Kí ức được chắp ghép từ một số mảnh vụn rời rã nhưng liên tục. Cũng là một dòng nước lặng lẽ mà xối xả không chừa chỗ nào, làm cô phải cố gắng bám víu lấy một tảng đá để tì lên, trì lại. Nước sông đập đánh, bao bọc, cuốn cô trôi theo, không còn sức đâu nhận ra và thay đổi phương hướng nữa. Vào một lần dằn vặt nhau dữ dội, Thanh Trì gầm lên, Khánh Trường, em hung hăng ghê gớm thế này là do hồi nhỏ không ai bảo ban, không ai giáo dục. Vì thế mà em ngang ngược lột luôn da mặt người ta, không kiêng nể gì, độc ác kinh khủng. Em có thể phóng tay gây tổn hại cho những người ở bên em, rồi cũng gây tổn hại cho chính bản thân em đấy.

Thanh Trì là một cá tính khác hẳn cô, anh xuất thân từ gia đình trí thức, cha mẹ quản lý rất nghiêm. Đối nhân xử thế của anh không sơ sài lãnh đạm suy diễn và nghi ngờ một cách phức tạp khó lường như cô. Anh không sao hiểu được thế nào là thiếu hụt và không có cảm giác an toàn. Anh cũng không ngờ nỗi oán hận và truy cầu của con người ta lại bí hiểm và dữ dội đến thế. Khánh Trường đang mang tình cảm chân thực ra dồn ép anh kia không còn là cô gái kiên cường độc đáo đơn côi phấn đấu ở Chiêm Lý nữa. Hoặc đó mới chỉ là một phần của con người cô.

Vì bây giờ anh đã trông thấy một phần khác, nằm sâu dưới dòng chảy.

Cô nói, tôi thận trọng bảo vệ bản thân, chưa bao giờ tiết lộ tâm tư trước mặt người lạ. Người ta tưởng tôi thuộc dạng lý tính và chín chắn, nhưng không biết trong tim tôi ẩn giấu một đứa bé con. Thanh Trì đã mở cửa trái tim đó, làm tôi không biết trốn vào đâu được, chỉ còn cách bước ra gặp anh. Anh ấy giơ tay là có thể dồn tôi vào chỗ chết, cũng có thể ôm ấp an ủi, khiến tôi bình tĩnh tin tưởng. Nhưng anh ấy không làm được. Cuối cùng chỉ toàn trốn chạy và trì hoãn, giơ tay giáng cho tôi hết đòn này đến đòn khác. Tôi đã mở toang con người mình với anh ấy, không còn hàng rào che chắn, không biết ẩn náu vào đâu được. Anh ấy dễ dàng đánh trúng tôi, dễ dàng kích động những sợ hãi, phòng bị, thất vọng và đấu tranh của tôi, đẩy tôi vào tình thế không còn đường rút lui nữa.

Anh phát hoảng vì phản ứng của cô, cố lùi ra xa, cố giữ khoảng cách. Oán trách, Khánh Trường, anh yêu em như thế, nhưng em lại làm anh đau quá. Gặt hái vui tươi, lánh xa thống khổ, đó là bản tính con người. Thật ra anh chưa bao giờ thương xót, cũng chưa bao giờ thử thấu hiểu tâm hồn hay bao dung các khiếm khuyết của cô, cho dù đắm đuối cô như thế. Có lẽ, giữa đàn ông và đàn bà, thứ chiếm tỉ trọng lớn chính là chinh phục, chiếm hữu, khống chế, chi phối, mê mẩn, dục vọng. Chúng chống đỡ cho hình thức và danh nghĩa của tình yêu. Chỉ thiếu mỗi hi sinh.

Trong mắt anh, người phụ nữ trưởng thành này đanh đá, nanh nọc, thất thường, như con dao găm tuốt khỏi vỏ, liên tục bức bách người ta, sẵn sàng làm cả hai bị thương. Anh không biết cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, kín đáo cuộn mình trong bóng đêm hầu bảo vệ bản thân. Cô mong cầu tình yêu lâu dài, tin tưởng và muốn nương tựa vào anh, thiết tha như máu thịt. Bị bắt buộc phải thoát ly tất cả các cảm xúc đó, cô đau đớn không sao chịu nổi.

Một tình yêu chân chính, nhất định phải chứa đựng xót xa và thấu hiểu. Nhưng anh đối với cô, không có.

Tình yêu nam nữ phản chiếu quan hệ giữa một người với người khác và với thế giới. Là sự soi rọi bản thân. Nếu không nhờ nó mở toang trái tim phong bế của cô ngay từ đầu, chắc cô đã không có cơ hội gặp được một bản thân trốn trong đáy sâu nội tâm. Không trông thấy vẻ mong manh, ước ao, khóc lóc, ngọt ngào của đứa bé ấy. Không thấy lịch sử, kí ức, đau thương và phức cảm. Không thấy ánh sáng hi vọng và u uẩn náu trong những nếp gấp sâu xa.

Người đàn ông này mang đến một cơ hội, giúp cô đối diện với một bản thân thực chất nhất. Thực chất đến trần trụi.

Còn anh, chắc sẽ không dám thừa nhận, có một phần ẩn sâu và tăm tối trong tình yêu anh dành cho cô bắt nguồn từ khát vọng được trở thành con người giống cô. Dám đối mặt thậm chí mổ xẻ đời mình, để nó tan nát, phơi trần chân tướng. Dám dốc hết tình cảm của mình, nào sợ nó bị giẫm đạp. Đây là một phần nhu cầu trong anh. Nhưng bị cuốn theo cuộc sống an toàn và gấp gáp, anh không làm được, các phần nhu cầu khác cũng vậy, luôn chạy ngược chiều ý muốn anh. Không thể chống đối thế giới, bởi đã tiếp nhận hết thảy quy tắc của nó. Không tín nhiệm tình yêu hay lòng chân thành. Cố nắm bắt tất cả niềm vui, nhưng từ chối gánh vác đau đớn. Không tin hào quang của tình cảm, nhưng luôn cảnh giác và lẩn tránh bóng tối.

Vì thế anh chỉ còn cách sống một cách lý tính và kiên định trên trần thế này. Công việc, những người phụ nữ xinh đẹp ngoan ngoãn, đời sống sung túc, tiền đồ.

Cố duy trì tất cả tới già.

Nhưng đúng là anh đã yêu cô, theo cách riêng của mình. Theo khái niệm mà anh gọi là tình yêu. Chỉ hiềm tình cảm này không bền vững, nó bị khuấy động và thao túng, nó không thể đối kháng với thời gian, cũng không thể hứa hẹn một tương lai nào cho hiện thực. Nó khác hẳn thứ tình cảm cô hằng theo đuổi. Cô luôn để bản thân đứng trong ảo ảnh, cho rằng nó khác với mục tiêu đời mình. Nhưng thật ra nó không có gì khác cả. Vẫn là quan hệ gắn bó tình ái giữa nam và nữ. Chính là như vậy.

Cô trông thấy anh và cô, một đôi nam nữ bình thường, vì nhân duyên dẫn dắt từ kiếp trước nên kiếp này si mê quyến luyến làm đau nhau, có thể đền bù, mà cũng có thể tiếp tục thiếu nợ nhau. Cô trông thấy sự từ bỏ và chia ly giữa họ, thấy cốt lõi tình cảm cứ trong suốt dần theo thời gian. Cho dù thương tổn giày vò, chia lìa tan tác, yêu nhau là sứ mệnh họ phải hoàn thành.

Vì thế, khi nhận ra mình đang yêu nhau, họ cũng đã sẵn sàng để chia ly rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện