Ân Tử Mạch đem đầu chôn trước ngực Cố Thừa, mặt đỏ tai hồng, đôi tay nắm chặt vạt áo Cố Thừa, cả người làm đà điểu (1).
(1) Đà điểu khi sợ hãi thường hay chúc đầu xuống cát, nhưng ở đây tiểu Mạch nhà ta là xấu hổ mà chôn đầu vào cơ ngực tiểu Thừa nha.
Cố Thừa hơi sửng sốt, trước đây hắn cùng Ân Tử Mạch thổ lộ, Ân Tử Mạch luôn nói gần nói xa, nhưng hôm nay vì sao cảm giác không giống nhau? Tránh ở trong ngực hắn là chuyện như thế nào?
Bất quá đối với Ân Tử Mạch có việc liền trốn đến trong lòng hắn, Cố Thừa tỏ vẻ phi thường vừa lòng.
"Mạch Nhi?" Hắn nhẹ gọi một tiếng, Ân Tử Mạch trước sau không chịu ngẩng đầu, hơn nữa sau khi hắn gọi một tiếng, Ân Tử Mạch cơ hồ đem cả người đều rúc vào trong lòng hắn.
Cố Thừa tinh tế tưởng tượng, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm lớn mật!
Hay là...... Mạch Nhi thông suốt?!
Nghĩ tới ý này, Cố Thừa tức khắc cả người đều hưng phấn, hắn muốn nâng mặt Ân Tử Mạch lên, lại phát hiện Ân Tử Mạch gắt gao mà nắm lấy quần áo hắn chính là không chịu ngẩng đầu.
Bộ dáng này là bởi vì quá thẹn thùng sao?
Như vậy về sau có phải Mạch Nhi một khi thẹn thùng liền trốn vào trong lòng hắn hay không?
Ngọa tào nhân sinh tức khắc tốt đẹp lên mấy bậc!
Cố Thừa một bên vui sướng hài lòng mà tưởng tượng tương lai hạnh phúc khi Ân Tử Mạch chủ động nhào vào trong ngực hắn, một bên lại nghĩ đến làm như thế nào đem đầu tiểu đà điểu nâng lên.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn giơ tay điểm một huyệt trên người Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch tức khắc không khống chế mà nở nụ cười, hơn nữa cười cả người phát run.
"Mạch Nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu." Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn cười, nói.
Ân Tử Mạch một bên cười một bên ra dấu cho hắn: "Mau...... Mau cho giải huyệt cho ta......"
Cố Thừa giơ tay cởi bỏ huyệt cười của hắn, sau đó chế trụ mặt hắn, nói: "Mạch Nhi, ngươi có phải cũng đối ta có cảm giác?"
Ân Tử Mạch đỏ mặt không chịu nói chuyện.
Trầm mặc chính là cam chịu, đặc biệt cùng trước kia nếu không phải là chuyển sang đề tài khác thì chính là trừng hắn, Ân Tử Mạch lúc này trầm mặc, ở trong mắt Cố Thừa chính là biến tướng thành khẳng định.
Cố Thừa không biết nên như thế nào hình dung việc mừng như điên lúc này, cùng nói với việc hắn luyện thành bóng kiếm nhập thân cùng quang ảnh chi kiếm có khi còn kích động gấp trăm lần.
Hắn nhịn không được nhếch môi cười lên tiếng, rồi lại sợ là chính mình đoán sai, muốn mở miệng xác nhận một chút nhưng lại lo lắng vạn nhất sự thật là hắn một bên tình nguyện, như vậy tâm tình của hắn có thể từ mừng như điên nháy mắt nhảy xuống đến đáy vực.
Cố Thừa cứ như vậy lo được lo mất, rồi lại không nhịn được vui vẻ mà nở nụ cười, mắt vẫn luôn nhìn Ân Tử Mạch, cơ hồ chớp cũng chưa chớp một chút.
Hắn thấp giọng nói: "Mạch Nhi, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu."
Ân Tử Mạch tò mò mà nhìn hắn, Cố Thừa nói: "Ngươi chán ghét ta sao?"
Ân Tử Mạch lập tức lắc đầu.
Cố Thừa trên mặt tươi cười nhiều hơn một phân, tiếp tục nói: "Thời điểm cùng ta ở bên nhau vui vẻ sao?"
Ân Tử Mạch gật đầu.
Cố Thừa trên mặt tươi cười nhiều hơn hai phân: "Nguyện ý tiếp tục cùng ta ở bên nhau sao?"
Ân Tử Mạch gật đầu.
Cố Thừa tươi cười đầy mặt, lại không có tiếp tục hỏi.
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt, kỳ thật khi Cố Thừa hỏi hắn cái vấn đề thưa nhất, hắn liền chuẩn bị tốt tâm lý chờ Cố Thừa hỏi có thích hắn hay không.
Kết quả Cố Thừa không hỏi.
Ân Tử Mạch không quá hiểu, chớp chớp mắt vẻ mặt hoang mang.
Cố Thừa nhéo nhéo chóp mũi hắn, cười nói: "Ngươi đều nguyện ý cùng ta cả đời, cái vấn đề cuối cùng kia hỏi hay không hỏi có quan hệ gì?"
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn nhìn Cố Thừa cười vẻ mặt thỏa mãn, đột nhiên nảy lên một cỗ dũng khí.
Hắn nói: "Cố Thừa, ta có khả năng...... Thích ngươi." Hắn cứ như vậy nói ra, không hề khó khăn như trong tưởng tượng, ban đầu hắn cho rằng nói ra lời thích Cố Thừa, sẽ dùng dũng khí hắn sở hữu, nhưng sự thật là, hắn nói ra, ngược lại cảm thấy dị thường nhẹ nhàng.
Cố Thừa sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ như điên, hắn đứng lên ức chế không được mà cười, hướng cửa đi hai bước nghĩ đi ra hét lớn một tiếng, lại ở thời điểm đi tới cửa quay thân trở về, cúi đầu nghiêm túc mà nhìn Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch cùng hắn đối diện, hai người trong mắt đều mang theo rung động của mỗi tình đầu cùng ngọt ngào, lúc này bọn họ, hạnh phúc chỉ cần một ánh mắt, là có thể ngây ngốc mà cười cả ngày.
Hai người nhìn nhau mà cười, ngây ngốc mà nhìn lẫn nhau, trong mắt cũng chỉ có hình ảnh của nhau. Ân Tử Mạch ngồi, Cố Thừa đứng, hai người cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn nhau, nhìn nhìn, liền nhịn không được cười càng thêm ngọt ngào.
Cố Thừa gầm nhẹ một tiếng, một phen bế Ân Tử Mạch lên ở trong phòng xoay mấy vòng, kích động mà cười: "Mạch Nhi, về sau ngươi chính là người của ta!"
Ân Tử Mạch có điểm ngượng ngùng, nói: "Ngươi đừng nói như vậy." Cảm giác có điểm não tàn nhàn nhạt......
Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nói: "Cái kia đổi thành về sau ta chính là người của ngươi."
Ân Tử Mạch: "......"
Cố Thừa không rảnh lo cái khác, ôm hắn vẫn luôn ở trong phòng xoay, xoay đến Ân Tử Mạch cũng váng đầu hoa mắt, đang muốn bảo hắn đừng nhúc nhích, Cố Thừa lại đột nhiên đứng lại, bế ngang hắn, cong lưng hôn lên bờ môi của hắn.
Cố Thừa đã hôn hắn rất nhiều lần, nhưng lúc này cảm giác so trước kia bất luận cái gì cũng mãnh liệt hơn, Ân Tử Mạch có thể rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi Cố Thừa ấm áp, ôn nhu mà ở trong miệng hắn quấy, loại cảm giác này đã ngọt ngào lại hạnh phúc, khi Cố Thừa cuốn lên đầu lưỡi của hắn hút, mút, cả người hắn run lên, giống như là bị một dòng điện đánh trúng, làm đầu ngón tay đều nhẹ nhàng mà rung động.
"Mạch Nhi...... Khụ......" Ân Tử Uyên vọt tiến vào, sau đó......
Hắn nhanh chóng lui ra ngoài, còn săn sóc mà giúp bọn hắn khép cửa phòng lại, ở cửa nói một câu: "Các ngươi từ từ, chúng ta không vội, Mạch Nhi không có việc gì là tốt rồi."
Ân Tử Mạch: "......"
Cố Thừa không hề bị quấy rầy, vẫn như cũ mà ôm Ân Tử Mạch hôn mặt hắn.
Ân Tử Mạch da mặt cuối cùng không có dày như Cố Thừa, đẩy đẩy Cố Thừa, ý bảo hắn dừng lại.
Cố Thừa không tha mà dùng sức hôn trán hắn một cái, sau đó đem hắn buông xuống.
Ân Tử Mạch cảm thấy mặt giống như bị lửa đốt mà nóng bỏng, hắn giơ tay sờ sờ mặt, nói: "Mặt ta có phải thực hồng hay không?"
Cố Thừa cười nói: "Đẹp như hoa đào."
Ân Tử Mạch: "......"
Bọn họ đi ra ngoài, Ân Tử Uyên liền hỏi: "Nhanh như vậy?"
Cố Thừa: "......"
Phong Lai cùng Kỳ Lãng còn có Tả Yến đứng ở trong viện, nhìn Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa, mấy người trên mặt đều mang theo ý cười.
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn có ý đồ chuyển đề tài, hỏi Cố Thừa: "Ngươi như thế nào tìm được nơi này?"
"Ta cho vô ảnh ngửi mùi trên quần áo ngươi, nó theo hương vị tìm tới đây."
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt: "Lợi hại như vậy?!"
Cố Thừa cười cười, nhìn hắn, nói: "Về sau ngươi chính là chủ nhân của nó."
Ân Tử Mạch: "......" Hắn nói: "Ta là bị Lam Liệt bắt tới. Đúng rồi, Diệp Lương cũng bị hắn bắt tới nơi này, chúng ta nhanh lên đem hắn cứu ra."
Diệp Lương đã bị cột vào phòng bên cạnh, nhìn thấy Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch, thiếu chút nữa chảy xuống một hàng nước mắt, nói: "Cái Lam Liệt kia quả thực phát rồ, nhìn thấy ta bên hông treo ngọc tiểu đường ruộng đưa cho ta, không nói hai lời trực tiếp đem ta đánh hôn mê bắt rồi bắt tới nơi này, còn nói muốn giết ta! Cố huynh, sớm biết như vậy liền đem khối ngọc bội kia cho ngươi, làm ngươi bị hắn ngược cũng tốt a!"
Cố Thừa nhíu mày: "Sao lại thế này? Lam Vực giáo giáo chủ vì sao lại để ý ngọc bội của Mạch Nhi?" Nghĩ khi tìm được nơi này nhìn thấy Lam Liệt đè ở trên người Ân Tử Mạch, Cố Thừa liền cảm thấy có điểm giận, nhìn về phía Ân Tử Mạch, nói: "Mạch Nhi, cái Lam Liệt kia đến tột cùng sao lại như thế này?"
Ân Tử Mạch ánh mắt lập loè, nói: "Nói ra thì rất dài......"
Cố Thừa: "Lại nói tiếp, lần trước ở Tần Hoài Hà, cũng là hắn bắt ngươi đi? Lúc ấy ngươi còn cùng ta nói hắn bị cái chứng thèm hơi người."
Ân Tử Mạch ngẩng đầu nhìn trời.
Cố Thừa: "Đem chuyện Lam Liệt cùng ta nói nói, hắn rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao lại nhiều lần đem ngươi bắt đi, một lần lại muốn hôn ngươi, lúc này càng quá phận. Mạch Nhi, hay là các ngươi trước kia biết nhau?"
Ân Tử Mạch nói: "Ta đều nhớ không được. Ta cảm thấy hắn đầu óc không được bình thường."
Cố Thừa: "......"
Thấy Cố Thừa trầm mặc không nói, Ân Tử Mạch bắt lấy tay hắn quơ quơ, nói: "Ta muốn đi về."
Tuy rằng Cố Thừa gấp không chờ nổi muốn biết rõ ràng việc của Lam Liệt, nhưng nhìn thấy Ân Tử Mạch ngửa đầu nhìn hắn, hắn tức khắc cảm thấy tâm mềm nhẹ, mà sờ sờ gương mặt hắn, nói: "Hảo, chúng ta trước tiên đi về."
(1) Đà điểu khi sợ hãi thường hay chúc đầu xuống cát, nhưng ở đây tiểu Mạch nhà ta là xấu hổ mà chôn đầu vào cơ ngực tiểu Thừa nha.
Cố Thừa hơi sửng sốt, trước đây hắn cùng Ân Tử Mạch thổ lộ, Ân Tử Mạch luôn nói gần nói xa, nhưng hôm nay vì sao cảm giác không giống nhau? Tránh ở trong ngực hắn là chuyện như thế nào?
Bất quá đối với Ân Tử Mạch có việc liền trốn đến trong lòng hắn, Cố Thừa tỏ vẻ phi thường vừa lòng.
"Mạch Nhi?" Hắn nhẹ gọi một tiếng, Ân Tử Mạch trước sau không chịu ngẩng đầu, hơn nữa sau khi hắn gọi một tiếng, Ân Tử Mạch cơ hồ đem cả người đều rúc vào trong lòng hắn.
Cố Thừa tinh tế tưởng tượng, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm lớn mật!
Hay là...... Mạch Nhi thông suốt?!
Nghĩ tới ý này, Cố Thừa tức khắc cả người đều hưng phấn, hắn muốn nâng mặt Ân Tử Mạch lên, lại phát hiện Ân Tử Mạch gắt gao mà nắm lấy quần áo hắn chính là không chịu ngẩng đầu.
Bộ dáng này là bởi vì quá thẹn thùng sao?
Như vậy về sau có phải Mạch Nhi một khi thẹn thùng liền trốn vào trong lòng hắn hay không?
Ngọa tào nhân sinh tức khắc tốt đẹp lên mấy bậc!
Cố Thừa một bên vui sướng hài lòng mà tưởng tượng tương lai hạnh phúc khi Ân Tử Mạch chủ động nhào vào trong ngực hắn, một bên lại nghĩ đến làm như thế nào đem đầu tiểu đà điểu nâng lên.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn giơ tay điểm một huyệt trên người Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch tức khắc không khống chế mà nở nụ cười, hơn nữa cười cả người phát run.
"Mạch Nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu." Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn cười, nói.
Ân Tử Mạch một bên cười một bên ra dấu cho hắn: "Mau...... Mau cho giải huyệt cho ta......"
Cố Thừa giơ tay cởi bỏ huyệt cười của hắn, sau đó chế trụ mặt hắn, nói: "Mạch Nhi, ngươi có phải cũng đối ta có cảm giác?"
Ân Tử Mạch đỏ mặt không chịu nói chuyện.
Trầm mặc chính là cam chịu, đặc biệt cùng trước kia nếu không phải là chuyển sang đề tài khác thì chính là trừng hắn, Ân Tử Mạch lúc này trầm mặc, ở trong mắt Cố Thừa chính là biến tướng thành khẳng định.
Cố Thừa không biết nên như thế nào hình dung việc mừng như điên lúc này, cùng nói với việc hắn luyện thành bóng kiếm nhập thân cùng quang ảnh chi kiếm có khi còn kích động gấp trăm lần.
Hắn nhịn không được nhếch môi cười lên tiếng, rồi lại sợ là chính mình đoán sai, muốn mở miệng xác nhận một chút nhưng lại lo lắng vạn nhất sự thật là hắn một bên tình nguyện, như vậy tâm tình của hắn có thể từ mừng như điên nháy mắt nhảy xuống đến đáy vực.
Cố Thừa cứ như vậy lo được lo mất, rồi lại không nhịn được vui vẻ mà nở nụ cười, mắt vẫn luôn nhìn Ân Tử Mạch, cơ hồ chớp cũng chưa chớp một chút.
Hắn thấp giọng nói: "Mạch Nhi, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu."
Ân Tử Mạch tò mò mà nhìn hắn, Cố Thừa nói: "Ngươi chán ghét ta sao?"
Ân Tử Mạch lập tức lắc đầu.
Cố Thừa trên mặt tươi cười nhiều hơn một phân, tiếp tục nói: "Thời điểm cùng ta ở bên nhau vui vẻ sao?"
Ân Tử Mạch gật đầu.
Cố Thừa trên mặt tươi cười nhiều hơn hai phân: "Nguyện ý tiếp tục cùng ta ở bên nhau sao?"
Ân Tử Mạch gật đầu.
Cố Thừa tươi cười đầy mặt, lại không có tiếp tục hỏi.
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt, kỳ thật khi Cố Thừa hỏi hắn cái vấn đề thưa nhất, hắn liền chuẩn bị tốt tâm lý chờ Cố Thừa hỏi có thích hắn hay không.
Kết quả Cố Thừa không hỏi.
Ân Tử Mạch không quá hiểu, chớp chớp mắt vẻ mặt hoang mang.
Cố Thừa nhéo nhéo chóp mũi hắn, cười nói: "Ngươi đều nguyện ý cùng ta cả đời, cái vấn đề cuối cùng kia hỏi hay không hỏi có quan hệ gì?"
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn nhìn Cố Thừa cười vẻ mặt thỏa mãn, đột nhiên nảy lên một cỗ dũng khí.
Hắn nói: "Cố Thừa, ta có khả năng...... Thích ngươi." Hắn cứ như vậy nói ra, không hề khó khăn như trong tưởng tượng, ban đầu hắn cho rằng nói ra lời thích Cố Thừa, sẽ dùng dũng khí hắn sở hữu, nhưng sự thật là, hắn nói ra, ngược lại cảm thấy dị thường nhẹ nhàng.
Cố Thừa sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ như điên, hắn đứng lên ức chế không được mà cười, hướng cửa đi hai bước nghĩ đi ra hét lớn một tiếng, lại ở thời điểm đi tới cửa quay thân trở về, cúi đầu nghiêm túc mà nhìn Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch cùng hắn đối diện, hai người trong mắt đều mang theo rung động của mỗi tình đầu cùng ngọt ngào, lúc này bọn họ, hạnh phúc chỉ cần một ánh mắt, là có thể ngây ngốc mà cười cả ngày.
Hai người nhìn nhau mà cười, ngây ngốc mà nhìn lẫn nhau, trong mắt cũng chỉ có hình ảnh của nhau. Ân Tử Mạch ngồi, Cố Thừa đứng, hai người cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn nhau, nhìn nhìn, liền nhịn không được cười càng thêm ngọt ngào.
Cố Thừa gầm nhẹ một tiếng, một phen bế Ân Tử Mạch lên ở trong phòng xoay mấy vòng, kích động mà cười: "Mạch Nhi, về sau ngươi chính là người của ta!"
Ân Tử Mạch có điểm ngượng ngùng, nói: "Ngươi đừng nói như vậy." Cảm giác có điểm não tàn nhàn nhạt......
Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nói: "Cái kia đổi thành về sau ta chính là người của ngươi."
Ân Tử Mạch: "......"
Cố Thừa không rảnh lo cái khác, ôm hắn vẫn luôn ở trong phòng xoay, xoay đến Ân Tử Mạch cũng váng đầu hoa mắt, đang muốn bảo hắn đừng nhúc nhích, Cố Thừa lại đột nhiên đứng lại, bế ngang hắn, cong lưng hôn lên bờ môi của hắn.
Cố Thừa đã hôn hắn rất nhiều lần, nhưng lúc này cảm giác so trước kia bất luận cái gì cũng mãnh liệt hơn, Ân Tử Mạch có thể rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi Cố Thừa ấm áp, ôn nhu mà ở trong miệng hắn quấy, loại cảm giác này đã ngọt ngào lại hạnh phúc, khi Cố Thừa cuốn lên đầu lưỡi của hắn hút, mút, cả người hắn run lên, giống như là bị một dòng điện đánh trúng, làm đầu ngón tay đều nhẹ nhàng mà rung động.
"Mạch Nhi...... Khụ......" Ân Tử Uyên vọt tiến vào, sau đó......
Hắn nhanh chóng lui ra ngoài, còn săn sóc mà giúp bọn hắn khép cửa phòng lại, ở cửa nói một câu: "Các ngươi từ từ, chúng ta không vội, Mạch Nhi không có việc gì là tốt rồi."
Ân Tử Mạch: "......"
Cố Thừa không hề bị quấy rầy, vẫn như cũ mà ôm Ân Tử Mạch hôn mặt hắn.
Ân Tử Mạch da mặt cuối cùng không có dày như Cố Thừa, đẩy đẩy Cố Thừa, ý bảo hắn dừng lại.
Cố Thừa không tha mà dùng sức hôn trán hắn một cái, sau đó đem hắn buông xuống.
Ân Tử Mạch cảm thấy mặt giống như bị lửa đốt mà nóng bỏng, hắn giơ tay sờ sờ mặt, nói: "Mặt ta có phải thực hồng hay không?"
Cố Thừa cười nói: "Đẹp như hoa đào."
Ân Tử Mạch: "......"
Bọn họ đi ra ngoài, Ân Tử Uyên liền hỏi: "Nhanh như vậy?"
Cố Thừa: "......"
Phong Lai cùng Kỳ Lãng còn có Tả Yến đứng ở trong viện, nhìn Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa, mấy người trên mặt đều mang theo ý cười.
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn có ý đồ chuyển đề tài, hỏi Cố Thừa: "Ngươi như thế nào tìm được nơi này?"
"Ta cho vô ảnh ngửi mùi trên quần áo ngươi, nó theo hương vị tìm tới đây."
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt: "Lợi hại như vậy?!"
Cố Thừa cười cười, nhìn hắn, nói: "Về sau ngươi chính là chủ nhân của nó."
Ân Tử Mạch: "......" Hắn nói: "Ta là bị Lam Liệt bắt tới. Đúng rồi, Diệp Lương cũng bị hắn bắt tới nơi này, chúng ta nhanh lên đem hắn cứu ra."
Diệp Lương đã bị cột vào phòng bên cạnh, nhìn thấy Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch, thiếu chút nữa chảy xuống một hàng nước mắt, nói: "Cái Lam Liệt kia quả thực phát rồ, nhìn thấy ta bên hông treo ngọc tiểu đường ruộng đưa cho ta, không nói hai lời trực tiếp đem ta đánh hôn mê bắt rồi bắt tới nơi này, còn nói muốn giết ta! Cố huynh, sớm biết như vậy liền đem khối ngọc bội kia cho ngươi, làm ngươi bị hắn ngược cũng tốt a!"
Cố Thừa nhíu mày: "Sao lại thế này? Lam Vực giáo giáo chủ vì sao lại để ý ngọc bội của Mạch Nhi?" Nghĩ khi tìm được nơi này nhìn thấy Lam Liệt đè ở trên người Ân Tử Mạch, Cố Thừa liền cảm thấy có điểm giận, nhìn về phía Ân Tử Mạch, nói: "Mạch Nhi, cái Lam Liệt kia đến tột cùng sao lại như thế này?"
Ân Tử Mạch ánh mắt lập loè, nói: "Nói ra thì rất dài......"
Cố Thừa: "Lại nói tiếp, lần trước ở Tần Hoài Hà, cũng là hắn bắt ngươi đi? Lúc ấy ngươi còn cùng ta nói hắn bị cái chứng thèm hơi người."
Ân Tử Mạch ngẩng đầu nhìn trời.
Cố Thừa: "Đem chuyện Lam Liệt cùng ta nói nói, hắn rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao lại nhiều lần đem ngươi bắt đi, một lần lại muốn hôn ngươi, lúc này càng quá phận. Mạch Nhi, hay là các ngươi trước kia biết nhau?"
Ân Tử Mạch nói: "Ta đều nhớ không được. Ta cảm thấy hắn đầu óc không được bình thường."
Cố Thừa: "......"
Thấy Cố Thừa trầm mặc không nói, Ân Tử Mạch bắt lấy tay hắn quơ quơ, nói: "Ta muốn đi về."
Tuy rằng Cố Thừa gấp không chờ nổi muốn biết rõ ràng việc của Lam Liệt, nhưng nhìn thấy Ân Tử Mạch ngửa đầu nhìn hắn, hắn tức khắc cảm thấy tâm mềm nhẹ, mà sờ sờ gương mặt hắn, nói: "Hảo, chúng ta trước tiên đi về."
Danh sách chương