Chống đối anh như
thế, cô không hề hối hận. Hiện thực này không dung nạp họ, không cho họ
nhượng bộ nhau, anh vốn nhạy bén, hiểu rõ điều đó chẳng kém gì cô. Tuy
nhiên cô biết chắc chắn rồi mình sẽ khuất phục, dù không biết tương lai
họ thế nào, ở bên nhau được bao lâu.
Mùa xuân năm ấy theo anh sang Singapore dự hội nghị. Trời oi ả, ngày nào cũng nóng bức, ban ngày cô chủ yếu chờ ở khách sạn. Buổi tối anh làm việc xong, nếu không tiếp khách thì đưa cô đi ăn, đi dạo, đi xem phim. Buổi chiều cô ở vườn hoa dưới sân, nhặt dành dành rụng trên thảm cỏ. Những bông hoa dày cứng, năm cánh trắng sữa, nhụy màu da cam làm nổi lá xanh, mùi hương thanh khiết. Trở về phòng, đặt máy ảnh lên bậu cửa sổ rồi chọn một góc đứng gần đấy. Ánh nắng lọc qua mành cửa, cảm giác trễ nải mà dễ chịu. Cô thử chụp một tấm, nhận ra làn da nơi mặt, cổ, cánh tay phát sáng êm đềm tự nhiên. Tình cờ gặp được, phải nắm bắt ngay. Thay một chiếc váy trắng, chất liệu lụa cotton mềm rủ mỏng manh, nơi cổ trễ thấp có diềm đăng ten mảnh. Cài dành dành bên mai, thả tóc ra cho buông xuống hai bên má, môi thoa son hồng. Bắt đầu tự chụp trong nguồn sáng lọt vào qua cửa sổ buông mành.
Ánh sáng từ từ thay đổi, chẳng mấy chốc bị hoàng hôn nhạt màu xâm lấn. Chụp hơn hai mươi tấm. Cô đổ ảnh ra máy tính và xem lại, nhận thấy một bản thân mới được phát hiện, hoàn toàn khác biệt. Có lẽ còn là một bản thân vừa được tái tạo. Khuôn mặt đã phai sắc, mắt trong trẻo như đẫm lệ. Tóc đen, hoa trắng, môi hồng, cánh tay xăm hình, sơ mi và váy, biểu cảm biến ảo như vân mây bóng nắng. Đây là Khánh Trường hai mươi tám tuổi, là Khánh Trường đang say đắm một người đàn ông, là Khánh Trường bị bao bọc lớp lớp trong tình cảm và dục vọng của người đàn ông ấy. Cô biết, mình đang trải qua một giai đoạn rất đặc biệt của cuộc đời.
Chưa có khoảnh khắc nào cô thấy mình quý giá thế này, giống như hạt cát thô sắc được bào gọt trong thịt trai, dần dần hun đúc thành hạt ngọc. Nhờ sợi dây gắn kết thân thể và tình cảm với một người đàn ông mà cô được tái sinh, mới tinh, trong suốt, linh hoạt, lấp lánh sáng. Nhờ biết mình đang yêu và được yêu.
Cô không cho anh biết, sau khi anh rời Thượng Hải, cô đã chính thức nói lời chia tay với Định Sơn bấy giờ vừa đi công tác Hồng Kông về. Cô chọn cách có sao nói vậy. Đây là nguyên tắc ứng xử của cô.
Cô nói, Định Sơn, em phải lòng một anh đã có gia đình. Em định lìa xa anh ấy, kết hôn với anh. Hiềm nỗi tình cảm chúng em dữ dội quá, không làm sao chia cắt nhau được. Tuy hiện giờ anh ấy chưa thể ở bên em, nhưng em vẫn quyết định cho anh ấy thời gian.
Định Sơn bình tĩnh nói, Khánh Trường, em biết là em không còn nhiều thời gian nữa mà. Hai mươi tám tuổi rồi. Anh ấy có tương lai nào cho em không? Cô nói, chuyện đó là phụ. Em chỉ cần thứ tình cảm mình hằng đợi mong.
Anh luôn muốn chăm sóc em, Khánh Trường. Nhưng đối với em thế vẫn chưa đủ, phải không?
Đây là hai chuyện khác nhau, Định Sơn. Cuộc sống ngắn ngủi, sự đời vô thường, em biết tình yêu và niềm vui đều dễ bốc hơi như hạt sương buổi sớm, nhưng kể cả thế em cũng muốn có được. Nhân sinh này quá nhiều đau khổ và bi ai rồi. Ánh sáng dù yếu ớt, em vẫn khao khát đến từng tia một. Em không tìm kiếm sự thông cảm ở anh, em chỉ hi vọng anh chấp nhận lựa chọn này.
Em cứ ra đi, Khánh Trường. Những nếu em quay lại, thì anh vẫn ở đây. Em chỉ cần nhớ rõ chỗ anh là được.
Em xin lỗi.
Không. Ra đi là quyền của em. Chờ đợi là quyền của anh. Đây là lựa chọn riêng của mỗi chúng ta.
Cô nghĩ, họ có thể đối diện và giải quyết sự cố một cách nhẹ nhàng gọn gàng, chính là vì tính tình họ đều khác với thói thường, không câu nệ cố chấp nên ứng xử giản dị dứt khoát. Định Sơn thấu hiểu và chấp nhận những khía cạnh nhỏ mọn và tăm tối của tính cách con người, trong khi chúng thường bị thói đời thô bạo đàm tiếu và bị đạo đức chất vấn. Đâu là quy tắc đâu là tiêu chuẩn. Anh không thể cho cô thứ cô muốn, cô thì tự biết mình vẫn chưa tắt lửa lòng. Cô có thể chán nản, nhưng chưa bao giờ dễ dàng buông xuôi.
Cô không cho Thanh Trì biết điều cô đã làm. Cô muốn anh biết sự tự chủ và độc lập của đời cô không bao giờ vì anh mà thay đổi, nói cách khác, nếu chưa giải quyết rốt ráo vấn đề của mình, anh không bao giờ có được tất cả của cô. Đối với phụ nữ, anh đã quen chi phối, quen đặt để thao túng mọi chuyện. Cô sẽ không trao cho anh địa vị này.
Mùa xuân năm ấy theo anh sang Singapore dự hội nghị. Trời oi ả, ngày nào cũng nóng bức, ban ngày cô chủ yếu chờ ở khách sạn. Buổi tối anh làm việc xong, nếu không tiếp khách thì đưa cô đi ăn, đi dạo, đi xem phim. Buổi chiều cô ở vườn hoa dưới sân, nhặt dành dành rụng trên thảm cỏ. Những bông hoa dày cứng, năm cánh trắng sữa, nhụy màu da cam làm nổi lá xanh, mùi hương thanh khiết. Trở về phòng, đặt máy ảnh lên bậu cửa sổ rồi chọn một góc đứng gần đấy. Ánh nắng lọc qua mành cửa, cảm giác trễ nải mà dễ chịu. Cô thử chụp một tấm, nhận ra làn da nơi mặt, cổ, cánh tay phát sáng êm đềm tự nhiên. Tình cờ gặp được, phải nắm bắt ngay. Thay một chiếc váy trắng, chất liệu lụa cotton mềm rủ mỏng manh, nơi cổ trễ thấp có diềm đăng ten mảnh. Cài dành dành bên mai, thả tóc ra cho buông xuống hai bên má, môi thoa son hồng. Bắt đầu tự chụp trong nguồn sáng lọt vào qua cửa sổ buông mành.
Ánh sáng từ từ thay đổi, chẳng mấy chốc bị hoàng hôn nhạt màu xâm lấn. Chụp hơn hai mươi tấm. Cô đổ ảnh ra máy tính và xem lại, nhận thấy một bản thân mới được phát hiện, hoàn toàn khác biệt. Có lẽ còn là một bản thân vừa được tái tạo. Khuôn mặt đã phai sắc, mắt trong trẻo như đẫm lệ. Tóc đen, hoa trắng, môi hồng, cánh tay xăm hình, sơ mi và váy, biểu cảm biến ảo như vân mây bóng nắng. Đây là Khánh Trường hai mươi tám tuổi, là Khánh Trường đang say đắm một người đàn ông, là Khánh Trường bị bao bọc lớp lớp trong tình cảm và dục vọng của người đàn ông ấy. Cô biết, mình đang trải qua một giai đoạn rất đặc biệt của cuộc đời.
Chưa có khoảnh khắc nào cô thấy mình quý giá thế này, giống như hạt cát thô sắc được bào gọt trong thịt trai, dần dần hun đúc thành hạt ngọc. Nhờ sợi dây gắn kết thân thể và tình cảm với một người đàn ông mà cô được tái sinh, mới tinh, trong suốt, linh hoạt, lấp lánh sáng. Nhờ biết mình đang yêu và được yêu.
Cô không cho anh biết, sau khi anh rời Thượng Hải, cô đã chính thức nói lời chia tay với Định Sơn bấy giờ vừa đi công tác Hồng Kông về. Cô chọn cách có sao nói vậy. Đây là nguyên tắc ứng xử của cô.
Cô nói, Định Sơn, em phải lòng một anh đã có gia đình. Em định lìa xa anh ấy, kết hôn với anh. Hiềm nỗi tình cảm chúng em dữ dội quá, không làm sao chia cắt nhau được. Tuy hiện giờ anh ấy chưa thể ở bên em, nhưng em vẫn quyết định cho anh ấy thời gian.
Định Sơn bình tĩnh nói, Khánh Trường, em biết là em không còn nhiều thời gian nữa mà. Hai mươi tám tuổi rồi. Anh ấy có tương lai nào cho em không? Cô nói, chuyện đó là phụ. Em chỉ cần thứ tình cảm mình hằng đợi mong.
Anh luôn muốn chăm sóc em, Khánh Trường. Nhưng đối với em thế vẫn chưa đủ, phải không?
Đây là hai chuyện khác nhau, Định Sơn. Cuộc sống ngắn ngủi, sự đời vô thường, em biết tình yêu và niềm vui đều dễ bốc hơi như hạt sương buổi sớm, nhưng kể cả thế em cũng muốn có được. Nhân sinh này quá nhiều đau khổ và bi ai rồi. Ánh sáng dù yếu ớt, em vẫn khao khát đến từng tia một. Em không tìm kiếm sự thông cảm ở anh, em chỉ hi vọng anh chấp nhận lựa chọn này.
Em cứ ra đi, Khánh Trường. Những nếu em quay lại, thì anh vẫn ở đây. Em chỉ cần nhớ rõ chỗ anh là được.
Em xin lỗi.
Không. Ra đi là quyền của em. Chờ đợi là quyền của anh. Đây là lựa chọn riêng của mỗi chúng ta.
Cô nghĩ, họ có thể đối diện và giải quyết sự cố một cách nhẹ nhàng gọn gàng, chính là vì tính tình họ đều khác với thói thường, không câu nệ cố chấp nên ứng xử giản dị dứt khoát. Định Sơn thấu hiểu và chấp nhận những khía cạnh nhỏ mọn và tăm tối của tính cách con người, trong khi chúng thường bị thói đời thô bạo đàm tiếu và bị đạo đức chất vấn. Đâu là quy tắc đâu là tiêu chuẩn. Anh không thể cho cô thứ cô muốn, cô thì tự biết mình vẫn chưa tắt lửa lòng. Cô có thể chán nản, nhưng chưa bao giờ dễ dàng buông xuôi.
Cô không cho Thanh Trì biết điều cô đã làm. Cô muốn anh biết sự tự chủ và độc lập của đời cô không bao giờ vì anh mà thay đổi, nói cách khác, nếu chưa giải quyết rốt ráo vấn đề của mình, anh không bao giờ có được tất cả của cô. Đối với phụ nữ, anh đã quen chi phối, quen đặt để thao túng mọi chuyện. Cô sẽ không trao cho anh địa vị này.
Danh sách chương