Không khí trở nên phi thường ngưng trọng, Trang Sóc nhìn khuôn mặt đờ đẫn của người phụ nữ áo đỏ, hàn ý từ đáy lòng lại không tự giác phả lên, loại cảm giác này đã nhiều năm chưa từng có.

Anh thật không ngờ tiểu cảnh sát bên cạnh đây vậy mà nhận thức người phụ nữ này, anh hít sâu một hơi, trong thanh âm mang theo quấy rầy ngay cả mình đều không có phát giác, “Cậu nhận thức… người này?” Nghĩ đến chữ quỷ đây có thể sẽ kích thích đến đối phương, anh uyển chuyển thay đổi một từ khác.

Lâm Khâm Duyên nhẹ gật đầu, vốn đối nữ quỷ này sợ hãi biến thành thương cảm, nhưng cậu không rõ, cô tại sao phải hại những bảo vệ này, tối hôm nay gia tăng một người, đã là người chết thứ tư rồi. Nhưng cậu không thể ở trước nhiều người như vậy nói bản án này, cậu trông theo thi thể trên mặt đất, trong lúc nhất thời không biết có thể nói cái gì.

Ngôn Tư Diễn trông tình huống hiện tại, cũng khẩn trường nhìn Trang Sóc ở bên, trong sáu người tên duy nhất có thể đánh bại nữ quỷ cũng lộ ra sắc mặt không bình thường rồi, huống chi thằng cha gà mờ này.

Vào thời khắc bốn người dị thường nghiêm túc, một thanh âm truyền ra.

“Mấy người đang lầm bầm lầu bầu cái gì?”

Trang, Lâm, Ngôn ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Mặc, nhìn lại người phụ nữ đối diện toàn thân đột nhiên bắt đầu nhỏ máu, trong nội tâm cảm khái, không biết đó là phúc.

Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình nhìn nữ quỷ cách đó không xa, đi đến phía trước Ngôn Tư Diễn, đem cậu ngăn cản ở đằng sau của mình, mặt không biểu tình mở miệng, “Người phụ nữ đó muốn làm cái gì?”

Ngôn Tư Diễn sờ sờ mũi, “Cổ không có muốn làm cái gì, bởi vì cổ đã làm.” Duỗi ngón tay chỉ thi thể trên đất, không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng vừa rồi lúc này đây biến mất hầu như không còn.

Tiêu Tử Mặc nhìn bốn tên bên cạnh tinh thần như có như không xảy ra vấn đề, cẩn thận kéo Thiện Á Đồng vào lòng mình, kề bên tai Thiện Á Đồng nói khẽ, “Chúng ta cách bốn tên này xa một chút.”

Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh ta, ở không khí an tĩnh thế này nói lời rì rầm làm cái gì, muốn bọn cậu giả bộ không nghe thấy kỳ thật rất thử nghiệm diễn xuất, mỗi người đều diễn xuất siêu cao à? Dường như rất không hài lòng với bộ dạng không còn trạng thái của sáu người, vì vậy người phụ nữ áo đỏ động, trong chớp mắt liền đến nơi cách xa sáu người không đến năm bước, trên gương mặt tái nhợt đôi mắt to hắc bạch phân minh không còn thần thái nhìn chằm chằm sáu người bọn cậu, lộ ra tròng mắt trắng khiến cho người ta sợ hãi.

Đứng ở vị trí gần phía trước Trang Sóc và Lâm Khâm Duyên đồng thời lui về phía sau một bước, mà khi Lâm Khâm Duyên lui về phía sau thoáng đụng phải Thiện Á Đồng một cú.

Thiện Á Đồng đẩy kính mắt màu trà trên sống mũi, mắt lại nhìn hai người phía trước, yên lặng kéo Tiêu Tử Mặc qua chỗ Ngôn Tư Diễn hai bước, cậu rất sáng suốt lựa chọn một vị trí tốt.

Tiêu Tử Mặc tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ không khí hiện trường mà nhìn, nhất định là gặp phải chuyện gì phiền phức rồi, anh nhìn người bên cạnh, vẻ mặt như thường, vậy hẳn không tính chuyện lớn gì.

“Tôi nói, anh mang mắt kính có thể thấy được sao?” Ngôn Tư Diễn liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, bất đắc dĩ hỏi.

“Gỡ mắt kính xuống tôi cũng không thể nhìn thấy thứ mấy anh nhìn thấy, nói tiếp, cái mắt kính này là vì làm người khác nhìn không rõ tôi, cùng tôi có nhìn rõ người khác hay không có quan hệ gì?” Thiện Á Đồng hỏi lại.

Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Vậy cũng được, anh và tụi tôi thân phận bất đồng chứ sao.”

Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình nhìn hai tên vào thời khắc kiểu này còn có thể nói chuyện phiếm, Ngôn Tư Diễn buông lỏng như vậy, là vì thói quen, diễn viên đây không sợ hãi chẳng lẽ là bởi nhìn không thấy, đây gọi là nhắm mắt làm ngơ?

“A nha,” Lâm Khâm Duyên nhìn theo Trang Sóc dùng phù chú đem người phụ nữ đánh lui vài bước, nhưng mà người phụ nữ rất nhanh lại lung la lung lay đứng lên, một tay đưa ra ngoài. Cậu cả kinh lui một bước dài, với tư cách cốt khí cảnh sát vào lúc này toàn bộ biến thành sợ hãi.

“Vị phu nhân này, chúng tôi với cô không oán không cừu, cô nếu đối chúng tôi ra tay, chỉ sợ tự cô cũng sẽ có phiền toái.” Trang Sóc thu phù chú trong tay, tận lực bảo trì nụ cười trên mặt.

“Tôi không có đối các anh ra tay, anh động thủ trước,” cô gái áo đỏ chậm rãi nhìn về phía Trang Sóc, “Còn là đàn ông nữa chứ, cư nhiên động thủ đánh phụ nữ.”

Tay Trang Sóc run rẩy, nhưng mà cô không phải phụ nữ, là nữ quỷ a.

“Vậy… Vậy chị qua bên tụi tôi làm cái gì?” Lâm Khâm Duyên run run hỏi.

Nữ quỷ nhìn cậu một cái, quăng ánh mắt qua phía sau cậu, “Tôi chỉ muốn nhìn bạn cậu một tí, dáng vẻ anh ấy rất giống thần tượng của tôi.”

Trang Sóc và Lâm Khâm Duyên đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía Thiện Á Đồng đang cong khóe miệng, lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía nữ quỷ, “Thần tượng của cô là?”

“Người có phẩm vị sẽ thích Thiện Thiên Vương, chẳng lẽ cậu không nhìn ra dáng cằm người này rất giống Thiện Thiên Vương sao?” Thanh âm nữ quỷ đột nhiên cao tám độ.

Lâm Khâm Duyên ngơ ngác gật đầu, “A, độ tương tự một trăm phần trăm.”

Tiêu Tử Mặc phát giác vẻ cười trên khóe miệng của Thiện Á Đồng hình như cứng đờ, anh vội lên tiếng nói, “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Thiện Á Đồng cười cười, gở kính mắt xuống nói, “Chỉ là hơi thấy thứ gì đó không rõ.” Gỡ kính mắt xuống anh ta lộ ra đôi mắt xinh đẹp, thế nhân đều nói mắt là cửa sổ tâm hồn, lộ ra đôi mắt, mọi người liền sáng sủa không ít.

Ngôn Tư Diễn nhìn sườn mặt Thiện Á Đồng, cảm thấy cảm khái, siêu sao Thiên Vương đây tuy không phải người đàn ông đẹp trai nhất trong giới, nhưng mà cảm giác nhìn thấy đích thực bất đồng với nhiều nghệ sĩ khác, đây là khí thế Thiên Vương trong truyền thuyết?

“Thật là ảnh!” Nữ quỷ ngây ngốc nhìn người trước mắt, sau một lúc lâu, trên khuôn mặt vốn làm cho người ta sợ hãi xuất hiện một vẻ tươi cười, “Ấy mà thật là ảnh.”

Trang Sóc và Lâm Khâm Duyên thật không ngờ sự tình lại có chuyển tiếp đột ngột, hai người trông ý cười trên mặt nữ quỷ, vốn là khuôn mặt thanh tú, vào lúc này lại lộ ra vài phần xinh đẹp.

“Tôi thật không ngờ một ngày mình có thế bắt gặp người thật,” nữ quỷ từng bước một đi đến giữa mấy người, Lâm Khâm Duyên không có chặn cô, mà Trang Sóc cũng không có động.

Ngôn Tư Diễn nhìn khuôn mặt mỉm cười của Thiện Á Đồng, há hốc mồm lại ngậm lại, cậu cảm thấy lúc đây không nói sẽ tốt hơn, ngược lại phía sau cậu Tần Húc Cẩn nhìn Thiện Á Đồng nhiều lần.

“Từ “Lâm thành” đến “Bạch Vi chi luyến”, mỗi một album của anh em đều sưu tầm, về sau không thể xem phim của anh nữa, cũng không thể nghe giọng hát của anh nữa, bây giờ có thể gặp lại anh, đã là may mắn của em rồi.” Cô quay đầu lại nhìn gã đàn ông nằm trên mặt đất, cười khổ nói, “Tên đó còn chưa chết, chỉ là ngất đi thôi, em hận bọn chúng, hôm nay cũng nên đi.”

“Chẳng lẽ nói bọn họ đối chị…” Lâm Khâm Duyên nghĩ đến tiến trình vụ án, nghĩ tới những ảnh chụp hiện trường đấy, bắt đầu thông cảm với cô gái này, nếu như không gặp phải mấy tên đàn ông đó, cô hẳn sẽ vui vẻ kết hôn sinh con, sau đó hạnh phúc qua cả đời a, cô như cũ có thể xem phim mình thích, nghe bài mình thích, nay lại cái gì cũng không còn.

“Có lẽ đây chính là mệnh a, ” người phụ nữ cười khổ, “Tôi chỉ cầu mình có thể bị chết minh bạch…” Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thiện Á Đồng, “Có thể nhìn thấy ảnh, đã xem như đền bù số phận cuối cùng.”

Ngôn Tư Diễn nhìn xem nữ quỷ này, có lẽ cô thật sự hận mấy gã đàn ông đó, hôm nay có thể thả lỏng nỗi hận trong lòng, cũng chưa hẳn không phải chuyện xấu, có lẽ, Thiện Á Đồng xuất hiện đối với cô mà nói, chỉ là một điều ngoài ý muốn, cậu mở miệng hỏi, “Thiện Á Đồng, cậu nguyện ý cho cô ấy một cái ôm chứ?”

Thiện Á Đồng không có hỏi cô cái gì, khóe miệng chỉ hơi cong lên, không chút do dự mở ra vòng ôm, cho đến khi trong ngực dường như có nhiều tia khí tức lạnh buốt, “Lên đường an lành.”

Giọng cô nghẹn ngào, không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này, “Cảm ơn, cái ôm này quả nhiên ấm áp như trong tưởng tượng.” Nói xong, nhìn thật sâu Thiện Á Đồng, chậm rãi trở nên trong suốt, biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ trong nháy mắt, đèn trong siêu thị lần nữa khôi phục ánh sáng, Ngôn Tư Diễn nhìn cái tên vẫn mở ra vòng ôm, thấp giọng nói, “Cô ấy đã đi rồi.”

“Vậy sao?” Thiện Á Đồng đeo lên kính mắt, “Tôi cũng nên đi.” Nói xong, quay người đối vẻ mặt mờ mịt của Tiêu Tử Mặc cười cười, “Đi, chúng mình về nhà.”

Tiêu Tử Mặc vội ném đèn pin sang một bên, từ từ đi theo.

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát và bác sĩ đều chạy tới hiện trường, bác sĩ đây mới phát hiện người bảo vệ này chỉ tạm thời hôn mê, cũng không phải tử vong, mà Lâm Khâm Duyên chuẩn bị trở về trong cục cảnh sát tiếp tục điều tra bản án này.

Trang Sóc vốn muốn lưu lại cùng Ngôn Tư Diễn giao lưu vấn đề chuyên môn một tí, nhưng thấy Tần Húc Cẩn dường như cực kì không hoan nghênh anh, vì vậy rất tự giác rời đi.

Ngôn Tư Diễn đi ra siêu thị, cảm giác lòng mình hơi rầu rĩ, cậu thở ra một hơi nói, “Cô gái đó hẳn sẽ đầu thai chuyển thế đến gia đình tốt a?”

Tần Húc Cẩn trầm mặc gật đầu.

“Anh kỳ thật có thể thấy a?” Ngôn Tư Diễn đột nhiên hỏi vậy.

Tần Húc Cẩn liếc nhìn Ngôn Tư Diễn, “Có thể.” Trong lời nói, mang theo một tia bất an.

Ngôn Tư Diễn cười cười, “Nhưng mà, đại minh tinh đó ngược lại là không giống với trong tưởng tượng của tôi, bộ dạng thoạt nhìn rất dễ thân cận.”

Tần Húc Cẩn nhìn sườn mặt cậu, hơi nhếch khóe môi.

“Hôm nay bữa khuya ăn gì?”

“Chè trôi nước.”

“Ừm, hình cầu tròn tròn rất tốt.”

Có thể còn sống, đó là tốt nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện