Diệp Vân Đình dẫn Diệp Vọng đến Vọng Nguyệt Lâu.

Vọng Nguyệt Lâu là sản nghiệp dưới tên Thường Dụ An, hai thầy trò trở về cũng ở tại đây, thư từ cũng truyền đi truyền về qua đây. Bây giờ mọi việc trong kinh thành đã ổn, y muốn đến đây gửi cho tiên sinh một phong thứ, báo cho bọn họ tình hình kinh thành. Nếu ở Nam Việt không còn chuyện gì thì mời họ về kinh thành gặp mặt..

Tửu lâu nằm trên phố Chiêu Hỉ, không giống các con phố lớn, đường chính tấp nập, nơi này nằm trong hẻm sâu, tam giáo cửu lưu hỗn tạp, không phải là nơi gia đình giàu có quyền quý sẽ đến.

Diệp Vọng chưa từng đi qua bên này, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên nói: "Đại ca sao lại biết nơi này?"

"Ngươi còn nhớ Thường tiên sinh không?" Diệp Vân Đình nói: "Vọng Nguyệt tửu lâu là sản nghiệp của hắn."

Diệp Vọng suy nghĩ một lát mới nhớ được Thường tiên sinh là ai, hắn kinh ngạc trợn to mắt, nói nhỏ: "Sao ngươi lại quen biết với Thường tiên sinh vậy?"

Hắn nhớ Thường tiên sinh rất tài giỏi, còn là thầy dạy vỡ lòng mẫu thân bảo phụ thân mời về. Hơn nữa trong ấn tượng của hắn, lúc đó Thường tiên sinh chỉ dạy mình hắn thôi.

Nghĩ tới đây, hắn nhất thời có chút chột dạ, liên tục khoát tay nói: "Thôi thôi không hỏi nữa."

Diệp Vân Đình cười rộ lên, lắc đầu, cũng không đề cập tới những chuyện trước kia nữa.

Xe ngựa đi xuyên qua một ngõ hẻm, dừng chếch tầm mắt trước cửa tửu lâu, Diệp Vân Đình đang muốn xuống xe, chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc tiến vào tửu lâu, Diệp Vân Đình đang muốn gọi tên, lại thấy bên cạnh đối phương có một nữ nhân mặc áo choàng đen, mũ áo choàng che nửa khuôn mặt người kia, chỉ mơ hồ lộ ra đường nét gương mặt.

Tiếng gọi của Diệp Vân Đình nghẹn trong cổ họng, y đã từng nhìn thấy dáng vẻ kia .

Không biết có phải nhìn hoa hóa liễu hay không nhưng y cảm thấy nét nghiêng của nữ nhân kia, so với bức chân dung Ân Hồng Diệp đưa cho mình có phần giống nhau

Khi còn đang phân tâm, hai người kia đã vào trong, không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Đại ca, ngươi phát ngốc gì vậy?" Diệp Vọng đã xuống xe ngựa, vòng tới bên cửa sổ quơ tay với y, gọi y hoàn hồn.

Diệp Vân Đình hơi nhíu lông mày, do dự chốc lát vẫn xuống xe ngựa.

Y chưa bao giờ biết bên người Thường tiên sinh có một nữ tử như vậy, đối phương đội mũ trùm che kín khuôn mặt, hành vi cử chỉ vô cùng điệu thấp, hiển nhiên là có ý che giấu hành tung... Thời gian này, Thường tiên sinh trở về kinh thành nhưng chưa từng sai người thông báo cho y, bên cạnh lại có thêm một nữ nhân không rõ lai lịch, không thể khiến y không suy nghĩ nhiều.

Hết thảy ý nghĩ trong đầu xoay chuyển một ‌vòng, Diệp Vân Đình quyết định làm bộ không biết, đưa thư truyền đi.

Hai người tiến vào tửu lâu, tiểu nhị chạy ra chào đón, thấy hai người thần sắc hơi ngưng trệ, sau đó mới cười nói: "Sao hôm nay đại công tử lại rảnh rỗi tới đây?"

"Đưa đệ đệ ta tới thử rượu ngon của các ngươi, tiện đường gửi cho sư phụ một phong thư." Nói xong đưa thư giao cho tiểu nhị.

Tiểu nhị nhận thư mới thả lỏng hơn, nghĩ thầm chắc chỉ trùng hợp đến đây thôi, xoay người mời họ đi lên nhã gian..

Diệp Vân Đình làm như không biết, gọi đồ ăn cùng hai bầu rượu để Diệp Vọng thưởng thức.

Còn tiểu nhị kia nhận thư, vô cùng lo lắng chạy tới sân sau.

Thường Dụ An vừa mời khách quý ngồi xuống phòng trà,đã nghe tiểu nhị chạy tới sốt ruột gõ cửa: "Tiên sinh, đại công tử đến đây!"

Hai người trong phòng đều cả kinh, nữ nhân đột nhiên đứng dậy, ống tay áo không cẩn thận quét rơi cốc trà phát ra một tiếng vang giòn, mặt nàng thảng thốt: "Đình Nhi đến đây ư?"

"Phu nhân chớ hoảng sợ." Thường Dụ An trấn định hơn nhiều, mở cửa cho người vào, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiểu nhị kể lại chuyện bọn họ chân trước vừa vào, Diệp Vân Đình chân sau đã đến, hắn đem thư qua, do dự nói: "Chắc chỉ là trùng hợp."

Thường Dụ An mở lá thư ra, trong thư chỉ viết những chuyện đại sự mới phát sinh trong kinh thành, phần cuối nói kinh thành đã yên ổn, mời hắn và Việt Trường Câu đến kinh thành gặp mặt.

"Đúng là trùng hợp." Thường Dụ An đưa thư cho nữ nhân, thấp giọng nói: "Phu nhân có muốn nhìn y một chút không?"

Nữ nhân sau khi thảng thốt đã trấn định lại, nàng quấn chiếc khăn trong tay, do dự nói: "Thôi cứ chậm đã, nếu nó sống tốt ta hà tất phải đi quấy rầy? Ta đích thân đến Bắc Chiêu, chỉ vì lo lắng Vĩnh An Vương sau khi đăng cơ sẽ đối xử với nó không tốt, nếu đúng như vậy, đến lúc đó ta dẫn người rời đi cũng không muộn."

Thường Dụ An biết nàng lo lắng chuyện gì, nghe vậy cũng ‌chỉ thở dài: "Vậy phu nhân có thể đến nhìn hắn một chút? Bây giờ người đang ở lầu hai."

Nữ nhân do dự một chút, vẫn không nhịn được gật đầu.

Từ trước đến giờ nàng làm việc quyết đoán mãnh liệt, chưa bao giờ dây dưa dài dòng. Thường Dụ An lần đầu thấy nàng chần chờ do dự như vậy, suy nghĩ những khúc mắc ở giữa, nhịn không được than thở một tiếng, nói: "Cách vách bọn họ còn có một ‌gian nhã gian, ta dẫn phu nhân qua đó."

Nói xong sai tiểu nhị ra bên ngoài làm việc, tự mình dẫn nữ nhân lên lầu.

***

Nhã gian.

Hai người đã uống xong một ‌bầu rượu.

Tửu lượng Diệp Vân Đình không tốt, chỉ uống được hai chén nhỏ, ngược lại Diệp Vọng hôm nay tâm lý sảng khoái, chén tới chén đi uống hết cả nửa bầu rượu, lúc này hai má đã đỏ, líu lưỡi bĩu môi oán giận: "Sau này có phải đại ca sẽ trở thành Hoàng hậu không?"

Không đợi Diệp Vân Đình trả lời, hắn tự lẩm bẩm nói: "Bây giờ bên ngoài đều nói ngươi là nam tử, cho dù vào cung cũng không thể sinh tử, còn đòi bệ hạ quảng nạp hậu cung đấy." Hắn nói liền nóng giận: "Ta thấy những người kia đều nói lung tung! Nếu để bệ hạ biết, khẳng định chém đầu bọn họ."

Hắn lại lầm bầm mắng chửi những người kia.

Diệp Vân Đình chống cằm nghe, trên mặt tràn đầy ý cười, thấy Diệp Vọng còn đang bất công thay mình, thuận miệng nói: "Chắc là sẽ không vào cung làm Hoàng hậu đâu?"

Ai biết y nói xong, Diệp Vọng càng tức giận hơn, đặt mạnh chén rượu lên bàn, nổi giận đùng đùng muốn đi tìm ca phu của hắn lý luận: "Không để ngươi làm Hoàng hậu, hắn còn muốn để ai làm hoàng hậu?" Hai mắt hắn lờ đờ say mông lung an ủi Diệp Vân Đình: "Đại ca đừng sợ, ta sẽ không để hắn bắt nạt ngươi!"

Diệp Vân Đình dở khóc dở cười kéo người trở về, đưa bình rượu cho hắn: "Không ai dám bắt nạt ta."

Diệp Vọng ôm bầu rượu liền uống một ngụm, ngơ ngác "Ồ" một ‌ tiếng, rõ ràng đã say rồi.

Xem ra tửu lượng cũng không tốt hơn y bao nhiêu.

Ngược lại là Diệp Vân Đình bưng chén rượu lắc lắc, nghĩ đến người nào đó nói năng thận trọng, mím môi cười. Tuy Lý Phượng Kỳ không nói quyết định của mình, nhưng y cũng đoán được ít nhiều. Dù sao đại điện đăng cơ gần đến, Lý Phượng Kỳ bận rộn chân không chạm đất, nhưng y lại không phải làm gì.

Nếu Lý Phượng Kỳ có ý định phong y làm Hoàng hậu, y tuyệt đối sẽ không thể thanh nhàn như thế này.

Nhưng những chuyện này không cần nói tỉ mỉ cho Diệp Vọng.

Hai huynh đệ ở bên này nói chuyện, không biết đối thoại đã rơi vào tai hai người Thường Dụ An ngồi cách vách.

Mấy lần Diệp Vân Đình đến đều chọn ngồi ở nhã gian này, nên nhã gian cách vách thường hay đóng cửa không tiếp khách.

Lúc này, Thường Dụ An và vị phu nhân kia liền đang ngồi bên trong, nhìn tình hình bên kia thông qua lỗ nhỏ trên tường.

Nghe Diệp Vọng nói mấy câu nói, trên mặt phu nhân vốn có tức giận, nhưng tiếp tục nghe thấy lời Diệp Vân Đình nói, thần sắc liền giãn ra. Chờ Diệp Vân Đình gọi tiểu nhị tới, đỡ Diệp Vọng say khướt rời đi, nàng mới thở dài nói: "Tình cảm của bọn họ thật tốt."

Những năm gần đây, nàng thông qua Thường Dụ An biết được tình hình của đứa bé này, biết y thông tuệ dị thường, tâm tính so với người khác càng sáng suốt hơn.

Bây giờ bên ngoài có rất nhiều lời đồn liên quan tới Vĩnh An Vương đều không hề tốt đẹp, nàng cũng lo lắng trong lòng, lúc này mới bỏ xuống chuyện của Nam Việt, mạo hiểm một chuyến đến kinh thành, nghĩ rằng nếu cuộc sống của y không như ý, chính mình sẽ lộ diện dẫn y về Nam Việt.

Nhưng vừa nghe Diệp Vân Đình nói, lại quan sát vẻ mặt của y, nàng biết mình lo xa rồi.

Chỉ có cực kỳ tín nhiệm đối phương, Diệp Vân Đình mới có thể nói ra những lời như thế.

Nữ nhân thẫn thờ, trầm tư ‌hồi lâu mới nói: "Ngày mai ta sẽ khởi hành trở về Nam Việt, mọi việc còn lại, để sứ thần tới hiệp đàm với tân đế , những năm gần đây dã tâm của Đông Di càng lúc càng lớn, thừa cơ hội này, chúng ta liên thủ với Bắc Chiêu, đánh tan đám cẩu không yên phận."

Thường Dụ An nhíu mày: "Phu nhân thật sự không định nói chân tướng cho Vân Đình ư? Nữ nhân lắc đầu: "Hắn và tân đế tình cảm một lòng, nếu có liên quan tới Nam Việt, sẽ làm tình cảnh của hắn trở nên lúng túng."

Thường Dụ An còn muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng vẻ mặt nữ nhân vô cùng kiên quyết, khoát tay áo một cái rời đi trước.

Thấy bóng lưng cô tuyệt của nàng, Thường Dụ An lắc đầu, trong lòng nói một câu nghiệp chướng, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

***

Mà đầu bên này, thời điểm Diệp Vân Đình đỡ Diệp Vọng say rượu rời đi đã nhìn lướt qua cánh cửa nhã gian cách vách đóng chặt.

Y nhớ rõ, lúc lên lầu phòng bên cạnh vẫn khóe, nhưng chỉ qua một lúc có tiếng mở cửa phòng bên cạnh, hiện tại khóa cửa cũng mở, hiển nhiên đang có khách bên trong.

Quy củ của Vọng Nguyệt tửu lâu y cũng hiểu rõ, hơi nhíu mày, bất động thanh sắc dẫn Diệp Vọng xuống lầu.

Hai người lên xe ngựa, phu xe vội vàng quay ngựa trở về Quốc công phủ. Mà vừa mới rời khỏi ngõ hẻm, Diệp Vân Đình kêu dừng xe, chính mình nhảy xuống, sai phu xe đưa Diệp Vọng trở về.

Phu xe không dám trái lời, đánh xe rời đi.

Diệp Vân Đình triệu hộ vệ đến, vòng vèo đi tới cửa hàng đối diện Vọng Nguyệt tửu lâu, tạm thời chờ yên ở đó.

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ thấy mơ hồ một bên mặt nhưng lại khiến y không thể nào quên.

Nữ nhân không rõ lai lịch kia, còn có nhãn gian bên cạnh đúng lúc tiếp khách. Những điều dị thường này rất khó khiến y bỏ qua.

Diệp Vân Đình đứng ở cửa sổ lầu hai, nghiêng qua khe cửa sổ nhỏ nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn rõ tửu lâu Vọng Nguyệt bên cạnh, y nhớ lại những chuyện liên quan tới Thường tiên sinh từ trước đến giờ, trong đầu có một suy đoán khiến trái tim y nhảy lên mãnh liệt.

***

Lý Phượng Kỳ bận rộn một ‌ngày, thời điểm trở lại tẩm cung sắc trời đã tối.

Vội vàng tiến vào bên trong điện nhưng lại phát hiện bên trong không thấy bóng người, hít sâu một hơi, triệu Chu Kế đến: "Vương phi đang ở đâu?"

Chu Kế nói: "Ban ngày Vương phi ra khỏi cung, bây giờ còn chưa về."

Lý Phượng Kỳ: "..."

Hắn bắt đầu hối hận để người xuất cung. Nhìn xem, hôm nay mới ngày thứ hai đã bắt đầu đi đêm không về.

Sau này chẳng phải một mình hắn trông một căn phòng sao?

Chuyện này nhất định không thể được.

Lý Phượng Kỳ triệu hộ vệ đến, dò hỏi chỗ Diệp Vân Đình tới. Cũng may Diệp Vân Đình còn có lương tâm, tuy rằng đêm tối không về, nhưng đã sai người báo tin.

Nghe hộ vệ nói người trong tầm mắt đang ở đối diện Vọng Nguyệt lâu, hắn suy nghĩ chốc lát, sai người chuẩn bị ngựa xuất cung.

Chờ Lý Phượng Kỳ chạy đến, đã thấy Diệp Vân Đình ngồi bên cửa sổ, cúi đầu chấp bút, đang vẽ một bức chân dung. Trên mặt bàn còn rất nhiều bức họa chưa xong đã bỏ, đều là mặt nghiêng của nữ nhân mặc áo choàng, đầu đội mũ trùm.

Hắn cầm lấy chân dung quan sát, do dự nói: "Đây là... Chân dung mẹ ruột ngươi sao?"

"Ngươi cũng cảm thấy vậy ư?" Diệp Vân Đình ngừng bút, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt có chút vội vàng.

Hắn dựa vào ký ức, thử vẽ lại gương mặt nhìn nghiêng của nữ nhân kia, càng vẽ lại càng không xác định được, vì y cũng chỉ nhìn thấy gương mặt kia ngắn ngủi một lát, rốt cuộc có phải hay không y đều rối mắt, có thể chỉ giống đến hai ba phần, nhưng y lại vẽ ra đến bảy tám phần.

Y sai người nhìn chằm chằm tửu lâu bên kia, vừa muốn có thể nhìn thấy nữ nhân kia lần nữa, lại vừa không muốn.

Lý Phượng Kỳ đặt bức chân dung xuống, tút bút lông trong tay y ra, xoa nhẹ mi tâm của y: "Ngươi đã nhìn thấy người giống nàng sao?"

"Ừm." Diệp Vân Đình thuận thế chôn mặt trước bụng hắn, ngữ khí có chút trầm: "Nhưng ta không biết có phải mình hoa mắt hay không. Nàng và Thường tiên sinh đi cùng nhau..."

Lý Phượng Kỳ cúi đầu: "Vậy sao ngươi không đi hỏi Thường tiên sinh?"

"..." Diệp Vân Đình há miệng, lại không đáp được. Không đi hỏi vì có thật nhiều nguyên nhân, mà lớn nhất là vì trong lòng sợ sệt.

Nếu như người kia là mẹ ruột của y, lại quen biết với Thường tiên sinh, vậy những năm gần đây, đối phương chưa hề để Thường tiên sinh tiết lộ chuyện gì, bây giờ đến kinh thành cũng ‌không ý định gặp y... Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân e sợ chỉ có một điều duy nhất, đó chính là đối phương không muốn nhận thức y.

Từ khi y sinh ra đã không có mẫu thân, đã từng vô cùng ước ao được như Diệp Vọng có Ân Hồng Diệp che chở, sau đó đột nhiên biết được mẹ ruột mình là một người khác, khả năng vẫn còn sống, khó tránh khỏi mong đợi yêu thương từ mẫu thân.

Nhưng hôm nay gặp gỡ, lại khiến kỳ vọng trong y bị đánh vỡ.

Y đang hãi sợ.

Sợ không chỉ cha ruột không thích y, ngay cả mẹ ruột cũng không muốn nhận y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện