uổi trưa, Phượng Linh Quân với Sở Kiền nướng hai con thỏ hoang, mở một vò rượu.

Rượu là Sở Kiền tự tay ủ, uống rất ngon và cũng làm say đắm lòng người. Phượng Linh Quân uống đến váng đầu, cơm nước no nê không còn gì để làm liền ngã xuống giường ngủ.

Hắn ngủ, Sở Kiền cũng nói muốn ngủ, hai người chen chúc trên cái giường chật hẹp, Phượng Linh Quân nằm trong, Sở Kiền dính sau lưng hắn, giường chỉ có bấy nhiêu, hai người nằm sao còn có khoảng cách, Phượng Linh Quân cảm nhận hô hấp nóng rực của Sở Kiền thổi tới sau cổ hắn. Hắn bị thổi đến nửa người tê rần, Sở Kiền lại không nói tiếng nào, giống như không có gì xảy ra.

Phượng Linh Quân có chút đoán không được, hắn cảm thấy Sở Kiền không phải cố ý, là hắn đa tâm —— từ lúc từ cánh rừng sơn trà trở về, mỗi lần nhắc đến chuyện hắn muốn đi Sở Kiền liền bắt đầu buồn buồn không vui, lúc nãy uống rượu cũng không cho hắn sắc mặt tốt, làm như hắn thiếu y hai trăm lượng bạc vậy.

Phượng Linh Quân nhích vào trong, không ngờ Sở Kiền cũng nhích theo sau, thậm chí còn quá phận hơn đặt cằm trên vai hắn. Phượng Linh Quân bất đắc dĩ, “Ngươi không phải buồn ngủ sao?”

“Ta ngủ không được.” Thanh âm Sở Kiền có chút ủy khuất, lại nói, “Ta mất hứng.”

“......”

Ai cũng nhìn ra ngươi mất hứng! Phượng Linh Quân giả bộ không hiểu, hỏi y: “Sao lại mất hứng, nói xem nào?”

Sở Kiền lại không chịu nói, trầm mặc vươn tay ôm lấy thắt lưng Phượng Linh Quân, hai cánh tay siết chặt, siết đến Phượng Linh Quân không thở nổi, cơ hồ muốn bất tỉnh. Hắn phí sức đẩy y ra, cười nói: “Võ công tuy không học được nhưng sức lực không nhỏ.”

Sở Kiền biết hắn là cao thủ võ lâm, nghe câu đó lại càng không cao hứng, lúc này y xoay người, lưng đối lưng với Phượng Linh Quân, một chữ cũng không chịu nói.

Phượng Linh Quân thật bất đắc dĩ, hắn đành uyển chuyển nhích người, mở miệng dụ dỗ y, “Kiền nhi.” Phượng Linh Quân vì cạy miệng y mà tìm chuyện để hàn thuyên, “Lúc uống rượu, ngươi nói cây đại thụ ngoài viện là do sư phụ trồng, ban đầu lão còn lập lời thề với một vị nữ tử khác dưới tàng cây, là lời thề gì vậy?”

“......” Sở Kiền không giận lâu, thành thật đáp: “Bọn họ ước định kiếp sau sẽ làm phu thê, sống đến bạc đầu.”

“Vì sao lại là kiếp sau?”

“Bởi vì bà ấy sống không thọ, hai ngày sau khi lập lời thề thì qua đời.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau sư phụ ta không quản thế sự, trông chừng ngôi mộ của bà, ở Vọng Xuân sơn sống đến khi mất.”

“......”

Phượng Linh Quân thuận miệng hỏi, không ngờ đó lại là một câu chuyện xưa, không nhịn được cảm khái, “Tiền bối quả nhiên là người si tình.”

Sở Kiền bĩu môi, “Khoác lác thôi, sư phụ ta giống ngươi, rất thích hồ ngôn loạn ngữ, mười câu ít nhất cũng có bảy câu là giả, sao ta biết được lão có dựng chuyện lừa ta không? Lão còn nói ở trong thôn dưới chân núi có Vương quả phụ rất xinh đẹp, mỗi lần thấy lão đều nhìn trộm lão —— phi, lão già không đứng đắn.”

Phượng Linh Quân:. “......”

“Ta lúc nào thì ăn nói lung tung?” Phượng Linh Quân không khỏi kêu oan, “Ta nói lời nào cũng là lời từ đáy lòng đó.”

“Lời nào là lời thật lòng?” Sở Kiền nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm hắn.

Phượng Linh Quân nhất thời ngả đầu về phía trước, cánh tay chống hai bên người Sở Kiền, đem người y đè dưới thân, nhẹ giọng nói: “Câu nào cũng là thật, ngươi thử nói xem câu nào không phải?”

“......”

Hắn đến càng gần, mặt Sở Kiền càng nóng, huống chi tư thế này rất dễ làm người khác nghi ngờ. Sở Kiền bỗng nhiên lắp bắp, há miệng, lại không nói nên lời.

Phượng Linh Quân được voi đòi tiên, hắn vươn tay nắm lấy lọn tóc ở phần thái dương của Sở Kiền, đưa lên mũi ngửi. Sở Kiền khẩn trương lui về sau, hắn lại tiến về phía trước, đôi môi ma sát với gương mặt của y, chốc lát liền ngửi được mùi hương hắn thích.

“Mùi gì vậy?” Phượng Linh Quân nghi ngờ, khắc chế ham muốn muốn hôn xuống đi tìm điểm khởi nguồn của mùi hương, nhìn chằm chằm Sở Kiền.

Sở Kiền bị hắn nhìn rất không được tự nhiên, “Kia, nào có mùi gì? Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?”

“Không có sao?” Phượng Linh Quân nheo cặp mắt hẹp dài lại, cùng Sở Kiền nhìn nhau giây lát, hắn thấy bộ dáng y ngây thơ không khác gì thiếu nữ, cảm giác mặc cảm trong lòng lại lần nữa dâng lên.

Phượng Linh Quân kì quái, nghe Sở Kiền miêu tả, sư phụ y hẳn là một người cực kì thú vị không câu nệ tiểu tiết, sao lại dạy ra được người đồ đệ như y? Ngây ngô hiền lành, da mặt mỏng chẳng khác gì tờ giấy.

Có lẽ trước kia từng là người hoạt bát đi? Dù sao trong núi sống một mình lâu đến vậy, bình thường tìm không được người sống để nói chuyện cùng, sống thêm mấy năm nữa chỉ sợ cô đơn đến chết đi.

Sau này sẽ thế nào? Sở Kiền cứ thế cô độc sống cả đời, giống như sư phụ y, vĩnh viễn ở lại Vọng Xuân sơn —— cho đến chết? Phượng Linh Quân rầu rĩ trong bụng.

Hắn tất nhiên hiểu tại sao Sở Kiền mất hứng, nhưng phần trách nhiệm kia không dễ gì gánh nổi, ra ngoài, trở về sư môn, quan hệ của bọn họ không thể đơn giản giống như bây giờ nữa, không cần lo ngại, hai người vui vẻ ở chung một chỗ cười giỡn, sống vui vẻ một đời.

Khi đó, hết thảy sẽ càng trở nên phức tạp.

Phượng Linh Quân do dự chốc lát, trong lòng hắn luôn châm chước, cuối cùng tâm vẫn không nỡ.

Hắn gọi tên của Sở Kiền, “Kiền nhi, buổi sáng ngươi nói cái gì? Không biết có thể đi được nơi nào, không quen biết ai...... Vậy ngươi có bằng lòng theo ta xuống núi không?”

Sở Kiền nghe vậy sửng sốt, bị vài câu nói đơn giản của hắn làm cho bối rối.

“Ngươi kêu ta cùng ngươi xuống núi?”

“Phải, ngươi nguyện ý không?”

“......”

Phượng Linh Quân khó có được nghiêm chỉnh một lần, ánh mắt hết sức dịu dàng. Sở Kiền lại đỏ mặt, nhìn vẻ mặt của hắn, cái câu ‘nguyện ý sao’ tựa hồ còn mang một tầng hàm nghĩa sâu hơn nữa, khiến người nghe không khỏi hoảng hốt, khẩn trương.

Sở Kiền vô thức níu lấy vạt áo, lẩm bẩm nói: “Ta chưa từng đi ra ngoài, không biết dưới chân núi có hình thù gì, ta..... ta đi được sao?”

“Có gì không được?” Phượng Linh Quân ôn nhu cười với y, “Bên ngoài không đáng sợ đâu, bất quá chỉ có nhiều người một chút, náo nhiệt một chút thôi, còn có rất nhiều thứ thú vị để chơi, để ăn, Vọng Xuân sơn sẽ không có những cảnh sắc đó đâu.”

“Vọng Xuân sơn không có sao?”

Phượng Linh Quân gật đầu, “Nơi này không có tuyết đúng không? Ở quê hương của ta, một năm bốn mùa bốn cảnh sắc, mùa đông đến, gió bắc sẽ đem theo hoa tuyết thổi đến, chỉ trong một đêm, đình đài, lâu các, thành phủ, đâu đâu cũng nhuộm màu trắng xóa. Ngày hôm sau, nếu như gió ngừng sẽ có tiểu hài tử chạy ra đắp người tuyết, ném tuyết.......”

“Song mấy thứ đó đều là chuyện cũ, ta khi còn bé chỉ biết học tập võ công gia truyền, lớn hơn một chút thì vào Vân Hoa môn học kiếm pháp, từ đó về sau rất ít khi nào trở về cố hương. Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ dẫn ngươi đi xem.”

Sở Kiền lộ ra ánh mắt chờ mong.

Phượng Linh Quân ngắt lỗ tai của y, “Ngươi có muốn đi với ta không?”

“......”

Sở Kiền rất muốn, trong lòng vô cùng muốn, nhưng y có chút sợ —— Nơi đó y chưa từng đi đến, bất kì địa phương nào ở ngoài kia đều là nơi xa lạ với y.

“Nếu như ta đi, ngươi sẽ luôn ở cạnh ta sao?” Sở Kiền đưa tay ôm lấy cổ Phượng Linh Quân, không nhịn được nảy sinh tình cảm lệ thuộc với người y chưa quen bao lâu, người duy nhất trong sinh mạng này mà y tin tưởng.

Y cắn môi Phượng Linh Quân, vừa hung vừa sợ, thanh âm mơ hồ phát run, kêu một tiếng “Linh Quân ca ca.”

Ngực Phượng Linh Quân run lên, vô luận thế nào cũng không cự tuyệt được ——

“Dĩ nhiên, ta sẽ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện