Sau khi uống thuốc giải, ngoại trừ buổi tối đi ngủ, lão đại phu luôn luôn theo sát Lý Phượng Kỳ một tấc không rời, không ngừng châm cứu và ghi chép lại kết quả chẩn mạch.
Qua ba ngày, hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Có hiệu quả, có hiệu quả rồi!"
"Vương gia cũng tự cảm nhận được chứ?"
Lý Phượng Kỳ là người tập võ, lại hiểu y thuật, vô cùng mẫn cảm đối với biến hoá của thân thể. Nghe vậy gật đầu: "Phải, hai ngày nay ta cảm giác hàn khí tụ ở hai chân đã tản đi, kinh mạch từ từ thông suốt, bắt đầu có ý thức."
Bởi vì tích tụ hàn độc, hai chân của hắn tê dại không có cảm giác, nhưng bây giờ lại dần dần có cảm giác. Tuy rằng hơi trì trệ, nhưng đúng là có cảm giác .
"Ta điều chỉnh một chút liều lượng thuốc phụ, cần phải tiếp tục dùng cho đến khi hàn độc trong người được đào thải hết." Lão đại phu hạ bút như bay, nhanh chóng ghi lại kết quả chẩn mạch, ngoài miệng không ngừng nói: "Sau khi hai chân có tri giác, Vương gia có thể xoa bóp huyệt vị, trợ giúp kinh mạch lưu thông. Chờ hai chân linh hoạt hơn, có thể tập đứng thẳng và bước đi.
Hắn dừng một chút, cố ý dặn dò: "Nhưng không thể nóng vội, Vương gia trúng độc đã mấy tháng, hai chân chịu ảnh hưởng của hàn độc, hơi bị teo lại. Cần chậm rãi rèn luyện để thích ứng."
"Xoa bóp huyệt vị? Ta học được không?" Diệp Vân Đình đứng một bên bàng thính, trong lòng âm thầm ghi nhớ lời đại phu.
"Chuyện này..." Lão đại phu vốn muốn nói Vương gia tự mình làm, nhưng đối diện với ánh mắt của Lý Phượng Kỳ, hắn thu lại ý nghĩ trong đầu, cười nói rõ ràng: "Vương phi có thể làm, ta đưa Vương phi một tấm sơ đồ huyệt vị, Vương phi làm theo là được. Trước khi ngủ xoa bóp một chút là tốt nhất."
"Vậy đa tạ đại phu." Diệp Vân Đình trịnh trọng cảm ơn, sau đó theo cùng đi lấy huyệt vị đồ.
Khi trở về, thấy Chu Liệt đang ở đó bẩm báo chuyện gì.
Y một bên nghiên cứu huyệt vị đồ, một bên thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Lý Tung bỗng nhiên lật lại bản án Triệu gia. Hiện tại các lão thần đều đang quỳ trong điện Thái Hoà." Lý Phượng Kỳ ý vị thâm trường nói.
"Triệu gia?" Diệp Vân Đình nhíu mày suy nghĩ chốc lát, do dự nói: "Là Triệu gia bị chém đầu cả nhà sao?"
Tiên sinh lúc trước đã nói qua với y, còn cảm khái tiếc hận thay cho Triệu gia.
"Không sai." Lý Phượng Kỳ gật đầu: "Vụ án của Triệu gia là vụ án đầu tiên do tiên hoàng thẩm tra xử lí, bây giờ Lý Tung muốn lật lại bản án, không khác nào muốn đánh vào mặt mũi tiên hoàng."
Nếu chủ thẩm là người khác thì thôi, cố tình lại là tiên hoàng. Vụ án này nếu thật sự chứng minh Triệu gia chịu oan khuất, chính là tiên hoàng giết nhầm trung thần. Việc này ảnh hưởng rất lớn, bây giờ phản đảng chưa trừ, rất có thể sẽ mưu đồ làm lớn chuyện này, các lão thần tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Sao bỗng nhiên lại muốn lật lại bản án của Triệu gia?" Diệp Vân Đình không nghĩ rằng Lý Tung là Hoàng đế mà không nhìn ra vấn đề sau việc này. Làm như vậy, chắc chắn có nguyên do khác.
"Có liên quan đến Hàn Thiền. Hắn đang ở Chiêu Thuần cung dưỡng bệnh." Lý Phượng Kỳ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt châm chọc: "Hắn co thường Lý Tung nhưng cuối cùng vẫn lợi dụng tình cảm của Lý Tung đối với hắn để đạt được mục đích."
Người khác bây giờ còn không biết quan hệ giữa Hàn Thiền và Triệu gia, nhưng hắn đã có được tin tức.
Theo hắn thấy, Hàn Thiền có phải là cô nhi của Triệu gia không vẫn còn bỏ ngỏ. Hàn Thiền người này khôn ngoan sát quỷ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, khó bảo đảm Triệu gia không phải là nước cờ hắn kéo đến mê hoặc và bắt bí Lý Tung.
Khám nhà diệt tộc huyết hải thâm cừu, hắn thậm chí có thể nghĩ đến thời điểm Lý Tung đối mặt với Hàn Thiền chột dạ như thế nào, hắn cần gì cứ cho hắn.
"Hàn Thiền là người nhà họ Triệu?" Diệp Vân Đình do dự nói: "Nhưng ta nghe tiên sinh nói, huyết mạch duy nhất còn sống của Triệu gia lúc đó, nhiều năm trước đã chết vì bệnh. Triệu gia đã không còn ai mới đúng..."
Lý Phượng Kỳ nhướn mày: "Thường tiên sinh quen biết với Triệu gia sao?"
Năm đó đúng là Triệu gia có một người tránh được một kiếp, nếu sống sót, tuổi tác so với Hàn Thiền cũng không chênh lệch nhiều. Bằng không Hàn Thiền sao có thể lôi Triệu gia ra làm quân cờ. Nhưng Thường tiên sinh sao có thể chắc chắn Triệu gia đã không còn ai? Hắn vừa nói như thế, Diệp Vân Đình trong lòng cũng có chút nghi hoặc, tiên sinh quả thực rất quen thuộc với những chuyện xưa cũ ở thượng kinh, không chỉ là Triệu gia bây giờ, còn có Hạ gia lúc trước cũng vậy.
"Có lẽ đi vân du xung quanh, nghe được nhiều chuyện." Diệp Vân Đình không quá để ở trong lòng, nghĩ thầm lần sau gặp lại tiên sinh, có thể hỏi lại hắn chút chuyện xưa, không chừng có thể tìm được tin tức hữu dụng.
Lý Phượng Kỳ cũng không tìm hiểu gốc rễ vấn đề kia, thầy trò Thường Dụ An hiển nhiên không phải người bình thường, biết được nhiều chuyện cũng chẳng có gì lạ.
Đề tài lại trở về trên người Lý Tung: "Nhưng theo ta thấy, Lý Tung sẽ không thỏa hiệp. Nhất định hắn sẽ lật lại bản án Triệu gia."
Lý Tung sẽ không kiêng kỵ lão thần, từ sau trận chiến Mặc Thuỷ, phong cách làm việc của hắn cũng thay đổi, hiển nhiên đã không chuẩn theo khuôn phép cũ làm một hoàng đế nghe lời. Huống hồ hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm với tiên hoàng, càng sẽ không quan tâm tới thanh danh tiên hoàng. Đối với hắn mà nói, đây chính là cơ hội để hòa hoãn quan hệ với Hàn Thiền.
"Nhưng nếu như Hàn Thiền không phải người nhà họ Triệu, vì sao hắn đột nhiên muốn lật lại bản án này?"
Diệp Vân Đình cau mày, luôn có cảm giác những chuyện này có liên quan đến nhau, nhưng lại lung tung như sợi chỉ rối, dường như y đã thấy được điểm đầu nhưng lại không nắm được nó.
Từ sau khi bọn họ vạch trần mưu kế của Hàn Thiền, đến khi Hàn Thiền bị giam cầm, cho tới bây giờ Hàn Thiền vào cung, sau đó thông qua tay Diệp Bạc Như đưa thuốc giải tới ... mọi thứ dường như đang ngầm thông báo rằng, Hàn Thiền không muốn liên thủ cùng Lý Phượng Kỳ nữa, hắn đã chuẩn bị một con đường khác .
"Việc lật lại bản án Triệu gia có thể đem lại lợi ích gì cho hắn? Hay là...có liên quan tới mục đích của hắn?"
"Nghe nói thời điểm tiên hoàng được lập thành Thái tử, vẫn luôn có lời đồn hắn lên ngôi bất chính." Lý Phượng Kỳ nói đến một sự kiện khác không hề liên quan đến chuyện này: "Trước khi Tiên hoàng lên ngôi vốn có Thái tử, chính là đại ca của hắn Lý Tốn, đó mới là người sẽ kế vị. Nhưng thời điểm tiền Thái tử ở phía Nam trị thuỷ, bất hạnh nhiễm phải bệnh dịch mà mất. Sau đó tiên hoàng lúc đó vẫn là nhị hoàng tử được lập thành Thái tử."
"Có rất ít ghi chép về tiền Thái tử Lý Tốn, vẫn luôn có lời đồn, Lý Tốn không phải chết vì bệnh dịch, mà bị tiên hoàng lập mưu sát hại. Mà lúc đó Thượng thư lệnh Triệu Danh Tuyền, chính là Thái phó của Thái tử, là sức mạnh trung kiên của phe Thái tử. Cho nên hắn yêu cầu điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân cái chết của Thái tử. Nhưng việc này cuối cùng vẫn không được giải quyết, tiên hoàng được lập thành Thái tử, còn Triệu Danh Tuyền từ quan cáo lão."
Nhiều năm sau, khi Thái tử đã ngồi vững ở ngôi vị Hoàng đế lại bất ngờ ra tay hãm hại Triệu gia, việc này có thể nói là hành động trả thù cho hả giận sau khi nắm quyền, cũng có thể nói... là đang muốn che giấu điều gì đó.
Lý Phượng Kỳ vẻ mặt cân nhắc: "Bất quá đây mới chỉ là suy đoán của ta, những chuyện liên quan giữa Triệu gia và tiên hoàng, ta cũng chỉ thỉnh thoảng nghe nói thôi, không nhất định là sự thật. Bất kể Hoàng đế có lên ngôi bất chính hay không, cả hắn và đời sau của hắn cũng đã ngồi lên đế vị."
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, chân mày hơi nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Lên ngôi bất chính..."
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình cũng bừng tỉnh nói: "Hàn Thiền chẳng lẽ muốn lập lại trật tự?"
Vẻ mặt Lý Phượng Kỳ trầm xuống: "Không phải không có khả năng."
Nếu không khó có thể giải thích được những hành động liên tiếp của Hàn Thiền. Nhưng nếu hắn đúng là người của Thái tử Lý Tốn, vậy hắn vì báo thù cho Thái tử tiền nhiệm, muốn lập lại trật tự, thì tất cả những điều này đều có thể hiểu được.
"Vậy hắn tới tìm ngươi..." Diệp Vân Đình nói một nửa vội vã ngừng lại, sắc mặt có chút ngơ ngác.
Nếu Hàn Thiền thực sự là cựu thần của Thái tử Lý Tốn, vậy hắn muốn ủng hộ Lý Phượng Kỳ đăng vị, không phải nói rõ Lý Phượng Kỳ và tiền Thái tử ...
"Trong ghi chép tiền Thái tử vẫn chưa lưu lại dòng dõi." Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt trầm xuống: "Ta sai người đi thăm dò."
Chu Liệt hoàn toàn sững sờ khi nghe được những điều này, nhưng hắn ý thức được chuyện này can hệ trọng đại, hắn không thể hỏi. Hắn chỉ biết cúi đầu, nhắm mắt chờ lời dặn dò của Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ phân phó từng chuyện một, lại nói: "Ngươi cần đặc biệt lưu ý những người là phụ tá hay thần tử của tiền Thái tử tuổi tác xấp xỉ Hàn Thiền."
"Vâng." Chu Liệt vẫn còn đang ngu ngơ, theo bản năng lĩnh mệnh, chờ khi ra ngoài bị gió lạnh thổi tới mới thở dài một cái.
Cái chuyện tốt gì đây, lần này sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chu Liệt đi rồi, Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ trở về phòng, hai người không nhắc lại vấn đề về thân thế, nhưng thần sắc đều vô cùng nghiêm nghị.
Lý Phượng Kỳ ngồi trên giường, Diệp Vân Đình đặt hai chân hắn lên trên chân mình, cuốn ống quần lên, dựa theo sơ đồ huyệt vị chậm rãi xoa bóp. Xoa nhẹ trong chốc lát, vẫn không nhịn được nói: "Nếu suy đoán của chúng ta là thật, Vương gia ngài..."
"Chờ chân ta khỏi, ta sẽ đi gặp Hàn Thiền." Lý Phượng Kỳ cúi đầu nhìn y: "Có một số việc tìm hắn xác nhận có lẽ sẽ nhanh hơn."
Diệp Vân Đình gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn chuyện đi Bắc Cương ?"
Nếu như suy đoán trở thành sự thật, Lý Phượng Kỳ chính là...
"Sao lại không đi?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày nói: "Bất luận thân thế của ta là gì, nhất định vẫn phải tới Bắc Cương. Chuyện ở kinh thành này để lại cho bọn họ dằn vặt lẫn nhau. Chúng ta đi Bắc Cương trước, đánh cho man tử Tây Hoàng phục, sau đó quay trở về trừng trị bọn họ."
Hắn đã quen với việc sát phạt trên chiến trường, mấy tháng nay lưu lại kinh thành đấu trí với đám người kia, chỉ là do chân hắn chưa khỏi thôi.
Bây giờ giải được hàn độc, Tây Hoàng đang rục rà rục rịch. Dù như thế nào, hắn đều phải về Bắc Cương.
"Đúng vậy." Diệp Vân Đình nghe hắn nói chuyện, cũng cảm thấy không cần thiết phải ở lại kinh thành.
Chỉ một Hàn Thiền đã có thể quấy nhiễu long trời lở đất.
Bọn họ lưu lại chỗ này cũng không có lợi gì, không bằng trước tiên giải quyết mầm hoạ của Bắc Cương. Chờ đến thời điểm kinh thành bên này chơi đùa không sai biệt lắm, bọn họ trở về cũng không muộn.
Hết chương 80.
Qua ba ngày, hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Có hiệu quả, có hiệu quả rồi!"
"Vương gia cũng tự cảm nhận được chứ?"
Lý Phượng Kỳ là người tập võ, lại hiểu y thuật, vô cùng mẫn cảm đối với biến hoá của thân thể. Nghe vậy gật đầu: "Phải, hai ngày nay ta cảm giác hàn khí tụ ở hai chân đã tản đi, kinh mạch từ từ thông suốt, bắt đầu có ý thức."
Bởi vì tích tụ hàn độc, hai chân của hắn tê dại không có cảm giác, nhưng bây giờ lại dần dần có cảm giác. Tuy rằng hơi trì trệ, nhưng đúng là có cảm giác .
"Ta điều chỉnh một chút liều lượng thuốc phụ, cần phải tiếp tục dùng cho đến khi hàn độc trong người được đào thải hết." Lão đại phu hạ bút như bay, nhanh chóng ghi lại kết quả chẩn mạch, ngoài miệng không ngừng nói: "Sau khi hai chân có tri giác, Vương gia có thể xoa bóp huyệt vị, trợ giúp kinh mạch lưu thông. Chờ hai chân linh hoạt hơn, có thể tập đứng thẳng và bước đi.
Hắn dừng một chút, cố ý dặn dò: "Nhưng không thể nóng vội, Vương gia trúng độc đã mấy tháng, hai chân chịu ảnh hưởng của hàn độc, hơi bị teo lại. Cần chậm rãi rèn luyện để thích ứng."
"Xoa bóp huyệt vị? Ta học được không?" Diệp Vân Đình đứng một bên bàng thính, trong lòng âm thầm ghi nhớ lời đại phu.
"Chuyện này..." Lão đại phu vốn muốn nói Vương gia tự mình làm, nhưng đối diện với ánh mắt của Lý Phượng Kỳ, hắn thu lại ý nghĩ trong đầu, cười nói rõ ràng: "Vương phi có thể làm, ta đưa Vương phi một tấm sơ đồ huyệt vị, Vương phi làm theo là được. Trước khi ngủ xoa bóp một chút là tốt nhất."
"Vậy đa tạ đại phu." Diệp Vân Đình trịnh trọng cảm ơn, sau đó theo cùng đi lấy huyệt vị đồ.
Khi trở về, thấy Chu Liệt đang ở đó bẩm báo chuyện gì.
Y một bên nghiên cứu huyệt vị đồ, một bên thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Lý Tung bỗng nhiên lật lại bản án Triệu gia. Hiện tại các lão thần đều đang quỳ trong điện Thái Hoà." Lý Phượng Kỳ ý vị thâm trường nói.
"Triệu gia?" Diệp Vân Đình nhíu mày suy nghĩ chốc lát, do dự nói: "Là Triệu gia bị chém đầu cả nhà sao?"
Tiên sinh lúc trước đã nói qua với y, còn cảm khái tiếc hận thay cho Triệu gia.
"Không sai." Lý Phượng Kỳ gật đầu: "Vụ án của Triệu gia là vụ án đầu tiên do tiên hoàng thẩm tra xử lí, bây giờ Lý Tung muốn lật lại bản án, không khác nào muốn đánh vào mặt mũi tiên hoàng."
Nếu chủ thẩm là người khác thì thôi, cố tình lại là tiên hoàng. Vụ án này nếu thật sự chứng minh Triệu gia chịu oan khuất, chính là tiên hoàng giết nhầm trung thần. Việc này ảnh hưởng rất lớn, bây giờ phản đảng chưa trừ, rất có thể sẽ mưu đồ làm lớn chuyện này, các lão thần tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Sao bỗng nhiên lại muốn lật lại bản án của Triệu gia?" Diệp Vân Đình không nghĩ rằng Lý Tung là Hoàng đế mà không nhìn ra vấn đề sau việc này. Làm như vậy, chắc chắn có nguyên do khác.
"Có liên quan đến Hàn Thiền. Hắn đang ở Chiêu Thuần cung dưỡng bệnh." Lý Phượng Kỳ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt châm chọc: "Hắn co thường Lý Tung nhưng cuối cùng vẫn lợi dụng tình cảm của Lý Tung đối với hắn để đạt được mục đích."
Người khác bây giờ còn không biết quan hệ giữa Hàn Thiền và Triệu gia, nhưng hắn đã có được tin tức.
Theo hắn thấy, Hàn Thiền có phải là cô nhi của Triệu gia không vẫn còn bỏ ngỏ. Hàn Thiền người này khôn ngoan sát quỷ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, khó bảo đảm Triệu gia không phải là nước cờ hắn kéo đến mê hoặc và bắt bí Lý Tung.
Khám nhà diệt tộc huyết hải thâm cừu, hắn thậm chí có thể nghĩ đến thời điểm Lý Tung đối mặt với Hàn Thiền chột dạ như thế nào, hắn cần gì cứ cho hắn.
"Hàn Thiền là người nhà họ Triệu?" Diệp Vân Đình do dự nói: "Nhưng ta nghe tiên sinh nói, huyết mạch duy nhất còn sống của Triệu gia lúc đó, nhiều năm trước đã chết vì bệnh. Triệu gia đã không còn ai mới đúng..."
Lý Phượng Kỳ nhướn mày: "Thường tiên sinh quen biết với Triệu gia sao?"
Năm đó đúng là Triệu gia có một người tránh được một kiếp, nếu sống sót, tuổi tác so với Hàn Thiền cũng không chênh lệch nhiều. Bằng không Hàn Thiền sao có thể lôi Triệu gia ra làm quân cờ. Nhưng Thường tiên sinh sao có thể chắc chắn Triệu gia đã không còn ai? Hắn vừa nói như thế, Diệp Vân Đình trong lòng cũng có chút nghi hoặc, tiên sinh quả thực rất quen thuộc với những chuyện xưa cũ ở thượng kinh, không chỉ là Triệu gia bây giờ, còn có Hạ gia lúc trước cũng vậy.
"Có lẽ đi vân du xung quanh, nghe được nhiều chuyện." Diệp Vân Đình không quá để ở trong lòng, nghĩ thầm lần sau gặp lại tiên sinh, có thể hỏi lại hắn chút chuyện xưa, không chừng có thể tìm được tin tức hữu dụng.
Lý Phượng Kỳ cũng không tìm hiểu gốc rễ vấn đề kia, thầy trò Thường Dụ An hiển nhiên không phải người bình thường, biết được nhiều chuyện cũng chẳng có gì lạ.
Đề tài lại trở về trên người Lý Tung: "Nhưng theo ta thấy, Lý Tung sẽ không thỏa hiệp. Nhất định hắn sẽ lật lại bản án Triệu gia."
Lý Tung sẽ không kiêng kỵ lão thần, từ sau trận chiến Mặc Thuỷ, phong cách làm việc của hắn cũng thay đổi, hiển nhiên đã không chuẩn theo khuôn phép cũ làm một hoàng đế nghe lời. Huống hồ hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm với tiên hoàng, càng sẽ không quan tâm tới thanh danh tiên hoàng. Đối với hắn mà nói, đây chính là cơ hội để hòa hoãn quan hệ với Hàn Thiền.
"Nhưng nếu như Hàn Thiền không phải người nhà họ Triệu, vì sao hắn đột nhiên muốn lật lại bản án này?"
Diệp Vân Đình cau mày, luôn có cảm giác những chuyện này có liên quan đến nhau, nhưng lại lung tung như sợi chỉ rối, dường như y đã thấy được điểm đầu nhưng lại không nắm được nó.
Từ sau khi bọn họ vạch trần mưu kế của Hàn Thiền, đến khi Hàn Thiền bị giam cầm, cho tới bây giờ Hàn Thiền vào cung, sau đó thông qua tay Diệp Bạc Như đưa thuốc giải tới ... mọi thứ dường như đang ngầm thông báo rằng, Hàn Thiền không muốn liên thủ cùng Lý Phượng Kỳ nữa, hắn đã chuẩn bị một con đường khác .
"Việc lật lại bản án Triệu gia có thể đem lại lợi ích gì cho hắn? Hay là...có liên quan tới mục đích của hắn?"
"Nghe nói thời điểm tiên hoàng được lập thành Thái tử, vẫn luôn có lời đồn hắn lên ngôi bất chính." Lý Phượng Kỳ nói đến một sự kiện khác không hề liên quan đến chuyện này: "Trước khi Tiên hoàng lên ngôi vốn có Thái tử, chính là đại ca của hắn Lý Tốn, đó mới là người sẽ kế vị. Nhưng thời điểm tiền Thái tử ở phía Nam trị thuỷ, bất hạnh nhiễm phải bệnh dịch mà mất. Sau đó tiên hoàng lúc đó vẫn là nhị hoàng tử được lập thành Thái tử."
"Có rất ít ghi chép về tiền Thái tử Lý Tốn, vẫn luôn có lời đồn, Lý Tốn không phải chết vì bệnh dịch, mà bị tiên hoàng lập mưu sát hại. Mà lúc đó Thượng thư lệnh Triệu Danh Tuyền, chính là Thái phó của Thái tử, là sức mạnh trung kiên của phe Thái tử. Cho nên hắn yêu cầu điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân cái chết của Thái tử. Nhưng việc này cuối cùng vẫn không được giải quyết, tiên hoàng được lập thành Thái tử, còn Triệu Danh Tuyền từ quan cáo lão."
Nhiều năm sau, khi Thái tử đã ngồi vững ở ngôi vị Hoàng đế lại bất ngờ ra tay hãm hại Triệu gia, việc này có thể nói là hành động trả thù cho hả giận sau khi nắm quyền, cũng có thể nói... là đang muốn che giấu điều gì đó.
Lý Phượng Kỳ vẻ mặt cân nhắc: "Bất quá đây mới chỉ là suy đoán của ta, những chuyện liên quan giữa Triệu gia và tiên hoàng, ta cũng chỉ thỉnh thoảng nghe nói thôi, không nhất định là sự thật. Bất kể Hoàng đế có lên ngôi bất chính hay không, cả hắn và đời sau của hắn cũng đã ngồi lên đế vị."
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, chân mày hơi nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Lên ngôi bất chính..."
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình cũng bừng tỉnh nói: "Hàn Thiền chẳng lẽ muốn lập lại trật tự?"
Vẻ mặt Lý Phượng Kỳ trầm xuống: "Không phải không có khả năng."
Nếu không khó có thể giải thích được những hành động liên tiếp của Hàn Thiền. Nhưng nếu hắn đúng là người của Thái tử Lý Tốn, vậy hắn vì báo thù cho Thái tử tiền nhiệm, muốn lập lại trật tự, thì tất cả những điều này đều có thể hiểu được.
"Vậy hắn tới tìm ngươi..." Diệp Vân Đình nói một nửa vội vã ngừng lại, sắc mặt có chút ngơ ngác.
Nếu Hàn Thiền thực sự là cựu thần của Thái tử Lý Tốn, vậy hắn muốn ủng hộ Lý Phượng Kỳ đăng vị, không phải nói rõ Lý Phượng Kỳ và tiền Thái tử ...
"Trong ghi chép tiền Thái tử vẫn chưa lưu lại dòng dõi." Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt trầm xuống: "Ta sai người đi thăm dò."
Chu Liệt hoàn toàn sững sờ khi nghe được những điều này, nhưng hắn ý thức được chuyện này can hệ trọng đại, hắn không thể hỏi. Hắn chỉ biết cúi đầu, nhắm mắt chờ lời dặn dò của Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ phân phó từng chuyện một, lại nói: "Ngươi cần đặc biệt lưu ý những người là phụ tá hay thần tử của tiền Thái tử tuổi tác xấp xỉ Hàn Thiền."
"Vâng." Chu Liệt vẫn còn đang ngu ngơ, theo bản năng lĩnh mệnh, chờ khi ra ngoài bị gió lạnh thổi tới mới thở dài một cái.
Cái chuyện tốt gì đây, lần này sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chu Liệt đi rồi, Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ trở về phòng, hai người không nhắc lại vấn đề về thân thế, nhưng thần sắc đều vô cùng nghiêm nghị.
Lý Phượng Kỳ ngồi trên giường, Diệp Vân Đình đặt hai chân hắn lên trên chân mình, cuốn ống quần lên, dựa theo sơ đồ huyệt vị chậm rãi xoa bóp. Xoa nhẹ trong chốc lát, vẫn không nhịn được nói: "Nếu suy đoán của chúng ta là thật, Vương gia ngài..."
"Chờ chân ta khỏi, ta sẽ đi gặp Hàn Thiền." Lý Phượng Kỳ cúi đầu nhìn y: "Có một số việc tìm hắn xác nhận có lẽ sẽ nhanh hơn."
Diệp Vân Đình gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn chuyện đi Bắc Cương ?"
Nếu như suy đoán trở thành sự thật, Lý Phượng Kỳ chính là...
"Sao lại không đi?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày nói: "Bất luận thân thế của ta là gì, nhất định vẫn phải tới Bắc Cương. Chuyện ở kinh thành này để lại cho bọn họ dằn vặt lẫn nhau. Chúng ta đi Bắc Cương trước, đánh cho man tử Tây Hoàng phục, sau đó quay trở về trừng trị bọn họ."
Hắn đã quen với việc sát phạt trên chiến trường, mấy tháng nay lưu lại kinh thành đấu trí với đám người kia, chỉ là do chân hắn chưa khỏi thôi.
Bây giờ giải được hàn độc, Tây Hoàng đang rục rà rục rịch. Dù như thế nào, hắn đều phải về Bắc Cương.
"Đúng vậy." Diệp Vân Đình nghe hắn nói chuyện, cũng cảm thấy không cần thiết phải ở lại kinh thành.
Chỉ một Hàn Thiền đã có thể quấy nhiễu long trời lở đất.
Bọn họ lưu lại chỗ này cũng không có lợi gì, không bằng trước tiên giải quyết mầm hoạ của Bắc Cương. Chờ đến thời điểm kinh thành bên này chơi đùa không sai biệt lắm, bọn họ trở về cũng không muộn.
Hết chương 80.
Danh sách chương