Diệp Tiêu quay đầu lại, va phải đôi mắt căng tròn sáng lấp lánh như cún con, tràn ngập sự vui sướng và sùng bái dạt dào thì tức giận biến đi đâu hết, còn có chút… ngượng ngùng.

Anh cúi đầu, che miệng giả vờ ho một tiếng, vừa nhớ lại xem biểu hiện lúc nãy của mình có phải hơi quá khích rồi không? Bây giờ anh rất cảnh giác với thuộc tính ốc sên Lâm Đàm Đàm, lúc nào cũng chú ý không để hành vi của mình đi quá giới hạn.

Nhác thấy một đám người đang nhìn chằm chằm hai người họ, anh nghiêm mặt: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không hoàn thành công việc hôm nay đi.”

Mọi người nhanh chóng tản ra, tiếp tục hỗ trợ kiểm kê vật tư hoặc trông coi xe vật tư.

Diệp Tiêu chỉ có thể nói với Lâm Đàm Đàm: “Anh xin lỗi, lúc nãy làm liên lụy đến em rồi.”

Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Thật ra em không cảm thấy bị xúc phạm, câu đó thật ra chỉ là một câu nói ác độc vô nghĩa mà thôi. Nếu nói lời quá đáng hơn em cũng sẽ ra tay đánh hắn.” Cô cười híp mắt: “Nhưng anh ra mặt thay em, em rất vui. Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, lúc nãy anh ngầu lắm đó.”

Ánh mắt Diệp Tiêu hơi sáng lên: “Thật không?”

“Dạ, thật mà.” Lâm Đàm Đàm ra sức gật đầu, cô cảm thấy rất tiếc vì không mang di động hay máy ảnh để chụp lại cảnh vừa rồi. Ừ thì dù có mang theo cũng không thể lấy ra, chỉ có thể dùng đôi mắt của mình ghi lại thật kỹ, may là trí nhớ của dị năng giả rất tốt.

Cô bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, những việc đáng tiếc thế này nhiều lắm, nếu không thể ghi lại những cảnh tượng như vậy thì vẽ lại, quay về trước hết phải vẽ lại là được.

Nhưng cô không biết vẽ, không biết có dịp để học hay không nữa, vẫn nên nhờ Giang Hiểu Thiên làm cô một cái camera bí mật, mỗi ngày cô sẽ mang nó bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể ghi hình được.

Ấy, vậy có phải quá biến thái hay không? diễn- dan- LQD

Cô cứ nghĩ linh ta linh tinh như thế, biểu cảm trên mặt biến đổi thật quỷ dị. Diệp Tiêu không biết cô đang nghĩ gì nhưng tai vẫn nóng lên, chẳng lẽ… có chuyển biến tốt rồi à? Anh đắn đo nói: “Nếu hắn nhằm vào anh thì có nói cũng chẳng sao, nghe rồi thì thôi, nhưng hắn lại chỉ vào em…”

Anh còn đang vắt óc tìm từ thì Lâm Đàm Đàm đã nói: “Em biết, em biết!” Cô bày ra bộ mặt “em hiểu hết”: “Nhằm vào anh thì được, nhằm vào anh em của anh thì không được chứ gì. Em hiểu mà, nếu vừa rồi đổi lại là đám Mai Mai thì anh cũng sẽ tức giận thôi, đúng không!”

Diệp Tiêu: “…”

Diệp Tiêu vuốt mặt: “Ừ.”
diễn- dan- LQD

Anh em gì chứ, cô ấy định nghĩa quan hệ giữa bọn họ là thế à? Lần đầu tiên Diệp Tiêu cảm thấy muốn hộc máu.

Lâm Đàm Đàm nghĩ: Ôi, nam thần của mình đúng là ấm áp và biết bênh vực người mình quá đi mà, cảm thấy anh ấy đẹp trai quá đi! Không được, không thể nói thêm gì nữa, mắc công bị nhìn thấu mình mê trai. Cô nói: “Đột nhiên em nhớ ra em bỏ bệnh nhân để đến đây, cơm tất niên ăn không xong, bên này em đã xem rồi, bây giờ cũng nên về.”

Nhìn đồng hồ, còn chưa tới 3 giờ, còn rất nhiều thời gian. Tuy rằng bệnh nhân có số của cô đã được chia cho người khác nhưng có đến mấy chục người, dù chia ra mỗi người không tới một bệnh nhân nhưng cũng rất áp lực, dù sao những ca bệnh đưa đến tay cô đều là những ca nghiêm trọng nhất.

Diệp Tiêu khẽ nhíu mày: “Bây giờ?”

Vừa xảy ra chuyện bất ngờ về thực vật biến dị, anh lo lắng khi cô hành động một mình.

Lâm Đàm Đàm nói: “Anh yên tâm, khu lều trại đó cách núi rất xa, ở chỗ gần tường thành, xung quanh cũng không có cây cối gì cả, không sao đâu. Dù cho có xảy ra chuyện gì thì em cũng có thực lực để tự bảo vệ mình.”

“Đừng nói bậy.” Diệp Tiêu hết cách, ngẫm nghĩ rồi đồng ý. Anh bắt đầu tìm xem bên cạnh Lâm Đàm Đàm có những ai. Một mình Tưởng Trung Ý không đủ khiến anh an tâm, những bảo tiêu này đối diện nguy hiểm chân chính cũng không giúp được Đàm Đàm bao nhiêu.

Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên anh cảm thấy thủ hạ của mình -những người có thể thật sự tin dùng mà không phải dựa vào quan hệ thuê mướn quá ít. Hôm nay cùng nhau làm, việc ngày mai có thể trở mặt, những người như vậy dù là dị năng giả mạnh mẽ nhưng để họ ở cạnh Lâm Đàm Đàm, anh có thể yên tâm được sao? Mà anh thì lại không thể ở bên cô từng giây từng phút. diễn- dan- LQD

Diệp Tiêu bỗng cảm thấy trong lòng thật nặng nề.

Lâm Đàm Đàm thấy anh không trả lời một lúc lâu, lên tiếng hỏi: “Diệp Tiêu?”

Diệp Tiêu hoàn hồn: “Anh đưa em qua khu lều trại.”

“Không cần đâu.”

“Anh phải đến xem hoàn cảnh thế nào mới có thể yên tâm được.”

Lâm Đàm Đàm không lung lạc được anh nên chỉ có thể đồng ý. Đến nơi, vừa nhìn Diệp Tiêu đã nhíu mày, quả thật thoạt nhìn trông không giống một nơi có thể xuất hiện thực vật biến dị, nhưng hoàn cảnh lại quá tệ, so với chỗ ngày hôm qua còn tệ hơn. Dù đã cố gắng tìm một nơi bằng phẳng khô ráo sạch sẽ, một loạt lán trại gọn gàng chỉnh tề, nhưng bệnh nhân và những người nhà đi theo đều thật dơ dáy bẩn thỉu.

Một nơi như thế này…

Nếu là do anh quản lý tuyệt đối sẽ không để con người sinh sống trong hoàn cảnh thế này, đương nhiên cũng không thể để Lâm Đàm Đàm ngày ngày vào những nơi như vậy được.

Đột nhiên anh nghĩ đến ánh mắt ngầm ý cười nhạo và khinh miệt của Chu Nham, nhớ tới tên vô danh tiểu tốt dám nhảy ra nói nhăng nói cuội làm hại Lâm Đàm Đàm bị xúc phạm, tay anh bất giác siết chặt lại.

Anh im lặng rời đi, ngay cả Hứa Thiên Kim cũng chỉ nhìn qua cái rồi tha.

Bạch Trừng nhận thấy sự khác thường của Diệp Tiêu, nhíu mày nghĩ… thế là lại định cam chịu nữa à? Anh ta đã quá quen với việc Diệp Tiêu đánh hoài vẫn thua, người này dù là người đầu tiên trong đám bọn họ tìm được người trong lòng nhưng anh ta cảm thấy anh muốn dẫn đầu thoát ế thì vẫn khó lắm.

Thôi kệ, anh ta đến hỏi: “Không khác mấy so với dự đoán của tôi, còn khoảng 500 tấn lương thực và rất nhiều vật dụng sinh hoạt, cậu định xử lý thế nào?”

500 tấn lương thực cũng không nhiều nhưng đủ cho một triệu người ăn mấy ngày, nếu số người giảm bớt thì còn có thể kéo dài lâu hơn.

Đột nhiên Diệp Tiêu hỏi: “Hiện nay có bao nhiêu dị năng giả thiên hướng gieo trồng?”

Bạch Trừng ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời rất nhanh: “Theo tôi biết, trong cả căn cứ hiện nay có hơn ngàn dị năng giả mộc hệ, trong đó năng lực thiên hướng gieo trồng chiếm khoảng hai phần ba.”

“Quá ít.” Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn đủ loại xe tốt xấu đang đỗ lại trong bãi đổ xe có vẻ lộn xộn hoang vắng, lại nhìn về phía những kiến trúc hỗn loạn cao thấp ở phía xa trong căn cứ.

“Hôm nay, lúc ra ngoài tôi nhìn thấy tất cả ruộng đất đã ngập cả rồi, một cái cây cũng không thu về được.” Tuy rằng mùa đông ruộng đồng vốn chẳng có bao nhiêu hoa màu nhưng kết quả này vẫn chặt đứt hi vọng của rất nhiều người. Trong căn cứ có không ít người muốn xem thử mảnh ruộng phía sau căn cứ, đi xa một chút cũng được.

“Lương thực dự trữ của Ninh thị đã tiêu hao gần hết, chỉ còn lại một kho lúa nhỏ cuối cùng vẫn chưa động tới, cậu cảm thấy tất cả lương thực còn lại đủ duy trì được mấy ngày?”

Vẻ mặt Bạch Trừng lạnh đi: “Trong một tháng, căn cứ tất loạn. Nhưng cùng lắm loạn một trận, người còn sống sót hẳn có thể tìm được đường sống cho mình. Trong thành phố vẫn còn đồ ăn, thành phố này hết rồi, thành phố khác vẫn còn, kho lúa cả nước vẫn có thể cung cấp lương thực cho nhân dân cả nước trong hai ba năm mà. Đó là chưa bàn đến bây giờ dân số giảm mạnh… Nếu không vẫn có thể đi hái rau dại, tìm các loại lương thực từ thiên nhiên, động vật biến dị không phải có thể ăn được sao? Thực vật biến dị chắc là cũng có thể ăn được, chờ ổn định lại là có thể bắt đầu tái sản xuất. diễn- dan- LQD

Anh ta không hề lo lắng chút nào về tương lai, chỉ là nguy cơ lương thực trước mắt mà căn cứ Ninh thị gặp phải quả thật là một nan đề khó giải. Cho nên thậm chí có người còn mong trận cảm cúm này càng kinh khủng hơn nữa, mang đi càng nhiều sinh mệnh để những người còn sống sót say này có thể được càng nhiều tài nguyên sinh tồn.

Bọn họ vốn đã định ngoảnh mặt làm ngơ, nếu nguy cơ sớm hay muộn gì cũng sẽ bùng nổ, nhất định phải có một nhóm người phải chết thì những người bệnh và đám người khác, theo tình hình chung thì chẳng có gì khác nhau, nghiêm khắc mà nói thì người bệnh mất sớm ngược lại còn có lợi hơn.

Dù sao những người bị bệnh thể chất vốn đã kém hơn. Đương nhiên điều này cũng không phải tuyệt đối, những người sống trong phòng ở tốt đẹp, ngày mưa không cần ra ngoài bôn ba vì kế sinh nhai vẫn có đầy đủ lương thực, vật dụng để giữ ấm thì muốn bị bệnh cũng khó.

Tóm lại đây là một sự lựa chọn tàn nhẫn.

Nhưng Lâm Đàm Đàm muốn cứu người.

Vì thế, sau khi Diệp Tiêu suy xét, anh tìm Lữ Kiếm Bình bàn bạc. Lữ Kiếm Bình bị thuyết phục- nếu nhóm người bệnh có thể giữ lại, khả năng sinh tồn của họ sẽ mạnh hơn những người chưa từng bị bệnh. Việc này là có chứng cứ, sau khi khỏi hẳn, thể chất con người sẽ được tăng cường. Cứ nhìn những người trong đoàn xe Dương thị sau khi bị bệnh được Lâm Đàm Đàm chữa khỏi thì rõ, đó là chưa kể tỷ lệ dị năng giả sinh ra từ quần thể bệnh nhân rất cao.

Nếu không có lý do này, chỉ bàn về lòng yêu đồng bào, Lữ Kiếm Bình không thể đầu tư nhân lực không công thế được.

Diệp Tiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng anh nói: “500 tấn lương thực này chúng ta giữ lại 100 tấn, còn lại giao cho Lữ Kiếm Bình đi, tôi sẽ trao đổi với ông ta dùng đồ cho tốt.”

Bạch Trừng ngước nhìn anh, giao cho Lữ Kiếm Bình anh ta cũng không bất ngờ, dù sao vẫn tốt hơn cho Lý Quần tạo ra một trận mưa gió còn lớn hơn nữa, nhưng... “Để lại 100 tấn? Có phải hơi ít không?”

“Mời chào một ít người, dị năng giả hay người thường đều được, phải xem trọng năng lực và đạo đức, quan trọng nhất là dị năng giả thiên hướng gieo trồng, có năng lực trị bệnh cũng được, cần chất lượng, không cần số lượng...”

Diệp Tiêu chậm rãi nói, Bạch Trừng càng nghe mắt càng sáng rỡ nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Sao đột nhiên cậu lại đổi ý? Không phải cậu đã nói muốn về thủ đô à?”

“Tôi có thể một mình về thủ đô xem thử, không ảnh hướng đến những việc này. Trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ xảy ra mà không làm gì cả thì đâu phải việc chúng ta nên làm?” Diệp Tiêu cười nói, hàng lông mày đã giãn ra, khí chất sáng sủa thoải mái giống như có gì đó vẫn luôn âm thầm đè nén anh đã giảm đi một chút: “Lúc trước là do tôi nghĩ không chu đáo.”

Anh một lòng muốn về thủ đô, nếu không bị mưa gió vây khốn chỉ sợ đã sớm rời đi rồi. Căn cứ Ninh thị chưa bao giờ nằm trong kế hoạch ở lại lâu dài của anh, khoảng cách giữa thủ đô và nơi này cũng quá xa xôi, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm. Anh không thể mang theo quá nhiều người nên dứt khoát không cần bất cứ người dư thừa nào cả.

Nhưng hôm nay đột nhiên khiến anh hiểu rõ, nếu ngay cả ở một căn cứ nhỏ mà anh còn bị vướng tay vướng chân thì đến thủ đô có thể làm được gì cơ chứ? Ở chỗ này, một tên thủ hạ nho nhỏ nào đấy của Lý Quần cũng dám nhảy ra trước mặt mình, thủ đô càng nhiều nhân vật lớn thì phải gặp bao nhiêu áp lực.

Bản thân anh không thèm để ý nhưng anh không thể để người bên cạnh mình chịu uất ức được.

Nếu không đủ mạnh sao có thể nghĩ đến bảo vệ người khác, một cá nhân mạnh mẽ thì vẫn còn kém lắm. Thời đại này nếu không có thế lực của chính mình thì sẽ vĩnh viễn thuộc tầng lớp bị khinh thường.

Anh nói với Bạch Trừng: “Lão Bạch, có lẽ nắm giữ thế lực của riêng mình trong tay mới là con đường yên ổn chân chính của chúng ta.”

Trong lòng Bạch Trừng đã muốn cảm ơn trời đất, cuối cùng thì anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nhưng cái gì đã khiến anh đột nhiên có giác ngộ như vậy?

Anh ta nghĩ mãi, nghĩ tới lần xung đột vừa rồi, sau đó cũng mơ hồ hiểu ra tâm tình của Diệp Tiêu.
Người trong lòng bị một đám lâu la nho nhỏ khiêu khích ngay trước mắt, thật mất mặt, mà thấy người trong lòng phải hứng chịu lửa giận của người ta thì càng khó chấp nhận được nhỉ?

Trước có Chu Tín, giờ là phe Lý Quần, cứ tiếp tục như vậy lỡ sau này gặp người có năng lực hơn thì sao? Hoặc lỡ đâu khi mình không nhìn thấy, có ai đó chạy tới trước mặt cô ấy hất hàm sai khiến, thậm chí tốn thương cô ấy, nghĩ tới cũng phát điên rồi ha?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện