“Ba ơi! Ở đây có quỷ!”
Câu nói của cậu ngay lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Họ ngỡ ngàng đến ngơ ngác, chỉ có ông Mặc là phản ứng nhanh chóng đáp lại con trai.
“Con nói cái gì vậy hả? Từ khi nào lại học cái thói ăn nói hàm hồ như vậy?”
Trước cơn thịnh nộ sắp kéo tới của ba mình thì cậu nhóc lại rất điềm tĩnh. Cậu vẫn đứng im chỗ cũ, chẳng hiện ra một chút sợ hãi, đưa cánh tay nhỏ bé lên chỉ về một hướng trên cao rồi nói:
“Kia kìa!”
Những người khác nhìn theo hướng cánh tay của cậu đang chỉ tới và…
“Aaa…”
“Cái gì vậy chứ?”
…
Điềm Nhiên tóc tai bết dính buông thả, bộ quần áo dài đơn giản đã sờn cũ đứng ở trên lầu nhìn xuống những người bên dưới với khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch cùng ánh mắt vô hồn. Cô nghĩ mình nên cười nhỉ? Nhưng khoé miệng cứng ngắc, nhếch lên cũng chỉ dọa người thêm mà thôi.
Thân xác này như thể không còn là của cô nữa, rã rời bủn rủn đứng cũng không vững. Mồ hôi lạnh trên trán cô chảy ròng ròng, Điềm Nhiên phải chống tay lên tường thì cơ thể mới không bị ngã khuỵu xuống.
Nhất định phải sống, dù bằng bất kì giá nào!
“Là… là người đúng không?”
“Đ,đấy hình như là một đứa bé gái.”
Ánh sáng màu vàng hiu hắt lên tấm thân gầy nhỏ bé của cô. Điềm Nhiên thở gấp, cô biết mình chẳng thể trụ được bao lâu nữa rồi.
“Ch… cháu…”
Cô mấp máy môi, lời nói lí nhí trong cuống họng.
Điềm Nhiên hổn hển nửa ngày trời cũng không thể nói rõ được ý mình muốn truyền đạt. Khoảng cách xa, giọng nói của cô thì nhỏ, làm sao mới được đây?
“Đây là ai? Vì sao trong nhà của Điềm tổng lại có người có bộ dạng như thế này xuất hiện?”
Ông Mặc quay qua nhìn ông Điềm, ánh mắt sắc lạnh khiến ông Điềm không rét mà run. Khí tức quanh vị khách quý này quá lớn khiến ông ta muốn ngụy biện cũng chẳng thể.
“Tôi, tôi… đây là…”
Cao Dung Kỳ- vợ của ông Điềm, bà ấy cũng chính là người từng là mẹ trong tiền thức mà cô nhận định. Nhưng rốt cuộc thì đấy cũng chỉ là rất lâu về trước mà thôi.
Bà ấy… vốn chẳng xem cô là con, dù là tình thương trên danh nghĩa là người mẹ kế cũng không.
“À… ha ha ha… đây là…” con của người giúp việc.
Bà Cao tiếp lời cho chồng, vế sau còn chưa kịp nói ra thì đã bị một giọng nói khàn đặc khó nghe xen vào.
“Cháu… cháu là con gái đầu của ông ấy, tên là… Điềm Nhiên.”
Rầm!
Lời vừa nói hết thì cơ thể của cô đã nặng nề ngã xuống đất trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Ý thức của Điềm Nhiên rơi vào mơ hồ, cuối cùng là bất tỉnh nhân sự.
…
Cô… không biết rõ rốt cuộc sau đấy đã xảy ra chuyện gì, điều mà cô có thể cảm nhận được và thở phào đấy chính là việc bản thân vẫn còn sống sau vài ngày hôn mê.
Điềm Nhiên khó khăn ngồi dậy, dựa người vào thành giường. Cơ thể vẫn còn đuối sức nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với cảm giác như sắp ch.ết của mấy ngày trước.
Cô lại bắt đầu suy nghĩ viển vông rồi!
Thì ra nếu ngoan ngoãn sẽ chẳng thể nhận được sự quan tâm và yêu thương từ ai đâu. Chẳng phải chứng cứ rất rõ ràng sao? Thay vì ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ch.ết thì cô đã tự làm theo ý mình và ra ngoài, kết quả cuối cùng là gì?
Chẳng phải là mọi thứ đang rất tốt đây ư?
Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt cô, méo mó đến đáng sợ, đây thật sự không phải là biểu hiện của một đứa trẻ mười tuổi nên có nhưng mà… chẳng ai nói điều này cho cô bé cả.
Chẳng phải là sự hồn nhiên và nhí nhảnh của một đứa trẻ đáng yêu thường có, thứ mà cô mang lại chỉ là sự u ám và quỷ dị của một đứa xui xẻo bị mọi người cô lập.
Điềm Nhiên chạm chân xuống nền đất lạnh lẽo, cất từng bước một đi về phía cửa sổ. Ánh mắt cô bình thản đến lạ thường, ngắm nhìn quang cảnh náo nhiệt ở bên dưới.
Người trong nhà chẳng ai hay biết rằng cô đã tỉnh dậy, ba của cô, ông ấy đang dành thời gian được cho là quý báu của mình để chơi đùa cùng Uyển Uyển dưới sân vườn.
Thật hạnh phúc và vui vẻ biết mấy nhỉ?
Ông Điềm và bà Cao đang cùng Uyển Uyển chơi đồ chơi gia đình, khung cảnh hạnh phúc thật khiến người ta ghen tị.
Điềm Nhiên đứng rồi lại ngồi, ánh mắt vẫn không rời khởi cái cửa sổ. Ông Điềm mỉm cười hiền từ xoa đầu Uyển Uyển, lâu lâu còn tự tay cầm nước đưa cho cô bé uống. Hành động thể hiện rất rõ sự yêu thương và cưng chiều.
Tiếng cười giòn giã, giọng nói ấm áp rơi vào tai cô nghe thật chói tai.
Cuối cùng vẫn là chẳng thể nhìn nổi nữa, Điềm Nhiên bất lực trượt người xuống dọc theo bức tường lạnh lẽo. Cô co rúm người thành một cục, gục mặt xuống đầu gối nức nở khóc, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười nói của ông Điềm và Uyển Uyển.
“Con… con cũng muốn…”
“Hức… hức…”
Ở đây lạnh quá… vì sao lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy?
…
Kể từ ngày đấy Điềm Nhiên gần như đã thay đổi thành một con người khác.
Đôi mắt to tròn rõ ràng được bao bọc quanh bởi đôi lông mi cong dài, vốn nó phải long lanh xinh đẹp thì nay chỉ còn sự âm u và cô độc.
Cô lại gây nên những chuyện khiến người ta phải há hốc miệng ngạc nhiên rồi.
Lần đầu tiên gây chuyện, ông Điềm đã mặc kệ để cho bà Cao tát cô một cái rồi quay lưng rời đi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Lần thứ hai Điềm Nhiên gây chuyện, ông ấy tức giận đẩy ngã cô một cách mạnh bạo, khiến đầu của cô đập vào cạnh bàn chảy máu. Sau đấy ông ấy liếc người quản gia, ra lệnh nhốt Điềm Nhiên vào nhà kho một đêm để cảnh cáo.
Lần thứ ba…
Ông đã chẳng thể nào nuốt trôi cơn thịnh nộ nữa rồi.
Ông hùng hổ bước tới, chẳng thèm nói một lời mà đã đưa tay tát một cái thật đau, chưa kịp để cô hoàn hồn thì ông đã ngay lập tức bóp chặt lấy cần cổ nhỏ bé của cô thật mạnh như muốn ngay lập tức gi.ết ch.ết Điềm Nhiên.
Cô há hốc miệng, mắt trợn to vì thiếu dưỡng khí.
Bàn tay ông siết chặt, cánh tay dồn thêm lực, đôi mắt ngập lửa giận nhìn đứa con gái người chẳng ra người, ma chẳng ra ma này của mình.
“Tao đã nói như thế nào? Tao đã kêu mày phải yên phận rồi cơ mà, vì sao cứ liên tục gây chuyện như thế hả?”
Cô cố gắng bắt hơi trong vô vọng, trân trọng từng giây phút nhìn người cha đang ở khoảng cách rất gần này. Chẳng phải suy nghĩ làm sao để ba nguôi giận, chẳng phải suy nghĩ làm sao để thoát ra, điều cô đang nghĩ trong đầu chỉ là… thì ra, trên khoé mắt của ba đã có nhiều nếp nhăn đến vậy rồi.
Nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt trắng bệch, giọt nước mắt mà Điềm Nhiên kìm nén cuối cùng vẫn lăn dài trên gò má.
Trong đầu Điềm Nhiên nghĩ: Ba ơi, đừng đánh con, con đau lắm!
Nhưng lời nói phát ra từ miệng cô lại thành:
“Ba à, nếu ba muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thì hãy bóp cổ con ch.ết đi!”
Câu nói của cậu ngay lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Họ ngỡ ngàng đến ngơ ngác, chỉ có ông Mặc là phản ứng nhanh chóng đáp lại con trai.
“Con nói cái gì vậy hả? Từ khi nào lại học cái thói ăn nói hàm hồ như vậy?”
Trước cơn thịnh nộ sắp kéo tới của ba mình thì cậu nhóc lại rất điềm tĩnh. Cậu vẫn đứng im chỗ cũ, chẳng hiện ra một chút sợ hãi, đưa cánh tay nhỏ bé lên chỉ về một hướng trên cao rồi nói:
“Kia kìa!”
Những người khác nhìn theo hướng cánh tay của cậu đang chỉ tới và…
“Aaa…”
“Cái gì vậy chứ?”
…
Điềm Nhiên tóc tai bết dính buông thả, bộ quần áo dài đơn giản đã sờn cũ đứng ở trên lầu nhìn xuống những người bên dưới với khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch cùng ánh mắt vô hồn. Cô nghĩ mình nên cười nhỉ? Nhưng khoé miệng cứng ngắc, nhếch lên cũng chỉ dọa người thêm mà thôi.
Thân xác này như thể không còn là của cô nữa, rã rời bủn rủn đứng cũng không vững. Mồ hôi lạnh trên trán cô chảy ròng ròng, Điềm Nhiên phải chống tay lên tường thì cơ thể mới không bị ngã khuỵu xuống.
Nhất định phải sống, dù bằng bất kì giá nào!
“Là… là người đúng không?”
“Đ,đấy hình như là một đứa bé gái.”
Ánh sáng màu vàng hiu hắt lên tấm thân gầy nhỏ bé của cô. Điềm Nhiên thở gấp, cô biết mình chẳng thể trụ được bao lâu nữa rồi.
“Ch… cháu…”
Cô mấp máy môi, lời nói lí nhí trong cuống họng.
Điềm Nhiên hổn hển nửa ngày trời cũng không thể nói rõ được ý mình muốn truyền đạt. Khoảng cách xa, giọng nói của cô thì nhỏ, làm sao mới được đây?
“Đây là ai? Vì sao trong nhà của Điềm tổng lại có người có bộ dạng như thế này xuất hiện?”
Ông Mặc quay qua nhìn ông Điềm, ánh mắt sắc lạnh khiến ông Điềm không rét mà run. Khí tức quanh vị khách quý này quá lớn khiến ông ta muốn ngụy biện cũng chẳng thể.
“Tôi, tôi… đây là…”
Cao Dung Kỳ- vợ của ông Điềm, bà ấy cũng chính là người từng là mẹ trong tiền thức mà cô nhận định. Nhưng rốt cuộc thì đấy cũng chỉ là rất lâu về trước mà thôi.
Bà ấy… vốn chẳng xem cô là con, dù là tình thương trên danh nghĩa là người mẹ kế cũng không.
“À… ha ha ha… đây là…” con của người giúp việc.
Bà Cao tiếp lời cho chồng, vế sau còn chưa kịp nói ra thì đã bị một giọng nói khàn đặc khó nghe xen vào.
“Cháu… cháu là con gái đầu của ông ấy, tên là… Điềm Nhiên.”
Rầm!
Lời vừa nói hết thì cơ thể của cô đã nặng nề ngã xuống đất trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Ý thức của Điềm Nhiên rơi vào mơ hồ, cuối cùng là bất tỉnh nhân sự.
…
Cô… không biết rõ rốt cuộc sau đấy đã xảy ra chuyện gì, điều mà cô có thể cảm nhận được và thở phào đấy chính là việc bản thân vẫn còn sống sau vài ngày hôn mê.
Điềm Nhiên khó khăn ngồi dậy, dựa người vào thành giường. Cơ thể vẫn còn đuối sức nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với cảm giác như sắp ch.ết của mấy ngày trước.
Cô lại bắt đầu suy nghĩ viển vông rồi!
Thì ra nếu ngoan ngoãn sẽ chẳng thể nhận được sự quan tâm và yêu thương từ ai đâu. Chẳng phải chứng cứ rất rõ ràng sao? Thay vì ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ch.ết thì cô đã tự làm theo ý mình và ra ngoài, kết quả cuối cùng là gì?
Chẳng phải là mọi thứ đang rất tốt đây ư?
Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt cô, méo mó đến đáng sợ, đây thật sự không phải là biểu hiện của một đứa trẻ mười tuổi nên có nhưng mà… chẳng ai nói điều này cho cô bé cả.
Chẳng phải là sự hồn nhiên và nhí nhảnh của một đứa trẻ đáng yêu thường có, thứ mà cô mang lại chỉ là sự u ám và quỷ dị của một đứa xui xẻo bị mọi người cô lập.
Điềm Nhiên chạm chân xuống nền đất lạnh lẽo, cất từng bước một đi về phía cửa sổ. Ánh mắt cô bình thản đến lạ thường, ngắm nhìn quang cảnh náo nhiệt ở bên dưới.
Người trong nhà chẳng ai hay biết rằng cô đã tỉnh dậy, ba của cô, ông ấy đang dành thời gian được cho là quý báu của mình để chơi đùa cùng Uyển Uyển dưới sân vườn.
Thật hạnh phúc và vui vẻ biết mấy nhỉ?
Ông Điềm và bà Cao đang cùng Uyển Uyển chơi đồ chơi gia đình, khung cảnh hạnh phúc thật khiến người ta ghen tị.
Điềm Nhiên đứng rồi lại ngồi, ánh mắt vẫn không rời khởi cái cửa sổ. Ông Điềm mỉm cười hiền từ xoa đầu Uyển Uyển, lâu lâu còn tự tay cầm nước đưa cho cô bé uống. Hành động thể hiện rất rõ sự yêu thương và cưng chiều.
Tiếng cười giòn giã, giọng nói ấm áp rơi vào tai cô nghe thật chói tai.
Cuối cùng vẫn là chẳng thể nhìn nổi nữa, Điềm Nhiên bất lực trượt người xuống dọc theo bức tường lạnh lẽo. Cô co rúm người thành một cục, gục mặt xuống đầu gối nức nở khóc, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười nói của ông Điềm và Uyển Uyển.
“Con… con cũng muốn…”
“Hức… hức…”
Ở đây lạnh quá… vì sao lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy?
…
Kể từ ngày đấy Điềm Nhiên gần như đã thay đổi thành một con người khác.
Đôi mắt to tròn rõ ràng được bao bọc quanh bởi đôi lông mi cong dài, vốn nó phải long lanh xinh đẹp thì nay chỉ còn sự âm u và cô độc.
Cô lại gây nên những chuyện khiến người ta phải há hốc miệng ngạc nhiên rồi.
Lần đầu tiên gây chuyện, ông Điềm đã mặc kệ để cho bà Cao tát cô một cái rồi quay lưng rời đi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Lần thứ hai Điềm Nhiên gây chuyện, ông ấy tức giận đẩy ngã cô một cách mạnh bạo, khiến đầu của cô đập vào cạnh bàn chảy máu. Sau đấy ông ấy liếc người quản gia, ra lệnh nhốt Điềm Nhiên vào nhà kho một đêm để cảnh cáo.
Lần thứ ba…
Ông đã chẳng thể nào nuốt trôi cơn thịnh nộ nữa rồi.
Ông hùng hổ bước tới, chẳng thèm nói một lời mà đã đưa tay tát một cái thật đau, chưa kịp để cô hoàn hồn thì ông đã ngay lập tức bóp chặt lấy cần cổ nhỏ bé của cô thật mạnh như muốn ngay lập tức gi.ết ch.ết Điềm Nhiên.
Cô há hốc miệng, mắt trợn to vì thiếu dưỡng khí.
Bàn tay ông siết chặt, cánh tay dồn thêm lực, đôi mắt ngập lửa giận nhìn đứa con gái người chẳng ra người, ma chẳng ra ma này của mình.
“Tao đã nói như thế nào? Tao đã kêu mày phải yên phận rồi cơ mà, vì sao cứ liên tục gây chuyện như thế hả?”
Cô cố gắng bắt hơi trong vô vọng, trân trọng từng giây phút nhìn người cha đang ở khoảng cách rất gần này. Chẳng phải suy nghĩ làm sao để ba nguôi giận, chẳng phải suy nghĩ làm sao để thoát ra, điều cô đang nghĩ trong đầu chỉ là… thì ra, trên khoé mắt của ba đã có nhiều nếp nhăn đến vậy rồi.
Nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt trắng bệch, giọt nước mắt mà Điềm Nhiên kìm nén cuối cùng vẫn lăn dài trên gò má.
Trong đầu Điềm Nhiên nghĩ: Ba ơi, đừng đánh con, con đau lắm!
Nhưng lời nói phát ra từ miệng cô lại thành:
“Ba à, nếu ba muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thì hãy bóp cổ con ch.ết đi!”
Danh sách chương