Ngày đi làm thì nhàm chán, ngày không có tiền lương lại càng đáng sợ, Hàn Dương hai tay bay bay trên bàn phím, vội vàng làm bảng kế hoạch.

Nghe nói hôm qua ông chủ hãnh diện tham gia đám tang phú hào nào ấy, Hàn Dương cảm thấy cực hiếu kỳ, ông chủ nhà bọn họ là ai hả, người nọ chính là đắp cái mặt lạnh, lúc nào cho người khác mặt mũi như vậy? “Hàn trợ lý, đang bận hử?”

Hàn Dương tức giận ngẩng đầu liếc nhìn người tới một cái, lại vùi đầu tiếp tục gõ bàn phím, kẻ có mắt có thể nhìn ra anh bề bộn nhiều việc, nhóc con này là đến ngắm cảnh hay là đến chế giễu, “Ah, so với cậu bận hơn chút.”

Ngôn Tư Diễn thấy Hàn Dương đối mình hình như bất mãn vô cùng, sờ sờ mũi, “Tổng giám đốc nói, buổi chiều muốn triển khai cuộc họp, anh phụ trách ghi chép hội nghị.”

Hàn Dương nhe răng, “Cậu không ngại tôi đoạt mất công việc của cậu?”

Ngôn Tư Diễn mắt híp cười nói, “Tôi một chút cũng không để ý, Hàn trợ anh không cần nghĩ nhiều.” Nếu như anh làm toàn bộ tôi sẽ cảm kích anh.

Tôi chỉ sợ cậu không nghĩ nhiều, Hàn Dương co rút khóe miệng, đem văn kiện trên mặt bàn dồn vào ngăn hồ sơ, thở dài một hơi mới hỏi, “Ngày hôm qua cậu với ông chủ cùng đi ăn chực?” Nói xong, Hàn Dương thấy vẻ tươi cười của đối phương lập tức lạnh xuống, vội ho một tiếng nói, “Này, này, tôi chỉ đùa tí, lần sau cậu muốn ăn chùa, tiếp tục đi, tôi không nói cậu đâu.” Không thể không nói, người từ trước đến nay cười tủm tỉm đột nhiên không cười, cũng rất là kinh người.

“Đây là tư liệu của hội nghị,” Ngôn Tư Diễn khôi phục vẻ tươi cười, đặt tư liệu lên bàn Hàn Dương, “Tôi lần đầu làm mấy thứ này, anh xem xem phải chăng có chỗ nào không tốt.” Nói xong, nở một nụ cười xán lạn với Hàn Dương rồi rời phòng trợ lý.

Hàn Dương giật mình, vùi đầu mở tư liệu Ngôn Tư Diễn đưa cho anh, lật hai trang sắc mặt anh dần dần thay đổi, phần tư liệu chỉnh sửa này so với năm đó lúc anh mới vừa vào công ty còn muốn tốt hơn rất nhiều, lần đầu tiên cách nhìn của anh đối Ngôn Tư Diễn đã có chút đổi mới, có lẽ Ngôn Tư Diễn cũng chẳng có vô dụng như trong tưởng tượng của mình.

Tỉ mỉ lật tư liệu, sắp xếp vô cùng tốt, chỗ trọng điểm còn sử dụng thể chữ đậm, sắp chữ cũng rất cẩn thận, anh khép văn kiện lại, đầu óc xuất hiện một câu thành ngữ mà nhìn Ngôn Tư Diễn thế nào cũng không xứng, đó chính là thâm tàng bất lộ.

Phòng hội nghị buổi chiều họp nghiên thảo về sản phẩm mới đưa ra thị trường, Hàn Dương một bên ghi chép lấy hội nghị, một bên ngó Ngôn Tư Diễn bưng café đi vào, đương nhiên, café đây bưng cho tổng giám đốc đại nhân, về phần vấn đề nước uống của mấy vị trợ lý khác do người khác phụ trách. (nghiên thảo: nghiên cứu và thảo luận)

Nếu như anh không có nhớ lầm, đại ca hình như đã từng nói qua kế hoạch đưa sản phẩm ra thị trường này là do Ngôn Tư Diễn phụ trách, mở cuộc họp nghiên thảo lần này chẳng lẽ là vì truyền cảm hứng cho Ngôn Tư Diễn.

Tâm cũng lệch đến sao Hoả đi, Hàn Dương trong lòng hừ hừ, lúc trước thời điểm anh làm bảng kế hoạch còn chưa gặp được loại đãi ngộ này. Trải qua thời gian dài tạo thành thói quen đã giúp Hàn Dương sớm học được cách ghi chép nắm chắc trọng điểm, anh trông Ngôn Tư Diễn ngồi xuống đối diện mình, không biết có phải anh lỗi giác hay không, hôm nay nhìn thấy Ngôn Tư Diễn cứ cho anh một loại cảm giác thâm trầm quỷ dị.

Chẳng lẽ bị tổng giám đốc lây bệnh? Mặt liệt là một loại bệnh, cần chữa trị ah.



“Mời minh tinh phát ngôn thì hiệu ích kinh tế có lẽ cũng không được như vậy,” Tô Thanh chẳng chút nghĩ ngợi phủ định ý tưởng của phòng kế hoạch, cô mở ra một phần văn kiện, “Phí nghệ sĩ lớn phát ngôn trước không cần phải nói, chỉ nói minh tinh phát ngôn có khả năng mang đến mạo hiểm khó thể dự đoán trước được.”

Quản lý phòng kế hoạch hiển nhiên có chút mất hứng mở miệng, “Ai nói minh tinh phát ngôn không có mạo hiểm? Nhưng nếu muốn cho dân chúng mau chóng biết rõ sản phẩm mới của chúng ta, minh tinh đại ngôn là phương thức mau lẹ nhất.”

“Thế nếu như người nghệ sĩ này xuất hiện chuyện xấu tiêu cực, đối sản phẩm của chúng ta ảnh hưởng thì tính thế này?” Tô Thanh dừng một lát, “Hơn nữa quảng cáo cũng không nhất định phải dùng minh tinh, nếu như là quảng cáo công ích, điều này không chỉ có thể đề cao hình tượng công ty của chúng ta, cũng có thể để cho một số dân chúng đạt được nhanh nhạy.”

“Theo Tô quản lý nói như vậy, chuẩn bị của phòng kế hoạch không bằng cô sao? Chẳng lẽ nghệ sĩ sẽ không có hình tượng tốt, hơn nữa tuyệt đối sẽ không mang đến công ty ảnh hưởng tiêu cực đúng không?” Từ trước đến nay cùng Tô Thanh bất hòa quản lý bộ hậu cần Thẩm Hà cười mở miệng hỏi, “Quảng cáo công ích chính là phải có quan hệ nghành báo hoàn toàn phê duyệt mới được, Tô quản lý chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cũng không biết?”

Quản lý bộ kế hoạch đáng thương tại dưới nhãn thần của hai vị nữ quản lý, đem lời nói kế tiếp nghẹn lại trong bụng, trêu thiên trêu địa, không trêu phụ nữ, đây xem như tiêu chuẩn thấp nhất của đàn ông thời đại mới.

Tô Thanh nhíu mi, “Vậy chiếu theo Thẩm quản lý mà nói, cô là muốn mời siêu sao Thiên Vương Thiện Á Đồng?”

Mọi người đồng loạt trầm mặc, Thiện Á Đồng đích thật là kim bài đại ngôn, nhưng mà người ta hiện tại cơ bản sẽ không tùy ý đại ngôn, dù cho phát ngôn thì cũng là Tiêu gia hoặc là một hai cái nhãn hiệu quốc tế, Tần Phong bọn họ tuy ở trong nước là nhãn hiệu lớn, so với Tiêu gia cũng không kém là bao nhiêu, nhưng mà nhà người ta là có quan hệ bên trong.

Ngôn Tư Diễn tại lúc mọi người trầm mặc mở miệng, “Mấy người nói tới ai?”

Hàn Dương tay run rẩy, yên lặng cúi đầu xuống, tỏ vẻ mình cái gì cũng không nghe thấy.

Mà ngay cả Tần Húc Cẩn cũng dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn Ngôn Tư Diễn, sau đó mặt lạnh mở miệng, “Chuyện người phát ngôn mọi người xác định mấy cái phương án trước, minh tinh đó cũng có thể cân nhắc.”

Hàn Dương khóe miệng co rút, đại ca, anh chuẩn bị dùng hàn khí toàn thân chết cóng siêu sao Thiên Vương đó hử?

Ngôn Tư Diễn không chú ý bầu không khí quỷ dị bốn phía, tiếp tục ở trong não tìm kiếm cái tên nghe rất quen này, cả buổi chả có kết quả, đành phải buông tha, nhưng cậu chỉ có thể xác định một việc, người này ắt hẳn không phải ngôi sao thần tượng bình thường.

Hội nghị ở dưới bầu không khí quỷ dị chấm dứt, Ngôn Tư Diễn ra phòng họp đã bị Điền Sơ kéo qua một bên, “Ngôn trợ lý à, sáng mai là hội nghị phỏng vấn của công ty, cậu ngàn vạn không được quên nhá.”

“Phỏng vấn?” Ngôn Tư Diễn trong đầu xoay hai vòng mới nhớ tới chuyện mấy ngày trước tuyển công nhân viên mới, cậu gượng cười gật đầu, “Sẽ không, sẽ không.” Nói xong, lại cau mày bảo, “Nhất định tôi phải đi sao?”

“Ý của Ngôn trợ là để Tần tổng đi?” Điền Sơ miệng há thành hình chữ O.

“Kỳ thật anh còn có thể suy nghĩ cân nhắc Hàn đặc trợ,” Ngôn Tư Diễn nói lời thấm thía, “Anh không thể nào quên sự tồn tại của Hàn đặc trợ nha.”

“À,” Điền Sơ giật mình, “Ý của cậu là sáng mai cậu thay mặt Hàn đặc trợ đi công ty Y bàn hợp đồng, Hàn đặc trợ giúp cậu phỏng vấn?”

Ngôn Tư Diễn ngẩn người, “Kỳ thật tôi chỉ là đề nghị thử, sáng mai mấy giờ bắt đầu?”

“Chín giờ.”

“Tốt, tôi biết rồi.” Ngôn Tư Diễn trịnh trọng nhẹ gật đầu, “Tôi sẽ đến đúng giờ.” Nói xong, nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, tôi phải về văn phòng chuẩn bị tan tầm.”

Điền Sơ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Ngôn Tư Diễn dần dần nhỏ đi, đột nhiên cảm thấy bóng lưng này mơ hồ trở nên cao lớn lên, có thể ở dưới mí mắt của Tần tổng chuẩn bị tan tầm, đây là bực nào của dũng khí và nghị lực? Lại là bực nào của trí tuệ khiến người thường khó theo kịp?

Lúc Ngôn Tư Diễn trở lại phòng tổng giám đốc, Hàn Dương đang cùng Tần Húc Cẩn bàn bạc hợp đồng ngày mai với công ty Y, cậu rất thức thời nhẹ chân nhẹ tay ngồi vào bàn làm việc bên cạnh, bắt đầu sắp xếp lại nội dung hồi ức mới nghe được.

Nhân tiện trong mười độ lục kiếm người nghệ sĩ bọn họ vừa nhắc tới, mới phát hiện người này hóa ra là nam nghệ sĩ mình từng trên mạng nhìn châm chọc bổng quốc, cậu ấn mở ảnh chụp cận cảnh, dấu vết PS không nghiêm trọng lắm, vô luận nhìn khuôn mặt này như thế nào cũng đẹp trai, nhưng mà không biết vì sao, trong lòng cậu luôn luôn có chút cảm giác không hài hoà.

Hình như chính người này, cùng quang mang trong đôi mắt rất không xứng. Cậu nhíu nhíu mày, đóng cửa sổ, bắt đầu nghiêm túc ghi bảng kế hoạch.

Điện thoại nội tuyến vang lên, Ngôn Tư Diễn mắt nhìn Hàn Dương đang thương lượng công việc với Tần Húc Cẩn, vì vậy đứng lên tiếp điện thoại đặt cách Tần Húc Cẩn một cánh tay, cậu cúi đầu tiếp điện thoại cũng không có chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của Hàn Dương.

Càng làm cho Hàn Dương kinh ngạc chính là, trong mắt Tần Húc Cẩn dấu cũng không thể che hết ôn hòa, trong lòng anh hơi run lên, nếu như trước kia chỉ là sự suy đoán của anh, như vậy hiện tại anh liền có thể khẳng định, ông chủ nhà mình thật sự thích người thanh niên không tính đặc biệt xuất sắc này.

Điện thoại nội tuyến của tổng giám đốc cho dù là anh cũng không dám tùy ý tiếp, năm trước tên trợ lý tổng giám đốc đó chẳng phải tùy ý tiếp điện thoại nội tuyến sau đem tin tức tiết lộ ra ngoài bị sa thải, thật không ngờ ông chủ bây giờ dung túng Ngôn Tư Diễn như vậy.

Chẳng lẽ cái này là lam, nhan, họa, thủy!

Thấy Ngôn Tư Diễn tiếp xong điện thoại, Tần Húc Cẩn mới hỏi, “Thế nào?”

“Chỗ bảo an gọi điện thoại tới nói, dưới lầu có công nhân phát sinh tranh chấp, xuất hiện sự kiện đả thương người, có người… Báo cảnh sát.” Ngôn Tư Diễn do dự một chút, “Hai người này thuộc phòng hậu cần và phòng PR.”

Hàn Dương ngó Tần Húc Cẩn sắc mặt đông lạnh, khóe miệng giật giật, cũng không biết nên nói cái gì, bộ PR và bộ hậu cần bất hòa ai trong công ty đều biết, nhưng mà thật không ngờ lần này lại nháo đến nông nỗi báo cảnh sát.

“Tổng giám đốc, chuyện này giao cho tôi và Hàn đặc trợ đi xử lý a,” Ngôn Tư Diễn đứng lên, “Chút việc này không cần anh ra mặt.”

Hàn Dương ngó Ngôn Tư Diễn, anh hiểu ý của Ngôn Tư Diễn, nhưng mà loại chuyện này đại ca…

Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn, thu hồi tầm mắt, “Hai người các cậu đi xử lý đi.”

Hàn Dương lần này khí lực động khoé miệng cũng chả có, anh rời phòng tổng giám đốc, mới cảm khái nói, “Tôi xem như phục thằng nhóc cậu, ngay cả ý ông chủ cũng có thể vặn lại.”

Ngôn Tư Diễn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Hàn Dương thấy cậu như vậy, tiếp tục lắc đầu cảm khái, “Cách mạng chưa thành công, đại ca cần cố gắng hơn a.”

Lâm Khâm Duyên vừa làm ghi chép, vừa hỏi trưởng phòng bảo an bên cạnh, “Người phụ trách các anh là ai?”

Tầm mắt mọi người nhìn theo cái thang máy bên cạnh, dường như thuận theo sự kỳ vọng của mọi người, cửa thang máy mở ra, bên trong bước ra hai người thanh niên khôi ngô phong cách khác nhau.

Lâm Khâm Duyên tay đang ghi chép vạch một đường trên giấy, tại sao lại là anh ta?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện