Không đúng thì không đúng, Mạnh Thiên Tư cảm thấy Cảnh Như Tư cũng thật nóng nảy: “Vậy chứng tỏ không phải là chỗ này, có núi có hồ, phạm vi đã thu nhỏ rất nhiều rồi, sẽ tìm ra thôi.”

Vừa nói vừa nhận lấy bức vẽ trong tay Cảnh Như Tư.

Thần Côn cũng phát biểu ý kiến: “Thỉnh thoảng xem bản đồ không thể thẳng thắn quá được. Có thể là trong bản đồ giấu bản đồ, cần dùng lửa hoặc nước thuốc để xem…”

Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động, nghĩ đến mắt lửa nhận hình của quỷ non.

“Có thể phải xem ngược chẳng hạn? Có thể phải nghiêng một góc độ nhất định, hoặc phải ở trong một điều kiện chiếu sáng đặc biệt nào đó?”

Cảnh Như Tư bị những “có thể” liên tiếp này khuấy cho đau đầu, Mạnh Thiên Tư thì lại rất có kiên nhẫn, thật sự xoay ngược bức vẽ lại xem.

Xoay ngược cũng không giống, nhưng chẳng rõ tại sao lại có nhiều chỗ tựa hồ…rất giống.

Mạnh Thiên Tư đang ngờ vực thì Tiển Quỳnh Hoa cũng trở lại: “Thực sự nhìn không ra, hay là tạm gác cái thang trời Côn Lôn này sang một bên trước, chúng ta phái người tới chỗ Sử Tiểu Hải xảy ra chuyện xem xem.”

***

Sử Tiểu Hải đứng bên rìa khu đất trũng, một mắt nhắm lại như đang căn góc, cánh tay giơ lên một góc bốn mươi lăm độ, chỉ về phía một ngọn núi trong số rất nhiều đỉnh tuyết vây quanh thung lũng.

Tạm ngừng chút rồi lại nhấn mạnh câu cũ nhất định phải nhấn: “Rầm! Ngã xuống!”

Núi tưởng gần mà xa, người hay vào núi đều biết rằng, thuận tay chỉ vào một đỉnh núi gần ngay trước mắt, đi bộ qua ít nhất cũng phải mất mấy tiếng.

Phái một tiểu đội ra, đi đi về về thế nào cũng phải mất một ngày.

Doanh trại có chừng bốn mươi người, Cảnh Như Tư cẩn thận xem tư liệu từng người, chọn ra hai mươi người tháo vát nhất tập hợp thành một đội, ngoài mang theo giành quỷ non là vật tất yếu ra thì còn đeo thêm súng ống, súng phun lửa, nỏ.

Chất lượng nói chuyện của bộ đàm đã xuống cấp, điện thoại vệ tinh cũng có dấu hiệu đình công, vùng núi phiền phức vậy đó, chưa biết chừng trong một tảng đá nơi xó xỉnh nào đó lại có khoáng chất gì có từ trường gây ảnh hưởng – nhưng vẫn phải mang theo, có vẫn còn hơn không.

Còn chuyện ai dẫn đội cũng nảy ra một trận tranh chấp, Mạnh Thiên Tư bị loại từ vòng gửi xe, chuyến này phải leo núi, chân cô vô cùng không tiện, không phải là không thể cưỡi bò yak đi, nhưng quá mất thời gian, Tiển Quỳnh Hoa có ý định nhận trọng trách này: “Em đi cho, em còn trẻ.”

Cảnh Như Tư nghe mà không vui: “Lão thất, trẻ thì giỏi lắm à? Em sống nhiều năm ở Vân Nam, núi Vân Nam sao có thể giống núi Tây Bắc? Không phải nên để người lớn lên ở Tây Bắc đi à?”

Cũng phải, núi có tính cách của núi, ai quen người đó lên, cuối cùng vẫn là quyết định Cảnh Như Tư dẫn đội, Mạnh Thiên Tư lo lắng, lại phân phó Mạnh Kình Tùng đồng hành.

Ăn xong bữa sáng, đại đội này lập tức xuất phát, Sử Tiểu Hải là kích động nhất, đi tuốt đằng trước dẫn đầu cả đội, la hét “Đi về phía trước, đi về phía trước”. Mạnh Thiên Tư ngồi trên xe lăn nhìn theo, không nhìn thấy đoàn người nữa thì lại giơ ống nhòm lên độ phóng đại cao lên một đường dõi theo: Những người đó càng ngày càng nhỏ, có đôi lúc đột nhiên không thấy đâu, lát sau lại đột nhiên chui vào tầm mắt.

Trừ cái đó ra cũng không có gì khác thường, gió núi cũng rét lạnh, nếu vùng này thường xuyên có thận lâu núi thì khả năng có động vật thường trú cũng không lớn: Thận lâu núi còn được gọi là “lều âm”, động vật rất không thích ở bên trong, trú ngụ ở đây, cứ dăm ba bữa lại phải chạy đêm một trận, ai mà chịu nổi chứ.

Nhìn lâu, Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn chán, bèn nhìn sang hai bên.

Trong doanh trại vẫn bình yên như cũ.

Tiển Quỳnh Hoa không ở trong doanh trại, sau khi dẫn người tiễn Cảnh Như Tư vào núi, bà thuận tiện đi dò xét tình hình xung quanh; quanh doanh trại có vài người qua lại tuần tra canh phòng; còn dư lại, có người thu thập trang bị, có người rửa ráy gáo chậu, còn có người chuẩn bị bữa trưa bữa tối kế tiếp…

Mạnh Thiên Tư vẫy tay với Thần Côn.

Thần Côn còn tưởng là cô có phát hiện quan trọng gì, chạy vội qua, người lúc chạy, hai tay phải vung trái đánh phải là để duy trì thăng bằng của cơ thể, nhưng hai tay lão đang bị trói chặt, chạy cứ lảo đà lảo đào như khúc gỗ sắp đổ vậy.

Đến trước mặt rồi, Mạnh Thiên Tư hỏi lão: “Giang Luyện vẫn đang ngủ à?”

“Phải.” Thần Côn thắc mắc, “Sao cô lại hỏi nữa vậy, cô tìm cậu ấy có chuyện gì à?”

Mạnh Thiên Tư lấy làm lạ: “Sao vẫn chưa tỉnh vậy, không giống anh ấy thường ngày.”

Nhớ lại một đường chung đụng với Giang Luyện tới đây, hắn hoặc là ngủ ít, hoặc là không ngủ, chưa bao giờ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Thần Côn lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì: “Cô Mạnh, mấy hôm trước cô nói là phải dưỡng nguyên khí, còn không phải mỗi ngày đều ngủ đến chiều sao? Tiểu Luyện Luyện người ta hơn nửa đêm bị kéo đi dán mắt thần, người ta cũng mệt mỏi chứ, chỉ cô được ngủ, không cho cậu ấy ngủ, cô thế này không phải là chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn à?”

Mạnh Thiên Tư lo lắng: “Ông đẩy tôi qua xem thử xem anh ấy thế nào.”

Thần Côn xoay người, cho cô xem đôi tay bị trói sau lưng: “Cô thấy tôi có tay không mà còn bảo tôi đẩy?”

Mạnh Thiên Tư phát cáu, dứt khoát tự mình đẩy bánh đẩy tay điều khiển bánh xe đi về phía kia. Thần Côn đứng tại chỗ một lúc, chợt tỉnh táo lại, chạy đuổi theo: “Sao thế? Tiểu Luyện Luyện không bình thường à?”

Trước đó Mạnh Thiên Tư chỉ là nghi ngờ, nhưng nghe Thần Côn hỏi vậy, đột nhiên khẳng định chắc nịch: “Không bình thường, chắc chắn là không bình thường.”

Nếu nói mệt, cô mới là người mệt nhất, hai ngày nay vào núi vẫn luôn sử dụng “gió núi dẫn”, đêm qua còn xem thận lâu núi, cô quả thực có thể ngủ đến chiều, nhưng điều đó không có nghĩa là nghe thấy ồn ào sẽ không tỉnh lại: Từ sáng sớm nay, đám u tư đã đối chiếu dáng núi rồi, sau đó thì doanh trại ăn cơm, rồi thì toàn đội xuất phát, động tĩnh lớn như vậy mà Giang Luyện lại chưa từng tỉnh lần nào.

Đây đâu phải là ngủ, đây rõ ràng là hôn mê.

Cô càng nghĩ càng khẩn trương: Thế nào cũng phải đánh thức Giang Luyện dậy, dù cho dậy rồi lại quay lại ngủ tiếp…

***

Chuyện khiến người ta lo lắng đã xảy ra.

Giang Luyện quả nhiên gọi mãi không tỉnh, đẩy hắn lay hắn gào thét vào tai hắn thế nào hắn cũng không có phản ứng gì, có đôi lúc tròng mắt bên dưới mí mắt nhắm lại chuyển động cực nhanh, tựa hồ bản thân cũng muốn tỉnh lại nhưng vẫn không tỉnh được.

Mạnh Thiên Tư cuống đến độ da đầu căng lên, lại an ủi mình chuyện này cũng không có gì đáng ngại: Cũng có phải là chưa từng xảy ra đâu, lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, Giang Luyện cũng đang trong trạng thái dán mắt thần nói mớ còn gì, bị đánh ngã cũng không tỉnh lại.

Thần Côn lại còn đứng bên cạnh chuốc phiền muộn cho cô: “Tôi nghe nói thế hệ trước có quy định, dán mắt thần không thể tiến hành vào ban đêm, bởi đêm tối thuần âm, bách quỷ dạ hành, ý thức của con người sẽ vô cùng trôi nổi…”

Mạnh Thiên Tư phản bác lão: “Trước đây Giang Luyện cũng từng dán mắt thần buổi tối mà.”

Một câu của Thần Côn đã chặn họng cô không cách nào nói tiếp được: “Buổi tối và nửa đêm rất khác nhau mà.”



Gần trưa, nhóm Tiển Quỳnh Hoa trở lại doanh trại, biết được chuyện này rồi cũng tới xem Giang Luyện.

Bà vốn có nghe nói tới dán mắt thần, cũng biết đường đi nước bước trong đó, kiến nghị Mạnh Thiên Tư: “Hay là thế này, đốt lửa, hắt nước đều được, hẳn là có thể cứu tỉnh được.”

Mạnh Thiên Tư không đồng ý: “Ở nơi thế này mà giội một chậu nước xuống thì anh ấy lại chẳng chết cóng à? Hơn nữa, vết thương của Giang Luyện còn chưa lành hẳn mà, sao chịu nổi giày vò thế chứ?”

Tiển Quỳnh Hoa nói: “U chỉ con biện pháp thế thôi, con không nỡ, u còn có cách nào?”

Nói đoạn, tự mình rời đi, nghĩ là không có chuyện gì nghiêm trọng.

Mạnh Thiên Tư đang đau đầu nhức óc thì Thần Côn lại phát biểu ý kiến: “Không đúng, cô Mạnh, tình huống của Tiểu Luyện Luyện lần này có hơi đặc biệt – cậu ấy dán mắt thần vào đêm qua, nhưng sau đó rõ ràng đã tỉnh lại mà, còn tham dự thảo luận nữa.”

Đúng vậy, Mạnh Thiên Tư nghe lão nói mà trong lòng hoảng loạn: “Cho nên?”

“Cậu ấy là ngủ lại lần nữa rồi mới như vậy, Tiểu Luyện Luyện từng dán mắt thần rất nhiều lần, cậu ấy không giống chúng ta, vô cùng dễ dàng nảy sinh tình trạng “mộng du” ở cấp độ ý thức, trong truyền thuyết dân gian, đây gọi là ‘mất hồn’, có người mất năm ba ngày, có người mất ba năm rưỡi – tôi khuyên cô mau đánh cậu ấy đi, tôi nghe nói Tiểu Luyện Luyện chạy rất giỏi, hồn đại khái cũng không chậm, chậm thêm chút nữa, ai biết được cậu ấy đã chạy đi đâu?”

Cái quái gì vậy chứ, Mạnh Thiên Tư dở khóc dở cười, nhưng lời Thần Côn thành công khiến cô càng thêm lo lắng, cô do dự, nhìn khuôn mặt ngủ say của Giang Luyện, khớp hàm khẽ nghiến, đùng một cái quất một cú tát xuống.

Tuy chính Thần Côn đã khuyến khích cô đánh, nhưng lão không ngờ cô lại ra tay nhanh như vậy, bản thân mình lại đâm ra phát hoảng, phản ứng được rồi lại sinh lòng kính nể cô: Mạnh Thiên Tư ngồi ngai vàng đã lâu, quả thực có phong thái sát phạt quyết đoán, nói đánh là đánh, không chút lề mề.

Phản ứng duy nhất của Giang Luyện là nửa bên mặt nhanh chóng đỏ lên, nếu không có gì ngoài ý muốn, lát nữa còn có thể xưng lên, cú tát này của Mạnh Thiên Tư hoàn toàn không phải là làm dáng.

Đánh cũng không tỉnh lại được, chuyện hình như nghiêm trọng thật rồi, Mạnh Thiên Tư dịch người ra, bảo Thần Côn: “Chân tôi không tiện, ông lên đi, chọn chỗ nào thịt dày mà đá anh ấy.”

Thần Côn hơi do dự rồi đạp mạnh một cước vào hông Giang Luyện – lão cảm thấy thịt chỗ đó dày, nhưng lão trời sinh đã thiếu tế bào vận động, làm bất kỳ động tác ngắm trúng nào cũng đều như đánh vòng bắn lệch bia tám ngàn dặm, một cước này vậy mà lại đạp vào sườn Giang Luyện.

Tim Mạnh Thiên Tư giật thót, tự thấy đau thay Giang Luyện.

Cú đạp này của Thần Côn đạp lệch người Giang Luyện đi thì đã đành, bản thân cũng mất thăng bằng, ngã ngồi phịch xuống – chỗ xương cụt năm đó ngồi chết cổ trùng đã để lại vết thương cũ, lập tức đau đến kêu lên oai oái, lăn lộn trên mặt đất hồi lâu.

Thần kinh Mạnh Thiên Tư nảy thịch, trong nháy mắt, trong đầu đã xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ: Nói thật, nếu chiêu “hành hung” này không có tác dụng, cô thật sự bó tay hết cách vưới Giang Luyện.

Cô tuyệt vọng thử mọi cách: “Nếu…nếu Giang Luyện không thể tỉnh tự nhiên, có phải là tôi cần tìm người…gọi hồn cho anh ấy không?”

Hai chữ “gọi hồn” này đã nhắc nhở Thần Côn, lão không rên rỉ nữa, khựng lại hai giây, ưỡn người bật dậy nhưng không ngồi lên được: “Cô Mạnh, cô…kéo tôi lên với, tôi vẫn còn cách, tôi có thần khí!”

Mạnh Thiên Tư tóm lấy áo Thần Côn, kéo mạnh lão ngồi dậy: “Thần khí gì?”

Cổ áo Thần Côn bị tóm, suýt nữa không thở nổi, dù vậy, lão vẫn cố sức nhếch miệng, ra hiệu về phía túi hành lý mình ném trong góc lều: “Bưu kiện lão Thạch gửi cho tôi, cô quên rồi? Cái chuông đó là lộ linh của nhà họ Thịnh, sau khi nhận được, tôi vẫn luôn mang theo bên người, ở ngay trong đó.”

***

Mạnh Thiên Tư nhanh chóng kéo túi hành lý ra, lôi chùm lộ linh bọc trong túi nhựa bong bóng ra.

Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy lộ linh ở khoảng cách gần: màu đồng cổ, có một cái nắp hình lá sen, viền nắp thả xuống rất nhiều mảnh hình dáng như đồng tiền cổ, có loại lỗ vuông, cũng có đao tệ – nghe nói đao tệ phải mãi thời Xuân Thu Chiến quốc mới xuất hiện, đủ để thấy suy đoán của Giang Luyện không sai: Lúc cái chuông này được lấy từ rương ra chắc chắn không mang hình dáng thế này, người nhà họ Thịnh đời sau căn cứ theo sở thích của mình đã “mặc” những chiếc áo khoác khác nhau cho từng loại chuông.

Lão Thạch kia hiển nhiên cũng không trân trọng gì cái chuông này: Trên thân chuông loang lổ màu xanh gỉ đồng, có vài chỗ bị lõm, còn có vết bùn bám lâu năm, đem ra chợ đồ cổ giỏi lắm chắc bán được mấy đồng lẻ, nói là thần khí thật đúng là không có dáng vẻ gì của một thần khí.

Mạnh Thiên Tư cầm chuông, hỏi Thần Côn giọng thúc giục: “Sau đó thì sao, làm thế nào?”

Thần Côn đáp: “Cô liên tục lắc chuông bên cạnh Tiểu Luyện Luyện, chắc chắn không sai, tôi và lão Thạch đã ở chung nhiều năm, cậu ta từng kể cho tôi không ít chuyện về nhà họ Thịnh.”

“Tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên qua hai cõi âm dương, nói khoa học chút là, tiếng chuông có thể từ thế giới vật chất truyền vào thế giới ý thức phi vật chất, thế giới ý thức cũng rất rộng. Tiểu Luyện Luyện quá nửa là bị lạc, không trở về được, tiếng chuông chính là một sợi chỉ, một sợi thừng dẫn đường, có thể dẫn cậu ấy về – đương nhiên, những điều này là lý luận của cá nhân tôi, chưa chắc đã hữu dụng thật, nhưng cô cứ thử xem, dù sao thử cũng không tốn tiền.”

Mẹ kiếp, đằng trước nói như đúng rồi vậy, tới cuối lại phang cho một câu như thế, Mạnh Thiên Tư chỉ muốn hộc máu.

Có điều, mặc kệ đi, có cách thì thử, Mạnh Thiên Tư nhấc tay lên, đang định lắc chuông thì chợt nghe thấy tiếng dòng điện xẹt xẹt.

Là từ bộ đàm treo bên cạnh xe lăn vang lên.

Bộ đàm này cô dùng để liên lạc với nhóm u tư, vẫn luôn nằm ở trạng thái “On”, Mạnh Thiên Tư sửng sốt rồi giơ tay lên ra hiệu “Xuỵt”, bảo Thần Côn im lặng.

Vậy nhưng rất hiển nhiên hiệu quả nói chuyện trước mắt đã rất kém, Cảnh Như Tư rõ ràng nói một tràng dài, nhưng truyền tới chỗ cô đều chỉ toàn tiếng dòng điện nhiễu tạp, từ đầu tới cuối, Mạnh Thiên Tư chỉ nghe rõ được ba chữ.

“Tư… Vẽ… Nước…”

Thế này sao hiểu được? Mạnh Thiên Tư cũng thử hô gọi, cũng không thành công: Thật sự là càng cuống càng lắm chuyện.

Cũng may bên u bảy cũng có bộ đàm, mọi người cùng một kênh, phân phó u bảy thử liên lạc là được, hơn nữa, nghe giọng u tư vẫn còn tương đối bình thản, không giống như gặp phải nguy hiểm gì, gió núi dẫn các thứ vẫn còn rất bình thường.

Mạnh Thiên Tư thở phào một hơi, bình tĩnh lại, quan tâm chuyện trước mắt trước.

Cô nhấc chùm lộ linh lên, lắc lắc bên đầu Giang Luyện, mặt lập tức biến sắc, đang định chất vấn Thần Côn thì Thần Côn đã đoán được trước, vội giải thích: “Không sai, không có tiếng là đúng rồi, oán khi chạm chuông, chỉ có oán khí của người chết mới có thể chạm vang chùm chuông này, cô chỉ là tìm người, tiếng nó vang cô sẽ không nghe thấy.”

Được rồi, ông nói sao thì là vậy, chỉ cần cuối cùng có hiệu quả là được.

Mạnh Thiên Tư nhẫn nại tiếp tục.

***

Trước khi đi ngủ, Giang Luyện quả thật không phát hiện ra có gì khác thường, chỉ là cảm thấy rất mệt, trước nay chưa từng mệt đến thế.

Trước đây dán mắt thần cũng không phải là không có lần nào vào tối, nhưng đa số đều chỉ là vì vẽ chậm, kéo dài đến khi mặt trời lặn mà thôi, nửa đêm mới bắt đầu dán thì quả thật là chưa từng bao giờ, hơn nữa, không biết là có phải tác dụng tâm lí hay không mà hắn cứ cảm thấy nơi này không giống những nơi khác, quá trống trải, cũng quá tịch mịch.

Các tiền bối để lại quy định “Không dán mắt thần vào nửa đêm” có lẽ là có lý, mình không nên hết lần này đến lần khác chạm vào giới tuyến thì hơn.

Có điều, hắn quá mệt mỏi, áo lông cởi được một nửa, một cánh tay vẫn còn trong ống tay áo mà đã ngủ rồi.

Sau đó, hắn cảm giác mình đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Cảm giác này thực ra cũng không có gì xa lạ, dán mắt thần nhiều lần rồi đều sẽ từng trải qua: Lần nào hắn cũng đứng dậy như thế, đi ra ngoài, đi tới nơi khởi nguồn, những người đó còn đang ở đấy, những chuyện từng xảy ra còn đang xảy ra, hắn sẽ đứng bên cạnh, tỉ mỉ quan sát thật kỹ, tựa như mình là đạo diễn của vở kịch này, bảo họ diễn lại là diễn lại, dừng lại là dừng lại, mãi đến khi hắn xem rõ được tất cả rồi mới thả cho họ tan cuộc.

Hắn đi ra ngoài, đi tới dưới nắng, bên cạnh cụ Đoàn và Diêm La, cụ Đoàn đang chụp ảnh, tay rất vững, tư thế cũng tiêu sái, còn bóc một viên sô-cô-la bỏ vào miệng.

Đi tiếp, tới hiện trường tộc thần phong ấn rương, vẫn như cũ, như có vô số phần cơ thể tàn cụt lơ lửng giữa không trung, hắn trông thấy người giống Thần Côn như đúc kia – hắn cảm thấy người này chắc chắn là có ngàn vạn sợi mối quan hệ với Thần Côn.

Người đó đang tỉ mỉ quan sát vật trong rương, ánh mắt hơi lóe lên, tựa hồ sự chú ý lại không nằm trong rương – Giang Luyện nhìn thấy có xương thú quây thành đống trong góc rương, còn trông thấy một nắm đất lơ lửng trong rương, không ngừng nhảy nhót, tựa hồ muốn sinh trưởng ra khắp phía, nhưng lại bị thứ gì bức bách, không mọc ra được, thế nên liên tục nôn nóng nhảy nhót, không dừng lại được.

Thấy được rồi, thấy được hết rồi, hắn cần phải trở về.

Giang Luyện xoay người, đi về phía doanh trại. Doanh trại sáng đèn, trong từng căn lều như nhà bạt đều có tốp năm tốp ba người ngồi quây quần. Hắn trông thấy Mạnh Thiên Tư đang nhoẻn cười với hắn.

Hắn đi về phía cô, muốn nói cho cô biết, mình nhìn thấy được hết rồi, không cần phải lo lắng, đều sẽ vẽ hết ra.

Thế nhưng, thình lình, hắn chợt không đi nổi nữa.

Không thể đi qua nổi, doanh trại kia như nổi bồng bềnh trên đại dương mênh mông vô tận, dần từ trước mắt trôi ra xa, mà phía sau thì như có một lực hút vĩ đại, có giọng nói như đầu độc, bao phủ lấy người hắn, lại rót vào từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn.

Mà mỗi giọng nói đều đang nói với hắn rằng: “Ngươi qua đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện