Đầu óc Mạnh Thiên Tư nóng lên, cơ hồ xông qua ngay tức khắc, chợt thấy tay bị siết lại, là Giang Luyện giữ lấy cô, hạ giọng nói: “Cô bình tĩnh chút, chú ấy thật sự không biết.”
Không sai, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, còn hớn hở hỏi cô thế kia – lão quả thực không biết.
Thần Côn thấy không có ai đáp lại, tò mò ngẩng đầu lên xem.
Mạnh Thiên Tư tuy đã dừng bước nhưng vẻ mặt vẫn âm u, thần sắc Giang Luyện cũng hơi sai sai, Thần Côn ngạc nhiên: “Hai người sao thế?”
Mạnh Thiên Tư thật sự không nhịn được, lớn tiếng hỏi: “Ông đã làm gì?”
Ngày thường cô đã quen ra lệnh, trừng mắt lên tự có uy phong, nhất là khi nghiêm giọng, thật sự rất dọa người, Thần Côn sợ hết hồn: “Tôi…tôi có làm gì đâu.”
Thối lắm! Túi mật núi nhà họ gặp cô thì không có phản ứng gì, gặp một người không rõ lai lịch thì lại có tương tác, có khác nào con trai mình ôm người khác gọi mẹ không, bảo cô sao bình tĩnh cho nổi!
Cô lại muốn phăm phăm đi qua, nhưng Giang Luyện giữ rất chặt, giọng hắn vẫn bình tĩnh: “Cô Mạnh, cô có hù chết chú ấy cũng vô dụng, thực ra cô cũng thấy rõ, chú ấy quả thật không làm gì cả.”
Thẳng đến khi cảm nhận được cô đã hòa hoãn hơn chút ít, cánh tay bị hắn giữ không cự lại tay hắn nữa, Giang Luyện mới buông tay.
Thần Côn bị hai người nhìn mà thấp thỏm không yên, bỗng ý thức được bầu không khí đột nhiên quái đản này e rằng có liên quan tới túi mật núi – túi mật núi nâng trong tay bỗng trở thành củ khoai nóng bỏng, lão lúng túng nói với Mạnh Thiên Tư: “Vậy… Cô Mạnh, cô trả về đi.”
Mạnh Thiên Tư thật sự tức đến muốn cười gằn: Trong các hoa văn bùa chuông vàng của cô chỉ có một cái gọi là “Cắt túi mật”, trả về…sợ là không làm được.
Cô đáp: “Ông trả đi.”
Thần Côn hoang mang, nhưng thấy cô hung dữ vậy lại không dám nói nhiều, bèn giơ tay lên nâng túi mật núi về chỗ cũ.
Túi mật núi làm ổ trong lòng bàn tay lão, vẫn bất động.
Thần Côn tự cho là thông minh, cảm thấy việc này có lẽ cũng giống như nuôi gà vậy, bất kể muốn gọi hay muốn xua thì chung quy miệng cũng phải nói gì đó, bèn chỉ lên trần nói với túi mật núi: “Lên!”
Không có phản ứng.
Lão lại đổi sang cách nói khác: “Dậy!”
Vẫn không có phản ứng.
Mạnh Thiên Tư trông dáng vẻ lão tội nghiệp vậy, lại cảm thấy đúng là mình quá hung dữ.
Đang rầu rĩ thì nghe Giang Luyện nói: “Cô Mạnh, cô nói túi mật núi là vật thờ phụng của quỷ non suốt mấy ngàn năm qua… Sao tôi lại cảm thấy không giống lắm?”
Tâm trạng của Mạnh Thiên Tư bây giờ rất tệ, ai bắt chuyện chém người đó, vừa mở miệng đã đùng đùng tư thế muốn gây gổ: “Không giống chỗ nào?”
Giang Luyện cười cười, mấy ngày nay, hắn ít nhiều cũng đã hiểu biết được chút ít tính tình của Mạnh Thiên Tư, nắm đấm không đánh vào bông, cô càng cáu bẳn hắn lại càng bình tĩnh – giả sử cả hai đều nóng nảy thì chẳng khác nào rang đậu bằng sét, cái chảo này đã sớm khét lẹt rồi.
Hắn nói: “Cô coi túi mật núi như người thì sẽ thấy rất dễ hiểu: Nó không chọn cô, không chọn tôi, lại chọn Thần Côn, chứng tỏ nó tự nguyện gần gũi với Thần Côn.”
“Nhưng ban nãy, ở tầng núi thứ chín, cái lưỡi kia lại đuổi đánh Thần Côn – túi mật núi gần gũi Thần Côn, cái lưỡi lại ra sức ngăn cản Thần Côn tới gần, cái lưỡi này không giống bảo hộ túi mật núi mà ngược lại, giống như giam cầm nó.”
Mạnh Thiên Tư không nghe nổi nữa: “Ý anh, túi mật núi là con tin chúng tôi giam giữ?”
Bẻ lái kiểu quái gì vậy? Túi mật núi từ thánh vật mà họ thờ phụng lập tức rớt thành phạm nhân bị giam cầm? Giang Luyện nói: “Cô đừng thiết lập lập trường cho mình vội, cũng đừng cuống: Đặt mình vào vị trí đứng ngoài quan sát, xét theo góc độ công bằng hợp lý mà nghĩ xem, tôi nói có lý không.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa, trong đầu tua nhanh từng màn kể từ khi biết Thần Côn tới nay.
——Lão nghe thấy Tiển Quỳnh Hoa nhắc tới “túi mật núi” trong chi nhánh điện báo, đinh ninh là có liên quan tới mình, không quản ngàn dặm xa xôi lặn lội tìm tới Tương Tây;
——Lão nói từ đó về sau, thường xuyên mơ thấy một giấc mộng, rằng mình tìm một cái rương;
——Lúc lão nhìn thấy cục đá ở tầng núi thứ ba đã bật thốt nói là “giả”;
——Cái lưỡi kia cắn chặt lão không thả, túi mật núi lại tự động rơi vào lòng bàn tay lão;
…
Hơi thở Mạnh Thiên Tư dần dồn dập hơn: Thần Côn không nói dối, giữa lão và túi mật núi đích xác là tồn tại một mối liên hệ thần bí.
Trong lúc cô đứng đó lòng trập trùng sóng triều thì Giang Luyện đã đi về phía Thần Côn.
Thần Côn cũng không ngốc, nghe hai người đối đáp, cũng đoán được chút đầu mối, nhất thời da đầu muốn căng nứt, tim như trống dồn, lúng túng nói với Giang Luyện: “Tôi thật sự không làm gì mà, tôi cũng là lần đầu tiên…thấy túi mật núi.”
Gần ba mươi năm qua lão vào nam ra bắc, quả thực đã trải qua không ít chuyện, cũng kết bạn với không ít người thần kỳ, vậy nhưng “thần kỳ” trước nay đều là của người khác, lão chỉ trợn tròn mắt chứng kiến, đi theo bên cạnh yên lặng ghi chép, cũng thường vì thế mà sinh lòng ghen tỵ, căm tức bất bình, cảm thấy tạo hóa quá mức trêu ngươi: Chỉ cho lão xem, không dẫn lão theo chơi cùng?
Hiện giờ là…muốn dẫn theo lão chơi cùng à? Mẹ nó thế cũng quá đột ngột rồi, lão còn chưa chuẩn bị tâm lý gì mà, hơn nữa, sắc mặt cô Mạnh khiến trong lòng lão hơi sờ sợ…
Giang Luyện hỏi lão: “Bây giờ chú có cảm giác gì không?”
Thần Côn lắp bắp: “Cảm giác…rất phức tạp.”
Giang Luyện biết lão hiểu sai: “Không phải, ý tôi là, chú có nảy sinh chút trực giác kỳ lạ nào không.”
Nói cho cùng, khi trông thấy túi mật núi giả, trong đầu Thần Côn đã có thể nảy ra kết luận “Là giả” trong chớp mắt thì nay cầm túi mật núi chân chính trong tay, hẳn cũng có thể kích thích lão nghĩ ra gì đó.
Thần Côn Lắc đầu: “Không, không có.”
Chính là như đứng đống lửa như ngồi đống than, lòng lo ngay ngáy, muốn nhanh chóng trả lại túi mật núi này về chỗ cũ – lão trộm liếc Mạnh Thiên Tư một cái.
Giang Luyện nhìn thấy: “Không sao đâu, chú hơi hoảng hốt quá thôi, đừng để ý cô Mạnh, trước nay cô ấy đều như vậy, ngoài miệng dữ vậy thôi chứ thực ra bản chất không dữ.”
Nói vớ vẩn gì thế hả? Mạnh Thiên Tư tức giận, muốn quát hắn nói vậy, nghĩ rồi lại nhịn xuống, cô cũng không thể lên ầm ĩ rằng “Bản chất tôi cũng rất dữ” được, thế thì ấu trĩ quá rồi.
Giang Luyện tiếp tục dẫn dắt Thần Côn: “Chú tập trung một chút, nhắm mắt lại, hai tay nâng túi mật núi… Cô Mạnh có thể cùng mạch đập cùng hơi thở với núi, chú cũng thử xem có thể tìm thấy nhịp điệu gì chung với túi mật núi không.”
Thần Côn hơi do dự, theo lời nhắm mắt lại: Mí mắt vừa đóng lại, mọi hỗn loạn trước mắt đều không nhìn thấy nữa, cũng không còn nhìn thấy sắc mặt u ám của Mạnh Thiên Tư dành cho lão, túi mật núi nâng trong lòng bàn tay lão, mềm mại mà không nhũn nhão, dường như đang động đậy, nhưng cũng không nói rõ được, cũng có thể không phải người ta động đậy mà là lão khẩn trương quá, tay không tự chủ được run lên.
Dần dần, lòng lão cũng ổn định lại.
Lúc một lần nữa nghe thấy tiếng Giang Luyện, chỉ cảm thấy vừa mờ ảo vừa xa lạ, giống như đến từ một chân trời rất xa.
“Bây giờ…có cảm thấy gì không?”
Thần Côn mấp máy môi: Không có, chỉ thấy tối thôi, mắt nhắm lại thì đương nhiên là tối rồi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
Xung quanh vẫn tối đen như cũ, nhưng cũng không phải là bởi lão nhắm hai mắt lại mà là bởi bầu trời tối đen: Bốn phía gió thổi lạnh thấu xương, lưng chừng bầu trời, mây mù âm u cuồn cuộn bốc lên xoay vần.
Cách đó không xa là vô số những đuốc đang cháy sáng, ngọn lửa bị gió kéo bập bùng dữ dội, lúc dạt sang phải, lúc nghiêng sang trái.
Tim Thần Côn đập rất dồn dập, rõ ràng muốn chạy qua, song hai chân lại không nghe sai bảo, bước chân vẫn không nhanh không chậm đi từng bước tới.
Đến gần, như bị thứ gì đó bao bọc, lập tức rơi vào giữa sóng âm huyên náo, ầm ĩ.
Có rất nhiều người, nhưng lão nhìn không rõ, trong mắt chỉ là những bóng đen hoặc ngồi xổm hoặc đứng sững, hoặc đi tới đi lui, có rất nhiều cái rương, đều để mở, có người không ngừng bỏ đồ vật vào trong, cũng không thấy rõ được là bỏ cái gì, chỉ biết là trong đống rương này, có cái chỉ mới lấp đáy, có cái đã đầy nửa, có cái đã chật kín, nắp rương phịch một tiếng đóng lại.
Giống gì nhỉ? Giống như dọn nhà chạy nạn vậy, không không không, nói vậy quy mô nhỏ quá, nhiều rương thế này, phải là toàn tộc…thậm chí là cả thành di dời.
Thần Côn mờ mịt đi giữa đống hỗn loạn bề bộn này, lúc lúc lại nghiêng người nhường đường cho người khác, lại nhường thêm một người nữa.
Trên đầu chợt vọng xuống tiếng gầm khiến người ta sở da gà, lão còn chưa kịp ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bị cảnh tượng dưới chân thu hút.
Có một bóng đen to lớn đang trườn qua dưới bàn chân lão.
Lão biết đây chỉ là hình chiếu, song chỉ cái bóng này thôi đã khiến cả người có cảm giác bị đè nén hít thở không thông rồi: Cái này thoạt trông giống bóng của rắn, như khí thế còn hùng tráng hơn con rắn lớn nhìn thấy lúc ở dưới nhai kia, cái bóng này cũng không đi thẳng mà có thể nhìn ra nó lên xuống nhấp nhô, thậm chí thân thể còn chậm rãi uốn lượn. Bên cạnh thân nó…
Trong đầu Thần Côn bỗng nổ ầm ầm liên hoàn như đang trải qua một biến động dữ dội, tất cả đều sụp xuống, nổ tung thành vô số mảnh vụn, những mảnh vụn này còn mang theo tiếng giỏ thổi vù vù, từ cực xa tới cực gần, dính chặt lên màng nhĩ lão, quét qua rồi lại quét qua.
Bên thân nó có móng vuốt, móng vuốt khổng lồ.
Lại liên tưởng tới tiếng gầm rung động trời cao vừa rồi…
Thần Côn ngẩn ra một lát, bỗng kích động: Đây là rồng! Là rồng trong truyền thuyết!
Lão vội ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chẳng thấy cái gì cả: Đám mây lưng chừng bầu trời tản ra rồi lại tụ lại, che lấp sạch sẽ những giấu vết của khoảnh khắc mới rồi.
Đang ngửa đầu ngây người xem thì bên cạnh có người giục lão: “Mau lên.”
À đúng, mau lên, Thần Côn vội cúi đầu, trông thấy túi mật núi trắng muốt nâng trong hai tay mình, mà trước mặt thì vừa vặn có một chiếc rương mở nửa.
Lão không chút nghĩ ngợi bỏ túi mật núi vào rương.
Người kia lập tức hô lên như xướng phiếu bầu: “Túi mật núi, một viên.”
***
Mặt trời đã lên cao, Liễu Quan Quốc dẫn bảy, tám hộ núi xuống lưng chừng núi trông ngóng chờ đợi.
Đang chờ đến sốt ruột thì chợt nghe thấy tiếng mô tô phân khối lớn gầm rú, y như sấm rền, từ chân núi đi thẳng lên, theo tiếng nhìn lại, bên dưới thấp cuồn cuộn bốc lên đất vàng, tựa như một con rồng vàng đang uốn lượn bò lên: Tương Tây nhiều mưa, chẳng khô ráo gì cho cam, xe tải bình thường cũng không làm tung bụi, đủ để thấy lực nghiến đát của chiếc xe máy này lớn đến mức nào.
Tinh thần Liễu Quan Quốc rung lên, người bên cạnh cũng hưng phấn reo: “Cô năm, cô năm tới rồi!”
Không bao lâu sau, một con quái vật sáng loáng màu sắt thép to lớn cool ngầu xuất hiện trước mắt.
Đây là một chiếc mô tô được đặt thiết kế riêng phỏng theo “Dodge Tomahawk”, sở dĩ chỉ là bản phỏng theo là bởi Tomahawk được xưng là vua mô tô, máy siêu khỏe, tốc độ cao nhất vượt trên 600km/giờ, được trang bị bánh xe đua, thậm chí còn có thể chạy thắng tàu điện ngầm, tốc độ quá nhanh, không hợp pháp ở đại đa số các nước, không được phép tham gia giao thông trên đường phố.
Liễu Quan Quốc vội dẫn người tiến lên đón.
Lái xe cởi mũ bảo hiểm xuống, phì phì nhổ cát trong miệng ra ngoài, còn lớn tiếng than phiền: “Tôi thấy Tương Tây cũng trồng không ít cây cối mà sao lắm cát thế!”
Câu này thật khiến người khác không biết phải tiếp lời thế nào, Liễu Quan Quốc cười giả lả, hơi câu nệ chào bà: “Chị năm, đi đường vất vả rồi.”
Đây chính là u năm của Mạnh Thiên Tư, mày núi Thù Bích Ảnh.
Năm nay bà vừa tròn năm mươi, nhưng tinh thần vẫn sung mãn tràn trề, thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi, để tóc như nam giới, tóc ngắn tạo kiểu, sợi nào sợi nấy dựng ngược lên trời, vóc dáng hơi mập, mặt mày phúc hậu, mở miệng ra nói, giọng nghe oang oang, có thể chấn động màng nhĩ người ta ong ong: “Không vất vả, Hồ Nam Hồ Bắc, có bao xa đâu? Thằng nhóc Kình Tùng này đúng là khờ chết được, nói với tôi cái gì mà bé Thiên không sao, không đến cũng được – tôi đã đi được nửa đường rồi chẳng lẽ lại quay đầu về, chạy xe chơi chắc?”
Liễu Quan Quốc gật đầu lia lịa: “Phải ạ, phải ạ.”
Thù Bích Ảnh xuống xe, vẫn không quên dặn hai người dắt xe hộ mình: “Cốp sau có đồ kho và tôm hùm đất đấy, tôi mang cho bé Thiên, đừng quên cầm lên.”
Hai người kia đáp dạ, dồn sức đỏ rực cả mặt tiếp tục dắt xe: Loại mô tô này thân xe rất nặng, lái thì sướng chứ dắt thì đúng là cực hình, huống chi đây lại còn là đường núi lồi lên lõm xuống, lỡ như sẩy tay làm đổ xe, cô năm sẽ chửi um lên mất.
Liễu Quan Quốc nghe nói còn mang theo đồ ăn, không khỏi phì cười.
Người nhà quỷ non đều biết cô năm Thù Bích Ảnh bình sinh có hai đam mê lớn, một là xe máy, hai là tôm hùm đất.
Cái sau còn hăng say hơn cái trước, hấp tỏi phù dung, om dầu, ướp lạnh gì gì đó bà đều đã ăn qua, mắt cũng rất tinh, liếc một cái là biết tôm đực hay tôm cái, tôm tươi hay tôm đông lạnh rã đá. Thù Bích Ảnh cũng không phải người Vũ Hán: bà ăn tôm hùm đất Hu Di, cảm thấy chẳng có gì đặc biệt; thử tôm hùm đất Thượng Hải, cũng không vừa ý; lại nếm sang tôm Trường Sa, vẫn còn hơi kem kém, cho đến khi ăn tới Vũ Hán, đúng hợp khẩu vị, thán dài một tiếng, từ đó định cư ở Vũ Hán.
Còn đầu tư mở không ít quán đồ kho và tôm hùm đất, quà tặng người khác quá nửa là “món nhà tôm vườn”, người nhận không thể nói “không ngon”, bằng không bà sẽ đỏ rực mặt tranh luận bằng được với anh, không công nhận không thôi.
Liễu Quan Quốc dẫn Thù Bích Ảnh lên: “Trợ lý Mạnh đang chờ ở trên, vốn định xuống đón song biết chị muốn lên xem động, đã đi sắp xếp trước.”
Thù Bích Ảnh ừ một tiếng: “Đã xác định được là bé Thiên không sao?”
“Trợ lý Mạnh nói là không sao, chỉ là phải làm phiền chị năm tránh thú núi, thả mấy sợi thừng xuống, bằng không cô Mạnh chỉ sợ không lên nổi.”
“Con ả phóng hỏa đâu? Tôi nghe nói nó còn ăn dơi?”
Đúng đó, nghĩ lại mà rợn người.
Hồ Nam Hồ Bắc gần nhau, Liễu Quan Quốc đã qua lại với Thù Bích Ảnh mấy lần, coi như là người quen cũ, nói được mấy câu cũng dần hết câu nệ: “Lúc chúng em tìm tới, cô ta ngồi đó, vừa mới bỏ con dơi bên mép ra, miệng vẫn đang nuốt… Lại cười khanh khách, giơ tay lên nói, Tới đây, trói tôi đi…”
“Em sống hơn nửa đời người rồi mà chưa từng gặp cảnh nào như vậy, chị năm nói xem, sao em dám trói cô ta chứ, lỡ như cô ta có mưu đồ gì, trói cô ta về lại đúng hợp tính toán của cô ta…”
Thù Bình Ảnh giọng sang sảng: “Trong chuyện này Kình Tùng làm không sai, tôi nói chú hay, người thật sự có mưu toan suy tính sẽ không bày mấy trò khoa trương sặc sỡ này ra, càng bày ra cảnh tượng ngông cuồng, kỳ dị, giả thần giả quỷ hù dọa người ta thì càng chứng tỏ cô ta đã tới đường cùng, không còn cách nào khác.”
Cô năm nói cái gì mà chẳng đúng, Liễu Quan Quốc vồn vã gật đầu: “Phải ạ, phải ạ.”
Thù Bích Ảnh chợt nhớ tới cái gì: “Tôi hỏi chú, từ lúc phóng hỏa đến lúc các chú tìm được con bé họ Bạch đó mất chừng bao lâu?”
Liễu Quan Quốc đoán không ra dụng ý của bà: “Không lâu, không lâu, phản ứng hiện trường của trợ lý Mạnh rất nhanh, lập tức phái người xuống dưới tìm ruột núi. Mặc dù tìm được cô ta cũng mất chút thời gian nhưng cô ta coi như đã bị chặn trong hũ rồi – khi đó chỉ cần là cửa động đều có người của chúng ta bao vây, cô ta có ra khỏi động cũng không có chỗ mà chạy.”
Thù Bích Ảnh nói: “Tôi không nói cái này, phản ứng của Kình Tùng có nhanh hơn nữa thì phái người xuống vách núi cũng cần có thời gian phải không?”
Liễu Quan Quốc chần chừ gật đầu: “Phải, khoảng…mười lăm phút.”
“Trong vòng mười lăm phút đó, nếu nó lập tức ra khỏi động thì vẫn chạy thoát, đúng không?”
Liễu Quan Quốc nghĩ ngợi rồi gật đầu.
“Vấn đề chính là ở đây, vì sao cô ta lại không rời đi?”
Đúng vậy, Liễu Quan Quốc một lần nữa bày tỏ quan điểm của mình: “Thế nên em mới cho rằng cô ta ở lại là có âm mưu.”
Thù Bích Ảnh lập lờ nước đôi đáp: “Vậy cũng chưa chắc, cũng có thể là cô ta bị chuyện nào đó vướng chân, không đi được.”
Đương nói chuyện thì đã đi tới trước cửa động thông ruột, lại có vài người ra đón, dẫn Thù Bích Ảnh lên thang xếp, Mạnh Kình Tùng đã sớm chờ trong động từ lâu, nghe thấy động tức lập tức rảo bước ra đón.
Thù Bích Ảnh gật đầu với y xem như chào hỏi, sau đó nhìn quanh bên trong động.
Bất ngờ là Bạch Thủy Tiêu cũng ở đây, phỏng chừng là Mạnh Kình Tùng biết bà muốn xem động nên dẫn cả cô ta theo luôn cho bà xem.
Cô ta đang bị trói cả tay cả chân, thần sắc vốn hơi mệt mỏi, thấy Thù Bích Ảnh tiến tới, lưng chợt ưỡn thẳng, trong con ngươi nhiều thêm mấy phần cảnh giác, rồi lại nhanh chóng nhẻn cười, giọng nói vẫn rất dễ nghe, nhuốm vài phần quyến rũ: “Muốn chém muốn giết thì nhanh lên, lại đem một mụ già ra làm gì, dọa sợ tôi chắc.”
Cô ta cười khanh khách.
Mạnh Kình Tùng cả giận: “Cô câm miệng cho tôi…”
Thù Bích Ảnh vỗ nhẹ cánh tay Mạnh Kình Tùng.
Tính khí bà tuy nóng nảy nhưng còn chưa đến mức bị một con nhóc nói hai ba câu đã nổi giận, bà bước lên hai bước, nói: “Nhóc con, đừng cười người khác là mụ già, ông trời đối xử tốt với cô mới có thể cho cô sống đến già, ông ta mà chướng mắt cô thì cô có muốn già cũng chẳng có cơ hội đâu.”
Bạch Thủy Tiêu thầm rùng mình, môi mấp máy, không nói gì nữa. Liễu Quan Quốc đứng phía sau, thấy Thù Bích Ảnh nói hai ba câu đã khiến Bạch Thủy Tiêu ngậm miệng, sướng đến mặt mày đều lộ rõ vẻ đắc ý, cảm thấy rất hả dạ.
Thù Bích Ảnh nhìn kỹ hang động này.
Rất lớn, phía cuối có một cửa động, vẫn còn có vài ba con dơi treo ở đó, mùi hôi thối đã tản đi gần hết nhưng mùi khét thì vẫn loáng thoáng phảng phất. Thù Bích Ảnh gọi Mạnh Kình Tùng qua, nhỏ giọng hỏi y: “Cậu có cảm thấy là bài vị không?”
Người biết nội tình phía quỷ non đều đã từng nghe nói về sự kỳ dị của bài vị ông tổ, thứ này như có ảnh hưởng tới não người, có thể trong nháy mắt khiến người ta biến thành một con rối vô tri vô giác, chỉ nghe sai khiến, ít nhất phải một hai giờ sau mới khôi phục bình thường. Sở dĩ Mạnh Thiên Tư đi dò túi mật núi, nguyên nhân cuối cùng cũng là sự quấy phá của bài vị, bởi vậy nên điều đầu tiên Thù Bích Ảnh nghĩ tới chính là bài vị ông tổ.
Mạnh Kình Tùng không dám kết luận: “Đúng là hơi giống ạ, nhưng lại không cùng dạng, hơn nữa, trong động này bọn cháu cũng không tìm ra bài vị gì.”
Thù Bích Ảnh mắng y: “Hồ đồ!”
“Nếu bài vị đã có thể ảnh hưởng lên não người thì nó thế nào cũng phải khiến người ta vô tri vô giác, đúng không? Vậy thì nó không thể tiếp xúc với cậu, tẩy não cậu sao? Hơn nữa, ma nước gọi nó là bài vị là bởi nó là bài vị tổ tiên nhà họ, nhưng ai nói với cậu nó nhất định có hình dạng bài vị?”
Nói tới đây, bà xoay người muốn ngồi xuống, có người đầu óc nhanh nhẹn đã sớm mang ghế xếp vải bạt lên bày ổn thỏa.
Thù Bích Ảnh vững vàng ngồi xuống ghế, phân phó người xung quanh: “Lục soát hết một lượt trong ngoài trên dưới cái động này cho tôi, chỗ nào cần dùng thang lên cao thì dùng, nhất là chú ý mấy khe đá trông có vẻ tầm thường quanh đây, có chỗ nào bị đục rớt đá thì cũng là vừa mới bị đục.”
Vừa dứt lời chỉ thấy mặt Bạch Thủy Tiêu trong sát na đã không còn sắc máu.
Không sai, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, còn hớn hở hỏi cô thế kia – lão quả thực không biết.
Thần Côn thấy không có ai đáp lại, tò mò ngẩng đầu lên xem.
Mạnh Thiên Tư tuy đã dừng bước nhưng vẻ mặt vẫn âm u, thần sắc Giang Luyện cũng hơi sai sai, Thần Côn ngạc nhiên: “Hai người sao thế?”
Mạnh Thiên Tư thật sự không nhịn được, lớn tiếng hỏi: “Ông đã làm gì?”
Ngày thường cô đã quen ra lệnh, trừng mắt lên tự có uy phong, nhất là khi nghiêm giọng, thật sự rất dọa người, Thần Côn sợ hết hồn: “Tôi…tôi có làm gì đâu.”
Thối lắm! Túi mật núi nhà họ gặp cô thì không có phản ứng gì, gặp một người không rõ lai lịch thì lại có tương tác, có khác nào con trai mình ôm người khác gọi mẹ không, bảo cô sao bình tĩnh cho nổi!
Cô lại muốn phăm phăm đi qua, nhưng Giang Luyện giữ rất chặt, giọng hắn vẫn bình tĩnh: “Cô Mạnh, cô có hù chết chú ấy cũng vô dụng, thực ra cô cũng thấy rõ, chú ấy quả thật không làm gì cả.”
Thẳng đến khi cảm nhận được cô đã hòa hoãn hơn chút ít, cánh tay bị hắn giữ không cự lại tay hắn nữa, Giang Luyện mới buông tay.
Thần Côn bị hai người nhìn mà thấp thỏm không yên, bỗng ý thức được bầu không khí đột nhiên quái đản này e rằng có liên quan tới túi mật núi – túi mật núi nâng trong tay bỗng trở thành củ khoai nóng bỏng, lão lúng túng nói với Mạnh Thiên Tư: “Vậy… Cô Mạnh, cô trả về đi.”
Mạnh Thiên Tư thật sự tức đến muốn cười gằn: Trong các hoa văn bùa chuông vàng của cô chỉ có một cái gọi là “Cắt túi mật”, trả về…sợ là không làm được.
Cô đáp: “Ông trả đi.”
Thần Côn hoang mang, nhưng thấy cô hung dữ vậy lại không dám nói nhiều, bèn giơ tay lên nâng túi mật núi về chỗ cũ.
Túi mật núi làm ổ trong lòng bàn tay lão, vẫn bất động.
Thần Côn tự cho là thông minh, cảm thấy việc này có lẽ cũng giống như nuôi gà vậy, bất kể muốn gọi hay muốn xua thì chung quy miệng cũng phải nói gì đó, bèn chỉ lên trần nói với túi mật núi: “Lên!”
Không có phản ứng.
Lão lại đổi sang cách nói khác: “Dậy!”
Vẫn không có phản ứng.
Mạnh Thiên Tư trông dáng vẻ lão tội nghiệp vậy, lại cảm thấy đúng là mình quá hung dữ.
Đang rầu rĩ thì nghe Giang Luyện nói: “Cô Mạnh, cô nói túi mật núi là vật thờ phụng của quỷ non suốt mấy ngàn năm qua… Sao tôi lại cảm thấy không giống lắm?”
Tâm trạng của Mạnh Thiên Tư bây giờ rất tệ, ai bắt chuyện chém người đó, vừa mở miệng đã đùng đùng tư thế muốn gây gổ: “Không giống chỗ nào?”
Giang Luyện cười cười, mấy ngày nay, hắn ít nhiều cũng đã hiểu biết được chút ít tính tình của Mạnh Thiên Tư, nắm đấm không đánh vào bông, cô càng cáu bẳn hắn lại càng bình tĩnh – giả sử cả hai đều nóng nảy thì chẳng khác nào rang đậu bằng sét, cái chảo này đã sớm khét lẹt rồi.
Hắn nói: “Cô coi túi mật núi như người thì sẽ thấy rất dễ hiểu: Nó không chọn cô, không chọn tôi, lại chọn Thần Côn, chứng tỏ nó tự nguyện gần gũi với Thần Côn.”
“Nhưng ban nãy, ở tầng núi thứ chín, cái lưỡi kia lại đuổi đánh Thần Côn – túi mật núi gần gũi Thần Côn, cái lưỡi lại ra sức ngăn cản Thần Côn tới gần, cái lưỡi này không giống bảo hộ túi mật núi mà ngược lại, giống như giam cầm nó.”
Mạnh Thiên Tư không nghe nổi nữa: “Ý anh, túi mật núi là con tin chúng tôi giam giữ?”
Bẻ lái kiểu quái gì vậy? Túi mật núi từ thánh vật mà họ thờ phụng lập tức rớt thành phạm nhân bị giam cầm? Giang Luyện nói: “Cô đừng thiết lập lập trường cho mình vội, cũng đừng cuống: Đặt mình vào vị trí đứng ngoài quan sát, xét theo góc độ công bằng hợp lý mà nghĩ xem, tôi nói có lý không.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa, trong đầu tua nhanh từng màn kể từ khi biết Thần Côn tới nay.
——Lão nghe thấy Tiển Quỳnh Hoa nhắc tới “túi mật núi” trong chi nhánh điện báo, đinh ninh là có liên quan tới mình, không quản ngàn dặm xa xôi lặn lội tìm tới Tương Tây;
——Lão nói từ đó về sau, thường xuyên mơ thấy một giấc mộng, rằng mình tìm một cái rương;
——Lúc lão nhìn thấy cục đá ở tầng núi thứ ba đã bật thốt nói là “giả”;
——Cái lưỡi kia cắn chặt lão không thả, túi mật núi lại tự động rơi vào lòng bàn tay lão;
…
Hơi thở Mạnh Thiên Tư dần dồn dập hơn: Thần Côn không nói dối, giữa lão và túi mật núi đích xác là tồn tại một mối liên hệ thần bí.
Trong lúc cô đứng đó lòng trập trùng sóng triều thì Giang Luyện đã đi về phía Thần Côn.
Thần Côn cũng không ngốc, nghe hai người đối đáp, cũng đoán được chút đầu mối, nhất thời da đầu muốn căng nứt, tim như trống dồn, lúng túng nói với Giang Luyện: “Tôi thật sự không làm gì mà, tôi cũng là lần đầu tiên…thấy túi mật núi.”
Gần ba mươi năm qua lão vào nam ra bắc, quả thực đã trải qua không ít chuyện, cũng kết bạn với không ít người thần kỳ, vậy nhưng “thần kỳ” trước nay đều là của người khác, lão chỉ trợn tròn mắt chứng kiến, đi theo bên cạnh yên lặng ghi chép, cũng thường vì thế mà sinh lòng ghen tỵ, căm tức bất bình, cảm thấy tạo hóa quá mức trêu ngươi: Chỉ cho lão xem, không dẫn lão theo chơi cùng?
Hiện giờ là…muốn dẫn theo lão chơi cùng à? Mẹ nó thế cũng quá đột ngột rồi, lão còn chưa chuẩn bị tâm lý gì mà, hơn nữa, sắc mặt cô Mạnh khiến trong lòng lão hơi sờ sợ…
Giang Luyện hỏi lão: “Bây giờ chú có cảm giác gì không?”
Thần Côn lắp bắp: “Cảm giác…rất phức tạp.”
Giang Luyện biết lão hiểu sai: “Không phải, ý tôi là, chú có nảy sinh chút trực giác kỳ lạ nào không.”
Nói cho cùng, khi trông thấy túi mật núi giả, trong đầu Thần Côn đã có thể nảy ra kết luận “Là giả” trong chớp mắt thì nay cầm túi mật núi chân chính trong tay, hẳn cũng có thể kích thích lão nghĩ ra gì đó.
Thần Côn Lắc đầu: “Không, không có.”
Chính là như đứng đống lửa như ngồi đống than, lòng lo ngay ngáy, muốn nhanh chóng trả lại túi mật núi này về chỗ cũ – lão trộm liếc Mạnh Thiên Tư một cái.
Giang Luyện nhìn thấy: “Không sao đâu, chú hơi hoảng hốt quá thôi, đừng để ý cô Mạnh, trước nay cô ấy đều như vậy, ngoài miệng dữ vậy thôi chứ thực ra bản chất không dữ.”
Nói vớ vẩn gì thế hả? Mạnh Thiên Tư tức giận, muốn quát hắn nói vậy, nghĩ rồi lại nhịn xuống, cô cũng không thể lên ầm ĩ rằng “Bản chất tôi cũng rất dữ” được, thế thì ấu trĩ quá rồi.
Giang Luyện tiếp tục dẫn dắt Thần Côn: “Chú tập trung một chút, nhắm mắt lại, hai tay nâng túi mật núi… Cô Mạnh có thể cùng mạch đập cùng hơi thở với núi, chú cũng thử xem có thể tìm thấy nhịp điệu gì chung với túi mật núi không.”
Thần Côn hơi do dự, theo lời nhắm mắt lại: Mí mắt vừa đóng lại, mọi hỗn loạn trước mắt đều không nhìn thấy nữa, cũng không còn nhìn thấy sắc mặt u ám của Mạnh Thiên Tư dành cho lão, túi mật núi nâng trong lòng bàn tay lão, mềm mại mà không nhũn nhão, dường như đang động đậy, nhưng cũng không nói rõ được, cũng có thể không phải người ta động đậy mà là lão khẩn trương quá, tay không tự chủ được run lên.
Dần dần, lòng lão cũng ổn định lại.
Lúc một lần nữa nghe thấy tiếng Giang Luyện, chỉ cảm thấy vừa mờ ảo vừa xa lạ, giống như đến từ một chân trời rất xa.
“Bây giờ…có cảm thấy gì không?”
Thần Côn mấp máy môi: Không có, chỉ thấy tối thôi, mắt nhắm lại thì đương nhiên là tối rồi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
Xung quanh vẫn tối đen như cũ, nhưng cũng không phải là bởi lão nhắm hai mắt lại mà là bởi bầu trời tối đen: Bốn phía gió thổi lạnh thấu xương, lưng chừng bầu trời, mây mù âm u cuồn cuộn bốc lên xoay vần.
Cách đó không xa là vô số những đuốc đang cháy sáng, ngọn lửa bị gió kéo bập bùng dữ dội, lúc dạt sang phải, lúc nghiêng sang trái.
Tim Thần Côn đập rất dồn dập, rõ ràng muốn chạy qua, song hai chân lại không nghe sai bảo, bước chân vẫn không nhanh không chậm đi từng bước tới.
Đến gần, như bị thứ gì đó bao bọc, lập tức rơi vào giữa sóng âm huyên náo, ầm ĩ.
Có rất nhiều người, nhưng lão nhìn không rõ, trong mắt chỉ là những bóng đen hoặc ngồi xổm hoặc đứng sững, hoặc đi tới đi lui, có rất nhiều cái rương, đều để mở, có người không ngừng bỏ đồ vật vào trong, cũng không thấy rõ được là bỏ cái gì, chỉ biết là trong đống rương này, có cái chỉ mới lấp đáy, có cái đã đầy nửa, có cái đã chật kín, nắp rương phịch một tiếng đóng lại.
Giống gì nhỉ? Giống như dọn nhà chạy nạn vậy, không không không, nói vậy quy mô nhỏ quá, nhiều rương thế này, phải là toàn tộc…thậm chí là cả thành di dời.
Thần Côn mờ mịt đi giữa đống hỗn loạn bề bộn này, lúc lúc lại nghiêng người nhường đường cho người khác, lại nhường thêm một người nữa.
Trên đầu chợt vọng xuống tiếng gầm khiến người ta sở da gà, lão còn chưa kịp ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bị cảnh tượng dưới chân thu hút.
Có một bóng đen to lớn đang trườn qua dưới bàn chân lão.
Lão biết đây chỉ là hình chiếu, song chỉ cái bóng này thôi đã khiến cả người có cảm giác bị đè nén hít thở không thông rồi: Cái này thoạt trông giống bóng của rắn, như khí thế còn hùng tráng hơn con rắn lớn nhìn thấy lúc ở dưới nhai kia, cái bóng này cũng không đi thẳng mà có thể nhìn ra nó lên xuống nhấp nhô, thậm chí thân thể còn chậm rãi uốn lượn. Bên cạnh thân nó…
Trong đầu Thần Côn bỗng nổ ầm ầm liên hoàn như đang trải qua một biến động dữ dội, tất cả đều sụp xuống, nổ tung thành vô số mảnh vụn, những mảnh vụn này còn mang theo tiếng giỏ thổi vù vù, từ cực xa tới cực gần, dính chặt lên màng nhĩ lão, quét qua rồi lại quét qua.
Bên thân nó có móng vuốt, móng vuốt khổng lồ.
Lại liên tưởng tới tiếng gầm rung động trời cao vừa rồi…
Thần Côn ngẩn ra một lát, bỗng kích động: Đây là rồng! Là rồng trong truyền thuyết!
Lão vội ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chẳng thấy cái gì cả: Đám mây lưng chừng bầu trời tản ra rồi lại tụ lại, che lấp sạch sẽ những giấu vết của khoảnh khắc mới rồi.
Đang ngửa đầu ngây người xem thì bên cạnh có người giục lão: “Mau lên.”
À đúng, mau lên, Thần Côn vội cúi đầu, trông thấy túi mật núi trắng muốt nâng trong hai tay mình, mà trước mặt thì vừa vặn có một chiếc rương mở nửa.
Lão không chút nghĩ ngợi bỏ túi mật núi vào rương.
Người kia lập tức hô lên như xướng phiếu bầu: “Túi mật núi, một viên.”
***
Mặt trời đã lên cao, Liễu Quan Quốc dẫn bảy, tám hộ núi xuống lưng chừng núi trông ngóng chờ đợi.
Đang chờ đến sốt ruột thì chợt nghe thấy tiếng mô tô phân khối lớn gầm rú, y như sấm rền, từ chân núi đi thẳng lên, theo tiếng nhìn lại, bên dưới thấp cuồn cuộn bốc lên đất vàng, tựa như một con rồng vàng đang uốn lượn bò lên: Tương Tây nhiều mưa, chẳng khô ráo gì cho cam, xe tải bình thường cũng không làm tung bụi, đủ để thấy lực nghiến đát của chiếc xe máy này lớn đến mức nào.
Tinh thần Liễu Quan Quốc rung lên, người bên cạnh cũng hưng phấn reo: “Cô năm, cô năm tới rồi!”
Không bao lâu sau, một con quái vật sáng loáng màu sắt thép to lớn cool ngầu xuất hiện trước mắt.
Đây là một chiếc mô tô được đặt thiết kế riêng phỏng theo “Dodge Tomahawk”, sở dĩ chỉ là bản phỏng theo là bởi Tomahawk được xưng là vua mô tô, máy siêu khỏe, tốc độ cao nhất vượt trên 600km/giờ, được trang bị bánh xe đua, thậm chí còn có thể chạy thắng tàu điện ngầm, tốc độ quá nhanh, không hợp pháp ở đại đa số các nước, không được phép tham gia giao thông trên đường phố.
Liễu Quan Quốc vội dẫn người tiến lên đón.
Lái xe cởi mũ bảo hiểm xuống, phì phì nhổ cát trong miệng ra ngoài, còn lớn tiếng than phiền: “Tôi thấy Tương Tây cũng trồng không ít cây cối mà sao lắm cát thế!”
Câu này thật khiến người khác không biết phải tiếp lời thế nào, Liễu Quan Quốc cười giả lả, hơi câu nệ chào bà: “Chị năm, đi đường vất vả rồi.”
Đây chính là u năm của Mạnh Thiên Tư, mày núi Thù Bích Ảnh.
Năm nay bà vừa tròn năm mươi, nhưng tinh thần vẫn sung mãn tràn trề, thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi, để tóc như nam giới, tóc ngắn tạo kiểu, sợi nào sợi nấy dựng ngược lên trời, vóc dáng hơi mập, mặt mày phúc hậu, mở miệng ra nói, giọng nghe oang oang, có thể chấn động màng nhĩ người ta ong ong: “Không vất vả, Hồ Nam Hồ Bắc, có bao xa đâu? Thằng nhóc Kình Tùng này đúng là khờ chết được, nói với tôi cái gì mà bé Thiên không sao, không đến cũng được – tôi đã đi được nửa đường rồi chẳng lẽ lại quay đầu về, chạy xe chơi chắc?”
Liễu Quan Quốc gật đầu lia lịa: “Phải ạ, phải ạ.”
Thù Bích Ảnh xuống xe, vẫn không quên dặn hai người dắt xe hộ mình: “Cốp sau có đồ kho và tôm hùm đất đấy, tôi mang cho bé Thiên, đừng quên cầm lên.”
Hai người kia đáp dạ, dồn sức đỏ rực cả mặt tiếp tục dắt xe: Loại mô tô này thân xe rất nặng, lái thì sướng chứ dắt thì đúng là cực hình, huống chi đây lại còn là đường núi lồi lên lõm xuống, lỡ như sẩy tay làm đổ xe, cô năm sẽ chửi um lên mất.
Liễu Quan Quốc nghe nói còn mang theo đồ ăn, không khỏi phì cười.
Người nhà quỷ non đều biết cô năm Thù Bích Ảnh bình sinh có hai đam mê lớn, một là xe máy, hai là tôm hùm đất.
Cái sau còn hăng say hơn cái trước, hấp tỏi phù dung, om dầu, ướp lạnh gì gì đó bà đều đã ăn qua, mắt cũng rất tinh, liếc một cái là biết tôm đực hay tôm cái, tôm tươi hay tôm đông lạnh rã đá. Thù Bích Ảnh cũng không phải người Vũ Hán: bà ăn tôm hùm đất Hu Di, cảm thấy chẳng có gì đặc biệt; thử tôm hùm đất Thượng Hải, cũng không vừa ý; lại nếm sang tôm Trường Sa, vẫn còn hơi kem kém, cho đến khi ăn tới Vũ Hán, đúng hợp khẩu vị, thán dài một tiếng, từ đó định cư ở Vũ Hán.
Còn đầu tư mở không ít quán đồ kho và tôm hùm đất, quà tặng người khác quá nửa là “món nhà tôm vườn”, người nhận không thể nói “không ngon”, bằng không bà sẽ đỏ rực mặt tranh luận bằng được với anh, không công nhận không thôi.
Liễu Quan Quốc dẫn Thù Bích Ảnh lên: “Trợ lý Mạnh đang chờ ở trên, vốn định xuống đón song biết chị muốn lên xem động, đã đi sắp xếp trước.”
Thù Bích Ảnh ừ một tiếng: “Đã xác định được là bé Thiên không sao?”
“Trợ lý Mạnh nói là không sao, chỉ là phải làm phiền chị năm tránh thú núi, thả mấy sợi thừng xuống, bằng không cô Mạnh chỉ sợ không lên nổi.”
“Con ả phóng hỏa đâu? Tôi nghe nói nó còn ăn dơi?”
Đúng đó, nghĩ lại mà rợn người.
Hồ Nam Hồ Bắc gần nhau, Liễu Quan Quốc đã qua lại với Thù Bích Ảnh mấy lần, coi như là người quen cũ, nói được mấy câu cũng dần hết câu nệ: “Lúc chúng em tìm tới, cô ta ngồi đó, vừa mới bỏ con dơi bên mép ra, miệng vẫn đang nuốt… Lại cười khanh khách, giơ tay lên nói, Tới đây, trói tôi đi…”
“Em sống hơn nửa đời người rồi mà chưa từng gặp cảnh nào như vậy, chị năm nói xem, sao em dám trói cô ta chứ, lỡ như cô ta có mưu đồ gì, trói cô ta về lại đúng hợp tính toán của cô ta…”
Thù Bình Ảnh giọng sang sảng: “Trong chuyện này Kình Tùng làm không sai, tôi nói chú hay, người thật sự có mưu toan suy tính sẽ không bày mấy trò khoa trương sặc sỡ này ra, càng bày ra cảnh tượng ngông cuồng, kỳ dị, giả thần giả quỷ hù dọa người ta thì càng chứng tỏ cô ta đã tới đường cùng, không còn cách nào khác.”
Cô năm nói cái gì mà chẳng đúng, Liễu Quan Quốc vồn vã gật đầu: “Phải ạ, phải ạ.”
Thù Bích Ảnh chợt nhớ tới cái gì: “Tôi hỏi chú, từ lúc phóng hỏa đến lúc các chú tìm được con bé họ Bạch đó mất chừng bao lâu?”
Liễu Quan Quốc đoán không ra dụng ý của bà: “Không lâu, không lâu, phản ứng hiện trường của trợ lý Mạnh rất nhanh, lập tức phái người xuống dưới tìm ruột núi. Mặc dù tìm được cô ta cũng mất chút thời gian nhưng cô ta coi như đã bị chặn trong hũ rồi – khi đó chỉ cần là cửa động đều có người của chúng ta bao vây, cô ta có ra khỏi động cũng không có chỗ mà chạy.”
Thù Bích Ảnh nói: “Tôi không nói cái này, phản ứng của Kình Tùng có nhanh hơn nữa thì phái người xuống vách núi cũng cần có thời gian phải không?”
Liễu Quan Quốc chần chừ gật đầu: “Phải, khoảng…mười lăm phút.”
“Trong vòng mười lăm phút đó, nếu nó lập tức ra khỏi động thì vẫn chạy thoát, đúng không?”
Liễu Quan Quốc nghĩ ngợi rồi gật đầu.
“Vấn đề chính là ở đây, vì sao cô ta lại không rời đi?”
Đúng vậy, Liễu Quan Quốc một lần nữa bày tỏ quan điểm của mình: “Thế nên em mới cho rằng cô ta ở lại là có âm mưu.”
Thù Bích Ảnh lập lờ nước đôi đáp: “Vậy cũng chưa chắc, cũng có thể là cô ta bị chuyện nào đó vướng chân, không đi được.”
Đương nói chuyện thì đã đi tới trước cửa động thông ruột, lại có vài người ra đón, dẫn Thù Bích Ảnh lên thang xếp, Mạnh Kình Tùng đã sớm chờ trong động từ lâu, nghe thấy động tức lập tức rảo bước ra đón.
Thù Bích Ảnh gật đầu với y xem như chào hỏi, sau đó nhìn quanh bên trong động.
Bất ngờ là Bạch Thủy Tiêu cũng ở đây, phỏng chừng là Mạnh Kình Tùng biết bà muốn xem động nên dẫn cả cô ta theo luôn cho bà xem.
Cô ta đang bị trói cả tay cả chân, thần sắc vốn hơi mệt mỏi, thấy Thù Bích Ảnh tiến tới, lưng chợt ưỡn thẳng, trong con ngươi nhiều thêm mấy phần cảnh giác, rồi lại nhanh chóng nhẻn cười, giọng nói vẫn rất dễ nghe, nhuốm vài phần quyến rũ: “Muốn chém muốn giết thì nhanh lên, lại đem một mụ già ra làm gì, dọa sợ tôi chắc.”
Cô ta cười khanh khách.
Mạnh Kình Tùng cả giận: “Cô câm miệng cho tôi…”
Thù Bích Ảnh vỗ nhẹ cánh tay Mạnh Kình Tùng.
Tính khí bà tuy nóng nảy nhưng còn chưa đến mức bị một con nhóc nói hai ba câu đã nổi giận, bà bước lên hai bước, nói: “Nhóc con, đừng cười người khác là mụ già, ông trời đối xử tốt với cô mới có thể cho cô sống đến già, ông ta mà chướng mắt cô thì cô có muốn già cũng chẳng có cơ hội đâu.”
Bạch Thủy Tiêu thầm rùng mình, môi mấp máy, không nói gì nữa. Liễu Quan Quốc đứng phía sau, thấy Thù Bích Ảnh nói hai ba câu đã khiến Bạch Thủy Tiêu ngậm miệng, sướng đến mặt mày đều lộ rõ vẻ đắc ý, cảm thấy rất hả dạ.
Thù Bích Ảnh nhìn kỹ hang động này.
Rất lớn, phía cuối có một cửa động, vẫn còn có vài ba con dơi treo ở đó, mùi hôi thối đã tản đi gần hết nhưng mùi khét thì vẫn loáng thoáng phảng phất. Thù Bích Ảnh gọi Mạnh Kình Tùng qua, nhỏ giọng hỏi y: “Cậu có cảm thấy là bài vị không?”
Người biết nội tình phía quỷ non đều đã từng nghe nói về sự kỳ dị của bài vị ông tổ, thứ này như có ảnh hưởng tới não người, có thể trong nháy mắt khiến người ta biến thành một con rối vô tri vô giác, chỉ nghe sai khiến, ít nhất phải một hai giờ sau mới khôi phục bình thường. Sở dĩ Mạnh Thiên Tư đi dò túi mật núi, nguyên nhân cuối cùng cũng là sự quấy phá của bài vị, bởi vậy nên điều đầu tiên Thù Bích Ảnh nghĩ tới chính là bài vị ông tổ.
Mạnh Kình Tùng không dám kết luận: “Đúng là hơi giống ạ, nhưng lại không cùng dạng, hơn nữa, trong động này bọn cháu cũng không tìm ra bài vị gì.”
Thù Bích Ảnh mắng y: “Hồ đồ!”
“Nếu bài vị đã có thể ảnh hưởng lên não người thì nó thế nào cũng phải khiến người ta vô tri vô giác, đúng không? Vậy thì nó không thể tiếp xúc với cậu, tẩy não cậu sao? Hơn nữa, ma nước gọi nó là bài vị là bởi nó là bài vị tổ tiên nhà họ, nhưng ai nói với cậu nó nhất định có hình dạng bài vị?”
Nói tới đây, bà xoay người muốn ngồi xuống, có người đầu óc nhanh nhẹn đã sớm mang ghế xếp vải bạt lên bày ổn thỏa.
Thù Bích Ảnh vững vàng ngồi xuống ghế, phân phó người xung quanh: “Lục soát hết một lượt trong ngoài trên dưới cái động này cho tôi, chỗ nào cần dùng thang lên cao thì dùng, nhất là chú ý mấy khe đá trông có vẻ tầm thường quanh đây, có chỗ nào bị đục rớt đá thì cũng là vừa mới bị đục.”
Vừa dứt lời chỉ thấy mặt Bạch Thủy Tiêu trong sát na đã không còn sắc máu.
Danh sách chương