Ân Tử Mạch ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau.

Thời điểm tỉnh lại, mở mắt liền cảm giác được ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên giường, ánh sáng tươi đẹp làm tâm tình của hắn thoải mái rất nhiều.

Hắn muốn rời giường uống miếng nước, khuỷu tay chống lên chăn chuẩn bị xuống giường, lại không may động lên miệng vết thương trên vai, đau đến tê một tiếng.

“Viên huynh!” Cố Thừa tới trước mặt.

Ân Tử Mạch nằm lại ổ chăn, mở to mắt thấy Cố Thừa, nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Cố Thừa không trả lời vấn đề này của hắn, mà hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy? Có phải miệng vết thương lại đau?”

“Vừa rồi không cẩn thận đụng phải vai.” Ân Tử Mạch nhìn ấm trà trên bàn trước cửa sổ, liếm liếm môi gọi: “Tiểu Yến!”

Lại không thấy Tả Yến tiến vào.

Cố Thừa đứng lên rót cho hắn một ly trà, đi tới đỡ hắn ngồi dậy, đem chén trà đưa tới tay hắn, nói: “Bọn họ đi ra ngoài bốc thuốc cho ngươi, nơi này cũng chỉ còn lại ta. Nhóm ám vệ cũng bị thương, ta bảo bọn họ đi nghỉ ngơi.” Vừa nói Cố Thừa vừa xem qua thân thể, rồi kiểm tra một chút miệng vết thương của hắn, thấy miệng vết thương không chảy máu mới thả lỏng.

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt: “Ngươi……Chiếu cố ta?”

Thấy Ân Tử Mạch lộ vẻ khó tin, Cố Thừa cười cười, nói: “Đúng vậy, ta chiếu cố ngươi, như thế nào, không thể tin được?”

Ân Tử Mạch gật gật đầu, uống một hớp nước lớn, nói: “Cảm giác có chút áp lực.” Được võ lâm minh chủ chiếu cố, ân, vẫn nên uống thêm một chén trà để bình tĩnh lại a.

Cố Thừa giơ tay sờ sờ đầu hắn, cười nói: “Ta đáp ứng hai thủ hạ tâm phúc của ngươi, sẽ luôn chiếu cố ngươi, cho đến khi vết thương của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn.”

Ân Tử Mạch một miệng trà thiếu chút nữa phun ra!

Trong lúc hắn ngủ thì đã xảy ra cái gì?! Vì sao hắn ngủ một giấc, cảm giác sự việc đã vượt tưởng qua tượng của hắn?!

Cố Thừa nhìn Ân Tử Mạch khiếp sợ như dự đoán, từ trong tay hắn lấy chén trà đi, sau đó lại đổ một ly trà đưa qua, nói: “Có cần uống một bát nước trà lớn nước để trấn áp tinh thần hay không?”

Ân Tử Mạch: “……” Minh chủ, ngươi vì sao phải thông minh như thế!

Nhìn Ân Tử Mạch uống trà, bởi vì nặng nề ngủ một giấc, rốt cuộc đã khôi phục một ít tinh thần, nhưng môi vẫn tái nhợt, tươi cười trên mặt Cố Thừa chìm xuống, nói: “Thực xin lỗi, nếu không phải ta, bọn họ cũng sẽ không xuống tay với ngươi. Thuộc hạ của ngươi không có làm cái gì ta, là ta cam tâm tình nguyện chiếu cố cho ngươi. Ngươi không cần cảm thấy áp lực.”

Ân Tử Mạch đương nhiên cũng biết lần này là do hắn nằm cũng trúng đạn, hơn nữa lần này bị thương có hơi nặng, thiếu chút nữa đem mạng vất đi!

Nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, việc này không thể trách Cố Thừa.

Nếu không phải hắn ngay từ đầu ôm mục đích tiếp cận Cố Thừa, đám người kia cũng sẽ không hiểu lầm quan hệ của hắn cùng Cố Thừa, đương nhiên cũng sẽ không xuống tay với hắn.

Lại nói tiếp, hiện giờ hắn bị thương đều là bởi động cơ không tốt kia.

Việc trên đời, quả nhiên gần như tất cả đều có quả báo.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy? ” Ân Tử Mạch nghĩ đến nhập thần, Cố Thừa nhìn hắn lại bắt đầu phát ngốc, không khỏi nhớ lại thời điểm ban đầu hai người gặp nhau, hắn cũng ngồi trước mặt chính mình phát ngốc.

Ân Tử Mạch thở dài, nói: “Có thể là ra cửa không xem hoàng lịch.”

Cố Thừa: “……”

Ân Tử Mạch tiếp tục nghiêm trang nói: “Nói không chừng mấy ngày nay hoàng lịch đều viết kị đi ra ngoài.”

Cố Thừa bị biểu tình nghiêm túc của hắn làm dở khóc dở cười, dùng sức xoa xoa đầu hắn, nói: “ Được, lần tới trước khi chúng ta ra cửa liền xem hoàng lịch, nếu hoàng lịch viết nên đi ra ngoài, chúng ta mới đi ra ngoài.”

Hai người nói một lát, Cố Thừa bắt mạch cho hắn, mạch tượng vẫn suy yếu, nhưng cũng may là không hỗn loạn giống ngày hôm qua.

“Ngày hôm qua ngươi sử dụng tuyệt chiêu gì? Nhìn thật sự là lợi hại.” Nhớ tới ngày hôm qua Cố Thừa vừa ôm hắn vừa đánh hai con ưng to lớn tạo thành tám cái ảo ảnh, Ân Tử Mạch tò mò hỏi.

Cố Thừa cười nói: “Gọi là bóng kiếm nhập thân. Bởi vì tốc độ cực nhanh cho nên sẽ làm người ta thấy được tám cái bóng.”

“Quả nhiên rất lợi hại!” Ân Tử Mạch hâm mộ nói, “Nếu ta có công phu thì tốt rồi, về sau gặp được sự việc như này sẽ không kéo chân các ngươi.”

“Muốn học sao?” Cố Thừa hỏi.

Ân Tử Mạch sửng sốt, ngay sau đó mắt trừng lớn.

Cố Thừa vừa rồi đang hỏi hắn muốn học hay không sao?!

Cho nên, mục đích đi ra ngoài lần này của hắn sắp hoàn thành?!

Có phải chỉ cần hắn mở miệng nói muốn học Nội Công Tâm pháp Cố Thừa sẽ dạy hắn?!

Ân Tử Mạch nội tâm dâng trào, tay đặt trong chăn hưng phấn nắm chặt, thật vất vả mới kiềm chế muốn hoàn hô, tận lực giả vờ bình tĩnh nói: “Ta có thể học sao?”

Cố Thừa sờ sờ cằm, làm như không thấy được hắn kích động mà mắt sáng lấp lánh, nói: “ Thân thể này của ngươi, khả năng không thích hợp.”

Ánh mắt lấp lánh của Ân Tử Mạch tức khắc tối sầm đi.

Không thể học còn cố ý trêu hắn! Vị anh hùng này, hành động của ngài là có ý gì!

Cố Thừa cảm thấy tâm lí chính mình có chút vấn đề.

Hắn hình như đối với việc trêu Ân Tử Mạch làm phát nghiện.

Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Ân Tử Mạch một giây trước kích động có thể vui mừng hô to, giây sau lại bởi vì một câu của hắn mà vẻ mặt biến thành bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, hắn cảm thấy đặc biệt vui.

Có cảm giác cho dù suốt ngày không làm cái gì, chỉ nhìn hắn như vậy liền cảm thấy cuộc sống thật sự thoải mái.

Ví dụ như hiện tại, hắn nhìn Ân Tử Mạch không cao hứng, liền nói: “Nhưng kỳ thật ta cảm thấy chỉ cần ngươi muốn học, vẫn có thể thử xem.”

Ân Tử Mạch thấy hắn suy nghĩ như vậy biểu tình lại hưng phấn.

Cố Thừa liền nói thêm: “Bất quá vẫn phải xem cốt cách ngươi có thích hợp với tâm pháp của ta hay không.”

Ánh sáng trong mắt Ân Tử Mạch liền lập tức lại tối sầm đi.

Thân thể hai người hoàn toàn không phải cùng một bậc. Nếu Cố Thừa dùng từ cao lớn để hình dung, thì hắn cũng chỉ có thể nói là tinh tế, hoàn toàn không thuộc cùng một loại hình.

Cốt cách như vậy, khẳng định không thích hợp.

Tâm tình Ân Tử Mạch trùng xuống, yên lặng nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía Cố Thừa.

Cố Thừa thấy hắn thật sự không vui, không trêu hắn nữa, nhẹ nhàng đem thân thể hắn xoay lại, nói: “Ngươi nếu muốn học, ta có thể dạy ngươi. Học cái gì cũng có thể, chỉ cần ngươi đồng ý.”

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, xác định Cố Thừa lần này không lừa hắn, hoan hô một tiếng: “Ta muốn học Nội Công Tâm pháp!” Mục tiêu phi thường rõ ràng!

Cố Thừa gật gật đầu: “ Được, chờ vết thương của ngươi tốt lên, ta sẽ dạy ngươi.”

Nếu không phải hiện tại trên người có thương tích, Ân Tử Mạch quả thực muốn xuống đất đi ra ngoài chạy một vòng!

Cho nên nói đại nạn không chết sẽ hạnh phúc đến cuối đời! Nhân sinh lập tức liền đi lên a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện