Thời gian sau đấy, cô thường xuyên thấy được dáng vẻ vội vã của anh.
Dật Nhuệ đã nói:
“Thời gian sắp tới sẽ rất bận rộn. Con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, trở thành một người thành công nhất để phụng dưỡng bố mẹ.”
Vâng, lời nói đấy là anh dành cho ba mẹ anh. Còn cô… một lời anh cũng không muốn nói. Những lần Điềm Nhiên may mắn gặp rồi bắt chuyện với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những lần cô lại gần thì anh lại xa cách. Một cái nhìn đến cô thôi cũng trở nên xa xỉ. Trong lòng Điềm Nhiên trở nên lạnh lẽo, anh ấy hình như ghét cô rồi! Ý thù ghét trong đáy mắt anh rất rõ ràng.
Dật Nhuệ lạnh nhạt cô, cắm đầu vào làm công việc như điên. Anh… từ một người thất bại, chẳng có gì trong tay thành một người đàn ông dần có chỗ đứng và thành tựu trên thương trường.
Điềm Nhiên biết điều này không phải là vì họ nói hay anh tâm sự với cô mà là vì chất lượng của cuộc sống thay đổi. Họ mua sắm những vật dụng cao cấp mắc tiền, chi tiêu xa xỉ và ăn uống xa hoa không tiếc tay.
Tất nhiên, chỉ chất lượng cuộc sống của họ là thay đổi mà thôi còn cô thì vẫn mãi nằm trong khuôn khổ và hà khắc mà họ đặt ra. Dù bán mạng làm việc quần quật liên tục không ngơi tay nhưng một đồng mà họ chi cho cô hay một miếng đồ ăn thừa mà cô ăn đều trở nên lãng phí và không đáng. Đối với họ, những việc mà cô nên làm không bao giờ là đủ.
…
Hôm nay là ngày tròn một năm kết hôn. Dù hai người chưa tiếp xúc thân mật lần nào còn có ý xa cách nhưng trong thâm tâm cô vẫn nhớ anh chính là chồng của mình.
Một năm cứ vậy mà đã trôi qua rồi!
Hôm nay cô gom hết can đảm, lúng túng đứng trước mặt bà Dương nói:
“Phu, phu nhân… anh Nhuệ, anh ấy quên đem hộp cơm theo rồi…”
Bà Dương vào giờ này đều bận rộn đón xem bộ phim mẹ chồng con dâu trên tivi đến hăng say. Mắt dõi vào chiếc màn hình lớn trước mặt, tai lùng bùng chẳng nghe rõ cô đang nói gì nữa.
Bà quắp mắt, dữ tợn quát:
“Mày làm cái gì mà đến hộp cơm cũng không đưa cho con trai tao mà để nó quên vậy hả? Nó quên hộp cơm rồi thì trưa nay con cưng của tao biết ăn cái gì đây? Mày có biết nó mỗi ngày đều đang nai lưng cực khổ kiếm tiền về nuôi cái mồm của mày không?”
“Con đ* khốn khiếp này! Có phải nhà tao dễ với mày quá nên mày muốn buông lỏng, leo đầu đâu cái nhà này ngồi đúng không hả?”
Đấy, lại bắt đầu nữa rồi!
Điềm Nhiên cắn chặt răng chịu đựng. Nếu là thường ngày thì có đánh ch.ết cô cũng không muốn gây sự để bà ấy chửi đâu. Một giờ không nghe bà ấy chửi mắng thì đúng quả thật là hạnh phúc như ở thiên đường.
Nhưng mà… hôm nay cô muốn được ra ngoài, muốn được đến gặp Dật Nhuệ.
Dù cho… có trả bất cứ cái giá nào thì cô cũng muốn đi.
Chính vì vậy mà sáng sớm nay cô đã không lượn lờ trước mặt để đưa hộp cơm cho anh như thường ngày nữa. Cô ôm hộp cơm núp mình ở một góc, hồi hộp nhìn Dật Nhuệ rời khỏi nhà.
Điềm Nhiên an tĩnh đứng thu mình ở một góc, mặc kệ bà ta phát tiết.
Cuối cùng cũng hả được cơn giận. Bà ta liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, mắt thấy đã không còn sớm nữa bèn miễn cưỡng ra lệnh cho cô.
“Thôi được rồi! Mau, mau cầm đến công ty của thằng Nhuệ đi. Nhớ đấy, mày không được làm xấu mặt nó, đưa xong phải ngay lập tức về để làm việc nhà biết không hả?”
Điềm Nhiên vui mừng như nhận được ân xá. Nụ cười trên môi cô bất giác nở rộ, cúi gập người về phía bà ta, nói:
“Vâng ạ!”
…
Cô trở về phòng, mở cái tủ áo nho nhỏ của mình ra. Quần áo bên trong ít đến đáng thương, đã vậy còn sờn cũ hết cả rồi. Cô trầm ngâm, tầm mắt bỗng liếc nhìn về chiếc gương ở góc phòng.
Bộ dạng xấu xí này của cô…
Điềm Nhiên nhìn bản thân mình còn cảm thấy tự ti. Thì ra… cô đã trở nên xanh xao và xấu xí đến như thế này rồi. Tóc tai thì bù xù, mặt mũi thì nhợt nhạt, bộ quần áo thì lại trông quê mùa.Da dẻ sần sùi, thô ráp, những phần da thịt tay chân bị lộ ra bên ngoài đều bầm tím và chi chít những vết sẹo chồng chất lên nhau.
Đến cô còn chẳng nhìn nổi bộ dạng hiện giờ của mình nữa rồi.
Điềm Nhiên thở dài, chọn cho mình một bộ quần áo tạm ổn nhất và đặc biệt phải dài tay dài chân để che hết đi những vết sẹo kia. Chẳng có mấy thời gian nhìn ngắm lâu hơn thì bà Dương ở bên ngoài đã hối thúc. Điềm Nhiên tất tất tưởi tưởi, ba chân bốn cẳng lập tức chạy ra.
Bà ấy khinh thường hừ mũi nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Trước khi Điềm Nhiên đặt chân ra khỏi nhà còn không quên nói vọng ra căn dặn.
“Nhớ lời tao nói gì chưa hả? Đừng làm con trai tao mất mặt, đặc biệt đừng hé mồm ra nói mày là vợ của nó. Nhanh chóng đưa cơm rồi trở về nhà có biết không?”
Điềm Nhiên cúi gầm mặt xuống, che đi nét mặt đau khổ của mình.
Cô cắn chặt môi, khó khăn phát ra một tiếng “Vâng!”
…
Không khí bên ngoài thật sự rất tuyệt!
Điềm Nhiên cất bước, tham lam hít thở nhiều hơn bầu không khí trong lành ở đây, đôi mắt phấn khích liếc nhìn mọi thứ ở xung quanh.
Đến trước cửa của công ty, cô hít sâu vài hơi lấy can đảm rồi nhấc bước vào trong trong ánh mắt bất thiện của những người xung quanh.
Điềm Nhiên nghĩ chắc là do ngoại hình của cô khiến cho họ cảm thấy hoài nghi và đề phòng.
“Xin, xin chào! Tôi… tôi đến đưa cơm cho anh Nhuệ.”
Người lễ tân nhàn nhạt liếc nhìn cô, hờ hững nói với giọng điệu lạnh tanh.
“Nói rõ họ tên giùm tôi. Biết trong công ty này có bao người tên Nhuệ không? Đến ngay cả ông bảo vệ ngoài kia cũng có con trai tên là Nhuệ đấy.”
“Cô muốn tìm con trai của ông ta sao? Vậy thì ra ngoài đấy mà hỏi ông ta đấy, vào đây làm gì?”
Lời nói của cô ta xoang xoảng, kéo theo đấy là sự chú ý và tiếng cười khúc khích của những người xung quanh.
Điềm Nhiên cố giữ nét điềm tĩnh, cất giọng muốn nói lại vô tình thấy tấm hình quảng cáo ở phía xa, trong đầu liền nảy ra một ý.
Cô chỉ tay về phía tấm hình đấy, cất giọng trả lời người phụ nữ đứng đối diện với mình.
“Kia! Tôi muốn đưa cơm cho người đàn ông đấy, giám đốc Dương Dật Nhuệ.”
Người phụ nữ kia liếc cô một cái muốn cháy mặt, hừ mũi nói:
“Đợi một chút.”
“…”
Người phụ nữ đấy ấn ấn vài cái vào điện thoại để bàn trước mặt mình, nhỏ giọng nói qua điện thoại.
“…”
“Vâng! Tôi sẽ để cô ta lên!”
Cô ta cúp máy, nhìn người bên cạnh ra hiệu rồi nói:
“Dẫn cô ta lên.”
“OK!”
…
Cô gái kia dẫn cô đến trước cửa một căn phòng, Điềm Nhiên nhìn liếc qua thì thấy ngay cái bảng treo trên cửa phòng. Đây thật sự là phòng làm việc của anh rồi.
Cốc… cốc… cốc…
Cô ta góc ba cái vào cửa phòng, cất giọng ngọt ngào nói:
“Tôi đưa người lên rồi đây ạ!”
Người kia nói xong liền rời đi, để lại một mình cô đứng trước cửa phòng.
Điềm Nhiên do dự mất một lúc, cuối cùng cũng học theo cô ta gõ cửa vài cái rồi đặt tay lên thanh nắm, đẩy cửa vào trong.
“Dậy Nhuệ à em tới… Uyển Uyển?”
Lời nói một nửa của cô bỗng im bật, thay vào đấy là bất giác gọi tên người con gái đang ngồi nghễu nghện trong phòng.
Uyển Uyển như biết trước sự xuất hiện của cô, mỉm cười duyên dáng về phía cô. Cô ta thoải mái ngã người ra sau ghế, mặt thì thách thức nhìn cô nhưng miệng thì lại cất lời ngon ngọt.
“A! Chị gái của tôi, lâu rồi mới gặp chị nhỉ? Đứng đây làm gì chứ? Mau, vào đây ngồi đi. Cứ tự nhiên, đừng có ngại.”
Dật Nhuệ đã nói:
“Thời gian sắp tới sẽ rất bận rộn. Con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, trở thành một người thành công nhất để phụng dưỡng bố mẹ.”
Vâng, lời nói đấy là anh dành cho ba mẹ anh. Còn cô… một lời anh cũng không muốn nói. Những lần Điềm Nhiên may mắn gặp rồi bắt chuyện với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những lần cô lại gần thì anh lại xa cách. Một cái nhìn đến cô thôi cũng trở nên xa xỉ. Trong lòng Điềm Nhiên trở nên lạnh lẽo, anh ấy hình như ghét cô rồi! Ý thù ghét trong đáy mắt anh rất rõ ràng.
Dật Nhuệ lạnh nhạt cô, cắm đầu vào làm công việc như điên. Anh… từ một người thất bại, chẳng có gì trong tay thành một người đàn ông dần có chỗ đứng và thành tựu trên thương trường.
Điềm Nhiên biết điều này không phải là vì họ nói hay anh tâm sự với cô mà là vì chất lượng của cuộc sống thay đổi. Họ mua sắm những vật dụng cao cấp mắc tiền, chi tiêu xa xỉ và ăn uống xa hoa không tiếc tay.
Tất nhiên, chỉ chất lượng cuộc sống của họ là thay đổi mà thôi còn cô thì vẫn mãi nằm trong khuôn khổ và hà khắc mà họ đặt ra. Dù bán mạng làm việc quần quật liên tục không ngơi tay nhưng một đồng mà họ chi cho cô hay một miếng đồ ăn thừa mà cô ăn đều trở nên lãng phí và không đáng. Đối với họ, những việc mà cô nên làm không bao giờ là đủ.
…
Hôm nay là ngày tròn một năm kết hôn. Dù hai người chưa tiếp xúc thân mật lần nào còn có ý xa cách nhưng trong thâm tâm cô vẫn nhớ anh chính là chồng của mình.
Một năm cứ vậy mà đã trôi qua rồi!
Hôm nay cô gom hết can đảm, lúng túng đứng trước mặt bà Dương nói:
“Phu, phu nhân… anh Nhuệ, anh ấy quên đem hộp cơm theo rồi…”
Bà Dương vào giờ này đều bận rộn đón xem bộ phim mẹ chồng con dâu trên tivi đến hăng say. Mắt dõi vào chiếc màn hình lớn trước mặt, tai lùng bùng chẳng nghe rõ cô đang nói gì nữa.
Bà quắp mắt, dữ tợn quát:
“Mày làm cái gì mà đến hộp cơm cũng không đưa cho con trai tao mà để nó quên vậy hả? Nó quên hộp cơm rồi thì trưa nay con cưng của tao biết ăn cái gì đây? Mày có biết nó mỗi ngày đều đang nai lưng cực khổ kiếm tiền về nuôi cái mồm của mày không?”
“Con đ* khốn khiếp này! Có phải nhà tao dễ với mày quá nên mày muốn buông lỏng, leo đầu đâu cái nhà này ngồi đúng không hả?”
Đấy, lại bắt đầu nữa rồi!
Điềm Nhiên cắn chặt răng chịu đựng. Nếu là thường ngày thì có đánh ch.ết cô cũng không muốn gây sự để bà ấy chửi đâu. Một giờ không nghe bà ấy chửi mắng thì đúng quả thật là hạnh phúc như ở thiên đường.
Nhưng mà… hôm nay cô muốn được ra ngoài, muốn được đến gặp Dật Nhuệ.
Dù cho… có trả bất cứ cái giá nào thì cô cũng muốn đi.
Chính vì vậy mà sáng sớm nay cô đã không lượn lờ trước mặt để đưa hộp cơm cho anh như thường ngày nữa. Cô ôm hộp cơm núp mình ở một góc, hồi hộp nhìn Dật Nhuệ rời khỏi nhà.
Điềm Nhiên an tĩnh đứng thu mình ở một góc, mặc kệ bà ta phát tiết.
Cuối cùng cũng hả được cơn giận. Bà ta liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, mắt thấy đã không còn sớm nữa bèn miễn cưỡng ra lệnh cho cô.
“Thôi được rồi! Mau, mau cầm đến công ty của thằng Nhuệ đi. Nhớ đấy, mày không được làm xấu mặt nó, đưa xong phải ngay lập tức về để làm việc nhà biết không hả?”
Điềm Nhiên vui mừng như nhận được ân xá. Nụ cười trên môi cô bất giác nở rộ, cúi gập người về phía bà ta, nói:
“Vâng ạ!”
…
Cô trở về phòng, mở cái tủ áo nho nhỏ của mình ra. Quần áo bên trong ít đến đáng thương, đã vậy còn sờn cũ hết cả rồi. Cô trầm ngâm, tầm mắt bỗng liếc nhìn về chiếc gương ở góc phòng.
Bộ dạng xấu xí này của cô…
Điềm Nhiên nhìn bản thân mình còn cảm thấy tự ti. Thì ra… cô đã trở nên xanh xao và xấu xí đến như thế này rồi. Tóc tai thì bù xù, mặt mũi thì nhợt nhạt, bộ quần áo thì lại trông quê mùa.Da dẻ sần sùi, thô ráp, những phần da thịt tay chân bị lộ ra bên ngoài đều bầm tím và chi chít những vết sẹo chồng chất lên nhau.
Đến cô còn chẳng nhìn nổi bộ dạng hiện giờ của mình nữa rồi.
Điềm Nhiên thở dài, chọn cho mình một bộ quần áo tạm ổn nhất và đặc biệt phải dài tay dài chân để che hết đi những vết sẹo kia. Chẳng có mấy thời gian nhìn ngắm lâu hơn thì bà Dương ở bên ngoài đã hối thúc. Điềm Nhiên tất tất tưởi tưởi, ba chân bốn cẳng lập tức chạy ra.
Bà ấy khinh thường hừ mũi nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Trước khi Điềm Nhiên đặt chân ra khỏi nhà còn không quên nói vọng ra căn dặn.
“Nhớ lời tao nói gì chưa hả? Đừng làm con trai tao mất mặt, đặc biệt đừng hé mồm ra nói mày là vợ của nó. Nhanh chóng đưa cơm rồi trở về nhà có biết không?”
Điềm Nhiên cúi gầm mặt xuống, che đi nét mặt đau khổ của mình.
Cô cắn chặt môi, khó khăn phát ra một tiếng “Vâng!”
…
Không khí bên ngoài thật sự rất tuyệt!
Điềm Nhiên cất bước, tham lam hít thở nhiều hơn bầu không khí trong lành ở đây, đôi mắt phấn khích liếc nhìn mọi thứ ở xung quanh.
Đến trước cửa của công ty, cô hít sâu vài hơi lấy can đảm rồi nhấc bước vào trong trong ánh mắt bất thiện của những người xung quanh.
Điềm Nhiên nghĩ chắc là do ngoại hình của cô khiến cho họ cảm thấy hoài nghi và đề phòng.
“Xin, xin chào! Tôi… tôi đến đưa cơm cho anh Nhuệ.”
Người lễ tân nhàn nhạt liếc nhìn cô, hờ hững nói với giọng điệu lạnh tanh.
“Nói rõ họ tên giùm tôi. Biết trong công ty này có bao người tên Nhuệ không? Đến ngay cả ông bảo vệ ngoài kia cũng có con trai tên là Nhuệ đấy.”
“Cô muốn tìm con trai của ông ta sao? Vậy thì ra ngoài đấy mà hỏi ông ta đấy, vào đây làm gì?”
Lời nói của cô ta xoang xoảng, kéo theo đấy là sự chú ý và tiếng cười khúc khích của những người xung quanh.
Điềm Nhiên cố giữ nét điềm tĩnh, cất giọng muốn nói lại vô tình thấy tấm hình quảng cáo ở phía xa, trong đầu liền nảy ra một ý.
Cô chỉ tay về phía tấm hình đấy, cất giọng trả lời người phụ nữ đứng đối diện với mình.
“Kia! Tôi muốn đưa cơm cho người đàn ông đấy, giám đốc Dương Dật Nhuệ.”
Người phụ nữ kia liếc cô một cái muốn cháy mặt, hừ mũi nói:
“Đợi một chút.”
“…”
Người phụ nữ đấy ấn ấn vài cái vào điện thoại để bàn trước mặt mình, nhỏ giọng nói qua điện thoại.
“…”
“Vâng! Tôi sẽ để cô ta lên!”
Cô ta cúp máy, nhìn người bên cạnh ra hiệu rồi nói:
“Dẫn cô ta lên.”
“OK!”
…
Cô gái kia dẫn cô đến trước cửa một căn phòng, Điềm Nhiên nhìn liếc qua thì thấy ngay cái bảng treo trên cửa phòng. Đây thật sự là phòng làm việc của anh rồi.
Cốc… cốc… cốc…
Cô ta góc ba cái vào cửa phòng, cất giọng ngọt ngào nói:
“Tôi đưa người lên rồi đây ạ!”
Người kia nói xong liền rời đi, để lại một mình cô đứng trước cửa phòng.
Điềm Nhiên do dự mất một lúc, cuối cùng cũng học theo cô ta gõ cửa vài cái rồi đặt tay lên thanh nắm, đẩy cửa vào trong.
“Dậy Nhuệ à em tới… Uyển Uyển?”
Lời nói một nửa của cô bỗng im bật, thay vào đấy là bất giác gọi tên người con gái đang ngồi nghễu nghện trong phòng.
Uyển Uyển như biết trước sự xuất hiện của cô, mỉm cười duyên dáng về phía cô. Cô ta thoải mái ngã người ra sau ghế, mặt thì thách thức nhìn cô nhưng miệng thì lại cất lời ngon ngọt.
“A! Chị gái của tôi, lâu rồi mới gặp chị nhỉ? Đứng đây làm gì chứ? Mau, vào đây ngồi đi. Cứ tự nhiên, đừng có ngại.”
Danh sách chương