Nghe vậy, Mạnh Thiên Tư đã đoán ra kha khá trong lòng, để xác nhận, cô ngắt lời Thần Côn: “Có phải chỗ ông ở khá gần núi không?”
Thần Côn gật đầu: “Trấn tôi ở tên là ‘trấn Hữu Vụ’, bao bọc trong núi, nghe nói núi đó thuộc hệ thống núi Vân Lĩnh, có thể nói là ‘dưới chân Vân Lĩnh’…”
Nói vậy là đủ rồi, Mạnh Kình Tùng cúi người xuống khẽ giọng nói bên tai Mạnh Thiên Tư: “Cô bảy kèm núi ở núi Vô Lượng dãy Vân Lĩnh, hành tung không cố định lắm, sóng điện thoại không tốt, cũng rất khó liên lạc.”
Hiểu.
Khoảng thời gian đó mình đã bàn bạc với các cô bác còn lại ở Phường Quế Non, định tới Tương Tây lấy túi mật núi, mà theo quy định thì phải có sự đồng ý của cả bảy cô bác – Tiển Quỳnh Hoa ra ngoài kèm núi, nhận điện thoại của me lớn Cao Kinh Hồng, xem chừng lúc bà nghe cuộc gọi này vừa hay đang ở trong một cửa hàng.
Mạnh Thiên Tư không thể chỉ trích u bảy thiếu tính cảnh giác, trên thực tế, người ngoài nghe không hiểu thuật ngữ môi điển của quỷ non, đừng nói chỉ là gọi điện thoại, dù có bắc loa giữa đường gào thét “Lấy túi mật núi” thì cũng làm gì có ai hiểu được là chuyện gì đâu? Nói không chừng còn tưởng là một món ăn như túi mật biển (*) ấy chứ.
(*) Túi mật biển là cách gọi con cầu gai (hay nhím biển) trong tiếng Trung.
Bởi vậy nên quả thật là rất tình cờ, tình cờ đến lạ lùng: Tiển Quỳnh Hoa chỉ thuận miệng một câu như vậy, song lại đứng đúng cạnh lão Thần Côn biết chuyện mổ núi lấy túi mật núi một cách đầy bất ngờ này.
“Sao ông biết được chuyện lấy túi mật núi?”
Câu trả lời của Thần Côn có thể nói là khiến người ta phải trợn mắt há hốc.
Lão nói: “Tôi có biết đâu, tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này. Cơ mà, chắc là định mệnh đó, tôi cảm thấy ba chữ ‘túi mật núi’ có mối quan hệ mật thiết với tôi.”
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Thiên Tư cảm thấy khó đỡ, cô thật muốn chửi thề.
Cái này cũng giống như là…
Cảnh sát hỏi nghi phạm giết người: “Vì sao anh lại xuất hiện trước cửa nhà người bị hại vào hai giờ sáng?”
Nghi phạp đáp: “Tôi có biết đâu, định mệnh đó, tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng, vừa vặn đi tới đó.”
Tưởng cảnh sát bị ngu chắc? Có tin tôi cào chết ông không? Trong đầu Mạnh Thiên bỗng nảy ra một ý nghĩ, u bảy bảo cô “đừng làm khó người này” chẳng lẽ là bởi người này bị tâm thần?
Xã hội hiện giờ đúng là tương đối rộng lượng với người mắc bệnh tâm thần – bởi vậy nên mới có chuyện tội phạm giết người trăm phương ngàn kế muốn chứng minh tinh thần mình có vấn đề để trốn tránh trách nhiệm.
Thần Côn không chút để ý tới biến hóa vi diệu trên mặt Mạnh Thiên Tư, vẫn vô tư nói tiếp: “Bởi vậy nên tôi lập tức quyết định theo dõi cô ấy.”
Khóe miệng Mạnh Thiên Tư nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Theo dõi Tiển Quỳnh Hoa, nghĩ gì đấy, u bảy tuy đứng cuối nhưng địa vị là tai núi, rành rành một cao thủ, loại người đến giở trò còn chẳng đến nơi đến chốn được như Thần Côn mà đòi theo dõi bà?
Quả nhiên, theo lời lão nói, còn chưa theo dõi được bao lâu đã bị Tiển Quỳnh Hoa phát hiện, còn chịu chút đắng cay ngoài da, có điều, rất nhanh sau đó lão đã chứng minh được với Tiển Quỳnh Hoa rằng mình “là một nhà nghiên cứu khoa học toàn tâm toàn ý”.
Mạnh Thiên Tư không thể không ngắt lời lão lần nữa: “Ông là nhà nghiên cứu khoa học? Ngành gì? Từng học ở đâu?”
Nhà khoa học đúng là có khả năng hơi kỳ quặc khác người, nhưng lão Thần Côn này cả người trên dưới đều bốc lên hơi thở lừa đảo giang hồ thâm niên…
Thần Côn đáp: “Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã có chí nghiên cứu tất cả những chuyện kỳ bí quái dị trên đời, sau này lớn lên, tôi biến mong ước thành hành động, trèo đèo lội suối, vào nam ra bắc, băng thôn vượt hẻm… Đến nay, vừa đi vừa nghỉ, đã gần ba mươi năm rồi.”
Lão giới thiệu bản thân tuyệt không phải loại hóng hớt nghe sai đồn bậy, ham lạ thêu dệt, lão dựa vào tinh thần tìm kiếm sự thật và nghiên cứu khoa học mà phỏng vấn đương sự khắp nơi, mỗi câu mỗi chữ đều ghi chép lại rồi tự mình khảo sát sự kiện xảy ra, từ đó nêu lên cách giải thích lý luận của mình, trong quá trình đó, lão còn vận dụng cả kiến thức khoa học phương Tây, tham khảo nghiên cứu phát minh của Newton, Einstein, Hawking, vân vân, thành lập nên hệ thống lý luận của mình, trình độ học thuật có thể sánh ngang với chủ nhiệm khoa đại học, đồng thời, lão còn viết một quyển sách, chính quyển sách này đã thay đổi thái độ của Tiển Quỳnh Hoa đối với lão…
Mạnh Thiên Tư ngắt lời lão lần ba: “Sách tên gì?”
Giọng cô đã dịu đi không ít, không ngờ người này lại là một người làm công tác văn hóa, giao tiếp với người có văn hóa, cô hẳn là nên nho nhã một chút.
Mạnh Kình Tùng sau lưng đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị lên mạng tìm giới thiệu vắn tắt và đánh giá của cuốn sách.
Mà Thần Côn thì lại một lần nữa khiến người ta rớt kính: “Cô không mua được đâu, tôi tự in mà.”
Tự in, ai mà chẳng tự in được chớ, nếu không phải u bảy đã để lại lời nhắn từ trước thì thật sự Mạnh Thiên Tư đã chẳng nhịn nổi cho lão một cước đạp lăn rồi.
Cô kìm nén không phát cáu, muốn làm rõ đầu đuôi chuyện này: “Sau đó u bảy chỉ cho ông tới tìm tôi?”
Thần Côn lắc đầu: “Em Tiển không nói gì, không cổ vũ tôi nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nói là Anh muốn đi đâu là chuyện của anh, nhưng chuyện lấy túi mật núi này không thể nói với người ngoài. Còn nữa, Tư thư nhi nhà chúng tôi rất lợi hại, ra tay không biết nặng nhẹ, tôi ghi một câu nhắn hộ anh, nếu anh thật sự đụng phải nó, nó có thể nể mặt tôi mà lễ độ với anh hơn chút.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, cười như không cười đến là sâu xa: Một là u bảy quả nhiên tuân theo quy định, ngoài câu lỡ miệng lộ ra ngoài kia thì không nói gì thêm với người này nữa; hai là u bảy khen cô “lợi hại”, ai mà chẳng thích được khen chứ, khen sau lưng còn chân thực hơn cả khen trước mặt.
Cô thoáng trầm ngâm: “Sau đó thì sao, ông tìm được Vạn Phong Hỏa, hỏi thăm được về tôi? Ông ta lấy bao tiền?”
Biết cô tên Mạnh Thiên Tư rồi, hỏi thăm hành tung của cô thông qua con đường Vạn Phong Hỏa quả thực không khó, chỉ là cô rất tò mò giá trị con người của mình: Vạn Phong Hỏa một năm ba dịp lễ tết đều nhận quà các của quỷ non, nếu chỉ cầm một vạn đã bán cô ra thì… Ha ha, có dọn sạch cả ông ta lẫn tổ sư gia của ông ta ra khỏi Bia Giải Phóng cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhưng lão Thần Côn này thật đúng là lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy kinh hãi: “Không có, không lấy tiền, Tiểu Vạn Vạn là bạn tôi, rất ủng hộ tôi làm nghiên cứu khoa học nên miễn phí.”
Lão già keo kiệt Vạn Phong Hỏa này còn miễn phí được cơ à, Mạnh Kình Tùng không khỏi tức anh ách: Hộ núi Xuyên Du tích cực duy trì quan hệ “đôi bên” như vậy mà lúc tìm Vạn Phong Hỏa hỏi thăm chút tin tức cũng chỉ được giảm giá tối đa ba mươi phần trăm.
Nói đến đây, Mạnh Thiên Tư về cơ bản đã hiểu rõ được tiền căn hậu quả câu chuyện, Thần Côn này và chuông vàng của cô quả thực không liên quan gì tới nhau, có quăng tám sào cũng chẳng tới.
Nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu động cơ của lão: “Chỉ vì ‘định mệnh’ cảm thấy chuyện có liên quan đến mình mà ông cứ thế gian khó không từ chạy tới đây?”
Thần Côn nghiêm mặt: “Không chỉ có vậy, phải giải thích với cô thế nào nhỉ…”
Lão nghĩ ngợi một hồi, cố sức làm sao để nói cho thật dễ hiểu: “Tôi có cảm giác ba chữ ‘túi mật núi’ này như một cái công tắc vậy, có khả năng bật tôi lên, những chuyện đó giờ nghĩ mãi vẫn chưa thông, chẳng hạn như vì sao từ nhỏ tôi đã say mê những chuyện kỳ bí như thế? Tôi đã bỏ ra hơn nửa đời người, không ngừng ghi chép, không ngừng tìm kiếm, tại sao tôi lại có động cơ và động lực mạnh như thế? Rất nhiều bạn bè của tôi từng hỏi tôi câu hỏi này, còn bảo tôi là ăn nó rửng mỡ – nhưng kể cả khi tôi không có tiền ăn cơm, tôi vẫn làm việc này mà – hoàn toàn không phù hợp với học thuyết tháp nhu cầu của Maslow.”
Maslow? Maslow làm cái gì ấy nhỉ? Mạnh Thiên Tư có cảm giác hình như mình cũng từng học qua học thuyết này rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.
Vào những lúc thế này, tầm quan trọng của trợ lý lập tức được thể hiện, Mạnh Kình Tùng lập tức lấy điện thoại ra tìm học thuyết tháp nhu cầu Maslow, đưa cho Mạnh Thiên Tư.
Nhà tâm lý học ngoại quốc này đã chia nhu cầu của con người ra làm năm cấp bậc từ thấp đến cao, lần lượt là: nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu giao tiếp xã hội, nhu cầu được quý trọng và nhu cầu tự thể hiện bảo thân.
Người ta vẫn thường cho rằng, chỉ khi nhu cầu bậc thấp được thỏa mãn thì mới có sức lực và tinh thần để theo đuổi nhu cầu cao cấp hơn, ví dụ như nếu em Lâm phải một nắng hai sương xuống ruộng cày cấy thì theo lẽ thường sẽ không rảnh đời mà đi chôn hoa – no ấm hẳn phải thuộc về “nhu cầu sinh lý” cấp thấp nhất, mà chuyện “nghiên cứu khoa học” của lão thì thuộc về “tự thể hiện bản thân”, nên là cấp bậc cao nhất mới phải, đói khổ rét lạnh mà lại muốn đi tự thể hiện bản thân, quả thực không thuộc phạm trù “ăn no rửng mỡ”, dù sao bụng vẫn lép kẹp đấy thôi.
“Hơn nữa á, từ sau khi nghe được câu nói ấy, tôi vẫn thường mơ thấy một giấc mộng.”
Thần Côn kể sinh động như thật: “Cảnh trong mộng mỗi lần một khác, nhưng đều là những nơi tôi từng đi qua, có lúc là ở khu Tuyết Lĩnh cũ phía Đông Bắc, có lúc thì ở sa mạc lớn miền Tây Bắc, có lúc thì ở ải Hàm Cốc, lúc lại ở Bát Vạn Đại Sơn ở Quảng Tây…”
Mạnh Thiên Tư nghe vậy chứ cũng chẳng chú ý lắm, chỉ đến lúc nghe tới mấy chữ “Bát Vạn Đại Sơn” mới trao đổi một ánh mắt với Mạnh Kình Tùng.
Bát Vạn Đại Sơn ở Quảng Tây là “núi không dò” của quỷ non.
Núi không dò, núi cũng như tên, không được tuần núi, cũng không được kèm núi, coi như nó không tồn tại, trực tiếp vòng qua, trong bản đồ núi, nó là loại cấm khu đánh dấu gạch đỏ, nói trắng ra là không thuộc phạm vi quản lý của thế lực quỷ non.
Trên toàn đất nước, bản đồ núi không dò cũng không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy nên Thần Côn thuận miệng lấy một ví dụ mà lại trúng ngay vào một núi không dò, quả thật là rất trùng hợp.
“Thế nhưng, bất kể là ở đâu, trong mơ, tôi đều nôn nóng đến đầu vã mồ hôi, hết lục lại tìm, hết đào lại bới, tìm kiếm một cái gì đó.”
Mạnh Thiên Tư nhấc mí mắt lên: “Tìm túi mật núi?”
Thần Côn lắc đầu: “Không phải, trước sau vẫn không tìm được, nhưng kỳ quái là trong lòng tôi lại biết rất rõ mình muốn tìm cái gì. Kỳ quái hơn là, không chỉ mình tôi mà mấy người bạn thân của tôi cũng từng mơ thấy tôi, trong giấc mơ của họ, tôi đều nói với họ rằng tôi muốn tìm một vật.”
Càng nói càng mơ hồ, Mạnh Thiên Tư chẳng còn hứng thú dây dưa với lão nữa, thuận miệng hỏi một câu: “Tìm cái gì?”
Vẻ mặt Thần Côn trở nên nghiêm túc: “Một chiếc rương.”
Lão giơ tay lên minh họa cho cô xem: “Một chiếc rương dài chừng này, rộng chừng này, bị người khác đánh cắp mất.”
“Ai đánh cắp? Cái rương trông như thế nào? Bằng gỗ hay bằng sắt? Sao không bảo Vạn Phong Hỏa tìm giúp ông?”
Thần Côn ngơ ngác nhìn cô, nhìn một hồi, bắt đầu ngẩn người.
Không biết, chỉ biết là muốn tìm một chiếc rương, chỉ biết là chiếc rương đó bị đánh cắp, còn trông nó như thế nào, bị ai đánh cắp, đằng sau nó gắn liền với câu chuyện gì thì đều hoàn toàn không biết – tựa như trấn Hữu Vụ mà lão ở vậy, luôn luôn mù mịt nặng nề sương giăng, tầng sương mù ấy bao bọc lấy quần thể núi xung quanh trấn, chỉ để lộ ra vài mỏm đá cao chót vót, ai mà nhìn được hoàn chỉnh toàn cảnh vùng núi này từ những mỏm đá ấy chứ?
Lão đắm chìm trong cơn ngơ ngẩn của chính mình, hoàn toàn không để ý tới Mạnh Thiên Tư đã rời đi, cũng không nhìn thấy lúc cô đi, thậm chí còn ngáp một cái như vừa xem một bộ phim nhàm chán, vừa nghe một câu chuyện chẳng có gì thú vị.
***
Để lại hai Thẩm giữ cửa, Mạnh Thiên Tư dẫn Mạnh Kình Tùng theo lối cũ trở về.
Hành lang này rất dài, đầu bên kia nối với sảnh lớn – sóng âm nơi ấy như một xúc tua dài, liên tục ập tới đầu này, nhưng lại ngoài tầm với.
Mạnh Thiên Tư cất tiếng: “Trông ông ta có giống bị bệnh không?”
Mạnh Kình Tùng không trả lời ngay mà suy nghĩ một lát: Y không thể ăn nói huyên thuyên trước mặt Mạnh Thiên Tư như Tân Từ, về bản chất, Mạnh Thiên Tư là ông chủ của y, bất kỳ câu hỏi nào của cô cũng đều khảo sát, đánh giá ý nghĩ của y.
Y lắc đầu: “Nhìn thì điên điên khùng khùng, nói năng cũng lộn xộn bừa bãi, nhưng có thể khiến cô bảy nhắn hộ cho dòng chữ, khiến Vạn Phong Hỏa bật đèn xanh vô điều kiện như thế thì chứng tỏ ông ta phải có chút sức nặng nào đó.”
Mạnh Thiên Tư rất hài lòng với câu trả lời này: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Trước nay Mạnh Kình Tùng vẫn luôn đoán đúng tâm tư của cô: “Nhưng khách khí thì khách khí vậy chứ, dẫn ông ta theo đi lấy túi mật núi thì giỡn thái quá rồi, chuyện nhà chúng ta dựa vào đâu mà dẫn ông ta đi hóng theo chứ? Ông ta thích nằm mơ thì cứ cho ông ta mơ, chúng ta không có nghĩa vụ giúp ông ta giải mộng.”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Bảo Liễu Quan Quốc tiếp ông ta tử tế, sắp xếp người dẫn ông ta đi Trương Gia Giới chơi một chuyến đi, đi Phượng Hoàng cổ trấn cũng được, hoặc là leo núi gì đó – nói chung là đẩy đi xa xa một chút, đừng để cản trở tới chúng ta làm việc.”
Không nói câu cuối thì thôi, hai chữ “làm việc” lại khiến Mạnh Kình Tùng chau mày ủ dột, trong đầu cứ luẩn quẩn mãi chuyện chuông vàng: Vậy phải làm sao bây giờ, hoàn toàn không có manh mối gì, tuy nói là từ lúc mất chuông vàng tới giờ còn chưa đầy hai mươi tư tiếng nhưng trong lòng y thì đã như trải qua ba thu, hiện giờ cả lòng cả dạ đều run sợ như đứng giữa trời đông.
Mạnh Thiên Tư chướng mắt cái vẻ ủ rũ này của y hết sức: “Sợ gì chứ, Thần tự đầu vừa tặng tinh thể chu sa tới, hộ Hổ tặng móng hổ, cũng lắm thì lúc đi mổ núi tôi đeo hai cái này lên lưng, chu sa trừ tà, móng hổ trấn thú, chín bỏ làm mười, làm tròn lên thì cũng bằng chuông vàng rồi còn gì.”
Mạnh Kình Tùng nghe mà tức đến độ suýt nữa bật cười, thầy toán nào dạy cô làm tròn như thế hả?
Đang dở khóc dở cười thì Tân Từ bỗng xông ra từ khúc rẽ phía trước, mặt đỏ gay, đến là hớn hở: “Cuối cùng hai người cũng xong rồi, tôi đã qua đây nhìn mấy lần rồi.”
Nói đoạn giơ tay lên, tờ giấy in trong tay loạt xòa loạt xoạt, chìa thẳng ra trước mặt Mạnh Thiên Tư, nói với giọng rất chi là hãnh diện: “Thiên Tư, tăng lương cho tôi đi thôi.”
Thần Côn gật đầu: “Trấn tôi ở tên là ‘trấn Hữu Vụ’, bao bọc trong núi, nghe nói núi đó thuộc hệ thống núi Vân Lĩnh, có thể nói là ‘dưới chân Vân Lĩnh’…”
Nói vậy là đủ rồi, Mạnh Kình Tùng cúi người xuống khẽ giọng nói bên tai Mạnh Thiên Tư: “Cô bảy kèm núi ở núi Vô Lượng dãy Vân Lĩnh, hành tung không cố định lắm, sóng điện thoại không tốt, cũng rất khó liên lạc.”
Hiểu.
Khoảng thời gian đó mình đã bàn bạc với các cô bác còn lại ở Phường Quế Non, định tới Tương Tây lấy túi mật núi, mà theo quy định thì phải có sự đồng ý của cả bảy cô bác – Tiển Quỳnh Hoa ra ngoài kèm núi, nhận điện thoại của me lớn Cao Kinh Hồng, xem chừng lúc bà nghe cuộc gọi này vừa hay đang ở trong một cửa hàng.
Mạnh Thiên Tư không thể chỉ trích u bảy thiếu tính cảnh giác, trên thực tế, người ngoài nghe không hiểu thuật ngữ môi điển của quỷ non, đừng nói chỉ là gọi điện thoại, dù có bắc loa giữa đường gào thét “Lấy túi mật núi” thì cũng làm gì có ai hiểu được là chuyện gì đâu? Nói không chừng còn tưởng là một món ăn như túi mật biển (*) ấy chứ.
(*) Túi mật biển là cách gọi con cầu gai (hay nhím biển) trong tiếng Trung.
Bởi vậy nên quả thật là rất tình cờ, tình cờ đến lạ lùng: Tiển Quỳnh Hoa chỉ thuận miệng một câu như vậy, song lại đứng đúng cạnh lão Thần Côn biết chuyện mổ núi lấy túi mật núi một cách đầy bất ngờ này.
“Sao ông biết được chuyện lấy túi mật núi?”
Câu trả lời của Thần Côn có thể nói là khiến người ta phải trợn mắt há hốc.
Lão nói: “Tôi có biết đâu, tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này. Cơ mà, chắc là định mệnh đó, tôi cảm thấy ba chữ ‘túi mật núi’ có mối quan hệ mật thiết với tôi.”
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Thiên Tư cảm thấy khó đỡ, cô thật muốn chửi thề.
Cái này cũng giống như là…
Cảnh sát hỏi nghi phạm giết người: “Vì sao anh lại xuất hiện trước cửa nhà người bị hại vào hai giờ sáng?”
Nghi phạp đáp: “Tôi có biết đâu, định mệnh đó, tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng, vừa vặn đi tới đó.”
Tưởng cảnh sát bị ngu chắc? Có tin tôi cào chết ông không? Trong đầu Mạnh Thiên bỗng nảy ra một ý nghĩ, u bảy bảo cô “đừng làm khó người này” chẳng lẽ là bởi người này bị tâm thần?
Xã hội hiện giờ đúng là tương đối rộng lượng với người mắc bệnh tâm thần – bởi vậy nên mới có chuyện tội phạm giết người trăm phương ngàn kế muốn chứng minh tinh thần mình có vấn đề để trốn tránh trách nhiệm.
Thần Côn không chút để ý tới biến hóa vi diệu trên mặt Mạnh Thiên Tư, vẫn vô tư nói tiếp: “Bởi vậy nên tôi lập tức quyết định theo dõi cô ấy.”
Khóe miệng Mạnh Thiên Tư nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Theo dõi Tiển Quỳnh Hoa, nghĩ gì đấy, u bảy tuy đứng cuối nhưng địa vị là tai núi, rành rành một cao thủ, loại người đến giở trò còn chẳng đến nơi đến chốn được như Thần Côn mà đòi theo dõi bà?
Quả nhiên, theo lời lão nói, còn chưa theo dõi được bao lâu đã bị Tiển Quỳnh Hoa phát hiện, còn chịu chút đắng cay ngoài da, có điều, rất nhanh sau đó lão đã chứng minh được với Tiển Quỳnh Hoa rằng mình “là một nhà nghiên cứu khoa học toàn tâm toàn ý”.
Mạnh Thiên Tư không thể không ngắt lời lão lần nữa: “Ông là nhà nghiên cứu khoa học? Ngành gì? Từng học ở đâu?”
Nhà khoa học đúng là có khả năng hơi kỳ quặc khác người, nhưng lão Thần Côn này cả người trên dưới đều bốc lên hơi thở lừa đảo giang hồ thâm niên…
Thần Côn đáp: “Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã có chí nghiên cứu tất cả những chuyện kỳ bí quái dị trên đời, sau này lớn lên, tôi biến mong ước thành hành động, trèo đèo lội suối, vào nam ra bắc, băng thôn vượt hẻm… Đến nay, vừa đi vừa nghỉ, đã gần ba mươi năm rồi.”
Lão giới thiệu bản thân tuyệt không phải loại hóng hớt nghe sai đồn bậy, ham lạ thêu dệt, lão dựa vào tinh thần tìm kiếm sự thật và nghiên cứu khoa học mà phỏng vấn đương sự khắp nơi, mỗi câu mỗi chữ đều ghi chép lại rồi tự mình khảo sát sự kiện xảy ra, từ đó nêu lên cách giải thích lý luận của mình, trong quá trình đó, lão còn vận dụng cả kiến thức khoa học phương Tây, tham khảo nghiên cứu phát minh của Newton, Einstein, Hawking, vân vân, thành lập nên hệ thống lý luận của mình, trình độ học thuật có thể sánh ngang với chủ nhiệm khoa đại học, đồng thời, lão còn viết một quyển sách, chính quyển sách này đã thay đổi thái độ của Tiển Quỳnh Hoa đối với lão…
Mạnh Thiên Tư ngắt lời lão lần ba: “Sách tên gì?”
Giọng cô đã dịu đi không ít, không ngờ người này lại là một người làm công tác văn hóa, giao tiếp với người có văn hóa, cô hẳn là nên nho nhã một chút.
Mạnh Kình Tùng sau lưng đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị lên mạng tìm giới thiệu vắn tắt và đánh giá của cuốn sách.
Mà Thần Côn thì lại một lần nữa khiến người ta rớt kính: “Cô không mua được đâu, tôi tự in mà.”
Tự in, ai mà chẳng tự in được chớ, nếu không phải u bảy đã để lại lời nhắn từ trước thì thật sự Mạnh Thiên Tư đã chẳng nhịn nổi cho lão một cước đạp lăn rồi.
Cô kìm nén không phát cáu, muốn làm rõ đầu đuôi chuyện này: “Sau đó u bảy chỉ cho ông tới tìm tôi?”
Thần Côn lắc đầu: “Em Tiển không nói gì, không cổ vũ tôi nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nói là Anh muốn đi đâu là chuyện của anh, nhưng chuyện lấy túi mật núi này không thể nói với người ngoài. Còn nữa, Tư thư nhi nhà chúng tôi rất lợi hại, ra tay không biết nặng nhẹ, tôi ghi một câu nhắn hộ anh, nếu anh thật sự đụng phải nó, nó có thể nể mặt tôi mà lễ độ với anh hơn chút.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, cười như không cười đến là sâu xa: Một là u bảy quả nhiên tuân theo quy định, ngoài câu lỡ miệng lộ ra ngoài kia thì không nói gì thêm với người này nữa; hai là u bảy khen cô “lợi hại”, ai mà chẳng thích được khen chứ, khen sau lưng còn chân thực hơn cả khen trước mặt.
Cô thoáng trầm ngâm: “Sau đó thì sao, ông tìm được Vạn Phong Hỏa, hỏi thăm được về tôi? Ông ta lấy bao tiền?”
Biết cô tên Mạnh Thiên Tư rồi, hỏi thăm hành tung của cô thông qua con đường Vạn Phong Hỏa quả thực không khó, chỉ là cô rất tò mò giá trị con người của mình: Vạn Phong Hỏa một năm ba dịp lễ tết đều nhận quà các của quỷ non, nếu chỉ cầm một vạn đã bán cô ra thì… Ha ha, có dọn sạch cả ông ta lẫn tổ sư gia của ông ta ra khỏi Bia Giải Phóng cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhưng lão Thần Côn này thật đúng là lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy kinh hãi: “Không có, không lấy tiền, Tiểu Vạn Vạn là bạn tôi, rất ủng hộ tôi làm nghiên cứu khoa học nên miễn phí.”
Lão già keo kiệt Vạn Phong Hỏa này còn miễn phí được cơ à, Mạnh Kình Tùng không khỏi tức anh ách: Hộ núi Xuyên Du tích cực duy trì quan hệ “đôi bên” như vậy mà lúc tìm Vạn Phong Hỏa hỏi thăm chút tin tức cũng chỉ được giảm giá tối đa ba mươi phần trăm.
Nói đến đây, Mạnh Thiên Tư về cơ bản đã hiểu rõ được tiền căn hậu quả câu chuyện, Thần Côn này và chuông vàng của cô quả thực không liên quan gì tới nhau, có quăng tám sào cũng chẳng tới.
Nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu động cơ của lão: “Chỉ vì ‘định mệnh’ cảm thấy chuyện có liên quan đến mình mà ông cứ thế gian khó không từ chạy tới đây?”
Thần Côn nghiêm mặt: “Không chỉ có vậy, phải giải thích với cô thế nào nhỉ…”
Lão nghĩ ngợi một hồi, cố sức làm sao để nói cho thật dễ hiểu: “Tôi có cảm giác ba chữ ‘túi mật núi’ này như một cái công tắc vậy, có khả năng bật tôi lên, những chuyện đó giờ nghĩ mãi vẫn chưa thông, chẳng hạn như vì sao từ nhỏ tôi đã say mê những chuyện kỳ bí như thế? Tôi đã bỏ ra hơn nửa đời người, không ngừng ghi chép, không ngừng tìm kiếm, tại sao tôi lại có động cơ và động lực mạnh như thế? Rất nhiều bạn bè của tôi từng hỏi tôi câu hỏi này, còn bảo tôi là ăn nó rửng mỡ – nhưng kể cả khi tôi không có tiền ăn cơm, tôi vẫn làm việc này mà – hoàn toàn không phù hợp với học thuyết tháp nhu cầu của Maslow.”
Maslow? Maslow làm cái gì ấy nhỉ? Mạnh Thiên Tư có cảm giác hình như mình cũng từng học qua học thuyết này rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.
Vào những lúc thế này, tầm quan trọng của trợ lý lập tức được thể hiện, Mạnh Kình Tùng lập tức lấy điện thoại ra tìm học thuyết tháp nhu cầu Maslow, đưa cho Mạnh Thiên Tư.
Nhà tâm lý học ngoại quốc này đã chia nhu cầu của con người ra làm năm cấp bậc từ thấp đến cao, lần lượt là: nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu giao tiếp xã hội, nhu cầu được quý trọng và nhu cầu tự thể hiện bảo thân.
Người ta vẫn thường cho rằng, chỉ khi nhu cầu bậc thấp được thỏa mãn thì mới có sức lực và tinh thần để theo đuổi nhu cầu cao cấp hơn, ví dụ như nếu em Lâm phải một nắng hai sương xuống ruộng cày cấy thì theo lẽ thường sẽ không rảnh đời mà đi chôn hoa – no ấm hẳn phải thuộc về “nhu cầu sinh lý” cấp thấp nhất, mà chuyện “nghiên cứu khoa học” của lão thì thuộc về “tự thể hiện bản thân”, nên là cấp bậc cao nhất mới phải, đói khổ rét lạnh mà lại muốn đi tự thể hiện bản thân, quả thực không thuộc phạm trù “ăn no rửng mỡ”, dù sao bụng vẫn lép kẹp đấy thôi.
“Hơn nữa á, từ sau khi nghe được câu nói ấy, tôi vẫn thường mơ thấy một giấc mộng.”
Thần Côn kể sinh động như thật: “Cảnh trong mộng mỗi lần một khác, nhưng đều là những nơi tôi từng đi qua, có lúc là ở khu Tuyết Lĩnh cũ phía Đông Bắc, có lúc thì ở sa mạc lớn miền Tây Bắc, có lúc thì ở ải Hàm Cốc, lúc lại ở Bát Vạn Đại Sơn ở Quảng Tây…”
Mạnh Thiên Tư nghe vậy chứ cũng chẳng chú ý lắm, chỉ đến lúc nghe tới mấy chữ “Bát Vạn Đại Sơn” mới trao đổi một ánh mắt với Mạnh Kình Tùng.
Bát Vạn Đại Sơn ở Quảng Tây là “núi không dò” của quỷ non.
Núi không dò, núi cũng như tên, không được tuần núi, cũng không được kèm núi, coi như nó không tồn tại, trực tiếp vòng qua, trong bản đồ núi, nó là loại cấm khu đánh dấu gạch đỏ, nói trắng ra là không thuộc phạm vi quản lý của thế lực quỷ non.
Trên toàn đất nước, bản đồ núi không dò cũng không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy nên Thần Côn thuận miệng lấy một ví dụ mà lại trúng ngay vào một núi không dò, quả thật là rất trùng hợp.
“Thế nhưng, bất kể là ở đâu, trong mơ, tôi đều nôn nóng đến đầu vã mồ hôi, hết lục lại tìm, hết đào lại bới, tìm kiếm một cái gì đó.”
Mạnh Thiên Tư nhấc mí mắt lên: “Tìm túi mật núi?”
Thần Côn lắc đầu: “Không phải, trước sau vẫn không tìm được, nhưng kỳ quái là trong lòng tôi lại biết rất rõ mình muốn tìm cái gì. Kỳ quái hơn là, không chỉ mình tôi mà mấy người bạn thân của tôi cũng từng mơ thấy tôi, trong giấc mơ của họ, tôi đều nói với họ rằng tôi muốn tìm một vật.”
Càng nói càng mơ hồ, Mạnh Thiên Tư chẳng còn hứng thú dây dưa với lão nữa, thuận miệng hỏi một câu: “Tìm cái gì?”
Vẻ mặt Thần Côn trở nên nghiêm túc: “Một chiếc rương.”
Lão giơ tay lên minh họa cho cô xem: “Một chiếc rương dài chừng này, rộng chừng này, bị người khác đánh cắp mất.”
“Ai đánh cắp? Cái rương trông như thế nào? Bằng gỗ hay bằng sắt? Sao không bảo Vạn Phong Hỏa tìm giúp ông?”
Thần Côn ngơ ngác nhìn cô, nhìn một hồi, bắt đầu ngẩn người.
Không biết, chỉ biết là muốn tìm một chiếc rương, chỉ biết là chiếc rương đó bị đánh cắp, còn trông nó như thế nào, bị ai đánh cắp, đằng sau nó gắn liền với câu chuyện gì thì đều hoàn toàn không biết – tựa như trấn Hữu Vụ mà lão ở vậy, luôn luôn mù mịt nặng nề sương giăng, tầng sương mù ấy bao bọc lấy quần thể núi xung quanh trấn, chỉ để lộ ra vài mỏm đá cao chót vót, ai mà nhìn được hoàn chỉnh toàn cảnh vùng núi này từ những mỏm đá ấy chứ?
Lão đắm chìm trong cơn ngơ ngẩn của chính mình, hoàn toàn không để ý tới Mạnh Thiên Tư đã rời đi, cũng không nhìn thấy lúc cô đi, thậm chí còn ngáp một cái như vừa xem một bộ phim nhàm chán, vừa nghe một câu chuyện chẳng có gì thú vị.
***
Để lại hai Thẩm giữ cửa, Mạnh Thiên Tư dẫn Mạnh Kình Tùng theo lối cũ trở về.
Hành lang này rất dài, đầu bên kia nối với sảnh lớn – sóng âm nơi ấy như một xúc tua dài, liên tục ập tới đầu này, nhưng lại ngoài tầm với.
Mạnh Thiên Tư cất tiếng: “Trông ông ta có giống bị bệnh không?”
Mạnh Kình Tùng không trả lời ngay mà suy nghĩ một lát: Y không thể ăn nói huyên thuyên trước mặt Mạnh Thiên Tư như Tân Từ, về bản chất, Mạnh Thiên Tư là ông chủ của y, bất kỳ câu hỏi nào của cô cũng đều khảo sát, đánh giá ý nghĩ của y.
Y lắc đầu: “Nhìn thì điên điên khùng khùng, nói năng cũng lộn xộn bừa bãi, nhưng có thể khiến cô bảy nhắn hộ cho dòng chữ, khiến Vạn Phong Hỏa bật đèn xanh vô điều kiện như thế thì chứng tỏ ông ta phải có chút sức nặng nào đó.”
Mạnh Thiên Tư rất hài lòng với câu trả lời này: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Trước nay Mạnh Kình Tùng vẫn luôn đoán đúng tâm tư của cô: “Nhưng khách khí thì khách khí vậy chứ, dẫn ông ta theo đi lấy túi mật núi thì giỡn thái quá rồi, chuyện nhà chúng ta dựa vào đâu mà dẫn ông ta đi hóng theo chứ? Ông ta thích nằm mơ thì cứ cho ông ta mơ, chúng ta không có nghĩa vụ giúp ông ta giải mộng.”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Bảo Liễu Quan Quốc tiếp ông ta tử tế, sắp xếp người dẫn ông ta đi Trương Gia Giới chơi một chuyến đi, đi Phượng Hoàng cổ trấn cũng được, hoặc là leo núi gì đó – nói chung là đẩy đi xa xa một chút, đừng để cản trở tới chúng ta làm việc.”
Không nói câu cuối thì thôi, hai chữ “làm việc” lại khiến Mạnh Kình Tùng chau mày ủ dột, trong đầu cứ luẩn quẩn mãi chuyện chuông vàng: Vậy phải làm sao bây giờ, hoàn toàn không có manh mối gì, tuy nói là từ lúc mất chuông vàng tới giờ còn chưa đầy hai mươi tư tiếng nhưng trong lòng y thì đã như trải qua ba thu, hiện giờ cả lòng cả dạ đều run sợ như đứng giữa trời đông.
Mạnh Thiên Tư chướng mắt cái vẻ ủ rũ này của y hết sức: “Sợ gì chứ, Thần tự đầu vừa tặng tinh thể chu sa tới, hộ Hổ tặng móng hổ, cũng lắm thì lúc đi mổ núi tôi đeo hai cái này lên lưng, chu sa trừ tà, móng hổ trấn thú, chín bỏ làm mười, làm tròn lên thì cũng bằng chuông vàng rồi còn gì.”
Mạnh Kình Tùng nghe mà tức đến độ suýt nữa bật cười, thầy toán nào dạy cô làm tròn như thế hả?
Đang dở khóc dở cười thì Tân Từ bỗng xông ra từ khúc rẽ phía trước, mặt đỏ gay, đến là hớn hở: “Cuối cùng hai người cũng xong rồi, tôi đã qua đây nhìn mấy lần rồi.”
Nói đoạn giơ tay lên, tờ giấy in trong tay loạt xòa loạt xoạt, chìa thẳng ra trước mặt Mạnh Thiên Tư, nói với giọng rất chi là hãnh diện: “Thiên Tư, tăng lương cho tôi đi thôi.”
Danh sách chương