Ngoài thành Ký Châu, tuyết lớn đóng băng, vạn vật yên tĩnh, chỉ có quan đạo trống trải kéo dài một đường.

Trên đường ngoại trừ đám người bọn họ cũng không thấy bóng dáng người qua đường nào khác. Chỉ có dấu vết hỗn độn trên mặt tuyết chứng minh con đường này từng có người xe đi qua.

Diệp Vân Đình ngồi trên lưng ngựa, người quấn áo choàng, quay đầu quan sát xung quanh, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được, chỉ có thể đè xuống cảm giác kia, đi theo xe ngựa bên cạnh tiếp tục tiến lên.

Đoàn người đi về hướng tây được nửa ngày, đến tối mới tìm được một ngôi miếu đổ nát, tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.

Ám vệ dọn dẹp sạch sẽ mạng nhện trong miếu, đốt một đống lửa, xong xuôi Diệp Vân Đình mới gọi Ỷ Thu đỡ lão Vương phi vào bên trong nghỉ ngơi.

Lão Vương phi tin phật, tiến vào trong miếu thấy tượng phật đổ nát bên trong, khom người vái tam vái sau đó mới đi đến ngồi xuống bên đống lửa, dặn dò Ỷ Thu: "Ngươi đi lấy bình gốm, nấu chút nước nóng, chia ra để thị vệ uống cho ấm áp cơ thể."

Ỷ Thu đáp một tiếng, xoay người đi lấy bình gốm trên xe ngựa.

"Càng về phía Bắc trời càng lạnh." Lão Vương hơ tay bên đống lửa, nói liên miên với Diệp Vân Đình: "Cũng may dọc theo con đường này không nhìn thấy lưu dân, tiết trời như vậy, sống cũng khó khăn... Lúc ta hơn mười tươi cũng nhìn thấy tuyết rơi nhiều và lâu như vậy..."

Diệp Vân Đình đang sưởi ấm và suy nghĩ xem vấn đề ở đâu, sau khi lão Vương phi nói chuyện, dòng suy nghĩ liền đứt đoạn. Nhưng sau khi nghe hiểu, liền hơi sững sờ: "Lưu dân?"

Con mắt của y mở to, đột nhiên suy nghĩ minh bạch từ sau khi ra khỏi thành vẫn cảm thấy địa phương này có gì đó không đúng.

Là lưu dân.

Trong trận bão tuyết mùa đông năm nay, số lượng lưu dân khắp nơi tăng lên dữ dội, nhóm y từ kinh thành đi tới đã gặp qua không ít lưu dân. Nhưng ngoại thành Ký Châu lại không thấy hình bóng ai.

Coi như là Ân Tiếu Chi quản lý thành Ký Châu vô cùng tốt, dân chúng trong thành vẫn chưa chịu ảnh hưởng từ tuyết tai, nhưng còn có bách tính từ các thôn trấn phía dưới và bách tính chạy nạn từ các châu phủ khác tới đây...Đây mới chính là thành phần chính, số lượng khổng lồ, Ân Tiếu Chi không thể thu nạp tất cả vào thành. Nhưng ở ngoài thành này cũng không sắp xếp khu thu lưu, thật giống như tất cả số lưu dân này đều biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Vân Đình rơi vào trầm tư, tự lẩm bẩm: "Những lưu dân đó có thể đi đâu?"

Khi y còn đang suy tư đã nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thành huyên náo, tiếng nói già nua cầu khẩn vang lên: "Chư vị lão gia thương xót cho bà cháu chúng ta đi, chúng ta đã vài ngày chưa từng ăn cơm, vô cùng đáng thương..."

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Vân Đình đứng dậy nhìn, chỉ thấy một bà lão mang theo một hài tử hơn mười tuổi, nâng một cái bát sứ sứt mẻ, giơ lên xin cơm.

Ám vệ tỏ vẻ khó xử, luôn miệng kêu họ đứng dậy, nhưng đối phương không chịu đứng lên, chỉ tiếp tục khẩn cầu .

"Đi lấy một chút đồ ăn và nước uống tới đây."

Lão Vương phi cũng nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài đi ra nhìn, thấy đứa bé kia xanh xao vàng vọt, trên mặt bị lạnh đến đỏ bừng, trên tay nứt nẻ, nhất thời lộ vẻ không đành lòng, tự mình kéo người đứng dậy. Để bà cháu hai người ngồi bên đống lửa làm ấm người.

Ỷ Thu nhanh chóng cầm lương khô lại đây, chia cho bọn họ.

"Tạ ơn phu nhân, tạ ơn phu nhân." Bà lão kia vừa nói tạ ơn, vừa bẻ nát lương khô để vào bát cho tôn tử ăn.

"Các ngươi là người ở nơi nào, cũng chịu ảnh hưởng từ tuyết tai sao?" Lão Vương phi thấy bản thân nàng không ăn, chỉ liên tiếp thúc giục tôn tử ăn, nhất thời càng thêm không đành lòng.

"Vâng, là người Ký Châu, bọn ta sống ở Dương Hà thôn, tuyết lớn làm sập nhà, không còn nơi để đi." Lão nhân cắn một miếng bánh bột ngô, ngập ngừng nói.

"Không có quan phủ cứu nạn thiên tai sao?" Diệp Vân Đình đưa nước nóng cho họ: "Trời lạnh như thế này, các ngươi ở đâu?"

"Ta sống ở trong miếu này." Lão nhân nhận nước uống một ngụm, vẻ mặt mờ mịt nói: "Không ai quản, trong nhà cũng không còn ai, bọn ta sống ở trong ngôi miếu đổ nát này."

"Sống ở đây ư?" Diệp Vân Đình ánh mắt sáng lên, biểu tình trên mặt phai nhạt: "Nơi này rừng núi hoang vắng, nào có nơi tìm đồ ăn? Chẳng lẽ lại có thú hoang từ trong núi đi ra tìm đồ ăn?."Dường như để đáp lời hắn, ngoài miếu bỗng nhiên truyền vào một tiếng sói tru.

Lão nhân tay run một cái, lắp bắp nói: "Chúng ta, chúng ta...thấy người qua đường thì đến xin ít đồ ăn."

Diệp Vân Đình tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng, bất động thần sắc tách lão Vương phi và bà cháu hai người ra, nháy mắt ra hiệu với ám vệ đứng canh ngoài cửa.

Lúc này bỗng nhiên xuất hiện hai bà cháu thì không đúng lắm.

Lão nhân nói trước đó họ luôn ở trong ngôi miếu đổ nát này, nhưng thời điểm bọn họ tiến vào, ngôi miếu đổ nát này giăng đầy mạng nhện, mặt đất tro bụi dày đặc, căn bản không có vết tích cư trú. Bốn phía xung quanh miếu này cũng không thấy bóng dáng ơi, xe ngựa qua đường đã ít lại càng ít, một già một trẻ nếu chỉ dựa vào việc xin ăn từ người qua đường, sợ là sớm đã chết đói rồi.

Lời giải thích của bà có trăm ngàn chỗ hở.

Nhưng Diệp Vân Đình vẫn chưa vạch trần, mà đợi sau khi hai người họ ăn xong, vẻ mặt tươi cười giữ hai người lại: "Nếu ngôi miếu đổ là nơi lão nhân gia vẫn ở, vậy nửa chỗ kia sẽ để lại cho hai bà cháu các ngươi. Chúng ta ở nhờ một đêm sẽ đi."

Lão nhân kêu "Vâng vâng" đáp lại, luôn miệng nói cám ơn, sau đó mang theo tôn tử cuộn mình ngồi bên trong góc.

Diệp Vân Đình nhân cơ hội hạ thấp giọng nhắc nhở lão Vương phi: "Hai bà cháu kia có vấn đề, mẫu thân cẩn thận một chút."

Lão Vương phi kinh ngạc nháy mắt, hồi tưởng lại một lần cũng phát hiện chỗ không đúng, nàng thấy Diệp Vân Đình vẫn chưa manh động, biết y chắc đã có kế hoạch khác, không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu, cùng Ỷ Thu đun nước nóng, chia cho ám vệ bên ngoài uống cho ấm người.

Sắc trời nháy mắt đã tối sầm.

Ám vệ đứng bên ngoài trông coi, bên trong ngôi miếu đổ nát ngoại trừ hai bà cháu, chỉ có Diệp Vân Đình, Quý Liêm, lão Vương phi, Ỷ Thu và bốn ám vệ.

Chạy một ngày đường, tất cả mọi người đều uể oải, bọc kín áo choàng ngồi xung quanh đống lửa nghỉ ngơi.

Hai bà cháu ngồi bên góc tường bỗng nhiên cử động, Diệp Vân Đình mí mắt khẽ động, nhưng không mở mắt, chỉ nghe tiểu tôn tử vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Bà nội, ta muốn đi tiểu."

Lão nhân "Ôi chao" một tiếng, tận lực nhỏ tiếng đứng dậy: "Ta mang ngươi ra ngoài đi tiểu."

Hai người nắm tay đi ra ngoài, thống lĩnh ám vệ đang chợp mắt bỗng nhiên lên tiếng nói: "Bên ngoài trời tối, lão nhân gia đi đứng bất tiện, nếu không để ta dẫn hắn đi?"

Vừa nói vừa muốn bước ra ngưỡng cửa khiến hai ông cháu sợ hết hồn, lão nhân xoay người lại liên tục xua tay từ chối: "Không cần không cần, ta dẫn hắn đi, ở ngay phía sau, không đi xa."

Thống lĩnh thấy thế không nói nhiều nữa, chỉ nháy mắt ra hiệu với một ám vệ khác.

Sau khi bà cháu hai người ra khỏi cửa, ám vệ kia lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau hai người.

Lúc này bà cháu hai người không ở đây, bọn họ cũng không cần giả bộ, thống lĩnh nói: "Hai bà cháu này dường như được điều đến thăm dò tình hình, giống như nhóm sơn phỉ hay chặn đường cướp bóc với những đội ngũ qua đường có người dẫn đầu là người già ốm yếu, trước hết thăm dò tiền bạc, đồ vật để sau đó thuận tiện động thủ."

Diệp Vân Đình gật đầu, lại nói: "Nhưng chắc chắn không phải thổ phỉ bình thường, hẳn là lưu dân vào rừng làm cướp."

Bà cháu hai người rõ ràng đã đối bụng rất lâu rồi, quần áo lam lũ, đứa bé kia đôi tay cóng đến phát cước, nhìn vô cùng khổ sở. Nếu không phải lời giải thích có quá nhiều lỗ thủng, Diệp Vân Đình sẽ không nghi ngờ hai người.

Nếu là sơn phỉ thông thường, không chỉ làm thế này.

Y lấy thêm củi khô, nhóm lửa lớn hơn một chút: "Có lẽ lần này có thể biết rõ xem lưu dân đã đi đâu."

***

Ở một bên khác, bà cháu hai người sau khi rời khỏi ngôi miếu đổ, kéo chặt quần áo bao kín người, chân đạp tuyết chậm rãi bước về phía trong núi.

Hai người không biết phía sau còn có một cái đuôi.

Cháu trai nhỏ giọng nói: "Bà, chúng ta không trở về nữa được ko?"

"Không trở về thì có thể đi chỗ nào?" Lão nhân sờ đầu hắn, lấy nửa khối bánh trong lồng ngực kín đáo đưa cho hắn, thúc giục: "Ngươi ăn đi, không trở về thì không có mà ăn."

Cháu trai nghe nàng nói như thế, chỉ có thể nâng bánh gặm mấy cái, còn lại nửa cái lại nhét cho lão nhân: "Ta không ăn được nữa."

"Nói linh tinh." Lão nhân từ ái liếc nhìn hắn, nhưng vẫn nhận bánh cắn một miếng, tiếp lại nghĩ đến cái gì, đem nửa miếng bánh giấu vào trong lồng ngực.

Hôm nay tình cờ gặp đoàn người này, bọn họ đều là người có lòng hào phóng và lương thiện, lão nhân gia nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau này, trong lòng hổ thẹn thở dài một hơi.

Trong núi tối đen không có đèn đuốc, chỉ có vầng trăng uốn cong lưỡi liềm trên bầu trời chiếu ánh sáng le lói soi sáng con đường trước mặt. Cũng may con đường này hai bà cháu đã đi qua không ít lần, vô cùng quen thuộc, rất nhanh đã tới điểm đích — — một sơn trại có chút đơn sơ.

Lão nhân vỗ lên cổng trại dựng bằng trúc, từ trên vọng lâu cạnh cổng ló ra một bóng người, sau khi liếc nhìn vài lần, nói: "Mở cổng."

Cổng lớn đóng chặt mở ra từ bên trong, cho hai người đi vào.

Người mở cửa là một hán tử có thân hình cao lớn, nhìn thấy hai người lớn tiếng nói: "Thăm dò rõ ràng chưa? Có bao nhiêu người, bao nhiêu tiền bạc?"

Tiểu hài nhi sợ hãi nắm chặt tay bà lão, cúi thấp đầu không nói một lời.

Bà lão còng lưng, cung kính nói: "Đã thăm dò được, là một công tử trẻ tuổi dẫn theo một lão phu nhân, còn có một thư đồng và một nha hoàn, còn lại khoảng mười gia đinh. Nhìn cách ăn mặc, là gia đình giàu có."

"Còn mang theo nha hoàn." Đại hán kia nở nụ cười dâm tà, không để ý tới hai người nữa, nhanh chân đi đến gian nhà lớn ở giữa: "Ta đi nói với trại chủ, lần này xem ra là gặp được dê béo ."

Lão nhân thấy thế than thở một tiếng, nắm tay tôn tử đi đến góc nhà gỗ rách nát.

Bên trong nhà gỗ nhỏ chen chúc gần mười người, nữ có nam có, không ngoại lệ đều xanh xao vàng vọt, hiển nhiên mặc dù ở trong sơn trại những vẫn là cấp thấp nhất.

Người trong phòng nhìn thấy lão nhân trở lại, ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, bên trong ánh mắt tê dại lộ vẻ tuyệt vọng, chỉ có một người trong góc di chuyển, đi tới góc nhỏ: "Bà trở lại rồi?"

"Ôi chao." Lão nhân nắm tay tôn tử đi tới ngồi xuống, dựa vào thân thể che chắn đưa nửa chiếc bánh ngô nhét vào trong tay hắn: "Hôm nay gặp được gia đình giàu có, chắc quá ngày mai chúng ta đều có thêm đồ ăn."

Diệp Vọng nhận chiếc bánh bột ngô bị ngặm lỗ chỗ, cổ họng khẽ động, nhưng không ghét bỏ, thừa dịp những người khác không chú ý, hai ba ngụm ăn xong nuốt xuống, miễn cưỡng trấn an dạ dày vì đói mà đau âm ỉ. Nếu là trước đây, đừng nói bánh đã bị người ta ăn qua, cho dù là một miếng bánh hoàn chỉnh đặt trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không nhìn nhiều.

Nhưng bây giờ ăn vào cũng không khó chịu, hắn thỏa mãn thở ra một hơi.

Từ sau khi hắn trốn khỏi n gia, đánh bậy đánh bạ bị cưỡng ép mang tới mỏ quặng, sau khi trốn ra với mọi người thì ở bên trong sơn trại này gian nan sống qua ngày, đã qua hơn một tháng.

Lúc bắt đầu hắn còn nghĩ trăm phương ngàn kế nhờ người đưa mình trở về kinh thành, nhưng thời gian qua đi, hắn phát hiện không có ai tin lời của hắn. Sau đi vào sơn trại, bởi vì hắn không chịu tham dự giết người cướp bóc nên bị vứt vào căn phòng này, chờ chết cùng người già yếu bệnh tật.

Bây giờ hắn đã không ước mơ xa xôi trở lại kinh thành, chỉ muốn sống tiếp.

"Hôm nay lại có hành động?" Hắn mở áo khoác đơn bạc ra, gọi đứa nhỏ chui vào trong lồng ngực mình, hai người dựa vào nhau sưởi ấm.

"Ừm."

Đêm dài trôi từ từ, trong nhà gỗ gió lùa không hề ấm áp. Lão nhân chỉ có thể ôm chặt hai tay, thấp giọng nói chuyện, nếu không làm như vậy khó có thể chịu được lạnh.

"Có một công tử trẻ tuổi dẫn theo mẫu thân, hình như là từ kinh thành tới, muốn đi thăm người thân." Lão nhân thở dài nói: "Thời tiết như này không nên xuất môn thăm người thân. Như vậy cũng sẽ không gặp phải chúng ta, thực sự là lòng tốt không được báo đáp tốt."

Đôi mắt Diệp Vọng hơi giật giật: "Từ kinh thành tới ư?"

"Hẳn vậy." Lão nhân cũng không quá chắc chắn: "Đương gia của ta trước đây cũng từng chạy thương nhỏ, hay đến kinh thành. Ta đi cùng mấy lần. Nghe giọng nói không sai biệt lắm."

Ánh mắt Diệp Vọng sáng lên, suy tư về việc có nên mạo hiểm xuống núi báo tin cho đối phương.

Bà nói người kia dẫn theo khoảng mười gia đinh hộ vệ, tuy rằng không địch lại trại sơn trại nhiều người, nhưng nơi này cách Ký Châu thành không xa, đi suốt đêm có thể tránh được một kiếp. Nếu thuận lợi, có thể nhờ đối phương gửi lên kinh thành một bức thư, hoặc là vận may tốt hơn một chút, biết được Tề quốc công phủ, có thể phái người đưa mình về kinh thành.

Nhưng hành động này quá mạo hiểm, nếu không thành lại để người trong trại biết được, hắn chỉ sợ cũng bị diệt khẩu theo.

Nghĩ đến những người lúc trước bị giết chết khi có ý định đào tẩu, Diệp Vọng nắm chặt tay, trong lòng lại do dự.

Lão nhân nói xong, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh ho khụ khụ. Diệp Vọng nhìn đứa nhỏ đang ngủ cuộn tròn trong lồng ngực, ý nghĩ trong lòng càng ngày càng không thể áp chế.

Bên ngoài nhà gỗ truyền đến âm thanh huyên náo, hắn nghe dược, biết là họ đang chọn người.

Nếu trễ một chút thì sẽ không kịp.

Gia đình tới từ kinh thành giàu có... Có thể sau đó hắn cũng không may mắn gặp được họ, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, không hẳn có thể có ăn. Diệp Vọng khẽ cắn răng, đặt đứa nhỏ đang ngủ vào trong lồng ngực bà lão, nhẹ giọng nói: "Ta đi vệ sinh."

Nói xong rón rén đẩy cửa ra, trốn ở chỗ tối chạy ra ngoài.

Trại chủ đang chọn người xuống núi, giữa khoảng đất trống mọi người hò hét, không ai chú ý phía sau bên trong góc tối âm u, Diệp Vọng lặng lẽ trốn ra ngoài.

Ra khỏi trại, hắn chà xát hai tay, sau khi nhìn qua phương hướng, tận lực tránh né đám người trong trại có thể sẽ đi đường lớn, chọn cho mình con đường nhỏ khó khăn đi.

Trời đêm quá tối, từng cây đại thụ như con quỷ đứng sừng sững, gió lạnh xuyên qua tán cây, phát ra âm thanh như tiếng gào thét.

Diệp Vọng chậm rãi bước đi, tuyết rơi nặng cao không quá đầu gối hắn, giày vải cũ nát không giữ ấm nổi, hai chân hắn cóng đến tê dại, thậm chí có chút ít hơi nóng ảo giác, da dẻ nứt nẻ do lạnh trở nên đau ngứa.

Hắn dựa vào gốc cây thở hổn hển một hơi, nhìn vầng trăng cô tịch trên đỉnh đầu, tâm tư hoảng hốt trong phút chốc, sau đó lại nỗ lực phấn chấn lên tiếp tục đi xuống. Con đường này hắn đã từng đi một lần lúc theo người lên núi, sau bởi vì hắn không chịu tham dự cướp bóc, bị giam giữ trong nhà gỗ, sau đó chưa từng xuống dưới nữa.

Khó khăn sờ soạng phân biệt phương hướng, nhưng vẫn không thể ra khỏi rừng cây. Hắn không biết mình đi bao lâu, trước sau nhớ lại, hình như chỉ thấy cây rừng, dường như vĩnh viễn không đi hết.

Nản lòng lau mặt một cái, Diệp Vọng phải thừa nhận, hắn lạc đường.

Hết chương 89.

Thấy lỗi nhắc mình nhé mọi người ơi!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện