"Thiếu gia, thiếu gia."Quý Liêm rón ra rón rén bước vào, đè thấp âm thanh vội vàng nói: "Thị vệ cửa hông bị ta dẫn đi rồi, ta nghĩ biện pháp kéo người bên ngoài, người mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt." Tốt nhất không bao giờ trở về phủ Quốc công "ăn thịt người" này nữa.

"Không trốn được." Diệp Vân Đình ngồi ngay ngắn trong nội thất, bàn tay trong hồng y thêu hoa khẽ phất, ngước mắt nhìn về phía thư đồng đang lo lắng.

"Ngươi chỉ dẫn được thị vệ bên ngoài đi thôi."

Diệp Vân Đình đứng dậy, đẩy khung cửa sổ, ngón tay chỉ từ đông sang tây, chậm rãi đi qua từng cây cổ thụ cành lá xum xuê trước mặt : "Nơi này, nơi này, còn có nơi này đều có ám vệ võ công cao cường, không chờ ta bước tới cửa nửa bước, bọn họ sẽ bắt ta về."

Ánh mắt của y bình tĩnh, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu mấy phần bất đắc dĩ, lại như nhận mệnh với tình hình hiện tại: "Đến lúc đó, ta vẫn phải gả vào Vĩnh An vương phủ, còn ngươi..." Chắc chắn sẽ bị chặt đứt hai chân, từ đây trở thành con tin bị vây nhốt trong Quốc công phủ không nhìn thấy ánh mặt trời.

Diệp Vân Đình chuyển mắt nhìn Quý Liêm, dừng lại không nói hết lời, y chỉ cười kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, tiện tay bốc kẹo cưới trên bàn nhét vào ngực hắn, thấp giọng nói: "Trái phải đều không trốn được, sao phải uổng phí thời gian, còn muốn liên lụy đến ngươi."

Quý Liêm cầm kẹo cưới, sững sờ nhìn y, lẩm bẩm nói: "Thiếu gia, sao ta cảm giác người không giống trước đây lắm?"

Hắn thấy dáng vẻ nhận mệnh của thiếu gia, trên khuôn mặt trắng mềm hiện lên chút lo âu.

Rõ ràng ba ngày trước khi vừa biết tin sẽ bị đưa vào Vĩnh An vương phủ xung hỉ, thiếu gia đã dặn dò hắn âm thầm tra xét bố trí thị vệ trong phủ, nói đợi đến ngày đại hôn, thừa dịp thị vệ buông lỏng cảnh giác cùng hắn trốn khỏi nơi này. Từ đây biển rộng trời cao, không còn ràng buộc.

Làm sao chuyện đến nước này rồi lại đổi chủ ý? "Không giống nhau là được rồi..." Diệp Vân Đình ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay bưng lên tách trà nguội, hơi mím môi, khuôn mặt trầm tĩnh.

Dù sao, dù là ai chết đi sống lại một lần đều sẽ không giống như trước nữa.

Ba ngày trước, y nghe phụ thân nói, Tư Thiên Giám tính được bát tự của y hợp với bát tự của Vĩnh An vương. Thánh Thượng vì lo lắng cho bệnh tình Vĩnh An vương, ngoại lệ phong y là Vĩnh An vương phi, gả vào vương phủ xung hỉ cho Vĩnh An vương đang bệnh nặng.

Tại Bắc Chiêu, uy danh Vĩnh An vương không ai không biết, không người không hiểu.

Mười ba tuổi vào quân doanh, mười sáu tuổi ra trận giết chết đại tướng Tây Hoàng làm nên tên tuổi. Mười năm sau, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ vẫn chưa từng một lần thất bại. Những tướng sĩ Tây Hoàng hung hãn nhất, can đảm nhất nhìn thấy cờ đen Huyền Giáp quân của Vĩnh An vương cũng phải run sợ.

Tháng trước, Vĩnh An vương bị đầu độc ám hại khiến gân mạch bị huỷ, tính mạng hấp hối. Nghe đâu toàn bộ Thái y trong Thái y viện luân phiên ra trận cũng không giải được độc tố trong cơ thể Vĩnh An vương.

Đương kim Thánh thượng và Vĩnh An vương lớn lên cùng nhau, tình cảm một lòng như anh em ruột, vì lo lắng cho bệnh tình Vĩnh An vương mà đêm đến không thể chợp mắt. Sau đó Tư Thiên Giám đề nghị chọn một người có bát tự hợp với Vĩnh An vương làm quý nhân xung hỉ, có lẽ có thể vượt qua được tình huống nguy cấp trước mắt.

Mà y chính là "Quý nhân" Tư Thiên Giám trong cả ngàn người mới chọn được một kia.

Đặt lại cốc trà trên bàn, Diệp Vân Đình vuốt ve ống tay áo, khoé miệng khẽ nhếch lên châm biếm.

Khi đó y còn trẻ, chỉ tưởng vận mệnh bản thân đã định. Thẳng đến khi vào vương phủ, gặp qua đủ loại người lòng dạ nông sâu khó lường, y mới hiểu được, nào có cái gì gọi là vận mệnh an bài?

Y cùng với Vĩnh An vương, đều là vật cản trong mắt người khác.

Chỉ tiếc mệnh y không đủ cứng, ngây ngốc sống trong Vương phủ một năm lại sớm đến hoàng tuyền vì uống nhầm canh độc, vị Vĩnh An vương vẫn luôn bị bệnh liệt giường không còn sống được bao lâu nữa kia, ngay lúc y sắp chết xuất hiện bên giường. Hắn nói với y là do hắn liên lụy y, hỏi y còn tâm nguyện nào, hắn có thể tận lực thay y hoàn thành.

Y lúc đó cô độc, lo lắng duy nhất chỉ có Quý Liêm đang bị nhốt làm tin ở Quốc công phủ, y uỷ thác Vĩnh An vương thay mình chăm nom Quý Liêm.

Diệp Vân Đình thu hồi tâm tư, nhìn Quý Liêm trước mặt hai chân lành lặn, khuôn mặt trắng mềm mập mạp, thần sắc ít nhiều thoải mái một chút.

Ông trời đến cùng vẫn không đối xử tệ với y. Tuy rằng sống lại một lần vẫn không thoát khỏi số mệnh gả cho Vĩnh An vương xung hỉ, nhưng lần này, ít nhất y có thể mang theo Quý Liêm đi cùng.

Khẽ ấn một cái lên khuôn mặt Quý Liêm, Diệp Vân Đình cười nói: "Chờ một lát nhớ ăn nhiều chút, kẻo đến vương phủ lại không có mà ăn."

Trong miệng Quý Liêm ngậm miếng kẹo cưới, quai hàm nhô lên, lầm bầm không rõ: "Thức ăn trong Vương phủ chẳng lẽ so với Quốc công phủ còn kém hơn ư?"

Khuôn mặt béo mập nhăn lại hiện vẻ lo lắng, thức ăn của họ ở Quốc công phủ đã không tốt, nếu ở Vương phủ còn kém hơn thì phải sống thế nào đây?

Diệp Vân Đình thấy hắn nhíu mi phát sầu vì tương lai, gõ nhẹ lên trán hắn, thu lại ý cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị đói. Canh giờ đến rồi, mau ra ngoài đi."

********

Trời còn chưa sáng hẳn, trong ngoài Tề quốc công phủ bị thị vệ trông coi nghiêm ngặt, bầu không khí nặng nề trầm thấp.

Chỉ có một góc thiên viện phía Tây Nam, dưới mái hiên cành cây treo đầy dải lụa, đèn lồng đỏ tạo hỉ khí.

Đội ngũ đón dâu xếp thành mấy hàng trong viện yên tĩnh chờ đợi, bà mối mặc áo đỏ thẫm đứng ngay hàng đầu, ánh mắt nôn nóng thỉnh thoảng đảo qua cánh cửa đang đóng chặt. Tiếng thở dài vang lên trong sân viện tĩnh lặng nghe càng ngột ngạt.

Mối hôn sự ngày hôm nay, đã định sẵn sẽ không hạnh phúc.

Bà mối còn đang buồn rầu suy nghĩ nếu đại công tử một lát nữa vẫn không chịu phối hợp thì nên làm gì, chợt nghe một tiếng kẽo kẹt nhỏ vang lên, cửa phòng đang đóng chặt được đẩy ra.

Nàng theo âm thanh nhìn lại thấy một bóng dài xuất hiện; y phục đỏ tầng tầng lớp lớp nhẹ lướt qua ngưỡng cửa cao, như áng mây màu đỏ rực cháy cả một khoảng sân.

Hiên hiên nhã trào hà cử, trạc trạc như xuân nguyệt liễu.*

*nguyên văn 轩轩若朝霞举,濯濯如春月柳。tớ dịch luôn phiên âm chứ dịch văn thơ khó quá huhu

Không gì hơn thế.

Từ trước nàng chỉ nghe người ta nói qua, đại công tử phủ Tề quốc công dáng vẻ anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Tuy rằng không biết vì sao ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng mỗi khi lộ diện, luôn có thể khiến nhóm nữ nhi thế gia tâm xuân rộn rạo, đứng ngồi không yên.

Chỉ với gương mặt tuấn mỹ này, ngưỡng cửa phủ Tề quốc công đều sắp bị nhóm bà mai san bằng, đến lúc đại công tử nhược quán, việc hôn nhân cũng chưa thể định xuống. Càng không nghĩ rằng, bởi chậm trễ chưa có hôn sự mà bị Tư Thiên Giám chọn trúng, gả cho Vĩnh An vương xung hỉ.

Tuy nói trên danh nghĩa là thánh thượng tự mình tứ hôn phong y làm Vĩnh An vương phi, nhưng bao đời nay, nào có đạo lý nam tử lấy chồng? Chớ nói chi Vĩnh An vương còn đang trúng kịch độc, sợ là căn bản không sống nổi mấy ngày.

Số mệnh của vị đại công tử này, sợ rằng cũng định đã sắp tận rồi.

Bà mối than thở một tiếng, trong lòng thoáng qua rất nhiều ý nghĩ nhưng nhanh chóng đè lại. Khuôn mặt trang điểm một lớp son phấn dày cộp nở một nụ cười khách sáo: "Vương phi đã chuẩn bị xong chưa?"

Nói xong vẫn không nhịn được quan sát Diệp Vân Đình, ánh mắt ẩn chứa thán phục. Bỗng nhiên bà nghĩ đến điều gì, vội vội vàng vàng vào nhà tìm kiếm, đi ra mang theo khăn đội đầu của tân nương: "Ngày đại hỉ này không thể thiếu khăn trùm đầu được đâu." Một bên nàng lẩm bẩm, một bên muốn nhón chân đội khăn cho Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình tránh né lùi về sau một bước, giơ tay đè xuống cổ tay nàng, ngữ khí ôn hòa lại mang theo hai phần cứng rắn: "Ta là nam tử, không cần khăn trùm đầu đâu."

Bà mối chần chờ: "Nhưng theo quy củ..."

Diệp Vân Đình khẽ mỉm cười: "Quy củ là chết, người là sống." Y dừng một chút, có ý ngầm chỉ: "Mọi người hôm nay cũng chỉ đi ngang qua theo ta thôi, hà tất vì một điều không quan trọng làm lỡ chính sự?"

Bà mối liếc mắt nhìn y, thầm nghĩ tính tình vị đại công tử này so với tưởng tượng của nàng còn khác xa nhau. Nàng vốn sợ Diệp Vân Đình trên đường đón dâu sẽ làm loạn, nhưng bây giờ thấy y chỉ không chịu đội khăn voan, còn lại vẫn phối hợp nên cũng không dám ép y nữa. Nàng thu lại khăn voan, cười nói: "Vậy thì theo ý Vương phi."

Dứt lời quay người, nói với đội ngũ đón dâu: "Mở đường —— "

Nhất thời, âm thanh náo nhiệt vang lên, chiêng trống vang trời.

Diệp Vân Đình mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, được Quý Liêm và bà mối trái phải che chở, bước về phía cửa phủ.

Thời điểm đi qua cửa viện, y liếc mắt nhìn lại khoảng sân vừa còn náo nhiệt giờ đã quạnh hiu, trong mắt tâm tình trào dâng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cửa phủ Quốc công, Tề quốc công Diệp Tri Lễ và phu nhân Ân Hồng Diệp dẫn người hầu trong phủ đang chờ đưa dâu.

Tuy nói Diệp Vân Đình là được Thánh thượng phong làm Vĩnh An vương phi, nhưng chuyện nam tử lấy chồng trước giờ chưa từng có. Nguyên nhân có mối hôn sự này, không ai hiểu rõ hơn Diệp Tri Lễ. Thánh thượng muốn xem không phải quá trình, mà là kết quả. Chỉ cần tiến vào Vĩnh An vương phủ, làm Vĩnh An vương phi, còn quá trình làm sao, người sẽ không để ý.

Vậy nên hắn chỉ làm đơn giản không cầu kỳ.

Thấy Diệp Vân Đình đi ra, Diệp Tri Lễ ánh mắt phức tạp tiến lên, ngữ khí nặng nề nói: "Vĩnh An vương là đại công thần của Bắc Chiêu, ngươi gả vào vì Vương gia xung hỉ, cần phải thành tâm, không thể oán hận."

Diệp Vân Đình cụp mắt gật đầu: "Vâng."

Có lẽ do thái độ của y quá mức nghe lời, lương tâm người cha của Diệp Tri Lễ bỗng nhiên trỗi dậy, không nhịn được tiến lên vỗ vai y, mềm giọng nói: "Những năm qua, phụ thân có lỗi với ngươi..."

Hắn thật sự nhập diễn, không kìm được cầm tay Diệp Vân Đình, tha thiết dặn dò: "Nếu là... Nếu không may tương lai xảy ra chuyện, Tề quốc công phủ vẫn là nhà của ngươi."

Nhưng tất cả mọi người, kể cả Diệp Vân Đình đều biết, chuyến đi này, mệnh y và Vĩnh An vương đã định đặt chung một chỗ.

Vĩnh An vương chết, y cũng chết.

"Phụ thân nói sai rồi." Ánh mắt Diệp Vân Đình bình tĩnh, không đau khổ không vui sướng nhìn phụ thân mình: "Hôm nay ta bước ra khỏi cánh cửa này, tương lai sống hay chết còn liên quan gì đến phủ Tề quốc công."

Y dừng một chút, rút tay ra buông xuống bên người, nhẹ giọng nói: "Công ơn sinh thành, ngày hôm nay đã đền đáp hết."

Gương mặt Diệp Tri Lễ cương cứng, không thể tin nhìn về phía y, thân thể cao lớn hơi loạng choạng.

Ân Hồng Diệp đứng yên bên cạnh giả tạo đỡ lấy cánh tay hắn, khinh bỉ liếc nhìn Diệp Vân Đình, hừ lạnh: "Đều nói nữ nhi gả đi như nước đổ ra ngoài, Đại thiếu gia nhà này còn chưa ra khỏi cửa đã không thể chờ được tự coi mình là nước đã đổ sao?"

"Không còn sớm nữa, đi thôi." Diệp Vân Đình làm như không nghe mấy lời trào phúng của nàng, vén vạt áo tự mình lên kiệu.

Sắc mặt Ân Hồng Diệp trầm xuống, nhìn về phía Diệp Tri Lễ vẫn còn dáng vẻ cứng ngắc: "Lão gia người nhìn xem, tối hôm qua người còn lo lắng trằn trọc cả đêm vì y, hôm nay y đã không thể chờ được mà vội vã đi rồi."

Diệp Tri Lễ nhìn về phía cỗ kiệu, ánh mắt lấp lóe, một lát sau phất tay thở dài: "Thôi."

Diệp Vân Đình ngồi ngay ngắn trong kiệu, nghe tiếng chiêng trống bên ngoài vang lên, mỏi mệt khép mắt.

Lần này ra đi mọi chuyện khó lường, không rõ sẽ sống hay chết.

Nhưng y chung quy vẫn phải thử một lần, tìm ra được con đường sống.

**********************

Đội ngũ đón dâu từ phủ Tề quốc công đi ra, hướng về phía phủ Vĩnh An vương.

Dựa theo tập tục cưới gả của Bắc Chiêu, đội ngũ đón dâu phải vòng quanh kinh thành một vòng mới thể hiện được sự long trọng của hôn lễ.

Càng là nhà cao cửa rộng thì đội ngũ đón dâu càng lớn, từ lúc trời chưa sáng tiếng chiêng trống đã huyên náo, đợi giờ lành đến thì khua chiêng gõ trống náo nhiệt hơn nữa, bắt đầu dạo vòng quanh thành. Trong đội ngũ còn có thể có bà mối chuyên phát cho dân chúng tiền mừng, kẹo cưới, dân chúng xem lễ chỉ cần nói mấy lời chúc phúc là có thể nhận được một phong tiền mừng hoặc là mấy viên kẹo cưới.

Bởi vậy mỗi khi có nhà giàu có nào cưới vợ gả con, ở kinh thành này người người vây xem chật kín. Cho dù không chiếm được tiền mừng kẹo cưới, có thể dính chút hỉ khí của gia đình giàu có cũng tốt lắm rồi.

Thế nhưng hôm nay hôn sự của Vĩnh An vương phủ cùng Tề quốc công phủ lại lặng yên bắt đầu không một tiếng động.

Sắc trời vừa sáng, người dân vừa dựng quầy hàng trên phố, vẫn còn ngái ngủ chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc, chỉ thấy một đội ngũ đón dâu từ đường chính đi qua. Xem một kiệu tám người khiêng, rõ ràng là gia đình giàu có mới dùng được. Tiếng chiêng trống cũng vang lên ầm ĩ, nhưng cả đoàn đội ngũ như vậy lại không nhìn ra chút hỉ khí nào, sắc mặt mọi người nghiêm nghị, vội vã, nhìn không giống như làm hỉ sự, mà như đang khiêng một cỗ khoai lang nóng phỏng tay, vội vàng đưa người tới đúng chỗ.

Người đi đường thấy thế cũng dừng bước, châu đầu ghé tai thảo luận xem đây là tiểu thư nhà nào xuất giá.

Có người nghe được tiếng gió, nhỏ giọng giải thích cho người không biết gì kia: "Nào có tiểu thư, bên trong kiệu là Đại thiếu gia phủ Tề quốc công, chính là vị gả cho Vĩnh An vương xung hỉ đó."

Mọi người nghe vậy cả kinh, lập tức bừng tỉnh.

Chẳng trách.

Hoá ra là gả cho Vĩnh An vương xung hỉ.

Vĩnh An vương bị đầu độc ám hại, bệnh nặng hấp hối đã hơn tháng nay. Chuyện lớn như vậy cũng không bưng bít được, sớm được lưu truyền đến mức phố lớn ngõ nhỏ đều biết. Đương kim thánh thượng cùng Vĩnh An vương tình cảm sâu nặng, nghe nói bởi vì lo lắng cho bệnh tình Vĩnh An vương đã xuất cung tới Xuất Vân tự ngoại thành nhiều lần, dùng mệnh Chân long thiên tử khẩn cầu thần phật che chở Vĩnh An vương vượt qua kiếp nạn này.

Sau cùng vẫn là Tư Thiên Giám đêm xem sao trời, nói Vĩnh An vương số mệnh ảm đạm, cần một người hợp mệnh hỗ trợ lẫn nhau mới có thể giúp hắn an ổn vượt qua khó khăn này.

Vì vậy thánh thượng hạ lệnh, trong cả ngàn người chọn được một người mang mệnh Quý nhân bát tự cùng Vĩnh An vương hợp nhất.

Chính là vị đại công tử phủ Tề quốc công này.

Vị đại công tử này ở kinh thành cũng có chút danh tiếng. Ở tuổi này của y, các vị công tử hoặc là bắt đầu gây dựng tên tuổi tạo dựng sự nghiệp, hoặc là dạng công tử bột tung hoành ở kinh thành. Nói chung cho dù tốt hay xấu, vẫn có thể gặp được người. Nhưng vị đại công tử này rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí so với mấy vị tiểu thư khuê phòng còn hiếm gặp hơn. Tuy y ít xuất đầu lộ diện, nhưng bởi vì dung mạo xuất chúng nên danh tiếng của y được lưu truyền khắp kinh thành. Không ít tiểu thư nhớ mong vương vấn, thậm chí nhờ ông mai bà mối tới cửa bàn chuyện cưới xin.

Hôm nay hiếm có dịp nhìn thấy phong thái đại công tử trong lời đồn, dân chúng ven đường đều hướng mắt về phía kiệu hoa. Chỉ tiếc màn kiệu dày nặng, một tia thoáng qua thôi cũng khó nhìn thấu.

Dân chúng vây xem không thấy người, mất hứng lắc đầu một cái, thổn thức phút chốc rồi giải tán.

Mà lúc này, kiệu hoa của Diệp Vân Đình đã được đưa đến Vĩnh An vương phủ.

Chuyện hôn sự này, bắt đầu đã hoang đường, đến cả quá trình cũng qua loa, đại khái.

Bởi chuyện Vĩnh An vương trúng độc khiến thánh thượng vô cùng giận dữ, lập tức tra xét, định tội những người hầu cận Vĩnh An vương. Hiện tại, người hầu kẻ chết, người chạy loạn, trong phủ chỉ còn những người không liên quan. Nhưng ai nấy cũng đều lo sợ, thần hồn nát thần tính; ngay cả đi bộ cũng chỉ dám nhón mũi chân mà đi, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Cho nên thời điểm Diệp Vân Đình vào phủ, chào đón y chỉ có vương phủ trống rỗng, không một bóng người.

Bà mai cùng y tiến vào cũng không nghĩ tới cả một vương phủ rộng lớn như vậy lại không có bất kỳ ai. Nàng lúng túng nhìn quanh một vòng, giọng nói ngượng ngùng khô khốc: "Vương phi người chờ một chút, có lẽ vương phủ không biết chúng ta đã đến. Ta kêu người đi thông báo."

Diệp Vân Đình trái lại cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao tình cảnh này đời trước y đã trải qua một lần, dĩ nhiên có kinh nghiệm.

Y hờ hững đứng ở chỗ cũ, nói: "Chờ xem."

Đời trước, hoàng đế phái Đại tổng quản Thôi Hi đến chủ trì đại hôn. Lần này chắc chắn vẫn là hắn.

Thôi Hi là tâm phúc của Hoàng đế chưởng quản toàn bộ nội cung, quyền hành to lớn. Trong triều quan nhất phẩm thấy hắn cũng phải gọi một tiếng "Thôi Thường Thị". Bây giờ chỉ là phụng mệnh mà đến, chậm trễ một chút cũng không ngoài ý muốn.

Bọn họ chờ khoảng một chén trà, Thôi Hi mới mang người khoan thai đến chậm.

Bà mai vội vã nở nụ cười nghênh đón: "Thôi Thường Thị."

Thôi Hi liếc nhìn nàng một cái, khẽ nâng cằm, tiểu thái giám đi phía sau đưa hầu bao nặng trịch mtới tay bà mai: "Hôm nay đã làm phiền rồi, việc còn lại giao cho chúng ta thôi."

Bà mai hiểu ngay ý tứ, áng chừng độ dày của hầu bao rồi thu vào tay áo, vẻ mặt tươi cười lùi ra.

Cổng chính mở rộng của Vương phủ đóng lại, phát ra tiếng vang âm trầm.

Diệp Vân Đình đứng cạnh Quý Liêm , chủ tớ hai người đối mặt cùng đoàn người của Thôi Hi.

Y không chút hoang mang, ánh mắt nhìn qua Thôi Hi: "Thôi Thường Thị, nghi thức kết hôn có làm như thường lệ không?"

Thôi Hi nhìn y đánh giá trong chốc lát, cười nói: "Đại công tử là một người thông minh, chúng ta sẽ không lãng phí thời gian. Ta đưa ngài đến chính viện."

Nói xong giơ tay làm tư thế "Mời" để Diệp Vân Đình đi đầu, hắn theo sau thập phần khách khí lễ độ.

Mặc dù đã trải qua một lần, trong lòng Diệp Vân Đình vẫn chưa hết kinh ngạc.

Thôi Hi này nổi danh thủ đoạn nham hiểm độc ác, khuôn mặt xinh đẹp nhưng thần sắc âm trầm khiến người ta liên tưởng tới những con rắn độc. Nghe nói tính tình hắn cũng bất định, đối mặt với trọng thần triều đình cũng khó có sắc mặt tốt.

Nhưng cả hai đời tiếp xúc, thái độ của Thôi Hi với y đều rất hiền lành đúng mực.

Diệp Vân Đình giấu đi ánh mắt nghi hoặc, theo hắn vào chính viện.

Người hầu trong chính viện cũng không nhiều, chỉ có hai tỳ nữ canh giữ ở cửa viện, thấy đoàn người lại gần, hoảng hốt đứng dậy hành lễ.

Thôi Hi không để ý đến các nàng, chỉ quay người nói với Diệp Vân Đình: "Ta đưa đại công tử đến đây thôi, quãng đường còn lại tự ngài đi tiếp nhé."

"Đa tạ Thôi Thường Thị." Diệp Vân Đình khẽ gật đầu, nói tiếng cảm ơn sau đó không chút do dự quay người bước về phía nhà chính.

Thôi Hi nhìn bóng lưng y, tay xoa ấn đường đột nhiên nói: "Đại công tử, mệnh trời mặc dù không thể trái, nhưng chỉ cần người sống, vẫn còn có cơ hội."

Diệp Vân Đình dừng lại, quay người nhìn hắn: "Đa tạ Thôi Thường Thị nhắc nhở, ta hiểu rõ."

Thôi Hi nở nụ cười: "Đại công tử là người hiểu chuyện."

Dứt lời hướng y chắp tay, mang người rời đi.

Diệp Vân Đình càng nghi hoặc hơn, không thể nhớ nổi đã từng có mối liên hệ nào với Thôi Hi trong quá khứ khiến hắn nhắc nhở mình như vậy. Y đơn giản không nghĩ nữa, đẩy cửa ra tiến vào nhà chính.

Tỳ nữ theo sau đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa đóng, tia sáng trong phòng liền tắt. Diệp Vân Đình tùy ý liếc mắt một cái, bước chân không ngừng hướng về phía nội thất. Ngược lại Quý Liêm cau mũi hắt hơi một cái, kỳ quái nói: "Sao lại bốc mùi như vậy? Đây là mùi gì chứ? Sao trong phòng này tối quá, không có một cái đèn nào?"

Hắn luôn có cảm giác từ lúc tiến vào vương phủ, không khí vô cùng quái dị.

Trong lòng Quý Liêm lo sợ chỉ có thể rập khuôn từng bước đi theo Diệp Vân Đình. Kết quả không chú ý dưới chân, đột nhiên đá phải thứ gì khiến nó phát ra một tiếng vang giòn làm hắn sợ hãi nhảy lên: "Cái gì đó? !"

Diệp Vân Đình liếc nhìn theo ánh sáng mờ nhạt, nói: "Không có gì, bát vỡ thôi."

Quý Liêm trong lòng càng thêm kỳ quái, nhặt chiếc bát vỡ đặt lên bàn, nhỏ giọng thì thầm nói: "Trong phòng vương gia mà không có người dọn dẹp, vẩy nước quét nhà sao?"

Diệp Vân Đình lắc đầu, nói: "Nơi này trừ ngươi và ta ra không có người khác, làm việc hời hợt cũng không ai quản."

Quý Liêm mờ mịt trừng mắt, như hiểu mà không hiểu.

"Thôi, ngươi ở gian ngoài chờ ta." Diệp Vân Đình thấy thế cũng không giải thích nhiều, bảo hắn ở bên ngoài chờ, còn mình tiến vào nội thất.

Tiến vào bên trong, tia sáng càng ngày càng yếu ớt, mùi hương khó ngửi càng nồng nặc hơn.

Diệp Vân Đình lần mò tìm cách châm lửa, sau đó cầm chân nến sáng yếu ớt cẩn thận bước tới gần giường ngủ.

Một nửa bức màn trên giường được gấp lại, còn một nửa buông xuống lung tung. Tấm màn dệt màu vàng tím dính đầy những vết đen lớn nhỏ, như vết nước canh bắn lên nhưng không được tẩy rửa. Mùi gây khó chịu trong phòng này, một nửa từ chiếc màn bốc ra.

Diệp Vân Đình đặt chân nến ở đầu giường, cau mày kéo bức màn lên mới nhìn rõ người đang nằm bên trong.

Bắc Chiêu Chiến Thần kiêu ngạo, lạnh lùng trong lời đồn đang nằm ở trên chiếc giường bừa bộn, hơi thở yếuớt; mái tóc đen dài xoã tung như cỏ khô, sắc mặt vàng như nghệ, hai gò má hõm sâu, bộ dạng gầy yếu. Đôi môi mỏng của hắn tím đen khô khốc, ngoại trừ đường nét khuôn mặt càng gầy càng rõ ràng, còn lại không tìm thấy một phần bóng dáng của Chiến thần ngày xưa.

**************

30/03/2022: beta lần 1. Đọc lại thấy thừa chữ, câu cú tùm lum lắm ấy! Vừa đọc vừa sửa vừa xấu hổ-ing!! >_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện