Điềm Nhiên nhìn người phụ nữ có dáng vẻ cao quý đang dắt tay một đứa trẻ trạc tuổi với mình vào nhà thì ngay lập tức chạy lại, cô hồn nhiên với sự ngây thơ của trẻ con, cất giọng trong trẻo non nớt gọi lớn một tiếng.

“M, Mẹ!“

“…”

Người phụ nữ tay nắm chặt đứa con gái trân quý của mình, đôi mắt hạnh nheo lại tỏ vẻ không vui nhìn vào cô, đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi cao đến bụng dưới của bà.

Ánh mắt hiện rõ vẻ phiền phức và chán ghét.

Nhưng tiếc rằng, Điềm Nhiên nhỏ bé lại chẳng thể hiểu nổi ánh mắt đấy đang mang ý nghĩa gì. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình khó hiểu nhìn bà.

Chẳng phải trước kia nhũ mẫu đã khen cô rất giỏi sao? Vì sao mẹ lại chẳng khen ngợi hay vui vẻ gì thế này?

Có khi nào là do cô nói nhỏ nên mẹ không nghe rõ không?

Điềm Nhiên vực dậy tinh thần khi đã nghĩ thông suốt điểm này. Cô hít vào một hơi thật sâu để lấy hơi, nhìn bà với ánh mắt chân thành nhất rồi cất to giọng nói lại một lần nữa.

“Mẹ… mẹ ơi!”

BỐP!

Không nói một lời thừa thãi nào, người mà cô gọi là mẹ đấy đã dang thẳng cánh tay còn lại ra tát một cái thật mạnh vào gò má của Điềm Nhiên làm cô loạng choạng ngã sõng soài trên mặt đất.

Cô đưa tay chạm vào gò má đỏ rát của mình, ngước mặt nhìn mẹ qua làn nước mắt, khó tin trước hành động của mẹ.

“Con ranh khốn khiếp! Ai cho phép mày gọi tao là mẹ hả? Cái từ thiêng liêng đấy không được phép phát ra từ cái miệng dơ bẩn của mày. Tao không có đứa con như mày nên đừng có mà nhận vơ.” Bà ấy buông bàn tay đang nắm con gái mình ra, ngồi xổm xuống đất trước mặt cô tiếp tục nói lời đe dọa.

“Nghe cho rõ đây con khốn! Mày… không được phép gọi tao là mẹ có nghe không? Nếu để tao nghe thấy một từ nào nữa phát ra từ cái miệng này của mày thì mọi chuyện không đơn giản chỉ là cái tát cảnh cáo này đâu.”

“…”

Những người làm có mặt trong nhà chứng kiến cảnh này cũng chỉ xem như là mình mù, tai điếc. Họ không dám hó hé dù chỉ là một lời, chỉ có thể ở trong lòng thương cảm cho cô mà thôi.

“Hức… hức…”

Điềm Nhiên nức nở thút thít khóc nhìn bà ấy cưng chiều dẫn cô bé trạc tuổi mình đi về hướng cửa ra vào, âm thanh lớn vang vọng như muốn để cho cô nghe thấy.

“Đi thôi cục vàng của mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi rồi đi ăn nhé? Thật xúi quẩy, mới về nhà đã gặp phải thứ không may mắn.”

Cô bé đấy quay đầu đưa mắt liếc nhìn cô, giây sau đã ngay lập tức ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại bà ấy.

“Vâng mẹ!”

“…”

M, mẹ ơi!

Điềm Nhiên đau quá!

Điềm Nhiên cũng muốn mà…

Dù chỉ là một chút thôi, cô bé cũng muốn được mẹ yêu thương dù chỉ bằng một phần nhỏ của người em kia cũng được.



Điềm Nhiên ngoan ngoãn trở thành kẻ vô hình trong chính căn nhà của mình.

Ngoan ngoãn nhìn nhũ mẫu, người duy nhất thật lòng đối xử tốt và yêu thương cô bị mẹ đuổi đi.

Chẳng còn ai, chẳng còn ai ở bên chăm sóc Nhiên Nhiên nữa rồi.

Năm Điềm Uyển Uyển, em gái của cô tròn 6 tuổi, ba mẹ đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn cho em ấy. Nơi tổ chức là ngay ở sân vườn dưới nhà nhưng Nhiên Nhiên lại chẳng thể được tham gia.

Cô đứng ở sau lớp cửa kính của phòng mình, đưa mắt nhìn xuống bầu không khí náo nhiệt vui vẻ ở dưới đấy. Em gái cô treo trên môi nụ cười ngọt ngào, mặc trên mình chiếc váy công chúa lộng lẫy cùng chiếc vương miện đẹp đẽ trên đầu. Em ấy… chính là niềm kiêu hãnh của ba mẹ.

Nhìn em được mọi người vây quanh cùng những món quà chất đống khiến cho niềm ao ước của cô cháy bỏng hơn bao giờ hết. Cô nhìn vào những hộp quà màu sắc sặc sỡ đấy, trong lòng chỉ cầu ước rằng mình cũng có, chỉ cần một hộp thôi cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng tiếc rằng, cô chẳng có gì cả!

Điềm Nhiên lủi thủi trở về nhà sau một ngày dài. Cô lê bước chân mệt mỏi vào nhà, trên vai vẫn đeo chiếc cặp sách nặng nề. Căn phòng khách yên tĩnh, vậy là vẫn chưa có ai về nhà ư?

Cô thở dài một hơi, bước chân lên phòng bỗng chốc dừng lại trước một cô búp bê được đặt trên bàn trà phòng khách.

Một sức hút vô hình khiến cho bước chân của cô lê bước, chẳng biết từ lúc nào mà con búp bê đã nằm gọn trên tay của cô rồi.

“Đẹp quá!”

Điềm Nhiên mỉm cười, nói một câu khen ngợi trong vô thức.

Cảm giác từ trên đầu ngón tay của cô mềm mềm, cần rồi lại khó rời tay. Lí trí nói cô buông xuống và rời đi nhưng cơ thể thì lại bất động chẳng xê dịch.

Chẳng biết đã mân mê con búp bê được bao lâu, chỉ đến khi một tiếng khóc chói tai vang lên mới có thể kéo Điềm Nhiên trở lại với hiện thực.

“Oaaa… đồ đáng ghét! Ai cho mày đụng vào đồ của tao hả?”

Điềm Uyển Uyển khóc đến lòng trời lở đất, ngồi phệt xuống nền nhà để ăn vạ.

Trong lòng cô vang lên một tiếng chuông cảnh tỉnh, cô ngay lập tức cầm con búp bê chạy lại chỗ của em ấy để dỗ dành.

“Nín đi, nín đi mà! Chị thật sự xin lỗi. Búp bê của em này!”

Cô chìa tay đưa búp bê cho Uyển Uyển, em ấy miệng vẫn oà khóc, giật lấy con búp bê từ tay cô rồi ném mạnh xuống đất.

“Đồ dơ bẩn! Đồ mà mày đụng vào chính là đồ dơ bẩn!”

“Chị…”

Điềm Nhiên xót xa nhìn về hướng của con búp bê vừa bị ném đấy, đang muốn cất lời nói gì đấy thì đã bị một giọng nói phẫn nộ lớn tiếng khác cắt ngang.

“Ôi trời đất ơi con gái của tôi! Điềm Thanh, ông mau nhìn xem con gái cưng của ông đang làm gì con gái của tôi kìa!”

Điềm Nhiên toàn thân run rẩy bần bật, hơi thở nặng nề quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh chói tai đấy.

“B,ba… M… me…” Điềm Nhiên cất giọng gọi ba trong sợ hãi, vừa định nói từ gì đấy thì bỗng im bật, đưa tay lên che kín miệng của mình.

Uyển Uyển kế bên cô vẫn oà khóc, thấy ba mẹ xuất hiện càng khiến cô bé làm nũng càng khóc lớn hơn.

Bà ấy nhìn thấy con gái khóc lớn thì tỏ ra đau đớn như đứt từng khúc ruột. Bước chân dồn dập nhanh chóng, bà ta lại gần ôm chầm lấy Uyển Uyển vào lòng vỗ về. Khi đi ngang qua cô, bà ấy không quên đẩy cô một cái thật mạnh khiến Điềm Nhiên ngã ra đất, tay chân chà xát với nền nhà tạo cảm giác đau nhói.

“A!”

Điềm Nhiên đau đớn co mình, hướng mắt nhìn về phía ông Điềm Thanh.

Ánh mắt ông ấy chẳng hề dừng trên người đứa con gái nhỏ bé này. Từ đấy đến cuối, sự quan tâm của ông chỉ dành cho mỗi Uyển Uyển.

Tiếng khóc của con gái kết hợp cùng với những lời oán trách và kêu gào của bà ấy khiến ông như bùng nổ, ánh mắt nhìn cô đầy lửa giận.

“ĐIỀM NHIÊN! MAU, MAU ĐI THEO BA!”

“Ba… ba ơi… con sai rồi, con biết sai rồi mà…”

Điềm Nhiên oà khóc dữ dội, những giọt nước mắt long lanh như viên pha lê rơi trên khuôn mặt non nớt cũng không thể làm ông Điềm mềm lòng. Ông ấy nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô kéo đi, mặc kệ Điềm Nhiên khóc lóc cầu xin tha thứ cũng không hề nương tay. Trái lại, lực đạo bàn tay của ông còn mạnh hơn trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện