Diệp Vân Đình một khắc cũng không trì hoãn vội vàng truyền tin cho Diệp Vọng.

Mặc dù không tiết lộ chuyện Diệp Tri Lễ lén lút qua lại với Đông Di, nhưng‌ Diệp Vọng vẫn luôn nghe y, sau khi nhận thư lập tức đi tìm Ân Hồng Diệp, khuyên nàng mau chóng hòa ly, sau đó chuyển ra khỏi Quốc công phủ.

Ân Hồng Diệp tuy rằng bởi vì chuyện của Diệp Vọng mà trong lòng oán hận Diệp Tri Lễ, nhưng ái mộ người này từ thời niên thiếu là thật, không có hư tình giả ý. Nàng có thể hung hăng quyết tuyệt với người ngoài, nhưng lại hết lòng yêu thương trượng phu và nhi tử.

Nghe Diệp Vọng nói xong, nàng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn chủ động đi tìm Diệp Tri Lễ.

Từ sau khi Diệp Vọng có chuyện, hai người đã không thể bình tĩnh nói chuyện cùng nhau được nữa. Nàng một mặt căm hận nam nhân này lừa mình nhiều năm như vậy, một mặt lại không có cách nào dứt ra khỏi tình cảm sâu đậm.

Ngược lại thời điểm Diệp Tri Lễ nhìn thấy nàng, theo bản năng nhíu lông mày, không khoái nói: "Ngươi tới làm gì?"

Cảm xúc phức tạp trong lòng Ân Hồng Diệp cứ thế tan thành mây khói, nàng nhìn gương mặt quen biết kia, chỉ cảm thấy xa lạ.

Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ đến ký ức từ thuở thiếu niên nhìn thấy Diệp Tri Lễ tim sẽ đập mạnh, nàng nghe nói cha mẹ hắn chết sớm, hắn một mình vực dậy cả Quốc công phủ. Hắn ôn văn nho nhã, đoan chính như ngọc, đối nhân xử thế nhẹ nhàng như gió mùa thu. Đối với chuyện tình cảm cũng vô cùng chân thành, rõ ràng gia thế Vương thị gia thế không cao, không hề trợ lực gì cho hắn nhưng hắn cũng không ghét bỏ, vẫn dùng mười dặm hồng trang nghênh đón nàng vào phủ.

Đây là Diệp Tri Lễ lưu lại trong ký ức của nàng.

Nhưng hôm nay từng tầng chân tướng mở ra, gặp lại trên gương mặt hắn đã đầy nếp nhăn, ánh mắt vẩn đục, Ân Hồng Diệp chỉ cảm thấy buồn nôn.

Qua nhiều năm như vậy, nàng yêu lại lại là kẻ như vậy.

"Đây là lần cuối cùng ta tới tìm ngươi, ký vào thẻ hòa ly này, chúng ta sẽ không còn liên quan." Ân Hồng Diệp thu liễm tâm tình, đặt thẻ hòa ly trước mặt hắn.

Diệp Tri Lễ con ngươi lóe lên, cười lạnh nói: "Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai họa đến mỗi người một chỗ. Không kịp chờ đợi muốn hòa ly cùng ta, có phải Diệp Vọng từ chỗ lão đại của nó thăm dò được tin tức gì không?"

Ân Hồng Diệp cũng không ngốc, đương nhiên hiểu hắn đang muốn thăm dò. Nhưng nếu Diệp Vân Đình đã báo tin cho mẹ con nàng, hiển nhiên cũng không sợ Diệp Tri Lễ biết: "Ngươi biết là được, ta sẽ không để ngươi làm lỡ tiền đồ của Vọng Nhi. Nếu ngươi không chịu hòa ly, thì đừng trách ta mang những chuyển xấu xa ngươi làm trước kia nói ra ngoài."

Nàng là người bên gối Diệp Tri Lễ, đương nhiên không phải không biết hành động của hắn, chỉ có điều khi đó yêu hắn, cho nên cam tâm tình nguyện che lại con mắt của mình.

"Ngươi thật sự cho rằng Diệp Vân Đình sẽ có kết quả tốt sao?" Ánh mắt Diệp Tri Lễ nham hiểm liếc nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng vẫn ký tên trên thẻ hòa ly, căm hận nói: "Ngươi chờ mà xem."

Ân Hồng Diệp không nói một lời, cầm thẻ quay người rời đi.

Đi tới cạnh cửa, nàng như nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên xoay người nói: "Kỳ thực năm đó ngươi lấy Vương thị cũng không phải bởi vì thật tâm thích nàng đúng không? Chỉ là bởi vì xuất thân của nàng không cao, tính tình đôn hậu, lại ngưỡng mộ ngươi, dễ bắt bí, cho nên mới cưới nàng, đúng chứ?"

Vấn đề này nàng từng muốn hỏi từ lâu, trước khi gả cho Diệp Tri Lễ, nàng cho là hắn và Vương thị cử án tề mi*, tình cảm một lòng. Nhưng những năm qua ở chung, nàng cuối cùng đã hiểu rõ rồi, năm đó mười dặm hồng trang khiến nàng động lòng, bất quá chỉ là vỏ bọc đường ngọt ngào cho một viên thuốc độc mà thôi.

*nâng mâm ngang mày, vợ quý trọng chồng, nâng khay trà dâng lên chồng

Diệp Tri Lễ hừ lạnh một tiếng, dù chưa đáp, nhưng thái độ cũng đã rõ ràng.

Ân Hồng Diệp cuối cùng liếc hắn một cái, quay người rời đi.

Ngày kế, Ân Hồng Diệp thu thập xong hành lý, cao điệu rời khỏi Quốc công phủ, Diệp Vọng hộ tống nàng cùng rời đi.

Hai mẹ con chỉ mang theo đồ cưới của Ân Hồng Diệp, từng chiếc xe ngựa chở rương hòm hành lý đến căn nhà mới Diệp Vọng đặt mua, rõ ràng muốn ‌phân rõ quan hệ cùng Tề quốc công phủ.

Tin tức truyền vào cung, Diệp Vân Đình gõ mặt bàn, nói: "Chẳng mấy chốc Diệp Tri Lễ sẽ có động tĩnh."

Tiết lộ tin Lý Phượng Kỳ muốn ‌đối phó với Diệp Tri Lễ cho Diệp Vọng là kế sách một hòn đá hạ hai con chim, vừa có thể đưa mẹ con Diệp Vọng đi, cũng có thể tạo áp lực cho Diệp Tri Lễ, bức hắn đi bước kế tiếp. Nếu hắn không muốn chết, nhất định sẽ hợp tác với người Đông Di, đến lúc đó tang chứng vật chứng có đủ, có thể đưa hắn vào ngục.

"Ta sẽ đã phái thêm người nhìn chằm chằm Quốc công phủ ." Lý Phượng Kỳ nói.

*

Mà sự tình cũng đúng như Diệp Vân Đình dự liệu, Diệp Tri Lễ bắt đầu tiếp xúc với người Đông Di.

Bởi vì lúc trước đã từng vài lần tiếp đón sứ thần Đông Di, cho nên hắn cũng có qua lại với Đông Di. Sau khi Lý Phượng Kỳ làm chủ hoàng cung, hắn ý thức đến tình cảnh của mình, bắt đầu âm thầm tiếp xúc với người Đông Di. Chỉ có điều lúc trước điều kiện của Đông Di khiến hắn không hài lòng lắm, cho nên vẫn chưa nhất trí hợp tác.

Nhưng lần này lời Ân Hồng Diệp nói khiến hắn cảm thấy gấp gáp, không thể không tiếp nhận điều kiện của Đông Di.

Đông Di Vương muốn nhân cơ hội chiếm lấy Bắc Chiêu, còn hắn thì muốn bảo vệ vinh quang của Quốc công phủ.

Sau khi bàn bạc điều kiện xong xuôi, Diệp Tri Lễ bắt đầu âm thầm tiếp cận các quan viên đã đắc tội với Lý Phượng Kỳ, lôi kéo họ về phe mình, đến lúc đó Đông Di khai chiến, Lý Phượng Kỳ sẽ phát hiện triều đình mà hắn tiếp nhận là một cái sàng trăm nghìn lỗ hở.

Có bọn họ âm thầm ngăn cản, Đông Di liên hợp cùng Nam Việt, không lo Bắc Chiêu bất bại.

Diệp Tri Lễ tính toán tốt tất cả mọi chuyện, nhưng đáng tiếc, Lý Phượng Kỳ đã sớm biết tất cả.

Ám vệ theo dõi Diệp Tri Lễ báo tin trở về, Lý Phượng Kỳ vẫn án binh bất động chỉ ghi nhớ những quan viên lén lút qua lại với Diệp Tri Lễ, chờ sau này tính sổ.

Cùng lúc đó, chỉ còn cách đại điển đăng cơ một ngày.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ sáng sớm hôm sau tế trời, cử hành đại điển.

Ngày hai mươi tám tháng ba, trời đã vào xuân, vạn vật sinh sôi.

Lý Phượng Kỳ mặc miện phục thập nhị chương, đầu đội miện quan, đi tới Thánh đàn tế trời. Văn võ bá quan đi theo sau, khí thế cuồn cuộn.

*Miện phục bao gồm miện quan 冕冠, huyền y 玄衣 và Huân thường 纁裳 tổ thành.

Miện quan là một loại mũ lễ cao quý nhất dành cho đế vương, vua chư hầu, khanh đại phu đội khi tham gia tế tự.

Hoa văn thập nhị chương 十二章 là cao quý nhất. Hoa văn thập nhị chương tức 12 hình theo thứ tự nhật 日, nguyệt 月, tinh thần 星辰, sơn 山, long 龙, hoa trùng 华虫, tông di 宗彝, tảo 藻, hoả 火, phấn mễ 粉米, phủ 黼) phất 黻. Mỗi chương văn đều có hàm nghĩa, ẩn dụ cho phẩm hạnh, phong thái quý tộc của bậc đế vương, như:

Nhật, Nguyệt, Tinh thần: hàm nghĩa chiếu sáng.

Sơn: hàm nghĩa vững vàng.

Long: hàm nghĩa ứng biến.

Hoa trùng (loại chim trĩ): hàm nghĩa đẹp.

Tông di (một loại dụng cụ dùng trong tế tự. Về sau vẽ trên đó một con hổ một con khỉ): hàm nghĩa trung hiếu.

Tảo (loại cỏ mọc ở dưới nước): hàm nghĩa trong sạch.

Hoả: hàm nghĩa sáng, quang minh.

Phấn mễ (bạch mễ): hàm nghĩa nuôi dưỡng.

Phủ (hình cái búa): hàm nghĩa quyết đoán.

Phất (thường vẽ hình 2 chữ 弓 (cung) quay lưng lại với nhau hoặc 2 con thú quay lưng lại với nhau): hàm nghĩa giỏi phân biệt tốt xấu.

Còn Diệp Vân Đình không có chức quan, lúc này chỉ có thể ngồi trong cung chờ đợi.

Chu Kế nâng miện phục đặt may gấp gáp đi vào trong điện, cười khanh khách nói: "Vương phi, mời người đi thay y phục."

Miện phục hắn nâng trong tay, ngoại trừ màu trắng bạc, hoa văn không khác miện phục của hoàng đế.. Nhật, nguyêt, tinh thần, sơn, long, hoa trùng, tông di, tảo, hỏa, phấn mễ, phủ, phất, hoa văn thập nhi chương được thêu bằng chỉ tơ màu vàng, mặc dù màu sắc đơn giản những vẫn vô cùng cao sang.

"Miện phục này..." Diệp Vân Đình hơi nhíu mày, miện phục này không hợp quy củ.

"Đây là an bài của bệ hạ." Chu Kế không dám nhiều lời, chỉ có thể nói như thế.

Nghe nói là Lý Phượng Kỳ an bài, Diệp Vân Đình đành phải lấy miện phục từ tay Chu Kế, lại đội thêm miện quan.

Lễ phục tế thiên rườm rà, qua hai khắc mới mặc xong. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng sét, Chu Kế đi tới bên cửa sổ nhìn một chút, dặn dò những người khác: "Có thể đi rồi."

Vì vậy Diệp Vân Đình mơ mơ hồ hồ được mời lên ngự liễn, đi về hướng thánh đàn.

*

Thánh đàn.

Nghi thức tế thiên cừa mới bắt đầu, người chủ trì vừa đọc xong văn tự dài dòng, đế vương chuẩn bị bái cáo thiên địa lại nghe trên trời xanh vang lên tiếng sét, ngay sau đó, đỉnh núi sau Thánh đàn tựa như bị sét đánh trúng, một tảng đá lăn từ trên xuống, rơi vào trong vách núi.

Gió núi nổi lên bốn phía, sắc trời từ từ đen đặc, mưa giông như đang kéo đến.

Đế vương đứng phía trên trầm ngưng, quần thần phía dưới kinh hãi, dồn dập châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, lúc này lại xuất hiện dị tượng, có phải là trời cao bất mãn với tân đế hay không.

Nhưng Lý Phượng Kỳ dường như chẳng để ý mấy lời nghị luận kia, hắn gọi Giám chính Tư Thiên Giám lên, trầm giọng nói: "Đây là ngày tốt mà ngươi chọn trong ngàn ngày sao?"

"Ngày hôm nay đúng là ngày đại cát hiếm thấy trong năm." Giám chính Tư Thiên Giám xoa mồ hôi trán, nơm nớp lo sợ biện giải cho mình: "Mấy đêm nay thần đều xem sao trời, hôm nay chính là ngày sáng, không nên có giông tố mới phải."

"Ồ?" Lý Phượng Kỳ cười nhạo một tiếng, chỉ lên đỉnh đầu: "Vậy chuyện này ngươi định giải thích như thế nào? Hay ngươi muốn nói, trời cao bất mãn với trẫm?"

Lời vừa nói ra, quan viên kinh hoàng ồ lên. Hai chân Giám chính Tư Thiên Giám run lên lập cập, liên tục dập đầu kêu oan: "Thỉnh bệ hạ bớt giận cho thần thêm một cơ hội."

Biểu tình sợ hãi của hắn không giống giả bộ, quan viên phía dưới nhìn đến thổn thức, đồng cảm với hắn.

Lý Phượng Kỳ thâm trầm nhìn hắn nửa ngày mới gật đầu, nói: "Được."

Giám chính Tư Thiên Giám vội vã đứng lên, cố không lộ dáng vẻ chật vật, sai người đưa chậu bát quái tới, bắt đầu làm ngay ở đó.

Mọi người xem không hiểu những gì hắn làm, chỉ thấy mơ hồ. Nhưng quan sát vẻ mặt hắn, đầu tiên thì hơi mê man, sau đó động tác trên tay càng lúc càng nhanh, qua một lúc, tựa như phát hiện cái gì, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, chậu bát quái cũng rơi xuống đất. Chậu bát quái làm bằng đồng lăn vòng tròn, lăn tới bên chân Đế vương.

Quần thần căng thẳng, trên mặt lộ vẻ đồng tình. Trong lòng nghĩ sợ là Giám chính này không tốt rồi.

"Làm sao?" Lý Phượng Kỳ cụp mắt, từ trên cao nhìn chằm chắm hắn.

Giám chính Tư Thiên Giám run rẩy xoa mồ hôi lạnh trên mặt, ngập ngừng không dám nói lời nào, chỉ liên tục rập đầu xin tha.

Nhưng Lý Phượng Kỳ không phải người dễ gạt, trầm giọng nói: "Nói."

Vẻ mặt hắn quá mức hung lệ, Giám chính nuốt ngụm nước bọt, thấy chết không sờn nói: "Bệ hạ chính là đế tinh, vốn là hoàn toàn xứng mệnh Chân Long Thiên Tử. Nhưng‌ bệ hạ từng gặp đại nạn, cửu tử nhất sinh, long khí tổn hại, cần phải có phụ tinh bù đắp. Bây giờ thiếu mất phụ tinh quan trọng nên chưa hoàn chỉnh, vậy nên ...vậy nên trời cao mới có dị tượng."

Dứt lời, quần thần kinh hãi.

Bọn họ chưa từng nghe qua thuyết pháp như vậy, nhưng trời giáng sấm sét, mây đen ngập đầu đều là sự thật, không thể không tin.

Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng tin, hỏi luôn: "Vậy phụ tinh của trẫm ở đâu?"

"Phụ tinh..." Giám chính Tư Thiên Giám do dự, chần chờ nháy mắt mới nói: "Phụ tinh đang bên cạnh bệ hạ, chính là Diệp Vân Đình."

Lý Phượng Kỳ nghe vậy lại cười rộ lên, thần sắc âm trầm cũng thoải hơn nhiều: "Lúc trước vì có y nên trẫm mới giải được độc thoát hiểm. Sau đó thêm mấy lần gặp cảnh khốn khó, cũng là y đồng lòng hỗ trợ."

Nói xong gật đầu khẳng định: "Nếu không thể thiếu mất phụ tinh =, vậy sai người mời hắn đến đây, cùng trẫm tế thiên."

Hắn nói nhẹ nhàng nhưng mấy tôn thất lão thần vội vàng kháng nghị: "Quân thần khác biệt, Diệp Vân Đình không có chức quan trong người, sao có thể cùng bệ hạ tế thiên, chuyện này không hợp lễ!"

Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn, cười lạnh nói: "Không có chức quan, vậy trẫm ban cho y là được?"

Nói xong gọi một trung thị đến, viết một đạo thánh chỉ ngay tại chỗ, phong Diệp Vân Đình thành Trường Ninh vương, nhất phẩm Vương tước, sánh vai với Đế vương.

Viết xong lại sai người truyền thánh chỉ, mời Diệp Vân Đình tới tế đàn.

Lão thần tôn thất vẫn kịch liệt nói lời phản đối, nhưng Lý Phượng Kỳ chỉ vào bầu trời âm u hỏi một câu: "Giám chính Tư Thiên Giám nói có phụ tinh, mệnh của trẫm mới có thể hoàn chỉnh. Bây giờ trời đã giáng dị tượng, các người còn‌ muốn ‌cản trở, nếu trời cao lại giáng xuống trừng phạt, các ngươi dám chịu thay trẫm sao?"

Đám lão thần phản đối như con gà bị bóp cổ, nhìn nhau không dám nói một chữ "Dám".

Đúng vào lúc này, bầu trời lại vang lên tiếng sấm lớn, giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống. Nội thị vội mở dù chắn mưa cho hắn. Quần thần quỳ bên dưới không có đãi ngộ tốt như vậy , trên mưa bất ngờ xuất hiện khiến bọn họ ướt như chuột lột, không ai dám lên tiếng nữa.

*

Diệp Vân Đình đi được nửa đường thì gặp mưa rào.

Mà ‌Chu Kế dường như đã sớm chuẩn bị, đoàn người mặc thêm áo tơi, bung dù, tiếp tục gấp rút lên đường.

Thời điểm tới gần Thánh đàn, vừa lúc gặp nội thị đưa Thánh chỉ tối, đối phương và Chu Kế liếc mắt nhìn nhau, giao Thánh chỉ cho Chu Kế, sáp nhập vào đội ngũ hộ tống.

Chu Kế sai người nâng lên một mặt đồng hồ, mới đầu canh giờ, nói: "Tốc độ chậm lại, không cần vội."

Nói xong thì đi tới bên người Diệp Vân Đình, đưa thánh chỉ cho y, ngậm cười nói: "Đây là bệ hạ sai người đưa tới."

Dựa theo quy củ, người nhận chỉ vốn nên quỳ xuống tiếp chỉ, nhưng có lẽ Chu Kế đã dặn nên lúc này không giống bình thường, chuyển thánh chỉ vào tay Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình mở thánh chỉ, nhìn nội dung viết bên trên, lông mày nhíu chặt.

Một lúc lâu sau y mới cẩn thận cuộn lại Thánh chỉ, giữa chân mày lộ ra chút ưu lo: "Chuyện này chắc chắn tôn thất lão thần không đồng ý, hắn không cần phải vì ta mà làm như vậy."

Y không ngờ ‌ Lý Phượng Kỳ sẽ phong thưởng lớn như vậy để chứng minh hắn coi trọng mình.

Y vẫn luôn liền biết, Lý Phượng Kỳ chưa bao giờ định cấm y trong nhà, sau khi lên ngôi, có lẽ hắn sẽ ban cho y một tước vị, cho y vào triều làm quan, nhưng y chưa từng nghĩ tới, Lý Phượng Kỳ sẽ ban thưởng kinh hoàng như vậy, để y xưng Đế cùng hắn, cùng nhận vinh quang.

Nào đến nỗi này.

Hắn làm như thế, sẽ khiến quần thần càng bất mã, đến lúc truyền ra ngoài, thanh danh của hắn cũng bị ảnh hưởng.

Chu Kế đi bên cạnh, nghe y nói vậy khóe mắt đuôi mày hiện lên nét cười. Mấy ngày nay đi theo bên cạnh hai người, hắn mới hiểu thế nào là chân tình.

Hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Vương gia cứ yên tâm, bệ hạ đã an bài tất cả."

Nói xong liếc nhìn đồng hồ cát, sai đội ngũ đi vào thánh đàn, còn mình dẫn Diệp Vân Đình mặc miện phục bước từng bước lên đài, hướng đến tế đàn.

Mà cùng lúc đó, cát vàng trong đồng hồ cũng chảy hết, dường như đây là một tín hiệu, bầu trời vừa giăng kín mấy đen, mưa rơi xối xả bỗng nhiên trời quang mây tạnh, mây đen bị gió thổi đi, ánh mặt rời chói lọi chiếu qua tầng mây, vừa lúc bao phủ lên hình dáng hai người đứng trên tế đàn, khiến họ như tỏa ra ánh sáng.

*************

Ở nhà nhiều nên mình hơi ngáo mọi người ạ. 

Rõ ràng truyện có 145 chương + 3 phiên ngoại thế mà mình cứ chắc mẩm 142 chương +3 phiên ngoại =.= Và thế là khi mình edit hết chương 141, sang chương 142, đang hí hửng hoan hỉ vì cuối cùng cũng xong chính văn rồi thì....ôi không, sao nội dung vẫn còn thế này, chưa hết à, WTF???? Và.... 3 chương nữa chào mi. À cả thêm 3 chương phiên ngoại nữa. Thôi mọi người lại cố gắng chờ thêm mấy ngày nữa nhé, nay up 7,8 chương, còn lại thì đợi full rồi mình up thể! 

Cảm ơn mọi người nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện