“Điềm Nhiên, đừng lo lắng. Chỉ là đi làm thôi mà, không hợp chỗ này thì tôi sẽ tìm một chỗ khác cho cô. Bí quá thì về nhà cũng được, tôi có thể nuôi cô không lo ch.ết đói.”

“Cô nhìn tôi này, tự tin lên. Chẳng có chuyện gì khiến tôi lo sợ cả nên cô cũng nên như vậy, học hỏi đức tính này của tôi.”

“Có gì phải lo lắng đâu chứ? Yên tâm đi, nếu có chuyện gì thì cứ alo cho tôi.”

Lăng Tiêu cao lãnh nói với cô những lời an ủi đầy chân thành. Sắc mặt anh vẫn vô cảm như thường ngày, biểu hiện chẳng hề có một chút khẩn trương nào cả.

Điềm Nhiên bất giác mỉm cười trước biểu hiện của anh, đáy lòng trở nên ấm áp, cảm giác an tâm giúp cô trở nên trấn tĩnh hơn.

Đáy mắt Điềm Nhiên liếc nhìn về phía cửa hàng hoa cách đấy không xa, tâm thế hồi hộp và sợ hãi là không thể tránh khỏi. Nhưng nhờ lời nói trêu ghẹo của anh đã giúp cho bầu không khí bớt căng thẳng, tinh thần của cô phấn chấn hơn.

Lăng Tiêu khẽ thở dài, ánh mắt lưu luyến đầy ái tình nhìn người con gái đang sợ hãi đứng dưới lề đường, khoảng cách giữa anh và cô chỉ là một cánh cửa đang hạ kính xe.

Cuối cùng trong mắt anh ta cũng lộ ra tia lo lắng, anh đưa tay ra khỏi xe, chậm rãi xoa xoa lên đầu cô vài một cách nhẹ nhàng, nói:

“Giãn cơ mặt ra nào, cô có thể làm được mà.”

Điềm Nhiên cắn cắn môi, gật gật cái đầu nhỏ của mình, đáp lại một tiếng “ừm” tựa như mèo con được vuốt lông.

Tâm trí rối bời của cô dần dần được giải tỏa.



Tâm trạng của Lăng Tiêu khi Điềm Nhiên ngày đầu đi làm sẽ như thế nào?

Ha! Lo lắng không thôi. Tâm trạng chẳng khác nào cảm giác của bậc cha mẹ lo lắng cho con trong ngày đầu bập bẹ đi học cả.

Anh từ lúc tới công ty đã như người mất hồn, ánh mắt luôn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn vào màn hình điện thoại.

Nhân viên dưới trướng của anh thật sự rất lo lắng cho tâm lý hôm nay của sếp mình. Anh lúc buồn lúc vui, thất thường một cách khó hiểu.

Mỗi lần có tin nhắn hay chuông điện thoại tới thì anh ngay lập tức phấn khởi, không màng đến những người xung quanh mà rút ra xem. Chuyện quá là bình thường có đúng không?

Mọi người tưởng đến đây là hết rồi hả?

Nhưng không!

Sau khi xem xong anh lại trở nên u ám, sát khí bủa vây càng dày đặc. Tâm trạng lên xuống thất thường cứ như vậy mà diễn ra cả ngày khiến những người nhân viên kia sợ sắp ch.ết rồi. Họ chỉ âm thầm ở trong lòng cầu mong, mong sao điều mà ngài sếp cao quý đang chờ đợi mau đến.

Nhưng tiếc rằng, điều ước khẩn cầu của họ vẫn không được trời cao thấu hiểu…

Lăng Tiêu hằm hằm mặt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén rơi trên người nhân viên đang khúm núm cúi người, toàn thân run rẩy.

Anh ném xấp giấy tờ lên không trung, những tờ giấy bay phấp phới trên không trung, vài tờ rơi trúng cạ vào mặt khiến người nhân viên kia cảm giác đau rát.

“Cậu làm việc như thế này đấy hả? Làm bao nhiêu năm rồi, có biết cách làm việc không? Dạo này tôi hiền quá nên các người làm phản rồi chứ gì?”

Người kia lập tức cúi gập người xuống, liên tục cất lời nói “không phải, không phải.”

Anh hừ mũi, ánh mắt như muốn phóng ra tia lửa, cất giọng lạnh lẽo nói:

“Ra ngoài! Làm không xong thì đừng nộp bản báo cáo, nộp đơn nghỉ việc luôn đi.”

Người nhân viên âm thầm thở phào, nhanh chóng thu dọn rồi chạy ra khỏi phòng. May quá, thoát nạn rồi!

Căn phòng làm việc rộng lớn của anh lại rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng. Anh ngả người ra sau ghế, một tay gác lên trán một tay buông thõng xuống.

Anh biết bản thân hèn hạ đang giận cá chém thớt, chuốc giận lung tung nhưng cơn thịnh nộ trong lòng cứ vậy mà ngùn ngụt dâng trào, anh không thể áp chế nó xuống được.

Lăng Tiêu ngồi thẳng người dậy, một lần nữa cầm chiếc điện thoại lên. Hàng mày càng lúc càng chau lại sau khi ngón tay thon dài khẽ động trên màn hình điện thoại.

“Mặc tổng, anh cho gọi tôi… CHOANG!”

Cánh cửa bật mở, đúng lúc thư ký Tống Khải Nguyên bước vào thì “choang!” một tiếng, chiếc điện thoại vô tội hy sinh trong cơn giận dữ của Lăng Tiêu.

“Ch.ết tiệt! Điện thoại quái quỷ này bị gì mà cả ngày nay không hoạt động vậy chứ?”

“Đứng đấy làm gì, đi chuẩn bị cho tôi một cái điện thoại khác đi.”

Khải Nguyên: “…” Không hoạt động? Chẳng phải nó vẫn hoạt động rất tốt đấy sao? Anh ta thấy Mặc tổng nhận được tin nhắn với cuộc gọi liên tục mà? Chẳng phải đấy là do ngài chảnh chọe không thèm trả lời sao?

Anh ta thật sự rất muốn phản biện lại cho chiếc điện thoại đã hy sinh anh dũng nằm xuống ở kia nhưng ngại tiền lương còn chưa nhận được nên bèn nhịn xuống rồi quay lưng đi chuẩn bị.

Chỉ là chiếc điện thoại mới thôi mà. Đừng nói là một cái, trăm cái anh ta cũng có thể mua và đưa về tận đây cho người sếp yêu quý của mình.

Vì sao?

Vì đơn giản đấy đâu phải tiền của anh ta đâu.

Lăng Tiêu: “…”

Anh bồn chồn trong người, đứng ngồi không yên nên đành cất bước lại gần chiếc cửa sổ bằng kính to lớn sát đất ngay kế bên bàn làm việc của mình để giải tỏa căng thẳng.

Không biết… giờ này cô đang làm gì nhỉ? Có bị ai bắt nạt hay lén lút trốn ở góc nào đấy khóc không?

Đáy mắt Lăng Tiêu u sầu, ở trong đầu suy ra 7749 cái diễn cảnh cẩu huyết mà cô đang trải qua.

A! Điềm Nhiên vì sao lại không gọi cho anh? Chẳng phải hồi sáng nay anh đã cố ý nhưng tỏ ra vô tình nhắc về điều này mà, cô không hiểu sao?

Lăng Tiêu vò đầu, tức giận đá vào chậu cây bên chân. Rốt cuộc thì vẫn chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu nổi!



Lăng Tiêu bon bon tan làm, bước đi nhanh như chạy, vừa đặt mông xuống ghế ngồi một cái đã ngay lập tức khởi động xe, lao vun vút rời khỏi công ty.

Chiếc xế hộp của anh chẳng mấy chốc đã dừng bánh trước một cửa tiệm hoa rộng lớn đầy màu sắc bắt mắt. Anh bước xuống xe, đưa tay đóng lại cánh cửa xe một cách tiêu soái. Mùi thơm của hương hoa quanh quẩn nơi chóp mũi, trong đầu anh âm thầm nghĩ chỉ mới ở ngoài này đã ngửi thấy mùi hương hoa dịu nhẹ rồi, nếu Điềm Nhiên ở trong đấy cả ngày thì sẽ bị ám mùi, cả người sẽ thơm thoang thoảng mùi hương hoa tự nhiên nhỉ?

Anh có chút lo lắng cùng hồi hộp nên đã đến đón cô sớm hơn giờ dự định.

Mục đích cũng chỉ là vì muốn nhìn xem Điềm Nhiên đang làm gì mà thôi. Cả một ngày trời trong đầu của anh chỉ toàn là hình bóng của cô.

Cuối cùng thì cũng đến lúc gặp lại Điềm Nhiên rồi!

Lăng Tiêu nắm thanh vặn cửa đẩy vào trong, tiếng chuông treo trên cánh cửa kêu leng keng vài tiếng. Nếu là thường ngày thì ngay lập tức sẽ có người đi về phía anh, chuyên nghiệp chào hỏi rồi tư vấn nhưng hôm nay lại khác.

Bầu không khí bên trong đang rất căng thẳng nên chẳng ai hay biết về sự xuất hiện của anh cả.

Lăng Tiêu khựng người, cảm nhận đầu tiên cho anh một sự cảm chẳng lành. Anh bước vào bên trong, đưa mắt nhìn một vòng thì thấy ngay cảnh tượng…

Tên khốn Dương Dật Nhuệ vì sao lại ở đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện