Phố Đông là con phố náo nhiệt nhất thành Vị Châu.Tửu lâu cửa hàng san sát nhau, mỹ nhân dị vực và kỳ trân dị bảo nhiều vô kể, chỉ cần có đủ tiền bạc, cơ bản đều có thể mua được món đồ mình thích.Cù Phong nói cửa hàng phấn son kia nằm ở cuối đường, vị trí không được tốt lắm, sinh ý so với các cửa hàng còn lại dường như kém hơn. Thời điểm Lý Phượng Kỳ đi qua, bên trong cửa hàng không có vị khách nào.Nhìn tấm biển "Hồng phấn tri kỷ" lơ lửng trên đỉnh đầu, Lý Phượng Kỳ nhíu mày, cảm thấy cửa hàng son phấn này nhìn thế nào cũng không thấy đứng đắn. Trong các cửa hàng khác khách nhân đều là nam tử, nhưng trong tiệm này người hầu bàn nhìn thấy hắn vào cũng không kinh sợ, vẻ mặt tươi cười nghênh đón hắn tiến vào, dáng vẻ "cái gì cũng hiểu" nói: "Vương gia muốn tìm gì ạ?""? ? ?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày nói: "Ta tìm lão Từ.""Há, muốn tìm Từ chưởng quỹ." Người hầu bàn biểu tình càng kỳ quái, hắn chà xát hai tay, cười hắc hắc hai tiếng: "Mời Vương gia theo ta vào, Từ chưởng quỹ ở bên trong."Tiến vào cửa hàng, vòng qua bức bình phong, mới phát hiện bên trong cửa hàng có một cái giếng trời, phía sau cư nhiên có một gian phòng. Bên trong một nam nhân trung niên có chòm râu dê vội vã vước ra đón: "Có khách nhân tới sao?" Vừa dứt lời, nhìn thấy Lý Phượng Kỳ tiến vào.Hắn sững sờ, tiếp lập tức treo lên nụ cười nóng bỏng, đem người đón vào: "Không biết Vương gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa." Hắn quay đầu nói với người hầu bàn: "Đi lấy trà tốt nhất tới đây...""Không cần." Lý Phượng Kỳ vẫn giữ gương mặt lạnh, nâng cằm lên, một bộ dáng vẻ tay già đời trầm ổn: "Ta đến mua vài món đồ." Biểu tình Từ chưởng quỹ lập tức trở nên tế nhị, nghĩ tới vị kia hôm qua mới đón Vương phi tới đây.Nghe nói nửa tháng trước, Vương phi và lão Vương phi đều bị người Tây Hoàng bắt cóc, cũng may Vương gia cản tại tặc tử đám kia cứu người trở về. Mà lời đồn đại liên quan tới vị nam Vương phi này, trong thành Vị Châu cũng có rất nhiều phiên bản.Thời điểm bắt đầu truyền tới tin tức Vương gia được ban hôn, không ít thu sinh đều cảm thấy đây là một âm mưu, tất nhiên bệ hạ kiêng kỵ Vĩnh An vương nên mới cố ý ban cho hắn một nam tử làm Vương phi, thậm chí ngay cả chuyện Vương gia trúng độc e rằng cũng không đơn giản!Mà kết quả sau khi tứ hôn không bao lâu, lại truyền tới tin tức nói độc của Vương gia đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy lại có người cảm thấy, Vương phi quả nhiên là quý nhân của Vương gia, không phải đưa đến xung hỉ sao, người cũng khỏe rồi? !Nói chung bách tính không thấy được người, tin tức từ kinh thành xa vạn dặm truyền đến, không biết qua tai bao nhiêu người, cái gì đúng cái gì sai cũng không thể nhận định.Nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên thấy Vĩnh An vương tới cửa, cảm thấy được chính mình hôm nay có thể khám phá ra chân tướng —— Vương gia và Vương phi quả nhiên là nhân duyên trời định, tình bền như kim.Nhìn xem! Vĩnh An vương trước giờ không gần nữ sắc lại càng không gần nam sắc, dĩ nhiên tới nơi này tìm hắn! Sau này còn ai dám đại nghịch bất đạo suy đoán Vương gia không phải không muốn, mà là không được? !Chỗ của hắn là chỗ nào? Tuy bề ngoài là cửa hàng son phấn, kì thực lợi nhuận đều thu lại từ những vật tinh xảo bán lén la lén lút.Thực sắc tính dã, không quản nam nhân và nữ nhân, còn là nam nhân và nam nhân, tóm lại đều chuyện trên giường. Giữa phu thê tình nhân, thời gian dài khó tránh khỏi chán ngán, sẽ đến hắn nơi này tìm một vài đồ vật mới mẻ trợ hứng.Từ chưởng quỹ chà xát tay, cảm thấy được chính mình đụng được đại khách hàng: "Vương gia muốn cái gì?"Lý Phượng Kỳ chắp tay, giương cằm: "Nghe nói chỗ ngươi có hàng mới?"Quả nhiên! Từ chưởng quỹ mặt cười tươi như hoa, râu dê run lên: "Vâng, vừa tới một nhóm, Vương gia có cần chọn không?""Không cần, đều bọc lại cho ta." Lý Phượng Kỳ liếc hắn một cái, để túi bạc lên bàn.Từ chưởng quỹ nhìn một túi bạc kia mắt sáng lên, vui vô cùng nói: "Vương gia chờ chút, ta đi bọc lại cho ngài. Đều là hàng mới, bảo đảm ngài dùng sẽ thoả mãn!"Lý Phượng Kỳ hơi thoả mãn, thận trọng ngồi xuống chờ đợi.Một lát sau, Từ chưởng quỹ xách ra một cái bao kín: "Đều ở đây." Hắn cười hắc hắc nói: "Bên trong có mấy thứ mới mẻ, sợ ngài sẽ không dùng nên còn tặng sách hướng dẫn.""?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày, nghĩ thầm cao mỡ thôi, còn không biết cách dùng ?Nhưng hỏi nhiều dễ lòi dốt, ngược lại trở về nhìn xem sẽ biết. Hắn mặt không không đổi sắc gật đầu, cầm đồ vật rời đi. Trước khi đi dừng một chút, lại nói: "Lần sau lại có đồ tốt, giữ cho ta." Nói xong mới ra khỏi cửa hàng, lên ngựa rời đi.Từ chưởng quỹ đưa hắn tới cửa, sờ túi bạc nặng trịch trong lồng ngực, vui cười hớn hở nói: "Không hổ là Vương gia, thật biết chơi đùa."***Lý Phượng Kỳ mang theo bao tải nặng trình, tâm tình sung sướng trở về phủ đô đốc.Trong hậu viện, Diệp Vân Đình đang thương nghị với lão Vương phi chuyện sửa chữa nhà mới, nhìn thấy hắn mang một bao đồ vật trở về, kỳ quái nói: "Vương gia mua thứ gì vậy?"

Đồ khiến ngươi vui sướng.Lý Phượng Kỳ nhìn y, mặt không đổi sắc nghĩ, ngoài miệng lại nói: "Là một ít đồ chơi nhỏ. Ta để vào trong phòng trước."Chờ hắn cất đồ vào phòng ngủ đi ra, thấy Diệp Vọng cũng tới, đang nói với Diệp Vân Đình chuyện viết một phong thư báo bình an cho cha mẹ, tiện đường nói cho cha mẹ mình muốn lưu lại Bắc Cương tòng quân rèn luyện.Lúc trước gặp lại đại ca, binh hoang mã loạn, tình cảnh cũng không an toàn, hắn cũng ngại ngùng, vẫn luôn nhịn đến hôm nay mới mở miệng.Ngược lại Diệp Vân Đình nghe xong trở nên trầm mặc, nhìn mặt hắn do dự, chậm chạp không mở miệng."Sao vậy?" Diệp Vọng gãi đầu một cái, hắn còn không biết chuyện phát sinh trong quốc công phủ những ngày qua: "Phụ thân mẫu thân chắc chắn sẽ không đồng ý cho ta lưu lại Bắc Cương, nhưng không liên quan, ngược lại bọn họ cũng không thể đến Bắc Cương bắt ta trở lại, ta sẽ ở lại chỗ này. Đại ca người cũng không thể đuổi ta!"Diệp Vân Đình thở dài, muốn nói lại thôi. Nhất thời không biết mở miệng thế nào.Ngược lại là Lý Phượng Kỳ tiến lên, vỗ vỗ bờ vai y, nói: "Hắn không còn nhỏ, sớm muộn sẽ biết chuyện, nếu đả kích này cũng không chịu được, sao có thể tòng quân?""?" Diệp Vọng nghe lơ ngơ, nhưng cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì hắn không biết, vẻ vui mừng trên mặt cũng nhạt đi: "Quốc công phủ xảy ra vấn đề gì sao?""... Phải, sau khi ngươi đi Vân Dung, quốc công phủ xảy ra chút chuyện."Diệp Vân Đình cũng biết Lý Phượng Kỳ nói không sai, Diệp Vọng sớm muộn sẽ biết, cũng phải học cách trở thành một nam nhân biết gánh vác trách nhiệm. Diệp Tri Lễ hiển nhiên đã đem mẫu tử bọn họ xem là con rơi, Diệp Vọng cho dù trở về quốc công phủ, ngày qua ngày cũng chưa chắc dễ chịu. Nếu muốn có chỗ đặt chân, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.Sau khi hiểu rõ, Diệp Vân Đình kể lại mọi chuyện chuyện đã phát sinh ở Quốc công phủ, tỉ mỉ nói cho hắn nghe.Cả chuyện Ân Hồng Diệp đã từng ăn nói khép nép cầu hắn hỗ trợ, đều không kể sót một phần.Ân Hồng Diệp tuy không tính là người tốt, nhưng đối với Diệp Vọng mà nói, chính là mẫu thân tốt. Có một số việc, hắn cần phải biết."Ngươi viết một phong thư báo bình an, ta sai người đưa đến kinh thành. Còn lưu lại Bắc Cương, hay hồi kinh thành, ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi ra quyết định cũng không muộn."Quốc công phủ không dựa dẫm được, hai mẹ con phải sống nương tựa lẫn nhau, nếu Diệp Vọng xảy ra chuyện trên chiến trường,  n Hồng Diệp sẽ không có chỗ dựa và hi vọng. Diệp Vọng và mẫu thân hắn tình cảm tốt, không thể không cân nhắc điểm này.Nếu Quốc công phủ vẫn còn như trước, hắn còn có thể tùy hứng, nhưng bây giờ, trước khi quyết định, hắn không thể không cân nhắc hậu quả."Ta biết rồi." Diệp Vọng siết chặt nắm đấm, âm thanh trầm xuống: "Ta viết thư hồi kinh thành cho mẫu thân báo bình an, còn lại... ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."Nói xong, hắn quay người nặng nề rời đi, bóng lưng đơn bạc.Bỗng nhiên biết được quá nhiều tin tức, đầu óc hắn có chút mơ màng. Mãi đến tận khi trở về phòng, một lần nữa hồi tưởng lại những gì Diệp Vân Đình nói, mới chân thực cảm nhận được sự hoang đường và dối trá.Phụ thân trước giờ ôn văn nho nhã kia, đối với mẫu thân hết mực bao dung che chở, đối với hắn vô cùng yêu thương, hóa ra tất cả đều là giả tạo. Bởi vì kiêng kỵ gia thế mẫu thân nên đem thiếp thất nuôi ở bên ngoài, thậm chí còn nhi tử lớn hơn hắn hai tuổi.Mà mẫu thân vì hắn nhằm vào đại ca lâu như vậy, dĩ nhiên tất cả đều là mưu tính của phụ thân, bất quá chỉ muốn dọn đường cho người thừa kế chân chính.Quả thực buồn cười.Lẽ nào hắn với đại ca không phải là nhi tử của phụ thân ?Hắn đóng cửa lại, bụm mặt cười to, âm thanh khàn khàn, giọt nước mắt trong suốt từ kẽ tay rơi xuống...*Thời điểm ăn cơm tối, Diệp Vọng vẫn chưa đi ra.Diệp Vân Đình nghĩ tâm tình của hắn lúc này, chỉ kêu tỳ nữ mang điểm tâm qua cho hắn..Bất đồng với y, Diệp Vọng vô cùng quấn quýt kính yêu Diệp Tri Lễ, bởi vậy khi biết chân tướng tàn khốc, mới có thể càng thêm khó tiếp thu.Còn y đã sớm nhìn rõ bộ mặt lạnh lùng dối trá của Diệp Tri Lễ.

Sau bữa cơm tối, Lý Phượng Kỳ thấy y vẻ mặt lo lắng, hừ một tiếng, đưa người tới trước cửa phòng Diệp Vọng, nói: "Ngươi ở đây nhìn, ta giúp ngươi đi khuyên bảo hắn.""? ? ?" Diệp Vân Đình vừa định hỏi hắn muốn khuyên thế nào, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ tiến lên, một cước đạp cửa phòng đóng chặt ra.Diệp Vân Đình: ...Diệp Vọng ngồi dưới đất dùng ống tay áo dụi mắt một cái, đứng lên mờ mịt nhìn người xông vào, viền mắt đỏ hồng, hiển nhiên đã khóc qua."Còn trốn ở trong phòng khóc?" Lý Phượng Kỳ hai tay ôm ngực, cười nhạo một tiếng."Ta, ta không khóc..." Diệp Vọng trên mặt nóng bừng, ngập ngừng phản bác, nhưng hai mắt đỏ bừng nên không có sức thuyết phục gì."Không khóc ngươi trốn trong phòng làm gì?" Lý Phượng Kỳ cười lạnh nói: "Nếu ta là ngươi, hoặc là trở về kinh thành, đánh ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia một trận, sau đó dẫn mẫu thân rời khỏi quốc công phủ tìm con đường khác mưu sinh; hoặc là đi lên chiến trường lăn lộn đủ công huân trở về, đường đường chính chính đưa mẫu thân ra ở riêng.""Trốn ở trong phòng khóc có thể khiến ngươi khá hơn một chút, nhưng có thể để Diệp Tri Lễ nhận trừng phạt sao?""Đều không thể." Diệp Vọng bị hắn nói không đất dung thân, ánh mắt mê man cũng dần dần kiên định: "Ta hiểu được."Thấy hắn cũng không phải là không thể cứu chữa, Lý Phượng Kỳ thần sắc dịu đi một chút: "Hiện tại biết chọn như thế nào chưa?""Ta muốn lưu lại Bắc Cương, " Diệp Vọng hướng hắn vái chào: "Ta muốn gia nhập Huyền Giáp quân."Hắn không cam lòng cứ hồi kinh thành như vậy, sau đó mang mẫu thân rời khỏi quốc công phủ. Mẫu thân một đời kiêu ngạo kiên cường, hắn sao cam lòng để nàng phải chịu ủy khuất?"Xem ra ngươi cũng không khóc đến hồ đồ." Lý Phượng Kỳ hừ khẽ một tiếng: "Bất quá Huyền Giáp quân dưới trướng ta đều tiến vào bằng bản lĩnh, ngươi trước đến dưới trướng Khương Thuật, cũng đừng ba ngày đã không chịu được khóc lóc quay về.""Ta chắc chắn sẽ không khiến đại ca và Vương gia mất mặt." Diệp Vọng lau mặt một cái, thần sắc kiên định nói."Ngày mai ta gọi người đến đưa ngươi tới quân doanh. Đêm nay trước tiên ăn cơm đi." Lý Phượng Kỳ ghét bỏ nói: "Ngươi không ăn cơm thì thôi, liên lụy đại ca ngươi lo lắng, cơm cũng ăn không ngon."Diệp Vọng lúc này mới chú ý tới, Diệp Vân Đình đứng tại cửa nhìn. Hắn ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói: "Khiến đại ca lo lắng.""Ngươi nghĩ rõ ràng là tốt rồi." Diệp Vân Đình đến gần, vỗ bả vai hắn. Lại nhớ tới lời Lý Phượng Kỳ từng nói, những tướng lĩnh dưới trướng hắn, Khương Thuật là người dạy bảo tốt nhất nhưng cũng hung ác nhất, ánh mắt không khỏi mang theo trìu mến: "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi."Chờ đến quân doanh, sợ rằng ngủ ngon một giấc đều là xa xỉ.Diệp Vọng không rõ vì sao, gật đầu, sau khi tiễn bọn họ đi, ăn điểm tâm tỳ nữ đưa tới, đi rửa mặt nghỉ ngơi, bồi dưỡng đủ tinh thần ngày mai đi quân doanh.Một đầu khác.Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình sóng vai trở về trong phòng mình.Bốn góc phòng đều đốt lò sưởi, ấm áp hoà thuận vui vẻ. Lý Phượng Kỳ ân cần thay y treo áo choàng lên móc, giục y đi tắm.Diệp Vân Đình một mặt khó hiểu nói: "Trời còn chưa tối.""Tắm xong sẽ tối." Lý Phượng Kỳ ôm y đẩy về phía phòng tắm, ghé vào lỗ tai y trầm giọng nói: "Hoặc là ta tắm cùng ngươi...""..." Diệp Vân Đình lỗ tai hơi hồng, nhưng vẫn trấn định nói: "Bồn tắm chỉ có thể chứa một người thôi." Cũng không có bể, cho nên Vĩnh An vương muốn tắm cùng không được."Ngày mai ta sẽ gọi người tới đổi." Lý Phượng Kỳ sắc mặt không lo, nghĩ thầm phủ đô đốc này quả nhiên cũ nát, ngay cả cái thùng tắm lớn một chút cũng không có.Tâm tư muốn tắm cùng coi như bị đứt đoạn, Lý Phượng Kỳ chỉ có thể chờ đợi sau khi Diệp Vân Đình tắm xong thì đến lượt mình đi vào.Chờ hắn rửa mặt đi ra, bên ngoài sắc trời đã tối.Trong phòng đốt vài ngọn nến, mùi hương an thần thanh đạm mang theo ấm áp bay lửng lơ trong không khí.Diệp Vân Đình chỉ mặc một thân trung y, đứng ở bên giường, chỉ vào cái bao buộc chặt ở bên trên: "Đây là cái gì?" Sao còn phải giấu ở trên giường?Lý Phượng Kỳ lộ nụ cười ý vị thâm trường với y."... ?" Diệp Vân Đình trực giác cảm thấy không đúng, lấy túi đồ nặng trịch kia đặt lên bàn, cũng không hỏi nhiều, một vẻ muốn đi ngủ sớm.Nhưng Lý Phượng Kỳ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y, những món đồ trong túi này chính là để buổi tối nay dùng. Hắn nhấc lên khóe miệng, nhấc túi lên đi tới ngồi một bên giường, trên mặt là nụ cười mang ý tứ hàm xúc: "Đây chính là đồ hôm nay ta cố ý đi mua cho ngươi."Hắn vừa nói, vừa vỗ vào túi."Hôm qua ta uống say dễ lừa gạt, nhưng đêm nay ta không uống.""..."Khi hắn nói chuyện, khí tức ấm áp phun bên tai Diệp Vân Đình, làm cho cần cổ trắng nõn của y hơi ửng hồng. Trái tim dường như không ngừng nhảy nhót, vừa nhanh vừa mạnh.Diệp Vân Đình nắm chặt ngón tay, nghĩ thầm đã kết hôn lâu như vậy rồi, bọn họ tâm duyệt lẫn nhau, sớm muộn cũng phải có lần đầu tiên... Y hít sâu một hơi, sớm muộn cũng tới, nỗ lực bỏ qua cảm giác ngượng ngùng, mở cái túi nặng trịch kia ra: "... Trong này đều là cao sao?"Cho dù muốn viên phòng cũng đâu cần mua nhiều như vậy? Này là muốn dùng đến ngày tháng năm nào chứ?"Ừm." Lý Phượng Kỳ cởi dây buộc ra, con mắt chăm chú nhìn Diệp Vân Đình, vô thức liếm đôi môi khô khốc, âm thanh khàn khàn nói: "Chưởng quỹ kia nói trong này đều là hàng mới, chúng ta có thể dùng từng cái từng cái một..."Đêm nay còn cả một đêm, hắn còn cố ý thông báo cho Ngũ Canh, ngày mai là ngày đại sự, không cho người khác tới quấy rầy.Nghe hắn nói như thế, Diệp Vân Đình trong lòng cũng lặng lẽ mong đợi.Y mặc dù không có ham muốn mãnh liệt như Lý Phượng Kỳ, nhưng đối với tình cảm hiện giờ của hai người, cũng có hơi mơ màng...Vì vậy khi hai người chụm đầu, ánh mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm cái túi kia, chờ đến khi nhìn rõ đồ vật trong túi, ánh mắt Diệp Vân Đình từ ngượng ngùng mong chờ trở nên... dại ra.? ? ? ? ?Y thấy trong túi toàn là đồ vật có hình dáng kỳ quái, nhìn lại Lý Phượng Kỳ, âm thanh khó có thể khắc chế cứng ngắc: "Đây là..." Cái gì?Không phải nói đều là cao sao?Vậy một đống đồ vật kỳ lạ ở bên trong, còn có tập sách nhỏ, y nhanh tay cầm lên mở ra xem, ánh mắt ngưng tụ nhìn vào trang đầu tiên vẽ hai người động tác khoa trương, biểu tình nhất thời càng thêm khó có thể diễn tả được .Y khô cằn để sách xuống, cẩn thận thăm dò: "Vương gia thích loại này... ?"Lần đầu tiên đã muốn chơi trò này, khẩu vị không khỏi quá nặng sao?Hơn nữa hắn đi nơi nào tìm được những món đồ này?Đôi mắt nhìn chăm chú chậm rãi nheo lại, Diệp Vân Đình hoài nghi không nói một lời đánh giá Lý Phượng Kỳ."Thứ này, ở nơi đứng đắn chắc chắn không mua được? Vương gia đi mua ở đâu?" Hay là hắn đã đi tới chỗ không đứng đắn."..." Lý Phượng Kỳ cả người tê rần.Hắn vạn vạn không nghĩ tới, Từ chưởng quỹ kia nói là hàng mới, dĩ nhiên là những thứ đồ này!Cả một cái bọc này, tất cả đều là mảnh gỗ, ngọc thạch thậm chí còn có ngà voi chế thành vật trợ hứng, các loại hình dáng khác nhau, nói chung đều phi thường chướng tai gai mắt.Hơn nữa càng làm cho người ta sinh khí là bên trong không có cao hắn muốn.Lý Phượng Kỳ buộc chặt miệng túi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Có lẽ chưởng quỹ đưa sai rồi." Ngày mai hắn sẽ tới hủy cái cửa hàng son phấn kia! Ban ngày ban mặt dám bán loại đồ vật này!"Có đúng không?" Diệp Vân Đình biểu thị hoài nghi, chỉ thấy hắn cũng tỏ vẻ không biết, cũng không đành lòng hủy đi bộ mặt của hắn, giả bộ tin tưởng nói: "Vậy ngày mai mang đi trả lại đi.""Ừm." Lý Phượng Kỳ nghiến răng, đầy mặt không cam lòng nói: "Vậy hôm nay trước hết —— ""Thôi" lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Diệp Vân Đình kéo lại.Y lôi kéo hắn tới gần, cằm thuận thế đặt trên hõm cổ y, nhẹ giọng cười nói: "Vậy hôm nay trước hết dùng đồ ta chuẩn bị."Nói xong, giống như ảo thuật lấy ra từ đầu giường một cái hộp sứ nhỏ thường thường không có gì đặc biệt."Ngươi chuẩn bị khi nào vậy ?" Lý Phượng Kỳ đè lại tay hắn, hô hấp hơi nóng, khoang ngực cổ vũ.Diệp Vân Đình cười không nói, nghiêng người ở trên môi hắn điểm một cây đuốc.Lửa kia bao phủ lý trí Lý Phượng Kỳ, đem thân thể hai người thiêu đốt, nóng cháy cả một đêm.Hết chương 99.27/07/2021

Mọi người đang mong chờ gì zợ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện