Khi Lâm Đàm Đàm tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm, dưới người có lót một tấm đệm mềm mại, trên người có tấm chăn ấm áp còn vương mùi mới nhưng không khó ngửi.

Dưới đầu cô còn một cái gối.

Vừa nhìn xung quanh, à, vẫn còn trong căn tin. Cô nằm trên chiếc giường do mấy cái bàn ăn ghép lại, Diệp Tiêu đang ở ngay bên cạnh. Anh ngồi trên ghế, hơi dựa vào bàn, hai mắt nhắm lại, không biết có đang ngủ hay không. Dù đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng cơ bắp cả người anh vẫn căng chặt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy, ứng biến với tất cả nguy cơ có thể xuất hiện.

Có một tiếng ngáy truyền đến từ cách đây không xa. Cô quay đầu nhìn lại, là Mai Bách Sinh, anh ta cũng nằm trên mấy cái bàn giống cô, ngủ quá ngon luôn.

Lâm Đàm Đàm nhẹ nhàng xốc chăn, chuẩn bị đứng lên, cô đã cố gắng cử động thật nhẹ nhàng nhưng Diệp Tiêu vẫn mở mắt ra ngay.

Ánh mắt anh rất tỉnh táo, thấy Lâm Đàm Đàm đứng lên, anh lập tức đến chỗ cô: “Sao vậy?”

Lâm Đàm Đàm nhìn quanh, không muốn nói, nhưng nhìn cái người đang nhìn cô, cô đành phải lí nhí: “Em đi toilet.”

Cô bị mắc tiểu đến tỉnh.

Diệp Tiêu im lặng đỡ cô dậy, mang giày cho cô.

Lầu 1 có toilet, nếu không lúc này chắc càng thêm xấu hổ.

Lâm Đàm Đàm đã nhịn một thời gian dài, chủ yếu là do tay bất tiện, nhìn cái đầu như ổ gà và gương mặt bẩn như mèo của mình ở trong gương, cô thở dài. Mình còn thứ gọi là hình tượng nữa sao? Cô mở vòi nước, vết máu đông lại trên tay phải rất khó rửa sạch, xoa nửa ngày mới cọ ra được một ít, thuận tay cọ vào quần áo, vuốt tóc vài cái rồi mới ra ngoài.

Không ngờ Diệp Tiêu bưng một chậu nước nóng từ trong bếp ra: “Đến đây.”

Lâm Đàm Đàm bước qua, Diệp Tiêu cho cô ngồi xuống. Anh kiểm tra tay trái của cô trước, phát hiện miệng vết thương đã lành được kha khá, những chấm xuất huyết cũng sắp biến mất hết. Anh vắt khô miếng vải bông mềm trong chậu nước, lau phần da xung quanh của cô một chút. Sau đó, anh ra hiệu cô đưa tay phải qua, Lâm Đàm Đàm do dự đưa tay ra. Tay cô bị anh nắm lấy, đặt vào trong chậu nước, chà rửa sạch vết máu trên bàn tay cô.

Lâm Đàm Đàm đỏ mặt, nhất thời không dám thở ra tiếng: “Cái này em tự làm được mà.”

Diệp Tiêu nói: “Dù sao em cũng phải để anh làm chút gì đó cho em chứ, việc này đâu có đáng gì đâu.”

Lâm Đàm Đàm im lặng trộm ngắm anh một lát, cảm thấy lúc này chắc là anh cảm thấy nợ cô nhiều lắm, anh đang cắn rứt lương tâm. Cô nói: “Thật ra sau này tay em có thể mọc lại mà. Anh… Anh đừng bị áp lực tâm lý.”

Diệp Tiêu ngạc nhiên, đột nhiên ngước mắt lên: “Thật không?”

“Dạ.” Lâm Đàm Đàm gật đầu khẳng định. Kiếp trước cô có thể giúp bệnh nhân mọc lại đầy đủ tay chân, đến phiên cô thì đương nhiên cũng như vậy. Tuy nhiên, cô phải đạt được trình độ lúc trước mới được, đây chắc là chuyện rất lâu sau này.

Diệp Tiêu như trút được gánh nặng, anh dịu dàng cười: “Vậy thì tốt. Nhưng bây giờ em vẫn chưa phục hồi lại, anh chăm sóc em là lẽ đương nhiên.”

Lâm Đàm Đàm: “…” Thôi được, anh vui là được rồi.

Vất vả lắm mới rửa sạch được cái tay, nước thật dơ. Lâm Đàm Đàm cho rằng thế là xong, ai ngờ Diệp Tiêu lại thay một chậu nước và một chiếc khăn lông, vắt khô nó cho cô: “Lau mặt đi.”

“… Dạ.” Lâm Đàm Đàm áp chiếc khăn lông nống hổi lên mặc, đầu trống rỗng. Tưởng tượng được không? Có một ngày nam thần sẽ đích thân đưa khăn lông cho mình!

Lau mặt xong, cô cảm thấy mát mẻ thoải mái hơn rất nhiều. Lâm Đàm Đàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, Diệp Tiêu lại rút ra một cây lược: “Anh giúp em chải đầu nhé?”

“Để em để em, em tự làm được thật mà!”

Một tay vẫn có thể chải đầu!

Kết quả là, cô phát hiện tóc mình rất rối, chiếc lược đi xuống một chút đã bị đuôi tóc giữ chặt lại. Lâm Đàm Đàm giật vài lần, tóc sắp đứt hết nhưng chỗ rối chỉ càng rối hơn. Cuối cùng, cả lược và tóc đã bị một đôi tay nắm lấy.

Diệp Tiêu cúi đầu, vô cùng nhẫn nại tháo tóc rối cho cô.

Mặt Lâm Đàm Đàm càng đỏ hơn, cô nhỏ giọng nói: “Em đã mấy ngày không gội đầu rồi…. Phải rồi, hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày 4, em ngủ từ lúc 10 giờ sáng, bây giờ đã là 5 giờ.”

Lâm Đàm Đàm quả thật không biết giấu mặt đi đâu. Cô đến đây vào ngày 1, trước ngày 1 thân thể này có tắm chưa thì không biết, dù sao cô cũng đã ít nhất ba ngày không tắm rửa gội đầu rồi. Ngẫm lại ba ngày nay cô đã bôn ba, dính bao nhiêu tro bụi, chảy biết bao mồ hôi, mái tóc này chính cô vuốt lên còn thấy ghét, người cô sớm bốc mùi.

Lâm Đàm Đàm càng nghĩ càng thẹn thùng, đầu cúi càng thấp, cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào. diễn đàn Lê Quý Đôn

Diệp Tiêu nhìn lỗ tai cô đỏ rực lên, cảm thấy có chút buồn người. Anh không biết tại sao cô bé này lại sĩ diện như vậy. Chỉ trong khoảng thời gian rửa tay, chải đầu cho cô, cô đã thay đổi hơn một chục loại biểu cảm, tâm tư vẫn ngây thơ đơn giản, giống như mất một tay chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.

Diệp Tiêu không biết anh nên cảm thấy may mắn hay sốt ruột vì cái tính cách này của cô nữa.

Anh nói: “Hôm qua đám người Bạch Trừng đã thanh lý tòa nhà công sở bên thành Tây một lần, hôm nay lại dọn dẹp hai căn chung cư, em thích ở tầng mấy, em kêu bọn họ chừa cho em một nhà.”

“Có chung cư? Cái loại nhà đầy đủ tiện nghi hả?”

“Nhà bên kia đều là nhà mới, số người vào ở không nhiều, nhưng cũng được trang hoàng đẹp đẽ, chỉ sợ không có đầy đủ tất cả các loại gia cụ.”

“Không phải nhà gỗ là tốt rồi, cho em một nhà ở tầng dưới đi.” Lâm Đàm Đàm đoán giờ cũng đã mất điện, ở trên tầng cao không có thang máy thì lên xuống bất tiện.

Đến lúc có nhà riêng của mình, thế nào cô cũng phải tắm rửa sạch sẽ đàng hoàng!

Thấy cô vui vẻ trở lại, Diệp Tiêu cũng cười. Quả nhiên chiêu này dùng được.

Anh nói: “Mấy người bọn anh tạm thời đang ở tầng 3 của một căn chung cư, giữ cho em nhà kế bên nhé? Ở gần nhau dễ chăm sóc nhau hơn.”

“Dạ dạ, được, chừng nào chúng ta về?” Lâm Đàm Đàm muốn tắm rửa gội đầu lắm rồi.

“Hôm nay trễ rồi, mai đi.” Diệp Tiêu cuối cùng đã chải đầu cho cô xong, tết tóc không xong nên đành dùng một sợi dây chun cột tóc đơn giản cho cô, rửa tay, nấu cháo cho cô.

Đặt cháo nóng hầm hập trước mặt cô, anh nói: “Bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều loài chim biến dị, không thể dùng máy bay trực thăng, ngày mai chúng ta vẫn nên ngồi xe vậy. Ăn xong em tiếp tục ngủ đi, ngày mai còn phải vất vả một chuyến.”

“Dạ dạ!” Lâm Đàm Đàm ngoan ngoãn nghe lời, ăn hai chén cháo lớn, lấp đầy cái bụng đói meo được bảy tám phần. Căng da bụng chùng da mắt, cô chui vào trong chăn, chốc lát sau lại ngủ.

Cả buổi tối trôi qua trong tiếng ngáy của Mai Bách Sinh, bên ngoài căn tin tựa hồ có tiếng chim mổ “cốc cốc” vào cửa thủy tinh. Lâm Đàm Đàm bị đánh thức vài lần, nhưng cô không sợ, cô có thể cảm giác được tiếng của Diệp Tiêu đang ở bên cạnh. Có anh ở đây, cô không cần sợ gì cả.

Ngày hôm sau, Lâm Đàm Đàm tỉnh dậy, tinh thần sáng láng. Mai Bách Sinh ngủ như heo chết cũng bị đánh thức. Ba người chuẩn bị xong, xe cũng từ bên ngoài đến, lần này Bạch Trừng bên kia cử những người có kinh nghiệm đến.

Ngoại trừ những người không có giá trị vũ lực nên không đến giúp như Giang Hiểu Thiên và Trình Kỳ Nam, bốn người khác ai cũng đến, điều này biểu hiện họ rất trịnh trọng. Họ kích động ôm lấy Mai Bách Sinh, vui vẻ vì anh em mình sống lại.

“Ngày hôm qua chúng tôi đã muốn đến đây, nhưng máy bay trực thăng không thể bay được, đội trưởng nói bên này vẫn ổn nên cũng không dám sang đây. Nhóc con, cậu đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phúc tới cuối đời luôn nha!” Chung Hùng vỗ vai Mai Bách Sinh, nói.

“Ây da, anh nhẹ tay thôi. Đàm Đàm nói bả vai em biến dạng, còn chưa khỏi đâu!” Mai Bách Sinh nhe răng trợn mắt, miệng vẫn không ngừng cười, cười toe như một đóa hoa luôn.

Bốn người đến cảm ơn Lâm Đàm Đàm, họ không nói nhiều lời, nhưng đó là lòng biết ơn chân thành tha thiết, không lời nào có thể tả được hết.

Lâm Đàm Đàm đội một chiếc mũ lưỡi trai, cái này là do Diệp Tiêu làm cho cô. Anh biết chắc là cô không muốn cho những người khác nhìn thấy mái tóc rối bù của mình. Cô còn mặc một chiếc áo khoác mới hơi rộng, cũng do Diệp Tiêu làm, hoàn mỹ che đi cánh tay trái của cô.

Cô cười nói: “Em đã có năng lực này, đương nhiên em không thể trơ mắt nhìn Mai Mai chết.”

Bốn người nhìn cánh tay trái của cô, vẻ mặt có hơi phức tạp, xem ra ai cũng biết chuyện cô bị cụt tay. Lâm Đàm Đàm có thể chấp nhận để Diệp Tiêu giúp đỡ cô bằng nhiều cách vì cô tàn tật, nhưng cô không thích bị người khác nhìn với ánh mắt đồng tình hay áy náy.

Cô thoải mái cười nói: “Hơn nữa, tay em còn có thể mọc ra, cũng không thiệt thòi gì.” Quả nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt của bọn họ thoải mái hơn một chút, dường như còn cảm thấy rất hứng thú với việc cụt tay vẫn có thể mọc lại được.

Lúc này, Diệp Tiêu nói: “Đi thôi.”

Bọn họ lái đến hai chiếc xe, hai chiếc xe đều có sàn xe cao và tính năng vượt địa hình tuyệt hảo, trông thật khí phách. Xem ra bọn họ không chỉ thanh lý hai tòa nhà mà còn tìm ra không ít thứ tốt, ngồi xe này là điểu thương hoán pháo (*) rồi.

(*) Điểu thương hoán pháo= súng bắn chim đổi pháo [鸟枪换炮] [Thành ngữ,  ý nghĩa: hình dung tình huống hoặc điều kiện chuyển biến lớn theo chiều hướng tốt đẹp] (Nguồn:  truyen.buitrieu.com)

Có hai chiếc xe này, chim zombie chỉ có thể gõ vào cửa sổ đến khi tự làm choáng mình, họ sẽ thuận lợi chạy một mạch về. Nhưng Lâm Đàm Đàm nhận ra, chim zombie thật sự nhiều lắm, dọc đường đi, trên mái hiên, ngọn cây, dây điện, đâu đâu cũng thấy chúng. Chúng nó to cỡ lòng bàn tay hoặc còn to hơn, xem ra chúng vốn dĩ là những loài chim nhỏ như chim sẻ.

Có một điều đáng an ủi, không phải tất cả bọn chúng đều là chim zombie, chim biến dị chiếm đa số. Trong hai loại này, loại trước có thể cảm nhiễm người thành zombie, loại sau thì không, chúng giống như dị năng giả của con người vậy. Mặc dù động vật biến dị sẽ không gây cảm nhiễm cho con người, nhưng chúng nó tranh giành thức ăn với con người, cũng là một thách thức lớn đối với sự sinh tồn của con người.

Chưa đến 10 giờ sáng, họ đã về đến thành Tây.

Chỉ mới ba ngày không về, nơi đây thay đổi rất nhiều. Từ xa đã thấy rất nhiều trạm gác, còn làm rất nhiều chướng ngại vật để ngăn cản zombie, đằng sau những chướng ngại vật đó là khu vực tương đối an toàn. Tòa nhà công sở, khu thương mại, bên cạnh là khu chung cư đã được dọn sạch, tất cả những khu vực đó đều nằm trong khu vực an toàn.

Nhưng có lẽ là do chim biến dị nên cũng không có mấy người rãnh rỗi đi lại bên ngoài.

Bây giờ, đám người Bạch Trừng đã chuyển đến ở trong khu chung cư số 1, cách tòa nhà công sở mấy trăm mét. Đây là một tòa nhà cao 22 tầng, nhưng trước mắt chỉ có người ở từ tầng 8 trở xuống.

“Đêm qua khu vực này đã mất điện rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ cúp nước.” Lúc lên cầu thang, Bạch Trừng nói.

Tám người bọn họ chọn nhà 301, đây là loại nhà cho người giàu, bốn phòng hai sảnh. Bọn họ chia nhau hai người ở một phòng là đủ rồi, nhưng thêm Lâm Đàm Đàm thì có hơi bất tiện. Dù sao nam nữ có khác, nhưng Lâm Đàm Đàm đang trong tình trạng này, không chăm sóc cô thì không thể nào nói nổi. Thế nên, cô đồng ý ở nhà 302 cũng xem như giải quyết một vấn đề khó cho Bạch Trừng.

Nhà 302 ở ngay cạnh nhà 301, vừa khéo là loại nhà cho người nghèo, đủ cho một người ở. Lâm Đàm Đàm nghĩ đến nhà mới của mình thì có vẻ rất vui. Bạch Trừng hiển nhiên cũng rất có tâm, trong phòng có đầy đủ gia cụ, khiến cô không cần phải bận tâm gì cả.

Cô vừa mới thu xếp ổn thỏa, khuyên được cái người vẫn không yên tâm về cô là Diệp Tiêu đi, lại có một người đến gõ cửa. Vừa mở cửa ra, là bà Từ và bảo mẫu của gia đình bà.

Hai người ôm không ít đồ tới. Lâm Đàm Đàm vội mời họ vào. Bà Từ đặt tất cả mọi thứ lên ghế sofa, cười mói: “ Hôm qua chẳng phải mọi người vơ vét khu thương mại sao? Trong đó có rất nhiều đồ, nhưng đám người đội phó Bạch là đàn ông cả nên họ nhờ bà chọn cho con vào bộ quần áo và những vật dụng hằng ngày của con gái. Bà để hết trong đây, con xem thử có vừa lòng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện