Hoắc Nhung liền nhảy cao 3 thước( 1m), nhịn rồi nhịn mới không kêu ra tiếng, cơ thể run rẩy giống như bị điện giật, trong nháy mắt ném con giun trong tay đi mấy mét. Nhưng cả người vẫn nổi da gà, lúc nói chuyện với Hoắc Gia Hâm âm thanh còn run.
"Hoắc Gia Hâm! Cháu chơi cái gì thế?"
Hoắc Gia Hâm nghiêng đầu đáng yêu, còn không biết bản thân đã làm một việc xấu to lớn, nói: "Cô, đào sâu sâu."
Từ trước đến nay Hoắc Nhung sợ nhất là sâu, lông tơ đều dựng thẳng lên, kéo Hoắc Gia Nhiên lùi xa 8 trượng, sắc mặt tái nhợt khua tay về hướng Hoắc Gia Hâm.
"Cô không đào, cháu tự đào đi."
Nói xong liền chạy như điên về nhà rửa tay.
Rửa sạch trong ngoài mấy lần, cuối cùng Hoắc Nhung mới dễ chịu trong lòng một chút.
Tống Yến Lan thấy cô vào nhà liền rửa tay, sắc mặt cực kì tệ, còn tưởng xảy ra chuyện gì nữa, kết quả nghe Hoắc Gia Nhiên nói, mới biết được vì cái gì, tức khắc bật cười.
"Cô con sợ giun. Con đi kéo em trai về, kêu nó rửa tay sạch sẽ. Nếu không hôm nay cô con sẽ không dám đưa nó đi chơi nữa."
Hoắc Gia Nhiên ra ngoài gọi, lúc này Hoắc Gia Hâm mới từ bỏ đào giun, ngoan ngoãn trở về rửa tay.
Hoắc Nhung đợi ở nhà Tống Yến Lan nửa ngày, Đảng Thành Quân từ bên Lý Minh Sơn đã trở lại, nói hết thảy đã thương lượng tốt, ngày tổ chức tiệc quyết định vào 4 ngày sau, nhưng giống như Hoắc Nhị Quân đã nói, là tiệc lớn, cho nên dù quyết định ở 4 ngày sau nhưng thực tế từ ngày mai Đảng Thành quân đã phải bận rộn rồi.
"Mấy bàn vậy? 4 ngày sau mở tiệc, ngày mai đã phải bận?"
Gần đây Hoắc Nhất Minh mới thăng chức lên tổ trưởng, cũng rất bận, khoảng thời gian gần đây luôn ăn trưa ở nhà ăn trong nhà máy, hôm nay có thời gian mới trở về ăn một bữa, Tống Yến Lan thấy nhiều người trong nhà đều có mặt, nói muốn làm mì om đậu(1), mua đậu về nói chồng nhặt.
Đảng Thành Quân nâng Hoắc Gia Hâm bổ nhào vào lòng anh, vừa đùa bé chơi vừa nói: "Đại khái tính số người, đoán chừng phải mười bàn."
Hoắc Nhất Minh nghe thấy mắt trợn tròn.
"Mười bàn? Đây là khách hàng gì vậy? Làm chuyện lớn gì sao? Mời nhiều người như vậy?"
Tống Yến Lan đi ra bưng đậu chồng đã nhặt xong, lại đưa một củ tỏi, dùng sức vỗ một cái lên vai Hoắc Nhất Minh: "Anh nhỏ giọng chút, sợ người khác không nghe thấy sao?"
Hoắc Nhất Minh nghe vậy nhanh chóng thấp giọng xuống: "Không phải vì kích động sao, nhất thời quên mất, nhỏ giọng chút nhỏ giọng chút."
Khi Đảng Thành Quân nói có 10 bàn, thực sự Hoắc Nhung cũng rất ngạc nhiên, thời buổi này kết hôn làm lớn chưa được mấy cái, không phải không muốn làm mà căn bản làm không nổi, có thể mua mấy viên kẹo trái cây phát cho người trong thôn, sau đó người thân thiết trong nhà tụ tập với nhau ăn một bàn, thế là xem như làm lớn rồi, có mấy người có tiền bày tiệc lớn, càng đừng nói bày 10 bàn.
Thực ra Đảng Thành Quân cũng chưa gặp khách hàng, nhưng nghe Lý Minh Sơn nói, biết đại khái tình huống.
"Là mừng thọ 80 của cụ già, con cái trong nhà có chút tiền đồ, vốn dĩ có thể làm ở tiệm cơm quốc doanh, chính là sợ phô trương quá mức bị người khác nói, vì thế mới tìm được anh Minh Sơn, nói làm ở chính nhà mình."
Hoắc Nhất Minh nghe xong tấm tắc khen ngợi hai tiếng, lại hỏi: "Cái này phải tiêu không ít tiền nhỉ?"
10 bàn đó, chỉ có Đảng Thành Quân là bếp trưởng, còn phải phụ trách nhiều đồ như vậy, còn phải bận rộn mấy ngày.
Đảng Thành Quân gật đầu: "Anh Minh Sơn nói, không tính cái khác, bên em một bàn 20, làm tiệc này xong, tổng cộng 200 đồng."
Lúc này không chỉ Hoắc Nhất Minh, cả Tống Yến Lan cũng trợn tròn mắt.
"Hả? Lần này liền 200 đồng?"
Phải biết rằng hiện tại Hoắc Nhất Minh lên làm tổ trưởng, tiền lương còn tăng mấy đồng, một tháng mới chỉ có hơn 50 đồng, Đảng Thành Quân lúc này tương đương 3, 4 tháng tiền lương của Hoắc Nhất Minh, có thể không làm bọn họ kinh ngạc sao? "Giỏi lắm, em rể của chúng ta thật là có tiền đồ!" Tống Yến Lan ngỡ ngàng nửa ngày, cuối cùng phục hồi tinh thần, vẻ mặt vui mừng vỗ vai chồng.
Hoắc Nhất Minh cũng liên tục khen ngợi: "Còn không phải sao, chỉ có Thành Quân có tay nghề như vậy, đổi thành người khác, dù có cơ hội này, cũng không kiếm được khoản tiền này."
Đảng Thành Quân được hai người khen ngợi suốt, vẻ mặt lại không hề tự mãn, chỉ tranh thủ nhìn thoáng qua phía Hoắc Nhung, nói: "Về sau chỗ dùng tiền còn nhiều, phải kiếm nhiều một chút để tích góp."
Mấy người Hoắc Nhất Minh không rõ ý của anh, Hoắc Nhung lại hiểu rõ, chính là anh nói xa nói gần chuyện sinh con ấy mà.
Bản thân đồng ý muốn sinh cho anh một đứa con, tiếp đó bọn họ liền biến thành một nhà ba người ăn uống rồi, còn không phải chỗ dùng tiền sẽ nhiều sao.
Vành tai Hoắc Nhung đỏ ửng, núp ở chỗ anh trai chị dâu không nhìn thấy chọc Đảng Thành Quân một cái, lại bị anh bắt được cái tay, ở trong lòng bàn tay gãi hai cái.
Lúc trước Đảng Thành Quân nói muốn làm buôn bán, tuy Hoắc Nhất Minh ủng hộ, nhưng ít nhiều vẫn có chút lo lắng, hiện tại biết anh một lần có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, liền hoàn toàn thả lỏng, cực kì vui mừng, nếu không phải buổi chiều còn phải đi làm, bản thân còn muốn lôi kéo Đảng Thành Quân uống 2 ly.
Tống Yến Lan nghe vậy nói: "Hôm nay không được, chúng ta lại tìm lần khác, Tam Hưng, Tiểu Dung đã tới nhiều ngày như vậy, anh bận còn chưa nghiêm túc cùng ăn một bữa cơm đâu, nhân dịp chuyện vui lớn này, chúng ta tìm một dịp vui vẻ uống 2 ly."
Hoắc Nhất Minh tán thành không ngớt: "Được, buổi chiều anh liền đi xem khi nào có thời gian rảnh, gọi đồng đội kia của Thành Quân luôn, chúng ta cùng nhau uống 2 ly."
Bên Đảng Thành Quân cùng Hoắc Nhung khẳng định không có ý kiến gì, Hoắc Nhất Minh bận, thực sự đã lâu bọn họ chưa chính thức tụ họp ăn một bữa, chọn một thời gian cùng nhau tụ họp cũng rất tốt.
Đợi mọi người nói xong, Tống Yến Lan cuối cùng nhớ ra cô còn đang nấu ăn trong bếp, vội vã cầm lấy tỏi đi phòng bếp nấu cơm.
Đảng Thành Quân đứng dậy muốn hỗ trợ bị Hoắc Nhất Minh cản lại: "Mấy ngày tới em còn phải bận rộn, nhà chúng ta ăn cơm bình thường em không cần ra tay, anh hỗ trợ cho chị dâu em là được, hai đứa cứ ngồi thoải mái."
Nói xong đứng dậy vào phòng bếp hỗ trợ Tống Yến Lan.
Hoắc Nhung thấy một lúc nữa cơm mới xong, kéo Đảng Thành Quân nói: "Hôm nay không uống được rượu, chúng ta ra ngoài mua mấy chai nước ngọt đi."
Đậu que nóng hổi om mì kết hợp với nước ngọt, hương vị khẳng định ăn ngon.
Hoắc Nhung đề nghị, tất nhiên Đảng Thành Quân sẽ không từ chối, hai người vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy Hoắc Gia Hâm đang ngồi xổm bên cạnh đống đất, nghe nói cô nhỏ muốn ra cửa mua nước ngọt, Hoắc Gia Hâm vội vàng chạy chậm tới muốn đi cùng, Hoắc nhung vừa thấy nhanh chóng trốn ra sau Đảng Thành Quân, chỉ lộ ra cái đầu hỏi: "Hoắc Gia Hâm có phải cháu lại đi đào giun không?"
Lúc cô tới vừa mới bị bé làm sợ hãi, lúc này nói cái gì cũng không thể lại bị bé dọa sợ nữa.
Đảng Thành Quân thấy bộ dạng này của cô, liền biết trước đó cô bị nhóc con Hoắc Gia Hâm này dọa sợ rồi, cũng giúp đỡ ngăn cản không cho bé tới gần Hoắc Nhung.
Hoắc Gia Hâm thấy cô không ôm mình còn né tránh, nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ ra, biện hộ: "Không đào sâu."
Hoắc Nhung thấy tay bé trắng bóc, không dính chút bùn nào, lúc này mới thở phào đứng ra, dạy bảo chân thành nói: "Lần sau cô tới, cháu tuyệt đối không được đào giun nhé."
Hoắc Gia Hâm nhanh chóng gật đầu, bấy giờ Hoắc Nhung mới duỗi tay ôm bé.
Hai người cùng đưa Hoắc Gia Hâm đi Cung tiêu xã, mua 6 chai nước ngọt, 1 hào 1 chai, tiêu tổng cộng 6 hào.
Ngoài nước ngọt còn mua 2 hộp bánh quy sữa canxi và đồ ăn vặt, một nửa cho hai chị em Hoắc Gia Nhiên, một nữa giữ lại để Hoắc Nhung ăn dần.
Mua một đống đồ ăn, Hoắc Nhung thấy Đảng Thành Quân còn muốn đi dạo, túm lấy người đang chuẩn bị đi, Đảng Thành Quân lại đứng đó không nhúc nhích, chỉ vào 2 cuộn vải bông có họa tiết bên dưới quầy hàng nói: "Chúng ta mua mấy thước vải bông về đi."
Hoắc Nhung không hiểu ra sao: "Cần vải bông làm gì?"
Tuy vải bông kia chất lượng không tệ, nhưng họa tiết in lên không biết là con chuột hay con gấu dễ thương, cho dù làm quần áo mùa thu mặc bên trong, Hoắc Nhung đều cảm thấy không thích hợp, càng đừng nói hiện tại sắp vào mùa hạ, căn bản không cần loại quần áo màu thu này.
Đảng Thành Quân nhìn cô trả lời: "Làm 2 bộ quần áo trẻ em."
Hoắc Nhung nghe thế, đã rõ.
Cô không thèm nghĩ gì kéo Đảng Thành Quân ra cửa, tai đều đỏ: "Chưa có gì xảy ra cả, giờ anh mua nó làm cái gì."
Vẻ mặt Đảng Thành Quân lại rất nghiêm túc đứng đắn: "Chuẩn bị trước, tránh cho đến lúc đó quên mất."
Hoắc Nhung kéo người đi luôn: "Yên tâm đi, thật sự tới lúc đó, quên gì cũng sẽ không quên cái này."
Cho đến khi về tới nhà mặt Hoắc Nhung vẫn còn đỏ, cũng may hiện tại trời nóng, hai vợ cồng Hoắc Nhất Minh chỉ cho rằng cô ra ngoài đi dạo một vòng nên nóng, nên không hỏi nhiều, bằng không Hoắc Nhung không biết nói thế nào.
Hoắc Nhung đem đồ ăn vặt nhét vào tủ nhà Tống Yến Lan, thấy mì om đậu trên bàn, liền mở từng chai nước ngọt, đặt trên bàn.
Hai chị em Hoắc Gia Nhiên vừa thấy có nước ngọt, còn có mì om đậu yêu thích, lập tức đối với bữa cơm này vô cùng mong chờ, không cần người khác nói liền ngoan ngoãn chuyển ghế ngồi xuống.
Hoắc Nhung hít một hơi, cũng ngồi xuống.
Mỗi người một bát lớn mì om đậu, tất cả mì đều là Tống Yến Lan nhào thủ công rồi cắt, kích thước đồng đều, hấp trong nồi đến khi chín một nửa, xào chín thịt ba chỉ và đậu que, bỏ mì hấp trước đó vào om 10 đến 20 phút, hơi nước vừa khô thì đảo mì một lượt liền xong rồi, đựng trong bát màu sắc xinh đẹp thơm nức mũi, với một thìa dầu ớt đỏ au, miễn bàn mùi vị thơm bao nhiêu.
Hoắc Nhung một ngụm mì một ngụm nước ngọt, ăn không ngừng, bát hết bụng cũng đã tròn.
Ăn xong Hoắc Nhất Minh còn phải đi làm liền đi trước.
Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung không có chuyện gì làm, nhân dịp trời còn ánh sáng, Tống Yến Lan liền đưa hai người tới bờ con sông nhỏ đằng sau khu tập thể của nhà máy dệt đi dạo một vòng để tiêu cơm, đợi lúc mọi người quay về trời đã tối đen.
Khi hai người về tới nhà Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng vừa ăn xong, biết hai người hôm nay qua bên anh cả ăn đồ ngon, đều hối hận không có đi cùng, nhưng vừa nghe mọi người lần sau cùng nhau tụ họp uống rượu, lại lần nữa nâng cao tinh thần.
Hoắc Nhung đang cùng trò chuyện với Hoắc Tam Hưng, liền thấy Đảng Thành Quân vào phòng lục cái gì đó trong tủ, tới khi cô vào, anh cầm cuốn vở trong tay, đối diện đèn dầu nghiên cứu cái gì đó.
Hoắc Nhung đến gần dựa vào lưng Đảng Thành Quân, anh không quay đầu lại duỗi tay nhéo mặt cô.
Hoắc Nhung hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì buồn phiền ư?"
Đảng Thành Quân ừ một tiếng: "Hôm nay đi gặp anh Minh Sơn, anh ấy nói ông cụ mừng thọ kia thích ăn bánh ngọt, anh nghĩ xem có thể đưa bánh ngọt gì lên buổi tiệc hay không."
Hoắc Nhung nghe vậy cũng biết ý nghĩ của Đảng Thành Quân, ông cụ năm nay đã mừng thọ 80 rồi, thời buổi này có thể sống tới tuổi này đã coi là trường thọ rồi, con cháu nguyện ý ra nhiều tiền làm lớn như vậy, Đảng Thành Quân khẳng định cũng muốn thỏa mãn một chút nguyện vọng của ông cụ, trong buổi tiệc bánh ngọt có thể mang lên tuy không ít, nhưng không thể so sánh với cái khác, vốn dĩ làm rất phiền toái, còn có nhiều người như vậy, mỗi người một miếng cũng là công trình lớn.
Nếu muốn ăn ngon lại đẹp, tinh xảo còn không thể lãng phí nhiều thời gian, thật là chuyện phiền toái.
Hoắc Nhung thò đầu nhìn thoáng qua vở của Đảng Thành Quân, thấy trên đó đã viết vài loại, vẫn chưa có manh mối nào.
Bánh ngọt? Trong đầu Hoắc Nhung linh quang chợt lóe, nghĩ tới bánh sinh nhật.
Nhưng điều kiện hiện tại của bọn họ, muốn làm ra bánh kem giống hệt cái kia khẳng định là không thể, nhưng suy một ra ba, bánh sinh nhật làm không được, liền mượn kiểu của nó, làm bánh gạo sinh nhật cũng được a.
Trước đó Đảng Thành Quân làm bánh gạo cho cô, cô thấy ăn rất ngon, nếu lại thêm nhân bên trong và trang trí, chắc chắn sẽ không kém hơn bánh sinh nhật.
Nghĩ tới đây Hoắc Nhung vỗ vỗ vai Đảng Thành Quân.
"Nếu không thì hấp bánh gạo đi, thêm ít nhân, trên mặt có thể làm nhiều kiểu trang trí, đơn giản, đẹp còn ăn ngon."
Hoắc Nhung vừa nói vừa nhận bút từ anh, ở trên vở vẽ vài nét, đem ý tưởng của cô nói một chút với anh.
Đảng Thành Quân nghe xong, vẻ mặt lập tức sáng sủa lên hẳn.
"Có thể, là ý kiến hay."
Trọng điểm là các loại bánh ngọt khác anh có thể phải làm từng cái một, mà bánh gạo không cần, anh chỉ cần phân chia tốt các thứ, làm tốt việc chuẩn bị, sau đó liền có thể hấp ra một nồi rồi.
Hôm sau Đảng Thành Quân đúng hẹn đi gặp khách hàng, Hoắc Nhung cũng đi cùng.
Khách hàng là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi gọi là Triệu Trường Sơn, tương đương Đặng Hướng Văn, là con trai của ông cụ được mừng thọ. Nghe nói vẫn luôn ở thủ đô công tác, vì mừng thọ 80 tuổi của ông cụ mới đặc biệt trở về Bình thành.
Tuy anh ta có chút bản lĩnh nhưng nói chuyện, đối xử với người khác rất khách sáo, đối với buổi tiệc này không có yêu cầu khác, chỉ cần làm ông cụ vui vẻ hạnh phúc trải qua ngày sinh nhật là được, đến nỗi trong bữa tiệc dùng món gì, cần cái gì, anh ta đều không quản lí.
Muốn gì mấy người Hoắc Nhung cứ việc nói, tự nhiên có người giúp đỡ chuẩn bị trước.
Đảng Thành Quân mang người mà khách hàng sắp xếp mất cả ngày mua toàn bộ những thứ cần thiết trở về, sau đó liền bắt đầu việc chuẩn bị dài dằng dặc.
Hoắc Nhung là lần đầu đi theo Đảng Thành Quân xem anh làm việc, vừa mới bắt đầu ngày đầu tiên không quá bận thì còn được, hôm sau bận rộn lên hoàn toàn không có thời gian nhìn cô lấy một cái, tuy anh không phải tự tay làm mọi chuyện, việc nhỏ đều để người khác làm, nhưng Hoắc Nhung vẫn cảm thấy anh cực kì bận.
Thứ nào cần làm như thế nào, cái gì cần chiên qua dầu, cái gì cần trụng qua nước, cái gì cần ướp, cái gì cần hầm, ướp bao lâu hầm bao lâu.
Tất cả đều cần Đảng Thành Quân để ý quyết định mới được.
Hoắc Nhung đi theo anh xoay suốt một ngày, cho đến khi trời tối, bên Đảng Thành Quân còn một đống việc chưa làm xong, rốt cuộc cô không kiên trì nổi nữa, Đảng Thành Quân liền nhờ Lý Minh Sơn đưa người về nhà trước.
Trước khi đi, cuối cùng anh mới tranh thủ được một lát, đưa cô đến cửa nói hai câu, kêu cô về nhà ngủ sớm một chút, không cần đợi mình.
Hoắc Nhung gật đầu không nói gì liền đi.
Đến nửa đêm Đảng Thành Quân mới bận xong, về tới nhà lại thấy trong phòng đốt đèn, bếp lò đang đun nước, Hoắc Nhung ôm chăn đơn ngồi trên giường, đang mơ màng ngủ chờ mình.
"Hoắc Gia Hâm! Cháu chơi cái gì thế?"
Hoắc Gia Hâm nghiêng đầu đáng yêu, còn không biết bản thân đã làm một việc xấu to lớn, nói: "Cô, đào sâu sâu."
Từ trước đến nay Hoắc Nhung sợ nhất là sâu, lông tơ đều dựng thẳng lên, kéo Hoắc Gia Nhiên lùi xa 8 trượng, sắc mặt tái nhợt khua tay về hướng Hoắc Gia Hâm.
"Cô không đào, cháu tự đào đi."
Nói xong liền chạy như điên về nhà rửa tay.
Rửa sạch trong ngoài mấy lần, cuối cùng Hoắc Nhung mới dễ chịu trong lòng một chút.
Tống Yến Lan thấy cô vào nhà liền rửa tay, sắc mặt cực kì tệ, còn tưởng xảy ra chuyện gì nữa, kết quả nghe Hoắc Gia Nhiên nói, mới biết được vì cái gì, tức khắc bật cười.
"Cô con sợ giun. Con đi kéo em trai về, kêu nó rửa tay sạch sẽ. Nếu không hôm nay cô con sẽ không dám đưa nó đi chơi nữa."
Hoắc Gia Nhiên ra ngoài gọi, lúc này Hoắc Gia Hâm mới từ bỏ đào giun, ngoan ngoãn trở về rửa tay.
Hoắc Nhung đợi ở nhà Tống Yến Lan nửa ngày, Đảng Thành Quân từ bên Lý Minh Sơn đã trở lại, nói hết thảy đã thương lượng tốt, ngày tổ chức tiệc quyết định vào 4 ngày sau, nhưng giống như Hoắc Nhị Quân đã nói, là tiệc lớn, cho nên dù quyết định ở 4 ngày sau nhưng thực tế từ ngày mai Đảng Thành quân đã phải bận rộn rồi.
"Mấy bàn vậy? 4 ngày sau mở tiệc, ngày mai đã phải bận?"
Gần đây Hoắc Nhất Minh mới thăng chức lên tổ trưởng, cũng rất bận, khoảng thời gian gần đây luôn ăn trưa ở nhà ăn trong nhà máy, hôm nay có thời gian mới trở về ăn một bữa, Tống Yến Lan thấy nhiều người trong nhà đều có mặt, nói muốn làm mì om đậu(1), mua đậu về nói chồng nhặt.
Đảng Thành Quân nâng Hoắc Gia Hâm bổ nhào vào lòng anh, vừa đùa bé chơi vừa nói: "Đại khái tính số người, đoán chừng phải mười bàn."
Hoắc Nhất Minh nghe thấy mắt trợn tròn.
"Mười bàn? Đây là khách hàng gì vậy? Làm chuyện lớn gì sao? Mời nhiều người như vậy?"
Tống Yến Lan đi ra bưng đậu chồng đã nhặt xong, lại đưa một củ tỏi, dùng sức vỗ một cái lên vai Hoắc Nhất Minh: "Anh nhỏ giọng chút, sợ người khác không nghe thấy sao?"
Hoắc Nhất Minh nghe vậy nhanh chóng thấp giọng xuống: "Không phải vì kích động sao, nhất thời quên mất, nhỏ giọng chút nhỏ giọng chút."
Khi Đảng Thành Quân nói có 10 bàn, thực sự Hoắc Nhung cũng rất ngạc nhiên, thời buổi này kết hôn làm lớn chưa được mấy cái, không phải không muốn làm mà căn bản làm không nổi, có thể mua mấy viên kẹo trái cây phát cho người trong thôn, sau đó người thân thiết trong nhà tụ tập với nhau ăn một bàn, thế là xem như làm lớn rồi, có mấy người có tiền bày tiệc lớn, càng đừng nói bày 10 bàn.
Thực ra Đảng Thành Quân cũng chưa gặp khách hàng, nhưng nghe Lý Minh Sơn nói, biết đại khái tình huống.
"Là mừng thọ 80 của cụ già, con cái trong nhà có chút tiền đồ, vốn dĩ có thể làm ở tiệm cơm quốc doanh, chính là sợ phô trương quá mức bị người khác nói, vì thế mới tìm được anh Minh Sơn, nói làm ở chính nhà mình."
Hoắc Nhất Minh nghe xong tấm tắc khen ngợi hai tiếng, lại hỏi: "Cái này phải tiêu không ít tiền nhỉ?"
10 bàn đó, chỉ có Đảng Thành Quân là bếp trưởng, còn phải phụ trách nhiều đồ như vậy, còn phải bận rộn mấy ngày.
Đảng Thành Quân gật đầu: "Anh Minh Sơn nói, không tính cái khác, bên em một bàn 20, làm tiệc này xong, tổng cộng 200 đồng."
Lúc này không chỉ Hoắc Nhất Minh, cả Tống Yến Lan cũng trợn tròn mắt.
"Hả? Lần này liền 200 đồng?"
Phải biết rằng hiện tại Hoắc Nhất Minh lên làm tổ trưởng, tiền lương còn tăng mấy đồng, một tháng mới chỉ có hơn 50 đồng, Đảng Thành Quân lúc này tương đương 3, 4 tháng tiền lương của Hoắc Nhất Minh, có thể không làm bọn họ kinh ngạc sao? "Giỏi lắm, em rể của chúng ta thật là có tiền đồ!" Tống Yến Lan ngỡ ngàng nửa ngày, cuối cùng phục hồi tinh thần, vẻ mặt vui mừng vỗ vai chồng.
Hoắc Nhất Minh cũng liên tục khen ngợi: "Còn không phải sao, chỉ có Thành Quân có tay nghề như vậy, đổi thành người khác, dù có cơ hội này, cũng không kiếm được khoản tiền này."
Đảng Thành Quân được hai người khen ngợi suốt, vẻ mặt lại không hề tự mãn, chỉ tranh thủ nhìn thoáng qua phía Hoắc Nhung, nói: "Về sau chỗ dùng tiền còn nhiều, phải kiếm nhiều một chút để tích góp."
Mấy người Hoắc Nhất Minh không rõ ý của anh, Hoắc Nhung lại hiểu rõ, chính là anh nói xa nói gần chuyện sinh con ấy mà.
Bản thân đồng ý muốn sinh cho anh một đứa con, tiếp đó bọn họ liền biến thành một nhà ba người ăn uống rồi, còn không phải chỗ dùng tiền sẽ nhiều sao.
Vành tai Hoắc Nhung đỏ ửng, núp ở chỗ anh trai chị dâu không nhìn thấy chọc Đảng Thành Quân một cái, lại bị anh bắt được cái tay, ở trong lòng bàn tay gãi hai cái.
Lúc trước Đảng Thành Quân nói muốn làm buôn bán, tuy Hoắc Nhất Minh ủng hộ, nhưng ít nhiều vẫn có chút lo lắng, hiện tại biết anh một lần có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, liền hoàn toàn thả lỏng, cực kì vui mừng, nếu không phải buổi chiều còn phải đi làm, bản thân còn muốn lôi kéo Đảng Thành Quân uống 2 ly.
Tống Yến Lan nghe vậy nói: "Hôm nay không được, chúng ta lại tìm lần khác, Tam Hưng, Tiểu Dung đã tới nhiều ngày như vậy, anh bận còn chưa nghiêm túc cùng ăn một bữa cơm đâu, nhân dịp chuyện vui lớn này, chúng ta tìm một dịp vui vẻ uống 2 ly."
Hoắc Nhất Minh tán thành không ngớt: "Được, buổi chiều anh liền đi xem khi nào có thời gian rảnh, gọi đồng đội kia của Thành Quân luôn, chúng ta cùng nhau uống 2 ly."
Bên Đảng Thành Quân cùng Hoắc Nhung khẳng định không có ý kiến gì, Hoắc Nhất Minh bận, thực sự đã lâu bọn họ chưa chính thức tụ họp ăn một bữa, chọn một thời gian cùng nhau tụ họp cũng rất tốt.
Đợi mọi người nói xong, Tống Yến Lan cuối cùng nhớ ra cô còn đang nấu ăn trong bếp, vội vã cầm lấy tỏi đi phòng bếp nấu cơm.
Đảng Thành Quân đứng dậy muốn hỗ trợ bị Hoắc Nhất Minh cản lại: "Mấy ngày tới em còn phải bận rộn, nhà chúng ta ăn cơm bình thường em không cần ra tay, anh hỗ trợ cho chị dâu em là được, hai đứa cứ ngồi thoải mái."
Nói xong đứng dậy vào phòng bếp hỗ trợ Tống Yến Lan.
Hoắc Nhung thấy một lúc nữa cơm mới xong, kéo Đảng Thành Quân nói: "Hôm nay không uống được rượu, chúng ta ra ngoài mua mấy chai nước ngọt đi."
Đậu que nóng hổi om mì kết hợp với nước ngọt, hương vị khẳng định ăn ngon.
Hoắc Nhung đề nghị, tất nhiên Đảng Thành Quân sẽ không từ chối, hai người vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy Hoắc Gia Hâm đang ngồi xổm bên cạnh đống đất, nghe nói cô nhỏ muốn ra cửa mua nước ngọt, Hoắc Gia Hâm vội vàng chạy chậm tới muốn đi cùng, Hoắc nhung vừa thấy nhanh chóng trốn ra sau Đảng Thành Quân, chỉ lộ ra cái đầu hỏi: "Hoắc Gia Hâm có phải cháu lại đi đào giun không?"
Lúc cô tới vừa mới bị bé làm sợ hãi, lúc này nói cái gì cũng không thể lại bị bé dọa sợ nữa.
Đảng Thành Quân thấy bộ dạng này của cô, liền biết trước đó cô bị nhóc con Hoắc Gia Hâm này dọa sợ rồi, cũng giúp đỡ ngăn cản không cho bé tới gần Hoắc Nhung.
Hoắc Gia Hâm thấy cô không ôm mình còn né tránh, nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ ra, biện hộ: "Không đào sâu."
Hoắc Nhung thấy tay bé trắng bóc, không dính chút bùn nào, lúc này mới thở phào đứng ra, dạy bảo chân thành nói: "Lần sau cô tới, cháu tuyệt đối không được đào giun nhé."
Hoắc Gia Hâm nhanh chóng gật đầu, bấy giờ Hoắc Nhung mới duỗi tay ôm bé.
Hai người cùng đưa Hoắc Gia Hâm đi Cung tiêu xã, mua 6 chai nước ngọt, 1 hào 1 chai, tiêu tổng cộng 6 hào.
Ngoài nước ngọt còn mua 2 hộp bánh quy sữa canxi và đồ ăn vặt, một nửa cho hai chị em Hoắc Gia Nhiên, một nữa giữ lại để Hoắc Nhung ăn dần.
Mua một đống đồ ăn, Hoắc Nhung thấy Đảng Thành Quân còn muốn đi dạo, túm lấy người đang chuẩn bị đi, Đảng Thành Quân lại đứng đó không nhúc nhích, chỉ vào 2 cuộn vải bông có họa tiết bên dưới quầy hàng nói: "Chúng ta mua mấy thước vải bông về đi."
Hoắc Nhung không hiểu ra sao: "Cần vải bông làm gì?"
Tuy vải bông kia chất lượng không tệ, nhưng họa tiết in lên không biết là con chuột hay con gấu dễ thương, cho dù làm quần áo mùa thu mặc bên trong, Hoắc Nhung đều cảm thấy không thích hợp, càng đừng nói hiện tại sắp vào mùa hạ, căn bản không cần loại quần áo màu thu này.
Đảng Thành Quân nhìn cô trả lời: "Làm 2 bộ quần áo trẻ em."
Hoắc Nhung nghe thế, đã rõ.
Cô không thèm nghĩ gì kéo Đảng Thành Quân ra cửa, tai đều đỏ: "Chưa có gì xảy ra cả, giờ anh mua nó làm cái gì."
Vẻ mặt Đảng Thành Quân lại rất nghiêm túc đứng đắn: "Chuẩn bị trước, tránh cho đến lúc đó quên mất."
Hoắc Nhung kéo người đi luôn: "Yên tâm đi, thật sự tới lúc đó, quên gì cũng sẽ không quên cái này."
Cho đến khi về tới nhà mặt Hoắc Nhung vẫn còn đỏ, cũng may hiện tại trời nóng, hai vợ cồng Hoắc Nhất Minh chỉ cho rằng cô ra ngoài đi dạo một vòng nên nóng, nên không hỏi nhiều, bằng không Hoắc Nhung không biết nói thế nào.
Hoắc Nhung đem đồ ăn vặt nhét vào tủ nhà Tống Yến Lan, thấy mì om đậu trên bàn, liền mở từng chai nước ngọt, đặt trên bàn.
Hai chị em Hoắc Gia Nhiên vừa thấy có nước ngọt, còn có mì om đậu yêu thích, lập tức đối với bữa cơm này vô cùng mong chờ, không cần người khác nói liền ngoan ngoãn chuyển ghế ngồi xuống.
Hoắc Nhung hít một hơi, cũng ngồi xuống.
Mỗi người một bát lớn mì om đậu, tất cả mì đều là Tống Yến Lan nhào thủ công rồi cắt, kích thước đồng đều, hấp trong nồi đến khi chín một nửa, xào chín thịt ba chỉ và đậu que, bỏ mì hấp trước đó vào om 10 đến 20 phút, hơi nước vừa khô thì đảo mì một lượt liền xong rồi, đựng trong bát màu sắc xinh đẹp thơm nức mũi, với một thìa dầu ớt đỏ au, miễn bàn mùi vị thơm bao nhiêu.
Hoắc Nhung một ngụm mì một ngụm nước ngọt, ăn không ngừng, bát hết bụng cũng đã tròn.
Ăn xong Hoắc Nhất Minh còn phải đi làm liền đi trước.
Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung không có chuyện gì làm, nhân dịp trời còn ánh sáng, Tống Yến Lan liền đưa hai người tới bờ con sông nhỏ đằng sau khu tập thể của nhà máy dệt đi dạo một vòng để tiêu cơm, đợi lúc mọi người quay về trời đã tối đen.
Khi hai người về tới nhà Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng vừa ăn xong, biết hai người hôm nay qua bên anh cả ăn đồ ngon, đều hối hận không có đi cùng, nhưng vừa nghe mọi người lần sau cùng nhau tụ họp uống rượu, lại lần nữa nâng cao tinh thần.
Hoắc Nhung đang cùng trò chuyện với Hoắc Tam Hưng, liền thấy Đảng Thành Quân vào phòng lục cái gì đó trong tủ, tới khi cô vào, anh cầm cuốn vở trong tay, đối diện đèn dầu nghiên cứu cái gì đó.
Hoắc Nhung đến gần dựa vào lưng Đảng Thành Quân, anh không quay đầu lại duỗi tay nhéo mặt cô.
Hoắc Nhung hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì buồn phiền ư?"
Đảng Thành Quân ừ một tiếng: "Hôm nay đi gặp anh Minh Sơn, anh ấy nói ông cụ mừng thọ kia thích ăn bánh ngọt, anh nghĩ xem có thể đưa bánh ngọt gì lên buổi tiệc hay không."
Hoắc Nhung nghe vậy cũng biết ý nghĩ của Đảng Thành Quân, ông cụ năm nay đã mừng thọ 80 rồi, thời buổi này có thể sống tới tuổi này đã coi là trường thọ rồi, con cháu nguyện ý ra nhiều tiền làm lớn như vậy, Đảng Thành Quân khẳng định cũng muốn thỏa mãn một chút nguyện vọng của ông cụ, trong buổi tiệc bánh ngọt có thể mang lên tuy không ít, nhưng không thể so sánh với cái khác, vốn dĩ làm rất phiền toái, còn có nhiều người như vậy, mỗi người một miếng cũng là công trình lớn.
Nếu muốn ăn ngon lại đẹp, tinh xảo còn không thể lãng phí nhiều thời gian, thật là chuyện phiền toái.
Hoắc Nhung thò đầu nhìn thoáng qua vở của Đảng Thành Quân, thấy trên đó đã viết vài loại, vẫn chưa có manh mối nào.
Bánh ngọt? Trong đầu Hoắc Nhung linh quang chợt lóe, nghĩ tới bánh sinh nhật.
Nhưng điều kiện hiện tại của bọn họ, muốn làm ra bánh kem giống hệt cái kia khẳng định là không thể, nhưng suy một ra ba, bánh sinh nhật làm không được, liền mượn kiểu của nó, làm bánh gạo sinh nhật cũng được a.
Trước đó Đảng Thành Quân làm bánh gạo cho cô, cô thấy ăn rất ngon, nếu lại thêm nhân bên trong và trang trí, chắc chắn sẽ không kém hơn bánh sinh nhật.
Nghĩ tới đây Hoắc Nhung vỗ vỗ vai Đảng Thành Quân.
"Nếu không thì hấp bánh gạo đi, thêm ít nhân, trên mặt có thể làm nhiều kiểu trang trí, đơn giản, đẹp còn ăn ngon."
Hoắc Nhung vừa nói vừa nhận bút từ anh, ở trên vở vẽ vài nét, đem ý tưởng của cô nói một chút với anh.
Đảng Thành Quân nghe xong, vẻ mặt lập tức sáng sủa lên hẳn.
"Có thể, là ý kiến hay."
Trọng điểm là các loại bánh ngọt khác anh có thể phải làm từng cái một, mà bánh gạo không cần, anh chỉ cần phân chia tốt các thứ, làm tốt việc chuẩn bị, sau đó liền có thể hấp ra một nồi rồi.
Hôm sau Đảng Thành Quân đúng hẹn đi gặp khách hàng, Hoắc Nhung cũng đi cùng.
Khách hàng là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi gọi là Triệu Trường Sơn, tương đương Đặng Hướng Văn, là con trai của ông cụ được mừng thọ. Nghe nói vẫn luôn ở thủ đô công tác, vì mừng thọ 80 tuổi của ông cụ mới đặc biệt trở về Bình thành.
Tuy anh ta có chút bản lĩnh nhưng nói chuyện, đối xử với người khác rất khách sáo, đối với buổi tiệc này không có yêu cầu khác, chỉ cần làm ông cụ vui vẻ hạnh phúc trải qua ngày sinh nhật là được, đến nỗi trong bữa tiệc dùng món gì, cần cái gì, anh ta đều không quản lí.
Muốn gì mấy người Hoắc Nhung cứ việc nói, tự nhiên có người giúp đỡ chuẩn bị trước.
Đảng Thành Quân mang người mà khách hàng sắp xếp mất cả ngày mua toàn bộ những thứ cần thiết trở về, sau đó liền bắt đầu việc chuẩn bị dài dằng dặc.
Hoắc Nhung là lần đầu đi theo Đảng Thành Quân xem anh làm việc, vừa mới bắt đầu ngày đầu tiên không quá bận thì còn được, hôm sau bận rộn lên hoàn toàn không có thời gian nhìn cô lấy một cái, tuy anh không phải tự tay làm mọi chuyện, việc nhỏ đều để người khác làm, nhưng Hoắc Nhung vẫn cảm thấy anh cực kì bận.
Thứ nào cần làm như thế nào, cái gì cần chiên qua dầu, cái gì cần trụng qua nước, cái gì cần ướp, cái gì cần hầm, ướp bao lâu hầm bao lâu.
Tất cả đều cần Đảng Thành Quân để ý quyết định mới được.
Hoắc Nhung đi theo anh xoay suốt một ngày, cho đến khi trời tối, bên Đảng Thành Quân còn một đống việc chưa làm xong, rốt cuộc cô không kiên trì nổi nữa, Đảng Thành Quân liền nhờ Lý Minh Sơn đưa người về nhà trước.
Trước khi đi, cuối cùng anh mới tranh thủ được một lát, đưa cô đến cửa nói hai câu, kêu cô về nhà ngủ sớm một chút, không cần đợi mình.
Hoắc Nhung gật đầu không nói gì liền đi.
Đến nửa đêm Đảng Thành Quân mới bận xong, về tới nhà lại thấy trong phòng đốt đèn, bếp lò đang đun nước, Hoắc Nhung ôm chăn đơn ngồi trên giường, đang mơ màng ngủ chờ mình.
Danh sách chương