Mạnh Thiên Tư đã lên tới nơi, có thừng thả xuống, lại có cơ quan thăng lên, đoạn cuối cùng này tất nhiên cũng không còn khó đến mức bất khả thi nữa.

Ba người rốt cuộc cũng đứng bên “Đầu Mỹ Nhân”.

Đứng ở xa thì nhìn như đâu, đứng ngay gần thì chẳng còn xem ra cái gì nữa, chỉ là một tảng đá vĩ đại cứng ngắc, song không ít hoa cỏ mọc trên đỉnh khi nhìn từ xa thì lại không rõ lắm.

Tuy vẫn đang ở dưới hố trời song đứng ở vị trí này đủ để có thể “thu hết núi non vào mắt”, gió thổi nghe vù vù, suy nghĩ trong lòng cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn. Trong không trung phía xa vụt qua một bóng chim quái dị, đôi cánh cắt xoẹt qua không khí, phát ra tiếng động bén nhọn.

May mà có Mạnh Thiên Tư bên cạnh nên những con chim này không dám tới gần: Bằng không bay vụt tới, móng quặp một cái, cánh quét một nhát, người trên dưới năm chục cân tuyệt đối đứng không vững, không phải lên trời thì cũng cắm đất.

Mạnh Thiên Tư chỉ vào một cãi rãnh lõm đi xuống quanh quanh co co cho họ xem: “Cái này gọi là ‘lưỡi chạy lung tung’, lúc trời mưa, nước rơi xuống Đầu Mỹ Nhân này sẽ lượn theo cái rãnh này đi xuống, nhìn từ xa trông như một cái lưỡi lớn màu trắng uốn éo, ‘Đầu mỹ nhân, trăm hoa hổ thẹn, mắt tích dầu, lưỡi chạy lung tung’ trong bài kệ túi mật núi của chúng tôi chính là ý như vậy, cụ Đoàn nhà tôi cảm thấy hai câu trước cũng đúng nhưng phần sau đều là gán ghép khiên cưỡng, gắng nhét vào cho đủ số từ.”

Giang Luyện ngửa đầu nhìn cái nắp xanh đỉnh vách, đã là nửa đêm, không nhìn được bất kỳ cái gì, có điều hắn quả thật có một cảm giác rất quái dị, cảm thấy bài kệ này sao sao đó, nhưng nhất thời không nói rõ ra được.

“Hai câu sau là ‘Không gan không ruột treo túi mật, có sinh có tử một tim đời’, ruột chính là ruột núi, thực ra bọn tôi không có khái niệm ‘gan núi’, sở dĩ nói ‘không gan không ruột’ chẳng qua là để nhấn mạnh trong vách núi này có túi mật núi, còn câu cuối cùng thì tôi không rõ lắm, u hai Đường Ngọc Như của tôi hiểu là động vào túi mật núi sẽ không lành, nhất định phải chết một hai người, bởi vậy nên bà là người phản đối việc động tới túi mật núi nhất.”

Được rồi, cái cần biết đều đã biết, xem ra là đến lúc “động tới túi mật núi” rồi, Thần Côn không khỏi căng thẳng, tim thình thình đập loạn: “Vậy, cô vào bằng cách nào?”

Mạnh Thiên Tư cười cười, dịch người sang bên cạnh một chút, để lộ ra vách đá sau lưng.

Lúc này Giang Luyện mới nhìn ra, đá trên vách đó khác với những chỗ khác, lờ mờ hơi lõm xuống một hình người, xem tư thế, như là đang giơ hai tay lên, thân thể nằm trên vách đá, dưới bàn tay có dấu tay.

Bên cạnh khắc ba chữ…

Chỗ mổ núi.

Ba chữ viết theo kiểu phồn thể, nét bút hoàn toàn khác với hai chữ “đản khí” bên dưới, quá nửa là người đời sau khắc lên, nói không chừng lại là của Đoàn Văn Hi.

Thần Côn bừng tỉnh: “Cơ quan hình người! Hóa ra các cô có cơ quan.”

Mạnh Thiên Tư bực bội: “Phải, có cơ quan, ông nằm thử lên xem.”

Nghe giọng đã biết là không phải, vậy nhưng Thần Côn vẫn hăm hở đi qua, nằm xuống theo hình người kia.

Giang Luyện nhìn tư thế lão, giống y như một con cua sứt sẹo, bất giác cười rộ, nói: “Mỗi chiếc chìa khóa mở một ổ khóa, nếu đây là một ổ khóa thì cũng phải cái chú có thể mở được.”

Tim Mạnh Thiên Tư đập hơi mau, thực ra phần lớn mọi thứ trên đoạn đường này đối với cô cũng là lần đầu, chỉ có điều thân ngồi trên ngai vàng quỷ non, lại dẫn theo hai tay mơ, nên trong vô thức luôn muốn biểu hiện làm dễ như chơi.

Cô hơi ngập ngừng: “Hai người từng nghe đến khái niệm ‘chiều’ bao giờ chưa?”

Chiều? Thần Côn lấy làm lạ: “Ý cô là ‘chiều không gian’ ấy hả?”

Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: “Cũng là quan điểm của cụ Đoàn nhà tôi, tôi không hiểu rõ lắm, từ nhỏ đến lớn, tôi cũng học…không chú tâm lắm, không thích những chuyện xoắn não thế này.”

Giang Luyện buồn cười, thì ra cô cũng có thể nói mình “không được”.

Cô đắn đo câu chữ: “Cụ Đoàn cho rằng, chúng ta và núi thực ra không sống trong cùng một chiều không gian, thọ của núi sống bừa cũng hơn triệu năm, nhưng người thì sao, hơn trăm năm là giỏi lắm rồi. Không chỉ núi mà chúng ta và rất nhiều những cái khác đều không sống trong cùng một chiều không gian, ví dụ như ve chỉ sống được hai, ba tháng, có người còn nói mạng của nó chỉ kéo dài bảy ngày; ví dụ như phù du, bình thường không sống quá một ngày, nên mới được gọi là ‘sớm sống chiều chết’; hay là phù dung chẳng hạn, phù dung sớm nở tối tàn, chỉ có vài tiếng – bởi vậy nên mới chỉ thấy được bề ngoài.”

Giang Luyện trầm ngâm: “Thấy được bề ngoài ý là…”

“Ý là thấy núi chỉ là núi, là một khối đá lù đù, thấy hoa chỉ là hoa nở hoa tàn, thấy phù du chỉ là sớm sống chiều chết, anh không thể hiểu chúng như hiểu sinh mạng và suy nghĩ của mình, nhưng thực ra chúng đều có.”

Nói động thực vật có sinh mạng và suy nghĩ thì cũng vẫn dễ hiểu, nhưng núi…

Giang Luyện bật cười: “Núi cũng có?”

Mạnh Thiên Tư phản vấn hắn: “Sao anh biết là không có chứ? Có người nói thể núi của Đại Vũ Lăng Nguyên có ba trăm triệu năm lịch sử, anh đổi một vị trí khác suy nghĩ mà xem, nếu cuộc đời của anh bị kéo dài tới ba trăm triệu năm, mà núi thì bị rút lại còn một trăm năm thì trong mắt núi, anh là thứ gì? Trong mắt anh, núi như thế nào?”

Giang Luyện bị hỏi nghẹn.

Ba trăm triệu năm, quá dài, một đời bị kéo dài đến ba trăm triệu năm thì e rằng một cái nhíu mày cũng mất vài chục năm mất – trong mắt núi, hắn chính là một phông nền mãi mãi bất biến, tháng tháng năm năm, năm năm tháng tháng.

Ngược lại, núi sẽ giống như một hoàng tử bé hung dữ, từ nhô lên đến xói mòn đến phụt vỡ đến sụp đổ, mỗi giây đều hoạt động dữ dội, không ai lại chỉ vào núi mà thề rằng trừ phi sông cạn núi mòn gì gì đó nữa, còn chưa thề xong núi đã mòn rồi.

Thần Côn đứng bên cạnh ngẩn ra, thông thường gặp phải những chủ đề như vậy, lão luôn là người thao thao bất tuyệt nhất, nhưng hiện giờ, không biết là ý tưởng này quá chấn động hay là mạch suy nghĩ vì vậy mà kéo dài quá xa, lại chỉ hơi há hốc, ngực phập phồng dữ dội, một chữ cũng không nói ra được.

Mạnh Thiên Tư nói tiếp: “Người xưa nói vạn vật đều có linh thiêng, vậy núi tất nhiên hẳn cũng có sinh mạng, không thể bởi vì anh không sống cùng một chiều không gian với nó, không hiểu hoặc không nhìn thấy là có thể kết luận xằng bậy rằng nó chỉ là một cục đá, là vật chết, một trong những sai phạm mà con người dễ mắc phải nhất chính là lấy nhận thức hữu hạn của mình mà đi phác họa và định hình thế giới vô hạn – bên trong cơ thể có thể mọc ra các loại dị vật như u, gai xương; vòng phỉ thúy đeo lâu ngày sẽ chỗ đậm màu sẽ nhạt đi, sắc độ sẽ đều hơn; núi cũng vậy, đương nhiên cũng biết hô hấp, biết co giãn gân cốt thân thể, biết thay đổi.”

Trong họng Thần Côn bật ra những tiếng thì thào: “Phải, Đoàn tiểu thư nói rất đúng, e rằng nơi này là một chiều không gian khác. Thế hệ trước thường nói, dông tố nổ ra là rắn đang độ kiếp thành rồng, nhưng nếu quả thật hóa thành rồng thì lại hóa đi đâu? Có một cách nói, chính là đột phá chiều không gian này, đi sang chiều không gian khác, giữa các chiều không gian có vách ngăn. Có đôi lúc tôi nghĩ, núi có thể sống lâu như vậy, người là linh hồn của vạn vật, sao lại chỉ có vài chục năm tuổi thọ thôi chứ?”

“Chỉ e đó chính là vấn đề của chiều không gian, đời người là từng chặng từng chặng đường, ở chặng đường này là xương thịt trần tục, chặng đường tiếp theo có lẽ là tiến vào một giai đoạn khác, ví dụ như ma, ma thực ra là một chiều không gian khác, bởi vậy nên người không thấy được ma – nhưng giữa các chiều không gian khác nhau có tồn tại thông đạo không? Hay là có công cụ, bùa chú đặc biệt gì đó như một chiếc chìa khóa, có thể mở ra vách ngăn này?”

Lão lải nhải liên miên, trong đầu rối tung, nói đến sau cũng, bản thân cũng không biết mình muốn nói gì nữa.

Mạnh Thiên Tư không để ý lời lão lắm, chỉ nhìn đăm đăm vào hình người trên vách đá kia xuất thần: “Quỷ non chúng tôi có thể cùng mạch đập cùng hơi thở với núi, rất nhiều người cho rằng, đó chỉ là một cách tu từ, ví von, nhưng thật ra là sự thật, chân chính…cùng mạch đập cùng hơi thở.”

Cô đi tới trước vách đá, hít sâu một hơi, chậm rãi ướm mình nằm vào hình người kia, vẻ mặt thành kính, ánh mắt bình tĩnh, trong mắt không trời không đất, không ta không người, chỉ có núi.

Lúc dạy cô mổ núi, me lớn Cao Kinh Hồng từng nói, núi tự có sức mạnh của núi, giống như hơi thở tự nhiên thai nghén sâu trong lòng đất tích tụ dồi dào, có thể khiến cây cối tốt tươi, hoa cỏ nở rộ, hạt giống nảy mầm chui khỏi bùn đất, trái cây rung rinh từ từ chín mọng – chỉ có điều, cô phải học được cách nắm bắt và dẫn dắt sức mạnh này.

Giang Luyện bất giác lùi ra sau hai bước, còn kéo cả Thần Côn ra theo, như thể nếu cách quá gần, lỡ thở hơi mạnh cũng có thể quấy nhiễu tới cô. Thần Côn cũng biết đã đến thời khắc then chốt, cơ hồ ngừng thở, mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm đôi môi khô róc.

Cũng không biết là qua bao lâu, sâu trong lòng núi truyền đến một tiếng rắc rất khẽ, hơi hơi giống người ngồi lâu bất động, xương cổ cứng lại, ngẫu nhiên cử động một cái, khớp xương lập tức vang rắc.

Tiếng động này lan thẳng một đường ra phía ngoài, dần dần tới gần bề mặt vách đá, số lần liếm môi của Thần Côn càng lúc càng gấp gáp hơn, trong đầu như có tiếng nói: Không thể nào, không có khả năng?

Như chỉ để vả mặt lão, roạt một tiếng, trên vách đá nứt dọc một khe hở.

Hai chân Thần Côn nhũn ra, suýt nữa lảo đảo tại chỗ, chớp mắt trong đầu trống rỗng, mắt mở trừng trừng nhìn khe hở kia mở rộng, càng lúc càng rộng. Kể cũng lạ, nơi này đang nứt khe mà núi lại chẳng rung chuyển bao nhiêu, đến cả sỏi đá cũng chẳng rụng xuống mấy viên.

Khe nứt chỉ tách ra đến kích cỡ vừa đủ cho một người nghiêng mình lách vào là ngừng, đứng ra xa hơn nhìn, trông giống như trên vách đá há ra một cái miệng, cũng giống như mổ xuống một dao, rạch ra một vết thương: Hai chữ “mổ núi” này dùng quá chuẩn xác.

Hơi thở của Thần Côn bỗng trở nên dồn dập: Đây chính là lối vào thông tới túi mật núi? Cũng gián tiếp thông tới cái rương trong giấc mơ khiến lão nghĩ mãi không hiểu kia?

Mạnh Thiên Tư đứng thẳng dậy, nói: “Đi theo tôi, đừng để bị rớt lại, nhanh lên.”

Nói đoạn, cô đi trước một bước, chui vào khe nứt kia, Giang Luyện theo sát phía sau, quay đầu lại thấy Thần Côn vẫn còn đang sững người đứng đó, bèn thúc giục lão: “Đi đi chứ.”

Thần Côn như tỉnh mộng, à một tiếng, lảo đảo đuổi theo.

Khe nứt này rất hẹp, so với mánh lới “khe trời” của một số khu thắng cảnh thì thứ thiệt hơn nhiều, vách đá lạnh lẽo, bên trong lại tối đen, trong cơn hoảng hốt, không ai nghĩ đến bật đèn đầu, đều lọ mọ chui vào trong, chưa đi được hai bước, Thần Côn lại nghe thấy tiếng “rắc” làm người ta sởn gai ốc, quay đầu nhìn lại, tóc quăn đầy đầu suýt nữa dựng ngược lên trời: Bảo sao bảo lão “nhanh lên”, cô vừa đi xa, khe núi này đã lại chậm rãi khép lại.

Giang Luyện theo sát Mạnh Thiên Tư, tuy mắt không thấy đường nhưng bằng vào cảm giác vẫn có thể nhận ra được lối này đi xuống dưới, sau khi đi được mười bước, chật hẹp quanh người đột nhiên nới lỏng ra, chợt đụng phải Mạnh Thiên Tư, hắn vội dừng bước, thuận thế thẳng lưng, cản Thần Côn đang loạng choạng đi tới.

Mạnh Thiên Tư nói: “Nghỉ ngơi một lát đã.”

Giang Luyện nghe thấy tiếng cô thở hổn hển, khẽ hỏi: “Mệt lắm à?”

Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: “Kiểu…mổ núi này đặc biệt mệt.”

Cô vừa nói vừa cùm cụp bật đèn đầu.

Đèn không sáng còn đỡ, vừa sáng lên, Giang Luyện nhất thời đã cảm thấy ngực bị đè ép khó chịu, đến thở gấp cũng khó khăn.

Nơi này không hề rộng rãi, đúng là rộng hơn so với khe nứt kia nhưng tổng thể chỉ bằng ½ cabin thang máy, còn có hình bầu dục dạng hạt nhân trên hẹp dưới hẹp, đừng nói là ngồi, ba người đứng đối diện nhau cũng chật, hơn nữa, cửa khe nứt đã khép lại, nói cách khác, ba người đang bị nhốt trong một “bọt khí” nhỏ sâu trong lòng núi.

Thần Côn là người không chịu được đầu tiên, nhắm chặt mắt còn chưa đủ, còn lấy tay che lại, tình cảnh này, không nhìn thấy trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút: Nhị Phụ năm đó bị nhốt trong một nơi lên trời xuống đất đều không có cửa như vậy, tuyệt vọng xiết bao, phỏng chừng không được bao lâu đã phát điên rồi.

Giang Luyện có vẻ như cũng nghĩ đến chuyện này: “Cách nhốt người này của các cô cũng quá…ngoan tuyệt rồi.”

Mạnh Thiên Tư đáp: “Thời cổ dùng nhiều, bây giờ tự chúng tôi cũng biết là thái quá, không dùng lại nữa – cũng là nhờ thời kỳ phát triển, trước đây có tế người, có tùy táng, hình phạt thì có lột da, cào thịt, dìm thùng phân, sau đó đều bị cấm hết, bây giờ bắt nghi phạm còn phải tôn trọng nhân quyền, đánh cũng không được kia mà.”

Giang Luyện nghe giọng cô vẫn hơi thở gấp, nói: “Cô dựa một lúc đi.”

Mạnh Thiên Tư lắc đầu, đang định nói cấn lắm thì Giang Luyện đẩy vai cô một cái, cô vô thức ngả ra sau, lưng bỗng đụng vào cánh tay Giang Luyện, lúc này mới biết hắn đã duỗi tay ra, vừa vặn lót sau lưng cô.

Như vậy, cô không phải dựa vào vách đá lồi lõm mà là vào cánh tay hắn.

Mạnh Thiên Tư không nói gì, hơi thở dần dần bình ổn lại, song nhịp tim lại có xu thế tăng cao.

Đàn ông con trai dù sao vẫn dày thịt, Giang Luyện lại là người tập võ, cánh tay cường tráng rắn rỏi, thực sự chỉ một cánh tay là gánh hết được trọng lượng cả người cô, làm nổi bật lên sự mảnh mai của cô. Ánh mắt cô len lén ngó xuống nhìn về phía bàn tay đang bám vào vách đá, hơi nổi gân xanh của Giang Luyện, trong đầu bỗng nảy lên một ý nghĩ: Nếu bàn tay này không bám lên vách đá mà hơi bẻ vào trong thì nhất định là ôm lấy eo cô rồi.

Ý nghĩ này vừa nhen lên, hai má nhất thời nóng bỏng, đến làn da sau lưng nơi dựa lên cánh tay Giang Luyện cách một lớp áo cũng có phần không khống chế được mà run run. Cô cứ mất tự nhiên là sẽ tìm chuyện để nói, bây giờ cũng vậy: “Đây chính là mổ núi, các cấp quỷ non từ vai núi trở lên sau khi chết đều được ‘chôn cất’ vào trong núi thế này, năm ba tuổi tôi bắt vòng núi, bắt được Tiểu Mông Sơn, tương lai tôi chết cũng sẽ thu xương về Tiểu Mông Sơn.”

Thần Côn vẫn đang nhắm mắt, bàn tay che mắt kín mít: “Mông Sơn… là Mông Sơn ở Sơn Đông ấy hả?”

Mạnh Thiên Tư nhìn lão: “Tất nhiên không phải, ‘Tiểu Mông Sơn’ là một cách gọi khác, cụ thể là núi nào thì không nói cho người khác biết.”

Giang Luyện chợt nhớ ra điều gì: “Đây chính là mổ núi? Túi mật núi đâu?”

Câu này đã nhắc nhở Thần Côn, lão hé tay ra một khe hở, mắt chớp chớp nhìn Mạnh Thiên Tư qua cái khe.

Mạnh Thiên Tư đáp: “Một lúc nữa mới tới.”

Cô rút dao găm ra, ken két vẽ mấy đường gấp khúc nối vào nhau: “Bây giờ chỉ mới vừa xuống tầng thứ nhất, 1, 3, 5, 7, 9, quỷ non chúng tôi căn cứ vào cấp bậc khác nhau mà số tầng có thể xuống được cũng khác nhau, vai núi chỉ có thể xuống đến tầng một, cụ Đoàn của tôi là tóc núi, có thể xuống tới tầng bảy, túi mật núi treo ở tầng thứ ba.”

Lại chỉ vào điểm nối giao nhau giữa đường gấp khúc: “Đây là điểm khớp, cũng chính là nơi chúng ta đang ở, đến điểm khớp thứ ba thì chính là nơi có túi mật núi.”

Thần Côn nhìn xung quanh, thực ra mắt cũng không cần thiết phải “đảo vòng”, hơi nghiêng sang trái phải là có thể xem được toàn bộ: “Nơi này cũng quá…nhỏ rồi, chút không khí này chỉ một chốc là kiệt quệ.”

Nói tơi đây, bỗng phản ứng lại: “Sao chúng ta lại có thể hô hấp ở đây?”

Mạnh Thiên Tư đáp: “Tôi đã sớm nói với ông rồi, núi biết hô hấp.”



Giống như trước đó, xuống tầng thứ hai và tầng thứ ba đều rất thuận lợi, nhất là tầng thứ ba, đại khái là bởi treo túi mật núi nên không gian được đẽo tạc thành một buồng đá, lớn bằng một gian phòng, lúc đi vào thậm chí còn có thềm đá thô ráp dẫn xuống.

Trong buồng đá không có vật gì khác, chỉ là trung tâm trần rủ xuống một sợi xích sắt, cũng có thể là bằng đồng, bởi trong bụng núi vô cùng khô ráo, cũng không xảy ra phản ứng oxy hóa gì nên vẫn bóng loáng như mới.

Đuôi sợi xích buộc một hòn đá to bằng nắm tay, giống hệt một hòn đá núi có thể thấy được ở bất kỳ đâu.

Đây chính là túi mật núi?

Giang Luyện hơi hiểu vì sao Đoàn Văn Hi lại miêu tả là “Một cục đá ngớ ngẩn, chẳng có gì đặc biệt” rồi, đổi lại là bất kỳ ai, phí công trăm cay ngàn đắng xuống đến đây, dù có trông thấy một cục kim cương cũng sẽ hoàn toàn thất vọng, huống chi là một cục đá tầm thường thế này.

Hắn nhanh chóng nhắc nhở chính mình, không được trông mặt mà bắt hình dong, dù sao “Mật non khắc tinh nước”, nhìn qua tưởng tầm thường nhưng nói không chừng lại có tác dụng rất lớn.

Hắn tiến lên xem, có điều vẫn cẩn trọng giữ bổn phận, đứng cách Mạnh Thiên Tư một đoạn.

Mạnh Thiên Tư thì lại rất tùy ý, dù sao chuyến này vốn là để cẩn thận quan sát thật kỹ túi mật núi, cho nên chẳng những sáp lại gần mà còn nâng lên tay ước lượng cân nặng, sờ mó mấy cái, trong lúc vô tình liếc mắt, chợt trông thấy Thần Côn.

Kỳ lạ là lão vẫn đứng trên thềm đá, cũng không đi xuống, như bị làm phép định thân, hai mắt chìn chằm chằm vào túi mật núi, cánh tay xuôi bên người không khống chế được hơi co giật.

Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười: “Không phải ông vẫn muốn xem túi mật núi à? Tới đây, tôi cho phép ông xem, muốn sờ cũng được.”

Yết hầu Thần Côn lăn lăn, khẽ thì thào: “Đây không phải túi mật núi.”

Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu: “Hả?”

Thần Côn đứng bất động, lặp lại câu nói lần nữa.

“Đây không phải túi mật núi, cục này…là giả.”

***

Mạnh Kình Tùng vội vã xuống vách núi.

Y không nghĩ ra được, Liễu Quan Quốc dẫu sao cũng là người có tuổi từng trải nhiều kinh nghiệm, rốt cuộc là cảnh tượng gì mà có thể khiến “anh Liễu cũng không biết phải làm thế nào”?

Trước cửa động túm tụm rất nhiều người, đó là một động cạn, bình thường, người đi ngang qua đứng ngoài liếc một cái là có thể thấy hết, nếu không phải để tránh mưa thì đúng là không ai chạy vào đây.

Mạnh Kình Tùng liếc mắt thấy, trong động đã dựng xong thang xếp bằng thép, mà bên cạnh thang xếp thì có một đống đá vụn to nhỏ rơi xuống.

Đã hiểu, hang động này là ruột thông nhưng không phải là thông thẳng mà mối nối ở trên cao, hơn nữa còn được lấy đá bịt vào cải trang – nếu không điều động hộ núi tìm kiếm triệt để thì căn bản là sẽ không phát hiện ra huyền cơ này.

Có hai hộ núi đi tới giữ thang xếp, Mạnh Kình Tùng bước từng bậc lên, vừa lên được mấy bậc đã ngửi thấy mùi khét thối gay mũi, trèo lên trên đỉnh, y hơi khom người tiến vào một lối đi chật hẹp, sau khi đi được một đoạn, tầm mắt mở rộng hơn, là một hang động không nhỏ, trong mùi khét thối trộn lẫn mùi tanh hôi, càng thêm gay mũi.

Trước mắt đứng một đám người, thấy Mạnh Kình Tùng đi qua thì nhao nhao nhường đường.

Mạnh Kình Tùng nhìn thấy Bạch Thủy Tiêu.

Cô ta ung dung ngồi trên một tảng đá, vẻ mặt nhàn nhã, tư thái quyến rũ, nhưng trên mặt cô ta lại có một vết thương bị thú cào mạnh đỏ thẫm khiến vẻ diễm lệ này trở nên vô cùng kỳ dị.

Đáng sợ hơn là mặt đất quanh người cô ta rơi lả tả toàn dơi là dơi, phần lớn là bị chết cháy, nhưng vòng gần người nhất thì rõ ràng là bị dao chém, máu tươi từng vệt từng vệt chảy đầy đất, có chừng mười con vẫn còn đang giãy chết đạp chân vỗ cánh.

Trong tay Bạch Thủy Tiêu còn đang nắm một con, có vẻ như là bị cắt họng, cô ta bóp lấy cửa họng đầm đìa máu của nó quệt lên môi mình, vừa giống như đang hút máu, vừa giống như đang tô son, máu tươi làm nhòa viền môi của cô ta, còn có vài vệt chảy xuống, trượt thành những đường dài nhỏ, lướt qua cần cổ mảnh khảnh của cô ta, lăn vào cổ áo.

Thấy Mạnh Kình Tùng tới, cô ta cười khúc khích, ném con dơi chết trong tay đi, hai tay làm thế bị trói, giơ về phía Mạnh Kình Tùng, nói: “Trói tôi đi, mau lên, có bắt nữa không thì bảo? Tôi sắp hết kiên nhẫn rồi đây này.”

Sắc mặt Mạnh Kình Tùng sa sầm, nhìn Liễu Quan Quốc trước: “Đây là không biết phải làm thế nào của anh?”

Liễu Quan Quốc lúng túng: “Trợ lý Mạnh, con ả này đang tính kế, đó giờ vẫn luôn ở đây, không trốn không chạy, gặp mặt là cười khanh khách, bảo chúng tôi trói mình lại… Trói về rồi chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Mạnh Kình Tùng cười khẩy: “Thế nên, không trói nữa, thả đi? Hay là canh chừng ở đây, xem cô ta biểu diễn? Một tên tội phạm giết người, ở đây giở trò lừa bịp, cũng có thể hù dọa được anh?”

Nói tới đây, lại nhìn về phía Bạch Thủy Tiêu, giữa kẽ răng rít ra một chữ: “Trói!”

Đáp lại tiếng quát, vài hộ núi đi qua, không nói lời nào, vặn ngược cánh tay trói Bạch Thủy Tiêu lại. Bạch Thủy Tiêu cũng không giãy giụa, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Kình Tùng cười, lúc bị người đẩy đi qua bên cạnh y, bỗng nghiến răng nói: “Tôi sẽ giết anh, các người đều phải chết.”

Mạnh Kình Tùng cười cười, lạnh nhạt đáp: “Người ai mà chẳng chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện