực thích Lưu thúc ở đây, cũng không thấy chuyện này có gì không ổn. Tiểu Đông ánh mắt ngập nước nhìn Hiểu Linh. Thê chủ… nàng ấy… thực muốn phụ thân ở lại. Đây là điều hắn canh cánh trong lòng từ ngày gả cho Phạm gia. Nàng… cho phép thực sao.
Lưu thị ngẫm nghĩ kỹ, rốt cuộc vẫn không nghĩ được chuyện này phạm vào lễ giáo nào, nhưng ông chắc chắn mình không thể ở lại bên này được. Xưa nay chưa từng có chuyện này. Ông lắc đầu:
- Hiểu Linh. Ta nhất thời không nghĩ ra được. Nhưng xưa nay, chưa bao giờ có chuyện nhà ngoại ở lại nhà con dâu, lại còn là phụng dưỡng cả đời như con nói.
Hiểu Linh thầm nghĩ trong lòng: đây mới chỉ là chuyện phụng dưỡng nhạc phụ, mọi người đã phản ứng như vậy. Thì không hiểu khi cô nói muốn rước cả bát hương của nhạc mẫu và Nguyễn tỷ sang thờ phụng sẽ nhận được thái độ gì đây. Chuyện này đành từ từ vậy. Nhưng việc giữ Lưu thị lại là chuyện đã định rồi.
- Nhạc phụ. Chuyện ngài chưa từng thấy, cũng không đồng nghĩa nó đi ngược lại lễ giáo. Chúng ta xưa nay luôn lấy chữ hiếu đứng đầu, tôn trưởng yêu ấu. Ngài là nhạc phụ của ta, trưởng bối của ta. Hiện nay Nguyễn gia còn mình ngài. Chúng ta làm sao có thể yên lòng để ngài bên kia được. Ngài ở bên này, ta và Tiểu Đông mới có thể phụng dưỡng ngài, thành toàn cho hiếu tâm của chúng ta. Đây là một việc hoàn toàn hợp lễ giáo đấy chứ. Chuyện này không cần bàn nữa. Nếu ngài còn cảm thấy có gì thiếu, cứ bảo Tiểu Đông về lấy, hoặc trực tiếp mua mới là được. Mọi người dọn dẹp đi thôi.
Nói xong, Hiểu Linh đứng dậy đi ra ngoài. Câu chuyện cứ kết thúc ở đó, nhưng để lại trong lòng mỗi nam tử một suy nghĩ riêng.
Về đến nhà, Hiểu Linh đã nhìn thấy Tiểu Đông và Lưu Minh dành việc vào bếp:
- Tiểu Minh… mấy hôm nay chúng ta quá bận phải để đệ vào bếp. Ta thực sự rất áy náy. Hôm nay mọi người đều ở nhà, thì để ta nấu cơm, đệ nghỉ đi.
Lưu Minh cười cười:
- Đông ca, hôm trước Phạm cô nương đã nói chúng ta có thể giúp đỡ việc nhà a. Mấy hôm nay mọi người cũng đủ mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thêm. Chuyện nấu ăn, ta cùng tiểu Nhã làm chút là xong rồi. không phiền lụy.
Tiểu Đông lại định nói thì Hiểu Linh ngắt lời bọn họ:
- Tiểu Đông. Hôm trước ta đưa ngươi may mấy chiếc túi đã xong chưa, đưa ta, ta cần.
Tiểu Đông quay lại, đối diện với Hiểu Linh:
- Thê chủ. Ta đã may xong. Không biết có hợp ý ngài không. Để ta đi lấy.
Hiểu Linh gật đầu:
- Ừm. Lấy dùm ta ít bông vải hôm trước ta nói luôn nhé.
Tiểu Đông gật đầu rồi nhanh chân chạy vào phòng lấy đồ đưa Hiểu Linh.
- Thê chủ. Ta có thể giúp gì cho ngài không? Tiểu Đông thât sự rất tò mò không biết thê chủ định làm gì với số túi và số bông này. Có lẽ liên quan đến số rơm ngài ấy ủ mấy hôm nay. Nhưng hắn lại không dám hỏi trực tiếp, sợ thê chủ mắng hắn lắm chuyện, dài tay muốn quản cả việc của nàng. Hắn gần như nín thở chờ câu trả lời của thê chủ: nàng sẽ đồng ý chứ?
Hiểu Linh nghe Tiểu Đông hỏi thì gật gật đầu, nói:
- Cũng được. Ngươi phụ giúp ta một chút cho nhanh kịp giờ cơm.
Nói rồi, cô xoay người đi lấy dao và thớt băm cho gà đi ra băm rơm. Tiểu Đông liền đi theo nàng. Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng nhìn theo nàng để làm theo.
Hiểu Linh cho nguyên liệu vào túi đã chuẩn bị, dùng tay dầm nhẹ rồi điều chỉnh lớp nguyên liệu đó dày 5 – 7 cm, sau đó rắc một lớp giống nấm xung quanh thành túi. Làm 3 lớp như vậy, lớp trên cùng rắc đều trên bề mặt trừ khoảng miệng nút bông, sau đó lấy một lượng bông bằng miệng chén uống nước làm nút rồi quấn bằng dây thật chặt. Vừa làm cô vừa nói:
- Số giống nấm này, hai lớp dưới cùng, ngươi chỉ cần rắc sát thành túi là được. Còn lớp trên thì rắc đều nhưng tránh miệng túi ra.
Tiểu Đông ân một tiếng nhỏ đáp lại lời của thê chủ rồi làm theo nàng.
Số giống nấm Hiểu Linh chuẩn bị rốt cuộc cũng dùng được mười lăm bịch. Trong số này có mười bịch cô dùng vải dày, ít thấm nước để làm, số còn lại dùng vải mỏng và nhanh thấm nước làm túi. Xong đâu đấy, cô xếp chúng vào góc tối của bếp, nơi cô đã dọn gọn từ hôm trước rồi dọn dẹp một chút.
*0*
Lưu thị tính tính. Từ hôm ông ốm được Hiểu Linh đưa sang đây cũng đã hai tuần trôi qua. Đã đến lúc ông nên về thôi. Dù Hiểu Linh không nói gì ông, nhưng xưa nay ông biết: có mấy nữ nhân thích nhạc phụ, nhạc mẫu ở nhà mình đâu.
Mấy hôm nay công việc cũng đỡ nhiều rồi. Tiểu Đông cũng không còn quá vất vả khi Hiểu Linh thay đổi, biết lo cho cuộc sống gia đình. Như vậy ông cũng yên tâm.
Bữa cơm kết thúc, Lưu thị liền nói chuyện:
- Hiểu Linh, Tiểu Đông, ta nghĩ ta nên về bên kia thôi. Ta ở bên đây cũng khá lâu rồi. Công việc cũng không còn quá nhiều nữa. Nhà bên kia bỏ bê lâu như vậy, ta cũng không an tâm.
Tiểu Đông nghe Lưu thị nói muốn về, thực không đành lòng, đánh mắt nhìn Hiểu Linh một chút:
- Phụ thân… ngài muốn về thật ư? Ngài ở lại cùng ta thêm vài ngày nữa được không?
Lưu thị lắc đầu:
- Không được. Nửa tháng ta không về, không biết nhà bên kia đã thành thế nào rồi. Làm gì có nhà nào mà nhạc phụ đến ở nhà con dâu mãi không về đâu.
Hiểu Linh không nhanh không chậm rót một cốc trà xanh, vừa nghe Lưu thị và Tiểu Đông nói chuyện. Việc Lưu thị muốn về, cô cũng không ngạc nhiên, nhưng chỉ không nghĩ là sớm như vậy. Cuối cùng, không để Lưu thị nói thêm chuyện muốn về, Hiểu Linh ngắt lời:
- Nhạc phụ, người ở bên kia, hàng ngày ai đi gánh nước?
Lưu thị hơi bất ngờ khi Hiểu Linh hỏi vậy cũng đáp lại theo phản xạ:
- A… đương nhiên là ta đi gánh.
Hiểu Linh hỏi tiếp:
- Vậy khi buổi tối, ai giúp ngài các công việc khác?
Lưu thị, Tiểu Đông, Lập Hạ ngẩn người không hiểu ý đồ của Hiểu Linh là gì. Lưu thị đáp:
- Cái này… ta thường hạn chế ra ngoài khi trời chiều, ăn tối cũng sớm hơn một chút. Rồi thì nếu cần làm gì, ta cũng có thể lần sờ để đi. Dù sao nhà bên đó ta cũng quen thuộc rồi.
Hiểu Linh mỉm cười, tiếp tục:
- Vậy nhạc phụ ở bên này có gì không tốt sao? Hàng ngày việc nặng ta làm. Ngài cũng chiếu cố được Tiểu Đông. Đến tối, mọi thứ có Tiểu Đông để ý, chăm sóc ngài. Ngài vừa an tâm nhìn Tiểu Đông sống, mà hắn cũng an tâm và vui vẻ khi được chăm sóc ngài. Hay là chúng ta đã làm gì sai khiến ngài muốn về rồi.
Hiểu Linh vừa nói vừa nhìn chăm chú Lưu thị. Lưu thị cũng không biết phải trả lời thế nào. Dù sao chuyện nhà gái không thích bên ngoại ở lại nhà mình là điều xưa nay vẫn ngầm hiểu, đâu có ai nói thẳng ra đâu. Tiểu Đông nhìn phụ thân lúng túng, không đành lòng, muốn nói giúp phụ thân một chút thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hiểu Linh. Ánh mắt đó làm hắn thực sự sợ hãi. Thê chủ từ khi tỉnh lại còn chưa bao giờ nhìn hắn như vậy đâu. Hắn đành im lặng, cúi đầu.
Hành động của Tiểu Đông trong mắt Lưu thị lại thành sự khổ sở khi ông không muốn ở lại thêm cùng hắn nữa. Đang không biết làm sao để giải thích cho hợp lý thì Hiểu Linh một lần nữa lên tiếng:
- Nhạc phụ. Người muốn trở về bên kia lý do chính là lo ngại ta không thích hoặc thậm chí là khó chịu khi nhà ngoại lại ở nhà mình quá lâu, đúng hay không?..... Vậy thì ta nói ở đây rõ ràng một lần duy nhất cho cả nhà nghe: ta mong muốn nhạc phụ ở lại nhà ta đến khi ngài nhắm mắt xuôi tay. Ta cùng Tiểu Đông sẽ phụng dưỡng ngài. Lời này sẽ không bao giờ thay đổi.
Lời này của Hiểu Linh khiến cả nhà tròn mắt kinh ngạc, nhìn cô. Tiểu Đông lắp bắp:
- Thê… thê chủ… ngài… ngài…..
Lưu thị không khỏi xúc động vì lời nói của Hiểu Linh. Không cần biết trong tâm nàng có thực nghĩ vậy, chỉ cần lời nói đi ngược lại lễ giáo này cũng đủ để hắn cảm thấy thỏa mãn.
- Hiểu Linh.. cảm ơn lời nói của con. Nhưng chuyện này vốn không hợp lễ giáo. Ta vẫn là nên trở về nhà bên kia thôi.
Hiểu Linh hơi nhướn mày:
- Như thế nào mà nhạc phụ lại nói không hợp lễ giáo? Việc ngài ở lại nhà ta, ta phụng dưỡng ngài phạm phải lễ giáo nào rồi?
Mọi người mỗi người một vẻ nhìn Hiểu Linh. Lưu Minh lặng lẽ nhìn kỹ gương mặt từng người. Hiểu Linh nàng ấy dường như nói rất thật, không hề có ý gì khác. Lập Hạ, Tiểu Hàn hiếu kỳ, im lặng giỏng tai nghe. Bọn hắn cũng thực thích Lưu thúc ở đây, cũng không thấy chuyện này có gì không ổn. Tiểu Đông ánh mắt ngập nước nhìn Hiểu Linh. Thê chủ… nàng ấy… thực muốn phụ thân ở lại. Đây là điều hắn canh cánh trong lòng từ ngày gả cho Phạm gia. Nàng… cho phép thực sao.
Lưu thị ngẫm nghĩ kỹ, rốt cuộc vẫn không nghĩ được chuyện này phạm vào lễ giáo nào, nhưng ông chắc chắn mình không thể ở lại bên này được. Xưa nay chưa từng có chuyện này. Ông lắc đầu:
- Hiểu Linh. Ta nhất thời không nghĩ ra được. Nhưng xưa nay, chưa bao giờ có chuyện nhà ngoại ở lại nhà con dâu, lại còn là phụng dưỡng cả đời như con nói.
Hiểu Linh thầm nghĩ trong lòng: đây mới chỉ là chuyện phụng dưỡng nhạc phụ, mọi người đã phản ứng như vậy. Thì không hiểu khi cô nói muốn rước cả bát hương của nhạc mẫu và Nguyễn tỷ sang thờ phụng sẽ nhận được thái độ gì đây. Chuyện này đành từ từ vậy. Nhưng việc giữ Lưu thị lại là chuyện đã định rồi.
- Nhạc phụ. Chuyện ngài chưa từng thấy, cũng không đồng nghĩa nó đi ngược lại lễ giáo. Chúng ta xưa nay luôn lấy chữ hiếu đứng đầu, tôn trưởng yêu ấu. Ngài là nhạc phụ của ta, trưởng bối của ta. Hiện nay Nguyễn gia còn mình ngài. Chúng ta làm sao có thể yên lòng để ngài bên kia được. Ngài ở bên này, ta và Tiểu Đông mới có thể phụng dưỡng ngài, thành toàn cho hiếu tâm của chúng ta. Đây là một việc hoàn toàn hợp lễ giáo đấy chứ. Chuyện này không cần bàn nữa. Nếu ngài còn cảm thấy có gì thiếu, cứ bảo Tiểu Đông về lấy, hoặc trực tiếp mua mới là được. Mọi người dọn dẹp đi thôi.
Nói xong, Hiểu Linh đứng dậy đi ra ngoài. Câu chuyện cứ kết thúc ở đó, nhưng để lại trong lòng mỗi nam tử một suy nghĩ riêng.
Danh sách chương