Lý Phượng Kỳ dắt ngựa, cùng Diệp Vân Đình trở về phủ đô đốc.

Dọc đường đi không ít bách tính hiếu kỳ ngó xem, chờ người đi qua, không nhịn được châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

"Vương gia đối xử với Vương phi thật tốt, ma quỷ nhà ta ngay cả trâu cũng chưa dắt cho ta bao giờ." Đây là ước ao.

"Ai nói không phải, nghe nói bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Vương phi làm chủ. Nhưng cũng là Vương phi có năng lực."

"Thật chứ? Vương gia chẳng phải là cái kia..." Có người sau khi nghe xong lộ ra nụ cười giễu cợt, hạ thấp giọng nói ra hai chữ: "... Sợ vợ?"

Mọi người nghe vậy cũng nhìn thân ảnh đi xa, nghĩ hung hãn như Vĩnh An vương cũng sẽ sợ vợ, đều cười vui vẻ với nhau.

Lý Phượng Kỳ đương nhiên không biết thanh danh sợ vợ của hắn đã truyền đi trong bách tính, hắn với Diệp Vân Đình tới phủ đô đốc đã thấy Chu Liệt, Khương Thuật tiến lên đón, hiển nhiên là mới nghe tin tức của Dương Bất Vĩ, đến dò hỏi tình huống.

"Đi vào rồi nói." Diệp Vân Đình xuống ngựa, sóng vai đi vào với Lý Phượng Kỳ.

Chờ vào tới phòng lớn, nhấp ngụm trà nhuận cổ họng mới nói: "Chư vị muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Y sở dĩ hồi phủ đô đốc là biết ngày xưa Dương Bất Vĩ giao hảo với nhiều quan viên, bây giờ công thẩm có thể cho dân chúng câu trả lời, nhưng trong thành có nhiều quan viên còn chưa rõ nội tình, không khỏi ngày sau lưu lại ‌khúc mắc, việc này nhất định phải ‌nói rõ ràng với bọn họ.

"Chuyện của Dương Bất Vĩ rốt cuộc là thế nào vậy?" Chu Liệt mở miệng trước, trước khi có chuyện, Vương phi còn đang thương nghị cùng hắn chuyện sắp xếp cho lưu dân.

Sao đi ra ngoài một chuyến, Dương Bất Vĩ không chỉ cấu kết với Ân gia, còn muốn giết chết Vương phi? Tuy rằng hắn vẫn luôn biết giữa Dương Bất Vĩ và Vương phi có chút khúc mắc, nhưng không nghĩ rằng phía sau sẽ dính dáng đến những chuyện này. Dương Bất Vĩ là quân sư, tuy rằng thời điểm bọn họ cùng lên chiến trường không nhiều‌, nhưng trước giờ cùng chung cảnh ngộ gian nan, cũng có nhiều giao tình.

Khương Thuật cũng nghĩ mãi không ra: "Dương Bất Vĩ sao sẽ phản bội Vương gia?"

Những người còn lại mặc dù không mở miệng, nhưng vẻ mặt cũng đều nghi hoặc. Quen biết Dương Bất Vĩ nhiều năm như vậy, bọn họ sao có thể nghĩ răng Dương Bất Vĩ sẽ cấu kết phản đảng, phản bội Bắc Cương.

Tình hình như thế nằm trong dự liệu, Diệp Vân Đình bỏ bớt những chuyện trong mộng, Nói những việc Dương Bất Vĩ làm gần đây cho bọn họ nghe.

Từ chuyện Hắc Cửu lẻn vào Vị Châu, lại tới chuyện Hắc Cửu cấu kết cùng Dương Bất Vĩ, bí mật âm mưu làm những chuyện lớn nhỏ.

Y giấu đi nguyên do phát hiện Dương Bất Vĩ có ý nghĩ gian dối: "Ám vệ vốn chú ý tới Hắc Cửu lẻn vào thành, ta không biết mục đích của Hắc Cửu nên luôn sai người âm thầm quan sát hắn, lại không nghĩ rằng sẽ phát hiện Dương Bất Vĩ làm phản."

Mấy tướng lĩnh nghe xong nhìn nhau nửa ngày, thay nhau thở dài.

Nhưng đến cùng vẫn không có ai mở miệng cầu xin cho Dương Bất Vĩ, mặc dù có giao tình, nhưng bằng chứng trước mặt, bọn họ vẫn biết phải trái.

Lý Phượng Kỳ không chịu nổi mấy dáng vẻ này của mấy người,‌ nhưng biết đời này Dương Bất Vĩ không có cơ hội gieo vạ cho đội quân Huyền Giáp cho nên mấy tướng lĩnh này mới có thể niệm tình cũ, hắn ghét bỏ mở miệng đuổi người: "Các ngươi nếu là còn niệm tình cũ, chờ giờ Thân đến đưa hắn đi một đoạn."

Hắn ngược lại không hảo tâm đến mức bảo người đến tiễn đưa hắn, nhưng bây giờ Dương Bất Vĩ thành tù nhân, trong lòng chất chứa oán giận nhất định sẽ không che giấu mà phát tiết ra ngoài, gọi mấy tướng lĩnh đến xem vừa vặn giúp họ thấy được bộ mặt thật của Dương Bất Vĩ, miễn cho sau này trong lòng còn khúc mắt.

Đám tướng lĩnh nghe vậy do dự một chút‌, vẫn đáp ứng‌ sẽ đến.

Mấy người này đi, Diệp Vân Đình nhịn không được ngáp một cái, giữa trưa còn đang xử lý việc ngoại thành, lại cùng Dương Bất Vĩ đấu trí đấu dũng, y không kịp ăn cơm trưa, cũng không nghỉ ngơi, sau khi thảnh thơi mới cảm thấy mệt mỏi..

Lý Phượng Kỳ thấy thế nói: "Cách giờ Thân còn một canh giờ, ta sai hạ nhân bày cơm, ngươi ăn xong rồi ngủ chút nhé?"

Diệp Vân Đình suy tư một chút, lắc đầu nói: "Ăn cơm trước, quá giờ rồi cũng không ngủ được, chờ một lát ta đi rửa mặt. Sự việc ngoại thành vẫn còn chưa xong, phải mau chóng nghĩ ra biện pháp mới được."

Thấy y như thế, Lý Phượng Kỳ chỉ có thể sai người bày cơm.

Sau khi ăn xong, hạ ‌nhân lên thu dọn bát đĩa, Diệp Vân Đình lại ngáp một cái, chuẩn bị đi rửa mặt.

Mới vừa đứng dậy đã bị Lý Phượng Kỳ kéo tay, kéo y đến chiếc trường kỷ cạnh cửa sổ: "Nằm đây nghỉ ngơi một chút."

Người nói chuyện khuôn mặt bình bình, nhìn vô cùng không cao hứng. Nếu Diệp Vân Đình vẫn không nghe lời, hắn còn muốn đích thân động thủ.

"..." Y đành phải nghe lời nằm xuống trường kỷ, ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài không nghỉ sao?"

Lý Phượng Kỳ nhét góc chăn cho y, lấy quyển sách Diệp Vân Đình hay ghi chép tới, nói: "Ta nhìn ngươi ngủ." Dứt lời, liền không nhịn được nói thêm một câu: "Trong đầu ta bây giờ chỉ toàn ý nghĩ muốn mây mưa với ngươi, ba bốn lần còn chưa đủ, không muốn quấy ngươi nghỉ ngơi."

Nói xong hàm xúc nhìn Diệp Vân Đình, như là chờ Diệp Vân Đình không ngủ, hắn sẽ mượn cớ đè lên người y mây mưa một trận.

Diệp Vân Đình: "..."

Dường như đã quen với da mặt dày của Lý Phượng Kỳ, không tiếp lời hắn, Diệp Vân Đình sắc mặt không đổi nhắm mắt lại nói: "Ta ngủ."

Nói xong quả nhiên không để ý tới Lý Phượng Kỳ nữa.

Lý Phượng Kỳ câu môi khẽ cười, nhân cơ hội hôn khẽ trên trán y, trêu người dưới thân lông mi run rẩy, thấp giọng cười nói: "Ngủ đi, đến canh giờ ta gọi ngươi."

***

Trông coi cả một canh giờ, đến đầu giờ thân Lý Phượng Kỳ gọi người dậy.

Dường như đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, Diệp Vân Đình ngủ rất say, thời điểm Lý Phượng Kỳ kêu dậy còn có chút mê man, đôi mắt đều không mở ra được.

Lý Phượng Kỳ mang áo choàng tới mặc giúp y. Thấy y vẫn còn đang ngồi im, lại lấy khăn tơi thay y lau mặt: "Còn muốn ngủ à? Vậy không ngươi đừng đi nữa, ta đi một mình cũng được."

"Không được, ta phải đi xem thế nào." Diệp Vân Đình vỗ vỗ hai má, mở to hai mắt, miễn cưỡng tỉnh táo tinh thần: "Đi thôi, chúng ta cùng đi."

Lý Phượng Kỳ thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể theo y xuất môn.

Ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi tới, một chút buồn ngủ biến mất không còn bóng dáng.

Thời điểm hai người đi tới ngoại thành, nơi đó đã đông kín người, bách tính vây chặt như nêm, gió thổi không lọt.

Dương Bất Vĩ và những người kia bị trói lại, quỳ chính giữa sân bị dân chúng phỉ nhổ.

Tào Nghị Nhân đến trước một bước, ngoại thành do hắn quản lý nên chuyện công thẩm này cũng do hắn đứng ra. Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ ngồi chếch bên trái bàng thính. Trừ bọn họ ra ở ngoài, nhóm tướng lĩnh có giao tình với Dương Bất Vĩ cũng tới.

Vì hai người xuất hiện, đám người kia hơi rối loạn.

Dương Bất Vĩ vốn đang bất động không cảm xúc thấy hai người tới, giãy dụa xoay người lại, cao giọng hô: "Vương gia! Ta không phục!"

Lý Phượng Kỳ lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi không phục? Cấu kết phản đảng là do chính miệng ngươi thừa nhận, ngươi còn muốn nguỵ biện thế nào?"

"Phải, ta cấu kết Ân thị, nhưng‌ đó không ta bản ý, ta bị bức ép bất đắc dĩ!" Dương Bất Vĩ ánh mắt cương nghị nhìn hắn, tựa như bắt được cái phao cứu mạng: "Những năm gần đây, ta vì Bắc Cương cúc cung tận tụy, mấy lần cùng Vương gia vào sinh ra tử. Không có công lao cũng có khổ lao, nhưng Vương gia lại vì tư tâm, muốn ‌để Vương phi thế vị trí của ta!"

Hắn liệt kê từng chuyện từ sau khi Diệp Vân Đình đến Bắc Cương, Lý Phượng Kỳ xem nhẹ hắn: "Vương gia xử sự bất công, ta sao có thể chịu được? ! Nếu không bị xa lánh và chèn ép nhiều lần, sao đến mức ta phải cấu kết với Ân thị chứ? !"

"Dựa vào đó ta không phục! Ta cấu kết Ân thị không sai, nhưng đó là bị bức ép bất đắc dĩ! Vương gia chỉ biết người nhà của mình, chẳng lẽ Vương gia không sai sao?"

Dương Bất Vĩ hét khàn cả giọng, từng chữ đẫm máu và nước mắt. Tuy rằng đầy miệng ngụy biện, nhưng‌ tư thế kia lại giống như mình là ngươi vô tội. Nếu Lý Phượng Kỳ rơi vào vòng ngụy biện này của hắn, ngày sau thanh danh chỉ dùng người nhà sẽ gắn chặt với hắn, thậm chí ngay cả thanh danh của Diệp Vân Đình cũng sẽ bị liên lụy, uổng đi tâm huyết mấy ngày nay của y.

Nhưng Lý Phượng Kỳ sao có thể để hắn thực hiện được chuyện đó?

Ánh mắt hắn lạnh lùng, động viên vỗ mu bàn tay Diệp Vân Đình đang muốn mở miệng phản bác, đứng dậy đi về hướng Dương Bất Vĩ: "Ngươi cảm thấy bản vương muốn để Vương phi thay thế vị trí của ngươi?"

Dương Bất Vĩ mạnh miệng: "Chẳng lẽ không đúng? Vương gia khắp nơi đều thay Vương phi lót đường, ta chỉ là đá kê chân cho Vương phi thôi." Hắn nói xong, ánh mắt ác ý mà nhìn về phía những người khác: "Hôm nay là ta, tương lai cũng có thể là những người đang ngồi ở đây."

Lý Phượng Kỳ bật cười một tiếng, nhìn qua những gương mặt khác nhau, chậm rãi nói: "Vương phi chưa tới Vị Châu đã cùng ta trong ứng ngoài hợp, đoạt lấy mỏ vàng của Ân gia; sau khi đến Vị Châu, Tây Hoàng tấn công, vì muốn phối hợp với kế sách diệt sạch Tây Hoàng của ta, không để ý an nguy của bản thân dựng đạo trường ngoài thành, vì muốn yên ổn dân tâm, làm gương cho binh sĩ quỳ một ngày một đêm, sau đó mười vạn Tây Hoàng bị diệt mà dân chúng trong thành không ‌bị thương vong; ngoại địch lui bước, trong thành vẫn còn lưu dân chịu nỗi khổ của tuyết tai, y tự móc tiền túi xây dựng phường may, thu nhận lưu dân. Gấp rút may xong hai đợt quần áo mùa đông đều cung cấp cho quân doanh nhưng không thu một đồng tiền. Hiện tại lại kiến thiết cho ngoại thành... Chuyện nào cũng có Vương phi xuất lực."

Hắn cúi đầu nhìn Dương Bất Vĩ: "Ngươi cảm thấy đây là đang cản đường của ngươi? Là bản vương có ý định để Vương phi thế vào vị trí của ngươi?"

"Vương gia cần gì phải trong lòng minh bạch giả bộ hồ đồ? Vương phi không ‌có chức quan trong người, theo đạo lý cũng không thể làm quan, bây giờ làm được những chuyện này không phải đều do Vương gia dốc hết sức chống đỡ hay sao?" Dương Bất Vĩ nghiến răng nghiến lợi căm hận nói.

Lý Phượng Kỳ nghe vậy hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ: "Chu Liệt, ngươi tới nói xem, Vương phi lập được những công lao này, nếu luận công ban thưởng, nên thưởng thế nào?"

Không đề phòng bỗng nhiên bị điểm danh, Chu Liệt suy tư chốc lát nói: "Đây đều là đại công, dựa theo quy định trong quân, nếu tiểu tướng không phẩm, dựa vào những công lao này có thể trực tiếp đề bạt làm quan tam phẩm Đô úy. Ngoại trừ thăng chức thăng quan, còn nhận được bổng lộc và ban thưởng vàng bạc."

Lý Phượng Kỳ gật đầu, nhìn về phía mọi người: "Nhưng‌ Vương phi lập những đại công, chưa từng nhận nửa phần khen thưởng."

Không thăng chức, càng không thưởng bạc. Thậm chí còn bỏ ra không ít tiền bạc.

"Đây giống như lời ngươi, cản đường của ngươi?" Lý Phượng Kỳ lạnh lùng bệ nghễ, trầm giọng chất vấn: "Nếu đổi thành ngươi, có phải lại có thể mượn cớ bản vương thưởng phạt không phân, cấu kết phản đảng ?"

Đôi môi Dương Bất Vĩ run rẩy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Những lời Lý Phượng Kỳ nói, hắn không có cách nào cãi lại.

Nhưng Lý Phượng Kỳ vẫn chưa dừng lại: "Ngươi có ý đồ không tốt, cho dù bất luận làm gì, ngươi đều có thể mượn cớ phản bội. Huống chi, ngươi nếu nhằm vào bản vương, hết thảy đều có thể nói thẳng, vì sao lại muốn giết người đâm sau lưng, thậm chí ngoan độc xuống tay với lưu dân?"

Hắn không chút lưu tình chọc thủng mặt nạ của Dương Bất Vĩ: "Tất cả đều là cái cớ cho tư tâm của ngươi thôi."

Cả người như bị xé ra quay nướng thiêu đốt dưới ánh mặt trời, Dương Bất Vĩ thần sắc chật vật, không oán trời trách đất như lúc trước nữa.

Những tướng lĩnh giao hảo cùng hắn, khi nghe hắn nói, trong lòng cũng thấy hơi tiếc hận thay hắn, cảm thấy Dương Bất Vĩ chỉ nhất thời chui vào ngõ cụt mới đi đường khác. Nhưng hôm nay nghe Lý Phượng Kỳ nói mấy câu, lại suy nghĩ những chuyện Dương Bất Vĩ gây nên, sắc mặt dần dần thay đổi.

Vương gia nói không sai.

Nếu Dương Bất Vĩ cảm thấy được bất công, có thể nói lý lẽ với Vương gia. Vương gia trước giờ không phải là người không nghe không hiểu chuyện.

Và phản thì phản đi, nhưng Dương Bất Vĩ lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, vì muốn quy hàng Ân gia mà cố tình kích động lưu dân đánh nhau, tạo nhiều thương vong như vậy. Hắn không bình thường, nhưng lưu dân cũng làm gì tốt?

Nói cho cùng, chỉ do tư tâm của hắn mà thôi.

Hôm nay Vương gia nhắc nhở, bọn họ mới ý thức tới trong mấy ngày nay, Vương phi luôn hết lòng vì Bắc Cương.

Những chuyện kia nếu tới tay bọn họ làm, Vương gia chắc chắn sẽ luận công khen thưởng không thiếu một phần, nói cho cùng cũng vì Vương phi và Vương gia là người một nhà, tình cảm thâm hậu nên mới không cần phong thưởng, dốc hết tâm huyết chỉ vì Bắc Cương, vì mưu tính hạnh phúc cho bách tính Bắc Cương.

Nếu không có phong thưởng, thì tính gì đến chuyện chặn đường, lót đường.

Ngược lại bọn họ nên cảm kích Vương phi bỏ công bỏ sức cống hiến mới đúng.

Tâm tư các tướng lĩnh phức tạp vô cùng, nhưng cố kỵ còn đang công thẩm nên không dám nói năng tùy tiện. Bách tính tới nghe thẩm tra không cố kỵ nhiều như vậy, dồn dập hắt nước, mắng chửi Dương Bất Vĩ.

Bọn họ nghe không hiểu chuyện phức tạp, nhưng bọn họ hiểu được rõ ràng, Vương phi làm nhiều‌ chuyện tốt như vậy, không nhận về khen thưởng, đây rõ ràng là bị thiệt lớn. Nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ sẽ không làm không như vậy!

Nhưng Dương Bất Vĩ này còn muốn vấy bẩn Vương phi, thật đáng xấu hổ!

Trong lúc nhất thời dân chúng phẫn nỗ, tiện tay nhặt đất đá vụn ném lên người Dương Bất Vĩ.

Dương Bất Vĩ cúi thấp đầu, trong lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này, dĩ nhiên không còn có thể cứu vãn được nữa, thần sắc hắn suy sụp, trong đầu vang vọng từng lời của Lý Phượng Kỳ, nghĩ nếu hắn không nóng ruột như vậy, hoặc là cẩn thận hơn, sẽ không có kết cục ngày hôm nay..

Giờ hắn còn suy nghĩ gì thì mọi chuyện đã không ‌thể thay đổi được nữa.

Dưới sự hối hạn và không cam lòng, Dương Bất Vĩ bị ấn trên mặt đất, đao phủ phía sau giơ cao đồ đao chém xuống...

Ở trước mặt mọi người, Dương Bất Vĩ, ba tên tử sĩ, cùng với bốn lưu dân giết người đồng thời bị hành quyết. Không ai để ý tới thi thể mấy người này, cuối cùng bị binh sĩ thu dọn qua loa, ném tới bãi tha ma ngoài thành.

Trải qua chuyện này, anh danh của Vĩnh An vương và Vĩnh An vương phi trong lòng bách tính càng cao hơn, nhóm tướng lĩnh vốn đến tiến đưa Dương Bất Vĩ nhiều ít cũng hiểu được nguyên do Vương gia cố ý muốn bọn họ đến "tiễn đưa", sợ là đã sớm đoán được tiểu tâm tư của bọn họ nhưng không nói.

Ngoại trừ Chu Liệt, Khương Thuật, mấy người còn lại nhìn nhau, cuối cùng do dự mà tới gần chắp tay với Diệp Vân Đình, sắc mặt hổ thẹn: "Vương phi vất vả vì Bắc Cương. Ngày sau có việc gì cần tùy ý Vương phi sai phái."

Tính tình võ tướng ngay thẳng, mặc dù có tiểu tâm tư, nhưng nhận sai cũng nhanh. Diệp Vân Đình không để ở trong lòng, nghe vậy chắp tay trả lễ: "Vậy ta cám ơn trước, ngày sau sẽ không khách khí."

Thấy y không để khúc mắc trong lòng, mấy người đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Vốn còn muốn hàn huyên với Vương phi vài câu, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương gia, cuối cùng chỉ có thể tìm một cái cớ nhanh chân chạy mất.

Hết chương 115.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện