Về nhà?
Cùng anh về nhà sao?
Ha! Đúng là chuyện cười vô nghĩa nhưng cũng thật khiến người ta kỳ vọng.
“Được! Nếu mọi chuyện được làm sáng tỏ, tôi sẽ dựa theo biểu hiện của anh để xem có về hay không. Nhưng anh cũng nên nhớ, nếu chuyện này là sự thật thì chúng ta… mãi mãi đừng gặp lại nhau.”
“…”
Lăng Tiêu không nói thêm gì mà đưa ngón út và ngón cái về phía cô, Điềm Nhiên khó hiểu trước hành động của anh nhưng cũng đưa tay ra cùng anh thực hiện động tác ngoắc tay đóng dấu.
“Em… sẽ không có cơ hội rời khỏi anh đâu. Em nhất định phải nhớ cho rõ những điều mà mình đã hứa đấy.”
Người đàn ông trước mặt cô, rốt cuộc đang suy tính điều gì?
Bát cơm trước mặt bỗng chốc bị cướp mất. Cô ngơ ngắc ngước mắt nhìn anh thì chỉ thấy người kia ngây ngốc nhìn cô cười vô tội. Anh cầm trên tay chén cháo của cô, tay kia cầm chiếc muỗng múc nhẹ một môi đưa lên gần miệng thổi. Một loạt những động tác nhẹ nhàng và dịu dàng, anh đưa muỗng cháo vẫn còn hơi ấm đến gần cô.
“Nói ‘A’ đi nào!”
“Tôi… tôi có thể tự ăn.”
Bàn tay anh vẫn chẳng hề xê dịch chút nào, kiên nhẫn nói: “Em định ăn như thế nào với bàn tay đấy?”
“…” Điềm Nhiên cúi đầu nhìn đôi bàn tay được anh băng bó cẩn thận và gọn gàng vào đêm hôm qua, quả thật có chút khó khăn trong việc sinh hoạt.
“Dù em không nói nhưng anh cũng biết nguyên nhân tất cả là do anh. Nên em hãy ngoan ngoãn để anh chuộc tội đi.”
“Vì sao anh có thể chắc chắn tất cả nguyên nhân đều do anh?”
Cô vẫn nhớ rất rõ, tuy mình để anh băng bó vết thương nhưng hoàn toàn không nói dù chỉ là một câu cho anh biết kia do vì sao bị cả.
Lăng Tiêu dừng động tác thổi khí vào cháo của mình lại, ngước mắt nhìn cô nói:
“Tất cả là do anh. Lí do lớn nhất vẫn là không bảo vệ em chu toàn, để em bị thương thành bộ dạng như thế.”
Điềm Nhiên: “…”
Đúng là kẻ xấu, toàn nói mấy lời gây hại cho tim mà thôi!
Lăng Tiêu nhân lúc cô phân tâm mà đút thìa cháo vào miệng cô. “Ưm! Làm gì vậy? Đã nói không đói không ăn rồi mà!” Điềm Nhiên tức giận trừng mắt, cau có nói.
“Thử một miếng trước thôi.” Nụ cười như hoa trên mặt anh vẫn chẳng hề bị dập tắt.
Chất lỏng nóng ấm từ khoang miệng chảy dọc xuống cuống họng, không chỉ ấm áp từng nơi nó đi mà dường như còn đang lan tràn qua những nơi khác.
Cảm nhận đầu tiên xuất hiện trong đầu của cô là… vì sao vị của cháo bỗng dưng lại trở nên ngon như thế?
Quá đáng hơn chính là… chỉ vì một muỗng cháo mà con sâu đói trong bụng cô đã thức tỉnh!
ỘC! ỘC! ỘCCC…
“…”
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Điềm Nhiên đỏ bừng mặt, cảm giác vừa thẹn vừa ngại bao chùm lấy khiến cô không dám ngẩng mặt càng không dám nhìn xem anh đang có biểu cảm gì.
Khi nãy, hình như cô nghe thấy tiếng bật cười của anh.
“Chà! Em không đói nhưng hình như bảo bối nhỏ của chúng ta đói rồi.”
“Nhiên Nhiên à, em không nể mặt anh thì cũng nên nể mặt con một chút, ăn thêm vài miếng nữa được không?”
“…”
Tên đàn ông này… từ khi nào lại biết nói lời dễ nghe như thế?
Điềm Nhiên mím môi trước muỗng cháo tiếp theo mà anh đưa đến nhưng cũng chính cô lại là người thiếu tiền đồ, chưa đầy hai giây sau đã há miệng to để ăn.
Anh đã hạ một bậc thang, cô cũng không dại gì mà không bước xuống.
Vài miếng cái khỉ gì chứ?
Cái gì mà không muốn ăn không thấy đói?
Rõ ràng hai tô cháo của cô và cả của anh đều chui tọt hết vào trong bụng của cô rồi.
Điềm Nhiên no căng bụng, ngả người ra sau ghế thở hắt ra một hơi.
Lăng Tiêu thích nhất là lúc sau khi cô ăn no. Khi đấy trông cô dịu dàng hơn bình thường, đáng yêu cũng hơn bình thường nữa. Khuôn mặt thập phần thỏa mãn, nụ cười ngờ nghệch luôn treo trên môi, ánh mắt nhìn người khác cũng trở nên mềm mại hơn.
Cô đang ngồi nghỉ ngơi sau bữa ăn, bàn tay còn đang nhẹ nhàng xoa bụng. Cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng dâng lên trong anh, một nụ cười mãn nguyện nở rộ trước khung cảnh bình yên giống một cặp vợ chồng thật thụ.
Một cặp vợ chồng…
Nghĩ tới chức danh thiêng liêng này, Lăng Tiêu phấn khích đến mức bàn tay đang rửa chén cũng trở nên nhanh hơn.
Thật đáng mong chờ…
Rửa chén xong, anh lau khô tay quay người lại thì phát hiện bảo bối của riêng mình đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào trong khi anh vẫn còn đang suy ngẫm về cuộc sống vợ chồng tương lai giữa hai người.
Đây có phải là câu ‘Căng da bụng chùng da mắt’ trong nhân gian hay nói không?
Dù là gì thì bảo bối của anh cũng quá là đáng yêu rồi!
Lăng Tiêu cúi người đặt một nụ hôn lên trán của cô, cẩn thận bế người con gái nhỏ bé của mình trong tay một cách nhẹ nhàng nhất rồi đưa vào phòng ngủ.
…
Một lần nữa tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều. Đến Điềm Nhiên cũng phải cảm thấy khó tin, không ngờ mình đã ngủ lâu đến thế.
Cô ra khỏi phòng ngủ, khung cảnh tĩnh lặng đến không tưởng. Dù không muốn thừa nhận nhưng việc cảm xúc mất mát trong lòng đang trào dâng quả thật khó có thể giấu.
Cô lủi thủi quay đầu, ánh mắt vô tình lướt trúng mớ giấy tờ hỗn loạn trên mặt bàn ở phòng khách. Đôi đồng tử co rút mãnh liệt, chẳng hiểu vì linh cảm gì mà bước chân cô lại tiến về nơi đấy.
Chiếc bàn tuy không rộng lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, tất cả đều chứa đựng đồ dùng của anh. Từ giấy tờ bút viết cho đến máy tính rồi cả điện thoại nữa.
Cô hoài nghi, có lẽ nào Lăng Tiêu đã bỏ quên cả gia tài của mình ở đây?
Điềm Nhiên lưu luyến nhìn lần cuối, chuẩn bị quay lưng rời đi thì chiếc điện thoại của anh đặt trên bàn bỗng nhiên sáng lên, những dòng thông báo hiện rất rõ ràng trong tầm mắt nhưng Điềm Nhiên vẫn cố chấp không muốn để tâm.
Quyền riêng tư, cô nghĩ mình nên tôn trọng khi bản thân chẳng hề có quyền xâm phạm.
Ting!
Ting!
Ting!
Điềm Nhiên chau mày, cảm giác tò mò và khó chịu như hai cá thể đánh chém nhau không ngừng trong cô, rốt cuộc vẫn là tiếng chuông thông báo dành chiến thắng.
Điềm Nhiên đưa tay cầm chiếc điện thoại lên, mật khẩu chính là thứ đầu tiên mới có thể tiếp tục thâm nhập. Cô do dự vào giây, đầu ngón tay chạm lên màn hình nhập vào một dãy số.
Quả nhiên, màn hình ngay lập tức được mở khoá.
Anh vẫn chẳng hề đổi mật khẩu, vẫn là ngày tháng sinh nhật của cô.
Không khó cho Điềm Nhiên khi chỉ vừa mở vào ứng dụng mạng xã hội, chẳng cần tìm kiếm đã có thể biết được phần nào những chuyện đang diễn ra. Các trang báo lớn nhỏ từ chính thống cho tới cá nhân đều đồng loạt đăng tải và bàn luận sôi nổi về vụ việc này.
Tiêu đề nổi trội nhất có lẽ là: Nữ minh tinh Điềm Uyển Uyển rớt đài, những góc khuất liên tục bị phơi bày và vạch trần.
Một cái nữa cũng đang hot không kém đấy chính là: Quan hệ của Mặc tổng của công ty Mặc thị và nữ minh tinh đang nổi có thật sự ‘mờ ám’ như những gì cô ta nói?
Cùng anh về nhà sao?
Ha! Đúng là chuyện cười vô nghĩa nhưng cũng thật khiến người ta kỳ vọng.
“Được! Nếu mọi chuyện được làm sáng tỏ, tôi sẽ dựa theo biểu hiện của anh để xem có về hay không. Nhưng anh cũng nên nhớ, nếu chuyện này là sự thật thì chúng ta… mãi mãi đừng gặp lại nhau.”
“…”
Lăng Tiêu không nói thêm gì mà đưa ngón út và ngón cái về phía cô, Điềm Nhiên khó hiểu trước hành động của anh nhưng cũng đưa tay ra cùng anh thực hiện động tác ngoắc tay đóng dấu.
“Em… sẽ không có cơ hội rời khỏi anh đâu. Em nhất định phải nhớ cho rõ những điều mà mình đã hứa đấy.”
Người đàn ông trước mặt cô, rốt cuộc đang suy tính điều gì?
Bát cơm trước mặt bỗng chốc bị cướp mất. Cô ngơ ngắc ngước mắt nhìn anh thì chỉ thấy người kia ngây ngốc nhìn cô cười vô tội. Anh cầm trên tay chén cháo của cô, tay kia cầm chiếc muỗng múc nhẹ một môi đưa lên gần miệng thổi. Một loạt những động tác nhẹ nhàng và dịu dàng, anh đưa muỗng cháo vẫn còn hơi ấm đến gần cô.
“Nói ‘A’ đi nào!”
“Tôi… tôi có thể tự ăn.”
Bàn tay anh vẫn chẳng hề xê dịch chút nào, kiên nhẫn nói: “Em định ăn như thế nào với bàn tay đấy?”
“…” Điềm Nhiên cúi đầu nhìn đôi bàn tay được anh băng bó cẩn thận và gọn gàng vào đêm hôm qua, quả thật có chút khó khăn trong việc sinh hoạt.
“Dù em không nói nhưng anh cũng biết nguyên nhân tất cả là do anh. Nên em hãy ngoan ngoãn để anh chuộc tội đi.”
“Vì sao anh có thể chắc chắn tất cả nguyên nhân đều do anh?”
Cô vẫn nhớ rất rõ, tuy mình để anh băng bó vết thương nhưng hoàn toàn không nói dù chỉ là một câu cho anh biết kia do vì sao bị cả.
Lăng Tiêu dừng động tác thổi khí vào cháo của mình lại, ngước mắt nhìn cô nói:
“Tất cả là do anh. Lí do lớn nhất vẫn là không bảo vệ em chu toàn, để em bị thương thành bộ dạng như thế.”
Điềm Nhiên: “…”
Đúng là kẻ xấu, toàn nói mấy lời gây hại cho tim mà thôi!
Lăng Tiêu nhân lúc cô phân tâm mà đút thìa cháo vào miệng cô. “Ưm! Làm gì vậy? Đã nói không đói không ăn rồi mà!” Điềm Nhiên tức giận trừng mắt, cau có nói.
“Thử một miếng trước thôi.” Nụ cười như hoa trên mặt anh vẫn chẳng hề bị dập tắt.
Chất lỏng nóng ấm từ khoang miệng chảy dọc xuống cuống họng, không chỉ ấm áp từng nơi nó đi mà dường như còn đang lan tràn qua những nơi khác.
Cảm nhận đầu tiên xuất hiện trong đầu của cô là… vì sao vị của cháo bỗng dưng lại trở nên ngon như thế?
Quá đáng hơn chính là… chỉ vì một muỗng cháo mà con sâu đói trong bụng cô đã thức tỉnh!
ỘC! ỘC! ỘCCC…
“…”
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Điềm Nhiên đỏ bừng mặt, cảm giác vừa thẹn vừa ngại bao chùm lấy khiến cô không dám ngẩng mặt càng không dám nhìn xem anh đang có biểu cảm gì.
Khi nãy, hình như cô nghe thấy tiếng bật cười của anh.
“Chà! Em không đói nhưng hình như bảo bối nhỏ của chúng ta đói rồi.”
“Nhiên Nhiên à, em không nể mặt anh thì cũng nên nể mặt con một chút, ăn thêm vài miếng nữa được không?”
“…”
Tên đàn ông này… từ khi nào lại biết nói lời dễ nghe như thế?
Điềm Nhiên mím môi trước muỗng cháo tiếp theo mà anh đưa đến nhưng cũng chính cô lại là người thiếu tiền đồ, chưa đầy hai giây sau đã há miệng to để ăn.
Anh đã hạ một bậc thang, cô cũng không dại gì mà không bước xuống.
Vài miếng cái khỉ gì chứ?
Cái gì mà không muốn ăn không thấy đói?
Rõ ràng hai tô cháo của cô và cả của anh đều chui tọt hết vào trong bụng của cô rồi.
Điềm Nhiên no căng bụng, ngả người ra sau ghế thở hắt ra một hơi.
Lăng Tiêu thích nhất là lúc sau khi cô ăn no. Khi đấy trông cô dịu dàng hơn bình thường, đáng yêu cũng hơn bình thường nữa. Khuôn mặt thập phần thỏa mãn, nụ cười ngờ nghệch luôn treo trên môi, ánh mắt nhìn người khác cũng trở nên mềm mại hơn.
Cô đang ngồi nghỉ ngơi sau bữa ăn, bàn tay còn đang nhẹ nhàng xoa bụng. Cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng dâng lên trong anh, một nụ cười mãn nguyện nở rộ trước khung cảnh bình yên giống một cặp vợ chồng thật thụ.
Một cặp vợ chồng…
Nghĩ tới chức danh thiêng liêng này, Lăng Tiêu phấn khích đến mức bàn tay đang rửa chén cũng trở nên nhanh hơn.
Thật đáng mong chờ…
Rửa chén xong, anh lau khô tay quay người lại thì phát hiện bảo bối của riêng mình đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào trong khi anh vẫn còn đang suy ngẫm về cuộc sống vợ chồng tương lai giữa hai người.
Đây có phải là câu ‘Căng da bụng chùng da mắt’ trong nhân gian hay nói không?
Dù là gì thì bảo bối của anh cũng quá là đáng yêu rồi!
Lăng Tiêu cúi người đặt một nụ hôn lên trán của cô, cẩn thận bế người con gái nhỏ bé của mình trong tay một cách nhẹ nhàng nhất rồi đưa vào phòng ngủ.
…
Một lần nữa tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều. Đến Điềm Nhiên cũng phải cảm thấy khó tin, không ngờ mình đã ngủ lâu đến thế.
Cô ra khỏi phòng ngủ, khung cảnh tĩnh lặng đến không tưởng. Dù không muốn thừa nhận nhưng việc cảm xúc mất mát trong lòng đang trào dâng quả thật khó có thể giấu.
Cô lủi thủi quay đầu, ánh mắt vô tình lướt trúng mớ giấy tờ hỗn loạn trên mặt bàn ở phòng khách. Đôi đồng tử co rút mãnh liệt, chẳng hiểu vì linh cảm gì mà bước chân cô lại tiến về nơi đấy.
Chiếc bàn tuy không rộng lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, tất cả đều chứa đựng đồ dùng của anh. Từ giấy tờ bút viết cho đến máy tính rồi cả điện thoại nữa.
Cô hoài nghi, có lẽ nào Lăng Tiêu đã bỏ quên cả gia tài của mình ở đây?
Điềm Nhiên lưu luyến nhìn lần cuối, chuẩn bị quay lưng rời đi thì chiếc điện thoại của anh đặt trên bàn bỗng nhiên sáng lên, những dòng thông báo hiện rất rõ ràng trong tầm mắt nhưng Điềm Nhiên vẫn cố chấp không muốn để tâm.
Quyền riêng tư, cô nghĩ mình nên tôn trọng khi bản thân chẳng hề có quyền xâm phạm.
Ting!
Ting!
Ting!
Điềm Nhiên chau mày, cảm giác tò mò và khó chịu như hai cá thể đánh chém nhau không ngừng trong cô, rốt cuộc vẫn là tiếng chuông thông báo dành chiến thắng.
Điềm Nhiên đưa tay cầm chiếc điện thoại lên, mật khẩu chính là thứ đầu tiên mới có thể tiếp tục thâm nhập. Cô do dự vào giây, đầu ngón tay chạm lên màn hình nhập vào một dãy số.
Quả nhiên, màn hình ngay lập tức được mở khoá.
Anh vẫn chẳng hề đổi mật khẩu, vẫn là ngày tháng sinh nhật của cô.
Không khó cho Điềm Nhiên khi chỉ vừa mở vào ứng dụng mạng xã hội, chẳng cần tìm kiếm đã có thể biết được phần nào những chuyện đang diễn ra. Các trang báo lớn nhỏ từ chính thống cho tới cá nhân đều đồng loạt đăng tải và bàn luận sôi nổi về vụ việc này.
Tiêu đề nổi trội nhất có lẽ là: Nữ minh tinh Điềm Uyển Uyển rớt đài, những góc khuất liên tục bị phơi bày và vạch trần.
Một cái nữa cũng đang hot không kém đấy chính là: Quan hệ của Mặc tổng của công ty Mặc thị và nữ minh tinh đang nổi có thật sự ‘mờ ám’ như những gì cô ta nói?
Danh sách chương