Mọi người trên đài đá tan biến trong bóng đêm, trong cái chớp mắt cuối cùng, cụm bóng hình nhạt nhòa, như sóng ảnh kiếp trước.

Đằng trước thì có một tia sáng.

Mạnh Thiên Tư đi về phía ánh sáng trong bóng tối này, chân bước vững vàng, không chút lảo đảo, bóng tối này không mùi, không tiếng, túi hành lý trong tay rất nặng, cảm giác trĩu xuống này là điều duy nhất chân thật ở hiện tại.

Cô cũng không thấy sợ, đây là con đường Giang Luyện từng đi qua.

***

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, cô cuối cùng cũng đi tới nơi bóng tối và ánh sáng giáp hàm tiếp.

Thứ ánh sáng này quá mạnh, ngoài nơi đến ra, đâu đâu cũng trắng xóa, Mạnh Thiên Tư nhắm mắt thích ứng một lúc, rồi mới mở ra lần nữa.

Lần này, cô trông thấy bóng người mờ mờ ảo ảo, không chỉ có một, cao thấp béo gầy, đều ẩn hiện trong không gian mênh mang này.

Mỗi người đều đi về phía trước, mỗi người đều để lại cho cô bóng lưng của mình.

Cô rảo chân bước gấp, chạy về phía người gần nhất, lúc tới gần, hơi thở chợt gấp lên.

Cô nhận ra bóng lưng này, đây là Cao Kinh Hồng.

Trong truyền thuyết kể rằng, cửa vào này là thông đạo đi tới kiếp sau, cái chết là cái kết của một đời, cũng là điểm khởi đầu của một đời khác, me lớn đang từng bước đi từ đây vào kiếp sau sao? Cô nhìn sang những người khác, lại nhận ra Sử Tiểu Hải, Hà Sinh Tri, còn có tốp năm tốp ba những người đã qua đời mà cô có ấn tượng trong nửa cuộc đời này.

Cái chết vốn là một đường thẳng vĩnh hằng, mỗi người đều sẽ có một vị trí trên đó, hoặc sớm hoặc muộn, hoặc gần hoặc xa mà thôi – Những người cô trông thấy là những người đã ra đi trong cuộc đời mình, vậy những người mà me lớn nhìn thấy lại là một nhóm người khác, trong đó có cụ Đoàn chăng?

Cụ Đoàn thì sao? Bà có nhìn thấy người yêu mình năm đó không?

Nhìn thấy rồi, đuổi theo sẽ như thế nào? Đuổi kịp rồi, là tình duyên kiếp này chưa dứt, kiếp sau lại nối tiếp sao?

Bạn sẽ đuổi theo ai?

***

Mạnh Thiên Tư vòng qua một người lại một người, trước sau chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng – mà mỗi lần vòng qua, họ sẽ lại xuất hiện ở phía trước trong nháy mắt, như ngoan cường nhắc nhở cô rằng không thể làm rối loạn thứ tự.

Sau cùng, rốt cuộc cô cũng trông thấy bóng lưng của Giang Luyện.

Hệt như khi trước, cao ráo, cũng hiu quạnh, nhưng tuyệt không sa sút tinh thần, bất cứ lúc nào, Giang Luyện cũng không khiến người ta cảm thấy tinh thần sa sút.

Hắn thì đuổi theo bóng lưng ai? Huống Đồng Thắng, hay là mẹ hắn?

Mạnh Thiên Tư vươn tay, thật nhẹ nhàng chạm lên đầu vai hắn.

Khoảnh khắc ấy, mưa gió đột nhiên xoay chuyển, trời đất bỗng chốc đổi thay, ngũ quan lại rõ ràng như trước, Mạnh Thiên Tư nảy sinh cảm giác đã lâu rồi mới trở lại nhân gian.

***

Gió núi mát lạnh, trong hơi lạnh lại có mùi của lá khô.

Mạnh Thiên Tư nghe thấy tiếng mắng chửi ác độc, còn có tiếng khóc la.

Cô hoảng hốt quay đầu, trông thấy một căn nhà lụp xụp xây bằng gạch đất trộn lẫn, một gã què tay cầm kìm gắp than đang đánh đuổi một người phụ nữ tóc tai rối bù.

Người phụ nữ ấy chỉ cười hì hì, lúc thì đi đoạt kìm gắp than, lúc lại chạy trối chết. Mạnh Thiên Tư nhìn mà tức giận vô cùng, đang muốn xô người đàn ông kia ra thì nơi ánh mắt chạm tới lại làm cô lập tức sững sờ.

Cô nhìn thấy Giang Luyện.

Một Giang Luyện còn rất nhỏ, chỉ mới tầm ba tuổi.

Hắn mặc một cái áo bông cũ nát bẩn thỉu, đi đôi giày bông xù xù, đứng bên giếng nước đè, ngậm ngón tay ngơ ngác nhìn cảnh một đuổi một trốn này.

Không bao lâu sau, người phụ nữ kia bị đánh chạy về nhà, gã què xa xả mắng chửi đi qua sân, chợt thấy Giang Luyện, chửi câu “thằng lộn giống” rồi tung một cước vào mông hắn, đạp hắn ngã lăn ra ngoài.

Trong đầu Mạnh Thiên Tư ngơ ra, vô thức đưa tay ra muốn đỡ lấy Giang Luyện, lại không đỡ được cái gì – Giang Luyện xuyên qua bàn tay chìa ra của cô.

Đây là chuyện đã xảy ra, cô chỉ có thể đứng xem, không thể can thiệp.

Người đàn ông kia khập khiễng bỏ đi.

Mạnh Thiên Tư đau lòng cực kỳ, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Luyện, nhìn hắn.

Giang Luyện nằm yên trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, mắt thấy người đàn ông kia đi xa rồi, không quay lại đánh mình nữa, hắn mới chậm rãi bò dậy, lạch bạch chạy ra ngoài sân.

Vừa đi vừa xoa xoa mông, trên quần bông có một lỗ rách, để lộ ra cái mông trắng trẻo.

Hốc mắt Mạnh Thiên Tư đỏ hoe, phụt một tiếng phì cười.

Lát sau, cô chống người đứng lên, xách túi hành lý, đi tiếp về phía trước.

Lần này, đi được một lúc, trời tối xuống, đường núi quanh co tựa như mãi mãi không thấy điểm cuối, côn trùng đêm gáy rù rù, sương đêm cũng mịt mù.

Mạnh Thiên Tư nghe thấy đằng sau vọng lại tiếng bước chân chạy đùng đùng từ xa tới gần.

Vừa quay đầu lại thì thấy Giang Luyện ngã ngay trước mặt, hắn ôm một cái túi vải, màn thầu nguội và kẹo bên trong lăn đầy ra đất.

Giang Luyện hít mũi, chổng mông lên nhặt từng cái.

Mạnh Thiên Tư muốn nhặt giúp hắn, nhưng cũng như lúc trước, không nhặt được.

Cô ngơ ngẩn nhìn chiếc kẹo hoa quả làm thế nào cũng không chạm tay được vào kia.

Một bàn tay nhỏ bé dơ dáy thò tới, mau chóng nắm viên kẹo vào lòng bàn tay.

Mạnh Thiên Tư ngẩng đầu, gọi hắn: “Giang Luyện.”

Giang Luyện như nghe thấy, lại cũng giống như chỉ vừa khéo ngẩng đầu lên: Trên khuôn mặt nhỏ ngây thơ là vệt nước mắt chưa khô, trong mắt trống rỗng mơ hồ.

Mạnh Thiên Tư dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh chạy về phía trước đi, cứ chạy thẳng về phía trước, em sẽ ở phía trước đợi anh.”

Giang Luyện buộc chặt túi vải, lại cất bước chạy tiếp, như một làn gió quét qua bóng đêm lạnh lẽo này, bóng dáng nhỏ gầy lắc lư trên con đường núi, không còn thấy đâu nữa.

Mạnh Thiên Tư đứng lặng trên con đường hồi lâu rồi mới đi tiếp.

Đi về phía trước, hắn và cô đều phải đi về phía trước.

Lúc gặp được Giang Luyện lần nữa, là ở dưới gầm cầu.

Hắn lại lớn hơn đôi chút, đang quấn từng lớp từng lớp giấy báo lên người trong gió lạnh gào thét, sau đó co ro nằm xuống.

Mạnh Thiên Tư nghe thấy hắn rầm rì: “Muốn ăn bánh thơm thơm, bên trong có thịt, có cả bơ ngọt nữa.”

Xem ra năng lực thẩm định thức ăn ngon của Giang Luyện không được ổn lắm, tổ hợp như vậy khó ăn chết chứ còn. Mạnh Thiên Tư ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, đưa tay xoa hờ lên mặt hắn, nhỏ giọng đáp lại hắn: “Rồi sẽ có, sẽ có cả thôi.”



Rời khỏi gầm cầu, con đường phía trước vẫn đằng đẵng như thế, cuộc đời Giang Luyện như một quyển trục dài từ từ trải ra, còn cô thì bước đi trên quyển trục này.

Cô cảm thấy mình rất may mắn: Cô đã bỏ lỡ nửa đời trước của Giang Luyện, lại cũng không bỏ lỡ bất kỳ cái gì.

Cô nhìn thấy Huống Đồng Thắng dắt Giang Luyện đã được tắm rửa sạch sẽ, vú nuôi bên cạnh thì ôm Huống Mỹ Doanh bé xíu, Huống Mỹ Doanh ăn mặc như một cô công chúa nhỏ, vạt áo viền cổ đều thêu hoa văn rất đáng yêu, cô bé thò ngón tay tí hon mũm mĩm ra, một mực chỉ vào Giang Luyện, miệng lúng búng gọi: “Anh, anh.”

Giang Luyện nhìn thẳng về phía trước.

Huống Đồng Thắng mở cửa phòng ra, đó là một căn phòng điển hình cho bé trai, có giường, có đồ chơi, có gối mềm, có chăn bông xù xù.

Huống Đồng Thắng chỉ vào căn phòng, nói với Giang Luyện: “Về sau, con sẽ sống ở căn phòng này, tất cả đều là của con.”

Giang Luyện mặt không đổi sắc vâng một tiếng.

Mạnh Thiên Tư hơi kinh ngạc: Hồi nhỏ Giang Luyện ngầu thế cơ à? Không thể nào, hắn rõ ràng là một đứa ngốc ngầu không nổi mà.

Huống Đồng Thắng đóng cửa rời đi.

Cô đoán đúng rồi.

Vẻ ngầu lòi Giang Luyện bày ra thời khắc đó lập tức biến mất, hắn toét miệng cười toe, hai mắt híp lại thành hai con cá nhỏ sung sướng, sau đó bò lên giường, ôm gối lông vũ lăn tới lăn lui, còn cọ cọ mặt vào gối, trên mặt viết đầy hai chữ thỏa mãn, nói: “Mềm quá, đây là gối bông mềm nhất thế giới.”

Mạnh Thiên Tư tựa người bên cửa, mỉm cười nhìn Giang Luyện hưng phấn nhảy nhót ở đó, cười cười một hồi, nước mắt lại chảy xuống.

Cô cảm tạ Huống Đồng Thắng.

Huống Đồng Thắng chọn trúng Giang Luyện đương nhiên là có mục đích, nhưng vậy có sao?

Cảm ơn ông ấy đã kết thúc khoảng thời gian lưu lạc đầu đường khi còn nhỏ đó của Giang Luyện, để hắn được sung sướng gối lên chiếc gối bông mềm nhất thế giới như vậy.

Cô nhìn thấy Giang Luyện khi đã lớn, toàn thân tỏa ra khí chất thiếu niên dồi dào sức sống, thấy hắn học này học nọ dưới sự đốc thúc của Huống Đồng Thắng, thấy hắn tỏ ra lạnh nhạt với Huống Mỹ Doanh, thấy hắn cố tình hút thuốc, vào bar, kết bạn với đầu trâu mặt ngựa, sau đó bị Huống Đồng Thắng treo lên đánh, nửa tháng không xuống được giường.

Còn trông thấy hắn thả sao trong tay bay cao trong gió đêm, ngôi sao nho nhỏ đó từ lòng bàn tay hắn thăng lên, run run rẩy rẩy, tỏa sáng yếu ớt, là niềm mơ ước mà hắn hằng ấp ủ cất giấu, rằng sẽ có một ngày hắn sẽ dùng cái này để tỏ tình với một cô gái.



Giang Luyện, Giang Luyện, mỗi một cảnh tượng, mỗi một bức tranh, đều là Giang Luyện.

***

Rốt cuộc cũng đi tới đoạn cô và hắn gặp nhau.

Từ đó về sau, trong cuộc đời Giang Luyện đâu đâu cũng là hình bóng cô.

Những cảnh tượng này kỳ thực quá nửa bản thân cô cũng đã trải qua, nhưng đứng ở góc độ người xem lại có cảm giác rất khác, nảy sinh rất nhiều cảm xúc ngọt bùi chua đắng.

Thì ra, lúc cô bị Bạch Thủy Tiêu đốt nhang cao nửa say nửa mê, đã từng nhéo mạnh mặt Giang Luyện, nhéo tới nỗi mặt hắn biến dạng.

Thì ra, lúc bệnh tình Huống Đồng Thắng chuyển nguy kịch, dọc đường Giang Luyện vội vã rời khỏi Tương Tây đã không ngừng giở điện thoại ra, muốn xem xem có tin nhắn, thông báo lời mời kết bạn gì mới không.

Huống Mỹ Doanh hỏi hắn: “Anh xem gì thế?”

Hắn chỉ cười cười, nói: “Xem xem y tá có gửi tin gì về cụ nuôi không.”

Thì ra, lần đó ở Quế Lâm, hắn từng đuổi theo xe Mạnh Kình Tùng, đuổi đến muốn đứt hơi, chuyện cô cảm thấy khó mà mở miệng nổi, hắn đã sớm biết từ lâu.

Hèn chi hắn nói: “Tôi cam đoan với cô, vấn đề cô lo lắng sẽ không thành vấn đề.”



Cô đi một đường, xem một đường, khóc khóc cười cười, chặng đường có dài nữa, cuối cùng cũng vẫn đến điểm cuối.

Trên đài đá, Giang Luyện hôn cô lần cuối, nói: “Thiên Tư, anh mãi mãi yêu em.”

Mãi mãi là bao xa, không biết, nhưng từ xưa tới nay vẫn luôn không ngừng có người nguyện lấy cuộc đời hữu hạn mà gánh lấy tình sâu quyến luyến vô hạn vô bờ.

Cuộc đời Giang Luyện chỉ tới đây, phần cuối đen đặc một màu.

Túi hành lý quá nặng, cổ tay Mạnh Thiên Tư hơi mỏi, cô đổi sang tay khác, tiếp tục đi về phía trước.

Lòng không sợ hãi, bất kể là trần thế hay đại hoang đều không gì có thể cản được bước chân cô.

***

Gió lớn nổi lên.

Lần này thực sự là gió.

Những hình bóng mờ mờ ảo ảo đều không thấy đâu nữa, không thấy được rốt ráo, cũng không tìm được chốn đi, cửa vào, lối đi gì đó đều như chưa từng tồn tại.

Trước mặt trống trải mênh mang, trước sau vô biên, trái phải vô hạn, hơi giống sa mạc, mặt đất có đất cát lưu động, nhưng ở phương xa lại ẩn hiện viền núi nhấp nhô.

Đây là thế giới gì?

Mạnh Thiên Tư mờ mịt tiến lên trước hai bước, cơ hồ chỉ trong sát na, cô chợt hiểu ra.

Thường nói người khi chết, ký ức sẽ như đèn kéo quân, trong đầu lướt vụt qua quá khứ cả đời, còn nói, thần hồn vào đại hoang, như vậy, hồi tưởng xong cả một đời rồi thì đương nhiên sẽ đi tới đoạn đường kế tiếp, phải không?

Tuổi thọ của núi dài như vậy, là linh hồn của vạn vật, hành trình của con người không nên tới phần cuối nhanh như thế, hẳn là còn hành trình kế tiếp, đi lên con đường phía sau, trải qua hết mọi chìm nổi, chứng kiến hết mọi non sông.

Nhưng cô không đi tiếp được nữa, cô vào đại hoang là vào sống, còn chưa tới thời điểm đó.

Chỗ này hẳn là…

Gọi là trạm dừng chân cũng được, gọi là chỗ cố thủ cũng được.

Từ xưa đến nay, người vào sống đại hoang có lẽ chỉ có ba người Bành Nhất, Giang Luyện và cô.

Liệu có ai khác không? Cô cũng không biết, thế giới có quá nhiều câu đố, bao nhiêu người viết như vậy cũng chỉ vỏn vẹn kể được câu chuyện của vài người.

***

Mạnh Thiên Tư cũng không biết mình đã đi bao lâu.

Đường ở đây cũng không bằng mà có lên có xuống.

Lúc nào cũng có gió, khi thì mạnh mẽ, khi thì ấm áp, có một lúc Mạnh Thiên Tư ngẩn ngơ, cảm thấy những trận gió này như những con người vậy, tới như bụi trần đi như gió, có lẽ một ngày nào đó, cơn gió mát thổi quanh người cô chính là một ai đó cô quen biết, rời khỏi trần thế, lại đi qua đại hoang, chào hỏi với cô.

Còn có sương mù nữa, mênh mang mịt mờ, trôi nổi lững lờ, khi thì tản đi, khi thì đồng hành cùng cô, như tâm sự lòng người, nói không rõ chỗ tới, cũng giảng không được chốn về.

Sau đó, cô gặp được một ngôi mộ.

Không lớn lắm, nhìn từ xa, trông như một cái bánh bao, lại gần thì thấy trước mộ có cái rương.

Rương làm bằng đá chạm trổ, có hoa văn phượng hoàng loan, lẳng lặng đặt bên mộ, đây chính là cái rương giả mà Bành Nhất vàng thau lẫn lộn, che trời giấu đất.

Bên cạnh cái rương có một tảng đá, bên trên có vài chữ khắc bằng dao.

Mộ Bành Nhất.

Bành Nhất là một cái tên giả, không ai biết ông ta tên gì, cái tên này chỉ là Thần Côn bịa ra để tiện cho việc thuật lại toàn bộ sự kiện.

Là ai chôn cất cho Bành Nhất đây, chỉ có Giang Luyện, hắn chịu nhiều cơ cực nhưng vẫn có một trái tim mềm mại.

Hắn sẽ làm như vậy.

Hành lý quá nặng, cô bèn bỏ túi lại ở đây, nghỉ lấy hơi rồi đi tiếp về phía trước.

Cô không lo lắng có người lấy mất túi, nơi hoang vu yên lặng thế này mà có trộm vặt thật thì ngược lại, sẽ là một chuyện khiến người ta vui mừng.

Có điều, đi đi một hồi, không còn hoang vu nữa.

Cô nhìn thấy hình vẽ, vẽ trên mặt đất, đó là một bức tranh khổng lồ vẽ dần qua ngày tháng, góc nhìn thấy sớm nhất thậm chí còn bị gió bào mòn đến độ chỉ còn là một vết nông.

Trong tranh đều là cảnh tượng cô quen thuộc.

Có con khỉ trắng trong rừng đá treo túi mật, trợn tròn mắt, đắp mặt nạ.

Có căn nhà sàn của lão Gàn, dưới nhà chất đống mặt nạ rước thần, vụn gỗ đục bào xuống, và cả chiếc quan tài mà lão Gàn chuẩn bị cho mình.

Có Thần Côn đẩy mắt kính, dáng vẻ như sẽ thao thao bất tuyệt ngay giây tiếp theo.

Có Giang Thước Kiều, dáng vẻ ngây ngơ lắc la lắc lư, tươi tắn hệt như trong quá khứ.

Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là cô: lúc đắc ý, lúc lã chã, còn có cả lúc cười khanh khách.



Những cái này đều là hồi ức của Giang Luyện.

Cô đi men theo những bức tranh này, vết vẽ từ nông tới sâu, tranh vẽ lên sườn dốc thật dài, lại thuận theo sườn dốc đi xuống.

Mạnh Thiên Tư đứng trên sườn dốc, nước mắt chợt lăn xuống.

Cô nhìn thấy Giang Luyện.

Chỉ có một mình hắn, đang ở dưới đáy cốc, thân mình nửa ngồi, cúi đầu, hình như đang vẽ tranh. Tranh vẽ ở đây đều còn rất mới, vết khắc rất sâu, tựa như đóa hoa nở rộ trên mặt đất, không tiếng động đối khắng với hiu quạnh vô bờ bến nơi đại hoang.

Cô thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần.

Cô đi đến phía sau Giang Luyện, hắn không phát hiện ra, vẫn đang khắc, trong tay có không ít công cụ, mảnh gỗ, đá mài, cũng có dụng cụ cắt gọt.

Mạnh Thiên Tư đi vòng ra trước người Giang Luyện, ngồi xổm xuống.

Hiểu rồi, hắn đang dán mắt thần.

Hắn cũng không nhếch nhác, hắn dùng hết khả năng mình có thể, ở nơi này mà vẫn sửa soạn được cho mình thật gọn gàng sạch sẽ, dưới ngòi bút vẫn đang vẽ cô, là dáng vẻ cô chống gậy leo núi lúc đi đứng bất tiện.

Cô mơ hồ nhớ được, khi đó mình không hài lòng vì hắn không lại đỡ, dộng gậy leo núi xuống đất, nói hắn: “Anh còn ngồi đó hả? Không biết đường qua đây đỡ một tay?”

Giang Luyện nhắm mắt, khóe miệng nhoẻn cười, tay khắc từng nét, vô cùng chuyên chú, cực kỳ tỉ mỉ.

Mạnh Thiên Tư nhớ rằng Giang Luyện từng nói, dán mắt thần chú trọng thời gian hiệu lực, ép nhớ ép vẽ sẽ rất mệt, thậm chí còn làm hao tổn chính mình.

Những thứ này đều là dán mắt thần vẽ ra sao?

Đây là ký ức cả đời, báu vật nửa đời của hắn, hắn cần ký ức sống dậy, hắn sống trong ký ức, không để tâm mệt mỏi tổn hao, muốn vẽ tất cả ra.

Giang Luyện ngừng lại.

Hắn đặt bút xuống, sau đó vươn tay, chậm rãi sờ soạng, mò tìm một cây khác.

Lúc này Mạnh Thiên Tư mới để ý thấy các công cụ của hắn đều được bày ngay ngắn theo thứ tự, ở đây không có ai hỗ trợ hắn dán mắt thần, hắn sửa lại thói quen của mình, dùng xong rồi thì đặt về chỗ cũ, mò tìm một cây khác.

Mạnh Thiên Tư nhìn tay hắn, hắn đại khái là muốn lấy cây bút đá mài đầu nhọn.

Cô tranh trước, cầm bút lên.

Giang Luyện sờ vào khoảng không.

Hắn ngớ ra, khóe mắt đuôi mày lướt qua một thoáng mờ mịt, tay nửa thu nửa không, ngừng giữa không trung, có phần luống cuống.

Mạnh Thiên Tư cười, sau đó đặt bút vào tay hắn.

Trong sát na đầu ngón tay chạm vào thân bút, thân thể Giang Luyện chấn động, hắn cứng người một lúc, tay lần theo thân bút, một đường dọc lên, chạm tới tay cô, thoáng khựng lại rồi chợt nắm lấy, siết thật chặt.

Trước mắt Mạnh Thiên Tư nhòe đi, xuyên qua lớp nhạt nhòa này, cô nhìn thấy dưới mí mắt đóng lại của Giang Luyện, con mắt đang nhanh chóng chuyển động.

Hắn muốn tỉnh lại.

Hắn muốn mau chóng tỉnh lại.

Mạnh Thiên Tư ghé sát vào Giang Luyện, trán nhẹ nhàng kề lên trán hắn, khẽ nói: “Giang Luyện, đừng nóng nảy.”

Giang Luyện, đừng nóng nảy.

Thời gian của chúng ta còn rất dài, rất dài.

Dài bằng cả một đời.

Đừng nóng nảy.

– Hết truyện –
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện