Ân Tử Mạch: “……”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa.

Cố Thừa khóe miệng nhẹ dương lên, trong mắt đầy ý cười, nụ cười trên mặt ý vị thâm trường.

Ân Tử Mạch lúc này không chỉ có mặt, lỗ tai đều nhiễm một mạt ửng đỏ.

“Ngươi nói đúng không?” Cố Thừa lại bám vào hắn bên tai nói câu.

Ân Tử Mạch quẫn bách!

Hắn nhìn Cố Thừa, lắp bắp mà nói: “Ta…… Ta không biết a……”

Cố Thừa nguyên bản chính là thuận miệng nói một câu như vậy, thấy Ân Tử Mạch cư nhiên nghiêm túc mà trả lời hắn, Cố Thừa tức khắc hứng thú, cười nói: “Vậy ngươi suy nghĩ một chút.”

Ân Tử Mạch thật sự nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, hắn tưởng tượng về sau cùng người yêu thân mật, có phải hay không thật sự như Cố Thừa nói.

Nửa ngày sau, Ân Tử Mạch chậm rì rì mà nói: “Giống như ngươi nói có vài phần đạo lý……”

Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn: “Xem ra con khỉ nhỏ nhà ngươi thông suốt a.”

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại Cố Thừa đây là đùa hắn chơi!

Hắn trừng lớn đôi mắt, cả giận nói: “Ngươi đùa ta!”

Cố Thừa vẫn như cũ cười tủm tỉm, nói: “Không có a, ta ở nghiêm túc mà cùng ngươi tham thảo nhân sinh chân lý.”

Ân Tử Mạch: “……” Vị đại hiệp này, nhân sinh chân lý gì đó dùng tại đây thật sự được chứ!

Ân Tử Mạch đang muốn đẩy Cố Thừa ra, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận chưởng phong thật lớn, đem hắn đẩy đi phía trước lảo đảo một bước, vừa vặn đâm vào trong lòng Cố Thừa.

Sau trận chưởng phong quỷ dị đột nhiên ngừng, khống chế lực đạo gãi đúng chỗ ngứa.

Ân Tử Mạch tinh tường cảm giác được Cố Thừa môi đụng tới vành tai hắn, tuy rằng gần chỉ có trong nháy mắt, nhưng cảm giác ấm áp lại dị thường rõ ràng.

Ân Tử Mạch lại thẹn quá hóa giận, hắn cảm thấy lỗ tai hắn nhất định vừa hồng vừa nóng, lại sắp trở thành lỗ tai heo gặm.

Hắn phẫn nộ mà quay đầu hướng phía sau xem qua, phía sau lại không có một bóng người.

Hắn không hiểu ra sao mà nhìn về phía Cố Thừa: “Vừa rồi đã xảy ra cái gì?”

Cố Thừa tự nhiên cũng cảm giác được vừa rồi bờ môi của hắn sát tới vành tai Ân Tử Mạch. Nhưng cùng Ân Tử Mạch quẫn bách hoàn toàn bất đồng, hắn thật ra cảm giác phi thường không tồi.

Ít nhất Cố Thừa cảm thấy Ân Tử Mạch vành tai hôn lên đặc biệt mềm.

Nghe được Ân Tử Mạch hỏi, Cố Thừa sờ sờ cằm, cười nói: “Để ta ngẫm lại đã xảy ra cái gì.” Nói hắn cười rộ lên, nhướng mày: “Nga, đi lên, ngươi đối ta nhào vào trong ngực.”

Ân Tử Mạch: “!!!”

Hay là Cố Thừa không cảm nhận được trận chưởng phong kia?!

Ân Tử Mạch vội giải thích nói: “Vừa rồi có trận chưởng phong đánh lại đây, nhưng không biết vì sao, đột nhiên lại không có.”

“Nga?” Cố Thừa nghiêm trang, giống như hắn thật sự không có cảm nhận được kia cỗ chưởng phong thình lình xảy ra.

“Ngươi không nhận thấy được?” Ân Tử Mạch hồ nghi, lấy võ công của Cố Thừa, không có khả năng không biết vừa rồi cỗ chưởng phong kia a! Rốt cuộc trước mặt người nam nhân này là trên giang hồ công nhận võ lâm đệ nhất cao thủ!

Cố Thừa vẻ mặt nghiêm túc: “Không cảm nhận được.” Nói xong hắn lại cười rộ lên, nói: “Kỳ thật ngươi không cần thẹn thùng, đối ta nhào vào trong ngực ta cũng sẽ không nói ra đi. Thuộc hạ của ngươi nói ngươi đối ta hâm mộ, trên giang hồ cũng đồn đãi nói ngươi muốn cùng ta ở một chỗ, ta hiểu được.”

Ân Tử Mạch: “!!!” Kia đều là lời đồn a vị anh hùng này ngươi tỉnh tỉnh!

Hắn mặt đã đỏ bừng, cũng không hiểu phải giải thích như thế nào, dùng tay khoa tay múa chân vài cái, nhưng thấy Cố Thừa vẫn như cũ vẻ mặt nghiêm túc mà tỏ vẻ không cảm nhận được, Ân Tử Mạch nhụt chí mà cúi đầu xuống, đá một hòn đá nhỏ, nói: “Dù sao ta không phải nhào vào trong ngực.”

Cố Thừa híp mắt nhìn Kỳ Lãng ẩn ở trong góc, cùng với Phong Lai đang giãy giụa muốn lại đây, sau đó cúi đầu nhìn Ân Tử Mạch.

Dưới ánh đèn, Ân Tử Mạch mặt có vẻ dị thường nhu hòa, như là nhiễm một tầng vầng sáng ấm áp. Chỉ là vẻ mặt của hắn vẫn là thẹn lại bực lại phẫn nộ.

Cố Thừa giơ tay xoa xoa hắn đầu, khẽ cười nói: “Con khỉ nhỏ, phải đi về rồi?”

Ân Tử Mạch căm giận nói: “Không cần kêu ta con khỉ nhỏ!”

Cố Thừa sờ sờ cằm, cười nói: “Kia kêu ngươi là giáo chủ?”

Ân Tử Mạch lẩm bẩm nói: “Ngươi lại không phải người Huyền Thiên Giáo.”

Cố Thừa cười nói: “Kêu ngươi ân huynh? Nhưng ngươi so với ta nhỏ hơn, kêu ngươi ân huynh không phải cho ngươi chiếm tiện nghi?”

Ân Tử Mạch mắt trợn trắng, nói: “…… Không bằng kêu tên của ta đi.”

“Kia không phải bại lộ thân phận của ngươi.” Cố Thừa tươi cười đầy mặt.

Ân Tử Mạch: “……” Vì sao một cái xưng hô muốn làm cho như thế rối rắm?! Hay là minh chủ ngươi là chòm Xử Nữ?!

Thấy Cố Thừa cười tủm tỉm mà nhìn hắn, Ân Tử Mạch thất bại nói: “Tùy tiện đi.”

Cố Thừa xoay người, vỗ vỗ phía sau lưng, nói: “Mạch Nhi, đi lên.”

Ân Tử Mạch: “!!!”

Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Cố Thừa: “Ngươi kêu ta cái gì?!”

“Mạch Nhi a.” Cố Thừa đặc biệt tự nhiên, nói, “Ngươi nói tùy ý ta, kêu ngươi con khỉ nhỏ ngươi lại không cao hứng, nghĩ tới nghĩ lui đành phải kêu Mạch Nhi.”

Ân Tử Mạch rơi lệ đầy mặt: “…… Còn không bằng kêu ta con khỉ nhỏ.”

Cố Thừa tươi cười đầy mặt: “Con khỉ nhỏ, đi lên.”

Ân Tử Mạch: “……” Còn có thể chơi được hay không a!

Hắn ghé vào trên lưng Cố Thừa, hỏi: “Còn phải đi về Đỗ gia sao?”

Cố Thừa lắc đầu: “Không được, chúng ta trở về, đêm mai lại đến.”

Trở về, Cố Thừa thả chậm tốc độ, cõng Ân Tử Mạch nhàn nhã mà đi dọc bờ Tần Hoài Hà.

Ân Tử Mạch nhìn trên mặt sông sóng nước lấp loáng, hỏi Cố Thừa: “Ngươi trước kia đã đến bên này sao?”

“Đến ba lần, bất quá mỗi lần đều chỉ dừng lại ngắn ngủn mấy ngày.” Cố Thừa cười cười, nói, “Lần này nguyên bản cũng là tính toán dừng lại hai ngày liền đi, không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Đúng vậy.” Ân Tử Mạch cảm khái, trận này lớn, so với hắn đời trước hai mươi năm sau còn xuất sắc hơn.

“Muốn ăn bánh nhân đậu sao?”

“Ân?” Ân Tử Mạch vẻ mặt mờ mịt.

Cố Thừa chỉ chỉ phía trước góc đường còn buôn bán điểm tâm, nói: “Nhà này cửa hàng bánh nhân đậu không tồi, có muốn nếm thử?”

“Như vậy vẫn còn buôn bán a?” Ân Tử Mạch ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, cửa hàng này, sinh ý thực hảo, nghe nói là cắt lượt buôn bán. Tần Hoài Hà bên này ban đêm vẫn như cũ có ca vũ ca hát, cho nên sẽ có một ít cửa hàng chuyên môn nuôn bán buổi tối.”

Cố Thừa cõng hắn đi vào, muốn mấy cái bánh nhân đậu đỏ, bao bằng giấy dầu đưa cho Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch nhìn trong tay hai cái bánh hình con khỉ, ở quầy lại có bánh hình con thỏ, cả người có điểm không tốt lắm.

“Con khỉ nhỏ, không nếm thử cái bánh nhân đậu hình con khỉ này xem sao hả?” Cố Thừa cười tủm tỉm mà nói.

Ân Tử Mạch: “……”

“Đương nhiên, ngươi nếu thích con thỏ cũng có thể, ta cũng mua.” Cố Thừa bổ sung một câu, “Ngươi lớn lên thật ra rất giống thỏ con, vừa trắng trẻo lại mềm mại.”

Ân Tử Mạch yên lặng mà siết chặt giấy dầu tròn tay, thật là muốn đem một bao đồ ăn trực tiếp đập lên cái mặt người kia a!

Cách đó không xa, Kỳ Lãng híp mắt từ trên nhìn xuống dưới đánh giá Phong Lai.

Phong Lai bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, lui về phía sau hai bước nói: “Ngươi có thể bình thường không?”

Kỳ Lãng: “Ta vẫn luôn bình thường.”

“Vậy ngươi vừa rồi vì cái gì đem giáo chủ đẩy đến trong lòng Cố Thừa?!” Phong Lai cắn răng hỏi, hắn cách xa như vậy đều có thể tưởng tượng ra giáo chủ vẻ mặt không thể hiểu được khi bị người một phen đẩy vào trong lòng Cố Thừa.

Kỳ Lãng cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cái cảnh tượng kia thực yêu cầu người tới đẩy một phen sao? Cố Thừa nhìn giáo chủ các ngươi bằng ánh mắt mềm mại như xuân thủy, lúc ấy lại vừa lúc gọn đèn dầu chiếu xuống, thiên thời địa lợi nhân hoà, liền kém ngoại lực, không bằng chúng ta làm nốt.”

Phong Lai: “……”

Hắn mắt lé nhìn Kỳ Lãng: “Nói không chừng ngươi đẩy chính là gió tây.”

Kỳ Lãng cười tủm tỉm nói: “Quản hắn đông phong gió tây, gió của ta đều đưa hắn đi qua.Tiểu sư đệ, chúng ta trở về thử một chút tư thế vừa rồi của Đỗ Tịch Nguyệt, thế nào?”

Phong Lai: “!!!”

Hắn giận dữ, quát: “Ngươi - mẹ trong óc ngươi chính là toàn……Là nước sao! Ta hoàn toàn không nghĩ cùng ngươi làm cái loại chuyện cảm thấy thẹn này a! Hơn nữa, Đỗ Tịch nguyệt là nữ, ta là nam nhân a!”

Kỳ Lãng vẻ mặt vô tội: “Chính là ta thích ngươi a.”

Phong Lai: “…… Ta không thích ngươi.”

“Không liên quan, một ngày nào đó ngươi sẽ thích ta. Nên chúng ta nhất định phải ở bên nhau, rối rắm như vậy lãng phí thời gian. Tiểu sư đệ, ngươi cảm thấy đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?” Kỳ Lãng không hề vì thất bại, vẫn như cũ cười tủm tỉm mà nói.

Phong Lai cảm thấy Kỳ Lãng đầu óc nhất định là hỏng rồi.

Hắn vô lực nói: “Ta nói lại lần nữa, ta không thích ngươi! Không nghĩ cùng ngươi ở bên nhau! Cũng không nghĩ cùng ngươi làm những việc thân mật đó. Hơn nữa, ngươi cũng không phải sư huynh ta, không cần kêu ta là tiểu sư đệ!”

Kỳ Lãng thở dài, nói: “Tiểu sư đệ, mỗi một đôi yêu nhau đều hận không thể sớm gặp nhau, chúng ta đã gặp nhau, phải bắt lấy cơ hội mà yêu nhau.”

Phong Lai vẻ mặt ngươi nhất định điên rồi mà trừng hắn.

Nhưng Kỳ Lãng trong từ điển chưa từng có bốn chữ biết khó mà lui, đặc biệt là khi gặp Phong Lai, mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa hay là vực sâu thăm thẳm, hắn trước nay đều là dũng cảm tiến tới.

Hai người đối diện kết cục chính là Phong Lai tuyên cáo thất bại.

Hắn vô lực nói: “Ngươi ở dưới, ta có thể suy xét suy xét.”

Sau khi nói xong, hắn hoảng sợ.

Bị Kỳ Lãng phản ứng dọa rồi.

Chỉ thấy Kỳ Lãng hai mắt đột nhiên mở to kinh hỉ, sáng lấp lánh so với trời đêm đầy sao còn lộng lẫy hơn, hắn mừng rỡ như điên mà bắt lấy tay Phong Lai, nói: “Được a! Chỉ cần ngươi cùng ta ở bên nhau, ở trên hay dưới ta hoàn toàn không ý kiến! Đêm xuân khó tìm, chúng ta nhanh trở về!”

Phong Lai: “……” Hắn nói ra câu vừa rồi thuần túy là muốn đem Kỳ Lãng dọa chạy, rốt cuộc nam nhân kiêu ngạo giống Kỳ Lãng như vậy, bị người đè ở dưới thân hắn quả thực hoàn toàn không dám tưởng tượng hình ảnh kia.

Nhưng hắn xem nhẹ chấp nhất mà Kỳ Lãng đối với hắn.

Chỉ cần hắn đáp ứng cùng Kỳ Lãng ở bên nhau, đừng nói hai người một chỗ khi bị đè ở dưới thân, chính là trước mặt người khác thừa nhận hắn là bên bị đè, Kỳ Lãng cũng hoàn toàn có thể tiếp thu.

Phong Lai cho rằng có thể thoát khỏi Kỳ Lãng, lại không nghĩ rằng hắn lại tự đào hố cho chính mình.

Thấy Kỳ Lãng vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn, Phong Lai bình tĩnh mà xoay người, nói: “Ta nói giỡn.” Sau đó nhanh chóng triển khai khinh công tránh thoát.

Kỳ Lãng trên mặt vui sướng tối sầm xuống, trong mắt hắn rốt cuộc hiện lên một mạt mất mát, nhìn thân ảnh trong bóng đêm của Phong Lai, hắn cười khổ một tiếng, dù sao vẫn phải đuổi theo.

Đỗ gia, nam nhân kia đã đi rồi, Đỗ Tịch nguyệt cởi xiêm y hồng nhạt trên người, thay y phục dạ hành, mở cửa trèo tường đi ra ngoài.

Ân Tử Mạch một giấc này ngủ đến trời đất tối tăm, chờ hắn tỉnh rửa mặt sau đó đi ra ngoài, bên ngoài trong đại sảnh những người khác đều đã dùng cơm sáng cùng nói chuyện.

Thấy hắn đi ra, Tả Yến đứng lên đi tới, hô một tiếng: “Giáo chủ.”

Ân Tử Mạch có điểm ngượng ngùng, cào cào mặt, nói: “Các ngươi đều đứng lên a.”

“Ân, giáo chủ, ngươi đi trước dùng cơm sáng đi.” Tả Yến nói.

Ân Tử Mạch thấy bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, hiếu kỳ nói: “Phát sinh chuyện gì?”

“Sáng nay có người ở ngoài thành rừng cây nhỏ phát hiện hai thi thể nam.” Cố Thừa từ bên ngoài đi ra, thần sắc nghiêm túc, nói, “Ta mới vừa đi nhìn, hai người đều là bị người hút khô nội lực sau đó giết chết.”

Ân Tử Mạch sửng sốt, nói: “Hút khô nội lực? Trong chốn giang hồ có loại Nội Công Tâm pháp này sao?”

“Huyền Tâm.” Phong Lai nói.

Ân Tử Mạch ẩn ẩn có loại cảm giác dự cảm xấu, hắn nhìn về phía Phong Lai, nói: “Cái này nội tâm công pháp nghe tới có điểm quen tai.”

Phong Lai: “……”

Tả Yến: “……”

Cố Thừa: “Đây là tuyệt kỹ của Huyền Thiên Giáo giáo giáo chủ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện