Diệp Vân Đình nhảy xuống xe ngựa, vẫy lui ám vệ, thong dong đi đến gần hắn.

Thấy y như thế, Thôi Hi cũng xuống ngựa, chắp tay vái chào y, trong thần sắc ít đi vẻ ngạo mạn, nhiều hơn mấy phần chân thành.

"Thôi Thường Thị có thể nói rõ ngọn nguồn cho ta chứ?" Diệp Vân Đình đến gần càng cảm thấy quái dị. Y rốt cục xác nhận không phải là ảo giác của mình, Thôi Hi đối xử với y rất khác biệt, hoặc có chút không giống với người khác.

Bất luận là một đời trước hay là đời này, từ sau khi y bị đưa vào Vĩnh An vương phủ, Thôi Hi đều từng nhắc nhở y, chớ nói là mấy lần gặp mặt sau đó, Thôi Hi đối với y vô cùng khách khí. Tuy rằng y chưa từng thấy thái độ của Thôi Hi với những người khác, nhưng nghe qua lời kể cũng biết nội thị tỉnh Thôi Thường Thị rất được hoàng đế tín nhiệm. Cho dù là trọng thần triều đình đứng trước mặt hắn, cũng khó nhận được một cái nhìn hoà nhã.

Có người mắng hắn huênh hoang, đưa hắn quy về một mối với hoạn quan tiền triều. Nói sau vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn là tâm địa ác độc, là một con rắn độc rực rỡ.

Đương nhiên, những câu nói này nhóm triều thần chỉ dám nói riêng, phàm là nói trước mặt, có thể còn không giữ được cổ trên đầu.

Thôi Hi không được coi là người tốt, nhưng trực giác Diệp Vân Đình nói cho y biết, hắn đối với mình không có ác ý. Chỉ là y không nghĩ ra, rốt cuộc là chuyện gì khiến Thôi Hi có vài phần kính trọng như thế với y.

Trước đó, y cũng chưa từng qua lại với hắn.

Thôi Hi sớm đoán được sẽ hỏi câu này, lại chỉ cười nói: "Đại công tử là quý nhân hay quên chuyện xưa, đương nhiên không nhớ rõ ta." Hắn thần sắc xoay chuyển, nhưng cũng không nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, mà chỉ nói: "Đại công tử đã từng giúp ta một lần, lần này, ta đến tiễn chân đại công tử, thuận lợi trả ơn."

Hắn nói là tiễn chân, hai người đều rõ ràng trong lòng, lần này hắn quyết ý thả đoàn người Diệp Vân Đình đi.

Tuy rằng Diệp Vân Đình không phải không có lực phản kích, nhưng không bị tổn hại rời đi vẫn là chuyện tốt.

Chỉ là y không nguyện ý không minh bạch mắc ơn: "Ta không nhớ rõ mình từng có ân với Thôi Thường Thị."

"Đại công tử không nhớ rõ cũng không sao, cũng không phải sự tình hào quang gì." Thôi Hi tựa không muốn nhiều lời, cười híp mắt lại nói: "Sắc trời không còn sớm, Thôi mỗ chỉ đưa tới đây. Lần này đi đường xa, mong đại công tử bảo trọng thân thể. Ngày sau tái kiến, chỉ sợ đã là kẻ địch rồi."

Trong miệng nói kẻ địch, trên mặt hắn vẫn cười híp mắt, dường như cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Thấy hắn nói như thế, Diệp Vân Đình cũng không tiện truy hỏi nữa, chỉ có thể vái chào lại, nói: "Thôi Thường Thị cũng bảo trọng, nếu ngày sau tái kiến, Vĩnh An vương phủ nợ ngươi một món nợ ân tình."

Thôi Hi lúc này không trả lời lại, chỉ giơ cánh tay, cười tủm tỉm nhìn y rời đi.

Diệp Vân Đình lên xe ngựa, từ cửa sổ xe liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy hắn vẫn lẳng lặng đứng ở đằng xa nhìn theo, vì cách khá xa nên nhìn không rõ sắc mặt hắn, chỉ thấy hắn mặc một thân áo bào đỏ sậm, gió thổi góc áo bay phần phật.

Tình cảnh này giống như đã từng quen biết, y nhớ lại hồi lâu, đột nhiên từ trong ký ức nhớ ra một người đã từng gặp mặt một lần. Mà lúc này xe ngựa đã chậm rãi đi về phía trước, y thò đầu ra ngoài cửa sổ, hô to về phía sau: "Ta nhớ ra rồi, ngươi là A Tự!"

Thôi Hi đứng tại chỗ, động tác tựa như nháy mắt ngơ ngác, sau đó đặt hai tay trước ngực vái chào.

Tuy rằng chưa từng trả lời, cũng đã là thừa nhận.

Diệp Vân Đình có chút giật mình ngẩn ngơ rồi ngồi trở lại, không nghĩ tới Thôi Hi sẽ là A Tự.

Ký ức kia thật sự quá xa xôi, Thôi Hi thay đổi cũng nhiều, tuổi tác so với ký ức của y không giống, cho nên y mới không thể nhớ ra.

Sự tình kia ước chừng xảy ra khi hắn mười hai mười ba tuổi, lúc đó không biết sao Diệp Tri Lễ lần đầu tiên đưa y tới cung yến. Nhưng y ít khi ra ngoài, đột nhiên vào cung trong lòng hoảng sợ, lại không có Quý Liêm làm bạn, vào cung sau khi được cung nhân an bài chỗ ngồi, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Sau đó trên đường uống nhiều nước trà, thực sự quá mót, nên không thể không rời chỗ đi giải quyết. Kết quả thời điểm quay trở lại bị lạc đường, rẽ trái lượn phải, không biết sao lại vòng tới một cung điện hẻo lánh, gặp được một đám nội thị tuổi không nhỏ bắt nạt một tiểu nội thị gầy yếu. Tiểu nội thị kia nhìn vô cùng gầy yếu, so với Quý Liêm chênh lệch không nhiều, lại bị bắt cởi hết quần áo, quỳ trên mặt đất. Đám người kia chắc là nội thị vai vế lớn hơn, nở nụ cười xấu xa vây quanh hắn, chuẩn bị làm việc nhục nhã.

Tiểu nội thị không nói tiếng nào, một đôi mắt đen nhánh nhìn thấy Điệp Vân Đình ở hành lang đối diện đối diện hành lang, rất nhanh sáng lên, nhưng ngay lập tức tối đi.

Diệp Vân Đình lần đầu tiên gặp được cảnh tượng bẩn thỉu như vậy, năm đó mặc dù tuổi không lớn, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không hiểu. Tự nhiên rõ ràng đám nội thị này đang định làm gì. Ức hiếp làm nhục như vậy, không chỉ trong cung, ngay tại quốc công trong phủ cũng có, chỉ là không quá phận như thế thôi.

Y lúc tuổi nhỏ nóng tính, không đành lòng trực tiếp đi ra, đánh bạo la rầy một câu.

Đám nội thị dường như thấy cách ăn mặc của y không giống người trong cung, cho rằng y là quý công tử đến dự tiệc, trong lòng kinh hãi vội vàng sửa sang quần áo sau đó bỏ chạy tán loạn, chỉ còn tiểu nội thị kia không chống đỡ được, ngã trên mặt đất.

Diệp Vân Đình thấy hắn đáng thương, một cái áo để che đậy thân thể cũng không có, nên lấy áo choàng của chính mình cho hắn.

Điều đó lại khiến tiểu nội thị kia ngẩn người, yên lặng kéo áo choàng che kín thân thể. Diệp Vân Đình thấy hắn chỉ nằm úp sấp tại chỗ bất động, ý thức được hắn bị thương không thể động, nghĩ tiễn phật tiễn tới tây thiên, liền dựa theo sự dẫn đường của hắn, đưa hắn trở về nơi ở.

Cung yến giao thừa, chủ nhân trong cung ban thưởng nhiều vô kể, bất luận là cung nhân đang làm nhiệm vụ hay không, đều đi tới chỗ náo nhiệt. Chỉ có nội thị cấp thấp không có cách ló mặt trước mặt chủ nhân mới có thể ở nơi vắng vẻ tự mình tìm chút việc vui. Mà tiểu nội thị như vậy, cũng chỉ có thể trở việc vui cho kẻ khác.

Diệp Vân Đình thương hại hắn, nhưng không có cách nào thay đổi tình cảnh của hắn. Chỉ trầm mặc đưa hắn trở lại.

Tiểu nội thị kia trước khi y đi gọi y lại, bảo y nói tên, lại nói mình tên là "A Tự" . Y nhớ tới lúc đó đối phương vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn mở lớn mắt nói với y: "Lúc trước nếu có công tử tình cờ gặp phải cảnh hôm nay, bọn họ sẽ không đánh đuổi những người kia, chỉ hoà vào cuộc vui đứng bên cạnh nhìn xem. Sau đó không nhịn được, cũng chê ta bẩn, dùng đủ loại đồ vật dằn vặt ta. Ngươi tại sao không giống bọn họ?"

Diệp Vân Đình lúc đó không biết trả lời hắn thế nào, chỉ có thể nói: "Cũng không phải tất cả mọi người đều xấu như vậy", hơn nữa hắn cũng cảm thấy chính mình cũng không tính là công tử ca gì đó.

Nhưng A Tự cũng chỉ trầm mặc một lát, lại nói: "Nhưng ta đều gặp phải người xấu."

Diệp Vân Đình không biết nên an ủi hắn ra sao, trước đó, hắn vẫn cho là mình bị phụ thân chán ghét, ở trong quốc công phủ bị mọi người người khinh thường đã là vô cùng khó khăn, mãi đến tận khi thấy A Tự, mới biết có người tình cảnh so với y còn bết bát hơn.

Y chỉ có thể cứng giọng an ủi nói: "Chỉ cần cố gắng sống tiếp, mọi chuyện sẽ tốt lên."

Nhưng thực ra chính y cũng không cảm thấy câu nói này có sức thuyết phục gì, một tiểu nội thị như A Tự, nói không chừng một ngày nào đó sẽ yên lặng chết đi ở một góc hẻo lánh bên trong cung điện. Mà y cũng không thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh như vậy.

Cho nên y nói xong chột dạ không thôi, thảng thốt chạy đi.

Y chạy vẫn quay đầu lại liếc nhìn, thấy A Tự bọc áo choàng của y ngồi trên ván giường, nhìn thẳng về phía y, ánh mắt đen kịt.

Sau đó y trở lại cung yến, phụ thân đã tìm kiếm y một hồi quát mắng một trận, sau đó bị mang về quốc công phủ. Sau này hiếm lắm mới được tiến cung, mà A Tư cũng dần dần quên lãng trong trí nhớ của y.

Không nghĩ tới tiểu nội thị gầy yếu khi đó, hiện tại đã trở thành người hầu được hoàng đế sủng ái nhất..

Thôi Hi thực tế chỉ lớn hơn y bốn, năm tuổi, nhưng Diệp Vân Đình còn nhớ khi đó hắn thoạt nhìn mới chỉ như chín, mười tuổi, thân thể gầy yếu tái nhợt, quanh thân âm u đầy tử khí.

So với người bây giờ đứng đầu nội thị tỉnh lộ liễu độc ác không tìm được điểm nào tương tự.

Y bỗng nhiên nhớ tới thời điểm bị đưa vào Vĩnh An vương phủ, Thôi Hi nói với y: "Mệnh trời mặc dù không thể trái, chỉ cần người sống, vẫn còn có thể."

Nghĩ lại sau khi y nói xong câu này còn chột dạ bỏ chạy, Thôi Hi lại nghe lọt tai. Sau đó y gặp nạn, liền tặng lại cho y.

Diệp Vân Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe miệng khẽ cong lên..

Thuở thiếu thời thuận miệng nói lời an ủi, đến bây giờ mới hiểu được chân ý trong đó.

Chỉ cần cố gắng sống tiếp, nhất định vẫn còn cơ hội.

Đối với thiếu niên A Tự, và đối với chính y...

*

Thôi Hi đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi không nhìn thấy dấu vết của xe ngựa nữa, mới lên ngựa quay đầu vòng lại.

Vẻ mặt hắn thoạt nhìn vô cùng sung sướng, cho nên khi trở lại trước thung lũng, thời điểm nhìn thấy thi thể cứng ngắc nằm trên mặt đất, ngữ khí cũng ôn hòa hơn: "Chúng ta một đường hướng Ký Châu truy kích, không ngờ gặp phục kích tại thung lũng, phó Thống lĩnh bỏ mạng hi sinh vì nhiệm vụ..." Hắn nói xong dừng một chút, ánh mắt đảo qua hai trăm Thần Sách quân, đem lời chưa hết nói xong: "Bất quá chỉ mình phó Thống lĩnh hy sinh thì hơi gượng ép, phải thêm mấy người nữa mới tốt..."

Nói xong, chỉ thấy bên trong Thần Sách quân có mấy người sắc mặt kinh hoảng.

Thôi Hi cười cười, nhẹ nhàng điểm qua hơn hai mươi người: "Đều giết hết."

Những người bị điểm đến đều cả kinh, lập tức quỳ xuống đất xin tha: "Thôi Thường Thị tha mạng, chuyện hôm nay, ta cái gì cũng không nhìn thấy, thỉnh tha cho chúng ta một mạng."

"Dưới tay ta, không lưu lại người có dị tâm." Thôi Hi không có ý khoan dung, tùy ý khoát tay áo một cái,đã định ra sinh tử của những người này.

Hơn hai mươi tên Thần Sách quân thấy xin tha vô dụng, biến sắc, rút đao chỉ về phía hắn: "Thôi Hi, ngươi cấu kết Vĩnh An vương, chính là là tử tội!"

Thôi Hi cười híp mắt : "Là tử tội, các ngươi đều chết sạch, sao sẽ có người biết?"

Khi nói chuyện, một màn chém giết đã bắt đầu.

Ngoại trừ những người này là người chết thế, những người còn lại đều là thân tín của hắn.

Sau khi đám người này hành xử xong, Thôi Hi mới nói: "Trở về đi, chúng ta về báo tin cho bê hạ, mấy ngày nữa quay trở lại nhặt xác bọn họ."

Đội Thần Sách quân còn lại thu hồi đao, lên ngựa theo sát phía sau hắn.

Thôi Hi ngồi trên lưng ngựa liếc mắt nhìn, chỉ thấy giữa sắc trời mờ mịt là những dãy núi nguy nga, thiên địa bao la.

Hắn thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm chờ bọn họ hồi kinh, đoàn người Diệp Vân Đình hẳn đã đến nội cảnh Ký Châu. Nghĩ đến hoàng đế sắp tức nổ phổi, hắn sung sướng cười lớn.

Diệp đại công tử từng nói cho hắn biết, không phải tất cả mọi người đều xấu như vậy, hắn không tin.

Từ sau khi ra đời hắn chưa từng trải qua một ngày tốt đẹp, mẹ ruột hơi tí sẽ đánh chửi hắn. Sau đó thấy hắn dáng dấp không tệ, lại muốn bán hắn vào nam phong quán đổi tiền đánh bạc, hắn không muốn làm tiểu quan, quyết tâm tự bán mình vào cung làm hoạn quan. Mà kết quả chẳng hề tốt hơn so với việc làm tiểu quan.

Nhiều năm qua đi, người tốt hắn gặp không quá đầu ngón tay, Diệp Vân Đình chính là một trong số đó.

Hắn dựa vào câu nói kia "Sống tiếp nhất định sẽ tốt hơn", không từ thủ đoạn mà trèo lên trên, cuối cùng lại phát hiện hắn cũng không khác gì đám người lúc trước từng bắt nạt mình. A Tự nhận hết khuất nhục đã sớm chết rồi, chỉ còn Thôi Hi sống sót.

Mà cõi đời này, đâu đâu cũng có những A Tự uất ức sắp chết hoặc là đã chết.

Một cơn gió lạnh thổi qua mặt hắn, dường như có thể ngửi thấy mùi máu tanh phía sau. Thôi Hi híp mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút phiền chán.

Hoàng thất Bắc Chiêu đã hư thối từ gốc rễ, sớm nên thay đổi.

Hắn cũng mong vậy.

"Đại công tử, người đừng khiến ta thất vọng." Hắn thấp giọng lẩm bẩm, bị gió lạnh cuốn đi, không người nghe thấy.

Hết chương 87.

Các nàng thích nghe Khách mời thì ghé qua link này của tui nhe! Rảnh thì tặng 1 like và 1 subscribe cho tui luôn nha, có vài clip dễ thương lắm. :))

https://youtu.be/2j-00mrbFLk
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện